Scott hào hứng hỏi:- Cậu có nhìn thấy không? Cậu ta đấy!- Cậu ta nào? – Glen hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt Scott như thể bạn nó đang điên hay bị một bệnh gì đó tương tự như vậy. – Cậu định bảo là nó chứ gì!Scott đứng thẳng người lên trả lời:- Không! Tớ bảo là cậu ta kia. Tớ đã bảo với cậu là chúng ta có con vượn bơi thật to biết vẫy tay rồi mà.Glen trả lời:- Ừ. Nhưng nó không bơi và tớ nghĩ là nó không cố gắng vẫy chúng mình. Tất cả những gì mà tớ nhìn thấy là một cánh tay lông lá thò ra bóp chết con vượn con.Scott khăng khăng:- Tớ đã bảo cậu rồi mà. Chính nó đấy. Có lẽ nó muốn được chơi với con kia hay là làm cái gì đó.Glen thở hổn hển:- Chơi với nó á? Không! Nó đã bóp chết con kia rồi.Scott nhìn kỹ chiếc bình. Nhưng tất cả những gì nó nhìn thấy là những con vượn bơi tí hon khác đang bơi đi bơi lại. Scott quả quyết:- Chắc chắn là nó trốn trong cái phễu.Glen tiếp luôn:- Có lẽ nó đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác.- À, ừ. – Scott nói, một ý nghĩ kinh khủng thoáng qua trong óc nó. – hay là nó đói, nó nghĩ những con kia là thức ăn của nó? Ý tớ là nó rất to so với bọn kia và nó nghĩ chúng là thức ăn của nó.- Ôi! Khiếp quá! – Glen thốt lên.Scott gợi ý:- Nào thử xem có phải là nó đói không nào.Scott nhấc gói thức ăn cho vượn bơi từ ngăn kéo bàn học ra và đổ một ít vào trong bình. Trông chúng giống như những thức ăn cho cá, tuy nhiên chúng nhỏ hơn nhiều.Glen quan sát và nói:- Nó không ra đâu. Có lẽ cậu nên đổ thêm một ít nữa.Scott đổ thêm gần nửa gói thức ăn vào bình.- Thế vẫn chưa nhiều, – Glen kêu lên và giằng gói thức ăn từ tay Scott.Scott chăm chú nhìn vào trong bình. Nó thậm chí không còn nhìn thấy con vượn bơi tí hon nào nữa. Chỉ có rất nhiều thức ăn nổi trên mặt nước.Và rồi có một cái gì đó, sẫm màu, lông lá thò ra từ miệng phễu.Nước trong bình sóng sánh. Sóng mạnh như nước trong bể bơi, và tràn ra cả bàn học của Scott.Scott kêu tướng lên và nhảy ra khỏi bàn học:- Đậy nắp lại! Nhanh lên! Nó đang trèo ra đấy.