Cỗ xe độc mã chậm rãi lăng bánh trên quang lộ. Lý Phi Vân cầm giây cương, còn Ngạo Thiên ngồi bó gối trầm tư. Chỉ sau một đêm mà mọi sự đã thay đổi trong cuộc đời chàng. Chàng cảm tưởng mình đang rơi dần xuống cõi địa ngục, tất cả chỉ còn sự trống vắng và trầm mặc trong chàng. Bưng cả vò rượu, Ngạo Thiên uống ừng ực. Tiểu Ngọc buột phải giật lấy vò rượu khỏi tay chàng. - Thiếu gia... Ngạo Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt bất nhân. - Sao nàng lại không cho ta uống... Tiểu Ngọc lắc đầu: - Thiếu gia đã uống nhiều quá rồi. Lúc này không phải là lúc để thiếu gia uống rượu. Nàng buông tiếng thở dài. - Thiếu gia có uống rượu để tự hành hạ thân xác mình thì Lăng phu nhân cũng không thể quay lại. Thiếu gia không phải là người ủy mị, yếu đuối như vậy. - Thế thì nàng hãy cho ta biết "Ma thần" là ai. Lý Phi Vân nói: Ngạo Thiên buông tiếng thở dài. Chàng miễn cưởng nói: - Lý kiếm thủ...vậy huynh nói đi...bây giờ Ngạo Thiên phải làm sao đây? - Thiếu gia muốn làm gì à? - Huynh nói đi...ta phải làm gì? - Phu nhân nói cái gì thì thiếu gia hãy làm theo di ngôn của phu nhân. - Nghĩa là chúng ta chỉ biết chạy trốn thôi. Tiểu Ngọc nói: - Không phải chạy trốn mà chỉ mai danh ẩn tích. Nhìn lại Tiểu Ngọc, Ngạo Thiên gằn giọng nói: - Còn mối hận của Kim gia? - Quân tử mười năm trả thù cũng không muộn. - Mười năm trả thù không muộn. Vậy Ma Thần có chờ bỗn thiếu gia đến mười năm không? Tiểu Ngọc im lặng nhìn Ngạo Thiên. Lý Phi Vân buông tiếng thở dài. Sự im lặng nhanh chóng bao trùm lên ba người. Quanh họ không gian như cô đặc hẳn lại cùng với vẽ nặng nề u ám. Chợt có tiếng vó ngựa rộn lên, phá tan sự im lặng đó. Lý Phi Vân cau mày. Tiểu Ngọc nhìn Lý Phi Vân. Ngạo Thiên nói: - Họ đuổi theo ta đó. Phi Vân gượng cười nói: - Để Lý mỗ đi cùng với thiếu gia. Vừa nói Phi Vân vừa trao dây cương cho Tiểu Ngọc, nhưng Ngạo Thiên đã đỡ lấy dây cương. - Lý huynh để Ngạo Thiên cầm cương ngựa. Phi Vân mỉm cười nói: - Thiếu gia biết khiển ngựa chứ? - Nếu Ngạo Thiên không biết khiển con ngựa này thì chẳng bao giờ nghĩ đến Ma thần. - Tốt. - Từ phía sau bốn thớt nhân mã lướt qua cỗ xe độc mã của ba người rồi dùng vó ngựa chặng ngang đường. Ngân Long bang chủ Mạc Cựu và ba gã thuộc hạ dưới trướng ra dấu cho Ngạo Thiên phải dừng ngựa. Mạc Cựu ngồi trên yên ngựa, gằn giọng nói: - Kim Ngạo Thiên...ngươi muốn bôn tẩu giang hồ thì hãy trao lại Kim bài trang cho lão phu. Ngạo Thiên chau mày. - Kim bài trang là của Kim gia, sao tiền bối muốn đoạt nó. - Tiểu tử không cần thiết phải hỏi điều đó. Ngạo Thiên nhìn sang Lý Phi Vân. - Lý huynh nghĩ xem, có nên trao Kim bài cho tiền bối đây không? Phi Vân khẽ lắc đầu rồi bước xuống đất. Y ôm kiếm trước ngực nhìn Mạc Cựu nhạt nhẽo nói: - Mạc bang chủ muốn lấy kim