Chương 18
LỜI KẾT

Trời mùa hè xanh sẫm và sâu thẳm. Cơn gió mỏng mảnh cùng tiếng chim khẽ làm rung đám lá trên cây dương và cây liễu, truyền tới từng cơn rung động. Mọi thứ xung quanh đều tỏa ra sức nóng của sinh mệnh.
Mộ bố cỏ mọc kín, mấy cây hoa hồng trồng từ năm ngoái đang xòe nở những đóa hoa to trắng muốt dưới nắng.
Tôi và Lộ Phong Thiền lặng lẽ ngồi trước mộ bố hồi lâu. Tôi lấy một cái lọ trong túi ra, mở nắp, đổ ít nước lên chiếc bát sứ màu xanh đặt trước tấm bia, rồi đứng dậy hái một bông hồng, ngắt từng cánh thả xuống bát nước. Hồi còn sống, bố vẫn rất yêu thích loại hoa này, và cũng là một người trồng hoa rất giỏi.
Tôi lấy ra một mảnh khăn giấy, thấm chút nước, rồi chậm rãi lau từng chữ trên tấm bia. Lộ Phong Thiền kiên nhẫn ngồi bên cạnh, trìu mến nhìn tôi.
Xung quanh vẫn tĩnh lặng như thế, như thể nghe thấy hơi thở của cỏ và tiếng hát ca của thiên sứ bé bỏng đã được ba tháng trong bụng tôi. Một luồng nóng cay sè xộc lên mắt tôi. Qua làn lệ trong như thủy tinh, tôi thấy bố đang mỉm cười.
Sau đám cưới, ngày tháng xem ra cũng không có gì biến đổi mấy. Tôi và Triết vẫn sống trong căn hộ đáng yêu và ấm cúng của chúng tôi.
Ngày ngày, anh tới công ty của anh, tôi tới tiệm thời trang của tôi.
Nhưng cảm giác ngọt ngào sau khi đã trở thành vợ người ta không tài nào miêu tả nổi cứ nồng nàn trôi trong không khí từng phút từng giây. Từ sáng sớm, vừa mở mắt nhìn thấy Triết nằm bên cạnh, tôi lại lấy làm kinh ngạc về sự thật rằng mình đã trở thành vợ của người đàn ông này. Tôi thường hít sâu, nở một nụ cười, thầm cảm tạ ông trời đã ban thưởng cho tôi tất cả. Tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Dù hai bên có yêu thương nhau, nhưng làm vợ của một người đàn ông và làm bạn gái của anh ta vẫn có khoảng cách rất khác xa, không thể cùng một cấp độ.
Triết vẫn bận rộn như thế, tôi cũng giảm bớt thời gian ở tiệm. Nhìn cái bụng ngày càng vồng lên, tôi hơi căng thẳng, nhưng phần lớn vẫn vui mừng. Tôi luôn đi khám thai ở bệnh viện đúng định kì, bác sĩ nói mọi thứ rất bình thường.
Giờ đây tôi đều cố gắng nghỉ ngơi hàng ngày nhiều hơn, đi ngủ sớm. Máy tính và ti vi cũng giảm xem rất nhiều so với trước. Nghe nói những thứ phát ra sóng đều không có lợi tới sự trưởng thành của thai nhi. Được Sa thúc giục, tôi bắt đầu nghĩ tới việc đăng kýmột lớp tập huấn cho các bà bầu.
Lộ Phong Thiền ít nhiều cũng hồi phục lại thói quen ngồi thiền như hồi đầu mới tới nhà tôi. Nó thường ngồi một mình ở ban công, ngắm nhìn rất lâu lên trời nơi thỉnh thoảng có đàn chim bay qua, hoặc qua hàng rào ban công ngắm nhìn xuống làn xe và dòng người trên đường. Có thể một khoảnh khắc nào đó, nó đột nhiên nhớ tới cuộc sống lang thang trên đường phố trước kia chăng?
Gần đây, mẹ từ Austria gọi điện thoại về, thông báo thủ tục ly hôn đã hoàn tất, và sắp về Thượng Hải. Lần này trở về, mẹ sẽ ở lại hẳn, không đi nữa.
