Đã hơn muời ngày trôi qua, đối với Cao Hàn như mười năm biền biệt. Mỗi ngày Cao Hàn ở Hoàng Ngọc lâu cứ nóng lòng trông ngóng tin tức, bỏ bê cả việc buôn bán. Hằng trăm câu hỏi cứ nảy sinh trong đầu óc tưởng tượng của Cao Hàn. Không biết những chuyện gì sẽ xảy đến cho Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm, đứa con yêu quý của chàng. Và sự mong ngóng cuối cùng rồi cũng xảy đến. Ông bà vương gia đã đến thăm Cao Hàn, và đã cho Cao Hàn biết tất cả những sự kiện xảy ra trong thời gian chờ đợị Với nét mặt đăm chiêu vương gia đã tâm sự: - Qua những điều chúng tôi đã nhìn thấy, chắc chắn có những bất hòa xảy ra giữa La chí Cang và Tuyết Kha... Nhưng biết làm sao bây giờ, khi trên thực tế pháp lý Tuyết Kha là vợ được gia đình La Chí Cang cưới hỏi đàng hoàng, danh chánh ngôn thuận. Nếu cuộc hôn nhân đó hoàn toàn bị gãy đổ, mất hạnh phúc thật sự, và chính Tuyết Kha bị đày đọa vô cùng tàn nhẫn dĩ nhiên chúng tôi có trách nhiện can thiệp để cứu thoát Tuyết Kha... và giao lại cho cậụ Nhưng đằng này không phải ghê gớm như chúng ta đã tưởng tượng. Dĩ nhiên có những mối bất hòa, nhưng tựu trung chỉ là những bất hòa xảy ra như hàng vạn cặp vợ chồng khác, không trầm trọng lắm. Và bây giờ, trước mặt chúng tôi, La chí Cang đã tỏ ra người có lỗi, y đã xin lỗi và hứa từ nay về sau sẽ thay đổi tất cả tình cảm cuộc sống đối với Tuyết Kha... Như thế thì cậu bảo chúng tôi can thiệp vào đâu được? La Chí Cang biểu lộ sự thành khẩn cùng tận, đến nỗi cả hai cúng tôi đều phải chấp nhận sự hối cải chân thành đó. Thôi thì để cho chúng nó có cơ hội tạo dựng lại hạnh phúc, chúng ta không có quyền xen vào nội bộ gia đình nó nữạ Chúng tôi cũng thành thật khuyên cậu hãy rời xa khỏi huyện này để giúp cho vợ chồng nó những ngày êm ả cuối đờị Tôi chắc cậu cũng yêu thương Tuyết Kha mà hy sinh cho nó! Nghe những lời khuyên của vương gia, giống như trăm ngàn mũi tên đang bắn vào trái tim nhức nhối đau khổ của Cao Hàn. Cao Hàn vẫn cứ lắc đầu không tin vào những lời nói của vương gia: - Thật vô lý, trong khi chính Tuyết Kha đã nhiều lần cầu cứu cơ mà. Xoay qua bà phước tấn, Cao Hàn thành khẩn: - Bà là mẹ của Tuyết Kha, đã cưu mang bằng tất cả sự yêu thương, tôi hy vọng bà sẽ nói lên sự thật. Bà phước tấn do dự nhìn vương gia, không biết phải nói thế nào đâỵ Suy nghĩ một lúc bà chậm rãi trả lời: - Nó... nó nhờ chúng tôi đến đây nói lại với cậu... Bà ngập ngừng: - Nó bảo... là cậu hãy quên tất cả. Nếu quả thật cậu còn yêu thương nó, thì nên xa lánh nó, và hãy dồn tất cả lại cho Tiểu Vũ Điểm. Cao Hàn bực tức: - Tại sao lại đổ tất cả lên đầu bé thơ và chính là con của mình? Tiểu Vũ Điểm có khác gì hoàn cảnh của Tuyết Kha đâủ Nó đang đau khổ như mẹ nó, tại sao chúng ta không cứu lấy những người đang đau khổ? - Hãy bình tĩnh, chúng tôi cũng đang tìm cách nhờ Tuyết Kha thưa lại với La lão thái giao Tiểu Vũ Điểm lại cho chúng tôi mang về, lấy cớ hiện tại La gia trang nhiều người giúp việc mà hiện gia đình chúng tôi thì cần một cháu nhỏ săn sóc, sai bảo những việc lặt vặt... hy vọng chúng tôi sẽ đạt được ý muốn. Tuyết Kha hứa sẽ tìm mọi cách để nhờ La Chí Cang thưa lại với La lão tháị Sau khi rời khỏi La gia trang chúng tôi sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đến trao lại cho cậu, và cậu nên mang đến ngay Phước Kiến để ẩn cư. Cao Hàn gật đầu nhìn bà phước tấn: - Đó là