Chương 1

CAO HÀNH KIỆN
(1940~)
(Xa trạm/Chezhan)
NHÂN VẬT
Người trầm mặc: tuổi trung niên
Ông già: ngoài sáu mươi
Cô gái: hai mươi tám tuổi
Thằng lỗ mãng: mười chín tuổi
Người đeo kính: ba mươi tuổi
Bà mẹ: bốn mươi tuổi
Sư phó: bốn mươi lăm tuổi
Mã chủ nhiệm: năm mươi tuổi
(Tuổi tác của nhân vật đều là tuổi vào lúc xuất hiện)
ĐỊA ĐIỂM
Một trạm xe buýt ở ngoại ô thành phố
(Một bảng trạm xe buýt được đặt ngay giữa sân khấu. Bởi vì dạn dày sương gió lâu ngày, vết chữ trên bảng đã không còn rõ ràng nữa. Cạnh trạm xe có một dãy lan can sắt, hành khách đợi xe đứng xếp hàng bên trong lan can. Lan can sắt có hình thập tự, đông tây nam bắc mỗi đầu dài ngắn không đều nhau, mang một ý nghĩa tượng trưng, biểu thị một ngã tư đường, cũng có thể là một điểm giao thoa mà cũng có thể là một điểm trên đường đời của các nhân vật. Các nhân vật có thể lên sân khấu từ bất cứ phía nào.
Người trầm mặc xách bao bước lên sân khấu. Ông đứng lại đợi xe. Ông già tay không bước lên.)
Ông già: Xe vừa qua à?
(Người trầm mặc khẽ gật đầu.)
Ông già: Bác vào thành phố à?
(Người trầm mặc gật đầu.)
Ông già: Trưa thứ bảy mà vào thành phố thì phải đi sớm, còn mà đợi tan sở rồi mới đón xe thì không bắt kịp đâu.
(Người trầm mặc mỉm cười.)
Ông già: (Quay đầu nhìn) Chẳng thấy bóng dáng xe đâu cả. Vào trưa thứ bảy ai cũng muốn vào thành phố, xe lại càng thưa chuyến. Mình chỉ cần trễ một bước, là gặp ngay giờ "cao điểm", thành ngữ mới lạ! Đúng lúc mọi người tan sở là ồn ào đông đúc ngay, phải ra sức mà chen lấn, nhưng mà cỡ ông thì còn sức, còn cỡ như vào tuổi tôi thì vô phương! Cũng may mà tôi kể như sớm được một bước, những người tan sở lượt đầu vẫn còn chưa động ổ! Ngay cả ngủ trưa tôi cũng không dám. (Thở phào nhẹ nhõm, ngáp.) Nếu như chiều này mà không có công chuyện trong thành phố, không thể không đi, không đời nào tôi lại xông pha vào cái "cao điểm" này. (Rút thuốc lá ra.) Ông có hút thuốc không? (Người trầm mặc lắc đầu.) Không hút mà hay. Đã tốn tiền mà còn nám cả cổ họng. Muốn hút thuốc ngon cũng mua không nổi. Vừa nghe có thuốc đến "Đại Tiền Môn", người đứng xếp hàng đã đến tận ngoài lộ, còn quanh co mấy vòng, y như thể con giun dài. Mỗi người chỉ được giới hạn mua hai hộp. Mình vừa xếp hàng đến nơi, anh bán hàng đã đanh mặt bỏ đi. Mình có hỏi, anh ta cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mình. Như thế là "phục vụ khách hàng" đó sao? Chỉ được cái giả bộ bề ngoài. Thuốc lá "Đại Tiền Môn" thật ra lèn theo cửa sau ra hết! Cũng y như đáp xe buýt vậy. Mình theo qui củ đứng xếp hàng, thế nào cũng có một anh lẻn ngay vào trước mặt mình, vẫy tay với tài xế, thế là cửa xe mở. Họ là những hành khách "quan hệ tay trong." Hừ, mấy cái chữ nghe dễ giận. Đến lúc mình vừa xông lên, cửa xe đã đóng sập lại rồi. Đó gọi là "phục vụ hành khách" đấy, mình không trừng mắt thì còn biết làm gì? Ai cũng trông thấy nhưng mà chả biết phải làm sao! (Nhìn về bên hông khán đài.) A, có ai đến kìa, bác đứng ngay đầu, tôi xếp hàng sau lưng bác, chứ lát nữa xe đến là loạn cả lên ngay. Ai có sức mạnh là chiếm trước một chỗ ngồi. Điều ấy đã trở thành lề thói rồi.
(Người trầm mặc mỉm cười.)
(Cô gái cầm ví bước vào sân khấu, đứng lại ở một chỗ cách họ hơi xa. Thằng lỗ mãng bước vào, nhảy phắt lên lan can sắt ngồi, móc trong túi áo ra một điếu thuốc có đầu lọc rồi bật lửa lên châm.)
