La Chí Cang tức giận và buồn bã, bước nhanh ra khỏi phòng khách. Chàng để nguyên cả quần áo nằm vật vã giữa đống mền gối ngổn ngang giống như con thú bị trọng thương. La Chí Cang không thể ngờ được mọi chuyện xảy ra đã làm chàng phản ứng không kịp, như một cơn bão đổ ập tới tâm hồn chàng. Từ lâu chàng vẫn tự hào, người tạo ra tất cả quyền uy trong La gia trang, muốn là được nhưng với tình yêu Tuyết Kha đã gần mười năm nay chàng vẫn không khắc phục được, không lay chuyển được chút rung động trong tim nàng, thú thực với lòng là La Chí Cang say mê Tuyết Kha từ giây phút gặp gỡ và khi cưới được Tuyết Kha, chàng tự mãn là đã ôm trọn bầu trờị Nhưng cái đêm tân hôn ấy thật là một thảm kịch làm tê điếng cả hồn chàng... những ý nghĩ buồn vui hờn giận căm thù hiện lên như một cuốn phim lần lượt qua đi từng đoạn làm cho La Chí Cang chết sững với muôn ngàn tình cảm mâu thuẫn cấu xé nhau trong lòng chàng... Gia San, vợ chàng cảm thấy đau khổ nhưng không biết làm thế nào để an ủi La Chí Cang, nàng chỉ biết ứa lệ ngồi thẫn thờ nhìn La Chí Cang đang quằn quại trong cơn điên loại tâm thần. Gia San về làm dâu nhà họ La hơn sáu năm naỵ Nàng được mọi người trong La gia trang yêu mến vì tính tình Gia San dịu dàng, hiếu thảọ Đối với La lão thái lúc nào cũng tỏ ra kính trọng lễ phép chiều chuộng vâng lời hết mực, đúng tiêu chuẩn một con dâu hiền ngoan, đối với La Chí Cang lúc nào cũng tỏ ra quý trọng, chăm sóc trọn đầy về tinh thần lẫn vật chất, và xem La Chí Cang như một người chồng xứng đáng duy nhất của đời nàng. Đến những người giúp việc trong La gia trang cũng hết lòng quý mến Gia San vì cung cách cư xử thật thà bình dân và tử tế đối với tất cả mọi ngườị Điểm đặc biệt, đối với Tuyết Kha, Gia San lúc nào cũng quý mến như một người chị không hờn ghen tị hiềm. Gia San lúc nào cũng dành cho nàng nhiều sự thiệt thòi nhiều khi tưởng vai trò của nàng không có trong La gia trang. Nhưng đó là tất cả bên ngoài đời sống, chính nội tâm của Gia San thì khác hẳn, sự thật không phải như vậy, Gia San không ngây ngô khờ dại ngớ ngẩn như người ta tưởng đâu, Gia San hiểu ý từng người một trong La gia trang này, nhưng nàng không muốn chuốc lấy những phiền toái vào người để gây chuyện ân oán. Câu chuyện Tuyết Kha đòi ly dị như một quả bom nổ trong La gia trang, vì mọi người trong La gia trang, không thể tưởng tượng nổi ở cái thời đại phong kiến người con gái luôn luôn được xem gần như một hình ảnh nô lệ phục tùng quyền uy nhà chồng. Và Từ đó cô dâu hoàn toàn mất hết thanh thế địa vị, chỉ biết suốt đời sống âm thầm để phục dịch chồng con. Nên phản ứng của Tuyết Kha làm cho mọi người sửng sốt, vì không ngờ lại có chuyện kinh thiên động địa ấy xảy ra nơi một cô gái hiền thục. Không khác nào một cách mạng ghê gớm xảy ra trong La gia trang, nó đã hiển nhiên trở thành một đề tài để mọi người xì xầm bàn tán. Lúc xảy ra câu chuyện, Gia San không có ở nhà nhưng được Hương Lăng, người nô bộc trung thành của Gia San báo cáo đầy đủ mọi chi tiết... Cả tiếng đồng hồ Gia San ngồi chăm chú nhìn La Chí Cang đang nằm bất động, trong ý nghĩ Gia San liên tưởng đến người đàn ông mà lúc nào nàng cũng kính trọng về tài năng, oai nghi như một cây cổ thụ mà lúc nào nàng cũng chỉ là loài cỏ hoang nương bóng. Người đàn ông kiêu dũng chẳng coi trời đất ra gì... thế mà bây giờ thê thảm khổ lụy đến như vậy, thật sự nàng không thể ngờ được. Nàng đã hiểu tại sao La Chí Cang lại tự hủy mình? Có lẽ La Chí Cang đã yêu say đắm Tuyết Khả Chỉ có tình yêu mới làm cho chàng khổ đau đến quá sức như thế. Càng cố gắng chịu đựng thì niềm đau lại càng giằng xé nát lòng bấy nhiêụ Đã nhiều lần La Chí Cang tự mãn: Không ai có thể làm cho tôi đau khổ, chỉ có tôi mới làm cho người khác đau khổ vì tôi mà thôị Bây giờ... con sử tử đã bỏ rừng xanh nên những hống hách ngang tàng đã quỵ ngã một cách tội nghiệp. Những canh gà cất tiếng gáy đã qua nhiều lần, nhưng Gia San chưa chợp mắt nổi, nàng vẫn còn ngồi đó canh chừng La Chí Cang - đúng hình ảnh của một người vợ chính chuyên, ngoan hiền. Nghe tiếng động trở mình của La Chí Cang là Gia San