Dịch giả: Đài Lan
Chương 14
HANG ĐỘNG BÍ MẬT

BOB VÀ PETER đang lênh đênh trong nước bên cạnh nhau, cách đáy khoảng hai mét. Hàng xâu bọt khí thoát ra khỏi ống thở của hai thám tử. Một đàn cá sói xoay vòng vòng trước mặt hai bạn, rồi chui vào một cái hang tối tăm mà cả hai đang quan sát.
Lỗ hổng không lớn lắm. Nó rộng khoảng ba mét, cao khoảng một mét rưỡi. Hình thù gần giống như một con mắt - một con mắt đen thui đang nhìn chăm chắm. Thành hang láng bóng bởi các dòng hải lưu ra hoặc vào, tùy theo nhịp độ thủy triều, và mặc dù xung quanh có nhiều rong rêu, nhưng ở cửa hang không có rêu mọc.
Cách đó bảy tám mét, chiếc thuyền buồm của Chris đang lắc lư nhè nhẹ, nhưng hiện tại, Bob và Peter không quan tâm đến xác thuyền. Hai thám tử như bị mê hoặc bởi cái hang mà Chris đã phát hiện. Mỗi thám tử đang cầm trong tay một chiếc đèn pin không thấm nước, và một lát nữa, hai bạn sẽ vào thám hiểm hang.
Theo Chris, thì không có gì nguy hiểm hết.
Cậu bé Hy Lạp đã không tìm thấy cái la bàn trong cát đáy vịnh. Nhưng lúc sắp trở lên mặt nước, Chris đã nhìn thấy lỗ hang. Khi nghĩ rằng trong đó có thể có kho báu, Chris đã bơi vào mà không suy nghĩ.
Càng vào sâu lòng hang càng rộng ra. Trong đó tối, nhưng quay lại vẫn có thể nhìn thấy vệt sáng của lỗ vào, và lúc đó Chris cố gắng không để lạc mất lỗ hang.
Chris vừa mới quyết định quay lui, thì cậu lại nhận ra rằng, trong cơn tò mò, cậu đã đi xa hơn đáng lẽ được đi. Chris không đủ khí để thở và phải trở lên mặt nước.
- Khi đó chắc mình làm cho cá sợ lắm! - Chris vừa nói vừa cười, khi kể đến đoạn này - Mình biết rằng cơ may duy nhất là tiến tới, có thể hang sẽ rộng ra, mình sẽ có thể thở. Nên mình bơi như điên! Rồi mình thấy điểm sáng nhỏ trước mắt. Mình bơi đến chỗ sáng, mình đã ra khỏi nước và tìm thấy không khí để thở! Mình thở thật nhiều, thật nhiều rồi mình nhìn. Mình đang ở trong cái hang dưới đảo! Một cái lỗ phía cao trên đá, để lọt chút ánh sáng, mình thấy đá phủ rêu. Mình leo lên đó ngồi nghỉ. Tay mình đụng một đồng tiền vàng dưới lớp rêu. Khi đó, mình quýnh lên, mình  tìm thêm khắp nơi, nhưng không có vàng nữa. Nên mình rời hang để trở lên cùng các cậu.
Một cái hang dưới biển với kho báu hải tặc! Nếu Chris vào được mà không có thiết bị lặn, thì chắc chắn Bob và Peter cũng có thể làm được với bộ áo lặn và bình khí nén mà Jeff Morton đã cho mượn. Sự việc có vẻ không nguy hiểm. Dù sao, hai thám tử vẫn có thể vào đó nhìn.
Bob và Peter đang phân vân trước cửa vào hang, thì một bóng trắng đi ngang trước mặt. Đó là Chris. Sau khi ra hiệu cho hai bạn, Chris chui vào miệng hang đen thui nhanh như tên bắn. Bob và Peter đi theo.
