- Không – Tôi thở vào, mặc dù biết rằng lời nói thứ hai trong tâm trí lại đang phản bác lại, nhưng tôi không thể nói lại được nữa.- Em thấy không – Edward thì thầm, đôi môi mơn nhẹ vào môi tôi – Không có gì phải sợ hết, đúng không nào?- Vâng – Tôi thở dài thua cuộc.Tôi vừa dứt lời, đôi tay của Edward bỗng ôm ghì lấy gương mặt của tôi… Rồi anh đặt vào môi tôi những nụ hôn cuồng nhiệt. Đôi môi mềm mại nhưng mạnh mẽ của anh như muốn đốt cháy môi tôi.Thật lòng mà nói, chính tôi cũng không thế lý giải nổi tâm trạng của mình lúc này. Nhưng quả thực tôi đã thấy khá hơn. Và không thể khác với lần đầu tiên… Thay vì phải dè chừng, đôi tay tôi lại quàng lên cổ anh, níu xuống… Anh áp hẳn người vào người tôi. Khẽ thở dài, tôi hé môi.Bất ngờ Edward lảo đảo lùi lại, thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt của tôi một cách dễ dàng.- Trời ơi, Bella! – Edward thét lên và thở dốc – Em đến chết với anh mất thôi, anh thề đấy.Tôi chúi người xuống, hai tay chống vào đầu gối cho khỏi ngã.- Anh đứng là không thể hạ gục được- Tôi nói nhanh, cố thở lại một cách bình thường.- Lẽ ra anh phải biết điều đó trước khi gặp em mới phải. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây nhanh đi, trước khi anh kịp làm một điều gì đó ngu ngốc – Edward càu nhàu.Nói xong, anh nhẹ nhàng khom lưng xuống để cõng tôi như hôm qua, lần này, tôi mới thấu hiểu anh đã phải cố gắng đến thế nào mới dịu dàng được với tôi như vậy. Tôi quặp chân quanh thắt lưng của anh, còn tay thì ôm chặt lấy cổ anh.- Đừng quên nhắm mắt lại nhé – Anh nhắc nhởMột cách vội vàng, tôi gục đầu xuống vai anh nhắm nghiền mắt lại.....Chúng tôi bắt đầu di chuyển... Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được là anh đang lướt đi bên dưới tôi, nhưng không hề nghiêng về bất cứ bên nào, chuyển động của anh êm ru như một chiếc xe hơi loại xịn nhất. Tôi rất muốn hé mắt một tí, nhưng không dám. Tôi biết cái giá sẽ phải trả cho hành động ấy mà, đó là chóng mặt không thể nào tả nổi. Tốt nhất là cứ ngồi yên thưởng thức hơi thở đều đều của anh.Và rồi, tôi chợt nhân ra bàn tay của Edward đang vuốt tóc mình.- Hết rồi, Bella.Tôi mở bừng mắt ra và hiểu rằng anh đã dừng lại. Một cách vội vã, tôi nới lỏng tay và chân rồi tuột khỏi lưng anh.- Ối! – Tôi thét lên khi ngã xuống nền đất ẩm ướt.Edward quay phắt lại trố mắt nhìn tôi, anh há hốc miệng ra, đứng như trời trồng. Rồi khi nhìn thấy gương mặt lúng túng, đang đỏ lựng của tôi, Edward phá ra cười ngặt nghẽo.Tôi lồm cồm bò dậy, bỏ ngoài tai tiếng cười đáng ghét của anh, phủi lấy phủi để bùn đất và mấy cọng dương xỉ bám trên lưng áo. Edward phá ra cười to hơn. Bực mình, tôi lăm lăm bước vào rừng.Bất ngờ, cánh tay của anh vươn ra ôm ngay lấy thắt lưng tôi.- Em đi đâu vậy, Bella?- Em đi xem bóng chày. Hình như anh không còn muốn chơi nữa, nhưng chắc chắn không có anh, mọi người vẫn chơi vui được.- Nhưng em đi sai đường rồi.Và không nhìn anh, tôi ngó ngang ngó dọc một hồi rồi quyết định đi theo hướng ngược lại. Edward lại bắt kịp tôi.- Đừng giận nữa, anh không thể ngăn mình lại được. Giá mà em được nhìn khuôn mặt của mình lúc đó – Nói rồi anh lại phá ra cười khúc khích trước khi kịp ngăn mình lại.