đến gần khẽ gọi: - Anh dùng chút sữa nóng nhé! La Chí Cang mở mắt nhìn sững vào Gia San quát lớn: - Cô im đi, để cho tôi nghỉ chút được không? Tiếng quát của La Chí Cang lớn quá làm cho Gia San giật mình lùi lạị Tuy nhiên Gia San vẫn tiếp tục van lơn: - Em có làm điều gì phật lòng anh đâu, em chỉ xin anh uống chút sữa hoặc ăn ít cháo cho khỏi đói thôi mà. La Chí Cang gắt gỏng: - Tôi đã bảo để cho tôi yên mà cứ làm cho tôi bực mình mãi thế. Đến lúc không thể chịu đựng vì thái độ hất hủi của La Chí Cang, Gia San quỳ đưới chân chàng vừa khóc vừa kể lể: - Em biết mà, em chỉ là chiếc bóng thầm lặng bên anh suốt đờị Tất cả tình yêu, anh đã dành cho Tuyết Khạ Anh yêu cuồng điên, si dại - Tại sao hơn tám năm trước anh không nói hết cho nàng hay... và cưới em làm gì... để hôm nay sự thật xảy ra em mới biết em chỉ là loài cỏ hoang trong tâm hồn anh. Nghe những lời trách móc của Gia San, La Chí Cang như bị trăm ngày mũi kim châm vào tim chàng, La Chí Cang tỉnh táo ngồi dậy dựa lưng vào tường: - Em đừng nói như thế, tôi đâu có yêu Tuyết Khạ Tôi hận cô ta lắm, tôi phải trả thù đến mãn kiếp... Chưa có ai trên đời này... tôi thù đến như vậỵ Thật sự tôi đâu có yêu nó, em hiểu chưả Chỉ có hận thù, hận thù... nếu xé hằng trăm mảnh, tôi cũng có thể làm được mà. Gia San ngồi thẳng dậy, từ tốn nói: - Tuy em sống chúng với anh một thời gian ngắn, nhưng em đã hiểu anh vì em yêu anh, anh không nên tự dối lòng anh, chính mình đánh lừa mình là điều đau khổ nhất thế gian. Nếu quả thật anh không còn yêu Tuyết Kha thì anh giữ chị ấy làm gì, nếu giết được chị để cho anh thỏa lòng thù hận điều đó em nghĩ anh không bao giờ làm được. Anh giữ chị ấy lại chỉ vì anh sợ mất vĩnh viễn thần tượng yêu dấu nhất đời anh. Em hiểu mà... đến lúc chúng ta không nên lừa dối nhau mãi vì đời vốn là một vở bi hài kịch. Chúng ta đã thủ diễn riêng ta một vai trò trong đó rồi, em van anh không nên tiếp tục niềm khổ đau đó mãi... đôi khi chính anh phải nói lên tất cả sự thật, lại làm cho anh thoải mái hơn... có phải không anh... La Chí Cang, người yêu dấu của em...? Vừa nói, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt trắng xanh của Gia San. Và nàng đắm đuối nhìn La Chí Cang. La Chí Cang vẫn giữ vẻ cau có: - Em hiểu tất cả... đến bây giờ anh vẫn còn lừa dối chính mình, anh đâu có hận thù Tuyết Kha... Tại vì anh không khuất phục được Tuyết Kha đó thôị Anh lúc nào cũng tỏ ra yêu say đắm nàng, lúc nào cũng ghen tuông và nghi ngờ từng đường đi nước bước của Tuyết Kha... nếu là kẻ thù anh đâu có chứng tỏ những cử chỉ đó. Có thể anh yêu, vì tự ái anh muốn dùng thế lực trong vai trò làm chồng của anh để khuynh đảo tình cảm của Tuyết Kha... nhưng càng chứng tỏ quyền uy bao nhiêu, thì anh đã nhận lãnh những sự thờ ơ lãnh đạm bấy nhiêu nên anh đã rơi vào nỗi đau khổ trầm trọng... tại sao anh không nói thật. Càng nghe những lời chân tình thổ lộ của Gia San, tâm hồn La Chí Cang càng xốn xang ray rứt, vì nàng đã điểm trúng tim đen... nhưng vì tự ái La Chí Cang nhất định phủ nhận sự thật, cả vú lấp miệng em... la hét um sùm để đánh át... sự thật chua cay đó... - Tôi đã bảo không yêu nó mà em cứ lải nhải nói mãị Tại sao tôi phải đi yêu một người đã hạ nhục tôỉ Nay đến cô cũng sỉ nhục tôi nữa saỏ Vừa nói La Chí Cang vừa trợn mắt nhìn Gia San với những tia đỏ máu của một con thú muốn nuốt chửng con mồi hiện hữu trước mắt. Gia San cố gắp giữ vẻ ôn hòa điềm tĩnh, cầm lấy bàn tay La Chí Cang áp lên má đầy nước mắt của nàng. - Em hiểu anh và thương anh quá. Cho dù sự thật phũ phàng đến mấy đi nữa thì em vẫn một lòng yêu anh. Anh hãy sống theo ý nghĩ của anh, em không muốn anh phải sống mãi những ngày tháng nghịch lý với lòng mình, đến một ngày nào đó anh sẽ không còn đủ can đảm chịu đựng, và rồi anh sẽ hóa điên thì đau khổ cho em biết chừng nào! Anh đừng nên lẩn trốn với chính anh nữa... Em hiểu vì anh quá yêu nên anh trả thù chỉ bằng cách để giày vò, đày đọa chỉ anh mới cảm thấy tự ái được xoa dịu... nhưng điều đó anh đã lầm, vì những thảm kịch do anh gây nên để rồi chính anh nhận lấy khổ đau gấp trăm lần... Em