Đánh máy: BacQuai và các cao thủ Việt Kiếm
Hồi 12
Thần Võ Cung trung thu bí kíp
Ma Đăng Bạch Cốt Tống đào vong

Nhắc lại, đêm ấy Thuyên Kỳ rời núi Thiên Thai, hai ngày sau đã đến
hồ Phiêu Dương. Chàng không dám bận võ phục vì sợ lộ đôi bàn
tay nên khoác bộ áo thư sinh màu trắng. Chiếc nón mây rộng vành sụp xuống
tận trán che khuất gương mặt ma quái.
Chàng không thể để Tuyết Hồ ở lại Tổng Đàn Ma Giáo vì người thân của
chàng sẽ dùng linh thú làm phương tiện truy lùng. Do vậy, chàng đành phải
mang theo và dấu nó trong bọc hành lý.
Thuyên Kỳ dừng chân nơi quán rượu ven hồ, nhì dòng nước trong xanh
nhớ đến những kỷ niệm nồng thắm ngày nào với Lạc Phách Yêu Cơ Không
Bách Lan. Hai người đã ân ái với nhau ngay dưới làn nước hồ mát lạnh.
Trong thư để lại, chàng đã hứa rằng sau khi diệt xong bọn Ma Đăng và
Mê Âm, sẽ trở lại với người thân - Dù phải sống trong bóng tối cũng cam tâm.
Nhưng thực ra cảm giác tử vong lẩn khuất trong tâm thức chàng.
Thuyên Kỳ nhìn bàn tay đang nâng chén rượu xuất thần suy nghĩ. Bỗng
vui mừng vì một ý niệm lóe lên. Chàng tinh thông y lý, biết da thịt mình bị
khí âm hàn làm mất đi sắc tố nên mới có hiện tượng này. Lúc nãy nhìn lớp
men trên chén rượu, chợt nhớ ra rằng chàng có thể dùng dược vật ngụy trang.
ún uống xong, Thuyên Kỳ tìm đến một dược phòng, bảo đại phu bán
một số dược vị tất cả đều tán nghuyễn. Sau đó, chàng trở lại bờ hồ vắng vẻ
năm nào đã gặp gỡ Bách Lan thả cho Tiểu Hồ bơi lội, bắt cá. Còn chàng pha
thuốc thoa đều lên mặt, cổ, cánh tay. Hai khắc sau, chàng đã trở thành một lão
nhân da nâu sậm như người miền biển. Thuyên Kỳ soi mặt xuống nưóc, hài
lòng mỉm cười. Loại dược vật này chính là một phương thuốc để trị bệnh nấm
trên da. Nó bám chắc trong một thời gian rất lâu, dù có dùng thuốc rửa cũng
không ra. Thuyên Kỳ tin rằng trên đời chẳng có thể nhận ra Tuyết Hồ Công
Tử nữa, vì chàng cũng đã nhuộm đen bộ lông của Tiểu Hồ.
Xong xuôi, chàng vượt Trường Giang sang địa phận Huy Châu với hai
trái Thần Oanh trong bọc, chàng tin rằng đủ sức phá hủy thạch môn của Mê
Âm Thần Cung để vào hạ sát phu thê họ Đinh.
Để tránh làm kinh động bá tánh bởi khinh công của mình, chàng ghé vào
trấn Mã Yên Sơn mua một con tuấn mã. Mua xong, thấy trời đã gần trưa,
chàng tìm phạn điếm dùng cơm. Trấn này có tên như vậy vì nằm ngay dưới
chân ngọn Mã Yên Sơn cao ba trăm trượng.
Tiểu nhị thấy tóc chàng bạc trắng, cung kính nói:
- Chẳng hay lão trượng dùng các món ăn nào, xin cho tiểu nhân biết?
Chàng cười mát bảo:
- Có món nào ngon cứ dọn ra, đừng quên vò Thiệu Hưng năm cân loại
lâu năm.
Tiểu Hồ theo thói quen nằm vắt vẻo trên vai. Đám khách giang hồ trong
quán nhìn chàng xì xầm:
- Lão này da đen đúa, xấu xí sao lại có con cáo đen trên vai, phải chăng
muốn bắt chước Tuyết Hồ Công Tử?
Phạn điếm nằm cạnh đường quan đạo nên rất đông khách, đến chính
ngọ đã có đến hơn trăm hào khách vào dùng cơm và tránh nắng. Thuyên Kỳ
ung dung ăn uống, dõi mắt nhìn những đám mây trên đỉnh ngọn núi cách đó
hai dặm. Từng đoàn người lũ lượt đi ngang qua cửa quán, họ biết phạn điếm
đã đông người nên không ghé lại.
Trong đám ấy có cả tăng lữ Thiếu Lâm và cao thủ các phái bạch đạo.
Thuyên Kỳ lấy làm lạ nên hỏi tiểu nhị:
- Vùng Mã Yên Sơn này có thính hội gì mà hào kiệt giang hồ tề tựu đông
đảo như vậy?
Gã đảo mắt nhìn quanh, hạ giọng đáp:
- Bẩm lão trượng, tiểu nhân nghe nói sơn chủ Mã Yên Sơn là Bạch Cốt
Chân Nhân, sau hai mươi năm đào bới, tìm kiếm đường vào Thần Võ Cung mà
không thành công, nên mới loan tin khắp giang hồ, mời hào kiệt thiên hạ
cùng tham gia. Ai có phúc phận thì được hưởng.
Nói xong, gã rút lui ngay. Thuyên Kỳ không biết Thần Võ Cung có bảo
vậ gì quý để mọi người hăng hái đến đây, nhưng chẳng biết hỏi ai?
Bỗng thấy bóng dáng quen thuộc của Bạch Nhật Thần Thâu Trịnh Cốc,
Đường Chủ Thiên Nhãn Dường của Huynh Đệ Hội, chàng mừng rỡ vẫy hắn.
Thì ra họ Trịnh muốn vào dùng bữa, nhận ra các bàn đều đầy cả nên
ngần ngại định bỏ đi. Không ngờ có lão già tóc bạc gọi vào, hắn bỡ ngỡ đến
vòng tay hỏi:
- Chẳng hay tiền bối có điều chi dạy bảo?
Chàng nghiêm nghị đáp:
- Lão phu ăn một mình cũng buồn, mời các hạ cùng ngồi cho vui.
Thần Thâu là người cơ chính, thâm trầm, dù ở hoàn cảnh nào cũng luôn
vận tâm cơ. Gã an tọa, chăm chú quan sát vị lão trượng, vòng tay nói:
- Tại hạ là Trịnh Cốc, dám hỏi quý tính đại danh của lão trượng.Thuyên Kỳ muốn trêu ghẹo gã, lạnh lùng bảo:
- Lão phu là Tây Vực lão nhân, mới vào Trung Nguyên lần đầu.
