Cửa văn phòng riêng đã đóng kín, đang giờ ăn trưa và chắc chẳng còn ai quấy nhiễu nên Tường tự do mơ màng. Hai tay mâm mê khung hình, Tường chăm chú nhìn người con gái thật đẹp đứng cạnh bồn hoa. Bức hình mới chụp hơn năm nay thôi, khi cuộc tình bắt đầu. Đôi mắt của người con gái thoáng buồn dù rằng miệng hé môi cười, xa vắng như không gian chia cách hai người. Bao nhiêu bài thơ đã viết, bao nhiêu bàn nhạc gửi gấm tâm tình đã được posted trên diễn đàn để tặng nhau nhưng vẫn chưa một lần gặp gỡ dù Tường đã năn nỉ nhiều lần. Tường thở dài, cẩn thận cất khung hình vào trong ngăn kéo, với tay cầm điện thoại gọi cho Thùy. Hello, em hả? Tiếng người con gái rất rõ từ đầu giây bên kia: Em đây. Nhớ em nên anh gọi chứ không có gì quan trọng. Em đang làm gì đó? Có tiếng cười nhỏ: Cũng như mọi ngày, giấy tờ sổ sách thông thường thôi anh. Sáng nay em có vào diễn đàn không? Có, anh. Thấy bài thơ anh mới viết cho em chưa? Em đọc rồi. Cám ơn anh. Bao giờ anh Đăng phổ nhạc, em sẽ hát cho anh nghe. Anh nghe mấy lần bài “Ngăn Cách”. Giọng em bùi ngùi nhưng thật ngọt ngào. Hi hi … Em này. Cho anh gặp em đi. Anh hỏi em lần này là lần thứ bao nhiêu rồi? Tiếng Thùy ngập ngừng: Em cũng nói nhiều lần rồi. Không được đâu anh. Tại sao? Không thấy Thùy trả lời, một ý tưởng chợt đến trong đầu Tường: Anh sẽ sang Dallas gặp em, dù em không muốn, rồi ra sao thì ra! Thùy hốt hoảng: Không được đâu, vả lại anh đâu biết địa chỉ của em. Anh sẽ tìm ra. Dù có phải cầm hình em tới tất cả những chỗ đông người Việt, hỏi xem có ai biết em không. Giọng Thùy nghẹn ngào: Anh điên rồi. Không, anh chỉ quá yêu em thôi. Thùy bỗng bật khóc: Anh đừng làm khổ em. Thôi đành, để em nói anh nghe vậy. Anh nghe. Em không thể gặp em được vì em … đã có chồng! Tường kêu lên ngỡ ngàng: Em nói sao? Khi chúng mình quen nhau em nói là em còn độc thân mà. Đó là điều em ân hận. Khi vào nét chơi em chỉ muốn vui đùa vì cái nghề kế toán của em thật boring. Em nói là mình còn độc thân vì còn mơ mộng, còn nhớ tuổi học trò, nhưng có ngờ đâu là em gặp anh, nghe giọng đọc thơ trầm ấm của anh, để rồi có cảm tình với anh thật nhiều. Tường nuốt nước bọt dằn cơn xúc động: Em có yêu chồng em không? Lúc đầu thì không, nhưng bây giờ thì em rất yêu anh ấy và chúng em đã có với nhau một đứa con. Em lấy chồng lúc mới từ VN sang, còn xa lạ nên được một gia đình đã định cư lâu đời an ủi và giúp đỡ. Người con trai của gia đình đó rất yêu em, và mọi người trong gia đình, nhất là bà mẹ, đều thưong mến em. Xúc động vì ân tình đó em đã bằng lòng làm vợ anh ấy, dù chỉ mới có cảm tình chứ không yêu. Sống với nhau lâu ngày, quen hơi bén tiếng, em hiểu rõ tấm chân tình của anh ấy nên bây giờ em đã yêu chồng em. Tường thở dài: Như vậy có bao giờ em yêu anh? Em … em không rõ nữa. Anh theo đuổi em mãi làm em mềm lòng. Em xin nói thật với anh, có lần em làm bài thơ tình vì nhớ anh, chồng em bắt gặp, hỏi em là làm thơ cho ai. Em đã xấu hổ, không dám nói thật, chỉ trả lời bâng quơ là tập làm thơ đấy thôi. Chồng em giận em mấy ngày, nhưng rồi cũng tha thứ vì biết là em chưa bao giờ hư hỏng, nếu có thì cũng chỉ là trong tư tưởng. Em sợ tội với Chúa lắm, em không bao giờ gặp anh đâu. Bây giờ anh biết hết rồi, em cũng sẽ không liên lạc với anh nữa. Cám ơn tình cảm của anh đã dành cho em. Chào anh. Tuờng nghe tiếng sụt sùi, hốt hoảng kêu lớn “Em”, nhưng Thùy đã bỏ máy, chỉ còn tiếng vo vo từ điện thoại trong tay Tường. Anh gác máy, ngồi thừ người. Cuộc tình đẹp như mơ với người con gái dịu dàng ngoan đạo này không ngờ chấm rứt một cách thật ngỡ ngàng. Tường thở dài, mở ngăn kéo cầm khung hình ôm vào ngực, cúi đầu nói nhỏ “I love you so much, Thùy. What can I do now?” Giang đọc lại mấy trang mình mới viết, gật đầu hài lòng. Hình như là mình đã tìm lại được tấm lòng bao dung xưa, giọng văn đã trở lại nhẹ nhàng, tình người lại thiết tha chứ không còn hằn học như mấy bài trước đây. Nâng cao ly café như tự thưởng cho mình nhưng chưa kịp uống thì điện thoại đã reo vang. Giang nhấc máy: Giang tôi nghe. Có tiếng Thùy nghẹn ngào: Chú … Ờ, chú nghe. Cháu nói cho ảnh biết rồi. Giang thoáng hiểu nhưng hỏi lại bằng giọng ân cần: Cháu nói cho Tường biết là cháu đã có chồng, phải không? Dạ. Giang thở ra nhè nhẹ: Bây giờ cháu cảm thấy thế nào. Tâm hồn thanh thản và nhẹ nhàng hơn nhiều, dù có thoáng buồn, đúng không? Dạ. Để chú nói cho nghe nhé. Thùy biết là chú đã gặp Tường ở San Jose, trước khi chú di chuyển xuống đây, nhưng có điều chú không nói cho Thùy biết là Tường cũng đã có gia đình. Tình trạng ra sao thì chú không dám hỏi, nhưng hình như không mấy êm đềm. Chú sợ Thùy buồn nên không nói ra. Thùy ngập ngừng: Cháu cũng đoán vậy, nhưng không dám hỏi thẳng anh ấy, vì cháu cũng có điều dấu diếm. Giang trầm ngâm: Mấy năm lăn lộn trên cái diễn đàn đó, chú biết được bao nhiêu là cuộc tình nhưng chưa thấy được sự kết hợp nào. Chỉ như những cơn gió thoảng. Cháu đừng buồn nữa nhé, hãy bỏ thì giờ chăm sóc cho chồng con. Có lên nét thì tìm đọc văn chương chứ đừng lang thang, bị người ta theo chọc ghẹo hay ve vãn, gập nhiều phiền hà. Da. Cháu không dám nữa đâu. Còn chú, dạo này chú ra sao. Giang mỉm cười: Thì vẫn như sao trên trời, long lanh nhìn trần thế. Hì… Cháu muốn hỏi chuyện chú và Ngọc Hải cơ. Thì vẫn vậy. Chỉ là bạn văn nghệ với nhau. Chú đừng … mê muội nhé. Giang bật cười: Sao Thùy lại nói vậy. Chú biết không, cô ấy đã có tuổi nhưng còn trẻ đẹp nên nhiều người mê lắm. Anh Tường cũng có thời theo cô ấy. Chú già rồi, cô ấy không bao giờ yêu chú đâu. Giang cười ha hả: Sao không nói luôn là đã hết thời rồi. Nói thật với cháu nhé, Ngọc Hải đến với chú cũng qua văn chương như chú cháu mình, cũng thuộc nòi lãng mạn đa tình, thơ văn bay bướm, đùa rỡn với nhau thì có nhưng tình cảm yêu đương thì không. Chú cũng hiểu chút ít về tâm lý và con người Ngọc Hải. Cô ấy không yêu ai đâu, chỉ muốn chinh phục để chứng tỏ lòng kiêu hãnh về thơ văn và nhan sắc của mình. Cô ấy làm thơ “Gửi Người Tình Xa”, ai đọc cũng tưởng như “người ấy” là mình, nhưng thực ra người ấy có thể là mây, là gió, là biển, hay là một người đàn ông đã đi qua đời cô ấy từ lúc còn thanh xuân. Không có mối tình ảo nào bền vững cả. Thật không chú? Thì cháu cứ xem trên diễn đàn nơi mà chú cháu mình gặp nhau đó. Cháu và Tường chẳng đi đến đâu, và có cuộc nhiều cuộc tình nữa mà chú không muốn nói đến. Yêu nhau một phần vì những tấm hình đẹp đẽ gửi cho nhau, nhưng tấm hình có thể đã cũ, đã được tô sửa, gặp nhau có thể ngỡ ngàng. Hình ảnh không phải là người thật, như hình chú trên bìa sau cuốn tuyển tập trông khá “ngon lành”, nhưng đến khi gặp chú Thùy mới nhìn thấy vết đồi mồi trên mặt, làn da nhăn trên lưng bàn tay. Chú cháu mình tuổi tác xa cách, không lấn cấn tình cảm nên khi gặp nhau dù có chút ngạc nhiên nhưng không ngỡ ngàng. Thùy tin