iờ lý, thầy giáo đang chép tựa để lên bảng bỗng thằng Tuấn la to:- Quay phim! Quay phim! Xe vô trường kìa.Cả thầy lẫn trò đều đổ dồn ánh mắt ra cửa sổ. Máy quay phim, máy đèn, bảng hắt sáng... Lần lượt được người ta dỡ từ trên xe xuống. Và... và không thể tin được: Lê Quang - chàng tài tử đẹp trai rất nổi tiếng đang bước ra từ chiếc xe hơi đời mới.- A! Có Giáng Quỳnh nữa kìa!- Có Thành Phúc, Lâm Phương, Việt Trà nữa!Thầy bất bình la to, cố gắng lập lại trật tự:- Các em im lặng, nếu không tôi cho lớp “tiết B” đó.Phải mất vài giây sau, lớp mới chịu lắng xuống. Và vài phút nữa, lớp bắt đầu vào bài theo lời giảng say sưa của thầy. Tất cả đã trở lại bình thường.Nhưng không, cô bé Hà ngồi gần cửa ra vào vẫn chưa thể tập trung được. Đoàn làm phim đã cuốn hút cô. “Thật hạnh phúc khi được đóng phim”. Cô bé nghĩ thế. Nhìn các minh tinh màn bạc áo dài trắng thướt tha đang ngồi hóa trang trên ghế đá, Hà muốn điên lên. Một cảm giác háo hức, hồi hộp lạ lùng ngự trị trong tim cô. Bàn tay bé nhỏ lần vào cặp táp lôi nhẹ chiếc gương để dưới gầm bàn. Hà liếc xuống. “Ôi chao! Mình cũng xinh lắm chớ! Sao mình không được đóng phim nhỉ?”. Hà cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp quá. Hết tiết Lý, rồi phải ngồi thêm tiết Sử nữa mới tới giờ ra chơi. Hà phấp phỏng đếm thời gian, cô như ngồi trên lửa.Chuông reo báo hết tiết hai. Thầy lý vừa ra khỏi cửa, cả lớp lại ồn ào, nhốn nháo nhìn về phía những đạo cụ quay phim và các diễn viên. Và lẽ dĩ nhiên Việt Trà là người được nhiều ánh mắt chăm chú nhất. Một vài đứa trong lớp cả gan đi ra cửa, Hà có mặt trong đám này. Chúng đến bên đoàn làm phim. Ở các lớp khác cũng có tình trạng tương tự. Các diễn viên nhanh chóng bị bao quanh. “Reng! Reng”. Chuông vào tiết ba đã reo, chưa kịp nhìn cho đã con mắt, lũ học trò đành tiếc rẻ lục tục kéo vào lớp. Hà còn chùng chình chưa đi. “Hay là... hay là mình trốn tiết này. Lâu lâu mới có một dịp như vầy mà!”. Cô bé suy nghĩ. Và sự đam mê điện ảnh đã thắng nỗi lo sợ bị thầy cô la rầy. Hà len lỏi vào tận chỗ đặt máy quay. Cô bé như muốn ngộp thở vì đứng gần diễn viên ngôi sao Lâm Phương... Nhìn ngoài đời, cô có vẻ kém ăn ảnh hơn trong phim. Nhưng dẫu sao cũng nổi bật hơn người khác. Còn Giáng Quỳnh thì nước da không được trắng. “Thì ra họ cũng đâu có toàn bích, mình so ra còn có khả năng hơn họ”. Hà suy nghĩ. Cô cố tình đứng sát, mong sao họ để mắt tới mình. Nhưng chẳng có ai đoái hoài gì đến Hà cả. Thậm chí Lê Quang và ông quay phim còn bực mình đẩy cô ra cho trống chỗ. Hà khó chịu, tính bỏ đi nhưng vào lớp giờ này là tự sát. Cô đành mon men lại gán chỗ mấy anh lo phần hắt sáng. May thay, họ không xua đuổi cô. Hà thầm nguyền rủa những con người đằng kia “Mai mốt mình còn nổi tiếng hơn họ, ghét!”. Cô bé đưa mắt hờ hững nhìn xung quanh, cố làm ra vẻ lạnh lùng, bất cán. Chợt ánh mắt cô dừng lại chỗ ghế đá nơi diễn viên Thành Phúc đang ngồi với một vài người lạ khác. Anh đang đợi tới giờ nhập vai. Hà hay xem kịch trên truyền hình thấy anh diễn hài rất tếu, nhưng sao ở đây trông anh nghiêm nghị quá. Ô kìa! Thành Phúc nhìn Hà. Cô bé muốn đứng tim. Anh ta mỉm cười và còn đá lông nheo với cô nữa chớ. Không thể nào diễn tả nổi tâm trạng Hà lúc này. Sự hồi hộp, háo hức lại trở về nguyên vẹn trong cô như lúc ban đầu. Cô lấy lại niềm tin tưởng đã mất. “Thấy chưa! Rốt cuộc cũng có người để ý đến mình”. Và cô lý luận: sở dĩ lúc nãy ông quay phim và Lê Quang tỏ thái độ bất lịch sự với cô là vì họ đang bận rộn.