bài của Kim trang à? - Lý các hạ đừng chen vào hối không kịp đâu. - Lý mỗ chẳng có gì để hối tiếc cả. Lý mỗ chỉ hối tiếc nếu không làm tròn bổn phận của mình. - Cho dù Lý kiếm thủ có là một tay kiếm thượng thặng cũng không thể khán lại ý trời. Phi Vân lắc đầu, cất giọng lạnh lùng. - Ý của trời hay ý của bang chủ. Mạc Cựu hừ nhạt một tiếng. - Ý của lão phu cũng có sao đâu. Vừa thốt ra câu nói đó, Ngân Long bang chủ Mạc Cựu vừa phát tay ra hiệu cho ba gã thuộc nhân. Nhận được hiệu lệnh, ba gã thuộc nhân Ngân Long bang đồng loạt rút kinh khí thúc ngựa lao đến Lý Phi Vân. Lý Phi Vân nói: - Mạc bang chủ xem thường Lý mỗ quá. Cùng với lời nói đó, Lý Phi Vân điểm mũi giày. Thân ảnh của họ Lý tợ một cánh chim sắc lướt vút lên không trung, lướt qua trên đầu ba gã thuộc hạ của Mạc Cựu. Vầng nhật quang như bị ánh kiếm che mờ trong một khoảng khắc chưa đầy một chớp mắt. Ba chiếc thủ cấp rơi xuống đất trong khi thân ảnh của ba gã kia vẫn gò lưng trên lưng ngựa lao về phía trước. Mạc Cựu giật mình bởi kiếm chiêu của Lý Phi Vân. Sắc diện của lão tái hẳn đi. Lý Phi Vân nhẹ nhàng hạ thân trước đầu ngựa. Y tra kiếm vào vỏ tự lúc nào mà hai tay hoàng trước ngực ôm khư khư lấy thanh trường kiếm. Lý Phi Vân nhìn Mạc Cựu. - Ý của Mạc bang chủ hay ý của trời. Mạc Cựu cau mày, nói: - Lý Phi Vân...Ngươi sẽ hối tiếc. - Chính Mạc bang chủ phải hối tiếc. Một bóng người như cánh dơi khổng lồ lướt đến đối mặt với Lý Phi Vân. Người đó chính là Độc ma Âu Dương Đình. Y vừa trụ thân liền nói: - Bổn tọa không tin Mạc bang chủ hối tiếc...mà kẻ hối tiếc phải là Lý Phi Vân. Thấy Âu Dương Đình xuất hiện, Mạc Cựu vội xuống ngựa, ôm quyền xá. - Chủ nhân. Âu Dương Đình khoát tay. - Bổn toạ tự biết phải làm gì? Lý Phi Vân nhìn Âu Dương Đình. Y nhạt nhẻo nói: - Tôn giá cũng muốn chiếm đoạt Kim bài Kim trang. - Tất cả võ lâm đều phải thuộc về Độc môn. Kim trang cũng không nằm ngoài sự quy thuận đó. Hay Lý các hạ muốn chống lại Độc môn. - Chống lại đã sao nào. Độc ma Âu Dương Đình ngữa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói: - Một kiếm thủ như ngươi thì đâu thể cải lại Thiên định. Nói dứt câu Độc ma Âu Dương Đình phát tác chỉ khí công thẳng đến Lý Phi Vân. Lý Phi Vân rút trường kiếm đoán lấy chỉ công của đối phương. - Chát. Lý Phi Vân thối lại nữa bộ khi đại chỉ khí của Âu Dương Đình chạm vào lưỡi trường kiếm của y. Âu Dương Đình khẽ gật đầu nói: - Lý các hạ cũng có bản lĩnh đó. Liền theo lời nói đó thì đạo chỉ thứ hai công trực diện vào Lý Phi Vân. Một lần nữa Lý Phi Vân lại hoành kiếm đón lấy chỉ công của Âu Dương Đình. - Chát. Lý Phi Vân lại lùi tiếp hai nữa bộ. Y chưa kịp trụ tấn để phản kích thì liên tục những đạo chỉ uy mãnh như một tấm lưới chụp tới. Màn kiếm quang xuất hiện. Hứng lấy màn chỉ khí