Tiểu nhị dọn thêm cơm rượu, Trịnh Cốc tạ lỗi rồi cắm cúi ăn. Cảm thấy
đã no, hắn rót rượu mời. Thuyên Kỳ uống cạn, đặt chén xuống bàn hỏi:
- Trịnh lão đệ, Thần Võ Cung có chứa gì trong đó mà lại quyến rũ được
anh hùng tứ xứ?
Thần Thâu vân vê chòm râu cằm thưa thớt, vàng hoe, tỏ vẻ đắc ý:
- Lão Trịnh ở tận quan ngoại sao có thể biết được cớ sự này?
Nguyên là cách nay hơn trăm năm, võ lâm Trung Thổ xuất hiện một bậc
kỳ hiệp, bản lãnh siêu phàm quán thế có danh là Võ Đế Lục Khúc Ngôn. Họ
Lục kiêm thông kiếm, chưởng, chỉ, khinh công. Suốt bốn mươi năm chưa hề
biết bại là gì. Nhưng đột nhiên ông biến mất và trên giang hồ truyền tụng một
tin tức là ông ta hóa trong Thần Võ Cung. Hai mươi năm trước, Bạch Cốt
Chân Nhân tình cờ phát hiện trên núi Mã Yên Sơn này có một tảng đá bằng
phẳng nằm dưới lòng suối. Đây là bán phần của một tấm bia. Dựa vào những
nét khắc trên ấy, Chân Nhân đoán chắc đó là ba chữ Thần Võ Cung. Chính vì
vậy, lão đã phong tỏa Mã Yên Sơn, âm thầm đổ biết bao sức lực cùng mấy trăm
đệ tử khai quật, tìm kiếm. Nhưng không hiểu vì sao, hơn tháng trước, lão
chính thức nhờ Cái Bang loan báo rộng rãi. Tin này làm chấn động giang hồ,
bọn tà ma thì muốn học võ công để xưng bá, các phái bạch đạo cũng không
thể ngồi yên. Thuyên Kỳ tư lự giây lát, thở dài nói:
- Lão phu chỉ sợ đây là chiếc bẫy khổng lồ. Giống như vụ thảm sát ở chân
rặng Thiên Sơn mười lăm năm trước.
Trịnh Cốc đảo tròng mắt khen:
- Lão trượng quả là bậc cao nhân trí tuệ phi phàm, chẳng khác là hội chủ
của bọn tại hạ Tuyết Hồ Công Tử Thẩm Thuyên Kỳ.
Thuyên Kỳ sờ hàng râu mép bạc trắng lạnh lùng bảo:
- Lão phu nghe đồn họ Thẩm có một con Tuyết Hồ cực kỳ thông linh,
lòng cũng muốn gặp gỡ để xem có hơn được Hỏa Nhãn Hắc Hồ của lão phu
hay không?
Thần Thâu cười mũi:
- ít nhất thì Tuyết Hồ của hội chủ cũng đẹp hơn con cáo đen của tiền bối
rất nhiều!
Lão nhân không hề giận, nói qua chuyện khác:
- Thế bao giờ Bạch Cốt Chân Nhân khai sơn cho mọi người vào?
- Đầu giờ thân chiều nay, nếu lão trượng có nhã hứng muốn tham dự, tại
hạ xin tình nguyện làm kẻ tùy tùng.Tin tức về việc Thuyên Kỳ rời bỏ Tổng Đàn Ma Giáo vẫn chưa đến tai của
Trịnh Cốc nên lão đinh ninh hội chủ còn ở núi Thiên Thai dưỡng thương. Lần
này Thần Thâu đơn thân độc mã vào Mã Yên Sơn, không khỏi cảm thấy cô
thế. Họ Trịnh nhận ra Tây Vực lão nhân là bậc tài trí, nên muốn mượn sức
người này. Nếu may mắn đắc thủ, lão sẽ dùng tuyệt nghệ thần thâu, trộm bảo
vật về dâng cho hội chủ để chàng trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, dương
danh Huynh Đệ Hội. Thuyên Kỳ nhìn thần sắc lão, đoán ngay được tâm lý
thuộc hạ, lặng lẽ đáp:
- Nếu được các hạ trợ thủ, lão phu cũng thử hạn vận một phen.
Đã đến đầu giờ mùi, anh hùng thiên hạ lục tục rời quán vào Mã Yên Sơn.
Thuyên Kỳ và Bạch Nhật Thần Thâu cũng đi theo họ. Trong cánh rừng thưa
dưới chân núi, hơn ngàn cao thủ đã tập trung theo từng nhóm, dù không
nhiều nhưng đều là tinh hoa của các phái võ lâm.
Tuyệt học của Võ Đế quan hệ rất lớn đến vận mệnh giang hồ, hơn cả nội
đan Địa Long năm nào. Dù ai cũng đem dạ nghi ngờ Bạch Cốt Chân Nhân,
nhưng lại không thể đứng ngoài cuộc tầm bảo, nhất là các phái bạch đạo.
Phái Thiếu Lâm phải cử đến hai vị cao tăng là Không Văn Đạt Ma Đường
và Không Viên La Hán Đường. Sau lưng họ là hai trăm tăng tăng nhân đệ tử
đời thứ hai. Võ Đang cũng vậy, ngoài chưởng môn là Nhàn Vân Đạo Trưởng,
còn có ba vị sư đệ của ông và sáu mươi đạo sĩ võ công cao cường. Các phái Nga
Mi, Hoa Sơn, Côn Luân cũng có mặt nhưng nhân số ít hơn.
Quái Cái Bạch Trí Thượng đang làm khách của Thiếu Lâm tự nên cũng
tháp tùng theo nhị vị đại sư. Còn về phía Ma đạo, sự hiện diện của phu thê
cung chủ Mê Âm Thần Cung và ba lão Đế Quân đã là áp lực nặng nề cho chính
phái. Thuyên Kỳ thầm nghĩ:
- Không hiểu Bạch Cốt Chân Nhân sẽ đối phó với Thần Cung bằng cách
nào! Chắc chắn khi mở cửa Mã Yên Sơn, lão ma phải tính đến sự tham dự của
lực lượng này. Đó là chưa kể đến đại sát tinh Ma Đăng Thần Quân, lão bị chỉ
vào bụng nhưng không trúng yếu huyệt, có lẽ đã bình phục.
