Dịch giả: Tịnh Thủy
Chương 14
THỔ LỘ

-Bạn chẳng thể nghiêm túc được – tôi kêu lên vào trưa hôm thứ Tư – Bạn mất trí thật rồi!
-Bạn muốn nói sao về mình cũng được – Alice thản nhiên trả lời – Bữa tiệc vẫn được tổ chức.
Tôi trân trối nhìn cô bạn của mình, mắt mở to vì ngỡ ngàng đến độ có cảm giác như chúng sắp sữa long ra và rơi đánh bẹp xuống khay thức ăn.
-Ồ, bình tĩnh lại đi, Bella. Chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết được. Với lại, thiệp mời cũng đã được gửi đi hết rồi.
-Nhưng mà… cái… bạn… Mình… điên mất thôi – Tôi lắp ba lắp bắp.
-Bạn không cần phải làm gì đâu, chỉ cần có mặt là được rồi.
Tôi ra sức trấn an mình.
-Đang trong lúc mọi chuyện thế  này mà tiệc tùng… Thật chẳng hợp lẽ chút nào cả.
-Đang thời điểm tốt nghiệp mà bạn, tổ chức tiệc là hợp lý quá rồi, chuyện đó chẳng có gì lạ.
-Alice !
Cô bạn tôi thở dài, cố lấy lại vẻ nghiêm nghị.
-Chúng ta cần phải làm vài điều, cũng chẳng tốn nhiều thời gian đâu. Giờ nào còn ngồi đây, trên ghế nhà trường, giờ đó, chúng ta sẽ còn những điều cần phải được lưu giữ thành kỷ niệm. Bạn sẽ chỉ tốt nghiệp trung học – lần đầu tiên – lần duy nhất trong đời mà thôi. Bạn sẽ không có cơ hội thứ hai làm người, Bella ạ. Đây là bước ngoặc có một không hai trong đời.
Edward, nãy giờ im lặng để mặc chúng tôi tranh cãi, “tặng” ngay cho cô em gái một cái nhìn cảnh báo. Alice le lưỡi đáp lại anh trai mình. Alice nghĩ đúng – giọng nói dịu dàng của cô không bao giờ át được những tiếng ồn ã của quán ăn. Mà dù ở bất kì tình huống nào đi chăng nữa, sẽ chẳng có ai hiểu được những ẩn ý của cô ấy.
-Chúng ta phải làm điều gì cơ? – Tôi hỏi tới, không muốn bị đánh trống lảng.
Edward khe khẽ trả lời:
-Jasper nghĩ đến những sự giúp đỡ khác. Gia đình bà Tanya không phải là lựa chọn duy nhất. Bố anh đang cố gắng bắt lại liên lạc với vài người bạn cũ, còn Jasper đang tìm lại Peter và Charlotte. Anh ấy cũng đang cân nhắc đến việc mở lời với Maria… nhưng không muốn dính dáng đến người miền Nam.
Alice thoáng rùng mình.
-Thuyết phục họ cũng không quá khó khăn – Anh tiếp tục giải thích – Nào có ai muốn ở bên Ý cử người qua đây đâu.
-Nhưng những người bạn này… không phải là người… ăn chay, phải không anh? – Tôi hỏi với hàm ý xác nhân, sử dụng lối nói đùa của nhà Cullen để ám chỉ những ma-cà-rồng biết kiêng khem như gia đình anh.
-Ừ – Edward trả lời, sắc mặt bỗng nhiên không còn chút thần khí.
-Họ sẽ đến đây? Đến Forks sao?
-Họ là bạn – Alice đoan chắc với tôi – Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Bạn đừng lo. Jasper sẽ dạy chúng ta cách tiêu diệt những ma-cà-rồng mới…
Đôi mắt của Edward sáng bừng, một nụ cười hiện ra chớp nhoáng trên môi anh. Tôi nghe bụng mình như đang chứa trăm ngàn mảnh đá.
-Chừng nào anh đi? – Tôi hỏi một cách xa vắng. Tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ có người sẽ không trở về. Chẳng may đó là Emmett, quả cảm nhưng nhẹ dạ đến nỗi chẳng có lấy một chút cẩn trọng thì sao? Hay đó là bà Esme, người dịu dàng và đầy tình mẫu từ đến mức tôi không thể hình dung ra được bà lại tham gia vào trận chiến? Hay Alice, quá nhỏ bó, trông thật mong manh? Hay… tôi thậm chí không dám nghĩ đến những cái tên và xem xét đến những khả năng xấu nhất nữa.
-Một tuần nữa – Edward trả lời một cách thản nhiên – Chúng ta phải chuẩn bị thời gian chứ.
Đá như đang xát, đàng chà, đang lộn đô lộn đáo trong bụng tôi. Bất giác tôi cảm thấy buồn nôn không thể tả.
-Trong bạn xanh quá, Bella –Alice nhận xét.
Edward choàng tay qua người tôi, kéo tôi ngồi sát vào anh.
-Rồi sẽ ổn thôi, Bella. Tin anh đi.
Tất nhiên rồi, tôi tự trả lời trong đầu. Tin anh chứ. Anh đâu phải là týp người ngồi sau cánh gà đoán xem sự tồn vong của mình, có nên trốn về nhà hay không. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi. Có lẽ tôi không cần phải đứng ngoài cuộc. Một tuần là quá đủ rồi.