không hiểu tại sao anh cứ tiếp tục mãi như thế... lợi ích gì. Gần mười năm qua, theo ý em - anh nên nói thật ý nghĩ của anh cho chị ấy biết... ít ra anh cũng biểu lộ đức tính rộng lượng bao dung người đàn ông cho chị ấy biết... và sau đó, nếu còn thuận nghĩa vợ chồng thì sống tiếp tục, bằng không thì... đường ai nấy đị La Chí Cang suy nghĩ miên man, qua những lời tâm tình nồng nhiệt của Gia San, và chàng cảm thấy những lời ấy đã gỡ dần chàng ra khỏi đống tơ vò. Có lẽ vì tình yêu đối với Tuyết Kha quá say đắm từ những phút giây đầu tiên đã làm cho La Chí Cang u tối lương trỉ La Chí Cang êm ái rút tay ra khỏi hai bàn tay ôm ấp của Gia San, chàng thở dài ôm lấy đầu đau đớn. - Gia San, tại sao em lại nói với anh những điều đó? Em không ghen không oán hận anh saỏ Em không nghĩ là em đã chiếm trọn trái tim đau khổ của anh saỏ - Em đâu phải gỗ đá, chính vì yêu anh, em mới nói lên sự thật đó. Người vợ nào không muốn hình ảnh của mình ngự trị trọn vẹn và duy nhất trong tâm hồn chồng mình. Riêng với em, từ khi bước chân vào La gia trang, em chỉ là người vợ thứ và em cảm thấy an phận vì chung quanh mọi người đều yêu thương em, và cả Tuyết Kha không hề tỏ ý ghen tị, nên em không bao giờ muốn vượt xa hơn địa vị của em. Nhưng lần này vì yêu anh, em không muốn ai làm khổ anh, em cũng không muốn hình ảnh oai nghi của anh sụp đổ trong sự ngưỡng mộ tuyệt đối của em. Anh không thể yếu đuối bi quan đến như vậy được... Những lời nói của Gia San như những gáo nước lạnh tạt vào mặt làm cho La Chí Cang tỉnh táọ La Chí Cang đưa mắt trìu mến nhìn Gia San, anh đã tìm thấy nỗi rung động như lúc anh gặp Gia San đầu tiên. La Chí Cang nhìn kỹ khuôn mặt trái xoan hiền hậu với đôi mắt đen to như bồ câu đang lấy lánh những hạt lệ, bỗng dưng La Chí Cang khám phá vẻ đẹp kiêu sa mà từ lâu vì ghen tuông đeo đuổi Tuyết Kha, chàng đã quên lãng. Sắc đẹp của nàng thật sự đâu có thua kém Tuyết Kha, La Chí Cang ngồi thẳng xích lại gần Gia San lấy tay vuốt tóc nàng mỉm cườị Gia San bắt gặp nụ cười La Chí Cang, nàng sung sướng chớp mắt bẽn lẽn mỉm cười theọ Sáng hôm sau La lão thái lại mời vương gia, phước tấn dùng điểm tâm. Riêng về ý nghĩ của La lão thái, những chuyện xảy ra đêm qua làm cho bà thỏa mãn vì từ lâu bà cũng có ý định như thế, nhưng bà sợ làm mất lòng bà phước tấn và vương gia, nên nghe đề nghị ly dị mắt bà sáng lên, và nhận lời ngaỵ Mọi vấn đề nan giải bực dọc sống bên nhau như những hồn ma gần cả chục năm nay cũng làm cho bà khó chịu, sự có mặt của Tuyết Kha chẳng khác nào như cái gai ở trước mắt muốn nhổ đi cho nó xong. Thời buổi đang có phong trào đòi hỏi cái cách dân chủ tiến bộ này, chuyện trai gái tự do yêu nhau thì chuyện ly dị không phải là chuyện quan trọng. Đến lúc bà cũng chẳng cần lời dị nghị của thiên hạ, vì chính bà cũng đang cần sự thoải mái, sự an bình cho gia đình con cháu bà. Nên sau khi thỏa thuận với nhau giải pháp ly dị, thì La lão thái cho người giúp việc mời La Chí Cang đến thảo luận ngaỵ Sáng nay, vương gia đã lấy lại được sự bình tĩnh, hài hòạ Vừa thấy La Chí Cang đến vương gia vội đứng đậy vỗ vai: - Chí Cang, dạo này tôi có tuổi nên hay lẩm cẩm, đêm qua có gì không hay con bỏ qua đi nhé! Thật tình cha có lỗi với con, năm xưa cha đã sai lầm dùng thủ đoạn để gả Tuyết Kha cho con, cũng chỉ mong hai con được hạnh phúc. Đâu dè mọi chuyện trắc trở xảy ra làm khổ con cho mãi đến hôm nay, cha ân hận quá. Thôi thì cha xin lỗi con. Theo cha nghĩ, mọi chuyện lầm lẫn đã qua con nên rộng lượng cho nó qua luôn. Và đã đến lúc hai con không nên làm khổ nhau nữạ Bà phước tấn chen vào: - Chí Cang bây giờ đã có Gia San xinh đẹp, thông minh. Gia đình hạnh phúc thì nên buông tha cho Tuyết Kha, trông nó càng xấu và đau khổ cũng tội nghiệp. Má cũng đặt niềm hy vọng nơi con, con nghĩ như thế nàỏ La lão thái cũng không còn giận dữ như đêm qua, bà miễn cưỡng giữ nụ cười xã giao cũng góp lời: - Vương gia nói với con những lời đó là thật lòng yêu thương con đấy! Vì đã đến lúc con phải nghĩ cho hạnh phúc con chứ. Chuyện gì con phải đuổi theo mãi hòn đá nặng trên lưng... đã gần mười năm, mẹ thấy con chịu đựng đau khổ cũng nhiều rồị Tất cả mọi người đều nghĩ về con sao con không quyết định để đi đến một giải pháp dứt khoát khi vương gia rời khỏi La gia trang. Chí Cang con hãy nói đị La Chí Cang vẫn đứng im như pho tượng đá, qua một đêm không ngủ dằn vật tâm tư trên gương mặt xanh xao hốc hác, La Chí Cang không nhìn thấy mọi người đang nói chuyện mà nhìn ra khung cửa một cách lơ đãng đến khi nghe La lão thái nói La Chí Cang mới quay lại nhìn mẹ, suy nghĩ một lúc rồi mới từ tốn trả lời: - Con thành khẩn van xin các người đừng bắt buộc con làm ngược ý con... con không muốn ly dị mà. Con xin lỗi về những lời nói và cử chỉ lố bịch đêm quạ Có lẽ thái độ kém lễ phép đối với ba má xin ba má rộng lượng tha lỗi cho con. Từ này con sẽ cố gắng ăn năn hối cải để cư xử hiền hòa với Tuyết Kha, và con nguyện tạo cho nàng một cơ hội hạnh phúc. Chưa nói hết ý, La lão thái tỏ vẻ giận dữ, quắc mắt nhìn La Chí Cang: - La Chí Cang, mẹ không hiểu con muốn nói gì? Tại sao con có thể khờ dại ngu xuẩn đến mức cùng quẫn như vậỷ Chí Cang vẫn kiên quyết: - Con đã nói rồi cơ mà... con nhất định không ly dị... con không phải để trả thù hay hờn giận mà bởi vì... con không thể thiếu Tuyết Kha trong đời sống của con... các người nghe rõ chưả Cả ba người sững sờ khi nghe La Chí Cang nói lên sự mâu thuẫn đó... người ngạc nhiên nhất là La lão thái... chính bà cũng không tin những lời lẽ đó lại thốt ra từ miệng của La Chí Cang, nên bà hốt hoảng: - La Chí Cang, con nói gì lạ lùng không thể tưởng tượng được đến như vậy, bộ con điên rồi saỏ Tức quá La lão thái đập mạnh tay lên bàn: - Không, con nói láo, không bao giờ có chuyện đó. Tại sao con phải nói những điều trái với ý con, mẹ hoàn toàn không tin. Đến lúc này chính mẹ cũng không bằng lòng cho đứa con bất hiếu làm nhục nhà họ La... một người đàn ông mất hết cả sĩ khí, một người tri thức không thể cư xử ích kỷ tồi tệ đến như vậy, chính con tự hủy hạnh phúc của con. Tại sao lại có những ý nghĩ kỳ quặc đó xảy ra trước mặt mẹ? La Chí Cang vẫn giữ điềm tĩnh: - Đến lúc con không cần biết các người có tin hay không những lời nói thật của con, con chỉ biết đó là sự thật... trước khi con nói lên sự thật đó con đã suy nghĩ kỹ lưỡng và phải dùng đến nghị lực cuối cùng... tại sao các người lại bắt con nói khác hơn ý nghĩ trung thực của con! Điều đó thật là vô lý. Các người có biết bao nhiêu năm con đã tự đánh lừa con, sống giả đối với chính mình, nên con đã đau khổ triền miên cho đến ngày hôm nay, chính lúc con mới sống thực với lòng mình... con đã can đảm nói lên sự thực đó... tại sao các người không chịu hiểu con... Vừa nói La Chí Cang hai tay ôm lấy đầu quằn quại trong nỗi đau khổ đến tội nghiệp... và nhắm mắt lại La Chí Cang nói tiếp: - Chính điều đau khổ của con là con đã yêu Tuyết Kha ngay từ lúc gặp gỡ. Sỡ dĩ con nói lên tất cả sự bí mật mà con đã giấu kín trong tâm hồn từ lâu... vì các người đã đưa con vào cái thế không thể nói lên sự thực ý nghĩ mình... các người đâu có hiểu, nói lên điều đó là một cực hình đối với con! Chí Cang cố gắng kiềm hãm, nhưng những giòng nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt xanh gầy... La Chí Cang cắn răng chịu đựng cho đến lúc không đủ can đảm tông cửa chạy ra ngoài... Một bầu không khí căng thẳng ngột ngạt bao trùm giữa ba người còn lại trong phòng. Vương gia cúi đầu xuống thở dài, La lão thái đưa mắt nhìn bà phước tấn cũng chán nản thở dài và... tự động chia tay nhaụ Về đến phòng bà phước tấn đã tường thật hết mọi chuyện đã làm cho Tuyết Kha tê điếng cả tâm hồn, vì chuyện này xảy ra ngoài sức tưởng tượng của nàng. - Ảnh yêu con? tại sao ảnh lại yêu con nhỉ thật là vô lý. Con không tin anh ấy yêu một người đàn bà đã mất sự trong trắng khi bước chân vào La gia trang này, một nơi chốn đầy khắc nghiệt của lễ giáo khiêm cung! Con hoàn toàn là một người đàn bà bất nghĩa, không xứng đáng với tình yêu của anh ấy đã dành cho con. Trong suốt gần mười năm qua sống gần bên nhau tưởng chừng như những bóng ma đầy thù hận, bộ con không đo lường được tình cảm của Chí Cang đối với