Có người nói "Có những người tuy lớn nhưng nhân cách bé, có những người nhỏ nhưng tấm lòng bao la".
Công viên vào một buổi chiều nắng đẹp. Trên con đường vòng chạy quanh ngoằn nghèo trong công viên, từng tốp, từng tốp người đi hoặc chạy bộ. Từng đợt gió thổi mơn man, lay nhẹ những cành liễu rung rinh, đang toả bóng xuống mặt hồ. Rải rác xung quanh hồ, trên các ghế đá là các cặp tình nhân đang ngồi tâm sự với nhau. Thi thoảng đâu đó lại phát ra tiếng cười vui vẻ, làm khuấy động không gian vốn đã yên tĩnh ở bên hồ.
Tại một góc khuất trong công viên, có một đám thanh niên choai choai đang tụ tập. Nhìn vào chúng là người ta biết ngay là lọai thanh thiếu niên hư hỏng, lêu lổng, mà ta hay gọi là dân bụi đời. Đưá thì đang nằm, đưá thì ngồi chuyền tay nhau điếu tài mà. Đưá thì lim dim tận hưởng khoái lạc của ma tuý, đưá thì đột nhiên đứng dậy tay chân muá máy như động kinh, đưá thì bất thần hét lên như thấy quỷ... Một đưá có vẻ là đại ca của cả nhóm, đầu tóc cắt theo kiểu bờm ngựa, áo nó không cài nút phanh bộ ngực lộ ra hình xăm là 1 cái đầu hổ, tay đang vung vẩy sợi dây xích bằng sắt, cất tiếng hỏi cả nhóm:
- Sáng giờ có đưá nào thấy thằng Hùng không?
- Dạ không thấy đại ca.- Một thằng đang nằm dưới đất nhỏm đầu dậy trả lời.
- Đm...Bưã nay mà nó không kiếm được gì là chết với tao. - Thằng đại ca văng ra 1 tiếng chửi tục, vụt mạnh sợi dây xuống đất dội lên một tiếng đánh "Bộp".
Thằng Hùng mà cả bọn đang nói tới, là một thằng bé nhất trong đám. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng kinh nghiệm của nó trong việc móc túi mà người ta hay gọi là "nghề hai ngón", đã lên tới hàng siêu đẳng. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua người khác, là nó biết tiền người ta để ở chỗ nào trên người, lấy được là dễ hay là khó. Nhìn bề ngoài, nó ăn mặc thật lịch sự lại còn bé, nên ít ai để ý, nhưng chỉ cần nó lướt qua người họ, thì tiền trong túi người ta đã nhẹ nhàng qua tay nó. Chỉ có điều mấy hôm nay, nó vẫn chưa kiếm được ai để trổ "tài". Hôm nay, nhất quyết nó phải "săn" được "hàng", nếu không thì chiều nay sẽ ốm đòn với thằng đại ca. Nghĩ tới những trận đòn của thằng đại ca đối với nó, nó bỗng cảm thấy người rét run dù trời đang nóng.
Giờ này nó đang lòng vòng gần bệnh viện, cả người nó căng ra đang chú tâm để tìm "con mồi". Bỗng mắt nó chợt sáng lên, khi nó thấy một người đàn bà vừa xuất hiện từ xa. Người đàn bà đầu đội nón lá, mặc bộ đồ bà ba màu đen, chân đi dép nhựa, hai tay chị ôm khư khư túi xách trước ngực đang đi vào bệnh viện. Thằng Hùng đưa tay vào túi, trong túi của nó lưỡi dao lam như đang ngọ nguậy...

*

Tú đang cầm cái khăn, hai tay nó xát đi xát lại đôi giày một lần nữa. Đôi giày đã trở nên đen bóng, lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời. Gật gù tỏ ra vưà ý, từ từ sắp xếp hết dụng cụ đánh giày vào hộp đồ nghề, nó cầm đôi giày vào quán đưa cho khách. Trên đường nó vưà đi vừa huýt sáo. Từ sáng đến giờ kiếm cũng được kha khá, nếu ngày nào cũng được như thế này thì đỡ biết mấy, vừa đi nó vừa nghĩ bụng. Chợt nó thấy phiá trước lao xao, một đám đông người đang bu quanh một phụ nữ. Chị đang bận bộ đồ bà ba đen đang ngồi khóc sướt mướt dưới đất. Nó tò mò chen vào hỏi thăm một chị bên cạnh, mới hay chị phụ nữ kia bị rạch giỏ móc túi, bị mất hết tiền mang từ dưới quê lên, để lo cho đứa con bị bệnh nằm trong bệnh viện.
- Số tiền bị mất cũng khá lớn, khoảng chục triệu. Đúng thật là tụi ác ôn, người ta đã nghèo đi nuôi con bệnh nặng, mà chúng nỡ nhẫn tâm lấy hết tiền của người ta. Đồ cái quân trời đánh thánh vật. - Chị này rủa.