-Mọi người đang tìm nguồn trợ giúp mà – Tôi từ tốn lên tiếng.
-Ừ, đúng rồi – Alice hơi nghiên đầu sang một bên khi nhận ra sự thay đổi trong âm vực giọng nói của tôi.
Tôi trả lời, mắt chăm chú hướng vào cô bạn, giọng nói có to hơn lời thì thầm một chút :
-Mình có thể giúp được.
Thân mình của Edward ngay lập tức cứng lại, vòng tay anh siết chặt thêm quanh người tôi. Hơi thở của anh mạnh đến độ nghe như một tiếng rít.
Chỉ còn mỗi một mình Alice là vẫn còn giữ được bình tĩnh, cô bạn điềm nhiên đáp lời :
-Thế thì càng chằng giúp gì được.
-Sao lại thế ? – Tôi vặc lại ; nghe rõ mồn một nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong giọng nói của mình – Tám người tốt hơn bảy người. Với lại, cũng dư thời gian mà.
-Để bạn giúp được mọi người thì bấy nhiên đó thời gian là hoàn toàn không đủ, Bella ạ – Cô bạn bác lại lời tôi một cách điềm tĩnh – Bạn nhớ Jasper đã miêu tả thế nào về ma-cà-rồng mới lột xác không ? khả năng chiến đấu kém, không thể kiểm soát được bản năng, và như vậy, bạn sẽ dễ trở thành mục tiêu bị tấn công. Và rồi Edward sẽ bị thương vì phải bảo vệ bạn – Nói đến đây, cô bạn khoanh hai tay lại ở trước ngực, trông có vẻ rất hài lòng với lập luận không dễ gì bác lại được ấy.
Trong thâm tâm, tôi cũng biết rõ rằng Alice nói đúng. Tôi dịu xuống, hy vọng mới chớm đã bị dập tắt hoàn toàn. Bên cạnh tôi, Edward cũng vừa mới thả lỏng người.
anh thì thào nhắc nhở vào tai tôi :
-Hoàn toàn không phải là lúc em đang sợ hãi như thế này.
-Ôi – Alice bỗng kêu lên, gương mặt bất chợt trở nên ngây dại, rồi tỏ ra cáu kỉnh – Sao mình ghét những cú huỷ hẹn vào phút chót thế không biết. Thế là số khách tham dự chỉ còn có sáu mươi lăm…
-Sáu mươi lăm! – Mắt tôi muốn lồi ra thêm lần nữa. Tôi làm gì có nhiều bạn đến vậy. Liệu dẫn chỉ là quen biết sơ sơ thôi, không biết tôi có quen với nhiều người đến thế không?
-Ai huỷ hẹn thế? – Edward hỏi lại, không quan tâm đến thái độ của tôi.
-Cô Reneé.
-Cái gì? – Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên.
-Cô Reneé định làm bạn ngạc nhiên trong ngày lễ tốt nghiệp, nhưng bất ngờ có trục trặc. Bạn về nhà sẽ nhận được tin nhắn.
Trong giây lát, tôi cho phép mình tự du thư giãn. Chẳng hiểu điều gì khiến cho mẹ tôi trục trặc, nhưng gì thì gì, tôi cũng vô cùng biết ơn, biết ơn đời đời. Giờ mà mẹ tôi đến Forks… chậc, tôi không muốn nghĩ tiếp. Đầu tôi sẽ nổ tung lên mất.
Khi tôi về đến nhà, đèn báo có tin nhắn sáng loé. Cảm giác nhẹ nhõm lại một lần nữa tràn ngập hồn tôi khi nghe mẹ kể về tai nạn của dượng Phil trong một trận đấu bóng. Chẳng là đang trong lúc biểu diễn một màn phát bóng điệu nghệ, dượng tính làm rối người bắt bóng, nên quăng quật cây gậy thế  nào để đến nỗi bể cả xương đùi; hiện thời, toàn bộ nhất cử nhất động của dượng đều phải dựa vào mẹ, và mẹ không có cách nào bỏ dượng một mình được. Cho đến lúc tin nhắn ngưng vì hết dung lượng, mẹ vẫn còn luôn miệng xin lỗi.
-Chà, thế là được một người – Tôi thở dài.
-Người nào? – Edward hỏi lại.
-Một người mà em không phải lo bị giết vào tuần này nè.
Anh trợn tròn mắt ngó tôi lom lom.
-Sao cả anh, cả Alice đều không nghiêm túc trong chuyện này vậy? – Tôi hỏi gặng – Chuyện này không đùa được đâu.
Anh mỉm cười:
-Thì tự tin mà.
-Hay nhỉ – Tôi càu nhàu, và nhấc ống nghe lên, bấm số điện thoại của mẹ. Cuộc đàm thoại này sẽ dài lắm, tôi biết chứ, tôi còn biết rằng mình sẽ chẳng phải… nói nhiều nữa kìa.
