Từ đất Cam Túc người ta có thể Sang Tây vực bằng hai con đường. Một làqua ải Gia Dụ Quan¸ hai là Ngọc Môn Quan.Nhưng do địa hình hiểm trở¸ đường xá gập ghềnh nên chỉ trừ đám quanquân triều đình¸ chẳng khách thương hồ nào muốn vượt vạn Lý TrườngThành bằng ải Gia Dụ.vì vậy¸ Ngọc Môn Quan hầu như là đường thông thương chính giữa Tâyvực và Trung Nguyên.Đất Tây vực không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối. ở đây ngàynắng cháy da¸ cát bay rát mặt¸ con người luôn cảm thấy nhỏ bé trong nhữnghoang mạc rộng lớn như biển cả. Nơi mà nước quý hơn vàng. Ban đêm¸ cáilạnh cắt da làm run rẩy những khách lữ hành đang co ro bên đống lửa hồng.Tháng năm tuyết vẫn chưa tan hết¸ mà còn phủ trắng đỉnh Thiên sơn.Nhưng con người vẫn không nề hà khí hậu khắc nghiệt¸ thiên nhiên hiểmtrở¸ dựa vào Sức mạnh của lòng tham¸ từng đoàn ngựa¸ lạc đà lầm lũi xuyênqua hoang mạc thu thập của cải cho mình¸ bằng những chuyến hàng xuôingược.Đã không ít người mãi mãi nằm lại bên đường thiên lý¸ vùi thây trong lớpcát.Có người chết tất là phải có nghĩa trang. Nhưng nghĩa trang lớn nhất củangười Hán ở Tây vực lại không phải của khách thương hồ¸ và nằm ở chân dãynam rặng Thiên sơn. Hơn ba trăm ngôi mồ vô chủ¸ không có tính danh¸ nhiềunăm chẳng ai thăm viếng. Dù đã đến tiết Thanh Minh¸ vẫn chìm dưới làntuyết phủ.Ba trăm cao thủ tinh hoa của võ lâm Trung Thổ đã vượt vạn dặm đườngđến đây và mãi mãi nằm lại¸ không ai Sống Sót.Họ đến đây vì lời đồn đại rằng bí kíp vô Quy chân kinh¸ của vô QuyThượng Nhân được chôn dấu ở Thiên sơn. Chẳng ai được nhìn thấy vật kỳbảo và cũng chưa kịp chém giết nhau¸ thì đã lăn ra chết vì một loại kỳ độcdược thả bay theo gió.và đương nhiên kẻ đã bày ra mưu kế thâm độc này Sẽ được thừa hưởng tấtcả tài Sản và thủ lục võ học của nạn nhân.Đó là một người bịt mặt¸ toàn thân hắc y¸ âm u như bóng quỷ hồn. Gã bậtcười ghê rợn rồi bắt đầu lục Soát¸ thu thập những gì quý giá trên mình batrăm xác chết.Nhưng gã không ngờ rằng có một người đã nhìn thấy tất cả. Người nàykhông có ý định tranh đoạt chân kinh nên chỉ núp Sau một tảng đá trên Sườnnúi mà quan Sát¸ cho thoả tính hiếu kỳ.Àng ta đã ở đây năm năm¸ và rất ngạc nhiên khi thấy mấy trăm cao thủ võlâm kéo đến đây¸ phávo vẻ tĩnh mịch của vùng núi non giá lạnh này.Khi thấy hành động của gã hắc y Mông Diện¸ ông hiểu ngay gã chính làthủ phạm của vụ thảm Sát¸ lòng bừng bừng căm giận¸ tung mình xuống quátvang:- Tên cẩu tặc kia¸ người quả là kẻ thâm độc nhất trên đời¸ dụ dỗ quần hàođến đây rồi hạ độc hòng thu lợi. Thẩm mỗ quyết phân thây người để tế mộcác nạn nhân.Gã hắc y giật mình quay lại¸ nhận ra một võ Sĩ trung niên tướng mạo anhtuấn¸ hiên ngang tay cầm trường kiếm¸ gã nhìn quanh¸ không ai nữa liền yêntâm¸ bật cười âm hiểm:- Ngươi là kẻ ngu xuẩn mới chường mặt ra chịu chết.Gã rút kiếm xông đến tấn công người lạ¸ kiếm quang hừng hực Sát khí.Họ Thẩm vung kiếm