Tôi đi trong lối nắng dẫn vào khu vườn ngôi nhà chị tôi mà nghe dư âm của ngày xa xưa cũ vọng về. Sau khi mẹ tôi qua đời, căn nhà từ đường được giao lại cho chị tôi ở lo phần phụng thờ hương khói tổ tiên, năm nào cũng vậy, mỗi khi nhà có giổ chạp hay tết đến là chị em chúng tôi đều tề tựu về đây. Mới đó mà đã bốn mươi năm trôi qua sau xuân Mậu Thân. Mổi lần về tôi đều ra phía sau vườn nhà, nơi đây cảnh vật vẫn được để nguyên vẹn từ sau lần gặp anh người chiến sĩ giải phóng đã tham gia chiến dịch mùa xuân lịch sử 1968. Tôi đang đứng cạnh vào hàng lu chứa đầy nước của những cơn mưa cuối mùa nghe cảm giác mát lạnh dể chịu, bên cạnh còn một cội mai già trổ đầy kín những bông hoa vàng năm cánh rực rở dưới nắng sớm đầu xuân. Nhà tôi trồng nhiều mai, nhưng với tôi chỉ gốc mai nầy còn lưu lại dấu ấn sâu đậm của lần gặp anh. Lòng tôi đang miên mang nhớ về kỹ niệm, bất chợt đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xiết thật nhẹ lên đôi bờ vai tôi. Tôi biết là ai rồi, cử chỉ nầy rất thân quen, anh lúc nào cũng từ tốn, nhẹ nhàng, đôn hậu, hoà hưỡn, phong thái ung dung, nghĩa tình như vậy suốt ba mươi năm qua không hề thay đổi. Tôi bồi hồi nhớ lại mùa xuân năm ấy. Anh vượt Trường sơn vào nam trước một tháng để chuẩn bị cho trận đánh giải phóng quê hương. Đêm ba mươi tết, vùng trời quê tôi tối mịt, trước sân mỗi nhà nào trong xóm cũng đều bày một mâm hoa quả nhang đèn, mọi người chờ tiếng pháo giao thừa nổ để khấn nguyện với đất trời ban bình an may mắn và những điều tốt đẹp đến gia đình. Khi quanh đây nghe rải rác đì đùng vài tiếng pháo dòn tan, chợt tiếng súng từ nhiều nơi vọng lại pha lẫn tiếng pháo đêm làm mọi người trong xóm ngơ ngác, đâu biết đó là cuộc tấn công bất ngờ của quân giải phóng miền nam. Mấy hôm sau, tôi bất chợt nghe những tiếng rên yếu ớt của ai phía sau hè, hai chị em tôi sách đèn ra, chúng tôi giật mình khi thấy một người lính giải phóng nằm bất dộng bên dưới gốc cội mai vàng, cạnh hàng lu, những vệt máu đã khô cứng ngã màu xám xậm dính đầy trên manh áo. Hai chị em tôi khó nhọc đưa được anh vào nhà nấu cháo, pha sữa đút anh từng muỗng, nấu nước nóng lau chùi vết máu, băng bó vết thương cho anh, đến gần sáng anh tỉnh lại, cho biết tên anh và tên tiểu đoàn, sau trận đánh anh bị thương, bị lạc đồng đội, anh còn yếu lắm, tôi lót ván, căn màng cẩn thận dấu anh nằm dưỡng thương bên hông bồ lúa, chổ mà tôi thấy an toàn và kín đáo nhất chờ liên lạc đơn vị anh, Chị tôi sau mấy ngày dò tìm thì gặp hai chiến sĩ cũng đi tìm đồng đội của mình, hẹn điểm xong tối hôm đó tôi đưa anh ra sau nhà cạnh hàng lu bên gốc mai để đồng đội đưa anh trở về đơn vị. Nhìn theo bóng dáng anh được dìu từng bước khó nhọc rồi ngã người nằm trên chiếc võng của đồng đội, tôi bùi ngùi nghĩ, biết có còn gặp lại nhau chăng khi đời lính nhiều dung rủi, bất chợt ngọn gió đêm lay động, hoa mai vàng từng cánh rụng chơi vơi. Số phần cả mà! Đêm chia tay hôm ấy tuy không có trăng vàng, nhưng bầu trời thật trong xanh, có rất nhiều vì sao sáng lung linh như màu mắt của chị em chúng tôi long lanh ngấn lệ. Anh nắm tay hai chị em tôi nói lời cảm ơn cứu mạng, anh hẹn ngày thanh bình sẽ gặp lại. Cả ba chúng tôi đều rưng rưng xiết tay nhau không nói được câu gì, nhưng hiểu trong mắt nhau chứa sẵn lời chúc bình anvà mọi sự tốt đẹp nằm trong sự thinh lặng ấy. Dòng thời gian vẫn chảy miệt mài, đã mấy mùa xuân nữa trôi qua, không biết bao lâu nữa mới thanh bình để chúng tôi được gặp lại. Mỗi khi đón xuân về chị em tôi thường tự hỏi, không biết bây giờ anh ở nơi đâu, bước đường chinh chiến có được bình an không. Tám năm sau nước nhà thống nhất, mọi người tìm về thăm nhau, riêng chỉ có anh tôi chưa được gặp. Thế rồi một ngày đầu xuân năm 1976, tôi đang nhìn những cánh mai vàng trước ngỏ rung rinh trong gió xuân, bóng dáng mộtngười đàn ông một mặc bộ quân phục từ ngoài ngỏ bước vào, nhận ra anh, chúng tôi mừng mừng tủi tủi chào nhau, được biết vì anh bận công tác ở Hà Nội nên không vào miền nam sớm được, thế mà tôi cứ ngở anh đã quên, hay có chuyện không may đến với anh. Sau phút hàn huyên được biết tôi vẫn chưa có gia đình, anh mừng lắm, không cần phải do dự anh nói: Ngần ấy năm anh mong ước ngày nầy, anh vẫn sống một mình vì anh đang chờ đợi một người mà từ lâu lắm anh không được quyền quên, anh xin được phép cưới tôi. Sau những ngày xuân thật vui năm ấy chúng tôi đính hôn, đám cưới sau mấy tháng, chúng tôi lên thành phố sống, gia đình tôi hạnh phúc bên những đứa con xinh, ngoan, hiếu thảo đã trưởng thành đều có hạnh phúc riêng tư Năm nay xuân Mậu Tý 2008 lại về, thế là đã được bốn mươi năm sau lần gặp đầu tiên và sau hơn ba mươi năm chung sống, xuân năm nào cũng vậy, khi về quê chúng tôi thường ra vườn phía sau nhà, để tìm về kỹ niệm, nhìn lại hàng lu, nhìn lại gốc mai vàng rực rở khoe sắc xuân. Gió xuân nhè nhẹ thổi luồn qua mái tóc đã ngã màu sương của hai chúng tôi. Dòng chảy thời gian vẫn âm thầm và lặng lẽ. Bốn mươi năm trôi qua mà như mới ngày nào. Viết xong ngày 29-01-2008 Nhật-Quỳnh