Anh vừa có truyện ngắn mới đăng, đọc xong cho ý kiến nha!
Dạ! Nhưng trả công em chi đây?
Tặng cô bé…một hạt dẻ!
Ơ… Sao lại hạt dẻ?
Hạt dẻ dành cho cô bé lọ lem!
Ở đâu anh có?
Của…cô tiên!
Thật sao? Anh tin có cô tiên à?
Có chứ! Khi tin cuộc sống là tuyệt diệu, là hạnh phúc lúc ấy em sẽ tin có cô tiên.
Vậy hạt dẻ là điều ước ư?
Đúng thế! Hạt dẻ là điều ước!
Vâng! Em xin nhận! Giờ phải đi rồi, đi thăm nhỏ bạn. Tạm biệt anh!
Tôi tắt máy tính, đi lại bàn xách túi trái cây mua từ sáng đem vào bệnh viện thăm Hương. Hương là chị bà con vừa là bạn, đang xạ trị. Do phát hiện sớm nên bịnh không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Thế mà nó ủ rũ, xanh xao trông như…sắp chết tới nơi. Tôi đặt túi trái cây lên bàn, nhìn giường bên cạnh trống không, quay sang hỏi Hương:
Người đàn ông nằm đây…đi rồi à?
Ừ, mới đi!
Chăn màn, đồ dùng vẫn còn đó… Hèn gì nhỏ Hương chẳng sợ…
Tội nghiệp ông ta! Người nhà không có ai sao?
Ở miền Trung vô đây, có mẹ… Ông đang ở giai đoạn cuối.
Lần trước vô đã thấy ốm lắm rồi. Vậy là xong…một kiếp người!
Hương nhổm dậy, dí tay vào người tôi:
Nói cái gì ghê thế? Mày tưởng ông ấy chết hở?
Chứ mày…vừa nói “đi”!
Là đi dạo đó “bà” ạ!
Tôi thở phào:
Trời đất! Tao cứ tưởng…
Bác sĩ bảo ông ấy không còn sống được bao lâu nữa, thế mà lúc nào cũng vui vẻ. Trừ những lúc đau đến ngất lịm, còn ra ông ấy làm việc và đi dạo. Dường như ông ta là họa sĩ!
Lần trước vào thăm Hương, thấy ông nằm im lìm, bẹp dí và mong manh như chiếc lá sắp rơi. Tôi không biết rõ về căn bệnh này nhưng nghe nói đau đớn lắm! Lúc đó, lúc vào thăm Hương lần trước, tôi nghĩ ông đang ngủ. Nhiệt độ trong phòng đủ mát thế nhưng nơi trán lấm tấm mồ hôi. Hương bảo: “Ông đang đau đấy!” Lạ thật, đau mà như ngủ!
Ông ta kỳ lắm cơ!
Tôi giật mình quay lại:
Gì?
Ông Hòa ấy!
Hòa nào?
Ông nằm giường này này…
Ừ!
Ai cũng cho rằng ông ta sắp chết.
Ừ!
Nhưng chính ông lại bảo “sẽ khỏi bệnh!”
Tôi gườm gườm Hương:
Còn mày, ai cũng bảo không sao thì mày lại…làm như sắp chết!
 
