Dịch giả: Mộng Bình Sơn
hồi thứ ba mươi sáu
Hiền phụ nhờ ơn đặng sống.
Trung thần tra xét gian ngay.

Khi Bao Công về đến dinh thì nghĩ thầm:
- Việc này nếu chậm trễ e bọn Tôn Võ sanh gian kế thì khó lòng tra xét.
Nghĩ rồi liền đến dinh Trầm Quốc Thanh, rồi đi thẳng ra sau vườn, quả thấy có một cây quế mới trồng. Bao Công khiến quân đào chỗ ấy lên thì thấy thây Y thị chưa rã.
 Bao Công than cho một vị phu nhân hiền đức như vậy mà bị chết một cách thảm thiết như vầy.
 Than rồi liền hỏi Trầm Quốc Thanh:
 - Vậy người đàn bà này có phải vợ nhà ngươi chăng?
 Trầm Quốc Thanh gật đầu:
  Bao Công khiến khiêng thây Y thị đem vào một chỗ thanh vắng, rồi khiến tỷ tấc đem nước ấm tắm rửa sạch sẽ, kế đó mới đem ba món bửu bối là: Ôn lương mạo cho đội lên đầu lấy hoàn hồn chẩm cho gối; rồi lấy phấn hồn hương mà xông
 Trong lúc còn chờ đợi Y thị sống lại thì Bao Công lại truyền bắt Tôn Võ trói lại.
 Tôn Tú thấy vậy nổi giận nói:
- Bao Chuẩn! Ngươi chưa có phụng chỉ sao dám bắt Tôn Thị lang như vậy? Ngươi phải thả em ta ra.
  Bao Công nói:
- Khi nãy tôi phụng chỉ tra xét vụ này mà Tôn Võ cũng liên can trong đám ấy. Hễ người phạm tội thì tôi được phép bắt hết. Để Y thị sống lại, nếu khai có Bàng Hồng, Tôn Tú thì tôi cũng bắt nốt. Vậy chớ thuở nay ngươi chưa nghe Bao Công là người thiết diện vô tư hay sao?
  Tôn Tú thấy Bao Công nói như vậy, liệu bề cãi không lại liền quày quả trở về dinh.
  Lúc này Bao Công đã khiến quân đem Tôn Võ và Trầm Quốc Thanh giam vào Thiên lao, còn Bao Công thì ở lại dinh Trầm Quốc Thanh mà chờ Y thị tỉnh lại, rồi mới trở về dinh mình.
  Còn Tôn Tú thì đi thẳng đến dinh Bàng Hồng thuật 1ại việc tranh cãi với Bao Công cho Bàng Hồng nghe.
  Bàng Hồng buồn bã nói:
- Không biết ý gì mà Bao Chuẩn hay gánh vác những việc vô can, bươi móc những điều tâm sự của ta ra như vậy Nếu nó làm rõ trắng đen thì ắt ta cũng không khỏi tội.
  Tôn Tú nghe nói thì than:
- Nếu vậy thì em ta không tránh khỏi tay Bao Công.
  Từ ấy Bàng Hồng và Tôn Tú suy nghĩ mãi mà không biết âm mưu gì để trừ Bao Công cho được.
  Lúc này Bao Công khiến các tỳ nữ chăm sóc cho Y thị đến canh ba đêm ấy thì Y thị sống lại, mở mắt ra, rồi rơi lụy dầm dề. Bao Công khiến đỡ nàng vào phòng rồi trở về cung đem trả ba món báu vật ấy cho Thiên tử.
Hôm ấy Thiên tử lâm trào, bá quan vào chầu đủ mặt
Bao Công quỳ xuống tâu hết các việc Y thị sống lại cho Thiên tử nghe.
Thiên từ mừng rỡ nói:
- Khanh thiệt là công đức rất lớn. Thôi Trẫm cho khanh ba món bửu bối ấy để cứu những người thác oan.
Bao Công tạ ơn và tâu:
- Hôm trước Bệ hạ dạy tôi tra xét việc Trầm thị, nay tôi xin Bệ hạ giao tờ biểu chương ngoài Tam Quan và tờ Ngự trạng của Trầm thị, đặng tôi hạch hỏi cho minh bạch, và giao Tiêu Đình Quý cho tôi thì mới đối chứng rõ ràng được.
 Thiên tử phán:
 - Trẫm y theo lời tâu của khanh.