- À, hóa ra chỉ có anh có quyền giận thôi hả? – Tôi nhướng mày lên, hỏi ngược lại.- Anh giận em hổi nào?- Bella, em đến chết với anh mất thôi – Tôi trích dẫn lại lời anh nói.- Nhưng đó là sự thật mà em.Tôi quay phắt lại và bỏ đi thẳng một nước, nhưng Edward ngay lập tức ôm chầm lấy tôi.- Anh đã giận mà – Tôi cứ khăng khăng.- Ừ.- Thế mà anh lại nói rằng...- Rằng anh không hề giận em. Em không nhận ra sao Bella? – Edward đột nhiên trở lên kích động, mọi dấu vết bông đùa ban nãy bỗng mất sạch – Em không hiểu sao?- Hiểu cái gì? – Tôi hỏi lại, ngạc nhiên trước thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, lẫn cả ngôn ngữ của anh.- Không bao giờ anh có thể giận em được... làm sao anh có thể giận em được kia chứ? Em dũng cảm, chân thành, dịu dàng... biết bao...- Thế thì tại sao? – Tôi thì thào, nhớ lại cái phản ứng gay gắt của anh khi tránh né tôi, nhớ lại những lần thất bại của mình... thất bại vì yếu đuối, vì chậm chạp, và vì những phản ứng quá sôi nổi của ột con người thực thụ...- Là anh giận anh – Giọng nói của anh thật hiền – Lúc nào anh cũng đặt em vào chỗ nguy hiểm. Lúc nào sự tồn tại của anh cũng khiến em gặp phải rủi ro. Thi thoảng, anh lại thấy ghét bản thân mình vô hạn. Lẽ ra, anh phải mạnh mẽ hơn, lẽ ra anh phải...Tôi đặt tay lên miệng anh chặn lại.- Đừng...Anh khẽ gạt tay tôi ra khỏi miệng, nhưng giữ nó lại trên má của anh.- Anh yêu em – Edward vẫn tiếp tục nói – Thật là một lời bào chữa quá vụng về cho những tính huống tồi tệ anh đã gây ra cho em, nhưng đấy là sự thật.Lần đầu tiên anh nói yêu tôi – Nói một cách thẳng thừng. Hình như bản thân anh không nhận ra điều đó... Chỉ có một mình tôi thôi...- Bây giờ em thật bình tĩnh nhé – Edward tiếp tục nói rồi nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ ấn nhẹ môi mình vào môi tôi.Tôi đứng lặng người... Thở dài...- Anh đã hứa với ngài cảnh sát trưởng Swan là sẽ đưa em về nhà sớm, nhớ không? Mình đi thôi.- Vâng, thưa quý cô.Anh mỉm cười buồn bã rồi buông tôi ra, chỉ còn để hờ lại một cánh tay nơi thắt lưng của tôi. Anh dẫn tôi bước qua những cây dương xỉ cao, ẩm ướt cùng những thảm rêu xanh. Chúng tôi đi vòng qua một cây độc cần đại thụ... Và chúng tôi tới nơi, trước mắt tôi là một bãi đất trống rộng mênh mông, nằm trong lòng dãy Olympia rộng lớn. Nó lớn gấp hai lần so với bất cứ một sân thi đấu bóng chày nào.Mọi người trong gia đình Edward đều đã có mặt ở đó: Esme, Emmett và Rosalie ngồi trên một bệ đá lộ thiên, gần chúng tôi nhất... cách độ một trăm mét. Và xa kia là Jasper và Alice, cách chúng tôi ít nhất là một phần tư dặm, hai người đang ném qua ném lại vật gì đó, ở khoảng cách này, tôi không thể nhìn thấy quả bóng. Hình như bác sĩ Carlisle đang đánh dấu các cột gôn, nhưng hình như các cột gôn này cách xa nhau hơn quy định thì phải.Chúng tôi cùng bước vào khu đất trống, ba người ngồi trên bệ đá ngoái đầu lại. Bà Esme tiến về phía chúng tôi, Emmett cũng bước lại sau một hồi đứng nhìn Rosalie... chờ đợi mà chẳng ăn thua; Rosalie nhẹ nhàng đứng dậy và bước vào trung tâm “sân bóng”, không thèm nhìn lại chúng tôi lấy một cái. Bụng tôi lại bắt đầu run lên.- Hồi nãy có phải tiếng của con không, Edward? – Bà Esme hỏi khi đã đến gần.