Từ đầu chí cuối, tôi chỉ có nghe, thi thoảng lại góp vào vài câu trấn an mẹ, rằng: tôi không thất vọng, tôi không giận mẹ, tôi không bị tổn thương; mẹ cứ tập trung mà chăm sóc cho dượng. À, tôi còn nhờ mẹ nhắn với dượng câu “chúc dượng mau khoẻ” nữa, và hứa sẽ tường thuật chi tiết với mẹ buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Forks. Cuối cùng, tôi phải làm ra vẻ tiu nghỉu, viện cớ phải học để gác máy.
Sự nhẫn nại nơi Edward quả là không có giới hạn. Anh chờ tôi nói chuyện một cách lịch thiệp, chỉ đùa với các lọn tóc của tôi, khẽ mỉm cười khi tôi ngước mắt lên. Ôi, tôi vốn là đứa hời hợt, không để tâm nhiều đến mọi chuyện, vậy nên trong khi có quá nhiều thứ quan trọng phải suy nghĩ, nụ cười của anh lại khiến tôi quên cả thở. Phải chăng vì anh quá đẹp, đẹp đến mức thi thoảng lại khiến cho tôi không sao chú ý được đến điều gì, không thể tập trung được vào sự cố rắc rối của dượng Phil, vào những lời xin lỗi của “bà Reneé” hay những ma-cà-rồng thù địch. Tôi chỉ là một con người không hơn không kém.
Ngay khi vừa gác máy xong, tôi nhón chân lên để hôn anh. Edward đặt tay lên thắt lưng tôi, nhẹ nhàng nhấc tôi ngồi lên kệ bếp, để tôi không phải với cao. Đúng là dễ dàng hơn nhiều. Tôi khoá tay mình quanh cổ anh, cả con người tôi muốn tan ra, khi tôi tựa hẳn vào vồng ngực lạnh lẽo của anh.
Như thường lệ, chẳng mấy lúc sau, anh cố vùng thoát ra khỏi sự ôm quấn của tôi bằng cả hai tay và hai chân.
Tôi cảm nhận rõ mình đang còn trề môi ra. Edward bật cười trước thái độ đó, trong lúc vẫn còn loay hoay gỡ mình ra khỏi vòng tay và vòng chân của tôi.
Anh tựa mình vào kệ bếp, cánh tay choàng hờ lên vai tôi.
-Anh biết em nghĩ rằng anh giỏi tự chủ, không bao giờ khuất phục, nhưng thật ra không phải như vậy đâu.
-Em cũng mong là như thế – Tôi thở dài.
Anh cũng thở dài.
-Ngày mai, sau khi tan trường – Edward thay đổi đề tài – Anh sẽ đi săn với bố, mẹ và chị Rosalie. Chỉ độ vài tiếng đồng hồ thôi – Tụi anh sẽ ở thật gần. Alice, Jasper và Emmett sẽ bảo vệ em.
-Ôi trời – Tôi buột miệng. Ngày mai là ngày thi tốt nghiệp đầu tiên, chỉ diễn ra trong nửa ngày. Tôi sẽ thi môn “Tích phân – Vi phân” và Lịch sử – hai môn khó nuốt nhất trong toàn bộ danh mục các môn thi – vậy mà gần như cả ngày, tôi sẽ không được nhìn thấy anh, tôi sẽ chẳng biết làm gì ngoài lo lắng – Em ghét bị chăm bẵm lắm.
-Chỉ tạm thời thôi mà – Anh nói một cách chắc nịch.
-Jasper sẽ chán cho coi. Còn Emmett thì sẽ tha hồ chọc ghẹo em.
-Cả hai sẽ cư xử theo cách khéo nhất.
-Đúng đấy – Tôi làu bàu.
Đột nhiên tôi nảy ra một ý, ngoài chuyện bị chăm bẵm ra, tôi còn có lựa chọn khác kia mà.
-Mà anh ơi… từ hôm dự lửa trại dưới La Push tới giờ, em chưa đặt chân trở lại đó.
Tôi quan sát gương mặt anh một cách tường tận, cố tìm ra một thay đổi dẫu là nhỏ nhất. Và tất cả những gì tôi ghi nhận được chỉ là: đôi mắt anh có hơi se lại một chút.
-Ở La Push, em cũng an toàn -  Tôi nhắc nhở.
Anh suy nghĩ chỉ trong vài tíc tắc ngắn ngủi:
-Có lẽ em đúng.
Trên gương mặt anh vẫn là sự điềm tĩnh, chỉ có một chút xíu nhẹ nhõm thoáng hiện lên ớ đó mà thôi. Suýt chút nữa tôi đã buột miệng hỏi xem anh có muốn tôi ở đây hay không, song kịp thời nghĩ đến cái non nước thể nào cũng bị Emmett chọc ghẹo, tôi vội chuyển ngay đề tài.
-Anh khát lắm sao? – Tôi hỏi, rồi ngước lên quan sát quầng thâm bên dưới mắt anh. Mống mắt của anh vẫn vàng sậm.
-Không, anh không khát lắm – Xem ra anh đang trả lời một cách miễn cưỡng, điều đó khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi chờ đợi thêm một câu giải thích.
-Bọn anh cần phải phát huy sức mạnh tối đa – Anh giải thích, vẫn bằng thái độ bắt đắc dĩ – Có lẽ tụi anh sẽ lại đi săn dọc đường, cố gắng tìm kiếm những con thú lớn.
-Như vậy, anh sẽ mạnh hơn?
