Hồi 3
Đồng phòng

Dương phu nhân nói:
– Đàm đạo thì được, chớ tuyệt đối đừng có uống say nữa.
Hà Lăng Phong cười nói:
– Say một chút có sao đâu. Chỉ cần đừng uống quá nhiều là được.
Điền Bá Đạt liền xen vào:
– Dương phu nhân, không phải Tiểu Điền ta nói ra câu này để được uống rượu. Nhưng phàm những người uống say, sau khi tỉnh lại nhất định phải uống vài chung thì mới hoàn toàn bình phục. Đây gọi là “Hoàn hồn tửu”.
Mọi người đều nói phụ họa theo:
– Đúng vậy! Đây quả là sự thật nếu như không uống “Hoàn hồn tửu” thì nhất định sẽ đau đầu thêm mấy ngày liền. Những người biết uống rượu đều có kinh nghiệm này.
Hà Lăng Phong cười lớn:
– Đấy chính là điểm đáng yêu của Tiểu Điền. Xem ra “Hoàn hồn tửu” ta không mời cũng không được.
Dương phu nhân nghe vậy không tiện ngăn cản, nàng đành phải hạ lệnh cho người chuẩn bị tiệc rượu.
Thật ra không phải vì Hà Lăng Phong ham uống rượu, mà chàng muốn mượn cơ hội này để biết rõ thêm về tình hình của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.
Đối với Thiên Ba phủ, chàng biết rất mơ hồ, thậm chí ngay cả danh tánh của Dương phu nhân chàng cũng không biết. Cho nên khi nói chuyện thật là bất tiện và cũng dễ dàng bị bại lộ.
Quả nhiên sau bữa tiệc rượu “Hoàn hồn tửu” mọi khó khăn đã được giãi bày.
Không những chàng biết được Dương phu nhân có tên là Phùng Uyển Quân, hơn nữa còn biết nàng chính là bào muội của Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên ở Thiên Tuế phủ trong Liệt Liễu thành. Võ công của Phùng Uyển Quân rất cao siêu, không thua kém gì Dương Tử Úy.
Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ, Liệt Liễu thành Thiên Tuế phủ và cộng thêm Hương Vân phủ ở Lĩnh Nam Anh Dung thành hợp thành “Võ lâm Tam phủ” đều là những võ lâm thế gia lừng danh trong thiên hạ.
Vì vậy Dương Tử Úy đối với vị thê tử như hoa như ngọc này, ngoài kính yêu ra còn có mấy phần nể sợ.
Dương Tử Úy đã là một người sợ thê tử thì Hà Lăng Phong không thể tỏ ra một người quá “trượng phu khí khái”. Cho nên ngày đêm hôm đó Phùng Uyển Quân muốn chàng dời từ Các Hương thủy tạ phòng ngủ, chàng đâu dám phản đối.
Nhưng phu thê cùng phòng khó mà tránh khỏi việc “thân mật”, đây quả là việc khó khăn đối với chàng.
Cho nên chàng chỉ còn cách kéo dài thời gian, bằng cách vào trong thư phòng lấy ra một quyển sách ngồi đọc cẩn thận trước cửa sổ.
Trong sách viết những gì chàng đều không biết. Trong lòng chàng chỉ mong sao cho Phùng Uyển Quân ngủ sớm một chút, cho nên mắt chàng tuy nhìn chữ, nhưng tai lại chú ý đến động tịnh trong phòng.
Mai Nhi sửa soạn giường ngủ xong và đã rời khỏi phòng từ lâu. Nhưng Phùng Uyển Quân vẫn chưa chịu ngủ trước, nàng một mình đang làm gì sột soạt ở trong phòng.
Hà Lăng Phong trong lòng đã cảm thấy khẩn trương, giả vờ vẻ quan tâm nói:
– Uyển Quân, nàng hãy ngủ trước đi. Mấy ngày nay nàng đã quá vất vả rồi.
Phùng Uyển Quân nói:
– Còn chàng thì sao?
Hà Lăng Phong nói:
– Ta không cảm thấy mệt, ta muốn đọc hết mấy trang sách này rồi sẽ ngủ, nàng không cần phải đợi ta đâu.
Không ngờ câu nói này đã khiến cho Phùng Uyển Quân bước ra khỏi phòng ngủ, mỉm cười nói:
– Thật ra là sách gì mà khiến cho chàng say mê đến như thế?
Hà Lăng Phong liền đáp:
– Là quyển sách....
Mới nói được có ba chữ, đột nhiên chàng đỏ bừng mặt lên, im ngay, đồng thời xếp quyển sách lại và chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nhưng đã quá muộn, Phùng Uyển Quân đã đưa tay ra đoạt lấy quyển sách
– Sách hay cũng phải đưa cho thiếp xem chứ làm gì mà giấu giấu diếm diếm vậy.
Vừa nói dứt lời, hai má của Phùng Uyển Quân đã đỏ ửng lên thuận tay nàng ném quyển sách xuống, nói:
– Đáng chết! Thì ra là lại sách này.
Thì ra trong lúc sơ ý Hà Lăng Phong đã thuận tay lấy ra một quyển từ giá sách. Không ngờ đó lại là quyển “Giã điệp bạo ngôn lục”.