- Nghe như tiếng con gấu bị nấc cụt ấy – Emmett nói thêm.Tôi mỉm cười e ngại trước bà Esme.- Dạ anh ấy đấy ạ.- Tại vì lúc ấy trông Bella buồn cười lắm – Edward giải thích, quyết không chịu thua tôi.Alice rời khỏi vị trí, chạy lại phía chúng tôi, tướng mạo của cô trông thật duyên dáng. Alice đứng sững lại trước mặt chúng tôi, thông báo:- Đến giờ rồi!Ngay khi Alice vừa dứt câu, một tiếng sấm rầm trời đánh rung khu rừng phía sau chúng tôi, sau đó lan sang phía tây, về phía thị trấn.- Thấy lạ quá, phải không? – Giọng nói của Emmett rất thân thiện, anh ta nháy mắt với tôi.- Đi nào – Alice chụp lấy tay Emmett và chạy... không phải nói là phóng thì đúng hơn vào trung tâm sân bóng, thân hình của Alice lúc này trông giống hệt một con linh dương. Emmett cũng chạy rất nhanh... nhưng không thể nào sánh với linh dương được.- Em đã sẵn sàng chưa? – Edward hỏi tôi, đôi mắt trở nên hào hức, ngời sáng.Tôi cố gắng đáp lại lời anh bằng giọng nói hào dứng:- Anh ra với gia đình đi!Edward phá ra cười khúc khích, và ngay khi xới tung tóc của tôi lên, anh chạy theo Alice cùng Emmett. Tướng chạy của Edward thật nhanh nhẹn nhưng mạnh mẽ, trông giống một con báo hơn là một con linh dương, và chỉ trong vài cái chớp mắt, anh đã vượt qua mặt họ.- Chúng ta tìm chỗ ngồi chứ? – Bà Esme lên tiếng bằng một giọng nói dịu dàng, êm mượt, chỉ đến lúc đó tôi mới nhận thức được là mình đang đứng há hốc miệng mà dõi mắt theo anh. Tôi định thần lại thật nhanh và gật đầu. Đi bên cạnh tôi nhưng bà vẫn Esme cố ý để cách xa tôi vài bước, có lẽ là không muốn làm cho tôi sợ. Bà cố gắng bước cùng với nhịp chân của tôi, không hề tỏ ra là mất kiên nhẫn.- Bà không chơi cùng mọi người ư? – Tôi bẽn lẽn hỏi.- Không, tôi thích làm trọng tài hơn… Tôi thích bắt bọn chúng phải trung thực – bà giải thích.- Họ thích gian lận lắm sao?- Đúng như vậy… Cháu mà nghe chúng cãi nhau thì phải biết! Thật lòng mà nói, tôi hi vọng là cháu không phải chứng kiến cảnh ấy, trông chúng cứ như một bầy sói không hơn không kém.- Đúng là chỉ có mẹ mới thế - Tôi bật cười.Bà Esme cũng cười theo.- Lúc nào tôi cũng coi chúng như con ruột của mình. Tôi không bao giờ quên được bản năng của một người mẹ… Edward có kể với cháu rằng tôi đã từng bị mất con không?- Dạ không – Tôi trả lời lí nhí trong miệng, đầu óc trở nên váng vất, cố gắng cảm nhận nỗi đau của người phụ nữ bất hạnh khi bà hồi tưởng lại quãng đời của mình.- Ừ, đó là đứa con đầu tiên, cũng là đứa con duy nhất của tôi. Thằng bé chết chỉ sau vài ngày ra đời, một sinh linh nhỏ bé tội nghiệp – Bà thở dài – Tim tôi tan nát… Đó là lí do tôi đã nhảy từ một vách đá, cháu hiểu không – Bà giải thích thêm.- Edward chỉ nói rằng bà bị ng… ngã – Tôi nói lắp.- Lúc nào cũng lịch thiệp – Người phụ nữ bất hạnh thở dài – Edward là đứa con mới đầu tiên của tôi. Lúc nào tôi cũng nghĩ về nó như vậy, dù rằng nếu tính chính xác ra thì nó còn lớn tuổi hơn cả tôi – Bà Esme mỉm cười với tôi một cách hồn hậu – Đây cũng là lí do vì sao tôi rất vui khi nó tìm được người tâm đầu ý hợp là cháu đấy, cháu ạ - Lời nói mến thương của bà dành cho tôi được thốt ra thật tự nhiên – Trước khi gặp cháu, nó thường luôn lặng lẽ một mình; cứ mỗi lần thấy nó lùi lũi cô đơn như vậy, lòng tôi lại nhói đau.