Chàng đưa mắt quan sát địa hình chung quanh, thấy mé tả thấp thoáng
bóng một sơn trang cách chừng ba chục trượng. Có lẽ đó là nơi cư trú của Bạch
Cốt Chân Nhân. Chàng linh cảm tai họa lần này sẽ rất lớn, cố tìm cách cứu
vãn đại cục. Thấy chung quanh không có ai, chàng kề tai Thần Thâu nói:
- Trịnh Đường Chủ, ta chính là Thẩm Thuyên Kỳ đây.
Lão nghe giọng quen thuộc, mừng rỡ định bái kiến. Chàng khoác tay
bảo:
- Bất tất phải đa lễ. Ta chỉ muốn biết ngoài ngươi ra, còn bao nhiêu anh
em nữa có mặt ở đây?- Cung bẩm Hội Chủ, Huynh Đệ Hội vắng mặt người, tư lượng sức nên
không chính thức tham dự, chỉ phái thuộc hạ và mười anh em nữa đến thăm
dò.
- Tốt lắm! Ngươi cầm số bạc này trở lại trấn tìm mua hỏa dược và đồ dẫn
hỏa. Tìm cách bố trí quanh sơn trang của Bạch Cốt Chân Nhân. Khi nghe
tiếng hú của ta thì lập tức phóng hỏa. Càng tạo được nhiều khói càng hay.
Thần Thâu lãnh mệnh đi ngay. Đầu giờ thân, Bạch Cốt Chân Nhân cùng
mười tên đệ tử xuất hiện. Lão đã quá thất tuần, râu tóc bạc trắng như tơ, mặt
mũi phương phi, trông rất tiên phong đạo cốt.
Chân Nhân tươi cười vòng tay chào mọi người:
- Kính cáo chư vị anh hùng, lão phu tốn mất hai mươi năm công sức và
mấy vạn lượng vàng mà không tìm được Thần Võ Cung. Nay tuổi cao sức yếu,
biết mình vô duyên với kỳ bảo nên không dám cải mệnh trời, mời anh hùng
thiên hạ tham gia tìm kiếm. May ra, trong hàng ngàn hào kiệt ở đây, có kẻ hữu
duyên vào được cấm cung để tuyệt học Võ Đế khỏi thất truyền. Lão phu chỉ
có một điều kiện là nếu vị nào may mắn thì chỉ được lấy bí kíp võ công, còn
vàng bạc châu báu xin để lại cho lão phu an dưỡng tuổi già. Chư vị nghĩ sao?
Mọi người thấy lão tướng mạo phúc hậu, lại có đề nghị rất hợp lý nên
nhất tề tán thành. Chưởng môn phái Hoa Sơn là Tạ Tri Chương đại diện đáp:
- Uông Chân Nhân là người nhân hậu, thông tình đạt lý, khác hẳn lời
đồn đãi. Lão phu xin thay mặt đồng đạo võ lâm cảm tạ.
Bạch Cốt Chân Nhân nghiêm giọng bảo:
- Lã phu cũng xin cảnh báo với chư vị rằng những đường hầm chằn chịt
trong lòng núi Mã Yên Sơn có một loại nấm cực độc tỏa hương suốt đêm, chỉ
từ cuối giờ mão đến đầu giờ thân là có thể vào được. Đó cũng là lý do khiến lão
phu thất bại.
Cung Chủ Thần Cung Đinh Thanh Bình cười nhạt nói:
- Nếu chỉ có mấy canh giờ thì làm sao tìm được bí cung. Chân Nhân có
âm mưu gì chăng?
Uông Tâm mỉm cười đáp:
- Nếu Cung Chủ không tin có thể vào thử xem sao! Giờ là lúc nấm tỏa
độc hương rồi.
Đinh Thanh Bình quay lại hỏi U Linh Đế Quân:
- Bổn tòa nghe nói thuộc hạ U Linh Cung luyện Cương Thi Ma Công nên
không sợ độc. Hộ Pháp hãy bảo một tên vào thử xem.
Mạch Thương gật đầu, gọi một tên đệ tử:
- Hồ Đại! Ngươi chuẩn bị vào hang.Bạch Cốt Chân Nhân ung dung quay người đi trước dẫn đường. Hết
khoảnh rừng cây là đến chân núi Mã Yên Sơn. Một động khẩu cao hơn hai
trượng và rộng cũng chừng ấy hiện ra trước mắt quần hào.
Hồ Đại vượt qua bãi cỏ rộng ước mười trượng đi vào hang. Nửa khắc sau,
hắn lảo đảo chạy ra, ngã vật xuống trước mặt mọi người chết tốt. Máu đen từ
thất khiếu rỉ ra, da mặt xám xịt. Quần hùng chấn động rùng mình.
Bạch Cốt Chân Nhân tỏ vẻ thương cảm:
- Chỉ vì Cung Chủ không tin lời lão phu nên mới chết oan một mạng
người. Xin mời chư vị lui gót về trấn dùng cơm chiều và chuẩn bị đèn đuốc.
Giờ thìn sáng mai trở lại là vừa.
Mọi người lục tục rời khỏi khu rừng. Nhưng có một người không chịu đi
mà lại ẩn thân trên tàng cây rậm rạp, người ấy chính là Thẩm Thuyên Kỳ.
Chàng tự tin vào sức đề kháng độc của mình, quyết vào hang tìm cho được
Thần Võ Cung để phá vỡ mưu đồ của Bạch Cốt Chân Nhân. Dù dung mạo lão
rất phúc hậu nhưng linh cảm của chàng lại nhận thấy sát khí trùng trùng tỏa
ra từ con người lão, giống như mùi sắt thép của chiếc bẫy sói.
Biết chắc không còn có ai quanh đây, chàng tung mình xuống đất, lướt
nhanh vào hang. Nhờ ánh tà dương heo hắt, chàng thấy rãi rác hai bên đường
là những hàng nấm độc xám xịt như màu đá, hương thơm bát ngát. Tiểu Hồ
ngóc đầu rít lên báo động, đi sâu thêm mấy trượng, lăn lóc đó đây là người bộ
xương người trắng hếu. Có lẽ họ là tốp đệ tử đầu tiên của Bạch Cốt Chân Nhân
tiến vào hang, khi lão ma chưa nắm được thời khắc tỏa hương của nấm độc.
Thuyên Kỳ gom lấy vài cây đuốc rồi tiến vào trong. Sau hai mươi trượng
tính từ cửa hang, chàng đến một thạch động rộng rãi, trần hang cao đến sáu
bảy trượng. Vách chung quanh có đến mấy chục khung cửa đá hẹp. Chàng
xem xét cẩn thận dấu vết ra vào của bọn môn đồ Bạch Cốt.
