- Bồ kể đi! - Jessica lên tiếng trước khi tôi kịp bước chân vào chỗ ngồi.- Bồ muốn biết điều gì? - Tôi tìm cách tránh né.- Chuyện xảy ra tối qua ấy?- Edward dẫn mình đi ăn tối, rồi anh ấy đưa mình về nhà.Cô bạn nhìn tôi đăm đăm, vẻ mặt hoài nghi không hề che giấu.- Sao bồ lại về được nhanh dữ vậy?- Anh ấy lái xe như phá ấy. Kinh khủng lắm - Tôi cười thầm trong bụng, hy vọng Edward nghe thấy điều này.- Có phải hai người hẹn hò nhau không... Bồ bảo Edward đến đó hả?Câu hỏi này quả là tôi không hề lường trước.- Không hề... Mình cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy có mặt ở đó.Đôi môi của Jessica xệch sang một bên, cô bạn thất vọng ra mặt trước giọng nói thật thà của tôi.- Ủa, nhưng hôm nay, Edward đưa bồ tới trường mà? - Jessica nheo mắt lại, có ý thăm dò.- Ừ... Thế nên mình mới ngạc nhiên chứ. Anh ấy nhận ra là tối qua, mình không có áo ấm - Tôi giải thích.- Thế các bồ sẽ đi chung nữa chứ?- Edward tỏ ý muốn đưa mình đi Seattle vào thứ Bảy, vì anh ấy nghĩ chiếc xe của mình không đi nổi tới đó... Tuyệt quá phải không?- Ừ - Cô bạn của tôi gật đầu đồng ý.- Ừ, thế nhé.- C-h-à - Không biết làm gì mà chỉ có một từ thôi, Jessica cũng cố thốt ra thành ba âm tiết - Edward Cullen...- Mình hiểu - Tôi đồng ý. “Chà”... Thế là hết.- Khoan đã! - Jessica bất ngờ vung tay lên, lòng bàn tay hướng về phía tôi như tính chặn tôi lại - Edward có hôn bồ không?- Không - Tôi lầm bầm - Không có đâu.Cô bạn xịu ngay mặt xuống, ra vẻ thất vọng lắm. Và tôi tự biết rằng bản thân tôi cũng đâu có hơn gì.- Ậy, bồ có nghĩ là thứ Bảy...? - Jessica nhướn mày lên.- Mình không tin lắm - Nỗi thất vọng trong giọng nói của tôi đang được che giấu một cách tội nghiệp.- Thế hai người đã nói về cái gì? - Jessica thì thào, cố moi móc thêm thông tin. Giờ học đã bắt đầu, nhưng thầy Varner không chú ý đến lớp, vả lại, chúng tôi cũng không phải là cặp duy nhất đang nói chuyện riêng.- Mình không nhớ nữa, Jess ạ, nhiều thứ lắm - Tôi cũng thì thào trở lại - Bọn mình có bàn một chút về bài tiểu luận - (Chỉ một chút, một chút xíu thôi. Mình nghĩ là anh ấy chỉ tình cờ nói đến mà thôi!)- Nào, Bella - Cô bạn giở giọng nài nỉ - Bồ kể cho mình nghe nhiều hơn tí nữa đi.- À ừm... được rồi, mình nhớ ra một chuyện. Giá mà bồ được trông thấy cảnh người phục vụ cố ve vãn Edward... đến mức quá đáng. Nhưng anh ấy không hề chú ý tới cô ta - (Anh muốn nghe thì cứ nghe đi!)- Là dấu hiệu tốt đấy - Jessica hăng hái gật đầu - Thế cô ấy có đẹp không?- Rất đẹp là đằng khác... Khoảng mười chín hay hai mươi tuổi thì phải.- Thế là quá tốt. Hẳn là Edward đã cảm bồ rồi.- Mình cũng nghĩ vậy, nhưng cũng khó nói lắm bồ ơi. Lúc nào anh ấy cũng tỏ ra bí ẩn - Tôi cố tình nói câu này để Edward có thể nghe thấy rồi thở dài.- Mình không hiểu làm sao mà bồ lại có thể can đảm đến vậy, dám một mình tiếp cận với Edward - Jessica bỗng thở vào.