- Bà có buồn không?- Khi cháu… cháu là sự lựa chọn sai lầm của anh ấy.- Không đâu – Bà Esme trầm ngâm – Cháu là tất cả những gì mà nó cần. Vả lại, sự cô đơn của nó cũng cần được kết thúc.Bà Esme dừng lại; chúng tôi đã đi đến giữa rìa sân bóng. Hình như mọi người đã hoàn tất việc phân chia thành các đội. Edward đứng ở phía ngoài khu vực vòng ngoài, bác sĩ Carlisle đứng ở khoảng giữa các gôn thứ nhất và thứ hai, Alice thì đang đứng trong một vòng tròn nhỏ, ôm quả bóng trong tay- đích thì đây là vị trí của cầu thủ ném bóng rồi.Emmett đang thử quất qua quất lại cái gậy nhôm, âm thanh vun vút của nó vang lên và loãng dần trong không gian rộng lớn. Tôi chờ anh ta bước vào vị trí đánh bóng… nhưng ngay sau đó, khi nhận ra thế đứng của Emmett – thế đứng vận động viên đánh bóng chày – tôi mới hiểu ra rằng anh ta đang đứng vào vị trí đánh bóng… Vị trí đó, theo thực tế là quá xa vị trí của vận động viên ném bóng Alice… Jasper đứng sau anh ta vài bước để bắt bóng. Tôi không thấy ai trong số họ đeo găng tay cả.- Được rồi – Bà Esme nói to ra hiệu, và tôi hiểu dù có ở xa đến thế nào chăng nữa, Edward chắc chắc cũng sẽ nghe thấy – Bắt đầu đi!Alice đứng thắng người dậy. Dáng vẻ của cô ít nhiều có phần rụt rè khi bắt đầu khai mào cho cuộc đấu. Cô ném quá bóng bằng cả hai tay, để ngang thắt lưng, và rồi, như một con rắn hổ mang đang ở trong tư thế tấn công, bàn tay phải của cô tung quả bóng ra, quả bóng tức thì rơi vào tay của Jasper/- Một “lỗi đánh” rồi, phải không bà? – Tôi thì thào hỏi bà Esme.- Nếu không quất được bóng thì gọi là “lỗi đánh” – Bà trả lời.Jasper ném mạnh quả bóng về phía Alice, Alice đón nhận bằng một nụ cười đắc ý. Rồi bàn tay của cô lại tung bóng ra.Lần này, Emmett đã đánh trúng quả bóng. Tiếng bóng – chày va chạm nhau nảy lửa, tạo nên những âm thanh rất chói tai, chúng kêu to như tiếng sấm vang rền khắp dãy núi – đúng vào dây phút này, tôi mới hiểu vì sao họ chỉ dám chơi bóng chày lúc mưa to, có kèm theo sấm nổ, chớp giật/Quả bóng lao đi như một ngôi sao băng vụt qua sân bóng, bay thẳng vào khu rừng.- Emmett có thể chạy nhanh ghi điểm mà khỏi phải dừng lại được rồi – Tôi thì thào.- Khoan đã – Bà Esme cảnh báo. Trông bà có vẻ như đang chú ý lắng nghe, một tay thì giơ lên cao, Emmett chỉ còn là một cái bóng mờ chạy quanh sân, bác sĩ Carlisle đang chạy đuổi theo anh ta sát nút. Tôi không thấy Edward đâu cả.- Bắt được rồi! – Bà Esme hét to. Tôi trố mắt nhìn Edward đang lao ra khỏi bìa rừng, anh giơ quả bóng vừa bắt được lên cao, nhìn tôi cười toe toét.- Trong gia đình, Emmett đánh bóng mạnh nhất – Bà Esme giải thích – Và Edward là người chạy nhanh nhất.Trận đấu tiếp diễn trước đôi mắt hoài nghi của tôi. Nào ai có thể theo dõi kịp trận đấu khi bóng cứ bay vèo vèo trên sân, các “siêu vận động viên bóng chày” thì cứ chạy đua với nhau trên sân với một tốc độ kinh hồn như thế chứ.Tôi lại hiểu thêm một lí do nữa khiến họ chọn thời điểm bão bùng để mà chơi bóng chày. Đó là Jasper, khi cố tránh lối bắt bóng tuyệt hảo của Edward, đã đánh bóng xuống đất về phía bác sĩ Carlisle. Bác sĩ Carlisle chạy ra bắt bóng và chạy đua với Jasper về phía cái gôn thứ nhất. “Ầm”, cả hai va phải nhau, âm thanh va chạm cứ như hai khối đá khổng lồ đâm sầm vào nhau vậy. Tôi đứng bật dậy hoảng hốt, nhưng cả hai vẫn bình an vô sự.