Chương 31

     ữ tiếp tục bẻ gẫy thêm vài chiếc bút chì trên bàn làm việc trước khi nhấc điện thoại gọi văn phòng luật sư Barnes về việc giấy tờ ly dị giữa chàng và Miriam. Leibovitz, luật sư của Miriam là loại cáo già, Lữ không thể sơ xuất không đề phòng được. Ly dị như một cuộc chiến, mỗi bên cố gắng gây tổn thất cho địch thủ nhiều chừng nào tốt chừng đó. Lữ hiện tại đã có một tài sản khá lớn và chàng cần phải có luật sư giỏi để bảo vệ cho chàng.
Điều chàng không ngờ đến là Leibovitz đã chính thức cho chàng biết, vấn đề phân chia tài sản trong cuộc ly dị này là tài sản của Lữ kiếm được trong mấy năm qua, không phải là tài sản của Miriam, với trị giá tăng lên từ ngày nàng thừa hưởng gia tài của Don Lavitz đã lên đến hai mươi triệu, nhưng đây là của riêng nàng. Lữ không dính líu gì được vì bản ký kết trước ngày thành hôn, một điều kiện cua ông già Don trước khi chịu gả Miriam cho chàng.
Ngược lại, tài sản kiếm được của Lữ từ ngày lấy Miriam là của hai người, không phải của riêng mình Lữ như chàng tưởng nhầm! Mặc dù tất cả là công khó của chàng. Miriam chỉ giúp chàng có credit để vay nhà băng. Lữ bất giấc thấy cơn giận ùa đến làm chàng sôi máu. Leibovitz đã thông báo cho chàng biết, hắn sẽ đòi lấy cho Miriam đủ nửa số những tài sản phần của Lữ trong VietCal Partnership. Điều đó có nghĩa Lữ sẽ phải bán gần hết những bất động sản của công ty để có tiền trả cho Miriam, hoặc sang tên lại cho Miriam một số những bất động sản đó, cho đủ đúng phân nửa phần của Miriam!
Lữ đã đi dò hỏi nhiều chỗ về việc kiếm luật sư lo vụ ly dị cho chàng và tất cả đều nói Barnes là luật sư danh tiếng và giỏi nhất tại miền Nam California. Điều đó có nghĩa Lữ sẽ tốn một số tiền lớn cho luật sư. Barnes hứa với chàng sẽ tìm đủ cách để giảm thiểu phần phải chia cho Miriam, ít chừng nào tốt chừng đó. Như lương tâm của một luật sư cho phép! Hắn đã cười nói với chàng, như một sự tự chế nhạo và thích thú về sự mỉa mai khôi hài của câu nói.
Lữ đã nhìn James Barnes từ đầu đến chân để đánh giá con người hắn và chàng thấy ngay Barnes là một kẻ thủ đoạn, nhiều gian giảo và có thể trở thành tàn nhẫn dễ dàng. Có lẽ đây là luật sư chàng cần phải có để đối phó với bọn luật sư của văn phòng Leibovitz, đánh hơi thấy yếu điểm của Lữ và nhao nhao như những con cá mập khát máu tìm cách rỉa rói tài sãn gầy dựng bao nhiêu công lao của Lữ trong mấy năm qua. Chàng nói với Barnes:
- Anh nghĩ có cách nào để gộp chung tài sản của Miriam trong việc phân chia tài sản được không?
Barnes lắc đầu:
- Khó lắm! Anh đã ký giấy ưng thuận trước khi cưới là tài sản của ai trước khi thành hôn là của riêng phần người đó. Không làm gì khác hơn được!
Lữ vặn lại:
- Nhưng ít nhất tôi cũng đã quản trị các tiệm ăn làm tăng giá trị của tài sản Miriam lên nhiều. Phần tăng giá trị đó phải tính là của chung chứ!
Barnes gật gù:
- Có thể! Tài sản của Miriam trước khi cưới là 16 triệu, bây giờ theo định giá của tôi phải hơn 20 triệu. Phần bốn triệu sai biệt đó ta có thể đưa lên bàn thương lượng được. Vấn đề là Leibovitz sẽ cãi rằng giá trị tài sản đó không tăng gì cả, nhưng tôi sẽ có cách!
Lữ hỏi:
- Còn những tài sản của công ty tôi hiện giờ. Anh nghĩ có cách nào để cãi rằng Miriam không có quyền đòi chia không?
Barnes trả lời:
- Vô ích! Tiền anh kiếm được sau khi cưới là của chung, anh không có cách nào chạy được. Chỉ có cách bớt đi thôi! Tôi có nghe anh nói, sau khi người hùn phần với anh chết, phần của người đó trong công ty được chia đều cho anh và một người hùn khác, phải không?