- Ủa, sao vậy? - Tôi cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhưng cô bạn tôi chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được phản ứng ấy.- Ở Edward có một cái gì đó... rất đáng sợ. Mình sẽ không biết phải nói gì với anh ta - Nói rồi, cô bạn nhăn mặt, chắc là đang nhớ lại tình cảnh của sáng hôm nay hay tối hôm qua, khi Edward nhìn cô ấy bằng một đôi mắt đầy ma lực.- Khi ở gần Edward, đầu óc của mình cũng rối tung lên - Tôi thật thà thú nhận.- Ừ, hẳn phải vậy rồi. Edward đích thực là lộng lẫy mà lại - Nói đến đây, Jessica nhún vai, ra chiều đó là khởi nguồn của mọi tội lỗi - điều này, trong quyển Kinh Thánh của cô ấy thể nào cũng có nhắc tới.- Ở anh ấy có nhiều điều đáng để nói hơn.- Thế à? Chẳng hạn như cái gì?- Mình khó mà giải thích chính xác được... Nhưng bên trong con người anh ấy cũng tuyệt vời không kém gì gương mặt đâu - (Một ma-cà-rồng mà muốn trở thành người tốt... Một kẻ luôn tìm cách cứu sống người khác thì hiển nhiên không thể nào là quái vật được...) Tôi chăm chú nhìn lên bảng.- Liệu có thể như vậy được sao? - Cô bạn tôi phá ra cười khúc khích.Tôi giả lảng, cố làm ra vẻ như đang chú tâm nghe thầy Varner giảng bài.- Vậy là bồ thích Edward? - Rõ ràng là tôi chẳng dễ dàng gì mà được Jessica buông tha.- Ừ - Tôi trả lời cụt lủn.- Ý mình là bồ có thực sự thích Edward không ấy cơ? - Cô bạn nhấn mạnh.- Có - Tôi trả lời lại và mặt lại đỏ lựng lên. Trời ạ, hy vọng rằng chi tiết này không hiện hữu trong suy nghĩ của Jessica.Cái đầu của Jessica thật sự là cả một kho từ hai âm tiết.- Bồ thích Edward cỡ bao nhiêu?- Nhiều lắm - Tôi thì thào trở lại - Nhiều hơn anh ấy thích mình lận. Không hiểu sao mình không thể dừng điều đó lại được - Tôi thở dài, lại đỏ mặt lên lần nữa.Câu chuyện cứ đưa đẩy như thế, cho đến khi... May mắn, thầy Varner gọi Jessica đứng lên trả lời câu hỏi thầy vừa nêu ra.Và trong suốt thời gian còn lại của buổi học, cô bạn tôi không còn cơ hội nào để tiếp tục cái đề tài mà tôi muốn tránh như tránh tà ấy nữa. Rồi ngay khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, tôi tức thì tìm cách để lảng tránh:- Này, trong giờ quốc văn ban nãy, Mike có hỏi mình là bồ đã nói gì về bữa tối thứ Hai đấy?- Thật hả? Thế bồ đã trả lời thế nào? - Jessica há hốc miệng ra vì ngạc nhiên, hoàn toàn quên bẵng câu chuyện của tôi.- Mình nói rằng bồ rất vui... và Mike đã tỏ ra hài lòng.- Không được, bồ phải kể chính xác những gì Mike đã nói và chính xác những gì bồ đã trả lời.Thế là trong lúc sóng bước bên nhau đến lớp học tiếng Tây Ban Nha, chúng tôi tha hồ được dịp... phân tích tất cả các cấu trúc câu, rồi hầu hết thời gian ở trong lớp, chúng tôi lại bàn luận đến tâm trạng của Mike khi nói về Jessica. Và tôi, không còn cách nào khác hơn là cố gắng diễn tả tràng giang đại hải, chỉ vì có như thế, tôi mới không bị Jessica quay như quay dế về chuyện của Edward.Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa cũng vang lên. Tôi như nhảy dựng lên khỏi ghế, vơ vội sách vở vào cặp... Hành động đó, dĩ nhiên, đã không qua khỏi cặp mắt vốn rất tinh nhạy của Jessica.- Hôm nay, bồ sẽ không ngồi với bọn mình, phải không? - Cô bạn dò hỏi.- Mình không nghĩ thế - Tôi đâu có dám chắc là Edward sẽ không biến đi đằng nào mất hay không (Lúc ấy, tôi sẽ bị bẽ mặt là cái chắc!)Đột ngột ngay lúc ấy, bên ngoài cửa lớp... một người có tướng mạo không khác gì một vị thần trên đỉnh Olympia của người Hy Lạp đang đứng tựa lưng vào tường... Còn ai khác ngoài Edward... Anh đang đứng đợi tôi. Jessica ngỡ ngàng, ngó sững tôi rồi nhanh chóng lủi mất.- Gặp bồ sau nhé, Bella - Giọng nói của cô bạn chứa đầy ngụ ý. Tốt nhất là tôi nên tắt chuông điện thoại đi.- Chào em - Giọng nói của Edward vừa tỏ ra vui, nhưng đồng thời cũng tỏ ra là đang giận. Vậy là anh đã nghe thấy hết, đó là điều chắc chắn.- Chào anh.Tôi không nghĩ ra được điều gì để nói, mà anh thì cũng chẳng nói gì - chắc đang chờ một cơ hội tốt, tôi thầm nhủ. Cả hai đều giữ im lặng trên đoạn đường đi đến quán ăn. Đi bên cạnh Edward vào giờ ăn trưa, giữa bao con người đang tụ tập, cũng chẳng khác gì cái ngày đầu tiên tôi đến đây; ai cũng chằm chằm nhìn tôi.Edward cũng đứng xếp hàng nhưng vẫn không nói gì, dù rằng đôi lần có ngoái lại nhìn tôi dò xét. Vậy là rõ rồi, nỗi tức giận đã lấn át được niềm vui, thế nên anh mới có thái độ như vậy. Tôi bắt đầu bồn chồn, lo lắng, tay cứ kéo lên kéo xuống cái phẹcmơtuya trên áo lạnh.Rồi cũng đến lượt Edward bước lên trước quầy thực phẩm, ôi trời ơi, khay còn trống chỗ nào là anh bỏ thức ăn vào chỗ đó...- Anh làm gì thế? - Tôi kêu lên phản đối - Anh không có ý định bắt em ăn bằng hết chỗ đó chứ?Edward lắc đầu rồi bước tới quầy tính tiền.- Dĩ nhiên một nửa là phần của anh mà.Tôi nhướng một bên mày lên.Anh dẫn tôi đi về phía chiếc bàn cũ, chiếc bàn chúng tôi đã ngồi bên nhau lần đầu tiên trong quán ăn. Và không hề quan tâm, đếm xỉa gì đến những cái nhìn tò mò lộ liễu của tốp học sinh lớp trên đang ngồi ở phía cuối bàn, anh ung dung ngồi xuống, buộc tôi phải... ngồi theo, phía đối diện.- Cứ ăn những gì em thích đi - Anh lên tiếng, đẩy cái khay lại phía tôi.- Em tò mò quá - Tôi lên tiếng, chọn lấy một quả táo và mân mê nó giữa hai bàn tay - Anh sẽ làm gì nếu có người thách anh ăn thức ăn?- Em thì lúc nào cũng tò mò - Edward cau mặt lại, lắc đầu. Rồi anh nhìn tôi đăm đắm, và đôi mắt ấy vẫn giữ nguyên như thế trong khi tay anh cầm lấy một miếng bánh pizza, đưa lên miệng, thong thả cắn một miếng thật to, nhai rất nhanh rồi nuốt đánh ực một tiếng. Tôi nhìn theo từng động tác của Edward, mắt mở thao láo.- Nếu có người thách em ăn bậy ăn bạ, em cũng ăn luôn, phải không nào?- Anh hỏi tôi.Tôi hơi nhăn mũi, nói:- Đã có lần em làm rồi... vì một lời thách thức - Tôi thú nhận - Cũng không đến nỗi tệ lắm.Edward bật cười.