Anh nhìn tôi trân trối, mong tìm thấy một điều gì đó, nhưng tất cả vẫn chỉ là một sự khó hiểu.
-Ừ – Cuối cùng, anh lên tiếng trả lời – Máu người mới làm cho bọn anh mạnh lên bội phần, dù chỉ là một lượng rất ít ỏi. Jasper đã nghĩ đến chuyện này – hành xử giống đối phương. Thật ra chỉ vì anh ấy thực tế mà thôi – Nhưng anh ấy không dám đề nghị. Anh ấy thừa biết bố sẽ nói gì.
-Điều đó có ích ư, anh? – Tôi khe khẽ hỏi.
-Chuyện đó chẳng có nghĩa lí gì. Bọn anh sẽ không thay đổi lối sống đã chọn đâu.
Tôi cau mày. Nếu có một điều gì đó, dẫu kì cục, có thể có ích cho chuyện này… Bất giác tôi rùng mình, nhận ra rằng tôi sẵn lòng chấp nhận chuyện có người thiệt mạng để bảo vệ anh. Tôi thấy kinh sợ chính mình, nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận được điều mong muốn đó.
Edward lại đổi đề tài.
-Đó là lý do vì sao họ lại mạnh đến như vậy. Cơ thể của những ma-cà-rồng mới lột xác còn đầy máu người – máu của bản thân họ, dần dần thứ máu ấy sẽ thay đổi. Máu vẫn còn được giữ lại ở các mô, là gốc rễ của sức mạnh. Cơ thể họ sẽ tiêu hoá từ từ, giống như Jasper đã nói; và sau khoảng một năm, sức mạnh ấy sẽ bắt đầu mất đi.
-Thế em sẽ mạnh đến dường nào?
Anh cười thật tươi.
-Em sẽ mạnh hơn anh.
-Mạnh hơn cả Emmett sao?
Nụ cười của Edward nở rộng hơn nữa.
-Ừ. Lúc đó, nhớ giúp anh thách thức anh ấy chơi vật tay nhé. Emmett sẽ được một bài học đích đáng.
Tôi bật cười khanh khách, cảm thấy tức cười quá đỗi.
Sau đó tôi thở dài, nhảy xuống khỏi kệ bếp, tôi không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa. Tôi có cả mớ bài học cần phải nhồi, tọng vào đầu. May mắn cho tôi là có Edward giúp đỡ, mà Edward thì đúng là một gia sư tuyệt vời – cái gì anh cũng biết hết. Vấn đề lớn nhất của tôi sẽ chỉ là tập trung vào bài thi mà thôi. Bởi nếu không chú ý, rất có thể bài luận Lịch sử của tôi sẽ lấy đề tài về những cuộc chiến đẫm máu của ma-cà-rồng ở miền Nam lắm.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và gọi điện thoại cho Jacob. Edward có vẻ cũng yên tâm như khi tôi gọi điện thoại cho “bà Reneé”. Anh lại tiếp tục đùa nghịch với mấy lọn tóc của tôi.
Dù thời gian đã chuyển sang chiều từ lúc nào rồi, vậy mà cú điện thoại của tôi vẫn làm cho Jacob mất giấc ngủ. Thoạt đầu, cậu ta dằn dỗi ghê lắm; nhưng khi nghe tôi hỏi ngày mai, tôi xuống La Push có được không, Jacob tươi tỉnh hẳn lên. Trường Quileute đã cho học trò nghỉ hè rồi, nên cậu ta bảo tôi nên đến sơm sớm. Khỏi nói cũng biết tôi vui biết chừng nào khi còn có một lựa chọn khác ngoài cái vụ bị canh như canh em bé kia. Dù sao, ở bên Jacob, tôi cũng còn có thể diện hơn.
Thế nhưng chút thể diện ấy cũng mau chóng bay biến nốt, khi Edward một mực bắt buộc tôi phải để cho anh chở đến ranh giới giữa hai vùng đất. Tình thế này chẳng khác nào một đứa trẻ đang được hai giám hộ trao đổi quyền chăm sóc cả.
-Emlàm bài được không? – Edward bắt chuyện với tôi trên đường đi.
-Môn Sử thì dễ, nhưng môn Tích phân – Vi phân thì em không chắc lắm. Đáp án thấy đẹp đẹp thế nào ấy, nên có lẽ là em bị rớt rồi.
Edward phá ra cười khanh khách.
-Anh tin rằng em đã làm tốt. Nhưng nếu em lo lắng quá, hay để anh “bỏ nhỏ” thầy Varner cho em điểm A nhé.
-Ơ, cảm ơn anh, nhưng thôi, em không dám nhận lòng tốt ấy đâu.
Anh lại cười, nhưng thoắt cái đã im bặt ngay… Một chiếc xe hơi đỏ đậu sẵn đang án ngữ ngay giữa tầm nhìn khi anh vừa kịp bẻ cua lần cuối. Edward cau mày tập trung, và khi đã thắng xe lại xong, anh buông ra một tiếng thở dài.
-Sao vậy anh? – Tôi cất tiếng hỏi, tay đặt hờ lên cửa.
Anh lắc đầu, đáp:
-Không có gì.
Đôi mắt anh sa sầm cuống khi phóng tầmmắt qua ô cửa kính chắn gió, găm thẳng vào chiếc xe hơi kia. Cái nhìn ấy… trước đây, tôi đã từng chứng kiến một lần.
