- Ai ai cũng nhìn theo chúng tôi sóng bước đi bên nhau đến chỗ bàn học của mình. Edward không còn giữ cái kiểu ngồi kịch cạnh bàn “đáng ghét” như hồi nào nữa, mà ngược lại, anh ngồi sát vào tôi, hai cánh tay của chúng tôi chỉ còn thiếu vài xăngtimét nữa là chạm vào nhau.Thầy Banner bước vào lớp - thầy canh thời gian thật chính xác - thầy kéo theo một chiếc kệ làm bằng kim loại, có gắn bánh xe để tiện di chuyển, trên kệ là một cái tivi và một đầu máy viđêô đã có từ đời nảo đời nao. Một buổi xem phim đây... cả lớp học bắt đầu nhộn nhạo, huyên náo hẳn lên.Và rồi khi cả căn phòng bắt đầu tắt đèn tối om, tôi bất thần nhận ra rằng Edward đang ngồi cách tôi còn không đầy một xăngtimét. Tôi muốn rụng rời cả tay chân khi cảm nhận có một luồng điện chẳng rõ ở đâu bỗng chạy xẹt qua cơ thể mình. Tôi chưa khi nào lại có cảm giác gần anh đến như vậy. Toàn bộ con người tôi trở nên bần thần... Chỉ một lần trong bóng tối thôi... chỉ một lần được chạm tay lên gương mặt tuyệt mĩ của anh thôi... Tôi thảng thốt nhận ra rằng cái ý muốn ấy đang từng nấc từng nấc một, dâng lên tràn ngập lòng mình... và càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Một cách lúng túng, tôi khoanh hai tay lại, để trước ngực, các ngón tay từ từ nắm lại... cố gắng kiềm chế... Tôi đang sắp không kiểm soát được ý nghĩ của mình rồi...Vừa may, đúng lúc đó, trên tivi xuất hiện những hình ảnh đầu tiên cùng tiếng nhạc dạo đầu đầy ấn tượng, ánh sáng từ màn hình hắt ra khiến căn phòng bỗng chốc trở nên lung linh và huyền ảo đến lạ thường. Bất giác tôi đưa mắt sang Edward mỉm cười ngượng nghịu khi nhận ra rằng cả anh cũng đang giống hệt tôi, cũng siết chặt hai nắm tay đến căng cứng như thế và cũng đang nhìn tôi... không biết đã bao lâu rồi. Nhận được ánh mắt của tôi, Edward cũng mỉm cười đáp lại. Đôi mắt của anh... đen huyền, nhưng lại chứa chan biết bao cảm xúc. Tôi vội vã quay đi trước khi hơi thở trở nên dồn dập. Thật buồn cười, bỗng dưng khi không, tôi lại choáng váng cả mặt mày như thế.Giờ học hôm ấy dường như trôi qua rất lâu. Tôi đã không thể tập trung vào bộ phim, thậm chí chủ đề của phim là gì, tôi cũng không rõ nữa. Tôi cố gắng thư giãn, nhưng xem ra chẳng có kết quả gì... Dòng điện lạ lùng ban nãy dường như phát ra từ đâu đó trên cơ thể của Edward vẫn chưa dịu bớt. Thỉnh thoảng tôi lại cho phép mình nhìn trộm sang Edward, và chưa lần nào tôi thấy anh bớt căng thẳng cả. Cũng như vậy, ý muốn được chạm tay vào anh ở nơi tôi vẫn chưa nguôi mãnh liệt, vì vậy, tôi cứ giữ nguyên đôi tay ở hai bên sườn, những ngón tay siết chặt đến đau đớn.Cuối cùng, tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm khi thầy Banner bắt đầu bật đèn ở phía cuối lớp. Tôi duỗi thẳng hai tay ra phía trước, uốn ngược các ngón tay cứng đờ. Edward đang ngồi bên cạnh bật cười khúc khích.- Chà, thú vị nhỉ - Anh thì thầm. Giọng nói đầy ngụ ý còn đôi mắt thì mang vẻ quở trách.- Ừmmm - Tôi chỉ biết trả lời có thế.