- Anh biết là anh sẽ không ngạc nhiên mà - Và chợt... sau lưng tôi có một cử động nào đó thu hút sự chú ý của Edward, anh hướng cặp mắt qua phía vai của tôi.- Jessica đang phân tích các việc em làm đấy... Cô ấy sẽ có “đáp án” cho em sau - Anh đẩy phần bánh pizza còn lại sang cho tôi. Sự chú ý của Jessica đã tạo nên nét bực dọc trên gương mặt của Edward.Tôi đặt quả táo xuống, cầm miếng bánh pizza lên, mắt nhìn đi chỗ khác vì biết anh sắp sửa lên tiếng.- Vậy là cô phục vụ đẹp lắm, phải không? - Edward bất chợt hỏi.- Ủa, thật sự là anh không để ý đến cô ấy sao?- Không. Anh không hề chú ý. Trong đầu anh có hàng trăm thứ phải lo.- Cô gái đáng thương - Giờ thì tôi đã có thể trở nên nhân ái được rồi.- Có một điều em đã nói với Jessica... ừmmm, điều đó khiến anh buồn lắm - Edward quyết định không bỏ qua cho tôi. Giọng nói của anh trở nên khàn khàn và anh rướn mắt lên, nhìn chằm chằm vào tôi qua hai hàng mi.- Em không ngạc nhiên khi biết là anh đã nghe được điều anh không thích. Nhưng anh có biết người ta nói gì về những người nghe lén không? - Tôi nhắc nhở để khuyến cáo Edward.- Nhưng anh đã báo trước với em là anh sẽ nghe rồi mà.- Và em cũng đã nói với anh rằng anh sẽ không muốn biết điều em đang nghĩ đâu.- Đúng là em có nói - Edward gật đầu đồng ý, song giọng nói của anh vẫn còn gai góc lắm - Nhưng em nói đâu có đúng. Anh luôn muốn biết là em đang nghĩ gì... tất cả mọi thứ. Anh chỉ hy vọng... là em sẽ không nghĩ đến một vài điều.Tôi nhìn đáp trả lại anh với vẻ cáu kỉnh.- Đó chỉ là do anh phân biệt thôi.- Nhưng hiện thời, nó không phải là vấn đề.- Thế vấn đề là gì? - Lúc này, chúng tôi đang rướn người về phía nhau. Edward chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn, dùng cả hai lòng bàn tay để chống lấy cái cằm, còn tôi cũng chống khuỷu tay xuống bàn nhưng khum tay đỡ lấy cổ. Bất giác, tôi nhớ ra rằng mình đang ở trong phòng ăn, giữa chốn đông người, rất có thể những cặp mắt hiếu kỳ kia đang chiếu tướng chúng tôi cũng nên. Hiện thời, lúc này đây, tuy cũng có hơi căng thẳng đôi chút, song vẫn chưa cần thiết để mỗi người chúng tôi phải tạo cho mình một vỏ bọc riêng.- Em thật sự nghĩ rằng em quan tâm đến anh nhiều hơn anh quan tâm đến em hả? - Edward thì thào, nghiêng sát người vào tôi, đôi mắt nâu vàng như muốn xuyên thấu tâm can kẻ đối diện.Tôi cố gắng nghĩ cách để bình tĩnh trở lại, muốn được như vậy thì tôi phải quay mặt đi.- Anh lại thế rồi - Tôi lẩm bẩm.Đôi mắt anh mở to, nhìn tôi ngạc nhiên:- Anh thế nào cơ?- Anh làm em... lóa mắt - Tôi thú nhận, cố gắng tập trung đầu óc khi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.- Ồ - Edward khẽ nhăn mặt.- Nhưng đấy không phải là lỗi tại anh - Tôi thở dài - Anh cũng chẳng làm gì được.- Em có trả lời câu hỏi không?Tôi cúi gằm mặt xuống:- Vâng.- Vâng, nghĩa là em sẽ trả lời câu hỏi hay vâng có nghĩa là em thật sự nghĩ thế? - Edward lại trở nên cáu bẳn.