Chàng đốt cả sáu bó đuốc lên, chăm chú quan sát trần hang, trên vách và
nóc toàn là nấm độc mọc chi chít, dưới ánh đuốc bập bùng, chúng tỏa màu
xanh nhạt. Thuyên Kỳ nhìn đến bức vách trước mặt, sững sờ nhận ra trên cao
bốn trượng có một vòng tròn to bằng bánh xe ngựa. Không có ánh thanh
quang của nấm. Nếu vào đây ban ngày tuyệt đối không hể nhận ra vì màu nấm
hoàn toàn tiệp với màu vách núi.
Chàng ngẫn người suy nghĩ, cuối cùng kết luận rằng vòng tròn kia chính
là một cánh cửa đá nên nấm không thể mọc được. Còn những nơi khác dù sao
cũng có lẫn đất cát.
Thuyên Kỳ tắt hai ngọn đuốc, dắt vào thắt lưng, dùng Bích Hổ Công
trườn lên vách. Đến nơi, chàng vận nội lực đẩy thử. Cánh cửa kêu ken két rồi
mở rộng. Chàng thận trọng chui vào. Được hơn trượng, đường ngầm rộng ra,
có thể đi thẳng người.Cuối đường là một cửa đá khép kín. Ba chữ Thần Võ Cung lồ lộ bên trên
cửa. Không thấy lỗ khóa, chàng vận công đẩy mạnh. Phải dùng đến mười hai
thành công lực, chàng mới xô nổi cánh cửa nặng đến hai ngàn cân này.
Thuyên Kỳ thở phào, đốt đuốc bước vào. Thần Võ Cung không lớn lắm,
chỉ là một thạch động thiên nhiên được sửa sang lại. Đại sảnh ngang chừng ba
trượng, dài độ gấp đôi. Ngoài ra còn có một dãy phòng đục ngầm vào vách núi.
Thuyên Kỳ đi đến cuối sảnh, sững sờ chiêm ngưỡng hai chữ Chính Đạo
cẩn bằng dạ minh châu trên vách. Dưới đó là một hương án bằng đá, có chiếc
lư đồng đen lưa thưa vài cọng chân nhang.
Chàng cung kính lạy ba lạy rồi bắt đầu thăm dò các phòng. Không có vật
gì đáng chú ý trong ba phòng trước. Nhưng trong phòng thứ tư lại chính là
ngọa thất phòng và cũng là nơi Võ Đế tọa hóa. Trên chiếc thạch sàng, một bộ
xương trắng phếu sắp sửa mục nát với thời gian, y phục đã bị lũ mối gặm nhắm
sạch sẽ. Sau trăm năm, chẳng còn lại được gì.
Lúc nãy, chàng ghé ngang thư phòng đã thấy hàng trăm quyển sách rách
nát, chỉ đụng vào là tan thành bụi. Dù có là thiên hạ đệ nhất nhân thì kết cục
cũng chỉ còn nắm xương tàn, giữa lòng mật thất quạnh hiu.
Thuyên Kỳ cảm khái cho thân phận của một đấng anh hùng, chàng đốt
giá nến trên bàn nhỏ cạnh giường rồi vén áo sụp xuống lạy. Hết lạy thứ ba,
chàng định đứng dậy bỗng phát hiện trên cạnh thạch sàng dường như có kẻ
nứt vuông vắn. Chàng cầm nến xem kỹ, xác định đây là một ngăn tủ bí mật.
Chàng đẩy mạnh nhưng không thấy có tác dụng, liền vận khẩu quyết chữ Hấp
trong Âm Dương Thần Công, đặt tay hữu vào ô đá, vận toàn lực kéo ra. Quả
nhiên, cục đá bị hút khỏi vị trí, để lộ một ngăn nhỏ. Trong đó có một bọc
vuông vắn, Thuyên Kỳ mở ra xem, sau mấy lớp giấy dầu là một quyển sách
bằng da dê. Ngoài bìa là bốn chữ: Thần Võ Bí Kíp. Nhờ được bao bọc cẩn thận
và dấu trong hộc đá kín đáo nên bí phổ còn nguyên vẹn. Hơn nữa, da dê bền
hơn giấy rất nhiều.
Vái tạ Võ Đế xong, chàng rời cung, đóng chặt các cửa để không ai quấy
nhiễu nơi yên nghĩ của Võ Đế. Thuyên Kỳ lại còn dùng thanh đuốc viết lên
tường mấychữ:
- Cảm tạ Chân Nhân đã tặng bí kíp!
Lúc trở ra, đi ngang sơn trang của Bạch Cốt Chân Nhân, chàng đột nhập
vào nhưng thấy lặng lẽ như tờ, không một ánh đèn và cũng chẳng cử người
canh gác. Có lẽ họ đều ngủ say cả.
Chàng về đến phạn điếm mới là đầu canh một. Bạch Nhật Thần Thâu
đang ngồi uống rượu đời chờ. Thấy bóng chàng, lão mừng khôn xiết nhưng
vẫn lặng im.
Thuyên Kỳ chậm rãi bước vào cười khà khà bảo:
- Trịnh lão đệ cho phép ta ngồi chung bàn chứ?Hai người ăn uống xong đi tìm chỗ trọ qua đêm.

*

Sáng ra quần hùng lại kéo nhau vào chân núi Mã Yên Sơn. Thuyên Kỳ
cũng đi theo họ, nhưng Thần Thâu và mười thuộc hạ thì không. Đêm qua,
chàng và họ Trịnh đã bàn bạc kế hoạch mở đường thoát thân cho các hào kiệt
bốn phương.
Đầu giờ thìn, mọi người tập trung trên khoảng trống trước cửa hang.
Nhân số đã tăng thêm vài trăm người mới đến hôm qua. Chàng giật mình
nhận ra Tần Thu Trinh và hai gã họ Lăng cũng có mặt bên cạnh Kiếm Tuyệt
Đế Quân Đàm Phi Vũ.
Bạch Cốt Chân Nhân xuất hiện tươi cười vòng tay nói:
- Lão phu sẽ đích thân hướng dẫn chư vị vào trong!
Lão chậm rãi bước vào trong hang, quần hào lục tục theo sau. Đến thạch
động bên trong, nhìn thấy hàng chữ lớn trên vách, lão gầm lên đau đớn, giọt
lệ già nua ứa ra khóe mắt:
- Không ngờ đêm qua có kẻ lại vào đây phỗng tay trên tâm huyết bao
năm của lão phu!