-Anh không đọc trộm suy nghĩ của Jacob đấy chứ, phải không? – Tôi bắt đầu buộc tội.
-Khi người ta cố tình hét lên trong đầu thì khó mà lờ đi được, em ạ.
-Ôi trời – Tôi hiểu ra điều đó trong chớp mắt – Cậu ta hết lên cái gì vậy hả anh? – Tôi thẽ thọt hỏi.
-Rồi cậu ta sẽ tự nói với em – Edward trả lời một cách châm biếm.
Tôi đang định vặn hỏi anh cho bằng được thì Jacob bóp còi – hai hồi còi liên tiếp nghe rất sốt ruột.
-Thật là bất lịch sự – Edward làu bàu.
-Jacob là thế mà – Tôi thở dài và lập cập bước ra ngoài để Jacob thôi kịp làm thêm một trò gì nữa khiến Edward bực mình. Tôi vẫy tay chào Edward trước khi tiến đến phía chiếc Rabbit, và từ đằng xa, trông anh rất buồn về chuyện tiếng còi xe… hay là điều Jacob đang nghĩ? Nhưng mắt tôi đâu có tốt, lúc nào cũng có thể nhìn cái nọ xọ thành cái kia.
Tôi rất muốn Edward cùng đến với tôi. Tôi muốn cả hai chàng trai đều bước ra khỏi xe hơi và bắt tay nhau như những người bạn – là Edward và Jacob chứ không phải là ma-cà-rồng và người sói. Hiện thời, tình cảnh này không khác gì lúc tôi cầm hai miếng nam châm cứng đầu cố ép chúng lại với nhau, buộc tự nhiên phải thay đổi…
Tôi thở dài, leo vào trong xe hơi của Jacob.
-A, chị Bells – Jacob reo vui, nhưng giọng nói kéo dài. Tôi quan sát sắc mặt cậu bạn trong lúc chiếc xe lăn bánh xuống đường, hướng thẳng về La Push. Người thiếu niên lái xe nhanh hơn tôi, nhưng tất nhiên  là không thể bằng Edward được.
Jacob trông khác đi nhiều, có vẻ không được khoẻ. Hai mí mắt của cậu rũ xuống, gương mặt thiểu não một cách tội nghiệp. Mái tóc bờm xờm rối tung; vài lọn tóc xoà xuống mặt kéo gần đến cằm.
-Em có sao không, Jake?
-Em chỉ hơi mệt thôi – Cậu bạn tôi xoay sở thốt ra được bấy nhiêu trước khi chịu thua một cái ngáp thật dài. Xong, cậu hỏi tôi – Hôm nay chị thích làm gì?
Tôi nhìn chăm chămvào cậu bạn một hồi lâu.
-Về nhà em chơi đi – Tôi đề nghị. Và Jacob cũng không có vẻ gì gọi là đang ấp ủ một dự định khác – Mình sẽ vi vu lướt gió sau.
-Tất nhiên, tất nhiên rồi – Cậu ra trả lời, kèm thêm một cái ngáp khác.
Nhà của Jacob trống huơ, có cảm giác là lạ. Một lúc sau, tôi mới hiểu rằng là do bấy lâu nay, mình đã quen với việc ông Billy hầu như tối ngày cứ ru rú trong nhà.
-Bố em đâu?
-Đến nhà Clearwater rồi. Từ ngày ông Harry mất, bố em hay qua bên đó lắm. Bà Sue có một thân một mình.
Nói xong, Jacob đặt mình xuống chiếc ghế tràng kỷ chẳng to hơn chiếc ghế xôpha hai chỗ bao nhiêu, cậu ta nép mình qua một bên lấy chỗ cho tôi ngồi.
-Ồ. Đúng rồi. Tội nghiệp bà Sue.
-Vânggg… Bà ấy đang gặp chút vấn đề – Người thiếu niên ngập ngừng – Với hai người con.
-Đúng rồi. Cuộc đời thật khắc nghiệt với chị Leah và nhóc Seth, mất cha…
-Ờ-ờ – Người thiếu niên đồng tình, nhưng đầu óc có vẻ như đang để ở đâu đâu. Rồi cậu ta cầm lấy cái điều khiển tivi, bấm mở tivi nhưng chẳng có ý niệm gì về hành động đó cả. Jacob lại ngáp một cái thật đã.
-Em sao vậy, Jake? Trông em cứ như người chết biết đi ấy.
-Đêm qua, em ngủ có hai tiếng đồng hồ hà, đêm trước nữa là bốn tiếng – Jacob kể cho tôi biết. Cậu chẫm rãi duỗi dài hai tay, tôi nghe một tiếng “rắc” khi cậu cong tay lại. rồi Jacob khoắc tay lên lưng ghế, người ngả ra sau và tựa đầu vào tường – Em không còn một chút sức lực nào nữa.
-Sao em không  ngủ lại? – Tôi hỏi.
Người thiếu niên nhăn mặt ngay lập tức.
-Anh Sam khó lắm. Anh ấy không tin vào mấy con rận bạn chị. Suốt hai tuần liền, em tăng lịch chạy, chạy gấp đôi, cũng chưa chạm trán ai cả; nhưng anh ấy không chịu. Tình hình hiện thời của em là như vậy đấy.