Loại sách này dùng để cho các cặp phu thê trẻ tuổi xem, để hiểu biết trong lúc gần gũi. Đây vốn là việc rất bình thường, nhưng bậy ở chỗ là Hà Lăng Phong không nên lấy ra xem vào lúc này. Bởi vì làm vậy thì chàng khác gì tưới dầu vào lửa.
Xem ra đêm nay chàng muốn trải qua một đêm bình yên chắc cũng không phải dễ.
Hà Lăng Phong giả vờ cười lớn, để che đậy sự bối rối của mình, đồng thời đứng lên nói:
– Được! Không xem nữa. Chúng ta ra hoa viên dạo một lúc được không?
Phùng Uyển Quân không tán thành, nhưng cũng không phản đối mà chỉ cúi đầu vò vò vạt áo.
Hà Lăng Phong mở cánh cửa thông ra hoa viên, rồi chàng cúi đầu hít sâu vào một hơi, nói:
– Một đêm trăng tuyệt đẹp như vầy, mà ngủ sớm thật là đáng tiếc.
Phùng Uyển Quân vẫn không lên tiếng, chỉ nhè nhẹ đưa tay ra nắm lấy tay chàng. Bất giác chàng cảm thấy toàn thân nóng rang lên.
Ánh trăng lấp lánh màu sáng bạc. Mùi thơm của hoa ở trong vườn bay ngào ngạt, lại thêm có người ngọc ở bên cạnh. Trước tình cảnh này khó ai mà có thể cầm lòng được.
Nhưng trong lòng Hà Lăng Phong ngược lại chẳng thấy có hứng thú chút nào, chàng chỉ cảm thấy trong lòng rối bời và tự cho rằng đêm nay là một cửa quan khó qua.
Phùng Uyển Quân có vẻ hơi “lạnh”, toàn thân nàng nép sát vào lòng Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong không phải là tượng gỗ, cho nên gần như không thể khống chế được mình. Chàng đành phải tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Phùng Uyển Quân liền dựa sát vào lòng Hà Lăng Phong, thỏ thẻ nói:
– Thất lang, chàng còn nhớ tai nạn lần đó vào năm ngoái hay không?
Hà Lăng Phong liền giật mình không biết phải trả lời như thế nào.
May mà Phùng Quyền Quân đã vội nói tiếp:
– Mùa Xuân năm ngoái, cũng vào một đêm trăng thơ mộng như vầy. Hai chúng ta cùng ngồi thưởng nguyệt ở Tiểu Thiên Trì trên ngọn Lư Sơn.
Ồ! Hóa ra là vậy.
Hà Lăng Phong liền vội cười nói:
– Làm sao mà không nhớ. Phong cảnh ở Lư Sơn không giống bất cứ một nơi nào. Cho nên trong thơ có câu: “Bất thức Lư Sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung...”\.
Phùng Uyển Quân nói:
– Không phải thiếp muốn nói đến phong cảnh của Lư Sơn, mà thiếp muốn nói về việc chàng bị một con độc trùng cắn phải.
Hà Lăng Phong lại giật mình vì chàng không biết được việc Dương Tử Úy đã từng bị độc trùng cắn nhằm, nên đành phải nói càn:
– Nhưng mà... à đúng vậy, phong cảnh Lư Sơn tuy rất đẹp, nhưng tại có nhiều độc trùng. Thật đáng ghét...
Phùng Uyển Quân che miệng cười nói:
– Đó là tại ai? Có phải là tự trách mình hay không? Khi không đột nhiên đòi xuống Thiên Trì để vớt mặt trăng. Mặt trăng còn chưa vớt được thì đã bị độc trùng cắn vào lưng. Qua đến ngày hôm sau vết cắn sưng to lên, sau đó phải mổ lấy chất độc ra, cho nên trên lưng chàng vần còn vết sẹo, chàng còn nhớ hay không?
Hà Lăng Phong gượng cười nói:
– Vẫn nhớ, vẫn nhớ. Ai! Lúc ấy ta chỉ vì vui đùa chút thôi, ai ngờ lại xui xẻo đến như vậy.
Phùng Uyển Quân đưa tay lên nhè nhẹ vuốt má chàng, vẻ khiêm tốn nói:
– Thật ra tất cả việc đó đều tại thiếp mà ra cả. Là do chính thiếp kêu chàng đi vớt mặt trăng. Lúc ấy hai chúng ta cũng đã hơi say rồi
Hà Lăng Phong thuận miệng nói theo:
– Vốn là như vậy mà, nếu không thì sẽ không làm những việc như thế.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thật ra thiếp chỉ nói đùa mà thôi, ai ngờ chàng lại làm thật.
Hà Lăng Phong nói:
– Những lời nói của nàng làm sao ta dám không cho là thật. Nếu như nàng muốn sao trên trời, ta cũng phải bắt thang lên mà hái vài ngôi.
Phùng Uyển Quấn thỏ thẻ nói:
– Thất lang, chàng thật sự nghe thiếp đến như vậy sao?
Hà Lăng Phong nói:
– Đương nhiên rồi.
Vừa nói xong câu này, chàng biết mình đã bị hớ rồi.