Ông già: (Quay về phía người trầm mặc.) Thấy chưa, tôi đã nói mà, cái lề thói đó.
(Người trầm mặc dùng ngón tay gõ lên lan can sắt biểu thị sự đồng ý.)
Thằng lỗ mãng: Đợi bao lâu rồi?
(Ông già giả bộ không nghe thấy.)
Thằng lỗ mãng: Bao lâu thì mới có một chuyến?
Ông già: (Bực bội) Đi mà hỏi công ty xe buýt á.
Thằng lỗ mãng: Diễu thật, tôi hỏi bác mà.
(Người trầm mặc rút một cuốn sách từ trong túi ra, bắt đầu đọc.)
Ông già: Hỏi tôi? Tôi đâu có phải là quản lý.
Thằng lỗ mãng: Tôi hỏi bác đợi bao lâu rồi?
Ông già: Này cậu, không có cái lối hỏi như thế.
Thằng lỗ mãng: (Tỉnh ngộ.) Thưa cụ.
Ông già: Tôi không phải là cụ của cậu.
Thằng lỗ mãng: (Châm biếm.) Vậy thì thưa ngài...
Ông già: Không cần phải như thế.
(Thằng lỗ mãng cụt hứng, bắt đầu thổi sáo, liếc xéo Ông già, hai chân đong đưa.)
Ông già: Đây là để cho khách đợi xe tựa tay, không phải là chỗ để ngồi.
Thằng lỗ mãng: Ngồi một chút thì đã sao? Đâu có phải là làm bằng rơm đâu.
Ông già: Cậu không thấy là cái lan can này nghiêng rồi sao?
Thằng lỗ mãng: Bộ tôi ngồi làm nó nghiêng à?
Ông già: Nếu ai cũng ngồi lên nó rồi lắc lư, làm sao mà không nghiêng cho được?
Thằng lỗ mãng: Thế cái này của nhà bác à?
Ông già: Chính bởi vì nó là của công mà tôi ph!!!5850_4.htm!!! Đã xem 12386 lần.

Trương củng sưu tầm
Nguồn: Tien Ve
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 7 năm 2005

Mã chủ nhiệm: "Đại Tiền Môn" đấy.
Ông già: Loại này khó mua lắm nhé.
Mã chủ nhiệm: Đúng thế. Hôm kia người bên hãng xe buýt đến tìm tôi, chính tay tôi cấp cho họ hai mươi hộp. Đâu có dè họ lại khó chơi như thế.
Ông già: Thứ hàng hóa thiếu hụt đó khó làm lắm.
Ông già: "Đại Tiền Môn" đều ra theo cửa sau cả, chả trách gì mà xe kia tới trạm phải dừng lại đều không dừng.
Mã chủ nhiệm: Bác ngụ ý gì vậy?
Ông già: Chẳng ngụ ý gì cả.
Mã chủ nhiệm: Cái không ngụ ý này ngụ ý gì vậy?
Ông già: Chả có ngụ ý gì cả.
Mã chủ nhiệm: Cái chả có ngụ ý gì cả này ngụ ý gì?
Ông già: Chả ngụ ý gì cả tức là chả ngụ ý gì cả.
Mã chủ nhiệm: Chả ngụ ý gì cả tức là chả ngụ ý gì cả không phải là không ngụ ý gì!
Ông già: Vậy thì ông nghĩ nó ngụ ý gì?
Mã chủ nhiệm: Cái ý nghĩa đàng sau của cái chả ngụ ý gì cả tức là chả ngụ ý gì cả của bác rất là rõ ràng! Bác muốn nói là với vai trò chủ nhiệm tôi cầm đầu cái vụ mở cửa sau, phải không?
Ông già: Đó chính là ông nói đấy nhé.
(Người trầm mặc nôn nóng đi qua đi lại.)
Người đeo kính: (Đọc ngữ vựng Anh ngữ từ thẻ ngữ vựng của anh.) Book, pig, desk, pig, dog, desk, book---
Sư phó: Anh đang đọc Anh văn của nước nào vậy?
Người đeo kính: Anh văn là Anh văn, chẳng có nước nào cả. Không, đây là Anh văn theo âm Mỹ quốc. Người Anh và người Mỹ đều nói tiếng Anh, nhưng mà phát âm không giống nhau, cũng tựa như chữ "ngã," bác nói "yêm," họ nói "cha." Hiện giờ thi vào đại học đều phải thi ngoại ngữ. Hồi trước không có học, cho nên phải học từ bắt đầu thôi. Không thể cứ thế mà đợi xe, làm phí hết cả thời giờ ở trạm xe.
Sư phó: Anh học đi, học đi.