-Chạy gấp đôi ư? Để canh cho chị chứ gì? Jake, làm thế là sai! Em cần phải ngủ. Chị sẽ không sao đâu.
-Ôi dào, điều đó có gì quan trọng – Đôi mắt của cậu chợt tỉnh táo hơn – À, chị biết kẻ nào lẻn vào phòng chị chưa? Có tin gì mới không?
Tôi phớt lờ câu hỏi thứ hai.
-Chưa, tụi chị vẫn chưa tìm được tung tích, ừm, của vị khách bí ẩn này.
-Thế thì em sẽ còn tiếp tục tuần tra – Jacob nói ngay tắp lự, hai mắt khẽ khép lại.
-Jake… - Tôi bắt đầu rên rĩ.
-Này, ít ra đó là điều em có thể làm được cho chị – em đã nguyện với lòng sẽ là nô lệ vĩnh viễn rồi. Suốt đời này, em sẽ là nô lệ của chị.
-Chị không cần nô lệ!
Đôi mắt của người bạn nhỏ vẫn không mở ra.
-Thế chị cần gì, Bella?
-Chị cần có Jacob, một người bạn đúng nghĩa mà thôi. Chị không muốn người bạn ấy sống dở chết dở, làm tổn thương chính mình vì những cố gắng không đáng…
Jacob cắt ngang lời tôi:
-Chị nhìn mọi chuyện theo hướng này nhé: em đang hy vọng bắt được một tên ma-cà-rồng mà em được phép giết, hiểu không?
Thấy tôi lặng thinh, ngay lập tức, cậu ta quay sang nhìn tôi, dò tìm phản ứng.
-Em đùa thôi, Bella ạ.
Tôi vẫn chăm chú nhìn vào màn hình của chiếc tivi.
-Tuần tới, chị có kế hoạch gì đặc biệt không? Chị sẽ tốt nghiệp mà. Oa. Tuyệt vời – Giọng nói của cậu trở nên ngang phè, và gương mặt của cậu chẳng còn chút thần khí; trông mới phờ phạc, hốc hác làm sao. Đôi mắt của Jacob tiếp tục nhắm – lần này không phải vì mệt mỏi mà là muốn làm trái lại lời tôi. Tôi thừa hiểu chuyện tốt nghiệp vẫn còn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với cậu; mà thực tế thì mọi dự định của tôi đã hòn toàn đi tong rồi.
-Không có kế hoạch nào đặc biệt cả – Tôi trả lời một cách cẩn trọng, hy vọng cậu bạn sẽ nhận ra sự chắc nịch trong câu nói đó mà không cần phải có thêm một lời giải thích nào nữa. Hiện thời, tôi chẳng muốn đề cập đến chuyện ấy. Vì hai lẽ, Jacob đâu có ý muốn tìm kiếm một cuộc nói chuyện khó khăn để làm gì. Và lẽ khác, tự bản thân cậu cũng có thể nhận ra những nỗi khổ sở đang có trong tôi – Chậc, chị phải đi dự tiệc tốt nghiệp. Tiệc tốt nghiệp của chị ấy – Tôi nói giọng chán nản – Alice thích tiệc tùng lắm, cô ấy đã mời cả thị trấn. Thế mới sợ chứ.
Jacob mở mắt ra trong lúc nghe tôi nói, một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên đôi môi của cậu, làm cho vẻ mệt mỏi có vơ bớt được phần nào.
-Em không được mời. Đau lòng quá – Cậu châm chọc.
-Hãy coi như em được mời đi. Đây là buổi tiệc của chị mà. Chị muốn mời ai cũng được.
-Cảm ơn chị – Người thiếu niên đáp một cách mỉa mai, hai mi mắt khép lại một lần nữa.
-Chị mong em sẽ đến – Tôi nói mà không mảy may có lấy một hy vọng – Sẽ vui lắm. Chị muốn nói là chị rất vui.
-Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi – Jacob trệu trạo đáp – Sẽ… thú vị lắm… - Sau đó là im bặt.
Vài giây sau, tôi nghe tiếng cậu bạn thở đều.
Tôi nép mình vào chiếc ghế chờ cậu bạn tỉnh dậy, hy vọng cậu sẽ ngủ được một lúc để lấy lại được những gì đã mất. Tôi chuyển các kênh, nhưng cũng chẳng có nhiều để mà lựa chọn. Cuối cùng, tôi quyết định xem mục vào bếp, dù trong thâm tâm biết rõ một điều rằng sẽ chẳng bao giờ đưa những cách làm công phu đó vào bữa tối của ngài cảnh sát trưởng. Jacob tiếp tục thở sâu, tiếng thở lớn dần. Tôi bật nút tăng âm lượng, cảm thấy thoải mái một cách lạ lùng, có cả một chút buồn ngủ nữa. Tôi có cảm giác như căn nhà này an toàn hơn căn nhà của tôi, có lẽ là vì chẳng ai đến đây tìm tôi. Tôi bắt đầu thu mình lại trên ghế, nghĩ đến chuyện chợp mắt một lát. Lẽ ra tôi đã ngủ rồi, nhưng tiếng thở của Jacob to quá, không thể nào để ngoài tai cho nổi. Cuối cùng, thay vì ngủ, tôi để tâm trí lang thang, lang thang…
Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng hoàn tất, hầu hết các môn tôi đều hoàn thành một cách dễ dàng. Ngoại lệ duy nhất là môn “Tích phân – Vi phân”, rốt cuộc đã trở thành quá khứ, không rõ sẽ rớt hay đậu. Sự học của tôi ở trường trung học như vậy là cũng đến hồi kết thúc. Và thực lòng, tôi cũng không rõ mình cảm nhận thế nào về điều này. Tôi không thể nhìn nó một cách khách quan được, khi kiếp người của tôi cũng theo nó mà kết thúc.
