Scott đứng lên: - Nhanh lên. Chúng ta phải gọi điện cho cảnh sát. Glen hỏi: - Và nói với họ về cái gì? Rằng chúng ta có một con vượn bơi giết người khổng lồ trốn khỏi nhà à? Họ mà tin những điều đó thì loạn. Scott trả lời: - Chúng ta sẽ bảo họ là có tên trộm vào nhà hay là có một con thú hoang nào đó. Nói cách nào cũng được miễn là họ đến đây. Glen bắt đầu gàn: - Họ sẽ không… Scott cắt ngang: - Mac nghĩ là chúng mình cố tình đè chết nó. Nó điên lên và đuổi theo chúng ta. Tớ sẽ gọi đường dây nóng 911 ngay bây giờ. Scott và Glen chạy tìm điện thoại trong bếp. Scott bắt đầu nhấn số. Và nó nghe một tiếng hét kinh khủng từ phòng làm việc. - Scott! – Giọng mẹ nghe còn khủng khiếp hơn tất cả những gì Mac đã làm. – Con đến đây ngay! Bụng Scott đau quặn lại. Giờ thì nó cảm thấy ốm thật sự. Khi nó và Glen xuống phòng làm việc, Scott cố tình tìm cách để nói với mẹ về Mac. - Con đã làm gì đây? – Mẹ quát lên khi nó thò mặt vào phòng. Scott nói: - Mẹ! Con không làm những chuyện đó. Con thề là không phải con mà. Mẹ cầm cái váy của Kelly lên, liếc nhìn nó. - Thế thì ai làm đây? Scott bắt đầu kể: - Chúng con nuôi một con vượn bơi. Nó to hơn trong hướng dẫn và bây giờ nó biến mất trong nhà mình. Nó phá phách mọi thứ. Nó đuổi theo con và Glen. Mẹ phải giúp chúng con mới được. - Ôi, Scott! – Mẹ lắc đầu. – Con nghĩ là mẹ sẽ tin vào câu chuyện bịa đặt này à? Scott cần khẩn: - Mẹ, xin hãy tin con. Con đang nói sự thật. Đúng không, Glen? Glen gật đầu, lúng búng không nói nên lời. - Mẹ không muốn nghe con nói một lời nào nữa. Mẹ quát lại. Chưa bao giờ Scott thấy mẹ giận dữ như thế. Mẹ quăng cái váy hỏng lên đi văng. Kelly gào lên: - Tao ghét mày! Tao ghét cả hai đứa chúng mày! Và nó bắt đầu nức nở. - Đừng khóc, Kelly. – Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc Kelly và liếc nhìn Scott. – Không sao đâu. - Có chứ. – Kelly ngúng nguẩy. – Cái váy của con bị hỏng và con sẽ không tham dự lớp học nhảy được nữa. Mẹ nói: - Chúng ta sẽ đi mua cái váy ở hội chợ. Còn con, Scott, con sẽ phải trả tiền. Dù cho suốt cả cuộc đời con cũng phải trả. Scott đứng yên lặng. Mẹ và Kelly đi ra ngoài. - Tớ ước gì mình không nghe nói về những con vượn bơi. Scott rên rỉ. Đầu rũ xuống. Nó thấy Mac đang ngồi trên ghế sô pha. - Nó đây này! – Scott hét lên. Và Mac cũng hét lại, to hơn, nó nhe răng ra. Scott hô: - Bắt lấy nó! Mac nắm đầy tay những hạt trang trí, nó ném về phía Scott và Glen. Ba hạt bay trúng mặt Scott: - Á… á… á. – Nó hét tướng lên, cố xoa chỗ đau rát. Mac túm lấy một ống tay váy của Kelly và chạy ra khỏi phòng. Scott nói: - Chúng ta phải tìm thấy nó. Nó sẽ còn phá phách nếu chúng ta chưa bắt được nó. Glen gợi ý: - Hãy chia