- Vâng, em thật sự nghĩ như vậy - Tôi vẫn dán mắt xuống mặt bàn, lần theo từng đường vân giả gỗ in trên đó. Im lặng... Từng giây từng phút cứ nặng nề trôi đi. Tôi giữ nguyên tư thế ngồi đờ đẫn, không nhúc nhích, bướng bỉnh, không muốn là người lên tiếng trước, cố gắng đè nén sự cám dỗ ngước lên nhìn trộm anh.Cuối cùng, Edward đã phải lên tiếng, giọng nói êm mượt như nhung:- Em sai rồi.Tôi ngửng mặt lên và ngay lập tức, bắt gặp đôi mắt của anh - đôi mắt nhìn tôi rất hiền.- Anh không biết đâu - Tôi tỏ thái độ bất bình bằng một giọng nói thật nhỏ, gần như thì thào, rồi lắc đầu ra ý nghi ngờ, dù rằng tôi biết tim mình đang đập loạn xạ và rất muốn tin vào điều anh phản đối.- Điều gì đã khiến em nghĩ như vậy? - Đôi mắt trong như ngọc trở nên long lanh... dẫu biết rằng vô vọng nhưng vẫn đang cố gắng nhìn xuyên thấu tôi hầu tìm cho ra sự thật.Tôi cũng nhìn đáp trả lại Edward, cố gắng không để cho gương mặt của anh chi phối, cố gắng tìm cách trả lời. Trong lúc tôi đang tư lự thì anh trở nên nôn nóng; trông anh thất vọng thấy rõ trước thái độ im lặng của tôi, và bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Tôi nhấc cổ ra khỏi lưng bàn tay đang khum lại, giơ một ngón tay lên:- Để em suy nghĩ đã - Tôi nói. Ngay tức khắc, Edward dịu lại, anh có vẻ mãn nguyện khi biết tôi đang nghĩ cách để trả lời anh. Tôi buông thõng hai tay xuống bàn, đan chúng lại với nhau. Tôi cứ nhìn xuống đôi tay như thế, các ngón tay lúc đan lại, lúc mở ra... Và cuối cùng, tôi đã có thể lên tiếng trả lời anh:- Ừm, ngoài những biểu hiện rõ ràng ra thì thỉnh thoảng... - Tôi ngập ngừng- Em không chắc lắm... Em không biết đọc suy nghĩ của người khác... Nhưng thỉnh thoảng, khi anh nói lảng sang chuyện khác thì em hiểu được rằng điều ấy có nghĩa là anh đang muốn nói lời tạm biệt, muốn em bỏ đi - Xem ra, đó là tất cả những gì mà tôi cho là tốt nhất để “tổng kết” lại bao lần khổ sở trước những lời lẽ mà anh đã dành cho tôi.- Nhạy cảm quá - Edward thì thầm. Và một lần nữa, gương mặt anh quặn lại vì khổ tâm khi biết được nỗi buồn trong lòng tôi - Đó mới chính xác là lý do vì sao em sai đấy - Anh bắt đầu giải thích, nhưng rồi sau đó, đôi mắt bỗng tối lại - Thế em nói “biểu hiện rõ ràng” nghĩa là sao?- Ừmmm, anh nhìn em đi - Tôi trả lời, nhưng không ngờ là anh lại chú mục vào tôi quá mức cần thiết - Em hoàn toàn bình thường... ừ, thì chỉ trừ một vài trường hợp tệ hại như những lần phải đối diện trước cái chết, và quá vụng về... khi em ở vào một tình thế khó khăn. Và anh hãy nhìn lại bản thân mình đi - Tôi hẩy tay về phía Edward, về phía những đường nét tuyệt mỹ khiến người ta phải bối rối.Đôi mày anh cau lại trong chốc lát, tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng rồi ngay sau đó lại dịu xuống, khi đôi mắt của anh bắt đầu nhìn tôi một cách ranh mãnh.