Dịch giả: Đài Lan
Tác giả: Donald Honig
Cái giá của 120.000 đô-la?

     ốn người hợp tác với nhau trong phi vụ nguy hiểm phức tạp kia tạo thành một nhóm khá tạp nham. Nhưng mỗi người đều mang lại một chuyên môn nào đó, mỗi người đều biết nghề mình rất giỏi... và biết rõ giá trị của mình (trên phiếu lương có hơn 120.000 đô-la). Nên với tính kín đáo nghề nghiệp, mỗi người đều đã gạt ra mọi bất bình, mọi hiềm khích và cương quyết sốt sắng làm phần việc của mình.
Phi vụ do Mac Knight nghĩ ra. Hắn đã bỏ ra hằng tuần để quan sát theo dõi rồi lên kế hoạch. Sau đó hắn đã bỏ thêm nhiều tuần nữa để chọn người; rồi thêm một thời gian để cho mọi người diễn tập lại vai trò của mình, hắn đòi hỏi sự hoàn hảo y như một nhà đạo diễn thật sự.
Người gần với Mac Knight nhất, về ngoại hình và tính khí, là Thiếu tướng. Đây là một người trung niên, đẹp người, quý phái, với gương mặt có bộ ria rậm trông rất uyên bác; người ta gọi ông là “Thiếu tướng” bởi vì ông đã ở trong hải quân một thời gian khi chiến tranh thế giới thứ nhất.
Rồi có Nobby Henderson, công nhân cảng về hưu, có sức khỏe phi thường. Cái cổ to tướng thò ra khỏi cổ áo len trông y như thân cây. Hắn ít khi nói, nhường cho người khác (đặc biệt là Mac Knight) thay mặt hắn suy nghĩ và nói chuyện.
Thành viên thứ tư là Al Bronson, sát nhân chuyên nghiệp, khó tính và dễ giận; hắn tham gia phi vụ này chỉ vì Mac Knight hết lòng khâm phục tài năng của hắn; và hắn đã nhận lời tham gia, chỉ vì hắn kính trọng và ganh tị các sáng kiến của Mac Knight.
Nhờ dáng vẻ quý phái dễ gây lòng tin, Thiếu tướng nhận được nhiệm vụ lợi dụng vài tuần lễ trước khi ra tay để làm thân với nhân viên văn phòng nơi sẽ xảy ra vụ cướp; hắn chỉ cần lấy cớ là muốn hoàn tất vài công chuyện. Nên sáng hôm đó, mọi người thấy hắn vào văn phòng là chuyện bình thường. Trong khi thu hút sự chú ý của nhân viên trong đó bằng cách tán dóc, hắn theo dõi chân cầu thang ngay cổng, nơi xe bọc thép mới đậu. Hắn thấy người hộ tống mang tiền vào.
- Tiền lương của chúng tôi đến kìa - Một nhân viên nói - Chúng tôi buộc phải mời ông đi ra.
Thiếu tướng mỉm cười thông cảm.
- Không nên làm người khác thèm thuồng, đúng không? - Hắn nói.
Thiếu tướng nán lại thêm một hồi, bước từ từ ra cửa. Hắn nghe tiếng người hộ tống tiến tới trong tiền sảnh; có lẽ Mac Knight và Al Bronson đang theo sát phía sau họ, súng giấu trong túi. Thiếu tướng xoay xở để ra cùng lúc khi nhóm người hộ tống đi vào. Một người phụ nữ bước tới để khóa cửa, nhưng Thiếu tướng la cà thêm một hồi, giữ cửa mở, trong khi hai đồng bọn đang bước trong tiền sảnh. Khi đó tất cả lao vào văn phòng, tay cầm súng, làm việc như một cỗ máy nhanh, bôi trơn tốt và hữu hiệu. Bọn chúng chiếm đoạt tiền, trong khi Thiếu tướng trói các nạn nhân sửng sốt lại với nhau. Rồi bọn chúng lấy luôn các bao tiền quỹ, phóng nhanh ra xe. Nobby đang ngồi bên tay lái, máy xe nỗ sẵn.
Sau đó bọn chúng thực hiện phần hai trong kế hoạch của Mac Knight. Vài tuần trước, sau khi đi tiền trạm kỹ cả vùng, Mac Knight đã chọn chỗ ẩn náu là khách sạn Rừng Thông của bà Wheeler, trên vùng đồi New Hampshire. Khách sạn luôn đóng cửa sau ngày 15 tháng mười, bà Wheeler dịu dàng đã nói với kẻ điều tra lịch sự và ngọt ngào. Nhưng Mac Knight thuyết phục bà tiếp tục mở khách sạn thêm hai tuần nữa, để đón hắn cùng ba người bạn nghỉ phép cùng lúc, và cũng đang tìm một chỗ tiện nghi và yên tịnh.