Phùng Uyển Quân hỏi câu này, hiển nhiên là để dụ dẫn chàng. Bởi vì tay nàng đã từ trên má chuyển dần ra sau cổ Hà Lăng Phong. Hơn nữa Phùng Uyển Quân ép sát ngực vào người Hà Lăng Phong...
Tay Phùng Uyển Quân mềm mại giống như một con rắn bò vào trong cổ áo Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong đang mang thân phận là phu quân tự nhiên không cự tuyệt được sự thân mật của “thê tử” được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy, thì “hậu quả” khó má lường.
Hà Lăng Phong giả vờ bị nhột quay người sang một bên, rồi nhẹ nhàng bắt lấy tay Phùng Uyển Quân, mỉm cười nói:
– Uyển Quân, nàng đừng làm vậy. Lỡ bị bọn a hoàn nhìn thấy thì chúng sẽ cười cho.
Phùng Uyển Quân dùng mũi hứ khẽ một tiếng:
– Bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi. Thất lang, chàng có thể cởi áo ra cho thiếp sờ vết sẹo kia được hay không?
Hà Lăng Phong liền lính quýnh nói:
– Dù sao cũng chỉ là một vết sẹo, có gì đâu mà đáng sờ chứ? Thôi, hay là chúng ta ngồi nói chuyện vậy.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp thích sờ nó và lâu nay chàng vẫn thích vậy, tại sao hôm nay chàng lại không chịu?
Hà Lăng Phong nói:
– Không phải ta không chịu, mà lỡ như bọn a hoàn nhìn thấy, thì còn thể diện gì nữa.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp đã nói rằng bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi, không có ai nhìn thấy đâu mà chàng lo.
Hà Lăng Phong nói:
– Cho dù không có người nhìn thấy, nhưng ở đây rất có thể sẽ có độc trùng. Nếu như bị cắn một lần nữa thì chẳng dễ chịu chút nào.
Phùng Uyển Quân có vẻ giận dỗi nói:
– Thất lang, lâu nay chàng nghe lời thiếp. Sao hôm nay chàng lạ vậy?
Hà Lăng Phong ấp úng nói:
– Ta... Ta...
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp không biết, thiếp nhất định phải sờ.
Nói dứt lời nàng liền đưa tay trái bấu cổ Hà Lặng Phong, tay phải nàng nhanh lẹ đút vào trong áo chàng, rồi mò từ từ ra sau lưng:
Hà Lăng Phong không thể cự tuyệt được, trong lòng ngầm trách thầm:
– Kể như hết rồi, cứ tiếp tục như vậy...
Ai ngờ tay Phùng Uyển Quân dừng lại ở phía lưng Hà Lăng Phong và không có phản ứng gì ngoài ý muốn xảy ra cả.Tay Phùng Uyển Quân nhè nhẹ rờ vết sẹo hài lòng nói:
– Vết sẹo thật đáng thương. Đây chính là kỷ niệm chàng vớt mặt trăng cho thiếp. Cả đời này thiếp phải sờ đến nó, và vĩnh viễn không để cho nó rời khỏi tay thiếp.
Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt. Chàng không sao ngờ rằng trên lưng mình lại có vết sẹo giống y như vết sẹo của Dương Tử Úy.
Chàng chưa từng vớt mặt bổn cốc mà hành sự. Tấm lệnh bài chi có thể cho người bước vào, mà không thể bước trở ra. Nếu như muốn cửa Băng cung không bị khóa lại, nhất định phải có thêm Kim Đao lệnh bài mới được.
Đường Tiểu Tiêu không còn cách nào khác đành lắc lắc đầu nói:
– Chả trách gì cả đời của ngươi chỉ là giữ cửa mà thôi. Được rồi! Kim Đao lệnh bài ở đây, ngươi hãy cầm lấy.
Phó lão lão đưa tay ra nhận lấy lệnh bài, nhưng không ngờ Đường Tiểu Tiên đột nhiên tránh sang một bên, điểm huyệt bà ta.
Hai thiếu phụ trung niên thấy có biến, liền lập tức rút đao ra.
Đường Tiểu Tiên trầm giọng nói:
– Lăng Phong, mau khống chế bọn họ.
Hà Lăng Phong đang cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy hai thiếu phụ kia đã rút đao ra khỏi vỏ, căn bản không biết để xảy ra nguyên nhân gì vẫn vung đao lên xuất thú.
Võ công của hai thiếu phụ này rất cao cường. Nhưng Hà Lăng Phong không chỉ lãnh hội Hồng Tụ đao quyết mà còn có tuyệt chiêu dùng để khắc chế đao pháp của Mê cốc. Nén hai bên giao đấu chưa đầy ba chiêu, hai thiếu phụ trung niên đã bị dồn đến góc tường khiến cho đao pháp của họ không sao thi triển được và cùng lúc toàn thân của họ không hề cựa quậy được nữa. Cuối cùng thì Hà Lăng Phong cũng khống chế được họ.
Đường Tiểu Tiên vội lấy chìa khóa trong người Phó lão lão ra, mở cửa Băng cung. Sau đó dặn dò Hà Lăng Phong nói:
– Lăng Phong các hạ cứ ở đây canh chừng bọn họ, để ta vào trong cứu Phùng đại hiệp cho.
Không đợi cho chàng kịp mở miệng lên tiếng, Đường Tiểu Tiên đã lách người vào bên trong.