Vẻ mặt và thái độ của lão vô cùng thành thực khiến chẳng ai nghi ngờ.
Chân Nhân thiểu nảo lẩm bẩm:
- Loại nấm độc này chỉ có mình Độc Y Trương Thúc là trị nổi. Chẳng lẽ
lại chính là lão?
Quái Cái ngắt lời:
- Chân Nhân quên không nhắc đến Ma Đăng Thần Quân, lão ta còn là sư
thúc của Độc Y nữa.
Mỗi người góp một câu cũng chẳng đề quyết được ai là thủ phạm. Không
Viên đại sư tỏ ý lo ngại:
- Ma Đăng Thần Quân từ ngày bị Tuyết Hồ Công Tử đả thương và giải
tán giáo phái đến giờ, không thấy xuất hiện. Nếu quả đúng là lão ấy lấy được
bí kíp của Võ Đế thì giang hồ khó tránh khỏi tai kiếp!
Cung Chủ Mê Âm Thần Cung bật cười ghê rợn:
- Lão phu dám chắc hung thủ đang có mặt trong hang. Nếu thức thời thì
đem bí phổ ra dâng nạp, bằng không lão phu sẵn sàng dùng Ma Âm tiêu diệt
hết để tìm.Quần hào chấn động trước dã tâm của lão, xôn xao bàn tán. Nhàn Vân
đạo trưởng cười nhạt đáp:
- Ngươi đừng đem Ma Âm dọa nạt cho phí công. Đệ tử hai phái Thiếu
Lâm và Võ Đang lúc nào cũng thủ sẵn trâm bạc. Liệu người có thoát nổi hay
không?
Đinh Thanh Bình cân phân lợi hại, chẳng dám đổi mạng nên câm họng.
Hoa Sơn chưởng môn Hận Thiên Kiếm Hạ Tri Chương lên tiếng:
- Bí kíp đã chẳng còn, chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa?
Bạch Cốt Chân Nhân là người ra đầu tiên. Thấy lão đi rất nhanh, Thuyên
Kỳ sinh nghi, không hiểu lão định giở trò gì?
Quả nhiên, ra đến ngoài, quần hùng ngỡ ngàng thấy Chân Nhân đang
đứng ở bìa rừng, sau lưng là hơn trăm thủ hạ mang đao. Lão bật cười ghê rợn,
mắt tỏa hàn quang lạnh lẽo, để lộ vẻ tà ác, nham hiểm. Dứt tràng cười, Chân
Nhân trầm giọng bảo:
- Lão phu cũng đồng ý với Đinh Cung chủ rằng hung thủ hiện có mặt ở
đây. Vì vậy đã thả một loại Cổ Độc có tên là Tam Nhật Vong Hoàng Tuyền vào
người chư vị. Không tin cứ thử vận khí xem huyệt Mệnh Môn có bị đau nhói
hay chăng?
Quần hào kinh hãi kiểm tra lại kinh mạch thì nghe nhói nhẹ ở Mệnh
Môn. Có mấy tay lỗ mãng buông lời chửa rủa lão ma. Bạch Cốt Chân Nhân
rung nhẹ chùm lục lạc trong tay. Mọi người rùng mình vì cảm giác toàn thân
đau đớn như bị ngàn vạn kim châm. Lão ma cười nhạt hỏi:
- Sao! Cảm giác đó thế nào? Lão phu dù bị mất bí kíp nhưng thu phục
được hơn ngàn cao thủ làm thuộc hạ cũng là thành công một nửa.
QuÁi Cái căm giận quát:
- Té ra lão đã có kế hoạch phóng độc trùng từ trước nên mới bày ra việc
mở cửa Mã Yên Sơn cho quần hào vào!
- Đúng vậy! Chỉ tại các ngươi mù quáng nên mới dẫn xác đến đây!
Thuyên Kỳ nhận ra mình cũng bị trúng Cổ Độc nhưng khi chàng đưa
luồng chân khí chí dương đến Mệnh Môn thì Cổ Độc bị tiêu diệt và kinh
mạch lại thông suốt. Chàng mừng rỡ bước đến gần Tần Thu Trinh bảo nhỏ:
- Tần nương! Ta là Thuyên Kỳ đây, nàng cứ đứng im để ta giải độc cho.
Thu Trinh vui mừng khôn xiết liếc sang bên tả thấy một lão già da nâu,
tóc bạc trắng. Tiểu Hồ nhận ra nàng rít nhẹ chào.
Thuyên Kỳ đặt ngón trỏ lên thắt lưng ái thê, truyền công lực chí dương
vào. Thu Trinh nghe kinh mạch thông suốt, gật đầu.Chàng lại dùng phép truyền âm gọi từng vị chưởng môn, trưởng lão các
phái lui về sau để giải độc. Ai nấy đều phấn khởi phi thường. Nhàn Vân đạo
trưởng được giải đầu tiên, trở ra phía trước tranh luận với Bạch Cốt Chân
Nhân, cố kéo dài thời gian.
Ba khắc sau, chàng đã cứu thêm được tám kiếm thủ Võ Đang và gần
trăm tăng nhân La Hán Đường. Thuyên Kỳ nghe mệt mõi, lui vào hang điều
tức, Thu Trinh và các cao thủ bạch đạo đứng án ngữ cửa hang để bảo vệ.
Chàng vừa hành công xong, định tiếp tục giải độc cho quần hào thì nghe
giọng cười âm u, kinh khiếp quen thuộc của Ma Đăng Thần Quân. Thuyên Kỳ
bỏ ra đứng sau lưng Không Văn đại sư quan sát.
Bạch Cốt Chân Nhân thấy kình địch xuất hiện, lẩm nhẩm thần chú
phóng Cổ Độc. Ma Đăng Thần Quân thản nhiên chắp tay sau lưng cười nhạt:
- Bổn Thần Quân luyện Ma Đăng đại pháp là thiên hạ đệ nhất thần công,
nào có coi đám độc trùng ra gì. Chân Nhân làm vậy chỉ uổng công thôi!
Bạch Cốt lão ma biến săc gằn giọng hỏi:
- Té ra chính ngươi là người đã lấy đi bí kíp của Thần Võ Cung!
Tống Linh Quân sửng sốt đáp:
- Bổn tòa chỉ vừa mới đến đây sáng nay, sao Chân Nhân lại đổ tội như
vậy? Chẳng lẽ có kẻ đã vào được Bí Cung rồi ư?
Biết lão nói thực, Uông Chân Nhân hậm hực bảo:
- Đúng vậy! Đêm qua đã có người không sợ chất kỳ độc của nấm đá, đã
vào hang trộm đi bí kíp, còn để lại mấy chữ trên vách cảm tạ lão phu.