Bà Wheeler nhận lời. Bà hứa rằng sẽ không có khách trọ nào khác. Khách sạn sẽ không có ai ngoài chính bà và ba người con trai của bà: Edgar, Homer và Blue. Mac Knight đã yêu cầu được gặp ba người này và đã xem xét kỹ để đánh giá. Cả ba đều trầm tính, gần như ít nói; và xét theo bề ngoài, thì không đặc biệt thông minh gì. Mac Knight hài lòng trở về thành phố, báo tin với đồng bọn. Chỉ có Thiếu tướng tán thành. Nhưng cũng chỉ có Al Bronson chống đối. Tiến hành biểu quyết: hai từ “thuận” của Mac Knight và Thiếu tướng, cùng với cái hất vai của Nobby đã thắng được tiếng càu nhàu phản đối của Al Bronson.
Vậy là sau khi chạy xe suốt đêm, cả bọn dang đi trên con đường dài ngoằn ngòeo đến khách sạn nằm trên mạn đồi. Trên ba cây số hành trình cuối cùng, bọn chúng không gặp ai đi ngược đường lại, thậm chí không thấy một ngôi nhà nào.
- Hoàn hảo quá - Mac Knight vừa nói vừa nhìn quang cảnh chạy dài trước mắt - Đúng là hoàn hảo.
- Hoàn hảo đối với chim cú mèo, hay cho sóc? - Al Bronson nói.
Quang cảnh khiến cho kẻ thành thị này đau khổ. Hắn đang khoanh tay, ngồi yên, nhìn chằm chằm trước mặt, với thái độ đã chán chường. Mũ phớt vành rộng, cà vạt lụa trắng, sơ-mi đen thêu chữ đầu tên hắn là hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh đồng quê.
- Bronson ơi, đừng càu nhàu nữa - Mac Knight nói nhẹ nhàng - Không khí miền quê sẽ rất có lợi cho sức khỏe anh. Anh chờ nếm thử bánh táo nướng của bà Wheeler.
Ngồi sau xe, Thiếu tướng cười khúc khích. Nobby im lặng. Nobby có thái độ giống Bronson đối với đồng quê, nhưng phát âm không phải điểm mạnh của hắn, hắn thích giữ lại trong mình các ý kiến phê bình. Thật ra, đúng hơn là sự dè dặt, bởi vì hắn không hiểu cây cối và thiên nhiên.
- Tôi xin nhắc lại, - Mac Knight nói - rằng mục đích chuyến đi này là trốn về thôn quê dưỡng sức suốt hai tuần. Chúng ta giả làm bốn doanh nhân từ New York xuống đi tìm chỗ nghỉ ngơi. Ta không được phép để cho lũ nông dân kia nghi ngờ gì về ta.
- Làm sao mà người ta tin tên kia là doanh nhân New York nổi? - Bronson vừa hỏi vừa dùng ngón cái chỉ Nobby.
- Cẩn thận lời nói đó. - Nobby gầm gừ rồi cúi ra phía trước đặt hai bàn tay to lên ghế.
- Đó là chuvện của tôi - Mac Knight nói - Nobby đâu ngu gì, Nobby biết cách cư xử mà, đúng không Nobby? Thật ra mà nói, Bronson ơi, chính anh mới làm tôi lo. Anh có thái độ hay đa nghi, bọn người đó sẽ không thích đâu. Họ yêu đất đai, yêu con người, và cách tốt nhất để lấy lòng họ là bắt chước họ. Cách thức hay nhất để lấy lòng những người giản dị là phản ánh lại hình ảnh của chính họ. Tôi nói có đúng không Thiếu tướng?
- Nói rất hay. - Thiếu tướng nói.
- Tôi vẫn cứ để súng dưới gối khi ngủ. - Bronson nói.

* * * * *

Bà Wheeler cùng ba con trai có mặt để đón bọn chúng khi chiếc xe lăn bánh trên lối đi và đậu trước khách sạn. Bronson càu nhàu khi thấy Homer Wheeler lấy hành lý ra khỏi xe - bởi vì có một va-li chứa 120.000 đô-la.
- Chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp các ông - Bà Wheeler đứng trên thềm cửa nói - Khách sạn Rừng Thông xin chàc mừng quý khách.
Thiếu tướng bước tới, cởi nón ra khỏi một cái đầu hồng gần như rụng hết tóc, rồi cúi chào.
- Thưa bà, chính chúng tôi mới là hân hạnh.
Mặt bà hồng lên vì thích thú. Trong khi bà tiến tới để đón Nobby, Thiêu tướng nháy mắt tinh ranh với Mac Knight, khiến mặt Thiếu tướng nhăn lại. Nobby ấp úng nói hắn rất vui được đến đây, còn Bronson lầm bầm khẽ một điều gì đó.