Không biết Edward định sử dụng cái lý do “hoàn toàn không phải là lúc em đang sợ hãi thế này” tới bao lâu. Đến một lúc nào đó, tôi sẽphải giữ vững lập trường của mình đến cùng mới được.
Nếu tôi có đầu óc thực tế, tôi chỉ việc nhờ bác sĩ Carlisle biến đổi mình ngay khi vừa bước chân qua ngưỡng cửa tốt nghiệp là xong. Thị trấn Forks sắp nguy hiểm không thua gì vùng chiến sự. Không, đúng ra phải nói thị trấn Forks chính là vùng chiến sự. Vậy mà tôi không nghĩ ra… đây sẽ là cái cớ hợp lý để khỏi phải tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp. Tôi bất giác mỉm cười khi hình dung ra lý do đơn giản nhất cần phải biến đổi. Ngớ ngẩn thật… nhưng mà có tính thuyết phục đấy chứ.
Tuy vậy, dẫu sao cũng không thể phủ nhận là Edward đã nói đúng: tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng. Và tôi không muốn thực dụng quá. Tôi muốn Edward là người sẽ đưa tôi đến kiếp sống mới. Ước muốn này thật ra chẳng hợp lý chút nào, tôi biết chứ. Tôi còn dám khẳng định rằng – chừng hai giây sau khi bị cắn và nọc độc bắt đầu thiêu đốt, lan theo các huyết mạch trong cơ thể – tôi sẽ chẳng còn mảy may quan tâm xem ai là người thực hiện vết cắn đó. Vậy cho nên ai cắn thì cũng vậy thôi.
Nhưng nói gì thì nói, thật khó mà giải thích được, ngay cả bản thân tôi, rằng tại sao điều ấy lại có ý nghĩa đến như thế. Chỉ vì một lẽ anh là người phải chọn lựa – anh, vốn muốn bảo vệ tôi tới mức không cho tôi bước vào kiếp sống mới, lại phải hành động để bảo vệ tôi. Thật trẻ con, nhưng tôi lại thích cái ý nghĩ rằng đôi môi anh là điều cuối cùng tôi còn cảm nhận được. Và còn vì một lẽ khác – tôi sẽ không bao giờ cất nổi lời, vì ngượng – đó là tôi muốn chính chất độc trong anh xâm nhập và biến đổi con người tôi. Theo cách đó, xét về tình lẫn lí, tôi là người của anh.
Nhưng tôi biết thế nào anh cũng sẽ đưa cái điều kiện kết hôn ra làm khiên chắn – bởi lẽ trì hoãn là mục tiêu anh theo đuổi đến cùng, mà tác dụng của nó thì chẳng biết thế nào mà lần cả. Tôi cố hình dung ra cảnh thông báo với bố mẹ chuyện tôi – Bella – sẽ kết hôn vào mùa hè này. Rồi tôi còn phải kể cho Angela, Ben và Mike nghe nữa. Không, tôi không làm được. Tôi không biết phải nói gì. Thông báo cho mọi người biết rằng tôi sẽ trở thành ma-cà-rồng xem ra còn dễ dàng hơn. Và tôi còn dám đoan quyết rằng ít ra “bà Reneé” – khi nghe tôi bày tỏ tường tận sự tình – thể nào cũng sẽ nằng nặc phản đối chuyện tôi kết hôn còn hơn cả chuyện tôi sẽ trở thành ma-cà-rồng. Tôi nhăn mặt lại khi tưởng tượng ra vẻ mặt hãi hùng của mẹ. Thế rồi chỉ trong một cái chớp mắt, tôi thấy hiện ra hình ảnh lạ lùng về Edward và tôi đang ngồi trên một chiếc xích đu bằng gỗ, cả hai mặc những bộ quần áo thuộc về thời kì khác – cái thời kì mà tôi đeo chiếc nhẫn của anh trao chẳng khiến cho ai phải ngạc nhiên. Đó là một chốn giản dị, nơi tình yêu được định nghĩa bằng những điều giản dị nhất: một cộng một bằng hai…
Jacon khụt khịt mũi và trở mình. Cánh tay của cậu bạn tuột khỏi ghế, và vô hình trung ghìm chặt tôi vào cơ thể của cậu. Ôi trời ơi, cậu ta nặng quá! Lại còn nóng nữa. Chỉ mới có hai giây thôi mà tôi đã thấy nực nội lắm rồi.
Tôi cố gắng thoát khỏi cánh tay của Jacob mà không làm cậu phải thức giấc, nhưng cuối cùng tôi cũng vẫn phải vận đến một ít sức; và khi tôi đã thoát ra khỏi được cánh tay đang ghìm giữ mình thì đôi mắt của người thiếu niên đột ngột mở bừng ra. Cậu ta nhổm ngay dậy, dáo dác ngó quanh quất, đầy lo lắng.
-Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? – Jacob hỏi liên hồi, hoàn toàn không có một ý niệm gì về phương hướng.
-Chỉ là chị thôi, Jake. Chị xin lỗi đã làm em thức giấc.
Jacob quay sang nhìn tôi, chớp chớp mắt, bối rối.
-Chị Bella?
-Ừ, anh chàng ngủ gục.
-Ôi trời! Em ngủ quên hả? Cho em xin lỗi nhé! Em thiếp đi được bao lâu rồi?
-Cũng xong được vài món của bếp trưởng Emeril rồi. Chị quên không đếm.
Jacob lại gieo mình xuống ghế, bên cạnh tôi.
-Ôi. Em xin lỗi. Thật đấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho cậu.
-Đừng áy náy thế. Chị rất vui vì em đã ngủ được một chút.
Jacob ngáp một cái thật đã rồi duỗi người.
-Dạo này em vô dụng lắm cơ. Chả trách sao bố em cứ bỏ đi hoài. Em chán quá mà.
-Đâu có, em tuyệt lắm – Tôi xác định.
-Thôi, mình ra ngoài chơi đi chị. Em cần phải cho tay chân vận động chút ít, chứ không lại ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa.
-Jake à, ngủ lại đi em. Chị sẽ không sao đâu. Có gì chị sẽ gọi điện thoại cho Edward đến đó chị về – Vừa nói, tôi vừa vỗ nhẹ vào túi… thất thần… túi trống không – Trời, chị phải  mượn điện thoại của em rồi. Chắc chị để quên điện thoại di động trên xe – Tôi tìm cách giải quyết vấn đề.
-Không! – Jacob khăng khăng, chộp vội lấy tay tôi – Không, chị ở lại đi. Khó khăn lắm chị mới xuống đây được. Em không ngờ là mình lại để phí thời gian đến thế.
Vừa nói, Jacob vừa kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi ra ngoài, cậu phải cúi xuống khi đi qua cửa. Trong lúc cậu bạn ngủ, trời đã trở lạnh – một cái lạnh không đúng mùa – hẳn là sắp có bão. Khí trời cứ như là đang ở tháng Hai chứ chẳng phải tháng Năm vậy.
Dường như bầu không khí rét mướt đã làm cho Jacob trở nên lanh lợi hơn. Cậu bạn tôi đi tới đi lui nơi hàng hiện trước nhà cả phút đồng hồ, kéo theo cả tôi nữa.
-Mình quả là ngốc nghếch quá đi mất – Cậu làu bàu với chính bản thân mình.
-Chuyện gì vậy Jake? Không có gì thì em nên đi ngủ đi – Tôi nói kèm theo một cái nhún vai.
-Em muốn nói chuyện với chị. Ôi, thật không thể tin được.
-Thế thì em nói đi – Tôi thúc giục.
Jacob nhìn vào mắt tôi một tíc tắc rồi nhìn trớ sang những thân cây. Có vẻ cậu bạn đang ngượng ngùng, và cái nước da sẫm màu như thế kia của cậu đã che giấu được những điều mà người khác muốn đoán biết qua nét mặt.
Hốt nhiên, những lời lẽ của Edward lúc ngừng xe cho tôi xuống vang lên với nội dung tiên thị rằng Jacob sẽ cho tôi biết những gì cậu ta đã thét lên trong đầu. Tôi nhấm nhấm môi.
-Nào – Jacob bắt đầu cất lời – Em tính làm điều này khác đi một tí – Cậu ta bật cười, có cảm giác như đang cười với chính mình – Dịu dàng hơn – Jacob nói thêm – Em đã chuẩn bị hết rồi, nhưng mà… - Nói đến đây, người thiếu niên ngước mắt nhìn lên trời; sắc mây đã sẫm lại, chiều đang buông – Giờ mà nói thì trễ quá.
-Em đang nói cái gì vậy? – Tôi hỏi.
Jacob hít vào một hơi thật sâu.
-Em muốn nói với chị điều này. Chị cũng biết rồi… nhưng em nghĩ dù sao đi nữa, em cũng nên nói ra, để mọi thứ rõ ràng hơn.
Tôi đứng lại, người bạn nhỏ cũng không bước nữa. Một cách dứt khoát, tôi rụt tay về, khoanh lại trước ngực. Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng mình không hề muốn biết những gì người con trai đang đứng trước mặt sắp sửa thốt ra thành lời.
Đôi lông mày của Jacob nhíu lại, đôi mắt sâu hoắm của cậu lại càng giống như bị đẩy sâu vào góc tối. Chúng đen kịt khi nhìn xoáy vào mắt tôi.
-Tôi phải lòng em mất rồi, Bella ạ – Jacob thổ lộ bằng một giọng cứng cỏi, đanh gọn – Bella, tôi yêu em. Tôi muốn em chọn tôi, thay vì chọn hắn. Tôi biết em không có cùng cảm xúc như tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói ra sự thật để em hiểu rằng em có quyền lựa chọn. Tôi không muốn từ nay giữa hai chúng ta lại có điều gì đó hiểu lầm.