  Bèn khiến nội thị lấy tờ biểu chương và tờ ngự trạng trao cho Bao Công, rồi lại hạ chỉ sai người đến Thiên Ba phủ dẫn Tiêu Đình Quý giao cho Bao Công tra xét.
 Bàng Hồng thấy vậy thất kinh, nghĩ thầm:
 - Hôn quân thật bất nhơn lắm. Giao tờ biểu chương của Dương Tôn Bảo thì chẳng nói làm chi, còn tờ ngự trạng của Trầm thị thì ắt Bao Hắc tử lâm hại ta chớ chẳng không. Bao Hắc tử là thằng mặt sắt, hễ gặp việc thì làm, không biết vị nể ai, còn Trầm thị là phận đàn bà, chắc là non gan lắm. Nếu nó biết tờ ngự trạng do ta làm thì ta bị tội rất nặng.
Nghĩ như vậy, lòng rối rắm không nói gì được.
Khi Bao Công lãnh tờ biểu chương và tờ ngự trạng xem xong liền quỳ tâu:
 - Trong hai tờ biểu của Dương Tôn Bảo nói là Địch Thanh dẹp giặc lập công, và Tôn Võ đến Tam Quan không xét kho cứ đòi ăn hối lộ, không thấy có việc làm mất chinh y. Nếu so sánh với tờ ngự trạng của Trầm thị thì không hiệp nhau chút nào. Tôi chắc là tờ ngự trạng này có ai chủ mưu cho Trầm thị chớ chẳng không. Dương Tôn Bảo trấn thủ biên cương đã hai mươi năm, có lòng trung quân ái quốc, lẽ nào tư vị Địch Thanh sát hại cha con Lý Thành là người có công. Việc này tôi dám chắc Dương Tôn Bảo không có lòng ấy. Thuở nay hễ đàn bà mà đi kiện cáo thì thường khi phải có người chủ sử. Điều ấy tôi đã thấy nhiều lắm. Nay tôi xét lại Trầm thị là phận đàn bà, lẽ nào lại dám cả gan đến giữa Triều đình mà cáo trạng, cho nên tôi mới đoán chắc có người chủ sử cho nó, nếu khi ấy Bệ hạ tra xét cho ra người chủ sử thì đã rõ việc này có gian thần toan mưu hãm hại kẻ trung lương rồi.
  Thiên tử nghe tâu thì nói:
- Khi ấy Trẫm cũng quên phứt điều ấy. Vậy chớ khanh biết người chủ sử cho Trầm thị là ai không?
  Bao Công tâu:
- Tôi xem ý tứ đặt để trong ngự trạng thì biết người không phải là người tầm thường, chắc là một vị đại thần trong trào mới làm nổi tờ ấy. Để tôi tra xét cho ra người  xin Bệ hạ nhận lời tôi, cứ theo luật nước mà làm ngay, đừng có vị tình vị nghĩa gì hết.
Bàng Hồng nghe Bao Công nói như vậy thì mặt mày ngắt, không dám nói lời nào hết
  • hồi thứ sáu
  • hồi thứ bảy
  • hồi thứ tám
  • hồi thứ chín
  • hồi thứ mười
  • hồi thứ mười một
  • hồi thứ mười hai
  • hồi thứ mười ba
  • hồi thứ mười bốn
  • hồi thứ mười lăm
  • hồi thứ mười sáu
  • hồi thứ mười bảy
  • hồi thứ mười tám
  • hồi thứ mười chín
  • hồi thứ hai mươi
  • hồi thứ hai mươi mốt
  • hồi thứ hai mươi hai
  • hồi thứ hai mươi ba
  • hồi thứ hai mươi bốn
  • hồi thứ hai mươi lăm
  • .
    Thiên tử phán:
    - Trẫm tưởng đại thần trong triều cũng có người ngay kẻ vạy, song nghĩ vì Trầm thị là vợ của một người võ chức rất nhỏ mà lại từ Tam Quan đến đây xa xôi lắm, lẽ nào lại làm quen với đại thần đặng để cậy làm tờ ngự trạng ấy, vì vậy Trẫm tưởng chắc là người chủ sử đó là người ở ngoài Tam Quan, nhưng chưa biết là ai. Thôi trẫm nói với Bao khanh như vầy, bây giờ chẳng nên tra xét người chủ sử làm chi cho dông dài, cứ việc tra xét việc ở đây mà thôi.