Rồi nhân viên tiếp tân (một phụ nữ khá nhỏ, tóc trắng như bông gòn, và gương mặt sáng lên vì một nụ cười trẻ trung) đưa bọn chúng lên phòng. Mac Knight ở cùng phòng với Nobby, còn Thiếu tướng ở với Bronson. Ngay khi bà Wheeler đi rồi, bọn chúng vội vàng tập hợp trong phòng Mac Knight.
- Anh có tiền chứ? - Bronson nói.
- Dĩ nhiên. - Mac Knight trả lời.
- Vậy anh không chia tiền bây giờ sao?
- Để làm gì?
- Để làm gì à? - Bronson lặp lại - Bởi vì tiền là của chúng ta.
- Bronson thân mến à, nguyên nhân thứ nhất tại sao ta đến đây, là vì ta muốn bảo đảm an toàn - Mac Knight nói - Tôi nghĩ cách tốt nhất để làm được như thế, là để y nguyên tiền như vậy. Chia tiền ngay bây giờ là khuyên khích một người nào đó bỏ đi sớm hơn, và điều này có thể gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta.
- Tôi không đồng ý. - Bronson nói.
- Ta biểu quyết vấn đề này nhé? - Mac Knight hỏi với thái độ tự tin và uy tín của một kẻ biết rằng mình đang được nền dân chủ ủng hộ.
- Thôi bỏ đi - Bronson bực bội nói - Nhưng anh hãy nhớ kỹ điều này, Mac Knight à: anh đừng hòng toan làm người muốn ra đi sớm nhất.
Thế là cái va-li quý giá vẫn nằm lại trong phòng của Mac Knight.
Tối hôm sau, Mac Knight và Thiếu tướng đi dạo trong vùng lân cận. Thời tiết mát, trời điểm đầy sao. Dưới chân, lá thu kêu sột soạt.
- Tôi vẫn cứ lo về Bronson. - Thiếu tướng nói.
Thiếu tướng có dáng vẻ rất quý tộc với áo vét bằng vải tweed và mũ phớt.
- Anh đừng lo - Mac Knight nói - Nó chẳng có ai đâu.
- Ồ! Tôi không lo chuyện đó - mặc người khác có thể dễ dàng đánh lừa thằng khỉ đó nếu muốn. Tôi lo là nó không chịu nổi vùng này, rồi bị căng thẳng làm một chuyện không hay nào đó. Bọn nhà quê không ngây thơ như ta tưởng đâu. Có thể bà già dễ tin, nhưng tôi không chắc về mấy thằng con trai của bà. Trông tụi nó đa nghi, lạnh lùng...
- Bản chất tụi nó như thế.
- Bây giờ thì cũng có vẻ quen và thân thiện hơn một chút rồi. Tụi nó kinh doanh khách sạn mà... - Thiếu tướng nói.
- Tôi nghĩ rằng chỉ đơn thuần là tụi nó không ưa ta, chứ không phải nghi ngờ ta đâu. Dù gì, ta đâu phải là khách bình thường. Ta không thể làm khác hơn, nhưng ta không hề chơi thể thao, ta không cởi mở, ta không đi ngựa, không đi dạo, các việc như thế... Anh sẽ nghĩ sao về khách trọ cứ suốt ngày ru rú ngồi nhìn nhau trong phòng?
- Thật đáng tiếc rằng ta không hợp tính nhau - Thiếu tướng thở dài - Lẽ ra ta có thể có kỳ nghỉ rất vui.
- Nhưng anh nói đúng về Bronson - Mac Knight nói - Ta mới ở đây có hai ngày, vậy mà tôi có cảm giác nó có ý làm một điều gì đó không hay. Số tiền rất lớn, Thiếu tướng à. - Mac Knight kết luận và hy vọng đã đưa một gợi ý tinh tế.
Bản năng Thiếu tướng rất nhạy cảm về vấn đề này và nắm bắt ngay điều mà Mac Knight muốn hàm ý. Thiếu tướng suy nghĩ kỹ vấn đề, muốn biết chắc.
- Phải - Thiếu tướng nói khi cả hai bước ra khỏi một khóm thông để tìm con đường mòn dẫn về khách sạn - sẽ thật là tai hại nếu một ai đó phạm sai lầm ngay bây giờ, trong khi có thể tránh không làm. Có phải anh gợi ý ta nên chia phần cho một người bạn rắc rối như nó?
- Đâu có - Mac Knight nói, không thèm bận tâm về lời nói vòng vo của Thiếu tướng - Tôi vẫn giữ ý là nên theo kế hoạch ban đầu. Nếu ta chia tiền cho Bronson, nó sẽ đi New York ngay, tiêu xài hết số tiền đó và sẽ bị tóm. Rồi nó sẽ khai và... Thiếu tướng ơi, phần tiếp theo, thì câu chuyện ai cũng biết và tôi không cần nói nhiều...
- Tôi thà chết, chứ không trở vào tù.