kế hoạch của ông bà và Tuyết Khả - Phảị - Đó là mệnh lệnh buộc tôi phải làm theo chứ gì? - Nếu cậu không làm theo thì sẽ thực hiện theo ý cậu như thế nàỏ - Tôi muốn cả hai mẹ con Tuyết Khạ Vì cả ba chúng tôi là một gia đình. La Chí Cang là người ngoài, không liên hệ huyết thống gì với nhau mà. Dĩ nhiên chúng tôi không bàn đến chuyện xưa nữa, chúng ta hãy nên ngay thẳng bàn đến những chuyện cụ thể hiện tạị Tôi biết nếu Tiểu Vũ Điểm rời xa mẹ nó, chắc chắn Tuyết Kha sẽ chết mất, và như thế chúng ta lại mang tội chia rẽ tình mẫu tử. Nàng sống được đến ngày hôm nay là để nuôi hy vọng gặp lại đứa con yêu dấu của nàng, nhưng định mệnh quá trớ trêu, nàng đã hội ngộ đứa con đầy yêu thương đó trong một hoàn cảnh quá bi thương, tội nghiệp. Theo ý tôi, phải bằng mọi cách để cứu thoát nàng và đứa con của tôi ra khỏi nơi đày đọa tàn nhẫn đó... Vương gia ngắt lời Cao Hàn: - Cậu làm như thế đâu có được, cậu và Tuyết Kha giống nhau ở chỗ quá nóng nẩy, cứng rắn, bảo thủ. Nên lúc nào cũng tưởng mình đạp vỡ được những tảng đá khổng lồ. Nếu Tuyết Kha biết được cha con cậu đoàn tụ, chắc chắn nó sẽ sung sướng an tâm đến mức nào, và có thể nói tâm hồn nó mới an tịnh để kết nối hạnh phúc với La Chí Cang... Cao Hàn đập mạnh tay lên bàn, và thét lớn như con thú bị thương: - Tôi quyết định rồi, tôi phải cứu nàng ra khỏi ngôi nhà quỷ ám đó. Nàng đã đau khổ bao nhiêu năm rồi, tôi thề phải cứu nàng ra, ông bà nghe rõ chưả Chúng tôi phải đoàn tụ, những người yêu thương nhau phải sống sung sướng với nhaụ Có như thế ông Trời mới công bằng được. - Cậu muốn đoàn tụ như thế nàỏ Thực sự cậu không có tư cách để làm cái việc ngông cuồng đó được. Còn có pháp luật chứ có phải đâu cậu sử dụng luật rừng ở chỗ không ngườị - Dĩ nhiên, nếu cần sử dụng vũ lực để cứu người, tôi vẫn thực hiện... miễn là làm thế nào để cứu Tuyết Kha ra khỏi La gia trang. Ông bà nên nhớ hiện tôi đã chuẩn bị những tay võ nghệ cao cường nhất để thi hành kế hoạch. Vương gia giận dữ: - Bộ cậu định dùng võ lực để đi bắt người saỏ Thật là ý tưởng hoang đường. Cậu nên nhớ La gia trang là một trong những nơi chốn có thế lực nhất tại huyện Thừa Đức này... đã từ muốn bắt ai thì bắt. - Nhưng đối với chúng tôi là chuyện khác, chúng tôi thừa biết điều đó mà vẫn đương đầu, chứng tỏ chúng tôi phải có thực lực như thế nàọ Vương gia lắc đầu: - Tôi không tán thành hành động của cậụ Tại sao cậu cứ xen vào chuyện nội bộ của người khác? - Tuyết Kha là vợ của tôi, nàng đã có con với tôi, tôi phải có bổn phận cứu nàng và đứa con của tôi chứ. Ông là cha mà sao ông không giúp tôi để cứu lấy đứa con đang đau khổ. - Tôi đã bảo với cậu là cậu đang chơi với dao đó, chắc chắn cậu sẽ chảy máụ Chưa thi hành mà tôi đã nhìn thấy sự thất bại của cậụ Cậu muốn mang tính mạng của Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm ra đùa giỡn với tử thần? Với hàng rào kiên cố người giúp việc tới lui canh chừng, đến con chuột cũng không lọt ra khỏi cửa, huống gì con ngườị Tôi thành thật khuyên cậu, nếu quả thật yêu thương Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm, thì hãy nên để cho mẹ con nó an vui, tiếp tục cuộc sống mớị Nếu cậu cứ lén lút phá hoại bằng cách này hay cách khác thế rồi cậu cũng vào tù, và lại gây rắc rối thêm cho mẹ con Tuyết Khạ Đối với tôi, chuyện cũ coi như xóa bỏ, tôi thành thực xem cậu như con nên tôi mới khuyên cậu