1. Tạc đạn trong nhà bếpTrong Chu công phủ, thứ gì cũng lớn.Đến ngay cả nhà bếp cũng lớn.Không lớn thì làm sao cung ứng được cho thực khách ngàn người, hồng phấn một đàn, tôi tớ vô số, chủ nhân xa xỉ được?Cả Nam Xương thành đang xôn xao bàn luận, cơ hồ người người đều biết biến cố đến với Chu công phủ, nếu không thì chẳng cớ gì lại kiểm tra rau trái xuất nhập quá hà khắc như thế. Chẳng cớ gì phải tận mắt trông thấy quá trình từng con heo sống bị giết mổ như thế nào, chẳng cớ gì mà đến cả cái giếng Thanh Thủy Nguyên cũng phải phái thị vệ hàng nhị phẩm ra canh giữ.Nhưng không ai dám nói ra.Mọi người phải tắt đèn đi rồi mới nói, hạ thật thấp giọng để nói, sợ sợ sệt sệt nói, hưng phấn nói rằng: Nhà bếp đã bị nổ tan tành rồi.- Hơn nữa lại còn nổ ngay trong nồi cháo hạnh nhân mang cho Chu công hầu vào giờ Dần.Tiếng nổ không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, cả phủ đều nghe thấy. Sau đó, Chu công phủ khắp nơi kinh động, tòa phủ tối mờ mờ nặng trầm trầm, ngay vào lúc trời tối nhất nên không biết được là có bao nhiêu địch nhân tiến đánh.Không ai tin được rằng cơ ngơi của Chu công phủ lại có thể rung động.Giả như núi Thái Sơn sập xuống còn có người tin - nhưng không ai tin rằng nền đất của Chu công phủ lại chấn động.Việc đó lý nào lại xảy ra bởi vì Chu công hầu thân rộng trăm trượng, tay ôm chín châu, trên thông Thiên tử, dưới phục bách tính. Không thể như vậy được.Đợt tập kích này đã bị đẩy lùi.Nhưng hôm đó, gia nhân trong Chu công phủ dẫu là đi trong nội viện vững chãi, bước trên nền gạch lát vàng, tuần tiễu trên cây cầu cẩm thạch trắng, hay lăng xăng dưới cái biển đề bốn chữ lớn "Thành Đồng Vách Sắt" đều cảm thấy mặt đất tròng trành như sóng. Bọn họ chỉ là thuyền con trên sóng, sóng quá lớn mà thuyền mới bé làm sao. 2. Tương nhuTô Giáng Thần rất sợ sệt.Ba ngày sau, lần tập kích thứ hai vào Chu công phủ diễn ra, Lê Hoa biệt viện lạnh lẽo vắng vẻ lạ lùng.Tuyệt không tiếng động - nội viện thâm u nhưng Tô Giáng Thần vẫn cảm giác được.Bởi vì - sự tĩnh lặng, toàn thân nàng chợt sững lại.Lúc này, có tiếng vân bản ° vang lên.Người khác không hiểu chứ nàng làm sao không hiểu hàm nghĩa đặc biệt của tiếng vân bản đó. Tay nàng lơi ra, chiếc bát ngọc trong tay rơi xuống nền hành lang, vỡ nát.Sau đó, nàng cả người run bắn.Nàng lại nhớ tới lúc đối mặt với thanh kiếm nơi Cát Lão trà phòng. Những ngày ấy nàng luôn nằm mộng, cơn ác mộng vĩnh viễn, mơ thấy cả Chu công phủ rung chuyển, mơ thấy mình mọc đôi tuệ nhãn đáng sợ nhìn thấu cả quá khứ tương lai của Chu công phủ, nhìn thấy bên trong những căn phòng tăm tối, vật trên mặt đất, dưới lòng đất, đến cả gian mật thất u ám khóa kín bao tội ác và khủng bố – đường ngầm ở nội đường, tất cả đều thật nhơ nhớp; còn dưới lòng đất xương trắng từng lóng từng phiến hỗn độn, dày đặc, rữa nát, giờ đang run rẩy đứng lên, đang lay động cả tòa Chu công phủ vững như tường đồng vách sắt kia.Có một cơn phẫn nộ, có một nỗi oán độc muốn phá tung mặt đất để trồi lên.Nàng thường thét lớn một tiếng rồi thức dậy, nắm áo mà run - sự phú quý tột đỉnh này sắp sụp đổ rồi, còn nàng, nàng chỉ là một trong