con hay sao! Cha mẹ đừng có tinh những lời đường mật đấy! Chí Cang đang âm mưu gì đây, chắc lại muốn giở trò... để hành hạ trả thù con chăng? Anh ấy căm hận con từng phút, từng ngàỵ Đã dằn vặt, giày vò con trong suốt hơn tám năm qua chưa đủ saỏ Có lẽ Chí Cang muốn con chết dần chết mòn thê thảm trước mắt anh, mới thỏa mãn. Không còn giấu giếm gì với ba má, suốt thời gian qua con đã nhận lãnh không biết bao nhiêu là đau khổ có lúc tưởng chừng như con muốn chết cho an thân nơi chín suối, con hoàn toàn không có quyền của một con người, con như một tội phạm. Những lúc ảnh làm cho con đau khổ tận cùng là những lúc ảnh sung sướng mãn nguyện nhất. Chắc ảnh muốn con biến thành trò tiêu khiển của anh? Thiếu con là ảnh thiếu đối tượng để sỉ nhục. Con van xin ba mẹ hãy tìn cách cứu con ra khỏi địa ngục này... Vừa nói Tuyết Kha vừa nức nở khóc khiến vương gia và phước tấn cũng mủi lòng khóc theọ Phước tấn ôm con vào lòng vỗ về: - Có thể con đã hiểu lầm nó. Vì trong lòng con lúc nào cũng hướng về A Mông. Có lẽ con chưa cho nó cơ hội để tỏ tình với con đó thôị Tuyết Kha sửng sốt ngước mắt nhìn mẹ: - Không phải như thế đâụ Cho đến bây giờ mà mẹ còn bị những lời giả dối của anh ấy khuất phục mẹ. Có thể mẹ sinh con, nhưng mẹ hoàn toàn không hiểu tâm ý con... Tuyết Kha tỏ vẻ thất vọng: - Chỉ có mấy câu "Anh ấy yêu con" là tất cả mọi người đầu hàng trước những thủ đoạn hãi hùng của anh ấỵ Tại sao ba mẹ không nghe lời con thuật lại tất cả những đòn thù nhỏ nhen, ích kỷ mà ấy ấy đã đối xử với con. Đến nước này con hoàn toàn thất vọng... Bà phước tấn ngắt lời: - Dĩ nhiên, có bà mẹ nào không yêu thương con mình, nhưng nghe những lời tâm sự của Chí Cang thật sự mẹ cũng cảm động. Nó như con chim bị đạn, khi nói đến tình yêu với con, mẹ có cảm tưởng nó đã chân thành. Đã già đến bao nhiêu tuổi này bộ ba mẹ không phân biệt được những lời chân thật hay giả dối sao con! Theo thiển ý của me, con nên suy nghĩ lại, lần hồi tìm cách tạo dựng lại niềm hạnh phúc. Trong một gia đình trên thuận dưới hòa còn gì hạnh phúc cho bằng... Thôi đừng lo nghĩ vớ vẩn nữa... Vương gia mỉm cười xích lại bên Tuyết Kha góp ý: - Mẹ con nói đúng đấy, chuyện đâu còn đó, lần hồi hiệp ý cùng nhau để giải quyết. Có lẽ cả hai phải tạo cơ hội đối diện nói thật lòng nhau, thì chuyện hiểu lầm không còn. Ba nghĩ những ý kiến của mẹ con nói có lý lắm... con nên suy nghĩ lại xem. Tuyết Kha não nề thất vọng, vì nàng chỉ còn hy vọng đóm lửa cuối cùng được thắp lên để nàng bám lấy tin yêu mà sống, không ngờ ánh sáng cuối cùng đã tắt lịm... nàng chỉ còn ngập lụt trong bóng tối thất vọng. Nàng cảm thấy đau đớn và cô đơn tận cùng. Đến nỗi không còn nước mắt để khóc nữạ Nàng bám vào thành ghế mệt mỏi nhìn vương gia và bà phước tấn, như một cái xác vô hồn... cuối cùng nàng chỉ nói lên những lời trăn trối xa vắng từ trong vô thức: - Có phải ánh sáng cuối cùng đã tắt thật sự rồi saỏ Chắc ta phải thực sự giải quyết đời ta cho mọi người mãn nguyện... Bỗng Tuyết Kha xoay người lại nhìn thẳng vào vương gia: - Con cứ tưởng với uy quyền của ba có thể cứu con chứ. Ba có biết ba đã từng là một lãnh chúa một vùng, ai nấy đều khiếp sợ ba, sao bây giờ ba lại không đem sức mạnh đó để cứu con, ba có biết con đã chịu hơn tám năm rồi, tâm hồn con đã vỡ tan muôn ngàn mảnh... Ba đã từng hứa với con cho dù khó khăn nguy hiểm đến mức nào thì lòng thương con ba không thay đổi và dĩ nhiên ba sẽ vượt qua để cứu con mà. Với vẻ mặt trầm ngâm vương gia gật gù nói: - Tuyết Kha, con vẫn là con yêu quý của bạ Đã bao năm nhớ thương con và cầu khẩn Phật Trời cho con hạnh phúc. Ba đã lớn tuổi rồi, những dũng mãnh thời trai trẻ đã quạ Đến lúc ba sống đơn thuần với tình cảm lại dễ xúc động, mấy hôm trước ba đã xúc động vì những lời tường thuật của A Mông nên vội vã tìm đến thăm con. Hôm qua lại xúc động nghe những lời tâm sự não nùng của con và sáng nay của Chí Cang. Tất cả mọi lời đều chân thật nên tất cả đều có giá trị đối với bạ Bây giờ phải xử trí như thế nào đâỵ Cũng chính vì thiếu suy nghĩ mà ngày xưa ba mẹ đã lầm lỡ xử tệ cuộc tình của con... Tất cả