những lời chân tình ấỵ Tôi vẫn có điều hy vọng cậu sẽ mang Tiểu Vũ Điểm tới một phương trời xa xăm nào đó nuôi dạy cho nó nên người, có tương lai là cậu đã giúp Tiểu Vũ Điểm đền ơn sinh thành của Tuyết Khạ Bà phước tấn cũng xen vào: - Cao Hàn, hãy bình tâm suy nghĩ đị Tiểu Vũ Điểm có những nét xinh đẹp như mẹ nó, lại thông minh nữa, nếu cha con đoàn tụ với nhau không có gì hạnh phúc bằng, đó là mong ước của Tuyết Khạ Thôi đừng gây thêm sự đau khổ cho nhau nữạ Cao Hàn nên hy sinh một người đi... cũng không nên "được voi đòi tiên", nếu không suy nghĩ sâu xa, lỡ có chuyện gì bất hạnh xảy đến thì ân hận cả một đờị Chúng tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng thôi, hãy vì Tuyết Kha mà nghe theo sự sắp xếp của Tuyết Kha đị Sực nhớ một điều, bà vội mở chiếc ví nhỏ lấy mảnh giấy trao cho Cao Hàn: - À, Tuyết Kha có trao cho con mảnh giấy này, xem đi... Cao Hàn vội quay lại, mắt chàng chạm phải mắt bà phước tấn, tự nhiên chàng có linh tính như sau đôi mắt u buồn ấy chứa chất những ý nghĩ nguyên vẹn thực thà chuyển từ tâm hồn của Tuyết Khạ Những lời nói vừa rồi hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ của bà. Cao Hàn nhận mảnh giấy và vỏn vẹn trong ý chỉ có mấy câu: "Ngọc ở trong Tuyết không hề phaị Tiểu Vũ Điểm con của chúng tạ Hãy yêu thương nó. " Cao Hàn đang đăm chiêu với những lời lẽ trong mảnh giấy nhỏ qua nét chữ yêu dấu của Tuyết Kha... Bà phước tấn lên tiếng: - Vì con của các con, nên con phải hy sinh mà yêu thương Tiểu Vũ Điểm. Như vậy ba mẹ mới hy vọng có cháu ngoại để bồng chứ. Chúng tôi nhất định phải cứu lấy Tiểu Vũ Điểm ra khỏi la gia trang mà. Thật sự cứu lấy Tiểu Vũ Điểm không phải là chuyện dễ dâu nhé. Không biết trời có thuận cho lòng người mưu sự thành công hay không. Cao Hàn thở dài tỏ ra bất lực trước hoàn cảnh mâu thuẫn: - Tiểu Vũ Điểm, con của chúng ta, tôi phải nghĩ cách cứu con trước nhất. Rồi sau đó hãy tính chuyện cứu Tuyết Kha... Liên tục mấy ngày, không khí trong La gia trang như đang ở trong tình trạng chiến tranh lạnh. Bên ngoài có vẻ như bình thường, thanh thản, nhưng bên trong mỗi ngày như đang diễn ra một trò thật là bí hiểm như một thế giới riêng tự La Chí Cang thì làm ra vẻ như người vừa lột xác đối với mọi người dịu dàng kiểu cách đôi khi như giả tạọ Tuyết Kha thì cố gắng tỏ thái độ dịu hiền như một người vợ chính chuyên thờ chồng. Tuy nhiên ánh mắt và cử chỉ dành cho Tiểu Vũ Điểm, nàng lén lút theo dõi những bước chân của Tiểu Vũ Điểm, vương gia và bà phước tấn thì ra vẻ vui tính hơn với nụ cười phúc hậu lịch thiệp và kiểu cách của một nếp sống vương giả còn sót lạị Cũng nhiều lúc vương gia cố gắng khuyên răn Tuyết Kha không nên biểu lộ tình cảm lộ liễu quá sẽ làm cho mọi toan tính bất thành. Bề ngoài thì như thầm lặng nhưng bên trong tiềm ẩn những đợt sóng ngầm chực chờ trỗi dậy bão tố. Trong khi đó La lão thái là nhân vật sâu sắc điềm tĩnh nhất. Bà âm thầm theo dõi từng người để xem họ đang diễn xuất vai trò gì với màn bi hài kịch trong thời gian lưu trú tại La gia trang nàỵ Bà Phùng, một nô bộc trung thành cũng đang ráo riết theo dõi và báo cáo đầy đủ chi tiết cho La lão thái... nào là Tiểu Vũ Điểm lén lút đến gặp Tuyết Kha rồi đưa đến phòng vương gia và bà phước tấn xầm xì... làm cho bà Phùng nghi ngờ có chuyện gì bí mật có liên quan đến Tiểu Vũ Điểm... tên nhóc con a đầu lắm