      Bao Công tâu:
    - Chẳng phải tôi muốn tra xét chủ sử làm chi, song giận người ấy là đại thần trong trào, hiểu thông pháp luật còn phạm pháp. Ấy thiệt là có dạ khi quân, có lòng hãm trung lương. Theo ý tôi chắc là loài gian tặc, ham của hối, mà không kể tiếng xấu lưu truyền. Tuy Trầm thị không quen biết chi với thằng nịnh thần ấy, song nếu nó vãi vàng bạc ra cho nhiều thì nó cũng hóa ra người quen biết.
    Bàng Hồng nghe Bao Công tâu như vậy thì giận lắm, nghĩ thầm:
    - Bao Hắc tử thiệt là không kể đến ai hết, dám tới giữa trào bươi móc công việc mà mắng nhiếc ta như vậy. Nếu ta có quyền phép thì chém quách cho đỡ giận...
    Bao Công lại tâu tiếp:
     - Xin Bệ hạ xét lại mà phán đoán cho minh bạch, đặng trừ bọn nịnh thần trong trào. Nay tôi dám chắc rằng người làm bản ngự trạng này là người Bệ hạ tin cậy và thương yêu.
     Bàng Hồng nghe tâu như vậy thì nghĩ thầm:
     - Bây giờ lão định quyết cho ta rồi còn gì đâu.
    Thiên tử nghe Bao Công tâu như vậy thì biết ý Bao
    Công định quyết cho Bàng Hồng rồi, nên kêu Bao Công nói:
    - Bao khanh ơi! Trẫm đã nói với Bao khanh cạn lời, sao Bao khanh cứ nài nỉ tra xét người chủ sử như vậy. Vả người chủ sử không phải là người chánh tội, dẫu có tra ra cũng không phải là nặng. Thôi Bao khanh đừng để ý đến làm chi.
    hồi thứ ba mươi ba
  • hồi thứ ba mươi bốn
  • hồi thứ ba mươi lăm
  • hồi thứ ba mươi sáu
  • hồi thứ ba mươi bảy
  • hồi thứ ba mươi tám
  • hồi thứ ba mươi chín
  • hồi thứ bốn mươi
  • hồi thứ bốn mươi mốt
  • hồi thứ bốn mươi ba
  • hồi thứ bốn mươi bốn
  • hồi thứ bốn mươi lăm
  • hồi thứ bốn mươi bảy
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!9180_35.htm!!!tle="Thương công thần, Dương Văn Quảng tập tước. -Phong Nguyên soái, Địch Thanh trấn Tam Quan.">
  • hồi thứ bốn mươi sáu
  • hồi thứ bốn mươi bảy
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!9180_34.htm!!!n">
  • Lời nói đầu
  • hồi thứ nhất
  • hồi thứ hai
  • hồi thứ ba
  • hồi thứ tư
  • hồi thứ năm
  • hồi thứ sáu
  • hồi thứ bảy
  • hồi thứ tám
  • hồi thứ chín
  • hồi thứ mười
  • hồi thứ mười một
  • hồi thứ mười hai
  • hồi thứ mười ba
  • hồi thứ mười bốn
  • hồi thứ mười lăm
  • hồi thứ mười sáu
  • hồi thứ mười bảy
  • hồi thứ mười tám
  • hồi thứ mười chín
  • hồi thứ hai mươi
  • hồi thứ hai mươi mốt
  • hồi thứ hai mươi hai
  • hồi thứ hai mươi ba
  • hồi thứ hai mươi bốn
  • hồi thứ hai mươi lăm
  • hồi thứ hai mươi sáu
  • hồi thứ hai mươi bảy
  • hồi thứ hai mươi tám
  • hồi thứ hai mươi chín
  • hồi thứ ba mươi
  • hồi thứ ba mươi mốt
  • hồi thứ ba mươi hai
  • hồi thứ ba mươi ba
  • hồi thứ ba mươi bốn
  • hồi thứ ba mươi lăm
  • hồi thứ ba mươi sáu
  • hồi thứ ba mươi bảy
  • hồi thứ ba mươi tám
  • hồi thứ ba mươi chín
  • hồi thứ bốn mươi
  • hồi thứ bốn mươi mốt
  • hồi thứ bốn mươi hai
  • hồi thứ bốn mươi ba
  • hồi thứ bốn mươi bốn
  • hồi thứ bốn mươi lăm
  • hồi thứ bốn mươi sáu
  • hồi thứ bốn mươi bảy
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---

    Truyện Vạn Huê Lầu diễn nghĩa ---~~~cungtacgia~~~---

    © 2006 - 2024 eTruyen.com