ời chú thích : Tác giả xin trân trọng nhắc lại rằng mặc dầu dựa vào thực tế địa lý và thời sự, bộ truyện gán điệp này chỉ là sản phẩm của tưởng tượng. Nếu có sự trùng hợp hoặc gần gặn nào với sự việc xảy ra, đó chỉ là ngẫu nhiên, ngoài trách nhiệm của người viết * * * Trời mưa như trút nước. Ngoại trừ cầu Hiền Lương là còn sáng đèn, toàn khu vực sát vĩ tuyến 17 đều chìm trong bóng đêm dày đặc. Dường như nước mắt của hàng triệu người xa vợ, xa chồng, xa con cái, xa cha mẹ, xa quê hương đã kết tụ thành mưa trên sông Bến Hải, nên trời mưa mãi mưa hoài, mưa suốt từ sáng đến chiều, rồi mưa suốt từ chiều đến nửa đêm. Lê Tùng lấy ống tay áo chùi mắt để nhìn rõ con đường gồ ghề, uốn khúc như con rắn hổ mang giữa những cánh đồng ngập nước. Mắt chàng bỗng đỏ hoe vì bị làn vải kaki cọ sát thật mạnh, khiến chàng sực nhớ ra bộ áo màu vàng dày cộm của chàng đã ướt sũng. Bộ áo kaki một tuần chưa giặt bị thấm đầy nước của Lê Tùng trở nên nặng chình chịch như đeo quả tạ trên mình. Công việc chàng làm đêm nay cũng nặng chình chịch như quả tạ ngàn cân đè lên đôi vai mảnh khảnh của chàng. Lê Tùng vội lái sang bên để khỏi lọt xuống ruộng nước. Hai ngọn đèn pha sáng quắc của chiếc xe zeep không mang số không đủ sức xuyên thủng màn mưa, màn đêm và màn sương. Vốn là đệ tử của thần tốc độ, Lê Tùng thường phóng nhanh trên trăm cây số một giờ, ngay cả trên những con đường quanh co, và lòi lỏm. Đêm nay, chàng chỉ được chạy số một, mỗi giờ không quá 15 cây số. Lê Tùng cúi xuống cổ tay nhìn đồng hồ lăn tinh : 3 giờ sáng. Trời, 3 giờ sáng là giờ sung sướng nhất của giống đực và giống cái đa tình. Trong thời gian ở Sài Gòn, 3 giờ sáng là giờ Lê Tùng trịnh trọng bỏ ba cục đá của tủ lạnh vào cái ly pha lê, rót vào nửa chai coca xủi bọt trước khi pha trộn với một đốt ngón tay bacađi (1) Chàng uống nhiều rượu rhum (rum) khác nhau trong cuộc đời gián điệp bẩy nổi ba chìm, song chưa thấy thứ nào đậm đà bằng bacađi, người đàn ông thức đêm không cảm thấy buồn ngủ, men say bốc lên từ từ, nhẹ nhàng làm cho tứ chi đê mê như hít một gờram bạch phiến. Chàng lại có thói quen không bao giờ uống Bacadi một mình : đêm nào chàng cũng có một người đàn bà đầy nhựa yêu đương bên cạnh. Song đêm nay, một đêm đầy mưa, và đầy gió lạnh, chàng một mình một xe oằn oại dọc bờ sông Bến Hải. Không có đàn bà đẹp. Không có rượu bacadi. Không có mùi nước hoa thơm thơm, trong tầm tay, để tắt, toàn căn phòng gắn máy điều hòa khí hậu biến thành thế giời thiên thai. Bất giác, Lê Tùng thở dài. Chàng nhớ đến người đàn ông lực lưỡng, tóc cắt ngắn, mấy sợi quăn quăn lòa sòa trên vầng trán rộng ; loé ra tia mắt sáng như chứa chất thép. Người ấy là Văn Bình, tức Z.28. Trước khi Lê Tùng trèo lên phi cơ quân sự vô danh, bay ra Quảng Trị, giáp tuyến ? Văn Bình kêu chàng vào phòng. Lệ thường, người ra lệnh cho chàng là ông Hoàng, tổng giám đốc. Song ông Hoàng đi