chuyện. Theo lời bà Phùng, có đêm Tuyết Kha ra cổng giúp Tiểu Vũ Điểm lau bóng đèn vừa lau vừa khóc. Trong thời gian gần đây tính tình Tuyết Kha bất thường lắm, hay là Tuyết Kha đang bị bệnh tâm thần chăng? Thật quái lạ, nhưng còn vương gia và phước tấn cũng có vẻ yêu thương săn sóc và tội nghiệp con bé a đầu lắm. La lão thái đột nhiên để ý đến Tiểu Vũ Điểm, và lần đầu tiên La lão thái mới nhìn kỹ khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm. Quả thật con bé có khuôn mặt trong sáng thông minh thật. Đôi mắt đen long lanh như hai hột nhãn. Đôi môi đỏ như hoa đào, cặp chân mày vòng nguyệt, da dẻ mịn màng, tay chân thon đẹp, đài các như con của các bậc quân tử tiểu thư con nhà giàụ Với những hình tướng khôi ngô như thế không thể nào là xuất xứ là con cái nông dân ở nhà quê được. La lão thái lại quay về với những ngày đầu tiên Vũ Điểm được bà Phùng mang đến giới thiệu với La lão thái... Trong khi La lão thái miên man nghĩ về Tiểu Vũ Điểm thì ông bà vương gia bước vào chào La lão thái để ngày hôm sau chuẩn bị trở về Bắc Kinh. Trong thâm tâm La lão thái cũng không ưa thích vương gia nên trông họ sớm rời khỏi La gia trang càng sớm càng tốt. Tuy nhiên bà cũng cố gắng làm ra vẻ lịch sự đẩy đưa: - Sao ông bà vội về sớm thế? Ở lại chơi thêm vài ngày, không mấy khi chúng ta gặp gỡ nhau mà. Vương gia cũng cười xã giao tiếp lời: - Ở nhà còn nhiều việc phải làm. Nhìn thấy Tuyết Kha, La Chí Cang hòa thuận để tạo dựng tương lai hạnh phúc là chúng tôi cảm thấy vui rồị Chúng tôi thấy thời gian đến thăm bà và mấy cháu như thế cũng tạm đủ. Trước khi ra về chúng tôi muốn xin thưa với bà một chuyện không biết có đặng không? La lão thái ngạc nhiên hỏi lại: - Vậy có việc chi cứ nóị - Là chuyện con nhỏ giúp việc Tiểu Vũ Điểm. La lão thái giật mình và ngạc nhiên: - Nó có chuyện làm phiền lòng nhị vị à? Vương gia cười cầu hòa: - Thưa bà không phải vậỵ Chỉ có vài ngày ở đây mà chúng tôi đã có cảm tình với con nhỏ đó, ước gì bà đồng ý cho nó về hầu hạ chúng tôi trong tuổi già thì không còn gì hạnh phúc cho bằng. La lão thái cũng lấy làm lạ, vì thật sự vương gia tuy đã hết thời quan tước, nhưng kẻ hầu người hạ thiếu gì, đâu phải cần đến một đứa ở nhỏ như Tiểu Vũ Điểm. Vả lại Tiểu Vũ Điểm chưa có thể làm nên trò trống gì để gọi là hầu hạ được. Bà đưa mắt nhìn bà phước tấn như thể muốn đọc lấy những ý nghĩ của bà phước tấn. - Thật là kỳ lạ! Sao ông bà lại đi xin một đứa nhỏ để hầu hạ, trong khi chỉ việc múc cơm vào bát cũng chưa xong. La lão thái nói gằn từng tiếng. Vương gia giả vờ như không nhìn thấy thái độ khó chịu của La lão thái, vẫn điềm nhiên nói: - Tuổi già chúng tôi muốn có một đứa nhỏ bên cạnh để coi như con cháu cho vui, nếu bà không có trở ngại gì chúng tôi đề nghị trao đổi đến bà một người hầu khác để đổi lấy Tiểu Vũ Điểm. La lão thái lại cười gằn từng tiếng. Bà lấy trong túi gói thuốc bỏ thêm vào ống điếu, chậm rãi đưa lên miệng rít vài hơi, nhả khói quyện thành vòng trong không gian. - Chuyện này tôi chẳng có ý kiến gì. Chỉ sợ Tuyết Kha không cho đó thôị Trầm ngâm vài giây, vương gia tiếp: - Tôi nghĩ Tuyết Kha sẽ bằng lòng... vì chúng tôi già cả... hy vọng Tuyết Kha sẽ nghĩ nên có một đứa nhỏ bên cạnh để sai chuyện lặt vặt... Bà phước tấn cũng hăng hái xen vào: - Chắc chắn Tuyết Kha sẽ đồng ý mà. Cử chỉ hăm hở và lời nói như quả quyết vô tình dễ bị La lão