Hai chùm sáng đèn pin chiếu sáng rất tốt trong làn nước trong veo. Hai bên là vách hang phủ đầy rêu. Một chú cá hoảng sợ bơi thật nhanh trước mặt hai thám tử. Một con cá lịch thò cái đầu đầy răng của nó ra khỏi khe đá, hai bạn thận trọng tránh xa nó.
Chris đã biến mất, vì cậu bơi nhanh hơn. Bob và Peter phải chú ý không để cho bộ đồ lặn bị mắc vào đá, sợ bị hư hoặc bị rách. Peter chĩa đèn pin lên phía trên. Đột nhiên, trần hang biến mất. Cả hai tăng tốc lên - mười mét, mười lăm mét... rồi đột nhiên mặt nạ hai bạn nhô ra khỏi mặt nước.
Hai thám tử đang ở trong một cái hang rộng lớn, trần đá cách mặt nước khoảng một mét rưỡi. Chris đang ngồi trên cái gờ đá, để chân thòng xuống nước. Bob và Peter tiến tới chỗ Chris, cẩn thận leo lên đá có rêu trơn, cạnh Chris. Cả hai kéo mặt nạ ra phía sau.
- Bọn mình đang ở dưới đảo Con Chó - Chris nói - Các cậu có thích hang của mình không?
- Tuyệt! - Bob khâm phục trả lời. - Mình dám chắc là chưa có ai, ngoại trừ bọn mình, vào được đến đây!
Bob rọi đèn xung quanh. Hình dạng hang không đều, chiều cao vòm thay đổi từ một mét rưỡi cho đến hai mét, ở phía cuối nó nhỏ lại đột ngột. Nhưng từ phía trên cao, có một tia sáng nhỏ lọt vào, khiến ba bạn thắc mắc một hồi.
Bob và Peter tắt đèn để quan sát cho kỹ hơn, và trong bóng tối rùng rợn, trông hang rộng hơn và kỳ bí hơn.
- Chắc là có một cái lỗ trổ lên trên - Bob suy nghĩ nói.
- Mạch nước phun! - Peter kêu lên - Khi có bão, sóng biển chui vào đây, đập vào đá rồi trở ra ngoài qua cái lỗ. Nhưng không ai biết là phía dưới có hang. Người ta chỉ nghĩ rằng có khe nứt ra đến biển.
- Phải, đúng rồi! - Bob đồng tình. Bob nhớ lại, hai đêm trước đây, trong cơn bão, ba thám tử trẻ đã nhìn thấy chùm nước bắn lên, ngay giữa đảo. Tất nhiên, phần ghi chép của Bob có nêu mạch nước phun này như một điều kỳ lạ mà các nhà thám hiểm đầu tiên đã ghi nhận. Chỉ đến ngày hôm nay, ba bạn mới phát hiện nguyên nhân của hiện tượng, điều mà chưa ai làm trước đây.
- Ồ! Xui thật! Bob buồn rầu nói, trong khi Chris và Peter ngạc nhiên nhìn bạn - Mình mới nghĩ ra một điều... Nếu bọn mình là những người đầu tiên vào được hang này, thì không thể có kho báu chôn giấu trong đây!
- Ừ! Mình không nghĩ đến chuyện này! - Peter càu nhàu.
- Làm sao biết được? - Chris hỏi - Mình có tìm thấy một đồng tiền vàng mà, đúng không? Đưa cho mình cái đèn, mình sẽ lặn và tìm nữa!
Bob đưa cho Chris cái đèn pin không thấm nước, rồi Chris trượt xuống nước. Trong bóng tối, Bob và Peter nhìn theo ánh đèn mà Chris đang đưa qua đưa lại dưới đáy cát.
- Ôi! Chris thở dài - Phải chi cái hang này là chỗ bí mật của tên hải tặc mà chưa có ai tìm ra hết, thì tuyệt biết mấy! Nhưng chắc cậu nói đúng quá, Bob à.
Hai thám tử đang nhìn chùm sáng qua qua lại lại phía dưới. Rõ ràng là Chris có thể ở dưới nước rất lâu! Hai phút trôi qua trước khi đèn tắt.