- Đi chứ em? - Edward đứng dậy một cách nhẹ nhàng.Chỉ suýt chút nữa là tôi buột miệng kêu rên. Vậy là đã đến giờ thể dục! Tôi đứng lên một cách thận trọng. Không thận trọng sao được khi vấn đề thăng bằng của tôi rất có khả năng bị cảm xúc mãnh liệt vừa rồi chi phối.Edward đưa tôi đến phòng thể dục, suốt dọc đường đi, hai người chúng tôi, chẳng ai mở lời nói với ai câu nào, cho tới lúc đến nơi. Edward dừng lại ở cửa ra vào; tôi quay sang... Edward thảng thốt nhìn tôi, anh đang kìm nén cảm xúc, gần như là đau khổ. Lúc này đây, vẻ đẹp của gương mặt anh càng trở nên tuyệt mỹ; ý muốn được đưa tay lên chạm vào cái gương mặt ấy, một lần nữa, lại bùng lên trong lòng tôi như một ngọn lửa. Lời chào tạm biệt của tôi bị mắc kẹt trong cuống họng.Edward nhẹ nhàng đưa tay lên... ngập ngừng... một thoáng do dự chợt hiện ra trong mắt anh và rồi nhanh như một cái chớp mắt, những đầu ngón tay ấy mơn nhẹ lên má tôi. Làn da tiếp xúc với tay anh bỗng trở nên ấm áp một cách lạ thường như thể tôi vừa được sưởi ấm. Cơ hồ như cái lạnh không hề hiện hữu trong nhận thức của tôi.Và rồi, vẫn không nói một lời nào, anh quay lưng, bước chân trở nên thoăn thoắt...... Để lại một mình tôi lầm lũi bước vào phòng tập thể dục, đầu óc thẫn thờ và bước chân loạng choạng. Trong trạng thái không định thần, tôi lững thững đi vào phòng thay quần áo, ngờ ngợ nhận ra rằng mọi người đang chú ý đến mình. Mãi đến khi cầm chiếc vợt trên tay rồi, tôi mới nhận ra điều đó rõ ràng hơn. Chiếc vợt nhẹ hều, nhưng đã nằm trong tay tôi thì thứ gì mà chẳng trở nên nguy hiểm. Tôi đọc được điều đó qua những ánh mắt mọi người len lét nhìn tôi. Thầy Coach Clapp chia chúng tôi thành các đội, mỗi đội hai người...Một cách hào hiệp, Mike tiến đến bên tôi... Tinh thần hiệp sĩ của anh bạn vẫn còn y nguyên như buổi đầu mới cùng tôi gặp gỡ.- Cậu có muốn chúng ta vào chung một đội không?- Cảm ơn Mike... nhưng cậu không cần phải làm thế đâu, cậu hiểu không? - Tôi nhăn nhó bởi cảm giác có lỗi.- Đừng lo, mình sẽ... né được mà - Nói rồi, Mike ngoác miệng ra cười. Thật là chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh chàng này rất dễ chiếm được cảm tình của người khác như vậy.Tất nhiên mọi chuyện không hề suôn sẻ như vốn dĩ. Trong một lần đỡ cầu, lay hoay thế nào không biết, tôi đã tự phang ngay cây vợt vào đầu mình, và như thế vẫn chưa đủ tệ hại, tôi còn tặng luôn cho Mike một cú đập nghe rất to vào vai nữa... Suốt buổi học, chúng tôi đã chơi ở một góc sân, và tôi... vì sự an toàn của mọi người, và... của chính mình, đã giấu cái vợt sau lưng. Còn Mike, bị tôi làm cản trở như vậy mà Mike vẫn chơi rất tốt; anh chàng chỉ đơn thương độc mã chạy tới chạy lui, thế mà lại thắng những ba trong tổng số bốn ván đấu. Thầy Coach Clapp thổi hồi còi cuối cùng kết thúc buổi học. Tôi nghiễm nhiên được nhận nguyên một con điểm năm, một số điểm cho bộ môn thể dục mà có nằm mơ, tôi cũng không thể nào thấy được. Tất cả đều nhờ có Mike...- Vậy là... - Mike lên tiếng khi chúng tôi rời khỏi sân tập.- Vậy là... gì?- Cậu kết với gã Cullen hả? - Anh bạn hỏi, trong giọng nói có hàm chứa sự khó chịu. Mọi cảm tình vừa nãy của tôi dành cho Mike bỗng chốc tan biến.- Đó là chuyện riêng của mình, Mike à - Tôi trả lời, trong đầu hiện lên hình ảnh Jessica... bị nhúng vào lò luyện lửa của địa ngục...- Mình không thích như vậy - Anh chàng lẩm bẩm.- Cậu không phải quan tâm như thế - Tôi ngắt lời Mike.