{Bà mẹ: (Lẩm bẩm với khán giả.) Bội Bội của tôi đợi tôi về hẹn vào đúng
Cô gái: bảy giờ mười lăm để làm bánh trôi, nó không thích ăn thứ làm với đường cát, đậu đỏ, ngũ nhân. Nó chỉ thích ăn nhân hạt mè thôi... Chúng tôi hẹn gặp lúc bảy giờ mười lăm trước cổng công viên, bên kia đường cái, dưới ngọn đèn thứ ba. Tôi xách theo cái túi màu đỏ tía, anh ấy đứng bên chiếc xe đạp Bồ Câu Bay...}
(Người trầm mặc bước đến trước mặt họ, nhìn họ. Họ không nói chuyện nữa.)
Mã chủ nhiệm: (Nói với Ông già.) Tôi hỏi bác hàng hóa thiếu hụt là gì?
Ông già: Là thứ mà mình không mua được.
Mã chủ nhiệm: Với khách hàng mà nói thì là mua không được, còn đối với bộ thương nghiệp chúng tôi thì đó gọi là tiếp liệu thiếu hụt. Tiếp liệu thiếu hụt tạo ra mâu thuẫn giữa cung và cầu. Bác phải giải quyết cái mâu thuẫn này như thế nào?
Ông già: Tôi đâu phải là chủ nhiệm.
Mã chủ nhiệm: Nhưng mà bác là khách tiêu thụ! Bác bỏ thuốc được không?
Ông già: Thử mấy lần rồi.
Mã chủ nhiệm: Bác không biết là hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?
Ông già: Tôi biết.
Mã chủ nhiệm: Biết mà còn vẫn hút? Bác thấy chứ, tuyên truyền rốt cuộc là tuyên truyền. Không phải là mỗi năm đều tuyên truyền kế hoạch sinh đẻ sao? Dân số lại cứ vẫn gia tăng. Người lớn mà còn chưa cai thuốc được, trẻ con lau mũi chưa sạch tiếp tục bắt chước ghiền. Số người hút thuốc mọc còn nhanh hơn thuốc lá. Theo bác thì cái mâu thuẫn cung cầu này giải quyết được sao?
(Người trầm mặc đeo túi lên vai, định nói gì lại thôi.)
Người đeo kính: (Đọc lớn.) Open your books! Open your pigs không đúng. Open your dogs--không đúng, không đúng!
Ông già: Không sản xuất được nhiều hơn sao?
Mã chủ nhiệm: Câu hỏi của bác có lý! Nhưng mà đây là vấn đề của bộ sản xuất, làm sao mà bộ thương nghiệp chúng tôi giải quyết được? Bác trách tôi mở cửa sau, cửa sau của chúng tôi cũng chỉ chiếu cố được những khách hàng có tay trong. Có thể mở cửa lớn ra bán cho công chúng không? Bác nghĩ đi, rốt cuộc thì cũng có người mua được, có người không mua được. Nếu như ai cũng mua được cả có phải là đã chẳng có mâu thuẫn không?
Cô gái: Bép xép mãi, phiền quá!
Bà mẹ: Cô chưa hiểu được đâu, đợi đến khi cô làm mẹ, phiền não càng nhiều nữa.
(Người trầm mặc quay lại, ánh mắt cô gái chạm ánh mắt anh ta, cô gái lập tức nhìn xuống. Người trầm mặc chẳng hề chú ý, bước sải đi, chẳng buồn quay đầu. Tiếng âm nhạc khe khẽ vang lên, âm thanh biểu lộ một sự tìm kiếm đau đớn nhưng bướng bỉnh. Âm nhạc dần dần biến mất. Cô gái nhìn về phía người trầm mặc đi, như thể hoang mang.)
Sư phó: Tôi xin ngắt lời. (Mã chủ nhiệm và Ông già quay lại.) Tôi không nói với hai vị, hai vị cứ tiếp tục tán phét đi.
Mã chủ nhiệm: Bác tưởng tôi lắm chuyện tán phét sao? Tôi đang làm công tác tư tưởng cho khách hàng! (Tiếp tục thuyết phục Ông già.) Bác không hiểu tình trạng của bộ thương nghiệp chúng tôi. Bác có thắc mắc, bác công nhận không? Công việc chủ nhiệm của tôi chắc dễ làm lắm đấy? Bác thử làm xem?
Ông già: Tôi đâu làm được.
Mã chủ nhiệm: Bác cứ thử làm xem!
Ông già: Tôi chịu rồi, chịu rồi!
Mã chủ nhiệm: (Nói với sư phó.) Bác thấy chưa? Bác thấy chưa?
Sư phó: Thấy cái gì? Tôi muốn nói là cái ông thầy giáo đeo kính kia.