đón chiêu. Hai bên giao đấu đã gần trăm hiệp màkhông phân thắng bại. Gã hắc y bất ngờ tung ra một nắm độc phấn¸ chụp lấyđối phương. Họ Thẩm hít phải¸ nghe khí huyết ngưng trệ¸ biết mình đã trúngđộc¸ phẫn nộ gầm lên như hổ dữ¸ dồn toàn lực vào chiêu kiếm cuối cùng đểđổi mạng với hắc y.Tên ác ma không ngờ họ Thẩm lại có chiêu kiếm kỳ ảo¸ lăng lẹ như vậy.Gã cố chống đo nhưng không còn kịp nữa. Lưoi kiếm của võ Sĩ trung niên đãcắt hai ngón tay hữu và rạch một đường nơi vai tả. Gã rú lên vì đau đớn¸ tungmình đào tẩu. Nếu gã đừng quá Sợ hại¸ ở lại thêm ít phút nữa¸ Sẽ thấy đối thủcủa mình gục xuống. Gã đinh ninh rằng họ Thẩm không Sợ độc nên đành bỏcủa chạy lấy người. Bao nhiêu tâm huyết coi như đổ Sông đổ biển.Họ Thẩm thấy đối thủ bỏ chạy¸ cố gượng ngồi lên vận khí chống lại chấtđộc. Nhưng loại kỳ độc này quả là khủng khiếp¸ theo máu lan dần ra khắptoàn thân.Àng tuyệt vọng nhìn về phía xa xăm như chờ đợi một ai. Quả nhiên¸ từSau dãy núi¸ một nữ lang mặc áo hồ cừu trắng xuất hiện. Trên tay hàng là mộthài tử bốn năm tuổi.Thấy trượng phu đang ngồi vận công biết chàng đã thọ thương. Nữ langkinh hoàng phi thân đến như tên bắn. Nàng đặt con xuống mặt tuyết dặn dò:- Thanh Kỳ ngồi im¸ tuyệt đối không được kinh động¸ để mẫu thângiúp chacon trị thương.Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu¸ lặng lẽ giương đôi mắt Sợ hãi nhìn Sắc mặtxanh xao của thân phụ. Nữ lang ngồi xuống Sau lưng họ Thẩm¸ đặt Song thủvào mệnh môn¸ dồn chân khí giúp chồng trục độc.Nửa canh giờ Sau¸ mồi hôi hai người toát ra như tắm¸ nữ lang kiệt lực rúttay về. Họ Thẩm có vẻ khá hơn¸ mắt mở nhìn thê tử âu yếm nói:- số ta đã tận¸ chất độc này tuyệt không thể trục được¸ nương tử bình tâmnghe ta dặn dò.Nữ lang cắn răng nuốt lệ¸ bồng con đặt vào lòng trương phụ:- Tướng công! sinh tử hữu mệnh. Chúng ta đã có năm năm hạnh phúc bênnhau¸ thiếp dù có chết theo chàng cũng mãn nguyện. Nhưng hài nhi còn bébỏng¸ đợi con lớn lên¸ báo được thù này rồi thiếp Sẽ xuống hoàng tuyềnSumhopọ với chàng.Họ Thẩm ôm lấy nàng¸ ngầm ngùi nói:- Tên ác ma đã bị chặt đứt hai ngón ở bàn tay hữu và rạch một kiếm nơivai tả. Nghe khẩu âm thì hình như hắnlà người Giang Nam. sau này nàng bảiKỳ nhi theo dấu vết ấy mà truy tìm. Hơn nữa gã là cao thủ độc đạo¸ lòng dạtàn ác vô Song¸ dám hạ thủ một lần giết hơn ba trăm mạng. Nàng hãy chôncất thi hài quần hùng¸ thu thập các vật quý giá và bí kíp võ công. sau này Kỳnhi đem vào Trung Thổ hoàn lại cho hậu nhân của họ. Để nền võ học TrungNguyên không bị mai một.Nữ lang gật đầu¸ gục vào vai chồng khóc nức nở:- Thiếp nếu chẳng vì lời thề Suốt đời không vượt vạn Lý Trường Thành¸thì Sẽ bồng con truy tung tích tên ác tặc mà báo thù cho chàng. Nay đànhphải chờ Kỳ nhi lớn lên thôi.Kỳ nhi thấy mẹ khóc cũng khóc theo¸ nó ôm chặt lấy thân phụ như Sợ mấtđi người mình yêu dấu.Nữ lang nhìn con¸ đau đớn trách chồng:- Nếu tướng công không tS hiềm võ công Ma Giáo là tà đạo¸ thì ngày nayđâu đến nỗi chết vì độc để cho con thơ phải mất cha!Thẩm Thiên Tân buồn rầu đáp:- Nương tử cũng biết là ta đã thề độc với Sư phụ nên không thể học MaKinh được. Còn Kỳ nhi không bịràng buộc bởi lời thề¸ nàng có thể dạy dỗđểcon có đủ bản lãnh xông pha nơi chốn giang hồ hiểm ác. Nhược Hồng! Takiệt Sức rồi¸ chất độc đã lan dần đến tâm mạch. Xin hẹn nhau kiếp lai Sinh.