*

Lúc này trong một góc khuất ở công viên, thằng Hùng mặt mày đắc ý, chìa chiến lợi phẩm cho đại ca của nó. Cả đám thanh thiếu niên liền nhanh chóng bu lại xung quanh thằng đại ca, thằng nào mắt cũng sáng rỡ thèm thuồng nhìn vào chiến lợi phẩm, được bọc trong chiếc khăn mùi xoa ca rô màu xanh da trời. Thằng đại ca từ từ mở ra chiếc khăn mùi xoa, cả đám không hẹn mà cùng ồ lên một lượt. Trong chiếc khăn là một xấp tiền dày cộm, nhìn sơ qua cũng có thể thấy trị giá của nó cũng trên dưới chục triệu. Đột nhiên lúc đó trong bọn có thằng thét lên:
- Đại ca, bọn thằng Phúc kìa.
Từ xa, xuất hiện một đám thanh thiếu niên khác, dẫn đầu là một thằng đầu trọc mặt mày hung dữ. Thằng này tên là Phúc, là đại ca của nhóm thanh thiếu niên này. Băng của thằng Phúc đang đi kiếm băng của thằng Hùng để hỏi tội, tại sao bữa nay băng của thằng Hùng lại dám đi xâm lấn địa bàn làm ăn của tụi nó. Biết là chuyện không lành, đại ca của thằng Hùng liền hô cả bọn chạy. Cả băng thằng Hùng liền nhanh chóng tản ra các hướng. Bọn thằng Phúc cũng vội chia ra để đuổi theo, riêng thằng Phúc thì rút ra từ sau lưng một cây mã tấu dài sáng loá, rượt theo thằng đại ca của thằng Hùng. Trong khi đang gấp rút chạy, đại ca của thằng Hùng vô tình vấp phải một cái rễ cây, làm cho nó lộn đi mấy vòng. Từ trong người nó rớt ra một cục màu xanh, lăn chầm chậm xuống dưới một chiếc ghế đá, chạm phải một cái thùng đồ nghề đánh giày và dừng lại. Không để ý đến điều đó, đại ca của thằng Hùng vội vã bật dậy, chạy trối chết để tránh kẻ thù truy đuổi phía sau...

*

Màn đêm đã buông xuống. Dưới các ngọn đèn đường, từng đám, từng đám con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng. Trời đã trở nên se lạnh. Trên một chiếc ghế đá, Tú mở mắt nhìn trời, từng ngôi sao nhấp nháy lung linh, lâu lâu lại có một vệt sáng dài vạch ngang qua bầu trời rồi biến mất. Nó vươn tay ngồi dậy, chân nó đụng vào thùng đồ nghề đánh giày, là vật mà vừa là người bạn, vừa là lẽ sống của nó đã năm năm nay.
Từ ngày đến thành phố, khi nó theo một anh bạn sau một trận đòn gần chết của người chú bất nhân. Nhiều đêm nó mơ thấy cha hiện ra trong giấc ngủ, đang dẫn nó đi chơi hoa viên. Ông tươi cười vẫy tay gọi nó, nó chạy mãi chạy mãi nhưng không nắm được tay ông, giật mình tỉnh dậy thì nước mắt đã giàn giụa đầy trên mặt. Nó không biết mặt mẹ, vì mẹ đã bỏ cha con nó khi nó vừa được sinh ra. Cha của nó sau đó gởi con lại cho em mình, ra tận ngoài Miền Trung, theo các anh em vào bãi vàng. Một chiều mưa như trút nước, người ta báo tin ông đã chết vì sập hầm. Năm năm ở Thành phố là năm năm cơ cực, để nó có thể hiểu đưọc khoảng cách giữa giàu và nghèo, để nó có thể hiểu trong cuộc sống này mạnh được yếu thua, để nó có thể thấy những thủ đoạn đối xử với nhau giữa người và người.
Nó chầm chậm cúi người xuống cầm lấy thùng đồ nghề, để chuẩn bị cho một đêm làm việc. Vừa dợm chân định bước đi, bỗng nó quay lại lụm từ dưới đất lên một cục tròn tròn màu xanh. Nó ngồi xuống, nhè nhẹ mở chiếc khăn mùi xoa, cả người nó bỗng cứng đơ nhìn chăm chăm vào những tờ giấy bạc...