- Em không nhìn rõ được bản thân mình đâu, em hiểu không. Anh cũng biết là em có những phản ứng hết sức kỳ lạ mà - Nói đến đây, anh phá ra cười khúc khích, nhưng đó không phải là một kiểu cười chế nhạo thuần túy - Em đâu có nghe được những suy nghĩ của tất cả bọn con trai dành cho em trong ngày đầu tiên em đến trường đâu.Tôi chớp mắt, ngạc nhiên tột độ.- Em không tin... - Tôi lẩm bẩm với chính mình.- Em tin anh đi... Em đối lập với tất cả những gì được coi là bình thường.Trước ánh mắt hiền hậu của Edward dành cho tôi trong lúc anh nói, nỗi lúng túng, ngượng nghịu trong tôi đã “thắng áp đảo” tâm trạng hài lòng. Rồi tôi bỗng sực tỉnh.- Nhưng em chưa bao giờ muốn anh đi cả - Tôi chỉ ra cho Edward thấy.- Em vẫn không nhận ra à? Nó chứng minh rằng anh đúng. Rằng anh cảm thấy lo lắng, muốn quan tâm đến em hơn, bởi vì anh còn có thể làm được như vậy - Nói đến đây, Edward lắc đầu, xem ra phải khổ sở lắm mới dám nói lên những suy nghĩ như vậy của mình - nếu như phải xa nhau là đúng thì anh thà làm tổn thương mình chứ không để tổn thương đến em, để cho em được an toàn.Tôi nhìn anh đau đáu.- Anh không nghĩ là em cũng làm được điều tương tự như thế sao?Một cách bất ngờ, cảm xúc của Edward lại trở nên bí hiểm; nụ cười tinh quái quen thuộc lại nở trên môi.- Tất nhiên, việc giữ cho em được an toàn luôn luôn được tiến hành... giống như một công việc toàn thời gian... mỗi khi anh ở bên em như thế này.- Hôm nay, chưa có ai đuổi khéo em đâu đấy - Tôi đáp, lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuộc nói chuyện đã đỡ nặng nề hơn đôi chút. Thật tình tôi chẳng muốn anh nói lời tạm biệt thêm nữa. Nếu được, tôi nhất định thà để mình vào chỗ nguy hiểm... để được ở gần anh... Không được, phải xua ngay cái ý nghĩ này trước khi Edward đọc ra trên gương mặt mình, tôi tự nhủ. Thể nào suy nghĩ đó cũng sẽ đem lại rắc rối cho tôi.- Tuy vậy...? - Anh nói thêm.- Được, tuy vậy... - Tôi đồng ý; dĩ nhiên tôi sẵn sàng để tranh luận, nhưng hiện thời, tôi chỉ mong anh trở nên nguy hiểm lấy một lần... nhưng anh vẫn phải ở bên cạnh tôi.- Anh có một câu hỏi khác cho em - Gương mặt của Edward vẫn tỏ ra bình thường.- Anh cứ nói đi.- Có thật là thứ Bảy này, em muốn đến Seattle không, hay đó đơn thuần chỉ là lời cáo lỗi của em đối với những “cái đuôi”?Câu hỏi ấy làm cho tôi phải nheo nheo mắt suy ngẫm.- Anh biết không, em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ của Tyler đâu đấy - Tôi lên tiếng cảnh báo - Chính là tại anh mà Tyler tự huyễn hoặc mình rằng em sẽ đi chơi cùng anh ta.- Ơ, nhưng không có anh thì anh ta vẫn tìm được một cơ hội khác để mời em kia mà... Lúc ấy, anh chỉ muốn quan sát thái độ của em thôi - Nói rồi, Edward bật cười khúc khích. Nếu mà tiếng cười ấy không quyến rũ đến như vậy thì chắc nỗi tức tối của tôi đã trào ra khỏi cổ rồi - Nếu như lúc ấy anh mà có mời em, thì chắc em cũng sẽ gạt bỏ anh luôn hả? - Edward hỏi, miệng vẫn còn cười được...- Có lẽ là không - Tôi thú nhận - Nhưng rồi sau đó, em sẽ từ chối... với lý do là bị bệnh hay là bị trật gót chân chẳng hạn.