thái nghi ngờ, thấy thế nên vương gia sững nhìn phước tấn và giả đằng hắng để bà phước tấn đừng nói thêm nữạ La lão thái hết nhìn vương gia rồi đến bà phước tấn như hiểu ý câu chuyện họ muốn gì, nên La lão thái mỉm cười mai mỉa: - Tại sao ông bà quả quyết là Tuyết Kha sẽ đồng ý, trong khi tôi nhìn thấy cử chỉ của Tuyết Kha càng ngày càng quấn quýt bên Tiểu Vũ Điểm lắm đó... Chính La Chí Cang mấy hôm nay để mua chuộc tình cảm của Tuyết Kha nên cho Tiểu Vũ Điểm theo hầu hạ mà. Tôi nghĩ vấn đề này nên thảo luận lại với La Chí Cang thì hay hơn. Vương gia gật đầu trả lời: - Thôi được, chúng tôi thành thật cám ơn bà đã tiếp chúng tôi trong mấy ngày quạ Về việc chúng tôi đề nghị để xin con nhỏ a đầu chúng tôi sẽ hỏi ý kiến La Chí Cang. Vương gia và bà phước tấn bái từ ra khỏi phòng. La lão thái ngồi lại trong phòng tiếp tục nhả khói thuốc và lần lượt nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi có sự xuất hiện của Tiểu Vũ Điểm tại La gia trang... nhưng một khúc phim quay lại... từ lúc bà nội của Tiểu Vũ Điểm đưa Tiểu Vũ Điểm vào xin việc... và tình cảm giữa Tuyết Kha đối với Tiểu Vũ Điểm nảy sinh thân thiết như thế nào... hiện lên rõ từng nét làm cho La lão thái giật mình đến toát mồ hôị Trong thời gian đó tại phòng riêng của Tuyết Kha nàng tìm mọi lời lẽ để chinh phục tình cảm của Tiểu Vũ Điểm nên van xin để được theo hầu hạ vương gia và bà phước tấn về Bắc Kinh. Không ngờ chính Tiểu Vũ Điểm phản đối kịch liệt, và quỳ xuống chân Tuyết Kha van lạỵ - Tại sao đuổi con ra khỏi gia trang nàỵ Có phải mợ Hai ghét con, hay con đã làm điều gì phật ý mợ Haỉ Con quý trọng mợ Hai, con nguyện suốt đời làm thân trâu ngựa để đền đáp ơn của mợ Hai đã dành cho con. Vừa nói Tiểu Vũ Điểm nước mắt tuôn dài trên má làm cho tâm hồn Tuyết Kha bấn loạn hơn vì yêu thương. Tuyết Kha cũng không thể ngờ với mấy tuổi đầu như thế mà nói được những lời sâu sắc như người đã từng trải, có thể vì khổ đau đã rèn luyện cho trí nó khôn lớn rạ Tuyết Kha cúi xuống ôm chầm lấy Tiểu Vũ Điểm và nước mắt cũng tuôn ra trên đôi má nàng. Tuyết Kha lắc đầu phân bua: - Không phải, không phải đâu, những ý nghĩ của con đều saị Vì chính mợ Hai thương con quá nên mới không thể nhẫn tâm mỗi ngày nhìn thấy con làm việc vất vả ở La gia trang nàỵ Con nên về ở với vương gia và bà phước tấn sẽ nuôi con trong tình thương thật sự và giúp đỡ con có một tương lai sáng sủa hơn. Như vậy cuộc đời con sẽ hạnh phúc sung sướng, dĩ nhiên sẽ không có ai ăn hiếp đánh đập con. Mợ Hai vì thương con mới đề nghị với con như thế. Mợ Hai bao giờ cùng yêu thương con, che chở con và giúp đỡ con tận tình. Tiểu Vũ Điểm lắc đầu phản đối: - Con xin mợ Hai đừng bỏ con, đừng đuổi con, con chỉ muốn ở gần mợ Hai thôi, xin đừng đuổi con đi mà mợ Hai... Những lời van xin thảm thiết của Tiểu Vũ Điểm như trăm ngàn mũi kim châm vào tim Tuyết Kha làm nàng tê điếng trong nỗi đau thương. Tuyết Kha nói trong nước mắt: - Để con đi, mợ Hai cũng đau lòng... vì mợ Hai cũng yêu thương con lắm. - Nếu mợ Hai thương con, tại sao mợ Hai lại đuổi con đi! để con tiếp tục hầu hạ mợ Haị Khổ mấy con cũng chịu mà, miễn sao con gần được mợ Haị Tiểu Vũ Điểm quay nhìn Phỉ Thúy với nước mắt ràn rụa: - Chị Phỉ Thúy, từ lâu chị vẫn dành cho em tình thương nồng thắm mà tại sao chị không giúp em nói với mợ Hai đừng đuổi em đị Em muốn gần mợ Hai, gần chị suốt