Lữ nói:
- Anh nói đúng! Theo thỏa thuận lúc đầu mới thành lập công ty của chúng tôi, phần của Triệu Tôn, người chết, được chia đều cho Uyên và tôi. Nhưng giấy tờ cũng chưa xong hẳn. Anh hỏi điều này vì lý do gì?
Barnes cười lớn:
- Anh không nghĩ ra à! Anh không muốn chia tiền nhiều cho Miriam thì anh đừng nhận phần của Triệu Tôn để lại cho anh! Anh tìm cách nào để thỏa thuận ngầm với người partner của anh, cô Uyên gì đó, để cô ấy nhận hết phần của Triệu Tôn trong lúc này. Rồi vụ ly dị của anh xong xuôi anh với cô ấy tính toán lại với nhau!
Lữ hơi sững người nhưng chàng nhận ngay Barnes nói đúng. Hắn quả đáng đồng tiền bát gạo. Luật sư giỏi có khác, hắn nghĩ ra ngay những điều chàng không ngờ đến. Ít nhất hắn cũng có thể bớt cho chàng được hai hay ba triệu không phải chia cho Miriam! Nhưng thế cũng chưa đủ! Lữ hỏi tiếp:
- Còn cách nào khác nữa để bớt số tài sản phải chi cho Miriam không?
Barnes nhìn vào mắt Lữ:
- Còn nhiều cách khác nữa! Chỉ có điều không được hợp pháp cho lắm! Tôi không có quyền chỉ dẫn cho anh làm điều phạm pháp.
Hắn nheo mắt cười đểu:
- Lương tâm tôi cũng không cho phép! Anh cảm phiền anh Lữ ạ!
Lữ cũng cười lại:
- Anh nói thử tôi nghe! Cứ giả dụ như anh kể một chuyện người khác thôi, không phải là chuyện ly dị của tôi!
Barnes hơi suy nghĩ một chút, sau cùng hắn nói:
- Tôi có một thân chủ trước đây mấy năm cũng ở trong tình trạng như anh. Lão ta không muốn chia tiền cho cô vợ trẻ cắm sừng lên đầu lão. Hắn đi Las Ven lý do chàng đến đây. Những rắc rối của cuộc đời bỗng trở thành vô nghĩa. Kim đẹp quá! Nụ cười nàng sáng rực và mắt nàng lonh lanh như những vì sao. Lữ ngây người không đáp lại câu hỏi của Berry. Người luật sư già hắng giọng. Lữ bừng tỉnh và chàng trả lời:
- Tôi nghĩ cảnh sát có ý nghi ngờ tôi chủ mưu đốt khu apartment để đòi tiền bồi thường bảo hiểm. Họ muốn lấy lời khai của tôi sáng nay. Tôi cần luật sư cố vấn để giúp tôi trong vụ này.
Kim hỏi lại:
- Họ có bằng chứng gì hay sao mà nghi ngờ ông?
Lữ lắc đầu:
- Tôi không chắc hẳn. Họ có chỉ cho tôi xem một tấm áo thung cháy xém gần thùng xăng bị đốt. Áo này có in tên của tiệm hamburger do tôi trông coi trước kia.
Berry trầm ngâm:
- Cũng không có gì đáng ngại lắm. Vụ này nghe như vẻ ông bị kẻ nào ám hại đốt nhà để đổ tội cho ông. Cảnh sát điều tra không đến nỗi ngu xuẩn lắm để không nhận biết điều đó. Có điều hiện nay đang có quá nhiều vụ đốt nhà đòi tiền bảo hiểm mà cảnh sát không có chứng cớ buộc tội ai cả. Họ có thể nhắm mắt làm càn dùng chuyện này để chứng tỏ họ cũng hữu hiệu. Và ông có thể trở thành một thứ dê tế thần lắm!
Lữ hỏi:
- Như vậy tôi phải làm gì bây giờ?
Berry trả lời:
- Chúng tôi cần biết thêm nhiều về ông. Những người ông giao dịch, quen thuộc. Những kẻ có thể bị thiệt hại do công chuyện làm ăn với ông. Những kẻ thù trong đời tư của ông. Tóm lại tất cả những gì có thể giúp ích chứng tỏ ông bị kẻ thù tìm cách ám hại và đổ tội cho ông. Kim sẽ cho ông biết một văn phòng thám tử tư chúng tôi thường dùng. Cô ấy sẽ đi ra sở cảnh sát với ông ngày mai để giúp ông trong vụ lấy lời khai.