- Tôi hoàn toàn thông cảm với anh!
- Tôi thà chết là nói thật đấy. Tôi có giữ một viên thuốc gây tử vong ba phút sau khi uống vào. Và tôi thà nuốt viên thuốc này, chứ không trở vào nhà đá.
- Mong sao anh sẽ không phải vận dụng đến cách thức này, Thiếu tướng à.
- Tôi có cho Henderson xem viên thuốc. Cách duy nhất làm sợ một kẻ có năng lực giới hạn như thế, là cho người đó xem một cái gì đó mạnh mẽ ; tôi muốn làm cho nó tin vào tầm quan trọng của vụ này, và bắt buộc phải kín miệng. Và tôi phải thừa nhận rằng nó rất sợ.
- Tôi không lo về Nobby - Mac Knight nói - Chính Bronson là người tôi không tin lắm.

* * * * *

Sáng hôm sau, trong khi đang cạo râu, Mac Knight nghe tiếng gõ cửa. Bà Wheeler bước vào. Bà đứng trước cửa, tay chắp trước tạp dề.
- Thưa ông Mac Knight, ông đã sẵn sàng xuống ăn sáng cùng ông Henderson chưa ạ? - Bà hỏi.
- Khoảng năm phút nứa, chị à - Mac Knight nói - Chị đã đánh thức ông Bronson và Thiếu tướng chưa?
- Ồ! Hai ông đã tự thức dậy rồi, rất sớm. Hai ông muốn đi săn.
Mac Knight ngưng động tác cài áp sơ mi, như thể đang làm mẫu để chụp hình.
- Đi săn? - Mac Knight hỏi khẽ như một người trả lời không tự tin một câu hỏi khó nhưng cố giữ giọng vừa phải.
- Đúng. Gần khu đất thuộc khách sạn, có rất nhiều thỏ chạy nhảy, và Homer đã xung phong đưa hai ông ra đó.
- Nhưng hai ông đâu có súng. - Mac Knight nói.
- Khách sạn cung cấp súng. - Bà trả lời.
Mac Knight suy nghĩ. Xa xa hắn nghe tiếng súng nổ.
- Tối hôm qua, không ông nào nói với tôi về chuyện này. - Mac Knight nói và tự hỏi không biết Thiếu tướng có ý muốn nói đến điều đó trong cuộc hội thoại tinh tế của hai người hay không.
- Chính Thiếu tướng nảy ra ý đi săn - Bà Wheeler nói - Hai ông xuống lúc năm giờ rưỡi.
- Thôi, cũng hay. Giải trí một tí cũng tốt thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Mac Knight ra trước cửa hút điếu thuốc. Mac Knight đánh cược vào Thiếu tướng. Mac Knight không biết gì về Bronson, nhưng biết Thiếu tướng rất giỏi cầm súng cây. Những tiếng nổ, thỉnh thoảng nghe xa xa như tiếng trời gầm, đột nhiên ngưng. Một bầu im lặng kỳ lạ, gần như sờ thấy được, ập xuống khu rừng.
Khoảng nửa tiếng sau, Homer Wheeler chạy đến trước khách sạn, mắt lồi ra, như một người vừa mới gặp ma quỷ.
- Thưa ông Mac Knight - Anh dừng trước thềm cửa nói - chỗ kia, gần cái ao, bị tai nạn.
- Tai nạn gì? - Mac Knight hỏi bằng giọng khàn khàn như thể đã hỏi câu này lần thứ mười.
Mac Knight vứt điếu thuốc, chạy xuống bậc thềm.
- Thì, sáng nay ông Bronson và Thiếu tướng đi săn vài con thỏ rồi...
- Biết rồi. Ai bị trúng?
Homer dừng một hồi, mắt mở to, thở mạnh.
- Ông Bronson. - Homer nói.

* * * * *

Bronson nằm bên ao, mặt úp xuống bùn. Gần đó, Thiếu tướng ngồi trên khối đá, cây súng dựng giữa đầu gối và chỉ cầm một tay như cây gậy quyền. Thiếu tướng nhìn mọi người đến: Mac Knight, Nobby, ba anh em Wheeler: Homer, Edgar và Blue đứng quanh xác chết. Mac Knight và Nobby đi đến chỗ Thiếu tướng.
- Chúng tôi đang săn - Thiếu tướng thản nhiên nói - Bronson đòi đi hướng khác. Bronson đi hướng ao, còn tôi hướng kia. Tôi thấy một cái gì đó động đậy và tôi bắn. Khi không thấy ai trả lời tiếng gọi, tôi trở lại và thấy Bronson. Trên đường về khách sạn, tôi thấy anh bạn kia và nhờ anh ấy chạy về khách sạn.
Mac Knight nhìn Bronson. Cái chết này gây ra vấn đề khá tế nhị. Ba anh em đang trơ trơ nhìn; họ đang chờ. Mac Knight bước đến họ.