đời mà... chị hãy giúp em đị Phỉ Thúy cũng thấy xót xa, vỗ về Vũ Điểm trong nước mắt: - Tiểu Vũ Điểm! Mợ Hai và chị bao giờ cũng thương yêu em... Em hãy đi với vương gia... rồi đến ngày nào đó, em sẽ hiểu... mợ Haị Vì mợ Hai thương em nên mới làm như thế. Em hãy hiểu, và vì tương lai nên nghe lời mợ Haị - Không! Không! Không mà! Em nhất định không đi đâu cả. Em ở đây với mợ Hai và chị. Tiểu Vũ Điểm vùng dậy mở cửa chạy ra ngoàị Nhưng khi con bé xô cửa chạy ra ngoài với nước mắt nhòe nhoẹt trên má, bỗng chạm phải La lão thái đang đứng trước cửa tự bao giờ, với khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá. Tuyết Kha và Phỉ Thúy cũng vội vàng chạy đuổi theo Tiểu Vũ Điểm, cũng hoảng hốt khi chạm phải La lão tháị Tiểu Vũ Điểm quỳ mọp dưới chân La lão thái, vừa khóc, vừa van xin: - Lão thái thái, con không muốn rời khỏi La gia trang này mà. Con muốn ở đây để hầu hạ Lão thái thái, con không muốn đi đâu, trăm lạy Lão thái thái thương con, cho con ở lại đây suốt đờị Con nguyện sẽ siêng năng hơn để vừa lòng Lão thái tháị Xin bà đừng đuổi con mà, con xin van bà... La lão thái nhìn Tuyết Kha đang khép nép đứng gần đó, gằn mạnh từng tiếng: - Nó rất thích con, nếu má không ngoa thì chính con cũng thích nó, tại sao nỡ lòng cho nó đi đến một nơi khác. Tại saỏ Tại saỏ Con nói cho ta nghẹ Tuyết Kha run sợ trước nét mặt đanh ác của La lão thái và cúi đầu ấp úng: - Dạ... dạ... vì... cha mẹ con rất thích nó... Cần có một đứa nhỏ lanh lợi ở bên cạnh hầu hạ trong lúc tuổi già. - Má không nghĩ câu chuyện đơn giản như vậy, vì theo má, chắc có uẩn khúc gì bên trong. Con hãy nói sự thật cho má nghe đị Con có thể qua mặt Chí Cang chứ không thể qua mặt ta được. Đã lớn chừng này tuổi dễ gì ta bị người ta đánh lừa được chứ. Rồi La lão thái nắm tay Vũ Điểm dằn mạnh: - Con tiểu a đầu, không biết từ đâu, lý lịch không rõ! Mày có biết cha mẹ mày là ai không? Bà nội mày tên là gì, mày có biết! - Tiểu Vũ Điểm vừa đau, vừa run sợ trước những trấn áp mạnh bạo của La lão thái, mặt tái xanh như một con thú bị tên, thu mình lại trông rất tội nghiệp. Tuyết Kha không thể chịu đựng được hình ảnh đứa con yêu quý của mình bị hà hiếp, nên đã liều lĩnh nhào tới dành lấy Tiểu Vũ Điểm đang khóc thét. - Bỏ nó ra, xin má đừng có hành hạ nó, vì đây chỉ là đứa bé vô tội nó thật tình không biết tất cả mọi chuyện xảy ra mà... - Thế tại sao chuyện gì con cũng biết? Nói mau, đứa bé đó là aỉ Có liên hệ gì đến con? - Quận chúa... quận chúạ Phỉ Thúy hốt hoảng xen vàọ Lão thái quay lại, thuận tay tát mạnh vào mặt Phỉ Thúy, không kịp tránh Phỉ Thúy bị té sấp trên sàn. - Mày đừng có lộn xộn, hỗn hào, hãy im mồm đi... Quay sang Tiểu Vũ Điểm, La lão thái vẫn chưa buông tha, vẫn túm lấy áo giật mạnh: - Sao con a đầu đứng như trời trồng như thế? Hãy nói đi chứ? Tất cả Tuyết Kha, Tiểu Vũ Điểm đều im lặng chỉ nghe thấy tiếng thút thít. La lão thái giận dữ quát tháo: - À được, nếu bọn bây không nói thì tao cho biết lý lịch, Tiểu Vũ Điểm! Cha mày là một tên thợ hạ cấp, mẹ mày là một con đàn bà trắc nết, lén lút hạ sanh ra mày trong chuồng ngựa tồi tàn, rồi đem mày giao cho bà nội mày... vội vã mang đi để giấu nhẹm dấu tích nhục nhã đốn mạt đó. Mày là đứa con vô thừa nhận, vì vậy bây giờ mày vẫn không biết cả cha lẫn mẹ màỵ Mày chỉ biết mang máng bà nội mày tên Châụ Tiểu Vũ Điểm nghe nhắc tên bà nội thì xúc