 
Sài Gòn mấy hôm nay hay mưa. Tôi cũng chẳng biết ghét hay thích nó nữa. Đi ngoài đường mà gặp mưa thật bực mình. Đó là chưa kể kẹt đường, ngập xe… Nhưng về đêm, ngồi một mình trên gác, xa xa bên ánh đèn đường vàng vọt từng sợi mưa rơi nghiêng sao thật buồn. Buồn đến nhớ quay quắt một cái gì đó chẳng rõ tên. Tôi nhìn sang bàn máy, nick anh bật sáng:
Chào cô bé! Khỏe không?
Chào anh! Buồn gần chết!
Gõ xong tôi vội đính chính:
Buồn ngủ í. Em đọc chuyện của anh rồi, hay lắm! Anh bảo: không nên đi tìm tình yêu ư?
Anh cho là như thế. Tình yêu như chiếc bóng, nó sẽ không dừng lại nếu ta rượt đuổi. Mở rộng lòng mình, sống tốt, sống thật trọn ven với những gì mình có – anh tin tình yêu sẽ đến…
Tôi nôn nóng:
Anh đã và đang làm thế?
Vâng!
Thế…đến chưa?
Tôi ngồi chờ câu trả lời, anh xin lỗi bận việc phải đi gấp. Tôi thả người ra ghế:
Bực mình!
Chúng tôi gặp rồi quen nhau trên diễn đàn văn học gần nữa năm nay. Anh viết truyện và làm thơ. Anh bảo: Anh rất mến tôi. Tôi hỏi vì cái gì khi hai người chưa hề gặp nhau! Anh nói: Đôi khi mến nhau chẳng vì một cái gì lớn lao cả, nhưng quan trọng hơn là phần phía sau – tình bạn có được bền lâu, gắn kết không tùy thuộc vào tính chân thực, đồng cảm và sẻ chia. Khuôn mặt không làm nên tình bạn! Có lần anh bảo: “Thúy ơi! Khi nào anh xuất bản được tập truyện đầu tiên, anh sẽ đích thân đem đến tặng em”. Tôi luôn đợi ngày ấy, tôi luôn dõi theo anh, dõi theo từng truyện ngắn của anh. Tôi mến anh? – Điều ấy tất nhiên rồi! Anh đã cho tôi nhiều. Đúng hơn, từ khi biết và quen anh tôi đã sống tốt hơn, lạc quan hơn. Tôi không dối lòng mình rằng: Mỗi lần lên diễn đàn nếu không gặp anh tôi thấy nhớ, thấy thiếu một cái gì đó không rõ nét. Tên anh quen thuộc, thân yêu đến độ xuất hiện trong tôi mỗi ngày.
Tôi lại vừa đọc xong truyện ngắn “Lời nguyền” của anh. Tôi vội hỏi:
Sao lại có lời nguyền độc ác thế anh?
Nó vốn thế mà lại!
Chẳng lẽ các anh viết truyện muốn tạo ra gì cũng được sao?
Không ai tạo ra sự bế tắc cả. Trong truyện, chàng trai bị một lời nguyền: “Nếu được người con gái nào yêu, chàng sẽ bị ngàn kim đâm da thịt”. Nhưng cắt da, xẻ thịt có thấm vào đâu. Sẽ thật sự khủng khiếp hơn nếu con người không có tình yêu! Chàng trai đang chờ nỗi đau xé thịt của lời nguyền – không gào thét, không giãy giụa…
Kết thúc câu chuyện thật đau lòng!
Không đau lòng đâu, cô bé! Em chẳng thấy ư? Chàng trai đang mỉm cười đấy! Chính tình yêu diệu kỳ, mầu nhiệm, và sự thủy chung sắt đá giúp chàng vượt qua lời nguyền.
Vâng! Em hiểu ra rồi! Anh đang làm gì đấy?
Anh đang nghe mưa rơi…
Em nhìn mưa qua cửa sổ, mưa buồn ghê anh ạ!
 
 
Gần hai tháng, tôi với anh không gặp nhau. Do năm học cuối nhiều bận rộn nên tôi cũng ít lên diễn đàn. Lâu lâu tạt qua thấy vắng tên anh, nỗi nhớ cứ mênh mông. Đêm nay lại mưa - ghét quá! Nó chẳng giúp tôi được gì cả, cứ gợi buồn - nẫu cả ruột! Tôi định tắt máy bỗng nick anh sáng lên:
Chào em! Anh xin lỗi!
Tôi lao tới bàn, khuôn mặt đỏ rựng lên. Vén lại mái tóc, khẽ mắng: “Gì vội thế, rõ vô duyên!” Tôi muốn phạt anh nên ngồi vào bàn nhưng chưa chịu trả lời. Anh tiếp:
Vì bận công chuyện cô bé ạ! Nếu không gì thay đổi anh sẽ phải đi xa…
Tôi hốt hoảng:
Đi đâu vậy anh?
Người ta đưa anh…du học!
Tôi thở phào, nhưng vẫn nghèn nghẹn ở cổ:
Thế…khi nào đi?
Đang lo thủ tục. Khi nào sắp đi anh sẽ báo.
Vậy thì…
Gì em?
Dạ không!
Tôi muốn nói rằng: Tôi sẽ tiễn anh! Nhưng không nói được. “Sao lại thế, Thúy ơi!” – Tôi gõ vội nhưng…ơ kìa!
Chúc em vui!
Và đèn bật tắt! Tôi đứng phắt dậy nhưng rồi lại thả người rơi phịch xuống ghế - tôi khóc! Khóc tức tưởi. Thề sẽ…phạt anh một tháng không liên lạc. Ngoài trời vẫn đang mưa.
 