Đôi mắt Nhược Hồng chợt loé lên vẻ tà mị¸ nàng vung chỉ điểm huyệtThẩm Thiên Tân¸ đặt ông nằm trên mặt tuyết¸ rút trong áo lông ra một hộpgỗ nhỏ. Chứa đầy những chiếc kim vàng. Nàng nhẹ nhàng cắm kim vào bảyhuyệt quanh tâm thất như: Khí Hộ¸ Dư Phù¸ Khố Phòng¸ ốc ế¸ Nhũ Trung¸Thiên Dột¸ Thẩn Phong.sau đó¸ đặt tay hữu vào giữa ngực chồng vận công phong toả tâm mạchrồi cắm chiếc kim cuối cùng vào huyệt CựKhuyết. Lúc này¸ hơi thở Thiên Tânđã đứtnhưng tim còn đập rất nhẹ.Nhược Hồng xé vạt áo trắng¸ cột chặt Kỳ nhi vào lưng¸ nhẹ nhàng bồngtrượng phu trở về nhà. Nơi ở của họ là một căn thảo xá ba gian¸ chung quanhcó vườn hoa¸ Nhược Hồng đặt trượng phu lên giường rồi vào trong lấy thuốc.Nàng nhét tất cả vào miệng Thiên Tân¸ bảo tử hài:- Kỳ nhi! Mẹ phải đưa thi hài thân phụ lên tận đỉnh Thiên sơn¸ nơi màtuyển chẳng bao giờ tan. Như vậy mới giữ gìn thi thể không hư nát. Nếu Saunày tìm được kỳ dược để khởi tử hồi Sinh¸ Sẽ có cách cứu được người. Con ởnhà phải cẩn thận¸ nếu gặp Sói lang cứ trèo lên xà nhà mà ẩn nấp.Kỳ nhi là đứa bé gan dạ và hiếu thuận nên gạt nước mắt gật đầu. NhượcHồng khoác áo lông cừu¸ dắt bảo kiếm vào lưng rồi bồng thi hài Thiên Tânnhắm đỉnh cao nhất trong dãy Thiên sơn mà phi nhanh.Trời đã chính ngọn mà vẫn không thấy nắng¸ mặt trời tháng ba chìm trongmàn mưa tuyết. Nhược Hồng đã ăn vội mấy cái bánh hấp¸ vận toàn lực lướttrên băng tuyết. Nàng và trượng phu từng dắt nhau lên vùng băng ngàn nămnày nên rất quen thuộc đường đi nước bước. Hơn nữa¸ khinhcông của ThiênMa Thánh Nữ lẫy lừng thiên hạ. Đạp tuyết vô ngấn nên hơn hai canh giờ đãđến nơi.Nhược Hồng thấy tim trượng phu còn đập¸ nàng mừng rõ¸ nhẹ nhàngđâtuống mặt băng rồi rảo quanh tìm chỗ. Lát Sau¸ nàng tìm thấy một độngkhẩu nhỏ Sâu chừng hơn trượng¸ nền hàng đóng băng dày ba thước. Nàng rútkiếm đâm xuống¸ vạch một đường hình chữ nhật¸ vừa với kích thước củachồng. Nàng chặt nhỏ lớp băng¸ đào thành một lỗ huyệt¸ đặt thi thài ThiênTân vào.Xong xuôi¸ nàng ra ngoài cắt một khối băng dày gần thướcđặt lên trên.Qua lớp băng trong Suốt¸ có thể lờ mờ nhìn thấy dung mạo thân yêu.Nhược Hồng bật khóc:- Tướng công! Ma Kinh dù tà đạo nhưng cũng là kỳ học của võ lâm. Thiếpquyết không chịu thua Số phận¸ cố công nghiên cứu. Biết đâu ngày nào dó Sẽhồi Sinh được chàng¸ để phu thêđoàn tụ. Bằng không¸ thiếp Suốt đời ở đây kềcận¸ khói hương thờ phụng.Thấy trời đã chiều¸ Nhược Hồng lạy ba lạy rồi xuống núi. Khi về đến nhàtrờivừa Sụp tối.