Tuy trong lòng Hà Lăng Phong có chút hoài nghi, nhưng chàng không tiện lên tiếng. Chàng nghĩ Đường Tiểu Tiên nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ của mình. Có lẽ vì để tranh thủ thời gian, nên nàng không có cách chi biện minh cùng với Phó lão lão mà đành dùng hạ sách này. Khí lạnh từ trong Băng cung ùa ra ngoài, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Tạm thời Hà Lăng Phong khép hờ cánh cửa Băng cung lại. Sau đó mang Phó lão lão và hai thiếu phụ trung niên đến bên dưới chân thạch động, để tránh cản lối thông đạo.
Nhưng chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa hề thấy Đường Tiểu Tiên trở ra.
Hà Lăng Phong chợt nghĩ thầm, phải chăng Đường Tiểu Tiên không uống thuốc ngự hàn nên đã bị đông cứng trong Băng cung?
Phải chăng Đường Tiểu Tiên không nhận ra Phùng đại ca nên không biết phải tìm ở chỗ nào?
Nghĩ tới đây trong lòng chàng không khỏi khẩn trương. Chàng lại mở cửa Băng cung ra, chuẩn bị đích thân vào trong cứu người.
Đột nhiên ngay lúc ấy, tron sơn động có tiếng bước chân vang lên.
Hà Lăng Phong lập tức kéo cánh cửa lại, đưa đao lên chờ đợi.
Chợt chàng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Trong sơn động đang bước đến một người, y phục người này cũng màu hồng có viền vàng, quả nhiên là Đường Tiểu Tiên.
Hà Lăng Phong đưa tay dụi dụi mắt rồi quay đầu lại nhìn vê phía thạch môn.
Trong động bốn bề tối đen như mực, khó mà phân biệt được mọi thứ.
Đường Tiểu Tiên vừa đến và Đường Tiểu Tiên đã vào trong Băng cung, gần như không có gì khác biệt. Nhưng mà một người bên trong cửa còn một người vừa mới đến. Như vậy trong hai người hiển nhiên có một người là giả mạo.
Đường Tiểu Tiên vừa đến phát hiện ra Hà Lăng Phong liền vội dừng bước nói:
– Ngươi thật là to gan, dám xông vào trong Băng cung. Đây chính là điều đại kỵ của bổn cốc, nếu như người phát hiện ra sẽ bị xử chết, ngươi có biết điều này hay không?
Hà Lăng Phong không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Đường Tiểu Tiên vừa mới đến. Bởi vì quả thật chàng cảm thấy khó mà có thể phân biệt được ai là thật ai là giả.
Đường Tiểu Tiên nhìn thấy chàng không lên tiếng liền vội bước gần thêm mấy bước, trầm giọng nói:
– Người đã được cứu lại chưa. Trời cũng đã sắp sáng, ngươi còn không mau rời khỏi chỗ này, mà đứng ngớ ngẩn ở đây làm gì?
Hà Lăng Phong hít sâu vào một hơi, rồi từ từ gằn từng tiếng:
– Ngươi là ai?
Đường Tiểu Tiên nói:
– Thế nào các hạ nhận không ra ta sao?
Hà Lăng Phong nói:
– Nhận ra thì nhận ra, nhưng không biết ngươi là thật hay giả?
Đường Tiểu Tiên ngạc nhiên nói:
– Trong Mê cốc chỉ có mình ta là Cốc chủ, chẳng lẽ còn có thể giả mạo hay sao?
Hà Lăng Phong gật gật đầu nói:
– Không sai! Vừa rồi có một vị Đường Tiểu Tiên cũng là Cốc chủ của Mê cốc, hiện vẫn còn đang ở trong Băng cung. Tại hạ không biết trong hai vị ai là giả ai là thật. Nhưng dẫu sao cũng có một người là giả mạo.
Đường Tiểu Tiên thất kinh nói:
– Thật sự có chuyện này sao? Đây nhất định là Tam công chúa của Tỷ Muội hội Kim Hồng Ngọc. Nghe nói ả ta thông minh tài trí, hễ nhìn qua thấy gì là không bao giờ quên. Hơn nữa còn giỏi về bắt chước giọng nói. Hà đại hiệp, ngươi đừng bao giờ để mắc lừa ả ta.
Hà Lăng Phong nói:
– Tại hạ không muốn bị mắc lừa ai cả, cũng như không muốn biết hai vị ai là Đường Tiểu Tiên ai là Kim Hồng Ngọc mà tại hạ chỉ muốn cứu người mà thôi. Nếu ai có thể giúp tại hạ cứu được Phùng đại ca ra thì tại hạ sẽ tin người đó.
Đường Tiểu Tiên vội nói:
– Nếu như các hạ hy vọng Kim Hồng Ngọc giúp các hạ cứu người, thì đấy là một điều sai lầm. Mục đích của ả ta vào trong Băng cung chỉ là muốn học trộm Hồng Tụ đao quyết của bổn cốc mà thôi.
Hà Lăng Phong nói:
– Thế còn mục đích của ngươi?
– Còn ta...
Đường Tiểu Tiên dường như không biết phải trả lời như thế nào mới phải.