của Âu Dương Đình. - Chát...chát...chát... Hứng lấy màng chỉ công của đối phương, Lý Phi Vân không ngừng thối bộ liên tục. Y hoàn toàn bị Độc ma Âu Dương Đình dồn vào thế bị động, chỉ biết đỡ mà không có cơ hội phát chiêu phản kích. Thấy tình huống của Lý Phi Vân nan giãi, Ngạo Thiên hốt hoảng thét lên. - Dừng tay. Âu Dương Đình nhanh chóng thu hồi chỉ công, chấp tay sau lưng nhìn Lý Phi Vân. Mồ hôi vã ra trên tráng họ Lý. Âu Dương Đình nhếch môi, dè bĩu nói: - Lý Phi Vân...ngươi nghiệm ra bản lĩnh của ngươi rồi chứ? Âu Dương Đình nhìn lại Ngạo Thiên. - Tiểu tử...Ngươi muốn nói gì? - Tôn giá cần Kim bài Kim trang, Ngạo Thiên sẵn lòng trao cho tôn giá. Tôn giá đâu cần dồn Lý huynh vào tử lộ. Âu Dương Đình gật đầu: - Tiểu tử ngoan lắm. Nhưng bổn nhân cần một thứ nữa. - Ngoài tấm Kim bài đó ra, tôn giá cần gì à? - Khối huyết ngọc của quái thủ Vô Danh Khách Cù Bá Nhâm. Ngạo Thiên chột dạ. Chàng nghĩ thầm. - "Ta vừa thố lộ điều bí mật này với ai sao lão quỷ này lại biết. Sao lão lại biết ta đang giữ khối huyết ngọc của Cù lão huynh". Mặc dù nghĩ vậy nhưng Ngạo Thiên vẫn ôn nhu nói: - Ngạo Thiên thú thật...Kim bài Kim trang thì Ngạo Thiên đang giữ. Nhưng còn khối huyết ngọc nào đó...Ngạo Thiên đúng là không biết. Âu Dương Đình chú nhãn nhìn vào mắt Ngạo Thiên như muốn dùng nhãn quang đục vào giữa tam tinh chàng. Tiếp nhận hai luồng hung quang của Âu Dương Đình, Ngạo Thiên bất giác rùn mình. Chàng miễn cưởng nói: - Tôn giá đừng nhìn Ngạo Thiên bằng ánh mắt đó. Nến cần Kim bài Kim trang, Ngạo thiên sẽ dâng cho tôn giá. Ngạo Thiên vừa nói vừa lấy tấm Kim bài. - Nó đây...tôn giá hãy cầm lấy. Chàng nói rồi quẳng tấm kim bài về phía Âu Dương Đình. Lão vươn trảo bắt gọn lấy tấm Kim bài. Âu Dương Đình gằn giọng nói: - Tiểu tử nói không giữ khối huyết ngọc, thế tại sao lại rời bỏ Hàm Dương. - Không rời Hàm Dương thì ở lại làm gì. Kim trang đâu còn nữa. Ngạo Thiên phải rời khỏi Hàm Dương. Tìm một chỗ nào để dung thân. Ngạo Thiên phải làm theo ý mẫu thân. Âu Dương Đình khẻ gật đầu, rồi nói: - Bổn tọa tạm tin ngươi. Ngươi có thể đi, nhưng Lý Phi Vân thì phải ở lại. Ngạo Thiên miễn cưởng nói: - Tôn giá...người đã lấy tấm Kim bài Kim trang rồi, sao không cho Lý huynh đi cùng với Ngạo Thiên. Ngạo Thiên, Lý huynh đi mai danh ẩn tích, tôn giá đâu cần phải lo gì nửa. Âu Dương Đình lắc đầu: - Không...Lý Phi Vân phải ở lại....bởi vì y đã đắc tội với ta. - Lý huynh vì Ngạo Thiên. Âu Dương Đình gằn giọng nói: - Bổn nhân đã quyết, đừng nói nhiều. Ngạo Thiên nhìn lại Lý Phi Vân. - Lý huynh... Phi Vân nhìn Ngạo Thiên nghiêm giọng nói: - Thiếu gia cứ đi. Đừng có lo gì cho Lý mỗ. - Ngạo Thiên sợ. - Lý mỗ tự lo cho mình được. Phi Vân nhìn Tiểu Ngọc. - Bảo hộ cho lịnh thiếu gia. - Lý huynh bảo trọng. Nhìn