Lữ mỉm cười. Chàng chỉ chờ có vậy. Trong cái rủi lại có điều may. Không có vụ đốt nhà phiền hà rắc rối kia làm sau chàng biết và quen được Kim, người nữ luật sư trẻ đẹp đa tình và đầy quyến rũ này. Cuộc đời cũng còn tươi đẹp lắm chứ! Berry hỏi thêm chàng ít câu nữa và cáo từ để lại chàng và Kim trong phòng họp. Lữ nhìn Kim không nói gì và nàng cũng nhìn lại chàng. Một chút bối rối thoáng lộ trên khuôn mặt nàng. Tại sao nàng phải mất tự nhiên. Một nữ luật sư mạnh dạn xông xáo như nàng trong xã hội thượng đỉnh của Hoa Kỳ này không tự chủ được trước một người khách hàng bình thường như hàng trăm thân chủ khác. Lại là một người đồng hương nữa! Kim ngạc nhiên cho chính mình. Nàng lắc đầu nhẹ và lấy lại bình tĩnh. Nàng nói, giọng trở lại đầy vẻ nghề nghiệp như không có chuyện gì xảy ra:
- Tôi cần biết thêm nhiều chi tiết nữa để sửa soạn cho ông khi cảnh sát lấy lời khai vào ngày mai.
Lữ bắt lấy ngay cơ hội:
- Tôi chắc phải mất nhiều thì giờ lắm. Cô Kim cho phép để tôi mời cô đi ăn được không? Chúng ta vừa ăn vừa bàn về chuyện này. Với lại để tôi có dịp làm quen nữa! Có lẽ tôi phải cám ơn tên đốt nhà này mới phải!
Kim cười. Đã lâu lắm nàng mới nghe được một câu tán êm tai như của anh chàng Lữ này. Những tên luật sư ba trợn trong chỗ làm hay tại tòa cũng như những tên giám đốc xí nghiệp nàng quen chỉ nói nửa câu đã dở giọng sàm sỡ chói tai. Kim bỗng thấy vui vui. Anh chàng này khéo nói lắm. Nàng cười:
- Vâng! Xin cám ơn ông! Nhưng tôi xin nhắc lại đây chỉ là chuyện công việc thôi đấy nhé!
Lữ gật đầu. Công việc hay không chàng có quan tâm gì. Lữ thấy thích thú như chàng thanh niên mới lớn hẹn hò lần đầu. Nhưng không đúng! Lữ chưa bao giờ có tuổi mới lớn hẹn hò gặp gỡ người yêu. Chàng đã có bao giờ yêu ai đâu nhỉ? Lữ hơi lặng người! Điều gì đã xảy đến cho chàng?

Truyện Tiếng Gọi Vực Sâu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 gas đánh bạc, nướng vài triệu phải bán hết sản nghiệp trả nợ. Dĩ nhiên khi ra tòa ly dị hắn không còn một xu dính túi. Cô vợ tưởng được chia của sau cùng không được một cắc. Ly dị xong, lão kia lại tiền bạc rủng rỉnh như xưa. Tôi nghe nói lão ta dính dáng với bọn Mafia ở Las Vegas và chúng bày ra chuyện đánh bạc để chạy của cho lão này. Dĩ nhiên tôi không có ý khuyến khích anh làm như vậy!
Lữ gật đầu:
- Anh nói đúng! Chuyện đó là chuyện phạm pháp. Tôi không có ý nghĩ làm những chuyện như thế!
Lữ thấy những lời giới thiệu về tên luật sư James Barnes này không phải không ngoa. Và hắn xứng đáng với tiền thù lao hơn sáu trăm một giờ. Tiền nào của nấy! Barnes đã khơi mào cho Lữ bao nhiên việc để bảo vệ tài sản của chàng. Chỉ vài câu chỉ dẫn của hắn, Lữ đã tiết kiệm được mấy triệu đô la trong việc ly dị với Miriam!
Tuy nhiên bớt được vài triệu đô la không phải chia cho Miriam có nghĩa chàng vẫn phải mất một phần tài sản trong vụ ly dị này. Và Lữ không thể chấp nhận được. Lữ biết Miriam không cần tiền, nàng không hề chú ý đến tiền bạc. Đòi chia tài sản theo lời khuyên của Leibovitz, tên luật sư già quỷ quyệt bạn của bố nàng, chẳng qua chỉ vì Miriam muốn trả thù chàng. Nàng đã tìm đúng nhược điểm của Lữ để hành hạ chàng, để Lữ biết rằng cái giá của sự bỏ rơi nàng, làm nàng đau khổ là chàng sẽ phải mất rất nhiều tiền, mất một nửa phần tài sản chàng đã công khó tạo dựng. Và điều này Miriam đã tính quá đúng. Còn điều gì có thể làm Lữ giận dữ và điên cuồng hơn việc nhìn tên luật sự già cười đểu đưa chàng bàn ước tính tài sản của Lữ và giấy đòi chia nửa phần tiền của Miriam ký!