Tuy bố tôi không xuất hiện nhiều như trước đây, nhưng thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với tôi qua Lộ Phong Thiên, qua các giấc mơ hoặc bằng cách viết chữ lên đầu tôi. Chúng tôi nói về một số chuyện quan trọng, bao gồm cả bốn chân ýcuộc đời mà tôi đã được chứng kiến trên chuyến đi của tôi từ Thượng Hải tới Xuyên Tây. Nói cả về thủ phạm đâm xe vào bố tôi khiến ông phải rời bỏ thế giới này mười ba năm trước. Cuối cùng là dự đoán liên quan đến đứa con trong bụng tôi.
Ông nói việc tôi giúp đỡ cậu sinh viên ýPhương bốn năm tiền ăn học đại học đã chứng minh được một chân ýnhân sinh: lương thiện. Dù hành vi ban đầu của cậu ta đối với tôi không thành thực, nhưng đã được bản tính lương thiện của tôi cảm hóa.
Tiếp đó là vụ cướp trên xe taxi, tôi đã trải nghiệm được cái gì là dũng cảm, có thể đối mặt với hiểm nguy và cuối cùng đã khống chế được tên tội phạm truy nã với vô số tội danh.
Rồi bố lại nhắc đến vụ tai nạn thương tâm của vị hòa thượng già. Điều tôi lựa chọn chính là đối diện với sự cố đó, ở lại, chứ không bỏ đi như các hành khách khác. Từ điểm đó đã chứng minh được cho tôi cái gì là sự chính trực.
Cuối cùng qua bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc tôi đã tìm được Triết, làm lành với anh. Đó chính là niềm tin. Chính niềm tin này đã giúp tôi kiên trì khắc phục mọi trở ngại, đi hết toàn bộ quá trình. Bố nhấn mạnh tới điểm cuối cùng này, và cũng là y nghĩa tận cùng của cả chuyến đi. Một người tất yếu phải có niềm tin đối với mình, đối với người khác, đối với thế giới này, có như vậy anh ta sống một cuộc đời mới không lãng phí.
Và trên chuyến đi đó, mấy người mà tôi từng gặp đều có liên quan tới tiền thân của tôi từ các kiếp trước.
Ở một kiếp nào đó, tôi từng là sư phụ và ýPhương từng là một trong số môn đệ của tôi. Ở kiếp đó, anh ta cũng xuất thân từ gia cảnh nghèo túng, nhưng vẫn chịu khó ham học, được tôi rất yêu quí.
Còn ở một kiếp khác, tôi từng bị một tên hung thủ dùng dao sát hại. Lúc đó, tôi cũng là con gái và ngày chết đúng vào ngày tôi đi lấy chồng. Khi đang ngồi kiệu hoa trên đường đi qua một cánh đồng hoang vắng để về nhà chồng, tôi đã bị tên hung thủ phi dao cắt đứt cổ. Và trên chuyến đi tới Xuyên Tây, tên tội phạm cũng từng kề dao vào cổ tôi. Hai tên hung thủ ở hai thời gian khác nhau, nhưng thực chất chỉ là một người. Khi bố nói tới đây, nhắc tôi nhớ tới vết sẹo mờ trên cổ chính là có liên quan tới vết dao chém đứt cổ tôi từ kiếp trước.
Rồi mặc kệ gương mặt tôi đầy kinh ngạc, ông không nhịn được, lại tán thưởng sự dũng cảm của tôi trên xe vào tối đó. “Tối đó, nhờ khống chế được tên tội phạm bị truy nã đó, con đã thay đổi được định mệnh xấu từ kiếp trước quay ngược khỏi kiếp này”, ông tiết lộ.
Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Tiếp đó bố mách với tôi rằng, đám thanh niên rước kiệu hoa hồi đó vừa nhìn thấy lũ cướp xông tới đã hoảng hốt bỏ chạy tan tác như lũ chim, chỉ còn lại một chàng trai trẻ. Anh ta định cứu tôi nhưng không kịp và đánh nhau quyết liệt với tên cướp khiến hắn phải tháo chạy. Rồi anh ta đào mộ chôn tôi. “Anh ấy chính là Triết ngày nay”, bố nói. Và linh hồn đã chết của tôi hồi đó từng thề rằng kiếp sau sẽ lấy anh để đền ơn.