Ngập ngừng giây lát nàng lại nói tiếp:
– Đương nhiên là ta cũng muốn giúp các hạ nếu không ta đã chẳng đến đây làm gì.
Hà Lăng Phong hỏi:
– Tại sao ngươi lại giúp tại hạ?
Đường Tiểu Tiên đáp:
– Bởi vì Đồng lão lão cấu kết với Tỷ Muội hội, đối với chúng ta đều bất lợi cả. Bởi vậy chúng ta phải cùng chống lại kẻ thù chung.
Hà Lăng Phong nói:
– Ý ngươi muốn chỉ việc hôn nhân.
Đường Tiểu Tiên nói:
– Chính là chuyện này, Đồng lão lão dùng danh nghĩa những qui định của tổ tiên, để ép chúng ta thành hôn. Nhưng kỳ thật là muốn chúng ta cùng bị hại chết, để độc bá Mê cốc.
Những lời này hoàn toàn giống như những lời Đường Tiểu Tiên đang ở trong Băng cung vừa nói ra.
Càng nghe càng khiến cho người ta cũng không phân biệt ra ai thật giả.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Ngươi có gì để chứng minh mình là Đường Tiểu Tiên, còn ả ta là Kim Hồng Ngọc hay không?
Đường Tiểu Tiên nói:
– Việc này rất đơn giản. Các hạ có thể tự mình mời Phó lão lão đến để chứng thực.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói:
– Bà ta là một người mù, khó mà có thể đoán chính xác được.
Đường Tiểu Tiên nói:
– Cốc chủ có Kim Đao lệnh bài, ta có thể lấy ra cho các hạ xem.
Hà Lăng Phong vẫn lắc đầu nói:
– Tại hạ chưa từng thấy qua Kim Đao lệnh bài. Nên đâu biết nó là thật hay giả chứ?
Đường Tiểu Tiên trầm ngâm một hồi nói:
– Đúng rồi! Các hạ không tin ta, nhưng phải tin tưởng Phùng Uyển Quân. Hiện giờ Phùng Uyển Quân đang ở bên ngoài, chúng ta có thể kêu Uyển Quân vào trong nay để làm chứng.
Hà Lăng Phong nói:
– Nếu người bị bắt ép, vẫn là lời không thật. Tại hạ đã bị Uyển Quân gạt qua một lần nên không muốn mắc lừa lần thứ hai.
Đường Tiểu Tiên giậm chân nói:
– Ai! Thật ra phải làm như thế nào các hạ mới chịu kia chứ?
Hà Lăng Phong nói:
– Tại hạ nghĩ chỉ có một cách duy nhất đấy là đợi vị Đường Tiểu Tiên kia trở ra, hai vị sẽ cùng nhau đối chứng mới có thể phân biệt được thật giả.
Đường Tiểu Tiên nói:
– Nhưng nếu như đợi cho ả ta học xong Hồng Tụ đao quyết, lúc ấy không chỉ tánh mạng của Phùng đại hiệp bị đe đọa mà ngay cả các hạ cũng khó thoát chết. Thậm chí ngay cả ta cũng bị liên lụy.
Hà Lăng Phong nói:
– Tại sao lại liên lụy đến ngươi?
Đường Tiểu Tiên nói:
– Qui định của Mê cốc rất nghiêm ngặt. Trong hai phu thê nếu như có một người phạm vào những qui định của bổn cốc bị xử tử, thì người kia cũng phải bị chết theo. Đây chính là âm mưu thâm độc của Đồng lão lão muốn hại chết chúng ta.
Hà Lăng Phong nói:
– Nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa thành hôn mà.
Đường Tiểu Tiên nói:
– Ta là Cốc chủ, hứa hôn tức là phu thê... các hạ còn muốn ta phải nói như thế nào nữa?
Quả thật Đường Tiểu Tiên đã nói hết lời, Hà Lăng Phong cũng đã có đôi chút tin tưởng. Nhưng vì bên trong Băng cung còn có một Đường Tiểu Tiên khác, vẫn còn đang cứu Phùng Viên trong đấy. Nên khiến cho chàng cảm thấy phân vân.
Tuy hoài nghi Đường Tiểu Tiên ở trong Băng cung là do Kim Hồng Ngọc giả mạo, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến sự an nguy cửa Phùng Viên, nên Hà Lăng Phong không đám hồ đồ mà hành sự.
Còn đang chần chừ do dự, tự nhiên từ ngoài cửa động có tiếng truyền vào:
– Cốc chủ xin hãy mau lên một chút. Trưởng Lão viện có lẽ đã phát hiện ra sự mất tích của Hà đại hiệp rồi đấy.
Đường Tiểu Tiên hối thúc:
– Hà đại hiệp đã nghe thấy chưa? Thời gian cấp bách lẽ nào ngươi lại cam tâm rơi vào trong cạm bẫy của Đồng lão lão sao?
Hà Lăng Phong nghiến chặt răng lại, không nói lời nào.
Một hồi sau, bên ngoài sơn động lại có tiếng vọng vào:
– Cốc chủ, trong trang viện đã đốt đèn báo động, chúng ta không thể nào kéo dài thời gian được nữa.
Hà Lăng Phong hơi bị dao động nói:
– Ngươi hãy ra ngoài trước, tại hạ sẽ ra ngay.