những vật bồi táng mà thôi. Người đời sau chỉ coi nàng như cái xác diễm lệ giống Đắc Kỷ, Bao Tự, có thể còn chẳng được như họ, có thể đến cái tên cũng không lưu lại được - nghĩ đến đây nàng không khỏi lạnh run.Nàng không sợ chết.Nàng sợ sự trống rỗng - sợ đã sống hai mươi lăm năm rồi mà không vẫn hoàn không!...chiếc bát rơi xuống vang lên âm thanh trong trẻo, trên mặt đất tóe ra nhiều cánh. Một đôi tay chắc chắn, dẻo dai vươn ra từ phía sau ôm lấy nàng, không cho nàng tránh né, trao cho nàng sự an ủi lớn lao. Không hiểu sao, cánh tay ấy mang lại cho nàng sự an toàn và tin tưởng.Thân thể Tô Giáng Thần đang run lên mạnh mẽ đã dần dần yên định. Nàng từ từ quay đầu lại, xem ai lớn gan tới an ủi nàng - là Tiểu Tái.Trong bóng tối gương mặt hắn như phát ra ánh sáng - thực ra hắn không chỉ là một tiểu đệ đệ thanh nhã, không chỉ đầy tú khí, hắn còn rất dẻo dai, như cánh tay vươn ra của hắn. Tô Giáng Thần dường như lần đầu tiên quen biết chàng trai này. Trong mê trường loạn lạc, trời đất lung lay, sa mạc khô kiệt, nàng và hắn như đôi cá vùng vẫy trong cuộc lữ thứ nuôi sống nhau bằng chút sức lực cuôi cùng. 3. Vây tậpLần vây công thứ hai là như thế.Trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi, đại ti điều Trần Trung khi đang mua thực phẩm ở chợ thì bị một đao cắt đứt cuống họng, kẻ giết gã là một tên đồ tể bán thịt.Đồng thời, Khoái Thối Trương Vân sau khi qua lại với tên chưởng quỹ của một cửa hàng vàng hai ngày, cuối cùng đã kiểm chứng được sự nghi ngờ của mình - y chính là "Sơn Trung Nhân".Một chiếc nhẫn vàng đã vĩnh viễn khảm vào trong óc gã, khiến gã chẳng kịp nói năng gì.Gia miếu Cảm Nghiệp tự của Công phủ xây ở ngoại thành đã chìm trong biển lửa. Nơi đây thờ cúng bài vị tổ tiên mấy đời của Chu công hầu, vậy mà có kẻ dám đốt sạch. Đúng là trời sập rồi.!Thảm liệt nhất là trận đánh trước cổng Chu công phủ. Trong một khắc, mấy tên phu khuân vách đang nghỉ chân và đám bán mì sợi bên kia đường đột nhiên đồng loạt rút đao.Bọn họ vừa rút đao ra đã giết liền sáu tên thị vệ canh cổng.Thị vệ đánh trả, bọn họ cũng phải lưu lại hai thi thể.Sau đó, bọn họ rút lui!- Tất cả sự việc diễn ra ở cùng một thời gian nhưng khác địa điểm. Sau đó, toàn bộ nhân thủ đều triệt thoái, triệt thoái có kế hoạch. Người của Chu công phủ phản ứng nhanh là thế mà cũng trở tay không kịp.Nhưng vẫn có một người bị đuổi kịp.Người đó vung đao cứa cổ tự vẫn.Người của Chu công phủ kinh sợ xanh mặt! 4. Thân thể không run, tâm can lại độngTô Giáng Thần không muốn nghe những chuyện đó, thế nhưng tin tức cứ liên tục lọt vào tai nàng.Bởi vì không ai thấy cần phải dối gạt nàng.Nàng là nữ nhân công hầu ưa thích nhất.Dẫu công hầu cần kiêng kỵ đàn bà trong ba tháng.Nhưng sau ba tháng đó, nàng vẫn là nữ nhân công hầu ưa thích nhất.Mọi người đều muốn lấy lòng nàng. Trong mớ hệ thống rối ren nhằng nhịt này, cách thức lấy lòng một người nào chính là cung cấp thông tin cho người đó.