ngoại quốc vắng, Văn Bình thay thế. Lê Tùng thích được làm việc với ông Hoàng hơn với Văn Bình. Ông Hoàng còn mỉm cười, còn vỗ bàn tay gầy gò vào vai chàng, còn Văn Bình thì đứng sững giữa phòng, nét mặt nghiêm nghị : - Chào anh Lê Tùng. Hân hạnh được gặp anh. Như anh đã biết, đây là một công tác quan trọng. Đêm nay, Z.307 sẽ trở về. lần này, 307 sẽ mang theo một số tin tức và tài liệu tối mật và tối hệ. Anh được phái đi đón vì anh là cấp trên trực tiếp của 307, cũng như của các điệp viên do Sở gài đặt từ Quảng Bình đến Thanh Hóa. Trong quá khứ, anh đi đón nhiều lần nên quen đường. Tưởng cần nhắc thêm là ở bờ Bắc, địch canh phòng rất cẩn mật. Địch có thể giết 307. Địch cũng có thể giết anh. Anh đừng quên là xe zeep anh lái dọc bờ Nam là xe zeep tư nhân, không đeo bảng số. Trong người, anh cũng không được mang theo một giấy tờ căn cước nào hết. Tôi đã liên lạc với cơ quan an ninh để rút lính ra khỏi khu vực mà anh sẽ gặp 307 đêm nay. Anh nhớ rõ rồi chứ ? - Thưa, nhớ. Người đàn ông đẹp trai, và cường tráng đập nhẹ vào vai Lê Tùng. Chàng vẫn thích được vỗ vai, nhưng khi Văn Bình đụng vào người, chàng vội rụt lại, mặt nhăn nhó. Ông Hoàng vỗ vai êm ái bao nhiêu, thì Văn Bình vỗ vai đau nhức bấy nhiêu. Chàng bỗng nhớ ra Văn Bình là một võ sư đệ tứ đẵng Nhu đạo, vô địch quyền Anh, và có bàn tay cứng như sắt nguội. Tuy gia nhập tổ chức của ông Hoàng đã lâu, và leo lên tới chức R(2) Lê Tùng vẫn chưa bằng một móng tay của văn Bình. Lê Tùng giỏi võ, song tài ba của chàng chỉ có thể đánh ngã một đám anh chị, hoặc hạ sát một điệp viên của địch. Thấy chàng nhăn nhó, Văn Bình ngó sững, vẻ mặt kinh ngạc. Lê Tùng xoa vai : - Anh khoẻ quá. Tôi tưởng như xương vai tôi bị gẫy. - Xin lỗi anh. Vừa lái xe, Lê Tùng vừa xoa lại chỗ vai bị đau. Trời vẫn mưa như trầm như trút. Một lằn chớp xẹt ngang nền trời tối thui. Trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, Lê Tùng thoáng thấy giòng sông Bến Hải và vùng phi chiến rộng mênh mang. Chạy được một quãng nữa, Lê Tùng tắt đèn. Bắt đầu từ đoạn này, chàng phải lái mò trong đêm khuya mù mịt. Đành rằng chàng có một thứ kính riêng có thể nhìn xuyên qua màn tối (3), chàng vẫn thấy lờ mờ. Nếu tay lái non, chàng có thể đâm sầm xuống ruộng. Chàng không sợ tai nạn. Và trong đời dọ thám tai nạn xảy ra như cơm bữa. Chàng chỉ sợ không đến địa điểm AQ- 19 đúng giờ, đúng phút đã hẹn. Lê Tùng lại coi đồng hồ lần nữa. 3g15 Chàng đậu xe, tắt máy, mở bản đồ, đặt trên vô lăng. Dưới ánh sáng lờ mờ của táp lô (tableau), chàng nhận ra điểm AG – 19 được ghi bằng dấu chì đỏ trên bản đồ bằng ni lông, không thấm nước. Còn 5 phút nữa đến nơi. Miệng khô đắng, chàng cảm thấy thèm thuốc lá. Chàng có thể che đầu thuốc trong lòng bàn tay, song chàng không thể bật lửa. Lính gác trên bờ Bắc có thể phăng ra chàng. Dạo này, dọc bờ sông họ đều trí súng đại liên. Đêm đêm, họ thường bắn vu