Lữ thấy sự sai lầm của mình trong việc dồn Miriam đến chỗ đòi xin ly dị. Chàng đã quá lơ là và coi thường phản ứng của Miriam. Lữ muốn tự do vì quả thật chàng đã chán Miriam. Việc tạo dựng tài sản của chàng đã thành. Lữ không cần Miriam và vốn liếng của nàng để làm ăn nữa. Ham muốn tình dục với Miriam đã trở thành nhạt nhẽo như ly nước lạnh để quên, như chiếc áo mặc sờn vai, như đôi giầy mòn đế. Uyên mang lại cho chàng nhiều kích thích hơn với hấp dẫn của vụng trộm và chàng thấy cần phải lấy lại sự tự do của mình với Miriam. Lữ biết chàng cũng chẳng có gì để gọi là tình yêu với Uyên, thứ tình yêu hoa mỹ của sách vở và văn chương cải lương vẩn nhai nhải nói đến, chỉ có tình dục thuần túy.
Nhưng Uyên hơn Miriam nhiều lắm! Có lẽ đàn bà Á Châu nói chung, Việt Nam nói riêng không có sự cởi mở và hấp dẫn dục tình nhiều như đàn ba da trắng, nhưng như một định luật bù trừ, người đàn bà Á đông nào đã đa tình, đã nồng nhiệt trong dục tình, sự đa tình, sự nồng nhiệt của họ bỏ xa đàn bà da trắng rất nhiều. Sau những đêm ân ái với Uyên về. Lữ không còn hứng thú nào trong việc ăn nằm với Miriam và chàng thấy không thể kéo dài lâu hơn được. Chàng muốn có lại tự do cho chính chàng!
Và Lữ thấy mình hoàn toàn sai lầm. Ly dị với Miriam đem lại cho chàng nhiều tổn hại hơn chàng nghĩ. Làm Miriam đau khổ đến mức tìm cách trả thù chàng là một điều xuẩn ngốc, không tính toán đủ. Lữ cay đắng nhận thấy chàng đủ tài để đối phó với bất kỳ sự khó khăn nào trong việc làm ăn, trong sự tranh đấu giành giựt với thế giới của đàn ông. Nhưng cách xử thế của chàng với đàn bà còn quá nhiều khuyết điểm! Lữ không tiên liệu được phản ứng của Miriam và chàng tự trách mình đã quá vội vàng trong việc này.
Không điều gì ngăn trở chàng tiếp tục ngoại tình với Uyên và với những người đàn bà chơi bời khác. Chỉ cần chàng khéo léo với Miriam hơn một chút, dối trá với Miriam một cách thản nhiên hơn, không thắc mắc vớ vẩn về chuyện tại sao chàng phải tiếp tục sự dối trá này. Miriam có cần gì hơn là chàng tiếp tục dối nàng, để nàng tiếp tục đời sống vợ chồng với chàng, dù chỉ là một đời sống lạnh nhạt! Chàng đã không hiểu được điều đó và Lữ bực bội thấy mình phải trả giá đắt cho sự thiếu hiểu biết của mình.
Cơn giận dữ đến với Lữ mỗi lúc một tăng lên. Chàng thấy cần phải làm một điều gì cho hả giận, cho vơi sự tức tối với chính mình, với Miriam. Lữ nghĩ đến những bức hình chụp lén chàng và Uyên trước khách sạn Holiday Inn. Những bức hình đã thúc đẩy Miriam đòi ly dị ngay. Và chàng như một người không suy nghĩ, đã vội vàng đồng ý để giờ đây những tổn hại bắt đầu hiển hiện. Lữ nổi giận hơn nữa khi thấy mình như kẻ nhắm mắt chui vào tròng của đối phương đặt ra.
Kẻ muốn hại chàng chỉ xúc tiến việc chàng không sớm thì muộn cũng sẽ làm, nhưng cảm giác kẻ thù của mình đang khoái trá vì thấy kế hoạch thành công làm Lữ nổi điên. Chàng phải tìm ra ngay kẻ nào đã chủ mưu trong việc hại chàng để trừng trị. Lữ thấy dễ chịu đôi chút vì sự tức giận chính mình đã được hoán chuyển sang một kẻ thù khác. Nhưng chàng sẽ tìm ra ngay và hắn sẽ phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần cho mưu toan ám hại chàng!
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Đặc Trưng
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 6 năm 2014

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--