- Tôi rất tiếc. - Mac Knight nói.
- Vâng thưa ông, chúng tôi cũng vậy. - Homer nói.
- Việc này sẽ có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng khách sạn. - Edgar nói.
- À! Thế hả? - Mac Knight hỏi - Đúng vậy. Chắc chắn rồi - Mac Knight nói thêm bằng một giọng cứng rắn hơn - Ảnh hưởng rất xấu. Chuyện như thế sẽ đuổi khách đi, chắc chắn rồi. Nguy hại đến khách sạn.
- Nhưng biết làm sao bây giờ. - Homer nói.
- Thì, cũng có cách chứ - Mac Knight nói - Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm. Dĩ nhiên là Thiếu tướng không biết, nhưng lẽ ra không nên cho phép Bronson lao vào chuyến săn như thế này. Bronson rất dễ bị kích động, rất vụng về. Bronson không biết gì về săn bắn. Nếu biết Bronson đi săn, thì tôi đã cản rồi. Tôi nhất định không muốn khách sạn bị tiếng xấu vì chuyện này.
Ba anh em câm lặng nhìn hắn như bồi thẩm đoàn nhìn. Gió mát nhẹ nhàng vuốt ve cây thông, với tiếng thở dài u sầu, và làm nhăn mặt ao đang bắt đầu óng ánh dưới nắng ban mai.
- Tôi nghĩ, - Mac Knight nói tiếp - có thể không cần báo cho ai hay đâu. Tất nhiên là không ai ngoài chúng tôi và bạn bè ở New York của anh Bronson. Anh ấy không có gia đình, không có người thân gì có thể đến đây gây chuyện. Hay các anh để cho chúng tôi mang anh Bronson về New York và tổ chức mai táng kín đáo? Tai nạn săn có thể xảy ra bất cứ đâu mà. Các anh hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu. - Homer nói.
- Các anh có cho rằng ý kiến như vậy là hợp lý không?
- Tôi nghĩ thế. - Homer nói.
Homer nhìn hai người kia, hai anh em kia sẽ không cãi lại lời Homer. Homer là anh cả. Rồi đến Edgar. Còn cậu em út, Blue, thì vô cùng nhút nhát - hoặc có thể chậm phát triển. Rất ít khi nghe cậu em thốt ra tiếng nào. Homer quay lại nhìn Mac Knight.
- Chúng tôi cho rằng các ông làm được như thế thì rất hay, thưa ông Mac Knight.
- Tốt - Mac Knight nói - Bây giờ ta hãy về báo tin cho mẹ các anh.

*

Hai tiếng đồng hồ sau, thi thể của Al Bronson nằm trên ghế sau xe, được phủ tấm drap do bà Wheeler tử tế cho mượn. (Trong hành lý mà ba tên mang theo cho “chuyến đi New York” có cái va-li đựng tiền. Bọn chúng để lại phần lớn các hành lý còn lại để trấn an gia đình Wheeler rằng sẽ quay về).
Nét mặt bình tâm, ba người bạn có tang chen nhau ngồi ghế trước xe.
- Không biết gần đây có tìm được chỗ tốt không, các anh nhỉ? - Mac Knight hỏi.
- Chắc là ở đây không thiếu đâu - Thiếu tướng nói và nhìn các bụi cây nhiều màu chạy dài trước mặt - Trớ trêu quá nhỉ?
- Sao? - Mac Knight hỏi.
- Bronson sẽ yên nghỉ tại đây, ở một nơi mà nó rất ghét.
- Hiếm khi người ta được lựa chọn nơi kim tĩnh của mình - Mac Knight đăm chiêu nói - Nhưng tôi nghĩ anh bạn Bronson của ta sẽ an nghỉ nơi vùng đồi và thung lũng này tốt hơn là nếu ta chôn anh ở Times Square chẳng hạn.
- Nói rất hay Mac Knight ơi. - Thiếu tướng tuyên bố.
Bọn chúng rẽ vào một con đường đất và chạy theo đó suốt vài cậy số. Vùng đồng quê hoàn toàn vắng vẻ. Thậm chí không có dấu lốp xe trên con đường. Bọn chúng đến giữa một khu đặc biệt nhiều cây. Mac Knight dừng xe, bọn chúng bước xuống.
- Ở đây cũng hay - Mac Knight vừa nói vừa xem xét chỗ rừng yên tịnh và tối tăm, nơi các thân cây như tụ hợp lại để chống đôi mùa đông sắp đến - Ta hãy vứt Bronson đâu đó trong đây, khi xuân về, nó sẽ hầu như không còn gì. Thậm chí có nhiều khả năng không tìm thấy nó trong mấy năm. Đây không phải là nơi người đi dạo thường lui tới.