Tới kiếp này, quả nhiên chúng tôi lại được làm vợ chồng. Và Triết ở kiếp trước có một con chó rất hiểu tính người. Hàng năm nó thường cùng Triết tới trước mộ tôi thắp hương vào ngày giỗ của tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ở kiếp này, nó đã trở thành Lộ Phong Thiền đáng yêu và trung thành.
Thậm chí cả Đường Cương mà tôi từng tình cờ gặp hai lần trên chuyến đi, ở một kiếp trước cũng là thị vệ của tôi. Trong kiếp đó, tôi là một công chúa, do một vụ tranh giành quyền lực trong hoàng cung nên bị vạ lây, phải chạy trốn băng đèo vượt núi. Sau khi trải qua một cuộc hành trình dài dằng dặc và đầy gian khó, cuối cùng mới bình an tới được nơi cần đến. Tất cả đều nhờ Đường Cương hết dạ trung thành luôn bảo vệ suốt chặng đường, giống hệt như anh đã từng giúp tôi trên chuyến hành trình từ Thượng Hải tới Xuyên Tây mấy tháng trước.
Cuối cùng vị hòa thượng già từng là sư phụ của tôi ở một kiếp khác. Trong kiếp đó, tôi chỉ là một tiểu hòa thượng mười bảy, mười tám tuổi, vô cùng kính trọng vị hòa thượng già kiến thức sâu rộng. Thân hình ông gầy yếu lắm bệnh, chẳng bao lâu sắp tới ngày về cõi niết bàn. Vị hòa thượng già kêu tôi đi tìm một chỗ có phong thủy thích hợp để chôn cất ông. Tôi nhận lời và thực tình đã làm đúng như vậy. Hẳn nào khi gặp vị hòa thượng này trên đường đi Xuyên Tây, tôi đã có cảm giác rất gần gũi như từng quen biết nhau. Tôi kiên trì ngồi bên đường chờ xe cảnh sát và xe cứu thương tới, sau đó lại đốt các di vật của ông và giữ lại cuốn kinh của ông. Giờ đây, khi nghe bố giải thích, tôi mới hiểu.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là bố lại chủ động nhắc tới mảnh giấy từng để lại trước mộ ông. Ông biết trên đó viết ba chữ “Xin lỗi ông”. Ông nói đương nhiên ông bố ai đã đâm phải ông, và mấy năm trước vẫn còn oán hận kẻ gây ra tai nạn, nhưng giờ đây mọi việc đã qua, vì thế ông không có y định kể cho tôi biết tên người đó.
Thoạt đầu, tôi rất kinh ngạc và tức giận, không thể chấp nhận sự thật bố tôi hoàn toàn biết tất cả nhưng nhất định không chịu tiết lộ tên kẻ gây ra ra tai nạn. Nhưng bố tôi một lần nữa lại nói tới “tha thứ”. Vừa nghe từ này, tôi đã im bặt.
Bố tôi từng nói “tha thứ” chính là chân ýnhân sinh thứ năm và cũng khó làm nhất đối với tôi. Nhưng tôi lại học được trên hai con người mà tôi không ngờ đến. Giờ đây nghĩ kĩ thì ra thủ phạm gây ra tai nạn cho bố tôi chính là kẻ thứ hai mà tôi cần tha thứ sau mẹ tôi. Khi tôi hỏi lại bố điều này, ông đã thừa nhận.
“Người đã chết rồi, không thể sống lại”, bố tiếp tục nói. Câu này được thốt ra từ miệnh một linh hồn nên không khỏi phần kì quái. “Và giờ đây ở thế giới bên kia, bố cũng rất vui vẻ, bình thản, có thể được thường xuyên tâm sự với con thế này, bố đã mãn nguyện lắm rồi. Bố sẽ tiếp tục theo sát con, chú y tới con, bảo vệ con và có lúc có thể làm con vui nữa”, nói tới đây, ông bật cười.
Tôi không cười, mắt rưng rưng lệ nóng hổi. Nhưng tôi gắng nhin không để nước mắt trào ra. Nếu bố là kẻ bị hại nhưng không nhìn nhận bằng con mắt bi kịch, vậy tại sao tôi lại không thể?
Tôi hít một hơi sâu, “Được rồi, con cũng tha thứ cho thủ phạm đó”.