Đường Tiểu Tiên nói:
– Các hạ còn lưu lại đây để làm gì?
Hà Lăng Phong nói:
– Tại hạ phải đi cứu Phùng đại ca, bằng không sẽ tình nguyện chết trong Băng cung.
Đường Tiểu Tiểu kiên quyết nói:
– Chúng ta sống chết cùng chung số mạng. Nếu như các hạ không đi, ta cũng không đi. Ta sẽ cùng các hạ vào trong Băng cung cứu Phùng đại hiệp.
Hà Lăng Phong không có cách chi cự tuyệt, đành phải gật đầu, xô cánh cửa ra.
Thạch môn vừa mới hé mở Đường Tiểu Tiên đã vội xông vào trong.
Bởi vì cánh cửa dá kia quá nặng nên Hà Lăng Phong phải dùng hết sức mới đẩy nổi.
Chàng vừa định bước theo Đường Tiểu Tiên vào trong, bất ngờ từ phía sau cửa đột nhiên có người phóng ra. Xuýt chút nữa là cả hai đã đâm sầm vào nhau.
Người dó chính là Đường Tiểu Tiên đã bước vào trong Băng cung trước. Khi vào trên tay vị Đường Tiểu Tiên này không có gì cả. Thế nhưng lúc này trên tay lại có thêm một thanh đao.
Hà Lăng Phong không ngờ rằng vị Đường Tiểu Tiên này lại ẩn nấp ở phía sau cửa, liền lớn tiếng quát:
– Phùng đại ca đâu?
Vị Đường Tiểut vặt. Nếu như đem so sánh với căn phòng ở Tây Khoa viện, thì quả là một trời một vực.
Tiểu Thúy tuy là một kỳ nữ hạ tiện, nhưng giữa nàng và Hà Lăng Phong có một cảm tình rất là đặc biệt.Chàng chưa đáp lại tấm lòng của Tiểu Thúy thì bây giờ đã làm liên lụy nàng ra đến nông nỗi này. Vậy có đáng hổ thẹn lắm hay không?
Hơn nữa rốt cuộc sai lầm này là của ai?
Là ai đã “hại chết” Hà Lăng Phong?
Ai đã khiến cho Hà Lăng Phong biến thành Dương Tử Úy?
Không lẽ đây chính là “mượn xác hoàn hồn”?

*

Hà Lăng Phong tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đã “chết” và cũng không tin rằng con người sau khi chết sẽ có hồn phách.
Và đương nhiên chàng càng không bao giờ tin rằng có việc “mượn xác hoàn hồn”.
Cho nên chàng phải trực tiếp hỏi thẳng Tiểu Thúy mới được.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong căn nhà gỗ còn ánh đèn. Và ngay lúc đó có mấy tiếng ho vang ra. Đó chính là âm thanh của Tiểu Thúy. Phổi nàng không được khỏe, cho nên trước khi ngủ thường hay ho một hồi. Đặc biệt khi trong lòng nàng có tâm sự, hay những khi mất ngủ. Tự nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy mũi mình mình hơi cay cay. Chàng đằng hắng lên một tiếng rồi gõ nhẹ lên cửa ba cái:
– Ai?
– Là ta Tiểu Thúy, hãy mau mở cửa.
– Ngươi là ai?
– Ta là Hà Lăng Phong.
Vừa xưng xong danh tánh, Hà Lăng Phong mới biết mình đã lỡ lời. Bây giờ có muốn thâu lời nói lại cũng không còn kịp.
Quả nhiên từ trong căn nhà gỗ có tiếng thét lớn vang lên. Tiếp theo là một tiếng chấn động mạnh.
Có lẽ Tiểu Thúy đang nằm trên giường nghe được câu trả lời này, nàng sợ quá liền nhảy xuống khỏi giường.
Hà Lăng Phong liền vội đổi giọng:
– Ta vì chuyện của Hà Lăng Phong mà đến. Tiểu Thúy, nàng mau mở cửa ra được hay không?
Bên trong “à” lên một tiếng. Cánh cửa từ từ hé mở.
Hà Lăng Phong liền nhanh nhẹn lách mình vào trong. Vừa vào được bên trong chàng liền đưa tay khóa trái lại.
Trong căn phòng quả thật quá tồi tàn. Chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế và một ngọn đèn mà thôi.
Tiểu Thúy đang co người trong sát góc phòng, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ, còn miệng lắp bắp nói:
– Ngươi... ngươi là ai?
Hà Lăng Phong từ từ lấy chiếc nón tre trên đầu xuống nói:
– Tiểu Thúy, ta thật sự chính Hà Lăng Phong. Tuy diện mạo của ta đã thay đổi, nhưng ta chính là Hà Lăng Phong. Nàng nhất định phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy mở to hai mắt ra, liên tiếp lắc đầu nói:
– Không! Không! Xin ngươi đừng làm cho ta sợ. Hà Lăng Phong đã chết, thật ra ngươi là ai?
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu Thúy, nàng không cần phải nói dối. Rõ ràng nàng biết ta vẫn còn chưa chết mà.
Tiểu Thúy nói:
– Không! Hà Lăng Phong thật sự đã chết, chàng đã chết tại Tây Khoa viện, chính mắt ta thấy bọn họ khiêng chàng ra ngoài.
