xanh” réo rắt. Ly từ trong bếp chạy vội ra: Alô…! Anh Hải à? Ừ…anh đây! Chúc mừng năm mới! Chúc em vui- trẻ- khoẻ luôn yêu đời. Hì…hì…Em chúc anh, năm con trâu sờ đâu cũng có tiền!... Thế thì năm nay, anh phải chịu khó đi sờ nhiều vậy…hà…hà! Đùa tí cho vui. À này, chiều nay anh và Thư xuống em chơi nhé, chúc tết luôn thể. Em có ngại gì không? Có gì mà ngại…hì…hì…Có tiếng chân từ trên gác xuống. Ly tắt máy. Thông- chồng Ly là kỹ sư xây dựng, thường xuyên vắng nhà. Ly bán hàng mỹ phẩm. Hai đứa con gái,một đứa lớp bảy, một đứa lớp năm. Việc nhà đã có ôsin, rỗi rãi, Ly theo mấy đứa bạn đi học nhẩy. Tại lớp học, Ly đã quen Hải. Hải kinh doanh ăn uống. Hai người “cặp bồ” với nhau. Chồng Ly hiền, trầm tính, ngại giao tiếp. Ngược lại Ly đáo để, sôi nổi, thích giao lưu. Mấy đứa cùng lớp đùa: Ông xã đi vắng như thế, “máy móc” để mốc lên à? Ly trả lời tỉnh queo: Chậc…! Tao cũng ngán ông thấy mồ. Đời thủa nhà ai, đi cả tháng mới về, giở “súng ống” ra lau…xong lại cất đi. Mấy đứa bạn ôm nhau cười ngặt ngẽo. Cái Thư bảo: Hay là ông ấy “bắn hết đạn” bên ngoài rồi…? Tao cũng chả thiết! “Súng ống” ông hàng xóm có khi lại hay hơn… Hải hơn chồng Ly dăm tuổi, người cao ngẳng. Dân kinh doanh láu lỉnh tính toán. Một cộng một bằng hai, trên hai thì càng tốt, dưới hai là không xong. Quan hệ với Ly theo kiểu “ông có chân giò, bà thò chai rượu!”. Có lần đi chơi, Hải bảo: Anh chỉ cần biết mặt chồng em, anh có thể đoán em là người thế nào!- Có gì mà phải đoán, còn lạ lắm đấy!- Đấy chỉ là cái bên ngoài, còn cái sâu kín bên trong?- Lại còn sâu kín nữa! Như thế mà còn kín? Không đủ sâu à? Ly bảo với chồng: Chiều nay, cái Thư và anh bạn xuống nhà chơi. Thông ngồi xem báo không nói gì. Ly mở tủ lạnh. Đĩa thịt gà cúng từ sáng còn nguyên, tảng thịt bò lạnh cứng lại, nồi măng ninh chân giò còn lưng lửng. Thế là đủ rồi! Thịt bò làm bít tết này, đĩa xào cần tỏi tây này, cắt thêm đĩa giò thủ…Tạm đủ một mâm cỗ để đón khách. Ly giục chồng thay chiếc quần ngủ… Năm giờ chiều. Thư đi chiếc Attila đỗ xịch trước cửa, Hải đi SH bám đằng sau. Hải đầu chải bóng lộn, chiếc cà vạt hoa loang lổ. Chủ khách bắt tay nhau. Những lời chúc quen tai nghe mòn vẹt. Lần đầu tiên Hải gặp chồng Ly. Hải lơ đãng phả khói thuốc. Thằng cha to khoẻ, nhưng vụng về không biết ăn mặc, chắc gu thẩm mỹ tồi. Được cái mặt mũi thật thà chất phác. Cái tạng người này mọt sách, thả ra ngoài ngu ngơ như gà công nghiệp. Ngữ này, Ly nó xỏ mũi là cái chắc!...Lại có thói quen ngồi rung đùi như lên sài giật, cho làm kinh doanh chết chổng vó!! Hắn có một nốt ruồi dưới môi, cái tướng này cũng thuộc hạng “sâu rượu” đây! Mâm cỗ được dọn ra. Thông mở tủ lấy chai x.o cùng bốn cái ly. Tất cả nâng ly “chúc mừng năm mới”. “Mạnh khoẻ”. “Vạn sự như ý!” Hải oang oang “Chúc vợ chồng Ly hạnh phúc!”.Thư khẽ nhếch mép cười, cặp với vợ người ta mà lại chúc “hạnh phúc”, xạo hết chỗ nói. Đến tuần rượu thứ ba, Thông nâng ly hỏi: Anh Hải công tác gì? Tôi kinh doanh ăn uống. Thời buổi này, kinh doanh hàng ăn là thời thượng rồi. Cũng chả “thượng” lắm đâu. Làm dâu trăm họ mệt lắm ông ạ.- Hải cong ngón út cậy cậy miếng thịt gà dắt ở kẽ răng, rồi tiếp- Bí quyết kinh doanh của tôi là, ngoài chất lượng sản phẩm, giá cả. Còn có khẩu hiệu “khách hàng luôn luôn đúng!” và nhân viên của tôi luôn đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên… Thư nâng cốc: Keng với anh Hải một cái vì câu nói hay trong ngày. Thông gượng cười, hỏi: Thế chị nhà cũng cùng quản lý nhà hàng chứ anh? Bà xã tôi là chính! Còn tôi nhận phần “chỉ đạo Khắc Hoè”! Sướng nhất anh rồi còn gì. Thuận vợ thuận chồng… Hải nheo nheo mắt nhìn Thông: - Chỉ có những ông công chức là sướng thôi, rung đùi hết tháng lĩnh tiền. Thư tiếp miếng bít tết vào bát Thông, nói: Gớm…! Anh làm như thời bao cấp không bằng, không đơn giản đâu! Hải ngả ngớn, nhìn Ly nháy nháy mắt: Xét tất cả chúng ta ở đây, chỉ có cô Ly là “sướng” nhất thôi… Ly khẽ lườm Hải. Cái thằng cha, cứ tí rượu vào là tây tây, toàn ăn nói linh tinh. Có mặt Thông ở đây mà chẳng có ý tứ gì cả. Thông mà biết được thì có thách kẹo cũng không dám ngồi mà ba hoa chích choè. Thật lòng Ly cũng không muốn Hải giáp mặt Thông. Làm như thế có phần nào bất nhẫn với Thông quá. Đã ăn vụng rồi thì phải dấu đi, đằng này còn phơ ra như trêu ngươi người ta, mặc dù người ta không biết, nhưng cái trò có tật giật mình! Đằng này Hải quá chủ quan, nói thẳng ra là quá coi thường Thông. Đến giờ phút này Ly nhìn chồng cảm thấy tội tội và ân hận việc mình đồng ý để Hải đến nhà… Thông đứng lên, mở đĩa nhạc. Bản “Happy new year” ngập tràn căn phòng. Tất cả cùng đứng lên cụng ly “chúc mừng năm mới!”.