Cuối cùng là một lời tiên đoán liên quan đến đứa con tương lai của con. Quả nhiên, bố tôi dùng một cách thức vui vẻ để tạo nên một giấc mơ, sẽ gửi cho tôi vào một tối.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình nằm trên thảm cỏ, bụng to đùng như quả dưa hấu. Đột nhiên quả dưa đó nứt bung ra. Tôi không thấy đau, cũng không lấy thế làm kinh hoàng sợ hãi, chỉ mỉm cười nhìn thấy từ trong quả dưa nhảy ra một con chuột nhắt trắng tinh. Nó chạy tới mũi tôi, thông báo nó chính là con trai tôi bằng giọng rất đáng yêu. Tôi có phần hơi thất vọng vì con trai mình là một chú chuột nhắt, nhưng nó bắt đầu ca hát nhảy múa, thậm chí nhanh như cắt còn đào ngay một cung điện dưới đất ngay dưới thảm cỏ, và nói rằng nó sẽ trở thành một quốc vương. “Và mẹ, tử cung của mẹ sắp sinh dưỡng một quốc vương vĩ đại”. Con chuột nhắt giơ hai chân trước, trịnh trọng thông báo với tôi.
Vừa tỉnh giấc, tôi đã cười ha hả, giấc mơ đó quá buồn cười.
Triết nằm bên cạnh hỏi tôi cười gì. Tôi liền ngưng lại, nghiêm trang nói: “Con trai chúng ta sau này sẽ là một người rất giỏi giang”.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, như sắp cười bất cứ lúc nào. Nhưng trên gương mặt tôi không hề còn chút gì buồn cười, nên anh cảm thấy thực mơ hồ. “Nhưng chúng ta vẫn chưa biết giới tính của con mà”.
“Là con trai. Lớn lên rồi sẽ là một người đàn ông uy nghiêm như quốc vương!”, tôi phát hiện thấy mình đột nhiên nói bằng giọng nghiêm trang như con chuột trong giấc mơ, nên bất giác lại phá lên cười.
“Tốt quá!”, Triết vỗ tay, rồi ngồi dậy ra khỏi giường. Anh không thể nào tin nổi đây là thông tin mà người bố đã chết gửi gắm cho tôi. Theo kinh nghiệm trước đây, bố tôi luôn luôn đúng.
Tôi nhún vai, cũng ra xuống giường, đi vào toalet. Đứng bên cạnh Triết đang dùng chiếc bàn chải đánh răng điện yêu quí, tôi cũng bắt đầu đánh răng. Chồng tôi chắc chắn đang nghĩ đến câu nói của tôi vừa nãy, nên vừa đánh răng vừa nhìn tôi cười. Tôi cũng làm mặt quỉ chọc lại anh.
Lúc này Lộ Phong Thiền lững thững đi tới bằng những bước đi lười nhác rất đặc trưng vào mỗi sáng. Tôi cúi xuống vuốt ve đầu nó, rồi đứng dậy tiếp tục đánh răng bên chồng. Tôi nghĩ sẽ tìm một lúc thật thích hợp để nói với chồng tôi tất cả những điều liên quan tới bố tôi. Sẽ kể cho anh về ông bố đã chết của tôi làm sao lần đầu tiên nói chuyện với tôi qua một con chó. Sẽ kể cho anh về bố tôi và bà ngoại anh ở thế giới khác đã tác động tới tình yêu của chúng tôi bằng cách rất thần kì. Cuối cùng, tôi sẽ kể với anh rằng bố tôi yêu tôi nhiều như thế nào, yêu anh như thế nào và cả đứa con sắp sinh của chúng tôi nữa.
Triết đã tắm rửa xong, đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Tôi bắt đầu mở vòi nước, rửa sạch bọt kem đánh răng trên bàn chải.
Lộ Phong Thiền đã nghịch ngợm trong phòng khách. Vèo, vèo là tiếng nó chạy nhanh như chớp từ đầu phòng tới cuối phòng. Bịch, bịch, là tiếng nó va phải sọt đựng báo bằng mây đặt cạnh bàn cà phê. Sột soạt, sột soạt là tiếng nó dùng răng nhai rách các tờ báo trên sàn. Rồi cuối cùng vẳng lại là tiếng Triết từ bếp đi ra đang la mắng nó.
Tôi vươn vai, mỉm cười trước gương.
Gia đình. Đây chính là gia đình ngọt ngào của tôi./.

HẾT


Xem Tiếp: ----