- Và chỗ này rất thích hợp với tính cách của nó. - Thiếu tướng nhận xét và nhìn bóng tối.
Mac Knight ra lệnh cho Nobby; cựu công nhân khuân vác cảng bước đến xe, mở cánh cửa sau, nhấc thi hài bọc drap bất động. Samish đặt thi hài trên vai, hắn đi theo hai tên kia qua đám bụi gai rậm. Bọn chúng cứ bị vướng mắc ở mỗi bước đi, gây những tiếng rắc rắc đột ngột khiến khu rừng bí ẩn thêm, bầu im lặng nặng nề hơn. Khi đến một chỗ đặc biệt rậm và khó đi hơn, Mac Knight dừng chân. Nobby thả gánh nặng và xác Bronson ngã sụp xuống đất: tấm drap bị mắc vào gai để lộ cái mặt trắng bệch, mắt còn mở to.
- Sao không nhẹ tay hơn. - Mac Knight nói.
Rồi bọn chúng bỏ đi, để mặc Bronson ngắm nhìn đỉnh cây qua lỗ hở những cành gai. Chẳng bao lâu đỉnh cây sẽ phủ đầy tuyết. Bọn chúng trở lên xe, ra đi. Để cho “chuyến đi New York” có vẻ thật hơn, bọn chúng ngủ hai đêm ở một khách sạn nhỏ ven đường, cách khách sạn Rừng Thông khoảng một trăm cây số về hướng bắc. Tuân thủ đúng quy luật của giới anh chị, cả Mac Knight lẫn Thiếu tướng đều không đề cập gì đến cái chết của Al Bronson. Đây thuộc loại việc không nói ra. Mac Knight tế nhị giữ im lặng suốt hai ngày, phòng trường hợp Thiếu tướng muốn tâm sự một chút. Nhưng dường như cả hai đều chờ người kia nói. Lại có những thao tác tinh tế; cuộc nói chuyện - khi có nói - từ từ đi đến gần, thận trọng đi vòng qua, rồi đi xa khỏi chủ đề mà cả hai đang quan tâm nhất.
Tuy nhiên cái chết của Bronson có được đề cập đến, nhưng từ một nguồn hết sức bất ngờ. Chuyện xảy ra trong buổi tối thứ nhì ở khách sạn ven đường. Cả ba đang ngồi trong phòng, nghe tiếng mưa phùn lách tách vào kính cửa sổ, thì Nobby lên tiếng.
- Bây giờ Bronson chết rồi, thì mỗi đứa có nhiều tiền hơn một chút, đúng không?
Mac Knight và Thiếu tướng ngạc nhiên về tính toán của Nobby hơn là về âm thanh tiếng nói của hắn.
- Ừ... đúng rồi, Nobby à - Mac Knight nói - Không thể nói khác. Dĩ nhiên là thật đáng tiếc cho anh bạn quá cố của ta, nhưng mà...
- Tôi tin chắc anh Bronson muốn phần anh ấy thuộc về ta hơn là cho người khác - Thiếu tướng dõng dạc nói - Anh Bronson không thích nguy hiểm.
- Tôi chỉ muốn hỏi, vậy thôi. - Nobby nói rồi trở lại thái độ bình thường - tức là im lặng, hơi cay đắng và đăm chiêu, chứ không hề hiềm khích.
Nobby giữ im lặng, không phải vì hắn không có gì để nói, mà vì - và điều này đặc biệt khi hắn ở cùng Mac Knight và Thiếu tướng - hắn biết rõ hắn không có khả năng ăn nói thông minh. Lời tuyên bố mà hắn vừa mới thốt ra về cách chia tiền mới đã lẩn quẩn trong đầu hắn từ lúc lần đầu tiên thấy xác của Bronson. Trong thái độ im lặng mà hắn tự áp đặt cho mình, hắn đã liên tục so sánh những kiểu chia cho bốn, rồi chia cho ba, của con số một trăm hai chục ngàn khổng lồ. Hắn biết rằng ít phần hơn nghĩa là nhiều tiền hơn. Nhưng hắn muốn được nghe xác nhận. Hắn cũng biết nhiều thứ về bản tính con người, đặc biệt là bản tính những con người hắn thường giao lưu. Hắn đã lăn lộn quá nhiều, nên hắn biết tự mình nhìn và quan sát. Hắn đã cảm nhận sự thù địch giữa hai bạn hắn với bạn làm ăn quá cố. Có thể Bronson đã chết vì tai nạn, hoặc có thể vì một sự bất đồng quan diểm cần giải quyết, hoặc bởi vì ít phần hơn nghĩa là nhiều tiền hơn.

* * * * *

Bọn chúng quay về khách sạn sáng hôm sau, cam đoan với gia đình Wheeler rằng danh tiếng khách sạn đã được giữ gìn. Bà Wheeler tỏ ra vui mừng và mang ơn.