- Cái cách hắn nhìn cậu... cứ như cậu là thứ gì đó có thể ăn được vậy - Anh chàng vẫn tiếp tục nói, phớt lờ phản ứng của tôi.Tôi cố gắng chế ngự cơn kích động đang chực tuôn trào, nhưng không hiểu sao nó vẫn thoát ra được đôi chút, tạo thành những tiếng cười khinh khích. Mike trố mắt nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ phẩy tay rồi bước nhanh vào phòng thay đồ.Tôi khẩn trương thay quần áo vì một chuyện còn quan trọng hơn vụ cái bao tử đang sôi réo. Cuộc cãi cọ vừa rồi với Mike đã trở thành một ký ức nào đó xa xăm lắm rồi. Liệu Edward có đang đứng đợi tôi không, hay tôi sẽ gặp anh ở chỗ chiếc Volvo? Nếu anh chị em của anh cũng ở đó thì sao? Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy sợ hãi. Có khi nào họ biết được rằng tôi đã biết bí mật của họ không? Hay họ cũng đang thắc mắc, không biết tôi đã biết hay chưa?Tôi ra khỏi phòng tập thể dục, có lẽ tôi nên tự về nhà thì hơn, tôi tự nhủ, đừng thử ra bãi xe làm gì nữa. Nhưng thật bất ngờ, tôi không cần phải lo lắng như thế. Edward đang đứng đợi, vẫn là cái kiểu đứng tựa lưng vào tường khi chờ đợi không lẫn với ai được, giờ thì gương mặt điển trai của anh không còn bất cứ một dấu vết nào của sự căng thẳng nữa. Một cảm giác yên lành từ từ lan tỏa trong hồn tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến bên Edward.- Chào anh - Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rất tươi.- Chào em - Edward đáp lại, nụ cười của anh thật rạng rỡ - Giờ học thể dục của em thế nào?Tôi hơi xịu mặt xuống một chút.- Tốt thôi - Tôi nói dối.- Thật à? - Có vẻ như Edward không tin lắm. Đôi mắt của anh khẽ động đậy một chút rồi tập trung vào một điều gì đó đang diễn ra sau lưng tôi... Và đôi mắt ấy chợt tối sầm. Tôi ngoái lại và nhận ra ngay cái lưng của Mike đang bỏ đi.- Sao vậy anh? - Tôi hỏi gặng.Edward quay sang nhìn tôi, đôi mắt vẫn chưa dịu xuống.- Newton làm anh phát bực.- Chẳng phải là anh lại lắng nghe suy nghĩ của người ta đấy ư? - Tôi thất kinh hồn vía. Mọi niềm hân hoan vừa có được ở nơi tôi bỗng dưng biến đi đằng nào mất.- Đầu của em có bị sao không? - Edward thản nhiên hỏi.- Anh thật đáng ghét! - Nói rồi, tôi bỏ đi một nước, đôi chân hướng thẳng ra bãi xe, dù rằng tôi không có ý định đến đó.Dĩ nhiên là Edward không hề gặp bất kỳ một trở ngại nào để bắt kịp tôi.- Tại em đã bảo rằng anh chưa nhìn thấy em trong phòng tập thể dục bao giờ... cho nên anh mới tò mò - Ôi trời, cái giọng nói ấy mới khó ưa làm sao, không có vẻ gì tỏ ra là ăn năn cả. Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ lẳng lặng bước đi.Chúng tôi đi bên nhau trong im lặng - một sự im lặng vì tức giận và ngượng ngùng - của riêng tôi mà thôi. Chỉ còn vài bước nữa là đến chiếc xe Volvo màu bạc, tôi bỗng đứng sựng lại: một đám đông nam sinh đang vây quanh chiếc xe. Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra rằng không phải họ “vây hãm” chiếc Volvo, mà là đang bu quanh chiếc xe hơi màu đỏ của Rosalie... Vẻ thèm muốn hiện rõ trong những đôi mắt của mọi người. Thậm chí không một ai để mắt ngơi ra lấy một giây mà ngước nhìn Edward đang len vào giữa để mở cửa xe chiếc xe màu bạc. Tôi cũng nhanh chóng chui vào xe. Không một ai trong số họ quan tâm đến chúng tôi.- Phô trương quá mà - Edward thì thào.- Là loại xe gì vậy anh? - Tôi hỏi.- M3.