- Không sao – Bà Esme bình thản lên tiếng.Đến lượt chơi của thành viên cuối cùng trong đội của Emmett – Rosalie. Cô đã xoay sở một cách tài tình để được chạy quanh những cái gôn, sau khi bồi cho quả bóng bay thật xa như Emmett. Và khi Edward lại lao đi bắt bóng, rồi anh chạy đến chỗ tôi, gương mặt sáng ngời vì phấn khích.- Em nghĩ thế nào? – Anh hỏi.- Chỉ có một điều mà thôi, đó là em sẽ không bao giờ quam tâm đến tổng hội bóng chày chuyên nghiệp nữa.- Ủa, vậy ra là trước đây em rất quan tâm hả? – Edward phá ra cười thành tiếng.- Em hơi bị thất vọng một chút – Tôi đáp với ý chòng ghẹo.- Em thất vọng ở chỗ nào? – Anh hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiể.- Ưmmm, giá mà em tìm được một nhược điểm nào của anh cho thấy anh vẫn còn thua một người nào đó trên thế giới này thì tốt biết mấy.Edward toét miệng ra cười một cách tự mãn, còn tôi lại vẫn ngồi nín thở trước những gì khó tin vào mắt mình đang diễn ra.- Đến phiên anh rồi – Anh thông báo cho tôi rồi chạy đến vị trí phát bóng.Edward chơi rất thông minh, anh chọn kiểu đánh bóng thấp nhưng mạnh, hoàn toàn ngoài tầm bắt của Rosalie đang đứng thủ ở vị trí vòng ngoài, và giành được hai cái gôn như một tia chớp, trước khi Emmett kịp mang bóng về. Bác sĩ Carlisle cũng quật được bóng bay xa khỏi phạm vi sân chơi – với một tiếng “chat” nghe buôt tai – hệt như khi Edward đánh bóng. Alice reo vui khi đội của mình dẫn trước năm điểm.Càng chơi, tỷ số trận đấu càng thay đổi, cứ đến phiên đội nào dẫn đầu là đội đó lại trêu chọc đội kia chẳng khác những đứa trẻ đá banh ngoài phố. Thỉnh thoảng, bà Esme buộc phải lên tiếng can thiệp để trân đấu được tiếp diễn. Từ trên cao, tiếng sấm lại nổ vang, nhưng chúng tôi vẫn khô ráo như Alice đã báo trước.Khi đến phiên bác sĩ Carlisle cầm chày, Edward bắt bóng thì Alice đột nhiên thở gấp. Mắt tôi nãy giờ vẫn theo dõi Edward, thấy anh bần thần quay mặt sang nhìn Alice. Ánh mắt họ giao nhau, cả hai người đều cùng thoảng thốt. Ngay sau khi đó, Edward chạy nhanh đến bên tôi trước khi những người còn lại kịp hỏi han Alice.- Alice? – Giọng nói của bà Esme nghe thật căng thẳng.- Con không còn trông thấy được cái gì nữa cả… con không thể kể được – Alice thì thào tiếng được tiếng mất.Tất cả mọi người tụ tập lại ngay tức thì.- Chuyện gì vậy, Alice? – Bác sĩ Carlisle lên tiếng hỏi một cách bình tĩnh, cách hỏi của một người làm chủ mọi tình thế.- Họ đến nhanh hơn con nghĩ. Con đã thấy không chính xác – Cô thì thầm.Jasper khom người như muốn che chở cho Alice.- Chuyện gì thay đổi hả em?- Họ đã nghe thấy chúng ta chơi bóng, và họ thay đổi lộ trình – Alice trả lời, giọng nói ngậm ngùi, ân hận như thể chính mình là người có lỗi.Bảy đôi mắt đều nhất loạt quay sang ngó sững vào tôi.- Còn bao lâu? – Bác sĩ Carlisle quay sang Edward hỏi.Một nỗi căng thẳng hiện ra trên gương mặt của anh.- Không đầy năm phút nữa. Họ đang chạy tới… Họ muốn chơi cùng – Edward cau có, đáp lời.