- Bốn mẹ con tôi sẽ không bao giờ quên những gì quý ông đã làm. - Bà nói.
Ba người con trai câm lặng đứng xếp hàng phía sau bà cùng gật đầu.
Để chứng tỏ bà rất cảm kích hành động của khách, bà Wheeler làm bánh táo chiên mang lên tận phòng, dọn trên một cái bàn bố trí đặc biệt cho khách.
- Cám ơn chị nhiều lắm. - Mac Knight nói khi bà để dĩa bánh nóng hổi trên bàn.
- Tôi sẽ mang trà lên ngay. - Bà Wheeler nói.
Rồi bà bước ra.
- Không khí rất gia đình. - Thiếu tướng vừa nói vừa nhìn bánh chiên.
Nobby cúi tới, tự lấy cho hắn một dĩa đầy rồi bắt đầu ăn.
- Các bạn biết không, - Thiếu tướng nói bằng một giọng mơ mộng - khi hết thời, tôi rất muốn nghỉ hưu ở vùng này. Mà thời điểm đó cũng sắp đến rồi.
- Thiếu tướng mà nghỉ hưu à? - Mac Knight trêu - Một người đa tài như anh mà hưu sao?
- Đâu có gì là bất hợp lý - Thiếu tướng nói - Tôi có thể ở lại đây như một người...
Nhưng Thiếu tướng không bao giờ nói hết câu được bởi vì Nobby, ngồi cạnh Thiếu tướng đột nhiên lắc lư trên ghế, va vào bàn đứng dậy. Mặt Nobby nhăn lên, như đang đau quằn quại. Nobby lùi ra tường phòng, dùng bàn tay to tướng cào ngực, như muốn chui vào trong để lấy cái đau ra. Mắt hắn như to lên gấp đôi, rồi hắn nhìn chằm chằm Thiếu tướng đang quan sát hắn.
- Mày... - Nobby nấc lên - mày đã cho cái viên thuốc bẩn thỉu kia... vào đĩa tao... Mày đã giết Bronson... bây giờ đến tao.
Tiếp tục thốt ra những tiếng khàn khàn không hiểu được, Nobby lao đến Thiếu tướng, dùng hai bàn tay to tóm cổ rồi làm Thiếu tướng ngã khỏi ghế. Cả hai lăn xuống đất; Nobby nằm trên; mạch máu ở cái cổ khỏe mạnh của hắn đang phồng lên.
Mac Knight cũng đứng dậy, tựa lưng vào tường. Mac Knight đứng yên và căng thẳng nhìn cuộc đấu bất cân bằng bằng sự mê hoặc gớm ghiếc của một kẻ hiếu kỳ đang chứng kiến một cuộc xử trảm. Thiếu tướng thốt ra một tiếng kêu cứu yếu ớt. Nhưng Mac Knight chỉ có thể nghĩ đến cái va-li đầy tiền trong tủ... nghĩ đến kiểu chia mới thành một phần. Một suy nghĩ kỳ quặc đột ngột xuyên qua trí óc hỗn loạn nhưng còn lý trí của Mac Knight: dù sao Thiếu tướng vừa mới nói đến chuyện nghỉ hưu mà, phải không? Thiếu tướng sắp bị bóp cổ chết; còn Nobby, nhờ thuốc độc chết người đang lưu thông trong máu (lần này Thiếu tướng đã chơi khôn quá, Mac Knight tự nhủ), còn Nobby thì chỉ sống hơn Thiếu tướng được một hai phút mà thôi.
Rồi tất cả chấm dứt. Xong. Thiếu tướng nằm ngửa, mặt quay đi như không muốn nhìn một cảnh tượng gớm ghiếc. Nobby đang quỳ, đầu ngã ra phía trước, hàm dưới thòng xuống, hổn hển, sức sống đang chạy ra khỏi người hắn y như chảy ra khỏi vòi nước mở. Cuối cùng Nobby rùng mình, ngã sụp sang một bên.
Mac Knight không động đậy. Hắn nhìn. Dường như không thể có chuyện này được. Nỗi khiếp sợ làm đổi màu mắt hắn. Rồi hình ảnh đống tiền làm hắn choáng váng. Hắn bắt đầu thấy mừng rỡ.
Mac Knight ra khỏi phòng, lặng lẽ đi ra khỏi khách sạn. Buổi tối mát lạnh, gió thổi rì rào vào cây. Hắn bước đi một hồi; đầu óc cố xua đi những suy nghĩ đang quay cuồng như một đội quân ma. Làm gì với mấy cái xác? Làm thế nào đi khỏi chỗ này mà vẫn giữ thể diện? Vấn đề không nan giải lắm, nhưng phải suy nghĩ kỹ.
Lúc đó, Mac Knight nghe tiếng động phía sau lưng. Tiếng chân bước làm lá khô kêu sột soạt. Dưới ánh sao, hắn nhìn thấy bà Wheeler. Bà già đội khăn choàng trắng đang đi tìm hắn.