Ma Đăng Thần Quân cau mày nói:
- Chân Nhân phí hết hai mươi năm mà không tìm được Thần Võ Cung,
lẽ nào người này chỉ trong một đêm đã đắc thủ? Có thể đây chỉ là kế nghi binh
lừa cho Chân Nhân và quần hào bỏ cuộc rồi âm thầm tìm kiếm.
Bạch Cốt giật mình trước lập luận hữu lý này, lão cao hứng nói:
- Thần Quân quả là cao kiến. Giờ ta đã có trong tay hơn nghìn thuộc hạ,
việc truy tìm sẽ dễ dàng hơn.
Tống Linh Quân cười sâu hiểm:
- Bổn tòa e rằng nếu không giúp một tay thì bá nghiệp của Chân Nhân
khó mà thành tựu. Vài ngày nữa các phái trong thiên hạ thấy người của họ
không trở lại, sẽ đến đây hỏi tội. Lúc đó, Uông lão đối phó thế nào? Chỉ có
Thần Công Huyết Đăng của Bổn Tòa là uy hiếp được họ.
Uông Chân Nhân lạnh lùng hỏi lại:
- Té ra Thần Quân muốn chia phần với lão phu ư?Họ Tống lắc đầu:
- Không phả thế! Bổn tòa đã có Ma Đăng Thần Công, chẳng cần gì đến
tuyệt học võ công của Võ Đế. Chỉ mong cùng nhau liên thủ, dựng thành
nghiệp lớn.
Phu thê cung chủ Mê Âm Thần Cung định bước ra nhập với bọn tà ma,
nhưng dã bị người đứng sau lưng đặt chưởng vào tử huyệt Mệnh Môn. Ng này
bảo họ:
- Bạch Cốt Và Ma Đang bản chất hiểm độc. Khi đã nắm được nhị vị trong
tay lẽ nào lại chịu buông tha? Không tin cứ lên tiếng hỏi thử? Lão phu có khả
năng giải được độc trùng. Nếu nhị vị lập trọng thệ suốt đời không dùng Ma
Âm để chống lại võ lâm, lão phu sẽ giúp cho. Sau đó, chúng ta cùng nhau tiêu
diệt ác ma.
Đinh Thanh Bình biết mình thất thế, cất tiếng gọi Ma Đăng Thần Quân:
- Tống huynh, chúng ta đều là chỗ thân hữu, Tống huynh nhờ Uông
Chân Nhân giải Cổ Độc cho hai ta.
Ma Đăng Thần Quân cười khanh khách đáp:
- Bổn Thần Quân rất cao hứng khi thấy Uông Chân Nhân đã thu phục
được Thần Cung. Lực lượng của các ngươi sẽ là đội quân tiên phong giúp liên
minh Bach Cốt Ma Đăng thống trị võ lâm.
Đinh Thanh Bình thất vọng, hỏi ý phu nhân:
- Nương tử tính sao?
Bà ta thở dài đáp:
- Lão ma đã tuyệt tình như vậy, không lẽ chúng ta chịu bó tay chịu chết,
đem cơ nghiệp Thần Cung dâng hiến và suốt đời làm nô lệ. Chẳng thà một
mất một còn cho xong.
Hai vợ chồng nhất thề thề thốt:
- Chúng ta thề sẽ suốt đời chung sống hòa bình với các phái võ lâm, nếu
sai lời lôi thần đả tử.
Thuyên Kỳ hài lòng bảo:
- Nhị vị cứ đưa chân khí xuống Mệnh Môn, lão phu sẽ tiêu diệt Cổ
Trùng.
Chỉ lát sau, phu thê họ Đinh hân hoan nhận ra kinh mạch hoàn toàn
thông suốt. Họ quay mặt lại thấy người cứu mình là một lão già lạ mặt. Ngoài
kia, Ma Đăng Thần Quân và Bạch Cốt đã thỏa thuận xong, hai lão nắm tay
nhau cười ha hả. Ngoài kia, Thuyên Kỳ dặn dò Đinh cung chủ:
- Bạch Cốt Chân Nhân không ngờ nhị vị đã được giải độc, vậy hãy bước
đến gần họ, xuất kỳ bất ý dùng Ma Âm tấn công. Lão phu sẽ theo sau.Phu thê họ Đinh hiểu ý, giả đò thất thểu bước ra, Ma Đăng Thần Quân
hỏi nhỏ Thần Quân:
- Ma Âm rất lợi hại, phải coi chừng họ trở mặt.
Uông lão cười nhạt:
- Cổ Trùng đã trấn giữ tử huyệt, nếu không có thuốc của ta làm sao vận
khí được.
Chỉ còn cách ba trượng, Lạc Hồn Chung và Thôi Phách Cổ nhất loạt
vang lên, Ma Âm như chiếc chùy sắt nện vào ngực hai lão ma. Dù công lực
thâm hậu nhưng họ cũng thọ thương, máu miệng rỉ ra. Cả hai tung mình về
phía sau, cố ra khỏi tầm sát thương.
Ma Đăng Thần Quân căm hận vận thần công bao phủ toàn thân một màn
sương màu huyết dụ mờ mờ. Bạch Cốt Chân Nhân cũng vậy, quanh lão là
luồng bạch khí trắng đục hôi tanh. Phu thê họ Đinh lướt đến, vỗ mạnh Chung
Cổ, quyết giết song ma.
Thuyên Kỳ thấy Ma Đăng xuất hiện trên tay Thần Quân, liền đốc thúc
mọi người vào hang ẩn nấp rồi xách kiếm phi thân đến đấu trường.
Vừa đúng lúc Bạch Cốt Chân Nhân tung ba trái cầu về phía họ Đinh.
Chàng vung chưởng đánh bật ra. Hỏa cầu nổ tung bắn ra những tia lửa xanh
lè, bám vào sỏi đá mà vẫn cháy rất lâu. Thuyên Kỳ nhận ra đây là loại Lân Hỏa
cực kỳ bá đạo, chàng gầm lên, vung kiếm tấn công Uông lão. Công lực chàng
giờ đây còn cao hơn trước một bậc nên kiếm chiêu vô cùng uy mãnh.
Chân khí âm hàn trong cơ thể chàng trội hơn nên kiếm quang xanh lè,
lạnh lẽo. Lão ma cả kinh, vung Bạch Cốt hiếm chống đỡ. Nhờ tu vi hơn một
hoa giáp, lão cản được đường kiếm chết chóc nhưng búi tóc trên đầu bị chặt
phăng.