Một hồi lâu, đầu của Chris nhô lên. Peter bật đèn lên, và Chris đến chỗ hai thám tử.
- Các cậu nói đúng! - Chris buồn bã nói - Ở đây không có kho báu! Chỉ có cua, cá và sò. Xem này!
Chris mở nắm tay ra. Có hai đồng tiền vàng!
- Ồ! Peter và Bob đồng thanh la lên. - Ở đâu vậy?
- Trong cát.
Hai đồng tiền được chuyền tay nhau. Hai đồng tiền nặng một cách lạ lùng và có lẽ đắt giá lắm.
- Bây giờ có ba đồng! - Chris nói, mắt sáng rỡ - Mỗi đứa một đồng.
- Không được, chính cậu tìm thấy - Bob phản đối - Đồng tiền vàng là của cậu.
- Chia đều! - Chris cứng đầu tuyên bố - Bây giờ các cậu lặn đi. Có thể các cậu sẽ tìm thấy đồng khác nữa. Có thể đủ để mình có tiền mua chiếc thuyền khác và chữa bệnh cho ba mình.
Bob và Peter vội vàng đeo mặt nạ vào, kiểm tra xem ống thở có làm việc bình thường không, rồi nhảy xuống nước.
Đáy cát phủ đầy sò. Hai cậu chĩa đèn sang hướng này, rồi sang hướng kia, nhưng không thấy gì hết. Rồi đột nhiên, Peter nhìn thấy một vệt sáng ngay chân đá. Đó là một đồng tiền vàng bị chôn vùi một nửa dưới cát.
Bob bơi qua bơi lại, sát đáy, tiến dễ dàng bằng cách đạp chân vịt. Vài phút sau, Bob cũng phát hiện một vật bóng, bị vỏ sò che một nửa. Đó cũng là một đồng tiền vàng.
Hai thám tử cuống cuồng lên. Đúng là có kho báu trong cái hang dưới biển này! Có thể là không được chất trong một cái rương kiên cố, nhưng được rải dưới đất. Có lẽ còn những đồng tiền vàng khác và ba bạn sẽ tìm ra!
Không quan tâm đến thời gian đang trôi qua, hai thám tử tiếp tục mò dưới đáy nước, lật các vỏ sò, khuấy lên từng đám cát, khiến cả hai phải chờ cát lắng xuống mới tiếp tục tìm kiếm được.
Khi mỗi người đã tìm được khoảng nửa chục đồng tiền vàng, tay không còn sức cầm thêm nữa. Bob vỗ vai Peter, cả hai bơi lên. Mừng rỡ, hai thám tử bỏ chiến lợi phẩm trên một cái bàn đá nhỏ.
- Đây nữa nè! - Bob mừng húm thốt lên - Chris ơi cậu nói đúng! Trong hang này có kho báu!
Chris mỉm cười thò tay ra phía sau lưng và mang ra thêm ba đồng tiền vàng mới.
- Mình tìm thấy những đồng này trên đá, dưới rong - Chris nói.
- Chắc chắn còn nữa! - Bob nói - Không biết mấy đồng này từ đâu ra, nhưng nếu bọn mình lượm được những đồng này, thì chắc là có nhiều lắm.
- Đúng cậu đã thuyết phục mình - Peter tuyên bố - Đi! Tiếp tục!
Quên mất giờ và quên đi bất cứ chuyện gì khác, ba bạn tiếp tục thám hiểm hang dưới biển, dò tìm những khe nứt nhỏ nhất trong đá.
Nhưng trong khi cả ba lao vào cuộc săn lùng vàng này, một chuyện khác đã xảy ra, mà ba cậu không thể nào dự kiến trước được: bị những dòng hải lưu đẩy, xác thuyền buồm đắm của Chris đã đâm vào lỗ vào hang, và bây giờ nó bị lồng khít vào đó, chắn lối vào hang giống như một cái nút chai.
Ba bạn đã bị mắc bẫy trong một cái hang dưới biển mà không ai biết đến!