Người đeo kính: (Làm câu.) Do you speak English? I speak a litter...
Thằng lỗ mãng: (Bắt chước anh ta, giọng quái đản.) Ai-si-pi-ke-ai-li-tơ-ơ---
Người đeo kính: (Giận dữ.) Are you a pig?
Thằng lỗ mãng: Anh mới đánh rắm mà!
Cô gái: Đừng ồn ào nữa, được không? Tôi chịu hết nổi rồi!
Sư phó: Này thầy, đồng hồ thầy mấy giờ rồi?
Người đeo kính: (Nhìn đồng hồ, giật mình kinh ngạc.) Cái gì? cái gì...
Sư phó: Chết rồi à?
Người đeo kính: Phải chi nó chết còn đỡ... cái gì, đã một năm trôi qua rồi!
Cô gái: Bác giỡn mặt thiên hạ!
Người đeo kính: (Lại nhìn đồng hồ.) Đúng thế, chúng ta đã đợi ở trạm xe này đúng một năm rồi.
(Thằng lỗ mãng cho ngón tay trỏ vào miệng, hết sức huýt một tiếng sáo.)
Ông già: (Đưa mắt nhìn mọi người.) Vớ vẩn!
Người đeo kính: Vớ vẩn cái gì, bác không tin thử nhìn đồng hồ xem.
Sư phó: Đừng nhắng lên, không sao cả!
Bà mẹ: Đồng hồ của tôi tại sao mới hai giờ bốn mươi?
Thằng lỗ mãng: (Lấn tới.) Chết rồi!
Sư phó: La lối cái gì vậy? (Nói với Ông già.) Xem đồng hồ của bác đi.
Ông già: (Rờ rẫm mãi, khó khăn lắm mới moi được đồng hồ từ trong ngực áo ra.) Tại sao lại không đúng?
Thằng lỗ mãng: Bác xem ngược rồi.
Ông già: Một giờ... mười. Chết ngắc rồi.
Thằng lỗ mãng: (Khoái trá.) Thua đồng hồ người ta. Đồng hồ này cũng y chang như bác, cũng già rồi.
Mã chủ nhiệm: (Lắc cổ tay, lắng nghe.) Tại sao đồng hồ tôi cũng chết luôn?
Bà mẹ: Nhìn ngày tháng xem, đồng hồ của ông không phải có cả lịch luôn sao?
Mã chủ nhiệm: Ngày bốn mươi tám tháng mười ba--lạ thật, đồng hồ tôi hiệu Omega nhập cảng mà.
Thằng lỗ mãng: Biết đâu chỉ là đồ nhựa dỏm.
Mã chủ nhiệm: Cút đi!
Người đeo kính: Của tôi là đồng hồ điện tử, không thể sai được. Quí vị nhìn xem, vẫn còn chạy. Tôi mua hồi năm ngoái, chưa từng bao giờ chết cả. Đồng hồ điện tử có sáu công dụng, năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây gì đều có cả. Quí vị nhìn xem, không phải là cả một năm đã trôi qua rồi sao!
Sư phó: Anh làm mọi người hoang mang, đồng hồ điện tử thì đã sao? Đồng hồ điện tử cũng có lúc không đúng.
Ông già: Sư phó à, chúng ta không thể không tin khoa học. Điện tử là khoa học, khoa học không lừa dối con người. Hiện giờ có thể nói là thời đại điện tử! Chúng ta đúng là có gì không ổn rồi.
Bà mẹ: Như thế có nghĩa là chúng ta đã đợi xe ở trạm này đúng một năm rồi?
Người đeo kính: Đúng thế, đúng phóc một năm, một năm ba phút một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây, sáu giây... quí vị nhìn xem, vẫn cứ còn chạy.
Thằng lỗ mãng: Hừ, đúng thế, các bạn, đúng mẹ nó một năm!
--!!tach_noi_dung!!--

Trương Củng sưu tầm
Nguồn: TienVe
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 7 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
(5) Vở kịch này thích hợp diễn trên sân khấu nhỏ, hội trường hay quảng trường lộ thiên. Nếu như diễn trên những sân khấu công ước, tốt nhất là làm cho sân khấu dài ra, nhưng không cần thiết phải sâu thêm.
Những đề nghị trên chỉ là để tham khảo.
-------------------------------------------------
Như Hạnh dịch từ nguyên tác Hoa ngữ Xa Trạm (Chezhan) của Cao Hành Kiện, trong Gao Xingjian, Chezhan: Gao Xingjian xijuji, 001 (Taiwan: Unitas Publishing Co., Ltd., 2001).
--!!tach_noi_dung!!--

Trương Củng sưu tầm
Nguồn: Tien Ve
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 7 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!--
Chương 2
--!!tach_noi_dung!!--
----
--!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---