Dòng sông trôi, nghẹn thở dưới sương mờ. Con thuyền, hai hàng cây bên bờ ẩn hiện trong màn mưa mỏng. Đôi mái chèo khoan thai làm vỡ ra những vồngsóng nhỏ lay động những cánh bèo dập dềnh. Người đàn bà thả tay xuống sông, chăm chú nhìn những ngón thon dài rẽ nước. Từ đâu đó nhô lên chú cá conmắt tròn xoe ra sức bơi theo. Người đàn bà chợt cười, rạng rỡ khuôn mặt âu sầu vốn có từ sáng sớm lúc bước xuống thuyền."Thưa bà, bà đi đâu?", cô lái nhanh nhảu ghé thuyền khi người đàn bà đứng vẫy. Gần đấy, một chiếc xe đời mới đỗ dưới lùm cây, bên trong, người tài xế vẫnđợi. Con thuyền tách bến, người đàn bà đặt túi xách tay xuống mạn thuyền, vẽ rầu rĩ làm đẹp thêm gương mặt thanh tú. "Thưa bà, bà đi đâu?"Người đàn bà như thoát khỏi ám ảnh nào đó:"Đi đâu cũng được..."Cô lái đẩy mái chèo đưa con thuyền lách qua những cù lao cát, trơ trọi, những ghềnh đá lô nhô. Hai bờ sông, những quả đồi như những con khủng long nằmim lìm, xa... xa nữa là dãy núi đá trắng. Càng trôi, con thuyền càng tiến vào vùng tĩnh lặng không gợi tiếng người. Những tia nắng đã lách qua được mànsương dày. Một chú khỉ ngồi thu lu trôn cành cây, cuống quýt khi con đò đi tới. Người đàn bà ngây ngất như đang trôi vào động Thiên Thai, mắt nàng mở lớnnhư để thu hút hết mọi hình khối và sắc màu, người nàng co lại như muốn hóa thân vào cái tịch mịch của trời đất. Đúng vào những giây phút tuyệt diệu, hiếmcó ấy, từ trong chiếc túi đặt bên mạn thuyện vang lên tiếng chuông điện thoại. Người đàn bà choàng tỉnh, bị tàn nhẫn lôi trơ về với cái hàng ngày nàng đangchạy trốn."Thưa chị ở trên ủy ban tỉnh người ta đã bày tiệc chờ chị. Em đã điện báo họ biết chị đã đi từ sáng sớm, không hiểu sao chưa tới nơi..."Tiếng cô thư ký vọng tới văn phòng quen thuộc chính giữa kê bàn làm việc có máy vi tính, cả dãy điện thoại cùng lúc có thể trao đổi với nhiều người. ở đó đãthu hút gần hết đời sống của nàng. Những thủ tục rối rắm, những trục trặt khó lường, những cơ may thoảng qua... Nàng dẫn dắt cả một guồng máy lớnchuyển động theo những nguyên tắc khắt khe, trong đó tính mục đích được coi là tối thượng. Vậy mà sáng sớm nay, tại gã ba đường rẽ vào tỉnh, bà Giám đốcxinh đẹp và luuôn rầu rĩ, do một tác động thần bì nào đó, bất ngờ ra lệnh cho bác tài ngoặt xe tiến về phía dãy núi xanh xanh nơi nàng chưa hề biết."Để làm gì? Để làm gì kia chứ?"Câu hỏi này ra vào lúc nàng đứng vẫy thuyền."Chăng để làm gì cả"Nàng nở một nụ cười ngạo mạn bước chân xuống thuyền. Từ lúc đó con người thường thật của nàng biến mất, nàng trở thành một người khác, xa lạ, chưa hềthấy, mà nàng đang sung sướng sống trong nó. Tiếng cô thư ký vẫn rành rọt nài nỉ nhưng với nàng lúc này nó chẳng mang ý nghĩa gì, thậm chí còn gây khóchịu khiến nàng chẳng nói chẳng rằng đóng máy lại, cất vào túi. Và như thế trút được hòn đá vẫn đeo trong lòng, nàng bật cười với cô lái đò, hỏi cô đã muốnăn chưa, trong túi này có rất nhiều món ăn ngon không chê được. Con thuyền ghé vào một bãi cỏ xanh rờn ngoằn nghèo một con đường nhỏ dẫn lên núi sừngsững những vách đá trắng. Cô gái kể rằng trên núi