ra. Cậu tìm tầng trên còn tớ tìm tầng dưới. - Ý kiến hay đấy. – Scott đồng ý. Scott chạy lên tầng. Đầu tiên nó kiểm tra nhà vệ sinh. Nó nhòm vào bên trong. Không có Mac ở đó. Nó cúi xuống, kiểm tra sàn, thì có ai đó đập vào vai nó. Scott quay lại và hét lên. - Tớ đây mà. – Glen thì thào. - Cậu làm gì ở đây! Cậu kiểm tra tầng một cơ mà. Glen lắp bắp: - À ừ nhưng mà tớ… tớ quyết định không chia… chia ra nữa. Như thế… thế không an… toàn. Scott cắt ngang: - Suỵt. Nghe này. Scott nhìn chằm chằm vào bồn vệ sinh chờ đợi Mac sẽ nhảy ra và rồi nó nhận ra tiếng động không phát ra từ bồn vệ sinh, mà từ tầng dưới vọng lên. Glen nói: - Nghe như tiếng nước chảy ấy. Scott nắm lấy tay Glen và kéo bạn xuống tầng dưới. - Nhanh lên. Nó đang ở phòng tắm. Lúc hai đứa đến cửa phòng tắm. Scott cảm thấy nghẹt thở. Nước tràn đầy bồn tắm và trào ra khắp sàn. Scott nhanh chóng vặn vòi lại. - Nhìn xem. Mọi thứ đều thấm ướt cả rồi. Lấy mấy cái khăn tắm lại đây. Glen lấy mấy cái khăn và quăng xuống sàn. Khi Scott và Glen thấm nước, chúng nhận thấy nước thậm chí còn nhiều hơn. Nước không chỉ tràn ra từ bồn tắm. Nước chảy ra từ dưới nắp bồn vệ sinh. - Có chuyện gì vậy? – Scott nhấc cái nắp ra và nhìn vào bên trong. Mac đang ở trong đó. Nhìn chằm chằm vào nó. Mắt Mac bây giờ đen sì. Ở giữa đỏ như hai cục than hồng. Mac nhe hàm răng khủng khiếp ra. Nó dài và nhọn chưa từng thấy. Ngay cả lông nó cũng có vẻ nhọn như lông nhím ấy. Scott đóng sập nắp bồn lại. - Nó ở trong này này. To và nguy hiểm lắm. Glen hét lên: - Giữ lấy nó! Giữ lấy nó! Nhanh lên! – Và nó ngồi ngay lên nắp bồn. Mac đẩy cái nắp thật mạnh. Cái nắp bật lên, Glen ngã nhào ra sàn. Scott cố đậy cái nắp lại. Nó hét lên: - Cố dậy đi! Giúp tớ với. Glen nhảy lên và lại ngồi đè lên nắp. Nhưng Mac bẩy nó lên đẩy ra một khe vừa đủ để nó thò bàn tay lông lá ra… Túm lấy chân Scott. - Ối! – Scott cố gắng đạp ra. Nó bảo Glen: - Cậu nới ra một chút để tớ đẩy tay nó trở lại đã. Glen nhích ra, và Scott cố đẩy tay Mac vào. Nhưng Mac túm chặt lấy tay Scott. Scott giật mạnh. Máu rỉ ra từ các vết thương. Bây giờ cả hai tay Mac đã thò ra khỏi bồn. Rồi nó thò đầu ra, cười nhăn nhở, một nụ cười tội lỗi. Scott dựa người ra sau, nhặt được cái bàn chải cọ nhà vệ sinh, nó ném về phía Mac. Cái bàn chải trượt qua lớp lông dày của Mac và rơi xuống nước. Glen sập cái nắp lại một lần nữa. Cả hai đứa cố gắng đè cái nắp xuống. Glen hét lên: - Đè xuống! Đè chặt vào. Scott đứng cạnh nó và chèn cái tay nắm xuống. Từ bên trong chúng nghe tiếng Mac rít lên thật to một hồi lâu. Scott lạnh cứng người khi nghe tiếng nước chảy trong bồn. Rồi nó nghe tiếng nước bị hút cạn qua ống cống. Rồi mọi thứ trở nên yên lặng.