- Bởi vì cẩm y ngọc thực nàng chỉ vươn tay là có nên trong thời khắc này nàng càng cần thiết thêm nhiều tin tức.Những tin tức ấy làm Tô Giáng Thần sợ, kinh sợ. Giờ đây người nàng duy nhất tín nhiệm chỉ có tiểu đệ đệ mà thôi.Nhưng Tiểu Tái không còn là Tiểu Tái ngày trước nữa.Hắn đang nghe nàng kể lại mọi chuyện, sự cứng rắn, sáng suốt, và lãnh tĩnh của hắn càng thêm phần kiên định. Hôm đó, cuối cùng thì Tô Giáng Thần cũng đã lần đầu tiên thổ lộ cho người khác chuyện đào được xương trắng giữa vườn hoa. Người khác ấy chính là Tiểu Tái. Nói xong, Tô Giáng Thần thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Bí mật này bấy lâu nay nàng càng nuôi dưỡng trong lòng càng thấy sợ hãi, nhưng nói ra rồi tâm tư nhẹ nhàng hơn nhiều.Lần đầu tiên nàng nói nhiều như vậy với người khác. Thiên ngôn vạn ngữ chôn sâu trong lòng nàng. Trong bấy nhiêu năm, nàng nhìn thấy, nghe thấy, nhưng giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, thậm chí còn sợ trong mộng mình sẽ nói ra những gì mình từng nhìn, từng nghe. Những thứ đẫm máu, dơ bẩn, thô cứng ấy nàng vĩnh viễn không thể nào tiêu hóa được, cuối cùng nàng đã tìm một người để nói hết ra.Công hầu ưa thích nàng, nhưng nàng hiểu rõ lắm, công hầu chỉ ưa thích nữ nhân, đắm đuối với lụa là, ca vũ, mĩ tửu, và âm nhạc mà thôi.Chứ không phải một nữ nhân biết nhìn biết nghe.Nàng hiểu rõ điều đó, cho nên nàng mới có thể được sủng ái lâu đến thế.Khi nàng nhắc tới những chuyện này, Tiểu Tái luôn nắm chặt tay nàng. Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng nàng cũng đã lần đầu tiên cảm thấy có một con người bên cạnh nàng, đang nghe, đang lắng nghe, đang bầu bạn, đang thở than, đang chăm chút từng nhịp thở của nàng.- Một người đơn độc, chỉ một người thôi thì không cách nào xác định được mình có còn sống hay không.Trừ phi nàng biết rằng có một người khác đang chú tâm nghe từng nhịp thở của mình.Và hắn đang chăm chú lắng nghe.Mỗi lần nàng kể lể, giãi bày đều càng ngày càng lâu hơn, kéo dài tới ba giờ liền, kéo dài tới tận bình minh. Mỗi lần Tô Giáng Thần đều run lên nhè nhẹ, Tiểu Tái lại dùng đôi tay gầy chắc của hắn ôm ấp nàng.Nhưng đến một ngày, Tô Giáng Thần phát giác thân thể nàng không còn phát run nữa.Trái tim nàng đã bắt đầu run rẩy. 5. Ám sát công hầuHôm ấy, vào lúc sáng sớm, trời vừa chớm đông.Trên đỉnh tòa tháp chuông của Nam Xương thành bỗng dựng lên một cây cột cờ.Cột cờ treo tấm vải trắng.Trên tấm vải chỉ có bốn chữ: Thích sát công hầu!Bách tính thức giấc sớm hôm đó nhìn thấy đều có cảm giác như ngực mình bị giáng một quyền nặng nề.- Thích sát công hầu!Trường thích sát này đã tới cực điểm. Tám lần trong ba tháng.Mỗi lần đều không giống nhau.Ba mươi tử sĩ đã phơi thây hết mười ba rồi. Nhưng không ai biết lần thích sát tiếp theo của bọn họ sẽ ra sao, phát xuất từ đâu.Những huyên náo, ồn ào trong Nam Xương thành đều đã lẵng xuống, phồn hoa rực rỡ đã chìm trong giấc ngủ mê man, người người đang đợi một chung cuộc, trong thành biến thành màu trắng tang tóc.