vơ xuống bờ Nam, không biết để khỏi buồn ngủ, để bớt sợ ma, hay để rượt theo một bóng người can đảm dám vượt vĩ tuyến 17. AQ- 19 là một trong những điểm cạn nhất trên sông Bến Hải. Ông Hoàng đã nghiên cứu kỹ càng : trừ những ngày đầu tháng và giữa tháng có con nước, AQ – 19 lúc nào cũng cạn, cạn nhất là ban đêm từ 3 đến 4 giờ sáng. Những giọt mưa lạnh buốt hắt vào mặt Lê Tùng. Cái áo tơi và cái dù chàng đã vô ý bỏ quên ở Quảng Trị. Trong người chàng chỉ còn một chỗ không bị ướt ; đó là dưới nách trái, nơi chàng đeo khẩu súng Ruger (4) nóng 22. Trong phòng hẹp, khẩu Ruger là một võ khí kiến hiệu, không kềnh càng mà bắn chính xác, song giữa đồng không mông quạnh ; đối diện những khẩu liên thanh ba càng, nó trở thành một món đồ chơi cho trẻ con. Tuy nhiên, Lê Tùng vẫn mang súng lục bên mình để khỏi cảm thấy lẻ loi. Bao da cừu đựng súng đã được chàng đánh xi láng bóng, chàng đụng nhẹ vào là khẩu Ruger thân yêu tuột vào gan bàn tay, và trong vòng 10 thước Lê Tùng có thể bắn trúng một chai nước ngọt. So sánh với tài bách bộ xuyên dương của Văn Bình, chàng chỉ là đệ tử, nhưng dầu sao chàng vẫn dư sức đối phó với bọn điệp viên của địch. Lê Tùng nâng cặp kính hồng ngoại tuến lên ngang mày. Mưa vẫn xối xuống ào ào. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa với tiếng mưa rơi tạo cho đêm cuối đông ở giáp tuyến một quang cảnh buồn tênh. Chàng đâm oán ông Hoàng, oán cái nghề tình báo phải gió, vào lúc thiên hạ ngủ say với mỹ nhân thì mình phải thức, và lăn vào chỗ chết. 3 g30 … Qua ống kính hồng ngoại, chàng chỉ thấy một lùm cây to lớn và một dãy nhà đen sì ở đàng xa. Dãy nhà này là một trong nhiều trạm gác của địch trên bờ Bắc. ban đêm, binh sĩ Bắc Việt chui xuống hầm, chĩa họng đại liên về phía Nam. Z.307 phải là kẻ quyền biến và can trường mới vượt qua nổi hàng rào đạn thép của địch. Trong quá khứ, 307 đã vượt qua sông, gặp Lê Tùng 5 lần, lần nào cũng mỹ mãn. Nhưng lần này … Lê Tùng không muốn nghĩ thêm nữa. Gián điệp là một nghề lạ lùng, 9 lần thành công, song lần thứ 10 có thể thất bại nghĩa là chết. Z.307 đã vượt tuyến 5 chuyến thành công. Chuyến thứ 6 và cũng là chuyến sau cùng trước khi 307 đổi công tác có thể cũng là chuyến sau cùng của cuộc đời. Gặp 307 xong, Lê Tùng sẽ trở về Sài Gòn làm tờ trình cho Văn Bình, và như ông Hoàng đã hứa, chàng sẽ được đổi sang Nhật, làm R. dưới danh nghĩa đệ nhị tham vụ sứ quán tại Đông Kinh. Chà ! Còn gì thú bằng ở Đông Kinh, với những phòng tắm hơi nước, những hộp đêm thần tiên, những hằng nga bằng xương, bằng thịt … Bỗng một tiếng sét long trời lở đất nổi lên. Bàng hoàng, Lê Tùng dựa vào xe zeep, mắt chàng vẫn không rời ống kính quan sát. Lê Tùng bàng hoàng không phải vì nghe tiếng sét bất thần mà vì qua ống nhòm chàng vửa thấy một cảnh tưởng làm chàng dựng tóc gáy. Bất giác, chàng nắm lấy chuôi súng. Cơn mưa dữ dội đã bắt đầu tạnh.
- * * *