mọi đứa con đều vô tội từ A Mông, Chí Cang và con... tất cả đều tội nghiệp, ba thương hết các con với lòng thương yêu chân thật của ba... Vương gia trìu mến nhìn Tuyết Kha: - Đó là những lời thật của ba, có lẽ ba không còn sống bao lâu nữa nên tâm hồn ba dạo này bỗng dưng rộng lượng... con nên hiểu ba... vì ba không biết phải làm thế nào bây giờ... đừng bắt ba phải thêm một lần lầm lỡ nữa... chưa nói hết lời vương gia thấy mệt nên vuốt ngực để kiềm hãm cơn họ Tuyết Kha cố gắng ngăn giữ những dòng nước mắt, lẳng lặng nhìn vương gia rồi thở dài... Căn phòng lại chìm trong bầu không khí trầm lắng buồn bã. Qua lời thuật lại của ông bà vương gia về những điều La Chí Cang đã làm, Tuyết Kha choáng váng mặt mày vì nàng không thể tưởng tượng con người La Chí Cang lại có thể thâm hiểm đối với nàng như vậỵ Mọi người có vẻ đều xúc động trước màn kịch thương tâm đầy lố bịch của La Chí Cang. Tuyết Kha có cảm tưởng như đang rơi xuống vực sâu và hoàn toàn tuyệt vọng... Buổi cơm tối bà Phùng ra lệnh cho Tiểu Vũ Điểm xới cơm cho từng người và phải đứng hầụ Tiểu Vũ Điểm vẻ mặt ngây thơ nhưng đượm buồn, có lẽ vì hiểu mình là tôi đòi nên thật trọng hầu hạ từng ngườị Tuyết Kha nuốt từng miếng cơm mà nàng có cảm tưởng như nuốt từng cục than hồng, theo dõi những cử chỉ tội nghiệp của Tiểu Vũ Điểm mỗi lần cúi khom xới cớm mang tới từng người, làm cho lòng nàng tê điếng. Hiểu được ý con nên ông bà vương gia cùng chỉ ăn lơi vài miếng cho xong, và thấy được tình cảm của Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm, trong lòng cả hai đều đau như dao cắt. - Tiểu Vũ Điểm... Đột nhiên La Chí Cang gọi: - Dạ... dạ... Thưa thiếu gia gọi cháụ Tiểu Vũ Điểm sợ sệt lính quýnh suýt làm rơi bát cơm trên taỵ Càng lính quýnh bao nhiêu thì nỗi sợ sệt càng tăng lên bấy nhiêu làm cho khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm càng thêm tái xanh. Liếc mắt thấy cảnh tượng đáng thương của con nên Tuyết Kha không cầm lòng được vội đứng lên bước nhanh đến đỡ bát cơm nóng trên tay Tiểu Vũ Điểm, nếu không sẽ bị rơi vỡ. Nhưng La Chí Cang nhanh hơn, đã đỡ được bát cơm trên tay Tiểu Vũ Điểm trước Tuyết Khạ - Phỉ Thúy, hãy đưa cháu đi thoa dầu nhanh đi kẻo phỏng taỵ Vừa nói Chí Cang vừa nhìn Tiểu Vũ Điểm với giọng ôn tồn: - Tôi gọi cháu chứ có làm gì đâu mà cháu hoảng sợ đến thế? Tiểu Vũ Điểm cố nén cơn đau, đầu cúi xuống: - Dạ... dạ... Thiếu gia sai bảo chuyện gì để cháu làm. Cháu không có gì đâụ - Thật ra tôi định bảo cháu xuống bếp tìm việc nhẹ nhàng hơn tôi không có ý xấu đối với cháu đâụ Mặc dầu La Chí Cang cố đóng kịch ra vẻ biết thương yêu người nhưng sự kiện vừa xảy ra... chỉ có tiếng gọi thôi đã làm cho Tiểu Vũ Điểm bay hồn bạt vía, đủ biết La Chí Cang hung ác đến độ nào, hèn gì đối xử thậm tệ với Tuyết Kha là đúng lắm... nên thừa cơ hội đó vương gia và phước tấn mới quyết định ngay chuyện ly dị. La chí Cang giả bộ quay sang bà Phùng trách móc: - Bà Phùng, bà thật quá đáng, đứa bé mới ngần ấy tuổi đầu mà bà sai bảo những chuyện người lớn! Ở nhà này cả chục người hầu sao không sai bảo họ? La lão thái vội lên tiếng: - Đó là ý tốt của bà Phùng, nếu không tập cho nó những chuyện lớn thì làm sao trưởng thành được. - Thôi được, thôi được. La Chí Cang dịu giọng nói tiếp: - Phỉ thúy hãy đưa cháu xuống bếp và từ rày không được giao việc nặng nhọc cho nó nữạ Và nên nhớ từ đây nên đưa nó hầu hạ Tuyết Kha vì hai người trông như có duyên phận với nhau lắm đấỵ Tuyết Kha nghe nói giật mình, nàng liếc mắt nhìn sắc diện của La chí Cang sau câu nóị Nàng như có linh tính mọi chuyện chắc không qua mắt La Chí Cang. Hay là La Chí Cang đã khám phá ra mọi chuyện? Hay là chàng chỉ nghi ngờ vớ vẩn vậy thôi! Hay vì cử chỉ quá trìu mến của ta đối với Tiểu Vũ Điểm chăng? Hằng trăm câu hỏi vụt đến trong ý nghĩ của Tuyết Khạ Nhưng nhìn qua nét mặt của La Chí Cang thì vẫn bình thản lạnh lùng như mọi khị Trong một thoáng, ánh mắt của Tuyết Kha chạm cùng với cái nhìn của La Chí Cang. Tuyết Kha đã đọc thấy có chút gì dịu dàng bao dung và hiền hòa một cách kỳ lạ. Tuyết Kha lúng túng trong giây phút, và nàng