- Thưa ông Mac Knight - Bà nói với giọng đau buồn - Ông có biết rằng trong phòng ông có hai người chết không?
Mac Knight xém phá lên cười. Tưởng như hắn đã phá hủy một cái gì đó trong cuộc đời trong sạch lâu nay của bà Wheeler, như thể hắn đã vi phạm một điều gì đó mà bà sẽ buộc phải báo cho Ủy ban y tế xã.
- Chắc là hai người chưa chết đâu - Mac Knight nói - Họ chỉ bệnh thôi. Ngày mai tôi sẽ mang họ đi.
- Ô! Không phải đâu, ông Mac Knight à. Họ chết hẳn rồi.
- Thôi được. Có lẽ chị nói đúng. Tính khí họ nóng quá, tôi không cản nổi. Có lẽ vùng quê này xui xẻo quá.
- Ông không ăn bánh táo chiên, phải không? - Bà hỏi.
- Bánh táo chiên?
- Dường như ông Henderson và Thiếu tướng đã ăn phần bánh chiên của mình.
- Tôi không hiểu, chị Wheeler à. - Mac Knight nói và bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- Nếu ông ăn bánh chiên, như lẽ ra ông phải ăn, thì giờ này ông đã nằm với hai người kia rồi.
- Ý chị muốn nói... rằng chị đã bỏ một cái gì đó trong bánh à? - Mac Knight hỏi.
Cùng lúc hắn đang phát âm ra những lời lẽ khó tin này, thì hắn cũng nhận ra sự thật. Chị đã làm chuyện đó, Mac Knight nghĩ bụng và đứng sững lại như một người đi dạo đụng phải con rắn trong bóng tối.
- Ông Mac Knight à, - Bà Wheeler nói băng một giọng khác hẳn nhưng vẫn dịu dàng - chúng tôi đã biết các ông là ai. Ở đây, chúng tôi có đọc báo. Các ông đến và các ông đã đặt một nỗi cám dỗ to lớn trước mặt chúng tôi. Làm chúng tôi muốn điên lên. Bao nhiêu là tiền!
- Chị đã biết về chuyện tiền à? - Mac Knight hỏi.
- Chúng tôi biết hết.
- Và chính một người con trai chị đã giết Bronson?
- Homer. Homer bắn giỏi nhất vùng này. Chúng tôi khỏi phải lo giấu cái xác. Tôi tin chắc các ông đã lo liệu rất tốt. Hiện, mấy thằng con trai tôi đang mang ông Henderson và Thiếu tướng (một người rất dễ thương) đi, sẽ cho xuống cái giếng cũ.
Khi đó Mac Knight thấy bà cầm trong tay một khẩu súng nhỏ xíu và bà đang mỉm cười.
- Chị Wheeler à, không nên vội vã - Mac Knight nói - Chị có tưởng tượng tiền sẽ làm gì đối với chị và các con trai chị không? Chị có biết rằng tiền là sức mạnh làm hư hỏng mọi thứ, rằng tiền làm thay đổi lòng người? - Mac Knight tuyệt vọng tiếp tục nói - Chị đã thấy rằng tiền đã gieo những gì nơi các bạn đồng hành của tôi xích lại, dè dặt, nghi ngờ, bạo lực... Tôi thấy chị và các con trai chị đang có cuộc sống hạnh phúc và tiện nghi tại đây. Bộ chị muốn cuộc sống chị bị hỏng đi bởi đống tiền kia, tiền chỉ mang lại đau khổ, ganh tị, cãi vã và bất hạnh thôi sao?
Bà Wheeler vẫn mỉm cười tử tế, như thể bà đang nhìn một thằng ngốc chơi đùa.
- Vậy chị sẽ giết tôi. - Mac Knight nói.
- Đúng! - Bà Wheeler trả lời.
Bà làm đúng như thế.
Sau đó bà cất khẩu súng còn bốc khói vào túi tạp dề, vòng ra sau nhà, đi vào khu vườn, tìm mấy thằng con trai bên cái giếng.
- Các con đi khiêng ông Mac Knight đi, ông ấy đang nằm ngoài vườn - Bà nói - Mẹ sẽ đi lấy tiền trên kia. Các con đã vứt hai ông kia chưa?
- Dạ rồi mẹ à. - Homer trả lời.
- Tốt. Bây giờ... ủa, thằng Blue đâu rồi? - Bà hỏi.
- Em nó bị tai nạn rồi mẹ ơi. - Edgar nói.
- Em Blue bị té xuống giếng. - Homer nói.
Bà Wheeler nhìn từng gương mặt thản nhiên, trơ trơ. Bà nhớ đến những lời nói cuối cùng của Mac Knight và chỉ biết kêu lên: Trời ơi! Ôi! Trời!