Dịch giả: Đặng Phú
Chương 17

     ười lăm phút sau cuộc gọi buổi sáng của Vandoosler thì thanh tra Leguennec đến. Ông bí mật nói chuyện với sếp cũ của mình trước khi yêu cầu một cuộc tiếp xúc với người phụ nữ trẻ. Marc ra khỏi gian phòng lớn, thô bạo kéo theo người đỡ đầu của mình nhằm để Alexandra yên tĩnh với người thanh tra bé nhỏ.
Vandoosler tản bộ trong vườn với người con đỡ đầu của mình.
- Cô ta không tới, ta nghĩ mình sẽ bỏ qua vụ này. Cháu nghĩ gì về cô gái này? - Vandoosler hỏi.
- Bác nói nhỏ hơn đi - Marc nói - Thằng bé Cyrille đang chơi ở trong vườn. Cô ấy không ngốc nghếch và xinh như mộng. Cháu cho rằng bác cũng biết điều này.
- Tất nhiên - Vandoosler tức tối trả lời - Cái đó làm nổ con mắt đấy. Nhưng sau đó thế nào?
- Thật khó phán xét phần còn lại với thời gian quá ít. - Marc nói.
- Cháu luôn nói rằng chỉ cần năm phút đủ cho cháu nhìn nhận mà.
- Thế thì hơi sai rồi. Khi những người dựa vào một câu chuyện buồn thì ngăn việc nhìn nhận sáng suốt, về việc liên quan tới cô ta, nếu bác muốn biết ý kiến của cháu, việc này hẳn làm cho cô ta mệt lử. Vậy thì việc đó làm mờ mắt như trong một thác nước, một thác nước mưa và hết ảo tưởng. Cháu biết tai họa của thác.
- Cháu đã hỏi về việc đó chưa?
- Cháu đề nghị bác nói thật khẽ chứ. Trời ơi. Không, cháu chưa hỏi gì cả. Bác hãy hình dung là việc đó không xảy ra. Cháu đoán, cháu ước tính, cháu so sánh. Đó không phải là quá thầy bói đâu.
- Cháu nghĩ rằng cô ấy tự bỏ đi ư?
- Nói tiếp đi! - Vandoosler nói.
- Vậy là cái thác. Thêm vào đó là sự mất tích của dì cô ấy. Cái đó gây ra nhiều chuyện. Cháu có cảm tưởng rằng cô gái trung thực. Dịu dàng, chân thật, mảnh mai, nhiều nét tinh tế không dễ làm hỏng được, như cái gáy của cô ấy. Tuy nhiên dễ nổi khùng và hay tự ái. Để nói có hoặc không, cô ấy hất hàm về phía trước. Vậy ta công nhận những ý tưởng tinh vi nằm trong một khí chất trọn vẹn. Hoặc trái lại, những ý tưởng trọn vẹn trong một khí chất tinh vi. Chết tiệt, cháu không biết gì hết, cóc cần. Nhưng trong vụ việc của dì cô ấy, cô ấy sẽ đi đến cùng, bác có thể tin chắc vào việc đó. Nói như vậy, liệu cô ấy có kể hết sự thật không? Cháu cũng không biết gì hết. Leguennec sẽ làm gì? Cháu muốn nói rằng cả bác và ông ấy sẽ làm gì? - Kết thúc việc đó với sự thận trọng. Dẫu sao chăng nữa, như cháu nói, cô gái này sẽ chọc trời khuấy nước. Vậy thì tiến lên mở cuộc điều tra với bất cứ cớ gì. Tất cả chuyện đó quá tiềm ẩn, sẽ thoát khỏi tay chúng ta. Ta nghĩ rằng cần lôi kéo ra những người đầu tiên. Nhưng không thể kiểm tra cuộc hẹn của “ngôi sao” ở Lyon, người chồng không nhớ tên khách sạn chỉ dẫn trong tấm bưu thiếp; kể cả tấm bưu thiếp được gửi ở đâu. Kẻ đó là một cái chao. Hoặc nữa y cố ý tạo ra như vậy và không bao giờ có tấm bưu thiếp cả. Leguennec đã cho gọi hỏi những khách sạn ở Lyon. Không có ai có tên đó.
- Bác có nghĩ như Mathias không? Có nghĩa là Sophia đã bị chết chứ?
- Từ từ đã, con trai ạ. Thánh Matthieu đi hơi quá nhanh đấy.
- Có thể Mathias nhanh khi thật cần thiết. Đôi khi những kẻ săn-hái đều như thế. Vì sao lại là một vụ giết người? Tại sao không phải là một vụ tai nạn?
- Tai nạn ư? Không. Nếu thế thì người ta đã tìm được thi thể từ lâu rồi.
- Vậy thì có thể là vụ sát hại phải không? Một vụ giết người?
- Leguennec nghĩ như vậy. Sophia Siméonidis thực sự rất giàu. Trái lại chồng bà ấy phó mặc cho sự biến động chính trị và trở về với một chức vị hạ cấp. Nhưng không có xác, Marc ạ. Không có xác thì không có vụ giết người.
- Khi Leguennec đi ra, ông lại có cuộc nói chuyện bí mật với Vandoosler.
- Ông ấy sẽ làm gì? - Marc hỏi.
- Mở cuộc điều tra. Chơi bài với ta. Làm việc với Pierre Relivaux. Không phải buồn cười được làm việc qua Leguennec, hãy tin ở ta. Sự kiên nhẫn của ông ta không mệt mỏi. Ta đã ở trên tàu kéo lưới rê với ông ta, ta biết ta nói gì.