Nhỏ Hương gần xong đợt xạ trị, dì Bốn nhắn tôi vào xem nó có cần gì không. Hơn nữa, nó cũng cần được động viên. Tôi xách xe vào bệnh viện. Trời cứ mưa tầm tầm. Hương ra cửa đón tôi, lần đầu tiên khuôn mặt nó tươi tỉnh, cười nói huyên thuyên, tôi phán:
Gì thế Hương? Mày vui quá tao cũng đâm lo…
Tao…hết bịnh!
Bác sĩ nói à?
Ừ! Với lại…anh Hòa!
Hòa nào?
Hương đưa mắt sang giường bên cạnh, tôi nhìn theo chợt bối rối khi gặp ánh mắt người đàn ông, Ông ta vẫn đang nằm trên giường mỉm cười chào tôi. Tôi bước lại gần Hương:
Chào chú!
Anh chứ! Tao gọi anh chẳng lẽ mày…kêu chú?
Tôi lườm Hương. Dường như trong mắt nó đang có…ánh mặt trời! Chả thế mà nó rất vui. Niềm vui là liều thuốc bổ mà lại. Nghĩ thế, tôi cỡi mở hơn:
Dạ…chào anh!
Bạn cô, cô Hương vui tính ghê!
Dạ, còn em…khô như đất cục í.
Tôi kéo Hương ngồi xuống giường nhưng nó lại lôi tôi ra ngoài hành lang, tôi kê ngay:
Mày định…ở lại “điều trị” tiếp phải không?
Hương chưa kịp trả lời, tôi khom người áp tai lên ngực nó:
Gì thế?
Xem tim đập ra sao. “Ôi! Rộn ràng…lãng đãng!”
Mặt Hương ửng đỏ:
Đừng…nói bậy! Tao rất khâm phục anh ấy. Tuần trước tưởng đã “đi” rồi. Nằm ọp đâu hơn mười ngày, khỏe ra được một tí anh ấy lại vùng dậy, lại đi dạo, lại vẽ, lại viết… Bác sĩ đang theo dõi, có vẻ như cơ thể anh ta…có vấn đề!
Tôi cũng bị cuốn theo câu chuyện, vội hỏi:
Vấn đề gì?
Sức sống của anh ta thật kỳ lạ - bác sĩ bảo thế!
Ừ! Có những người hay thật!
Tôi vòng tay qua vai Hương siết mạnh:
Hương tạo cho mình một ý chí sống…như anh Hòa…
Chợt trong phòng có tiếng gọi đứt quãng: “Hương…ơi!” Tôi và Hương cùng chạy vào. Khuôn mặt anh Hòa lấm tấm những mồ hôi đang ngồi dựa lên thành giường. Thấy bọn tôi vào anh cố gượng cười:
Anh định gửi mail cho người bạn mà không cách nào gõ xong địa chỉ, phiền em…
Nói xong anh đưa tay ôm lấy ngực, xương hàm bạnh ra cố gìm cơn đau.Tôi bước trờ tới đỡ chiếc laptop thay Hương:
Anh Hòa nằm cho khỏe rồi nói địa chỉ, em gửi cho.
Anh ái ngại nhìn tôi muốn nói lời cám ơn, tôi liếc nhanh qua màn hình. Bức thư vỏn vẹn có mấy dòng – anh định báo tin rằng: “có tin vui cần nói, tìm hoài mà không găp!” Qua cơn đau, anh chống tay ngồi dậy, nói khẽ:
Em gửi: dong…@...
Tôi lạnh toát cả sống lưng:
Địa chỉ này ư?
Vâng! Bạn anh…!
Tôi run run tì người vào thành giường. Thấy tôi đứng im, anh nhắc:
Dong…
Tôi bàng hoàng:
Anh Phú!
Anh nhìn thẳng vào tôi và ngồi bật dậy:
Em đấy ư Đông?
Không thể kìm được sự trào dâng đang bị dồn nén trong lòng, tôi bậc khóc. Anh đến bên cầm tay tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay anh. Tôi để yên cho lòng mình dịu lại:
Anh đau lắm phải không?
Không sao! “Lời nguyền” đang chuẩn bị…xé thịt anh đấy, cô bé ạ!
Bên kia giường, nhỏ Hương tròn xoe mắt nhìn hai người. Ngoài trời, mưa đã tạnh, những tia nắng xuyên vào phòng, dù mỏng nhưng rực rỡ, ngập tràn.
 
Phạm Tú Uyên

Xem Tiếp: ----