Hà Lăng Phong nói:
– Ta không cần biết người mà bọn họ khiêng ra là ai, dẫu sao ta mới thật sự là Hà Lăng Phong, hơn nữa ta vẫn còn sống. Tiểu Thúy, nàng phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy lắc đầu nói:
– Ta không tin, ta không tin. Ta cũng không quen biết với ngươi, ta chỉ biết Hà Lăng Phong đã chết.
Hà Lăng Phong biết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có hiệu quả gì.
Chàng liền đổi giọng nói:
– Thôi được, nàng đã nhất định không tin tưởng, ta cũng không miễn cưỡng nàng phải tin. Bây giờ nàng hãy nhìn kỹ ta, xem trước đây nàng đã từng gặp ta hay chưa?
Tiểu Thúy nhìn chàng từ trên xuống dưới, rồi nói:
– Chưa từng gặp qua.
Hà Lăng Phong nói:
– Nàng thử nghĩ lại xem, nàng đã từng quen ta ở đâu?
Tiểu Thúy nói:
– Không có!
Hà Lăng Phong nói:
– Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
Tiểu Thúy đáp:
– Không sai!
Hà Lăng Phong cười cười nói:
– Nhưng mà ta biết dưới bụng bên trái của nàng có một nốt ruồi màu hồng và sau lưng phải của nàng có một cái bớt. Ta nói có đúng hay không?
Tiểu Thúy ngẩn người ra ngạc nhiên.
Một hồi lâu sau, Tiểu Thúy mới lẩm bẩm nói:
– Điều này ngươi nghe người khác nói?
Hà Lăng Phong cười nói:
– Chính mắt ta nhìn thấy. Nếu như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp, vậy tại sao ta lại biết những chỗ kín đáo trên người của nàng chứ?
Tiểu Thúy nói:
– Điều này cũng đâu có gì là lạ. Làm nghề kỹ nữ như bọn ta, hết tiếp người này đến người khác. Cho nên những điều này đâu còn gì là bí mật nữa.
Hà Lăng Phong nói:
– Nàng nói không sai. Nhưng những lời nàng đã từng nói với Hà Lăng Phong thì tuyệt đối không có người ngoài biết được chứ gì? Ngay trong đêm xảy ra chuyện, nàng đã từng muốn Hà Lăng Phong mang nàng cao bay xa...
Chàng chưa nói hết câu, thì Tiểu Thúy đã biến sắc mặt, vội cắt ngang lời chàng:
– Ngươi đang nói bậy gì đó? Mỗi câu ngươi nói ra ta đều không hiểu. Ta không hề quen biết, và cũng không có thời gian nói với ngươi những điều này. Mời ngươi hãy mau ra khỏi nơi đây, ra khỏi đây mau.
Hà Lăng Phong nhìn thẳng vào mặt nàng, rồi từ từ nói:
– Tiểu Thúy, nàng đang tự dối mình phải không? Hôm đó nàng đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới van xin ta mang nàng đi, và nàng cũng biết rõ trong tô canh đó. Tiên vào trong Băng cung trước nói:
– Phùng đại hiệp đã chết rồi, ta đã nghĩ hết cách cũng không thể cứu sống được.
Hà Lăng Phong cắt ngang:
– Nói bậy! Hiện giờ Phùng đại ca ở chỗ nào?
– Ở bên dưới bức tường kia, không tin các hạ có thể tự lên đó xem thử.
– Được! Chúng ta cùng đi đến đó.
– Ta... Ta...
Chưa nói hết câu đã vội vung đao lên tấn công ngay.
Hà Lăng Phong liền vội thối lui ra sau cửa trước để tránh đòn, đồng thời phát chiêu ra tấn công lại.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã sử dụng trên năm chiêu, toàn bộ đều là Hồng Tụ đao quyết của Mê cốc. Bởi vậy chẳng có ai áp đảo được ai cả Hà Lăng Phong liền quát lớn:
– Kim Hồng Ngọc quả nhiên là ngươi.
– Không sai, bây giờ ngươi biết đã quá muộn rồi. Chín chiêu thức của Hồng Tụ đao quyết ta đều đã học hết.
Hà Lăng Phong tức giận quát:
– Hồng Tụ đao quyết chẳng có quan hệ gì với ta. Nếu như ngươi cố ý kéo dài thời gian, gây nguy hiểm cho Phùng đại ca tạ thề nhất định sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh!
Vừa nói đến đây, đột nhiên Đường Tiểu Tiên nói lớn:
– Đừng để cho ả ta tẩu thoát, Phùng đại hiệp đã bị ả sát hại.
Câu nói này giống như tiếng sét đánh ngang tai Hà Lăng Phong, xuýt chút nữa thanh đao đã rơi khỏi tay chàng.
Hà Lăng Phong liền hỏi gấp:
– Thật sự đã chết rồi sao?
Đường Tiểu Tiên nói:
– Phần bụng bị tên tiện tỳ kia đâm một đao, thương thế rất nặng, nhưng vẫn còn chưa tắt thở.
Hai mắt Hà Lăng Phong đỏ ngầu như hai hòn lửa, hét lớn lên một tiếng, vung đao chém thẳng vào người Kim Hồng Ngọc.