- Con làm được không? – Bác sĩ Carlisle hỏi Edward, ánh mắt của ông lại chiếu sang tôi một lần nữa.- Không, không thể cứ… - Anh thôi không nói tiếp ý – Vả lại, điều chúng ta không muốn nhất là họ đánh hơi và săn mồi…- Có mấy người? – Emmett hỏi Alice.- Ba – Alice trả lời gọn lỏn.- Ba! - Ạnh ta nhạo bang – Cứ cho họ đến – Những khối cơ rắn như thép của Emmett lại tự nhiên cứng lại.Từng giây phút trôi qua một cách nặng nề, bác sĩ Carlisle trở nên trầm tư. Chỉ có Emmett là tỏ ra bình thản; những người còn lại với vẻ mặt lo âu, không dám rời mắt khỏi bác sĩ Carlisle.- Chúng ta cứ tiếp tục chơi đi – Cuối cùng, ông lên tiếng bằng cái giọng lành lạnh – Alice nói rằng họ chỉ tò mò thôi mà.Mọi căng thẳng chợt vỡ òa ra trong vài giây ngắn ngủi. Tôi đã lắng nghe rất cẩn thận và nắm được gần hết toàn bộ lời nói của bác sĩ Carlisle, nhưng hình như tôi cảm nhận được là bà Esme vừa nói điều gì đó với Edward, tôi thấy môi bà run run. Edward hơi lắc đầu và gương mặt của bà trở nên thanh thản.- Mẹ bắt bóng đi – Anh nói – Để con làm trọng tài cho – Nói xong, anh đứng sững ngay trước mặt tôi.- Bỏ tóc xuống đi em – Edward thì thầm với tôi, giọng nói của anh không còn tự nhiên nữa.Tôi ngoan ngoãn tháo sợi dây thun ra khỏi tóc, để tóc xõa ra tự nhiên… và nói một cách rành rọt.- Những người kia sắp đến rồi.- Ừ, em hãy ngồi thật yên, giữ im lặng, đừng cử động gì nhé – Anh giấu nỗi căng thẳng trong giọng nói rất khéo, nhưng sao tôi có thể vẫn nghe được. Anh vuốt tóc tôi ra phía trước, che phủ một phần lớn gương mặt của tôi.- Em chẳng thấy khác biệt gì mấy – Giọng nói của Alice cất lên nhẹ nhàng - Ở ngoài sân mà em vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương của bạn ấy.- Anh biết rồi – Giọng nói của anh phảng phất nỗi thất vọng.Bác sĩ Carlisle lại đứng ở vị trí phát bóng, những người khác lại tiếp tục cuộc chơi một cách miễn cưỡng.- Mẹ anh đã hỏi gì vậy? – Tôi khe khẽ hỏi Edward.Anh ngập ngừng trong giây lát trước khi thì thầm trả lời tôi một cách miễn cưỡng.- Họ có đang khát không.Từng giây một, lại từng giây một trôi qua, cuộc chơi được thực hiện một cách hờ hững. Chẳng ai còn dám quật bóng nảy lửa như ban nãy nữa, tất cả chẳng hơn gì cú chặn bóng bằng gậy nhẹ như bấc. Cả Emmett, Rosalie và Jasper cũng chỉ loanh quanh trong khoảng sân gần chỗ phát bóng mà thôi. Thỉnh thoảng, mặc dù nỗi sợ hãi đã dồn lên tận đỉnh đầu, làm tê cứng toàn bộ não bộ, nhưng tôi vẫn nhận ra ánh mắt của Rosalie đang dõi theo mình. Đôi mắt không biểu lộ một trạng thái nào, nhưng cái cách bặm môi của cô khiến tôi có cảm giác rằng cô đang rất giận giữ.Edwrd không còn quan tâm đến cuộc chơi, mắt mũi, tâm trí của anh đang dồn hết vào khu rừng bao quanh chúng tôi.- Anh xin lỗi, Bella - Ạnh lầm bầm, giọng nói vô cùng kích động – Anh thật điên rồ và vô trách nhiệm khi đặt em vào hoàn cảnh này. Anh thành thật xin lỗi em.Bất chợt tôi cảm nhận được anh đang ngừng thở, ánh mắt của anh thất thần nhìn về khoảng sân bên phải. Anh tiến một bước, đứng chắn giữa tôi và điều đang sắp sửa xảy ra.Bác sĩ Carlisle, Emmett và những người khác cũng quay lại nhìn cùng về một phía với Edward, lắng nghe một sự chuyển động nào đó rất mơ hồ đối với đôi tai của tôi.