*

Chị như người mất hồn, bước đi lang thang vô định. Nước mắt chị cứ trào ra nhòa lệ, không nghe gì không thấy gì. Trong đầu chị chỉ hiện lên hình ảnh đưá con, đầu nó quấn băng trắng toát vô cảm giác. Ngày mai nó phải mổ thì mới hy vọng cứu sống, mà bây giờ trong tay chị không còn một đồng. Chị còn nhớ nét mặt vô cảm của ông bác sỹ khi chị trình bày hoàn cảnh của mình:
- Không đóng tiền thì chúng tôi chịu thôi.
Lời ông bác sỹ vang vang "chịu thôi, chịu thôi.." làm chị quỵ xuống, không ngó gì đến chị, tay bác sỹ móc chiếc điện thoại ra trả lời bạn vùa gọi tới và nhanh chóng bỏ đi.
Chị đi mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi bùn làm chị tỉnh táo đôi chút. Trước mặt chị bây giờ là hồ nước trong công viên, chị ngồi thụp xuống và lặng lẽ khóc. Mấy thằng mất dạy uống rượu say đã tông thằng bé con của chị, trên đường nó đi học về rồi tụi mất dạy bỏ chạy mất. Người ta báo tin cho chị khi chị đang cấy luá ngoài ruộng. Khi biết rằng con mình bị chấn thương sọ não phải mổ mới cứu được, tài sản đáng giá trong nhà chị chỉ còn đôi bò cày, chị liền kêu người bán rẻ để lo cho con. Ai dè chị vừa lên, chưa kịp đóng tiền cho con, thì đã bị bọn bất lương rạch túi lấy đi mất. Càng nghĩ càng xót xa trong lòng, chị khóc rưng rức, làm sao đây? Làm sao đây? Chị càng nghĩ càng quẫn trí, trong cơn mê hoảng loạn chị ngửa mặt lên trời hét lên:
- Trời ơi, ngó xuống mà coi, sao con lại khổ thế này?
Bầu trời đen thăm thẳm im lặng, chỉ có gió đưa tiếng khóc của chị đi xa...