động khóc nức nở. - Cháu có cha mẹ đàng hoàng mà, cha cháu họ Cố... mẹ cháu là một tiểu thư quận chúa... họ đều là những người tốt có đạo đức... cha cháu đi làm mỏ ở Tân Cương... con có cha mẹ mà. - Vậy mẹ của mày là ai, ở đâủ - Dạ! Nghe nội nói đã chết rồị La lão thái cuời gằn hung hiểm: - Để tao nói cho mày nghe, mẹ mày chưa chết, làm một người đàn bà khốn nạn, vô liêm sỉ, chỉ biết mưu cầu sự sống ích kỷ... hóa thân làm mợ Hai, dưới mắt tao là hạng người hạ cấp, tao khinh bỉ, mày biết không... đúng là phường vô loạị Vừa nói xong những lời độc địa đó, La lão thái như thỏa mãn đã trả thù được món nợ ấp ủ từ bấy lâu naỵ La lão thái xô Tiểu Vũ Điểm vào cái xác vô hồn của Tuyết Kha đứng chết lịm từ bao giờ. Trước khi bỏ đi La lão thái còn nói những lời nguyền rủa: - Đồ vô liêm sỉ, cứ tưởng đẹp đẽ thế kia mà lòng dạ dơ bẩn như con thú. Tuyết Kha vội vàng chạy lại ôm chầm lấy Tiểu Vũ Điểm, tâm trí nàng tan nát rã rờị Tuyết Kha choáng váng như có trăm ngàn hình ảnh Tiểu Vũ Điểm xoay quanh như chong chóng, rồi tối sầm. Từ từ Tuyết Kha ngã quỵ xuống trong tay Phỉ Thúỵ Phỉ Thúy hoảng hốt lay Tuyết Kha: - Tuyết Kha, chị hãy bình tĩnh lại đị Được vài phút thì Tuyết Kha từ từ mở mắt ứa lệ nhìn Phỉ Thúy: - Em hãy giúp chị đi gọi giùm vương gia và mẹ chị ngaỵ Tiểu Vũ Điểm không hiểu chuyện gì chỉ thấy Tuyết Kha ngất xỉu nên càng run sợ hơn, chạy lại ôm lấy Tuyết Kha khóc nức nở: - Mợ Hai... mợ Hai... tại sao La lão thái nói ra những đời đó. Tại sao đem chuyện ba mẹ con ra mà mắng chửi như thế? Tuyết Kha càng nghe Tiểu Vũ Điểm nói lòng Tuyết Kha càng đau đớn như ai xát muối vào lòng. - Con à! Thật sự mẹ con chưa chết... - Vậy... mẹ con ở đâu mợ Haỉ Tuyết Kha ôm sát Tiểu Vũ Điểm vào lòng và khẽ nói: - Tiểu Vũ Điểm, chính ta là mẹ ruột của con đâỵ Tiểu Vũ Điểm cảm thấy như có luồng điện chạy khắp châu thân, sững sờ và sung sướng ôm chầm lấy Tuyết Kha gục đầu vào ngực nàng. - Có thật sự mợ Hai là mẹ con không? Tại sao bà nội nói là mẹ con đã chết từ lâủ Tuyết Kha vừa vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm vừa dỗ dành: - Con à, con hãy tin lời mẹ đị Bây giờ không có thì giờ để mẹ kể tất cả mọi chuyện cho con nghe, vì sao bà nội lại nói là mẹ đã chết... Bà nội mang con đến đây là có ý đưa con đến gặp mẹ đó, trước khi chết bà nội đã hoàn tất nhiệm vụ... thật là tội nghiệp. Bà nội rất thương con thì không thể nào đem con đi bán ở đợ cho người tạ Vì bà nội biết mẹ còn sống và hiện ở tại La gia trang nên mới đưa con vào cho mẹ con ta gặp gỡ. Mẹ chính là mẹ ruột của con đây mà. - Không! Không! Con làm sao hiểu được những chuyện vừa xảy rạ Mợ Hai là mợ Hai, mợ Hai làm sao là mẹ con được. Mẹ con chết từ lâu rồị Nếu mẹ con chưa chết thì tại sao mẹ con lại nỡ bỏ con? Đúng là mẹ con đã chết thật sự rồi... Vừa nói Tiểu Vũ Điểm vừa rời khỏi vòng tay của Tuyết Kha lắc đầu chối cãi... Tuyết Kha chìm trong cơn bấn loạn tâm thần, nàng đau khổ hết nhìn Tiểu Vũ Điểm lại nhìn Phỉ Thúy, nàng cười khóc như điên dại: - Tiểu Vũ Điểm, chính ta là mẹ của con đây mà, mẹ không chết nhưng mẹ thật khốn nạn đã bỏ con từ khi con mới vừa lọt lòng. Mẹ không xứng đáng để nhìn con, Tiểu Vũ Điểm, con hãy tha thứ cho mẹ. Mẹ yêu thương con thật mà. Tiểu Vũ Điểm sợ hãi nép vào một góc xó như một con mèo bị ướt mưạ Ngay lúc đó thì vương gia và phước tấn vào, có cả La lão thái, La Chí Cang, Gia