có động cô tiên, có suối nước thần, ai tắm ở đó sẽ gột sạch mọi ưu phiền, có giường đá nằm ngủ mơ nhữnggiấc mơ thiên đường."Vậy thì mình sẽ lên ăn trên đó..."Người đàn bà vui sướng xách túi nhảy lên bờ. Bước đi trong thoang thoảng mùi thơm hoa tóc tiên, những chiếc lá khô vỡ giòn dưới chân, và ở đâu đó có tiếngquả rơi trên tàng cây. Cô gái nhảy nhót như con sóc nhỏ, dẫn nàng bước qua những tảng đá rêu phong, dò dẫm theo con suối cạn ngổn ngang những đá đầusư. Càng lên cao, con đường càng chui luồn qua những tùm búi dày đặc dây leo, trơn trượt và lờn tối hẳn lại như trong một đường hầm xuyên núi. Hai ngườicứ lom khom bước đi, bước đi mãi trong tiếng muỗi vo ve và rồi bất chựt được đống thẳng người, trên đầu đã là bầu trời xanh, ngay trước mặt đã là cái miệnghang khổng lồ của động cô tiên. Nàng theo chân gái vào trong động và rồi như kiệt sức, nàng nằm lăn ra trên chiếc giường đá, tai lắng nghe tiếng róc rách củasuối thần, mắt nhắm nghiền để buông mình vào giấc ngủ rất có thể sẽ dẫn nàng tới thiên đường như truyền thuyết về cái giường đá trong động cô tiên. Khôngmay giấc mơ của nàng đột ngột bị cắt đứt bởi hồi chuông điện thoại xói vào tai. Nàng choàng dậy và do một thói quen cố hữu, nàng nhoài người áp điện thoạivào tai."A... cô đấy hả? Từ sáng giờ bao nhiên người hỏi tôi có biết hiện cô đang ở đâu không?"Còn hơn cả cú điện thoại trước, sự trần trụi của đời sống như một làn gió nóng táp vào mặt, lôi bật nàng trở về căn buồng ngủ nơi chồng nàng đang gọi điện,với chiếc giường phủ khăn trắng muốt, mờ mờ ánh đén và thoang thoảng làn gió mát nhân tạo từ chiếc máy lạnh gắn trên tường. Nơi đó cũng thu hút mộtphần cuộc đời nàng - những niềm vui, nỗi buồn, tất cả đều đã biết và đã quen thuộc, ngày nào cũng như ngày nào, cũng con người ấy, cũng cung cách ấy, rấttuyệt vời nhưng cũng vì thế nhàm chán biếtbao. Đã bao đêm nàng trằn trọc trong tiếng ngáy bình yên của chồng, tiếng máy lạnh rì rì và tiếng còi khuya củađoàn tàu cuối cùng rời thành phố. Nàng cứ loay hoay với giấc ngủ không thành cho tới lúc cửa sổ đã sáng trắng thứ ánh sáng ban mai."Làm sao tôi biết được cô ở đâu?" Sáng nay lẽ ra cô phải ghé nhà khách tỉnh, bao người chờ cô ở đó, vậy mà cô dàm ngang xương bỏ cuộc, đánh xe đi hú hívới bồ tại khách sạn nào rồi. Về ngay, về ngay...Tiếng nói của chồng mỗi lúa sắc nhọn, rồi sức chịu đựng như đã cạn, nàng giang tay ném chiếc điện thoại xuống vực. Cô lái đò rụt rè bước tới giục nàng ăntrưa để còn quay về. ừ nhỉ, cho dù lát nữa nàng có xuống tắm ở suối tiên cho sạch hết phiền, cho dù nàng có ngủ lại lần nữa trên giường đá mơ một giấc mơthiên đường, nhưng rồi nàng vẫn phải trở về. Trở về với chiếc bàn giấy gắn cả dãy điện thoại với vô vàn lo toan thường nhật, trở về căn buồng có giường ngủphủ khăn trắng toát đêm đêm có tiếng ngáy của chồng và tiếng tàu khuya. Nàng sẽ phải trở về với toàn bộ những gì nàng có kể từ lúc rời xe hơi bước chânxuống con thuyền nhỏ đưa nàng vào cuộc du ngoạn bất ngờ. ý nghĩ đó làm nàng đau nhói và không ngăn được hai giọt nước mắt chợt ứa trên má nàng...