Nhân lúc lão đang bối rối gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt, chàng vỗ
một đạo chưởng phong băng giá. Bạch Cốt Chân Nhân vội vung tả thủ đón
chiêu, chưởng kình chạm nhau nổ như sấm động. Vì bất ngờ nên lão ma
không vận đủ công lực, máu miệng phun thành vòi, tung mình vào rừng đào
tẩu. Đám thuộc hạ ném lân hỏa đạn cản đường. Thuyên Kỳ rú lên thánh thót,
báo hiệu cho Thần Thâu rồi rót một trái Thần Oanh vài giữa đội hình đối
phương.
Thần Oanh nổ vang trời, sát hại mấy chục tên võ sĩ áo đen. Ngoài kia,
bọn Thần Thâu cũng châm ngòi hỏa dược, tiếng nổ còn lớn hơn Thần Oanh.
Sơn trang bốc cháy ngút trời, khói mù theo gió thổi đến đấu trường làm mờ cả
Ma Quang của Ma Đăng.
Phu thê họ Đinh nãy giờ phải lúc nhắm, lúc mở chống chọi với Ma
Đăng. Nay thấy khói mờ làm giảm độ chói lọi của luồng ánh sáng ma quái, liền
lướt đến tấn công.Thuyên Kỳ quát lên như sấm:
- Rút lui!
Đã có kế hoạch từ trước, hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang đi trước mở
đường máu đưa quần hào thoát khỏi khu rừng.
Bọn môn đệ của Bạch Cốt Chân Nhân một số đang cùng sư phụ chữa
cháy sơn trang, số còn lại tung Bạch Cốt lân hỏa đạn chận đường. Nhưng
những đạo chưởng kình như bão táp của các nhà sư Thiếu Lâm đã đẩy ngược
Hỏa Đạn trở lại, đốt chết chính những kẻ ném ra.
Thuyên Kỳ tung mình về phía Ma Đăng Thần Quân vung kiếm chụp
xuống. Tống Linh Quân thấy kiếm chiêu quen thuộc, nhận ra lai lịch của
chàng, đẩy ma cầu đón đỡ.
Long Kiếm phá tan ngọn Ma Đăng tiếp tục lướt đến. Thần Quân kinh
hãi, đảo bộ lùi nhanh, cắn đầu lưỡi phun vào trái ma cầu thứ hai để tạo thành
Huyết Đăng.
Ánh sáng chói lọi đỏ rực bất ngờ lòa lên phá hủy thị giác phu thê cung
chủ Thần Cung. Họ đau đớn gào thét như điên lọan.
Thuyên Kỳ chiếu đôi ma nhãn sáng rực, xuất chiêu Thái Ất Viên Thành.
Luồng kiếm quang xanh biếc chạm vào Huyết Đăng nổ vang trời. Chàng nghe
tâm thất đau nhói nhưng vẫn cắn răng đánh hết chiêu. Kiếm quang liếm vào
thân Tống Linh Quân, rạch ba đường trên ngực và hai vai. Lão gào lên ghê
rợn, tung mình đào tẩu.
Thuyên Kỳ biết mình đã thọ thương không thể đuổi kịp bèn quay lại.
Chàng búng hai đạo chỉ cách không vào thụy huyệt phu thê họ Đinh rồi gọi
mấy tên đệ tử Thần Cung đang đứng ở bìa rừng. Chàng bảo chúng:
- Các ngươi mau hộ tống cung chủ và phu nhân hồi cung. Sau này ta sẽ
mời Thần Y Trương Thúc đến Kinh Môn chữa trị cho họ.
Thuyên Kỳ dặn dò xong, rời khỏi Mã Yên Sơn. Được hơn dặm đã thấy
Thu Trinh và anh em họ Lăng đứng đợi bên đường. Nàng mừng rỡ sa vào lòng
chàng. Thuyên Kỳ hỏi:
- Mọi người đâu cả rồi?
Lăng Hổ đáp:
- Cách đây hai dặm có một gia trang rộng rãi. Chủ nhân là đệ tử tục gia
của phái Võ Đang.
Chàng nắm tay Thu Trinh phi thân về phía tiểu trấn. Lăng Báo vượt lên
trước dẫn đường.
Quần hào đang lố nhố ở cửa gia trang ngóng đợi, thấy chàng từ xa đã
hoan hô vang dội.Linh Vân Kiếm Vương Xương Luân cười ha hả ôm lấy chàng:
- Thẩm hiền điện đúng là phúc tinh của võ lâm. Lần nào cũng xuất hiện
đúng lúc để giải vây.
Chàng mỉm cười, bước đến thi lễ với các chưởng môn. Quái Cái nóng
ruột hỏi ngay:
- Cuộc chiến giữa Ma Đăng Thần Quân và Thần Cung kết thúc thế nào
rồi?
Chàng thở dài đáp:
- Lão ma đã dùng đến Huyết Đăng, dù bị tiểu bối chém ba nhát kiếm
nhưng vãn đủ sức đào tẩu. Còn phu thê Đinh cung chủ đã bị Ma Quang làm
mù mắt mất rồi.
Không Văn đại sư tỏ ý thương tiếc:
- Tội nghiệp cho họ, vừa mới hồi đầu hướng thiện đã gặp tai ương. Hôm
nay nếu không có họ, chúng ta khó thoát thân.
Hận Thiên Kiếm cười nhạt nói:
- Họ bị Thẩm công tử đặt tay vào tử huyệt nên mới chịu hồi đầu chứ nào
phải thật tâm. Xưa nay, gieo gió gặt bão là chuyện thường tình.
Nhàn Vân đạo trưởng khen ngợi:
- Nhờ mưu kế dĩ độc công độc của Tuyết Hồ Công Tử mà diệt trừ được
hiểm họa Ma Âm cho giang hồ.
Quần hào đồng thanh khen phải.
Trời đã quá ngọ, ai nấy đều nghe đói bụng. Thuyên Kỳ đề nghị mọi người
giải tán tìm nơi dùng bữa, sau đó sẽ trở lại đây để chàng giải độc trùng.
Nhắc đến Cổ Độc, họ đều rùng mình, nhớ lại cảm giác đau đớn lúc sáng.
Xuân Phong Đế Quân cũng có mặt trong đám quần hào. Nhìn Thu Trinh tươi
như hoa nở bên Thuyên Kỳ, lòng lão vô cùng căm hận. Nhưng lão lại sợ chàng
không giải độc cho mình nên bước đến trước mặt chàng vòng tay nói:
- Lão phu và công tử vốn chẳng có oán cừu, việc cũ xin coi như gió
thoảng. Lần này nhờ công tử mà mọi người thoát hiểm và võ lâm tam cung
cũng chẳng còn bị Thần Cung khống chế. Bọn lão phu rất biết ơn! Thu Phong
Đế Quân và U Linh Đế Quân cũng bước ra phụ họa.