San... và mọi chuyện bắt đầu xảy ra xô đẩy Tuyết Kha rơi vào vực thẳm của đau thương, đến khi Tuyết Kha không còn chịu đựng nổi, nàng ngất xỉu trong tiếng sỉ vả thô bạo của La lão tháị Vừa bước chân vào phòng là La Chí Cang sừng sộ hung dữ: - Mày thật là đồ súc vật, hạ cấp, đàn bà lăng loàn trắc nết, vô liêm sỉ... Và thuận tay hắn nắm lấy vai Tuyết Kha, còn một tay túm lấy Tiểu Vũ Điểm, lay như đang nổi cơn khùng. Khuôn mặt tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu như muốn lồi ra vì tức giận, La Chí Cang căm hờn đay nghiến: - Tại sao tụi mày lại đối xử với tao tệ như thế. Đã sỉ nhục tao bao nhiêu năm rồi chưa thỏa mãn saỏ Ngày hôm nay lại mang cái chứng tích nhơ bẩn đó về trong La gia trang này, như muốn trêu ngươi tao hở? mày vô liêm sỉ vừa thôi chứ. Tao không ngờ mày đánh lừa mẹ con tao, mày hãy nói đị Một con điếm thúi tao chưa từng thấy ở trên đời... Tại sao mày lại gạt tao, mày hãy nói đi... La Chí Cang như con thú điên tiết lồng lộn, nghiến răng đay nghiến Tuyết Kha và Tiểu Vũ Điểm như muốn ăn tươi nuốt sống cho hả cơn giận. Tuyết Kha vẫn bất động như một cái xác không hồn, nàng đau đớn tột cùng, chỉ mong biến thành làn khói bay ra khỏi bàn tay độc ác nham hiểm của La Chí Cang, vươn ra khỏi phòng lên tận cõi không mênh mông. Tiểu Vũ Điểm vừa sợ xanh người, vừa đau đớn trong bàn tay như chiếc kềm thắt lại nên khóc thét lên thật tội nghiêp. - Dừng tay, dừng tay! Vương gia lập tức xông vào can thiệp, vì ông không thể thấy cảnh tượng quá đau thương đang ép chế con ông và đứa cháu yêu quý của ông được. - Chuyện gì còn có đó, tôi yêu cầu La Chí Cang bình tĩnh, đừng có xử sự một cách hồ đồ và trẻ con như vậy... chúng ta nên tìm một giải pháp hòa nhã thích đáng... Bà phước tấn cũng kinh hoàng, phụ họa: - Đúng đấy, cậu không nên hành hạ Tuyết Kha như và Tiểu Vũ Điểm một cách thái quá bằng vũ lực, hãy buông tha cho chúng. Chúng tôi biết đó là lỗi lầm không thể tha thứ được, nhưng chúng ta nên bình tĩnh để tìm một giải pháp êm dịu khác thì hay hơn. Dù sao Tuyết Kha cũng đã sống chung với cậu hơn tám năm nay trong tình nghĩa vợ chồng, nên cậu mở lòng từ tâm mà thương xót chúng. Nghe những lời của vương gia và bà phước tấn, La Chí Cang như dầu châm thêm lửa, cơn giận bốc lên ngùn ngụt: - Nó đã xé nát tâm hồn tôi từ bao năm nay rồi chưa thỏa mãn hay saỏ Vợ chồng tám năm... La Chí Cang nghiến răng, tay chàng nắm chặt hơn. Tuyết Kha tê buốt như không còn cảm giác, Tiểu Vũ Điểm khóc thét lên vì quá đau đớn, nhưng không còn cách nào để vùng vẫy ra khỏi bàn tay nắm chặt như móc sắt của La Chí Cang. - Tám năm vợ chồng, các người còn dám mở miệng ra nói điều đó kể cũng can đảm và lếu láo thật. Tôi không ngờ cả một lũ khốn kiếp đã lường gạt tôi, gây ra những chuyện nhục nhã không thể tưởng tượng nổị Một con người bình thường có giáo dục, hay nói cách khác, một lũ chuyên làm những chuyện điếm nhục, lường gạt thiên hạ bằng những thủ đoạn hèn nhát mới có thể ngang nhiên phơi mặt trước thiên hạ như vậy, chứ những người có lương tri chắc chắn không còn dám vác mặt đến đây, chắc ông bà hiểu chứ. Sao lại xen vào can thiệp, hãy cút đi ngay thì tốt hơn! Vừa nói vừa tức giận điên cuồng nên La Chí Cang đẩy mạnh Tuyết Kha ngã quỵ xuống đất, và nhấc bổng Tiểu Vũ Điểm ném vào tường: - Đồ súc sanh, sao mày lại đeo đuổi làm nhục tao hở? Tao cho mày chết luôn.