*

Cả người Tú như lên cơn sốt, chốc chốc nó lại sờ tay vào túi quần để chắc chắn là cọc tiền vẫn đang ở đó. Vận may đến quá bất ngờ làm nó choáng váng. Đầu óc nó quay cuồng bao nhiêu là ý tưởng, khi nó nghĩ đến việc xài số tiền này.
Nhiều đêm nằm mơ nó cũng thấy mình kiếm được thật nhiều tiền. Nó sẽ đường hoàng bước vào quán, kêu ra những món ăn mà ngày thường nó chỉ được ngửi mùi thơm khi đi ngang. Nó sẽ mua một ngôi nhà mời chú nó lên chơi, để xem sự thành đạt vươn lên của nó. Nó sẽ mời tất cả bạn bè đánh giày đến chơi, để nhìn thấy sự ngưỡng mộ của chúng. Nó sẽ mở một cửa hàng bán xe và thuê người làm, như các cửa hàng trên đường nó thấy những lúc đi ngang hàng ngày...
Số tiền này tuy không đủ thực hiện những ước mơ lớn lao của nó, nhưng chắc chắn là nó sẽ sung sướng hơn trong những ngày sắp tới. Chợt nó nghe văng vẳng như có tiếng người đang khóc. Nó định bỏ đi, nhưng sau đó hình như nó nghe một tiếng than văng vẳng nghe não ruột. Tò mò nó bước lại gần, thì thấy một người đàn bà bận bộ đồ bà ba màu đen, đang ngồi khóc cạnh hồ. Nhìn thấy người đàn bà có dáng quen quen, nó sực nhớ tới hình ảnh người đàn bà bị mất tiền hồi chiều. Tự nhiên trong lòng nó bỗng trào dâng nỗi thương cảm đồng loại. Trong túi nó các tờ giấy bạc đang sột soạt. Trong tích tắc nó quyết định chia xẻ cái may mắn của nó một ít, cho người đàn bà đang ngồi kia. Nghĩ vậy, nó liền cất tiếng kêu:
- Cô ơi...
Người đàn bà giật nảy mình, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên. Trước mặt chị là một thằng bé khoảng 14-15 tuổi ốm yếu, đen đủi, bận bộ đồ rách vá năm ba chỗ. Tay nó cầm thùng đồ nghề đánh giày, đang cúi xuống kêu chị. Chị không hiểu nó kêu mình để làm gì, nhưng cũng khẽ trả lời:
- Có việc gì không cháu?
- Có phải cô hồi chiều bị móc túi mất tiền phải không? - Nó hỏi.
Như chạm vào nỗi đau xé lòng, người đàn bà lại khóc ti tỉ và kể lể cho nó nghe trong nước mắt:
- Uh. Con cô bị xe tông chấn thương sọ não phải mổ mới cứu được nó. Cô đã phải bán bò là tài sản đáng giá trong nhà, để lấy tiền lên lo cho nó. Cô bọc tiền trong chiếc khăn mùi xoa màu xanh, bỏ vô ngăn trong của túi xách, vậy mà...vậy mà tụi nó đã nhẫn tâm rạch túi lấy đi của cô. Ngày mai con cô phải mổ rồi...
Người đàn bà lại nấc lên trong tiếng khóc. Chị không thấy để ý tới sự thay đổi của thằng bé đứng trước mặt. Nó sững người há hốc miệng khi nghe chị nói tới chiếc khăn mùi xoa màu xanh. Sao lại có thể như thế được? Tú lập cập hỏi:
- Vậy...vậy cô mất...nhiều ít.
- Khoảng chừng chín triệu sáu. - Chị nói tiếp - Toàn tờ năm trăm ngàn...
Nó bàng hoàng thật sự không thể tin nổi sự bất hạnh của chị, lại là sự may mắn của mình. Sao lại như thế nhỉ? Tiền của chị bị lấy cắp, lại...lại nằm dưới chiếc ghế đá nó ngủ hồi chiều. Trong lòng nó lúc này giằng xé bao nhiêu là ý nghĩ. Từng tiếng nói đan xen vang lên trong đầu nó:
- Thôi đi đi, số tiền lớn như thế biết bao giờ mới kiếm được. Mình có lấy cắp của ai đâu...
- Không được, người ta khổ thế mà. Con người ta ngày mai phải mổ...
- Hay đưa lại cho bà ta một ít. Làm sao bà ta biết được...
...
Trong một phút mà tưởng đâu lâu như cả đời người. Cuối cùng lương tâm, nhân cách của một đứa bé lăn lộn giữa chợ đời ô trọc suốt năm năm trời đã chiến thắng. Nó nhè nhẹ lôi cục tiền bọc trong chiếc khăn màu xanh ra từ từ đưa cho chị.
- Cô ơi, cái...này cháu...lụm được cô...xem có phải của cô không? - Nó ngập ngừng nói một cách tiếc rẻ.
Chị như vồ lấy cục tiền trong tay nó. Tay chị run run, lật đật mở chiếc khăn mùi xoa. Chị như không tin vào mắt mình. Trời cao quả thật có mắt. Chị nắm hai tay thằng bé vừa khóc vừa nói:
- Cháu ơi, cô...cô...- Giọng chị nghẹn lại. - Cháu đã cứu cả hai mẹ con cô...- Như chợt nhớ ra điều gì chị cầm lấy hai tờ năm trăm ngàn dúi vào tay nó.
- Cháu cầm lấy, đây là lòng biết ơn của hai mẹ con cô đối với cháu.
- Cháu không lấy đâu.- Nó khảng khái đáp, bưóc giật lùi và bỏ đi như chạy.
Trong bóng tối, từ nãy giờ có một cặp mắt đang theo dõi câu chuyện giữa hai cô cháu. Mắt hắn đột nhiên ánh lên một tia nhìn gian giảo.

*

Khi chị vừa bước ra cổng công viên. Đột nhiên chị nghe tiếng kêu:
- Chị kia đứng lại.
Nhìn sang phải chị thấy tay bảo vệ công viên đang cầm chiếc dùi cui chỉ chỉ vào chị. Ngay sau đó một tay bảo vệ khác liền kéo tay chị vào phòng bảo vệ. Chị hoảng sợ la lên:
- Tôi có làm gì đâu mà các anh kéo tôi vào đây.
- Chúng tôi nghi ngờ chị ăn cắp. Chúng tôi thấy chị và thằng bé bụi đời chia nhau tiền.- Tay bảo vệ cầm dùi cui nói.
- Nó đâu phải bụi đời, nó lụm được tiền của tôi bị móc túi hồi chiều, nó trả lại cho tui...- Đột nhiên chị cảm thấy lời nói của mình có vẻ không được ổn.
- Bà đang kể chuyện cổ tích đó hả? - Tay bảo vệ cầm dùi cui cười hắc hắc. Hắn lôi cọc tiền từ trong người chị ra, mắt hắn sáng lên khi đếm cọc tiền. Hắn tách cọc tiền ra làm đôi, một nửa hắn đút túi còn một nửa hắn thảy lại cho chị.
- Coi như là bọn tui tha cho bà...

Xem Tiếp: ----