không biết mình sẽ làm gì... bây giờ. Buổi cơm tối nhuộm đầy không khí nghẹt thở, vì hình như ai cũng miễn cưỡng nuốt cho xong chén cơm hậu đãi vì ngại phụ lòng nhaụ Ông bà vương gia xin kiếu từ trở về phòng. Tuyết Kha cũng lặng lẽ về phòng riêng, nàng chưa kịp sắp xếp chăn gối thì La Chí Cang xô cửa bước vào trước sự kinh ngạc của Tuyết Kha, La Chí Cang cố giữ cho nét mặt bình thản, nói giọng ôn tồn: - Anh có việc muốn nói với em được không? Tuyết Kha cúi đầu: - Dạ được, anh cứ nói đi! Trong ý nghĩ của nàng như đang chuẩn bị một sự chống đối mãnh liệt, vì hôm qua nàng tưởng sẽ dựa vào sự che chở của cha mẹ, nhưng cuối cùng nàng đã thất vọng, bây giờ chính nàng phải tự bảo vệ lấy mình, đứng trước một đối thủ lợi hại sắp phải đương đầu nên nàng tự nhủ phải hết sức thận trọng, can đảm lên mới vượt qua được những trở ngại nàỵ Chí Cang trầm ngâm vài phút rồi thông thả nói với Tuyết Kha: - Về vấn đề ly dị của chúng ta, có lẽ điều này quá mới mẻ đối với anh. Nhưng với xã hội tân tiến hiện thời, anh nghĩ chắc cũng không có gì là lạ cho những cặp vợ chồng cảm thấy không nên sống chung tiếp tục nữạ Tuy nhiên, đây là một hiện tượng quá mới lạ xảy ra trong đại gia đình của chúng tạ Vì từ lâu, gia đình này vẫn được dạy bảo theo truyền thống lễ nghi, cung cách đạo đức. Nên chuyện ly dị đã làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên. Giữa chúng ta, ngay từ đêm tân hôn đã gây nhiều sóng gió, nhưng qua thời gian hơn tám năm đã phôi phai hờn giận. Ngay từ lúc cam go nhất của tình cảm, tại sao em không đòi ly dị, cho đến nay sao lại đề nghị khi mặt nước hồ đã phẳng lặng? Anh không hiểu tại sao một người con gái hiền thục như em lại bị cuốn theo sóng của thời đại, và đã học đòi trào lưu văn minh này từ bao giờ nhỉ? Không biết có liên hệ đến Hoàng Ngọc lâu... đến Cao Hàn... Tuyết Kha nghe nhắc đến Cao Hàn, nàng giật mình ngước lên nhìn La chí Cang và tự hỏi, có lẽ chàng điều tra và tìm ra manh mối, chàng vào đây với mục đích phanh phui sự thật chứ không phải để giải hòạ Giọng nói của La Chí Cang nghiêm nghị và, thành thật: - Anh xin lỗi em. Đáng lẽ anh không nên theo dõi từng hành vi, cử chỉ của em như vậy, anh thật thô lỗ hèn hạ hết sức đối với em, và dường như lúc nào cũng muốn dùng những lời chanh chua cay đắng để trách cứ em... có thể mọi lý do cũng chỉ vì... anh yêu em. Một lần nữa anh thành thật xin lỗi em, và chúng ta hãy bắt đầu lại! Với đôi mắt hiền dịu thành khẩn, Tuyết Kha nhỏ nhẹ: - Tại sao anh mãi đeo tảng đá phiền muộn hoài trên vaị Nên lợi dụng sự bất hòa này để dứt khoát bỏ em đi có phải hợp lý, để anh sống trọn với hạnh phúc của anh. Vì em chỉ như cái gai trước mắt, chỉ làm anh bực mãi thôị Càng gần em, càng thêm sự bất hạnh cho anh. Trong tám năm qua, thật nhiều hãi hùng vã đã xảy ra nhiều phiền muộn, dằn vặt, khổ đau cho cả hai chúng ta, níu kéo làm gì nỗi đau như vết dao nhức nhối đó. Em cảm thấy chúng ta không nên duy trì mãi cuộc hôn nhân miễn cưỡng đầy kịch tính đó mãi làm gì... La Chí Cang thở dài, ngồi xuống bên mé giường: - Anh biết, viên ngọc khi còn ở trong tay mình không thấy quý nên khi vụt mất, mình mới cảm thấy tiếc nuối ngẩn ngơ. Chính anh bây giờ đang ở trong trạng thái ấỵ Em có nghĩ rằng... vì anh đã yêụ - Xin anh đừng nói... yêu tôị Tuyết Kha cắt ngang lời La chí Cang: - Anh có thể đóng kịch trước mặt ba má tôi, chứ anh không thể đánh lừa được tôị Anh tầm thường lắm. Tôi xin anh hãy buông tha tôi, anh đừng bày vẽ nói yêu đương với tôi quả là chuyện hoang đường, tôi hoàn toàn không tin anh. Tôi van anh hãy buông tha tôi mà... La Chí Cang nhẫn nại ngồi im để nghe những lời trách móc. Chàng không ngờ con người đoan trang hiền dịu ấy, suốt bao nhiêu năm trời tuân phục dưới mọi quyền uy của chàng, bỗng dưng ngày hôm nay trỗi dậy, một cách quyết liệt, làm cho La Chí Cang hết sức ngạc nhiên sửng sốt. La Chí Cang nắm chặt lấy đôi vai của Tuyết Kha lay mạnh: - Thực sự anh cũng mong là anh sẽ không bao giờ yêu em... thì hạnh phúc cho anh biết mấỵ Nhưng càng cố gắng quên em thì anh như đang phản bội lại chính anh. Và mỗi lần anh