- Dưới trời màu trắng đục chỉ còn những mầm sống màu xam xám, những bóng người xam xám bước đi trên đường phố đen mờ.Trên con đường đen mờ, có căng một tấm vải trắng, trên tấm vài chỉ có mấy chữ đậm đặc - Thích sát công hầu! 6. Đau, hãy nhẹ nhàng thôiChuyện tấm vải trắng đó Tô Giáng Thần đương nhiên cũng biết.Sau khi nghe tin, nàng quay về viện.Cảnh chớm đông trong viện cũng toàn là một màu trắng đục, cây tơi trụi lá, cành khô gầy guộc.Nàng đi theo lối nhỏ lát đá sỏi trở về nhà, mọi vật trong nhà tinh khiết, chăn gối mát lạnh.Thị nữ không ở luôn trong viện bởi Tô Giáng Thần vốn ưa thích thanh tĩnh. Nàng gây một lò hương, những muốn dùng hương để tách rời thế sự, dường như mọi thứ trong thế giới hỗn độn này đều là giả dối. Chỉ trong hương khói bềnh bồng nàng mới tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài.Tô Giáng Thần bước vào trong nội thất, khép cửa lại. Nàng cũng không biết cái gì là chân thật nữa. Nàng đang nằm yên trên giường thì chợt nghe tiếng gõ cửa.Nàng thoáng ngạc nhiên rồi phát hiện ra, tiếng gõ ấy như tiếng gõ lên trái tim mình, "Bình bình, bình bình". Nàng thậm chí còn có thể hình dung ra những ngón tay đang gõ lên cửa.Nàng đứng dậy, bước tới bên cửa: "Ai đó?"Không nghe tiếng trả lời, trên khung cửa chạm hoa thoáng thấy bóng người hằn lên lớp giấy dán. Bóng người đó giống như Tiểu Tái, Tiểu Tái thanh mảnh, vững chãi, kiên định, Tiểu Tái trong mộng tưởng.Nàng tựa vào cửa, nàng không thể mở, cũng không dám mở.Nàng thấp giọng nói: "Đi đi!"Nhưng âm thanh nghẹn ngào yếu ớt - một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào, chọc thủng lớp giấy, ngón tay chân thực vô cùng chọc thẳng vào.Tô Giáng Thần nhìn ngón tay ấy, trong lòng như nước lũ phá bờ - Đây là thực, ngón tay này là thực, nàng chẳng sợ gì thế giới hỗn loạn này nữa, tất cả đều không còn ý nghĩa gì với nàng nữa, nhưng ngón tay thon dài, mang theo hơi ấm và cô độc ấy là có thật. Cửa mở bởi vì ngón tay ấy đã xuyên qua lớp giấy trên cửa rồi. Tình yêu có khi chỉ là một nhát đâm nhẹ nhàng đó thôi. Tô Giáng Thần nằm trên giường, y phục không còn. Mùa đông trắng sữa, tất cả thật lạnh, thật lạnh, lạnh nhạt nhòa, lạnh thêm chút nữa thì tất cả đều thành như hư ảo.Nhưng, hắn thì nóng.Hắn rất nóng, hắn tụ sức nóng vào một điểm, những muốn lay tỉnh hoặc làm nàng tan chảy ra, vật ấm nóng cứng cỏi ấy xuyên vào trong vùng hư không trắng sữa của nàng, giống như một giọt máu nhòe nhoẹt trên cánh hoa bách hợp, sắc hồng lập tức thấm vào, lan tỏa - nàng rùng mình, sự ấm áp ấy tan ra, chảy đến từng khớp xương, len lỏi khắp cơ thể. Dẫu nàng từng trải, nhưng sức nóng này và những lần chăn gối trước không giống nhau. Không còn là một phần thân xác chết cứng nữa mà là tinh thần, là sức sống, là một luồng máu nóng trôi chảy bên ngoài những lần gối chăn khô khan, những phú quý vô vị.Tô Giáng Thần thấy trái tim mình cũng ấm lên.- Nàng đã sống lại rồi.Nàng ôm lấy Tiểu Tái, nàng thích những động tác hỗn loạn ấy! Yêu hắn, vì hắn đã trao cho nàng niềm hạnh phúc thẳm sâu.Nhìn nhau - sinh tử hư nhiên,Uyên ương chắp cánh thần tiên đâu màng! ° Vân bản: Là một pháp khí trong chùa, có hình đám mây. Bản là một tấm, còn vân là đám mây. Có quy luật „Thần tam quỷ tứ“, trong lễ cầu gõ ba tiếng một, ở tang lễ gõ bốn tiếng một.Nó còn tác dụng báo đến giờ trai phạn (bữa ăn chay), hoặc dùng như kẻng, cồng để tập hợp mọi người.Trong truyện muốn nhắc tới tác dụng với quỷ hồn của vân bản.