Hà Lăng Phong như bị phát điên, tấn công liên tục Kim Hồng Ngọc, oai lực của mỗi chiêu thức đều dũng mãnh vô song, giống như muốn lấy mạng Hồng Ngọc ngay.
Cũng không biết Kim Hồng Ngọc có dụng ý gì hay là bị oai lực của chàng uy hiếp, liên tục thối lui ra sau ba bước.
Hai người giao đấu ở trước động thạch môn, nhưng một người cứ tiến, một người thì lại thụt lại, chẳng bao cả hai đều lọt vào bên trong thạch môn. Từng luồng hơi lạnh từ trong Băng cung ập ra ngoài làm cho tay chân cả hai người cứng đờ, không cách chi thi triển đao pháp được.
Hà Lăng Phong cứ lo tìm cách đả thương Kim Hồng Ngọc, nên dần dần quên mất chắn giữ lối cửa Băng cung.
Nãy giờ Kim Hồng Ngọc chỉ có muốn thoát thân mà thôi.
Bây giờ nhìn cơ hội đã đến, ả liền cố ý làm như nội lực không đủ, hự khẽ một tiếng, rồi lui nhanh về phía vách đá bên trái.
Hà Lăng Phong thấy vậy mừng rỡ, xoay người chém ngang qua một đao.
Kim Hồng Ngọc ngầm vận chân khí vung đao lên đỡ lấy thế chém của Hà Lăng Phong. Sau đó mượn đà xoay mình ngã người xuống đất lăn liên tục hai ba vòng, bên dưới chân chàng.
Thế đao của Hà Lăng Phong đã hơi quá đà và chàng càng không nghĩ rằng Kim Hồng Ngọc sẽ xuất chiêu hiểm như vậy. Phía vách đá này là một góc chết, nên nhất thời thế chém của Hà Lăng Phong không thể thâu lại được. Trong khoảng thời gian đó, Kim Hồng Ngọc đã vọt được ra phía ngoài. Đồng với hai người hoán đổi chỗ cho nhau.
Kim Hồng Ngọc đã bắt được cơ hội tốt, nào chịu bỏ qua. Ả liền lăn thêm một vòng nửa rồi đứng phắt dậy phóng nhanh ra phía ngoài cửa.
Hiển nhiên Hà đăng Phong không chịu bỏ qua cho ả, chàng liền hét lên một tiếng, phóng mạnh lưỡi đao về cửa.
Có lẽ vì quá phấn khởi, hay là vì bị lạnh mà thân pháp của Kim Hồng Ngọc không còn lanh lẹ như lúc vừa rồi. Khi phát hiện ra có tiếng gió rít lên phía sau, Kim Hồng Ngọc lập tức tránh sang một bên, nhưng đã chậm nửa bước. Đúng lúc lưỡi đao cắm sâu vào phía sau vai của ả ta, giống như là mũi tên.
Kim Hồng Ngọc hự lên một tiếng đau đớn, nhưng không hề dám dừng bước lại, mà vẫn cố gắng chạy nhanh ra khỏi thạch môn.
Hà Lăng Phong vừa đuổi theo ra đến cửa thạch môn, đã nghe tiếng Đường Tiểu Tiên gọi giật lại:
– Phùng đại hiệp không xong rồi. Các hạ... hãy mau qua đây...
Hà Lăng Phong đành phải để cho Kim Hồng Ngọc chạy thoát lập tức vội vàng quay trở lại thông đạo.
Phùng Viên đang nằm bên cạnh một vách dá, dưới bụng bị chém một đao rất sâu. Hơi thở của lão đã có phần khó khăn, nhưng vẫn còn chưa tắt thở. Khi nhìn thấy Hà Lăng Phong, Phùng Viên liền cố gượng đau ngồi dậy.
Hà Lăng Phong liền quì xuống nói:
– Phùng đại ca tiểu đệ xin lỗi người, vì đã đến muộn.
Phùng Viên không ngừng thở gấp, trên mặt cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, thấp giọng nói:
– Không! Lão đệ trở lại không hề muộn chỉ là ả kia đến sớm hơn một bước mà thôi. Lúc đó quả thật vì ta quá đói nên mới bị ả chém cho một đao.
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu đệ sẽ đưa lão đại ca ra ngoài trị thương.
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Không được. Nơi đây quá lạnh nên máu chảy ra không được, vì vậy ta mới có thể nói chuyện với lão đệ được thêm vài câu nữa. Còn nếu như rời khỏi đây, ta sẽ chết càng mau hơn.
Đường Tiểu Tiên khẽ nói:
– Nói rất đúng, các hạ cứ làm theo ý của Phùng đại hiệp, trước tiên hãy lắng nghe người nói gì đã.
Hà Lăng Phong gật gật đầu, mặc cho cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, chàng vẫn không kiềm được rơi lệ.
Phùng Viên vẫn thở dốc nói:
– Tiểu Châu Tử cũng bình yên chứ, tại sao cô ấy không đến với lão đệ.
– Phí cô nương vẫn bình yên vô sự. Cô ta... cô ta còn cBăng cung">
  • Hồi 23
  • Hồi 24
  • Hồi 25
  • Hồi 26
  • Hồi 27
  • Hồi 28
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---