Thuyên Kỳ lạnh lùng bảo:
- Tam vị ỷ tài, nuôi dã tâm xưng bá, nhưng cuối cùng cũng bị Thần Cung
đè đầu cưỡi cổ. Đó chẳng qua là quả báo nhỡn tiền. Nếu suốt đời theo chính
đạo, dẫu chết không sờn lòng thì còn sợ gì ai nữa? Nay nếu muốn tại hạ giải
Độc Trùng, phải lập trọng thệ từ bỏ dã tâm đối nghịch với võ lâm.Ba lão ở thế cùng cực đành phải ưng thuận. Thuyên Kỳ giải cho họ trước
để trở về cứ địa. Kiếm Tuyệt Đế Quân đã được chàng giải độc từ trước nhưng
không chịu đi mà đòi ở lại tham gia bảo vệ trong thời gian chàng điều trị cho
những người khác.
Thuyên Kỳ cố tìm một phương pháp nhanh hơn vì còn đến hơn ngàn
người ngộ hại. Chàng thử lấy kim châm cứu cắm vào huyệt Mệnh Môn rồi
dùng lửa đốt thử, quả nhiên cũng có công hiệu. Thần Thâu được lệnh lùng
mua hềt những bộ kim châm cứu trong vùng và vài trăm cây nến nhỏ.
Vì vậy đến trưa hôm sau, Cổ Độc đã bị tiêu diệt. Quần hùng cảm tạ
Thuyên Kỳ rồi giải tán. Thu Trinh đã kể cho trượng phu nghe phương pháp
trị bệnh của chàng. Thuyên Kỳ cười khà khà bảo:
- Dược phương này quả là thần diệu, song phương cùng có lợi. Ta phải về
núi Thiên Thai thực hiện ngay mới được.

*

Bốn ngày sau bọn Thuyên Kỳ đã có mặt ở Tổng Đàn Ma Giáo. Mọi người
nhìn mái tóc bạc trắng và đôi tròng mắt xám nhạt của nàng mà ứa lệ. Thần
Kiếm nghiêm giọng quở trách:
- Khổng Phu Tử là người có dung mạo xấu xí mà không hề hổ thẹn.
Ngươi là kẻ đọc sách sao không hiểu được đạo lý mà lại bỏ người thân ra đi,
khiến phụ mẫu đau lòng, lo lắng. Lần này nếu không tình cờ cứu được quần
hào, ta sẽ phạt nặng đấy.
Thuyên Kỳ sợ hãi quỳ xuống nhận lỗi. Ngoại mẫu chàng là Lý phu nhân
cười bảo:
- Chúng ta cũng hãy nên thông cảm với Kỳ nhi. Đang tuổi thiếu niên lại
biến thành tóc bạc, tránh sao khỏi thương tâm nghĩ quẩn. Giờ đây đã có bốn
nữ nhân cai quản chặt chẽ, xem hắn còn chạy thoát đường nào được nữa?
Cả nhà bật cười vui vẻ. Bốn nàng dâu thẹn thùng cúi mặt.
Trong suốt hai tháng trời, võ lâm thanh bình, giang hồ lặng sóng. Cả
Bạch Cốt Chân Nhân lẫn Ma Đăng Thần Quân đều bị Tuyết Hồ Công Tử đả
thương, không thấy xuất hiện. Phần Thuyên Kỳ, nhờ chia xẻ âm nguyên với
bốn ái thê nên đã lấy lại được dung mạo cũ. Chàng cũng tận dụng thời gian
này nghiên cứu Thần Võ Bí Kíp, vỏn vẹn chỉ có ba chiêu Thiên Kiếm và năm
chiêu Lôi Chưởng, nhưng thực ra cực kỳ uyên ảo, phức tạp. Chàng nhận ra có
sự tương đồng giữa Lôi Chưởng và pho Lôi Quyền của cao thủ vô danh để lại.
Có thể phối hợp cả hai mà thi triển không hề gặp trở ngại. Quyền phong,
chưởng kình đều phát ra tiếng ì ầm như sấm vọng.Nhưng trong ba chiêu Thiên Kiếm chàng chỉ mới luyện được hai. Chiêu
cuối cùng có đến ba trăm sáu mươi thế thức, Thuyên Kỳ không cách nào đánh
hết chiêu với tốc độ cần có.
Chàng là người hiếu học võ nên quyết tâm học cho được. Nhưng đến
sáng ngày cuối tháng sáu, đệ tử Cái Bang ở Chiết Giang đã đem thư của Quái
Cái đến. Trong thư, lão khẩn khoản yêu cầu chàng có mặt ở Võ Đang Sơn
trước ngày rằm tháng bẩy.
Thuyên Kỳ báo tin này cho song thân và các trưởng bối rõ. Côn Luân
Thần Kiếm tuổi mới hơn ngũ tuần, khí huyết phương cương, lại mang nặng
tinh thần hiệp nghĩa của một kiếm sĩ nên phấn khởi nói:
- Phải có đại sự gì nên Bạch bang chủ mới cho chim câu hỏa tốc mang
thư đến. Chúng ta phải lên đường ngay mới khỏi phụ lòng đồng đạo.
Thánh Nữ hiểu rõ lòng trượng phu, tủm tỉm cười bảo:
- Tướng công ngủ vùi mười mấy năm, nay muốn vẫy vùng cho thỏa chí
phải không?
Lý Bách thấy con rể ngượng ngùng liền đỡ lời:
- Làm thân kiếm sĩ, không đem ba thước gươm ra giúp đời thì học võ làm
gì? Có Thiên Tân kềm cặp tiểu quỷ Thuyên Kỳ, bọn ta cũng yên tâm hơn.
Bốn nàng nghe nói trượng phu lại sắp lên đường vào chốn đao thương,
mặt hoa thoáng hiện vẻ u sầu. Thánh Nữ biết ý cười bảo:
- Các ngươi bụng to vượt mặt còn muốn theo phu tướng ra trận nữa ư?
Bách Lan e thẹn đáp:
- Chúng tức nữ biết phận mình, nhưng xin cho Tần thư theo hầu hạ
tướng công.
Ngay trưa hôm đó, xong tiệc tống hành Thần Kiếm, Độc Y, Thuyên Kỳ,
Thu Trinh và hai gã họ Lăng lên đường.