chú đi, không bao giờ chú … mê muội vì Ngọc Hải đâu. Cháu chỉ sợ chú làm cô Uyển buồn. Cô hiền và thưong yêu chú lắm lắm. Chú biết. Giọng Giang bỗng nhiên thoáng buồn: Thùy biết tại sao chú bỏ diễn đàn không? Không phải vì chuyện cãi nhau vớ vẩn với mấy thành viên và ban điều hành đâu. Thực ra là sự xấu hổ vì đã không mang lại được lòng mong muốn của cô, trong lúc cô đã hy sinh cho chú thật nhiều. Oh, cháu cứ tưởng … Để chú tâm tình cho cháu biết. Chú hồi hưu sớm, với kỳ vọng viết được một truyện dài liên quan cuộc đời của bạn bè trong lịch sử cận đại. Cô Uyển mua căn nhà gần biển này, hy sinh để chú sống một mình, trong sự yên lặng và khung cảnh thiên nhiên cho chú dễ làm việc, trong lúc cô Uyển vẫn ở tuốt trên San Jose, mỗi tháng chỉ xuống đây một lần thăm nuôi chú. Hơn sáu tháng rồi, truyện dài vẫn chưa có một chữ, và những truyện ngắn mới đây đã không còn cái xúc động mênh mang tình người như xưa mà chỉ thấy hằn học chua chát của những nhân vậy xấu xa trên cõi đời này. Cháu còn nghe không đó? Dạ. Cháu nghe chú. Chú đã bỏ quá nhiều thì giờ trên diễn đàn, tranh cãi những để tài vô bổ, trở nên hiếu thắng hơn là bao dung, tâm hồn chú đã bị vẩn đục vì những vũng bùn trong con phố ảo. Chú bỏ đi tìm lại con người chân thật cũ, cố gắng hoàn thành ước vọng, cho xứng đáng với sự hy sinh của cô. Cháu hiểu rồi chứ? Dạ. Chú làm cháu muốn khóc. Chú đúng là nhà văn. Giang cười nhẹ: Đừng dùng chữ to lớn đó. Chú chỉ là người viết truyện tình với một, hai tuyển tập. Còn lâu mới được là nhà văn. Bao giờ mới được hả chú. Chú cũng không biết nữa. Chú đang đi tìm. Dạ. Cháu hiểu rồi. Ừ. Còn nhiều khó khăn ở đòi, nhưng hôm nay cháu đã vượt qua được một chướng ngại rất lớn. Cố lên Thùy. Dạ, cháu biết. Tới giờ tan sở rồi. Cháu phải đi đón con. Chào chú nhé, cháu sẽ gọi lại sau. OK. Bye Thùy. Gác máy Giang xoa đôi bàn tay, nhìn xấp giấy nằm ngay ngắn trên bàn lòng thoáng vui khi nghĩ tới những người bạn nét, dù xa cách vẫn còn giữ liên lạc, và đối xử với nhau bằng tấm chân tình. Con phố có những vũng bùn nhưng cũng có những người qua lại rất dễ thương. Giang mỉm cười nhủ thầm “Mai gọi Chiêu xem sao. Bạn này làm thơ càng ngày càng hay”. Con bé chạy lon ton tới, vòng tay ôm cổ mẹ nói thầm; I love you. Mommy. Thùy hôn lên má con: I love you too. Má thương con lắm nè. Thùy tiếp tục hôn lên má con vài lần trước khi dắt nó ra xe. Một ý nghĩ chợt đến khi xe đã ra khỏi bãi đậu, Thùy xoa đầu con: Má đưa con đi gặp Ba. Hôm nay chúng mình đi ăn ngoài. Con thích không? Đứa bé nhìn sang, đôi mắt đen tròn xoay trên khuôn mặt trắng như bông gòn: Yes, Mommy. I like it. Tuân ngạc nhiên khi thấy vợ dắt con gái vào văn phòng địa ốc của mình. Anh kéo ghế cho vợ ngồi, và bồng con trên tay: Em và con tìm anh có chuyện gì không? Thùy nhìn chồng lắc đầu: Không. Chúng mình đi ăn tiệm với nhau hôm nay nhé.Tuân ngơ ngác: Oh. Hôm nay là ngày lễ gì đặc biệt hả em? Thùy mim cười trìu mến, đứng nên nựng con, và hôn nhẹ vào má Tuân: Thì cứ coi hôm nay là ngày của vợ chồng mình. Tuân nhìn vợ đăm đăm, rồi như chợt hiểu. Ngày anh đọc bài thơ tình em viết cho người lạ anh tưởng là anh đã mất em. Cám ơn Chúa đã mang em đến với anh, và cám ơn người đã giữ em cho anh một đời. Tuân nói thầm, vòng tay ôm vợ trong niềm vui bất chợt. Trời đã về chiều nhưng nắng hè còn rực rỡ ngoài khung cửa, như tâm hồn những người yêu nhau.Trần Quang ThiệuJuly 7, 2009