Có những lúc chị Hai cũng chẳng hiểu tại sao cuộc đời lại đưa đẩy nhiều khổ đau đến với chị như vậy. Chị ngước mặt kêu trời mà trong lòng biết rằng trời nào có thấu.
Là người con gái có nhan sắc, tính nết hiền lành, thông minh, được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Nhưng sau hơn ba mươi năm sống trên đời, giật mình nhìn lại, chị Hai thấy mình hình như đã là một ai khác.
Hơn ba mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm muối tiêu, khuôn mặt hằn những vết chân chim khắc khổ, dù nét đẹp của nhan sắc ngày xưa chưa hẳn đã phai tàn, nhưng nhìn chị chẳng ai tin chị chưa đến bốn mươi.
Cũng vì có nhan sắc nên chị lấy chồng từ rất sớm. Vừa chân ướt chân ráo về làm dâu chị đã mang bầu đứa con lớn, rồi đứa thứ hai, thứ ba liên tiếp chào đời. Người chồng là con nhà khá giả, ham mê nhan sắc vậy nên chỉ sau khi chị sinh con đầu lòng, anh ta đã nhạt dần tình cảm với chị mà lén đi tìm những thú vui bên ngoài.
Đêm đêm, ngã vào căn phòng chị là người đàn ông say khướt, lè nhè những lời nói vừa bẳn gắt, vừa thô tục. Sự chăm sóc của chị chỉ càng như đổ thêm nỗi bức xúc vào anh ta.
Nhiều đêm, nước mắt ướt đầm trên gối. Chị ghen, chị tức giận, chị khổ tâm. Nhưng là người con gái có giáo dục, chị không thể làm gì trái với những điều đã từng được cha mẹ dạy dỗ từ tấm bé. Chị luôn hiểu thế nào là tam tòng, thế nào là tứ đức. Chị coi những thứ ấy là kim chỉ nam cho cuộc sống lứa đôi của mình. Thế nhưng với chồng chị, tam tòng, tứ đức không hơn gì một khúc gỗ, nó chẳng đáng giá bằng một vòng tay lả lơi, hay bằng lời nói ngọt ngào của người con gái khác, dù cô ta có xấu xí hơn chị thật nhiều.
Anh ta xem chị như một món đồ, mà không phải là đồ trang sức, chị chỉ là món đồ dùng để sinh con cho dòng họ nhà anh ta mà thôi.
Mỗi lần nghe tiếng các con mình đùa vui, chị bỗng thấy thêm bấn loạn trong lòng. Tại sao chị lại sinh ra chúng?  Tại sao chúng lại là con chị? Tại sao chúng có thể suốt ngày đùa vui mà không hiểu được nỗi đau của chị? Tại sao lại như vậy?
Từ khi người chồng bỗng thường xuyên đánh đập chị vì vẻ mặt u ám của chị khiến anh ta luôn bị thua trong những xới bạc, thì cũng là lúc, trong lòng chị âm thầm căm ghét những đứa trẻ mà mình đã sinh ra. Tại sao có lúc nhìn khuôn mặt chúng lại giống chị đến vậy? Chị căm ghét bản thân u nhược của mình, vậy nên đứa trẻ có khuôn mặt giống mẹ lại luôn là cái gai nhức nhối trong lòng chị. Còn đứa con trai út, tại sao nó lại giống cha nó đến thế? Càng nhìn chị càng thấy uất ức, rồi nó cũng sẽ là một thằng đàn ông và biết đâu sau này cũng làm khổ một đứa con gái nào đó như chồng chị đã làm với chị?
Lần đầu trong đời, chị hét thật to, tiếng hét như muốn xé tan lồng ngực, bay vòng vèo trong không gian nhà chị, làm lũ trẻ rúng động. Chúng không còn dám đùa vui nữa, mà trở nên cảnh giác hơn và luôn cảm thấy bất an.
Bọn trẻ lặng lẽ ăn, rồi lặng lẽ ngồi một góc phòng.
Còn chị, chị bỗng muốn làm một điều gì đó thật lớn lao, thật khác biệt. Chị muốn thay đổi cuộc sống của mình, chị không muốn phải chịu đựng thêm chút nào nữa. Chị lao khỏi nhà như cơn gió.
Chẳng ai biết chị đã đi đâu, chỉ biết chiều tối, chị trở về với mái tóc rối bù, nước mắt nhạt nhoà trên khuôn mặt, quần áo ướt sũng nước. Người giúp việc hốt hoảng lấy khăn lau cho chị, nhưng chị kiên quyết gạt ra và đi lên lầu. Ngang qua đám con ngồi bên chân cầu thang ngơ ngác nhìn chị, chị bỗng rộn lên trong lòng một ý nghĩ. Phải! Sẽ chết hết, mẹ con chị sẽ chẳng ai cần sống để làm gì, người chồng, người cha bội bạc kia có cần chị và đám trẻ này đâu.