- Em có đọc tạp chí Xe hơi đâu mà hiểu?- Một chiếc BMW - Không nhìn tôi, Edward khẽ đảo mắt tìm cách điều khiển chiếc Volvo sao cho không đụng phải những kẻ đang nhiệt tình bày tỏ lòng hâm mộ đối với xe hơi.Tôi gật đầu. Tôi đã từng nghe nói đến nhãn hiệu xe này rồi.- Em vẫn còn giận hả? - Edward lên tiếng khi đã cho xe ra khỏi bãi.- Chính xác.Anh thở dài.- Thế nếu anh xin lỗi thì em có bỏ qua không?- Có thể... Nếu anh thật lòng. Và anh hứa là không làm như thế nữa - Tôi nói như một sự giao ước.Đôi mắt của Edward chợt nheo lại một cách tinh quái.- Thế nếu anh thật lòng, và... đồng ý để cho em lái xe vào ngày thứ Bảy thì sao? - Edward sửa lại điều kiện của tôi.Tôi ngồi thừ ra một chút, ngẫm nghĩ... Có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.- Thỏa thuận vậy nhé - Tôi gật đầu đồng ý.- Vậy thì anh xin lỗi đã làm em buồn - Sự thật thà tồn tại trong ánh mắt của Edward được đến cả phút, theo đúng tiếng nói của trái tim, rồi lại chuyển sang tinh quái - Sáng sớm thứ Bảy, anh sẽ có mặt ở ngưỡng cửa nhà em.- Ừm, điều đó có ngăn được cảm xúc của bố em khi trông thấy một chiếc Volvo lãng nhách nằm ngay trên lối vào nhà đâu.Bây giờ mới thấy Edward mỉm cười ưng thuận.- Anh đâu có định mang theo xe hơi.- Nếu vậy...Anh cắt ngang lời tôi.- Em đừng lo lắng nữa. Anh sẽ có mặt ở đó mà không có xe.Vậy là chuyện này coi như xong... Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi khác rất quan trọng.- Bây giờ với anh đã là “sau” chưa? - Tôi hỏi một cách có ẩn ý.Edward nhíu mày lại:- Chắc là rồi.Và Edward dừng xe lại. Tôi ngước mặt lên... Không thể tưởng tượng được, chúng tôi đang ở trước ngôi nhà của bố Charlie, chiếc Volvo đang đậu ngay đằng sau chiếc xe tải. Thật là hiệu nghiệm. Chỉ khi nào chiếc Volvo dừng hẳn thì hãy kiểm tra xem là đã đến nơi chưa. Đó là cách duy nhất khiến ta không còn cảm thấy sợ khi đi xe chung với Edward nữa. Tôi quay sang nhìn anh, giật mình. Hóa ra nãy giờ anh đang nhìn tôi... đôi mắt có ý thăm dò.- Em vẫn muốn biết tại sao anh không cho em xem anh săn thú phải không?- Gương mặt anh đanh lại, nghiêm nghị... Nhưng tôi dám đánh cược rằng tôi vẫn nhận ra được nét tinh quái đang thấp thoáng trong đôi mắt ấy của anh.- Vâng - Tôi trả lời một cách dứt khoát - Em cứ thắc mắc về phản ứng của anh.- Anh đã làm cho em sợ đến đờ người ra phải không? - Thấy chưa, Edward tinh quái lắm.- Làm gì có - Tôi nói dối. Và Edward chẳng có vẻ gì là tin vào lời phủ nhận ấy của tôi cả.- Anh xin lỗi vì đã khiến em sợ - Edward khăng khăng với một nụ cười yếu ớt, và mọi dấu vết bông đùa đột nhiên mất sạch - Chỉ vì anh sẽ phải luôn lo lắng nếu có em ở đó... trong lúc bọn anh săn... - Hai quai hàm của Edward nghiến chặt lại.- Tệ lắm sao anh?Edward trả lời qua kẽ răng:- Cực kỳ tệ.- Bởi vì...?Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn đăm đăm qua chiếc kính chắn gió... Một khoảng trời cuồn cuộn những những đám mây nặng trĩu chỉ chực rơi, chúng là là xuống thấp như thể chỉ cần với tay ra là có thể kéo xuống được...- Khi săn - Edward chậm rãi giải thích một cách miễn cưỡng - bọn anh buộc phải vượt qua mọi cảm xúc... Khi đó, lý trí cũng không đủ để kiềm chế được bản thân... khi mà khướu giác làm chủ... Và anh sợ... nếu em ở gần đó, trong lúc anh lại không kiểm soát được mình như vậy... - Anh lắc đầu, đôi mắt buồn vời vợi vẫn chú mục vào những đám mây dày đặc.Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mong đợi đôi mắt của anh sẽ đưa sang phía mình thăm dò phản ứng để thấy rằng gương mặt của tôi không có chút biểu hiện gì.Và ánh mắt của chúng tôi bất thần gặp nhau, cả không gian như chìm trong yên lặng. Rồi có sự thay đổi diễn ra. Dòng điện tôi cảm nhận được hồi chiều lại bắt đầu xuất hiện trong không gian, khi Edward nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi như muốn đắm chìm trong đó. Thời gian như ngừng trôi... cho đến khi trí óc của tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đang thiếu không khí trầm trọng. Tôi bắt đầu thở vào một cách khó nhọc. Sự tĩnh lặng đã bị tôi phá tan. Edward bất chợt nhắm mắt lại.- Bella, anh nghĩ em nên vào nhà đi - Edward trở nên lạc giọng, giọng nói của anh yếu ớt một cách khác thường, đôi mắt của anh lại chú mục vào những đám mây.Tôi mở cửa xe, một cơn gió bất ngờ ùa vào, mang theo cả cái lạnh khiến đầu óc tôi bừng tỉnh. Sợ rằng mình sẽ té ngã vì quá choáng váng, tôi cẩn thận bước ra ngoài xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại mà không dám nhìn anh lấy một lần. Có tiếng rì rì nhẹ hẫng. Đó là tiếng của cánh cửa tự động đang được kéo xuống, nó làm cho tôi phải ngoái đầu lại.- À, Bella này - Edward gọi tôi, giọng nói của anh đã bình tĩnh hơn. Anh nhoài người ra ô cửa sổ để mở với một nụ cười uể oải.- Vâng?- Ngày mai là tới lượt anh.- Tới lượt anh gì cơ?Nụ cười trên môi của Edward mở rộng hơn, làm lộ ra lấp loáng những chiếc răng sáng bóng.- Tới lượt anh đặt câu hỏi.Rồi anh nhấn ga, chiếc xe hơi lăn bánh và biến mất sau một khúc quanh trước khi tôi kịp định thần lại. Tôi khẽ mỉm cười một mình khi chậm chạp bước vào trong nhà. Vậy là ngày mai, Edward muốn gặp tôi, nếu không là vì ý gì khác.Đêm đó, Edward lại bước vào trong giấc mơ của tôi, như thường lệ. Tuy nhiên lần này, trạng thái vô thức của tôi đã thay đổi. Cả người tôi cứ chao đảo vì tác dụng của dòng điện hồi chiều. Tôi hết lăn qua bên này lại xoay trở qua bên kia, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc. Đêm dài cứ thế trôi đi, đến gần sáng tôi mới chìm được vào giấc ngủ không mộng mị, cả người hoàn toàn mệt lử.Thức dậy, tôi không còn một chút sức lực nào, nhưng tinh thần thì đã khá hơn trước nhiều. Tôi tròng vào người chiếc áo cổ lọ màu nâu và một chiếc quần jean, vẫn là quần jean như vốn dĩ phải mặc ở Forks, tôi khẽ thở dài khi mơ màng đến những chiếc áo có buộc dây brơten và những chiếc quần soọc mặc lúc trời ấm. Bữa điểm tâm vẫn diễn ra trong im lặng như thường lệ, và tôi cũng chỉ mong có thế. Bố tự chiên trứng cho mình, còn tôi thì ăn một tô ngũ cốc. Bất giác, tôi nghĩ đến ngày thứ Bảy, không biết là bố đã quên hẳn chưa. Và thật bất ngờ, khi đứng dậy bỏ đĩa vào bồn rửa chén, bố đã trả lời câu hỏi đó.- Thứ Bảy tuần này ấy con... - Bố lên tiếng khi mở vòi nước.Tôi co rúm người lại.- Dạ?- Con vẫn giữ ý định đến Seattle à? - Bố hỏi.- Đó là kế hoạch của con ạ - Tôi nhăn nhó, mong rằng bố đừng xoáy sâu vào chuyện đó để tôi khỏi phải sáng tác một bản tường thuật chỉ có phân nửa sự thật.