tự đánh lừa mình như thế là mỗi lần tâm hồn anh đau khổ biết chừng nào... mà em đâu có haỵ Anh quả thật là một kẻ bất hạnh. Anh không thể nào mất em, vì em đã là một phần trong sự sống của anh từ lâu rồị Em cứ việc không tin tùy ý em... nhưng sự thực anh đã yêu em. Nghe La Chí Cang nói thế, Tuyết Kha hốt hoảng la lên: - Yêu... yêu... xin anh tha cho tôi đi, cho đến bây giờ, anh còn đủ can đảm nói như thế đối với tôị Anh yêu tôi từ bao giờ nhỉ! Sao tôi không biết?!! Rồi đột nhiên La Chí Cang ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuyết Kha, và chàng cố nén sự xúc động tột cùng để thốt ra những lời tâm sự giấu kín tận đáy lòng từ bao nhiêu năm naỵ - Ngày cưới em có lẽ vì phải lo bận rộn nhiều công việc trước ngày đón cô dâu, đã tạo cho anh những rạo rực khấp khởi sẽ đón người yêu anh từ trong mộng. Chỉ nhìn khuôn mặt của em trong giây phút bước vào khung cửa La gia trang là anh đã cảm nhận được sự hạnh phúc tuyệt vờị Anh đã thực sự yêu em... điều đó làm sao em hiểu được... cho đến khi được nghe em thổ lộ nỗi niềm chua chát đó, anh như rơi xuống vực thẳm khổ đau, và em đã hy sinh ngay cả bản thân em để bảo vệ hạnh phúc tiềm ẩn trong tâm hồn em từ thuở biết yêu lần đầụ Từ đó anh vì yêu em mà đâm ra hận em, thù hận người đàn ông đã được em trao nụ hoa đầu hạnh phúc đó. Bây giờ chắc em đã hiểu, anh đã yêu em từ bao giờ và thù hận em từ bao giờ? Tuyết Kha nhìn đăm đăm La Chí Cang, đây là lần đầu tiên Tuyết Kha khám phá con người thật của La Chí Cang. Trong khóe mắt chàng long lanh. Bỗng Tuyết Kha thấy lòng mình chùng xuống, và nàng tự hỏi những lời nói của La chí cang có phải là phát ra từ sự hối hận chăng? tuy nhiên Tuyết Kha sợ sự im lặng sẽ đồng lõa cho những tấn công bất ngờ, vì nếu xảy ra chắc nàng sẽ quỵ ngã, đầu hàng nên Tuyết Kha cố gắng đánh tan bầu không khí nguy hiểm đó: - Tôi thành thật xin lỗi anh tất cả, cuộc hôn nhân này do tôi tạo ra... và tôi chịu tất cả tội lỗi, nếu đã gây ra sự đau khổ cho anh, kiếp này trả không được, tôi xin nguyện ở kiếp saụ La chí Cang trần ngâm được một lúc thì lên tiếng: - Theo anh nghĩ, em không nên nói những lời xin lỗi nghe khách sáo quá, tại sao phải xin lỗỉ La chí Cang âu yếm cầm lấy đôi tay của Tuyết Kha và hôn nhẹ: - Em đừng nói đến kiếp sau, chỉ trong kiếp này mà em hứa cùng ta thỏa nguyện chuyện lứa đôi hạnh phúc, huống gì hẹn đến bao nhiêu kiếp nữa... Chúng ta còn được nửa đời còn lại, chúng ta sẽ bắt đầu lại tất cả. Bao bão tố đã qua đi, anh hy vọng mùa xuân bắt đầu trong khu vườn tình yêu của chúng tạ Anh đã nghe hình như có tiếng chim hót trong hồn anh đêm nay... có phải như thế không em? Hãy cho anh chuộc lại những lỗi lầm xưa cũ, anh nguyện sẽ hoàn toàn đổi thay là một người chồng mới đầy yêu thương, che chở an ủi cho em đến khi bạc đầụ Em hãy cho anh một cơ hội... Anh yêu em. La Chí Cang đắm đuối nhìn Tuyết Kha, và tiếp tục nói những lời thành khẩn như một tội đồ sám hốị Những lời nói của La Chí Cang như có ma lực thu hút làm lòng nàng mềm nhũn, nàng có cảm tưởng như đang chơi vơi giữa lưng trờị Nàng bay bổng như cánh chim. Tuyết Kha không cầm nổi nước mắt, nàng ôm mặt nức nở: - Thật lạ lùng, đã hơn tám năm trời, một người chồng sau khi cưới vợ mới thật sự biểu lộ tâm tình chân thật của mình. Không biết đây có phải là giấc mơ hay sự thực? Không biết cho đến giờ phút này em có thể không hoài nghi, xóa tan tất cả mọi sự đê tiện để tin những lời bi thảm này của anh chăng? Nhưng cho dù đó là sự thật hay chỉ là những lời phủ dụ, phỉnh phờ em, em vẫn cứ cho nó là sự thật của lòng bao dung và niềm ăn năn từ tâm nhất. Sự mâu thuẫn đang giằng xé trong lòng, nàng quằn quại đau khổ như một con sâu trong cuống hoa, trông thật tội nghiệp. - Tuyết Kha, em đã khóc rồi đấy và cứ để cho nỗi buồn tự nhiên bộc lộ ra ngoài, may ra sẽ làm cho em vơi đi... Nhưng chính những giọt nước mắt của em đã làm cho anh cảm thấy sung sướng vì những lời nói của anh đã làm cho em không còn thù hận anh... và em đã tha thứ cho anh. Tuyết Kha ngước lên nhìn La Chí Cang gật đầu như thỏa hiệp với sự nhận xét của La Chí Cang.