Nhớ tới chai thuốc diệt chuột trong kho chứa đồ, chị lặng lẽ đi lên với đôi mắt đỏ ngầu. Chị sẽ cho đám trẻ uống trước, phần còn lại để riêng mình.
Hối người giúp việc tắm rửa cho lũ trẻ xong, chị cũng quay về phòng mình. Người giúp việc được chị sai đi mua đồ cho lũ trẻ, chị biết ít nhất một giờ nữa chị ta mới về. Nhẩm tính vẫn kịp thời gian để hoàn thành ý nguyện. Chị vẫy các con lại gần. Lúc này, mẹ con chị nhìn như những thiên thần, đẹp đẽ, rạng ngời. Chị ôm đứa con lớn thì thầm: "Con đi trước rồi đợi mẹ nhé!"
Đã lâu không được mẹ ấp ủ, cô con gái lớn sung sướng ngả đầu vào vai mẹ, dù chẳng biết mẹ nói vậy có ý gì nhưng vẫn hồ hời đáp lời: "Vâng ạ!".
Tiếng "vâng ạ" của con chị khiến lòng chị phút chốc như trùng xuống, nguội lạnh đi. Nhưng rồi hình ảnh người chồng bội bạc lại chen về, thúc giục chị. Chị đứng dậy, ôm đứa lớn bước đi với ánh mắt căm hờn, nhìn chăm chăm phía trước. Đứa con vẫn âu yếm ôm vai mẹ mà chẳng biết rằng, đón nó ở phía trên kia cầu thang là liều thuốc diệt chuột hoà sẵn trong chai nước cam của con bé.
Bấy nhiêu bước chân, bấy nhiêu nỗi lòng chị như cuốn phim hiện về. Qúa khứ, hiện tại và cái viễn cảnh tương lai sẽ khép lại trong giây phút như càng tăng thêm cho chị sức mạnh. Chị bước nhanh và nhẹ nhàng, vẫn ôm đứa trẻ trên tay với tấm lòng băng giá.
Bỗng nhiên bước chân chị dội lại khi hai tiếng "mẹ ơi!" bật ra khỏi miệng cậu con trai út đang vịn hai tay dưới chân cầu thang. Chị xoay người và thấy...
Thằng bé út nước mắt đầm đìa nhìn chị như hờn dỗi, như cầu cứu. Có lẽ nó cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ, nó muốn được mẹ bế như những ngày trước, ấp ủ nó, ru dín nó, nhưng mẹ nó lại bế con chị khiến nó hờn.
Ánh mắt của đứa con khiến ý định điên rồ trong lòng chị vụt biến mất. Chạy từng hai bước một xuống chân cầu thang, chị ôm cả ba đứa con vào lòng, thổn thức xoa đầu lũ trẻ:
- Mẹ xin lỗi!
Niềm ân hận dâng lên trong lòng chị. Chị bỗng thấy mình như một người điên vừa tỉnh cơn mê. Tại sao chị phải mải miết kiếm tìm hạnh phúc nơi người chồng bội bạc mà không nhận ra rằng ba đứa trẻ này hoàn toàn có thể mang lại cho chị nhiều ý nghĩa tốt đẹp còn hơn thế.
Lúc các con nín khóc, chị vẫn ôm chúng trong lòng, nhưng với một niềm vui rạng ngời. Chị đã tìm được ý nghĩa đích thực cho cuộc đời mình, vậy mà suýt chút nữa...
Con bé lớn bỗng đưa tay cù vào nách đứa con gái thứ hai, chúng bật cười nắc nẻ, chị cũng cười, nụ cười chị đánh mất đã lâu lắm rồi.
Đứng lên đưa các con về phòng, chị giật mình thấy bóng người chồng trước cửa. Anh đã thấy ba mẹ con chị bên nhau với những nụ cười như những thiên thần, vòng tay ôm của người mẹ cho các con và nụ cười của họ đã đánh thức tấm lòng của người chồng, người cha. Anh chợt nhận ra, mình đang có những điều vô cùng quý giá mà những xới bạc và những cô gái chân dài chưa bao giờ đem lại được. Và anh cũng hiểu rằng anh chẳng dại gì để mất nó, dù có chút muộn màng. Mái tóc tấm tấm sợi bạc hình như khiến chị càng đẹp hơn, nó dường như cũng là một nhân chứng cho lỗi lầm của anh. Anh thấy niềm ân hận trào dâng trong lòng. Nhất định anh phải giữ gìn hạnh phúc này, anh sẽ chuộc lại lỗi lầm với chị và các con.
Anh âu yếm bế cậu con trai nhỏ ngồi lên vai, một tay dắt con bé lớn, một tay ôm vai chị lên lầu. Chị mỉm cười hạnh phúc, thơm vào má cô con gái thứ hai đang toét miệng cười với mẹ nó.
Cái giá của hạnh phúc có lúc cũng nhọc nhằn biết bao.
HN 22/09/09
HT

Xem Tiếp: ----