*

Ngày hôm sau nữa, một cái tin hung dữ được tung ra. Leguennec báo tin này trong một buổi tối bằng một giọng thận trọng. Lính cứu hỏa đã được gọi trong đêm để chế ngự một đám cháy dữ dội trong một phố nhỏ bỏ hoang khi lính cứu hỏa đã can thiệp. Đám cháy chỉ được dập tắt vào ba giờ sáng. Giữa những đống vôi gạch đổ nát, ba chiếc xe biến thành tro tàn và trong một chiếc có một thi thể cháy thành than. Leguennec được tin đám cháy vào bảy giờ trong lúc cạo râu. Ông đến gặp Pierre Relivaux tại văn phòng của ông ta vào mười lăm giờ. Relivaux tin chắc nhận ra một hòn đá ba-dan nhỏ mà Leguennec chỉ cho ông ta. Một tấm bùa lấy ở núi lửa mà Sophia Siméonidis không bao giờ rời ra và được để trong túi xách tay hoặc túi áo của bà từ hai mươi tám năm nay.

*Tất cả bọn họ lên đường quãng sáu giờ chiều. Lucien mang theo hồ sơ của mình, càu nhàu ở phía sau xe chống lại tính chất nông thôn thô lỗ của Mathias. Mathias mỉm cười trong lúc lái xe. Họ sẽ đến vào bữa ăn tối.
Trời sáng nắng. Mathias qua nhiều thời gian trần truồng trong dòng sông mà không ai hiểu thế nào mà anh không cảm thấy lạnh. Anh dậy rất sớm vào sáng thứ bảy, lang thang trong vườn, đi xem nơi xếp củi, hầm kho, chiếc máy ép cũ kỹ và đi tham quan Caudebeuf để xem có thật nhà thờ có giống mình không. Lucien để nhiều thời gian ngủ trong cỏ trên những tập hồ sơ của mình. Marc để nhiều giờ đi xe đạp. Armand Vandoosler kể cho Juliette nghe nhiều chuyện, như buổi tối đầu tiên ở tiệm ăn Tonneau.
- Những nhà truyền giáo của ông đều tốt. - Juliette nói.
- Nói đúng ra, họ không phải người của tôi - Vandoosler nói - Tôi vờ thế thôi.
Juliette gật đầu.
- Thật cần thiết để gọi họ là Thánh Truc ư? - Cô hỏi.
- Ồ không... trái lại, đó là một ý ngông cuồng huênh hoang và trẻ con chợt đến với tôi vào buổi chiều khi nhìn thấy họ đứng trong những ô cửa sổ... Chỉ để đùa chơi thôi. Tôi là một kẻ chơi, cũng là một kẻ nói dối, một kẻ dối trá. Tóm lại, tôi chơi đùa, tôi lừa họ và cho cái tên đó. Sau đó, tôi nghĩ rằng mỗi người trong bọn họ có một chút đỉnh xuất sắc. Có phải không? Trong mọi trường hợp cái tên đó làm họ nổi giận. Giờ đây, tôi đã nhiễm cái nếp ấy rồi.
- Tôi cũng vậy - Juliette nói.