lại Ngạo Thiên. - Thiếu gia đi đi. Y vừa nói vừa thọc mũi kiếm vào mông tuấn mã. Con hắc mã thiên lý lòng cất tiếng hý lồng lộng rồi cất vó kéo theo cỗ xe lao về phía trước. Độc ma Âu Dương Đình chấp tay sau lưng thản nhiên để Ngạo Thiên khiển con tuấn mà kéo cỗ xe lướt qua mặt mình. Ngạo Thiên ngoái đầu nhìn lại thấy Lý Phi Vân quẳng thanh trường kiếm xuống đất. Ngạo Thiên buông tiếng thở dài. Tiểu Ngọc đến ngồi cạnh Ngạo Thiên. - Thiếu gia lo lắng cho Lý Phi Vân. - Huynh ấy sẽ như thế nào. - Tiểu Ngọc nghĩ Lý Phi Vân tự lo cho mình được. Y là một kiếm thủ sát vương, tất biết phải làm gì để giữ mạng mình. - Cũng mong như vậy? Tiểu Ngọc nhìn Ngạo Thiên nói: - Thiếu gia...Khi nảy Tiểu Ngọc nghe Độc ma Âu Dương Đình nhắc đến khối huyết ngọc. Đó là khối huyết ngọc gì vậy? Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngọc. Chàng toan nói tất cả sự thật cho nàng biết nhưng rồi lại lắc đầu: - Ngạo Thiên cùng không biết. Ngay cả bản thân cũng không biết đó là cái gì. Ngọc mỉm cười rồi nói: - Tiểu Ngọc tưởng đâu thiếu gia biết. Đáp lại nàng cũng bằng nụ cười, Ngạo Thiên nói: (Mất trang 26- 27 Quyễn 3) - Chỗ đó là chỗ nào. - Khi nào đến nơi, Ngạo Thiên sẽ nói cho tỷ biết. - Ngạo Thiên muốn giữ bí mật với Tiểu Ngọc, hay còn cái gì khác nữa. Nàng nhìn về phía trước, mặt lộ những nét u hoài. Tiểu Ngọc buông tiếng thở dài rồi bâng quơ nói: - Có phải Ngạo Thiên nghi ngờ Tiểu Ngọc không? Ngạo Thiên nhìn sang nàng, đôi chân mày thoạt nhíu lại. - Sao tỷ lại nói vậy. Tỷ là người thân tín nhất, lúc nào cũng ở bên mẫu thân. Ngạo Thiên không tin tỷ thì tin ai. Nếu tỷ muốn biết thì ta sẽ cho tỷ biết. Nàng nhìn lại Ngạo Thiên, lắc đầu: - Bây giờ tỷ không muốn biết nữa. Ngạo Thiên đi đâu, tỷ sẽ đi đó. Cần gì phải biết trước. - Tỷ không muốn biết thì Ngạo Thiên sẽ cho tỷ biết. Ngạo Thiên muốn đưa tỷ đến thánh địa Kim Đỉnh sơn. - Thánh địa Kim Đỉnh sơn. - Chắc chắn tỷ sẽ tò mò hỏi, Kim Ngạo Thiên đến đó để làm gì? Tiểu Ngọc khoát tay. - Tỷ không tò mò...và cũng không muốn biết Ngạo Thiên đến thánh địa Kim Đỉnh Sơn với mục đích gì. Nàng mỉm cười với Ngạo Thiên, rồi đưa tay bịt thính nhĩ lại. - Ngạo Thiên có nói thì tỷ cũng không nghe. Khi mặt trời sụp xuống, hai người đến trấn Vĩnh Xương. Ngạo Thiên đánh xe dừng trước cửa một ngôi khách điếm. Gã điếm chủ bước ra đón chàng và Tiểu Ngọc. Gã khúm núm nói: - Mời công tử và tiểu thư. Hai người bước vào khách điếm. Ngạo Thiên nói: - Tại hạ cần hai gian phòng để nghỉ qua đêm. Gã điếm chủ gãi đầu: - Công tử...Khách điếm của tiểu nhân chỉ còn có mỗi một gian thượng phòng thôi. Công tử có thể dùng nó qua đêm. Tiểu Ngọc gật đầu: - Cũng được. Điếm chủ chuẩn bị một gian thượng phòng và một bữa ăn nóng. Nàng nhìn lại Ngạo Thiên, từ tốn nói: - Bước đường bôn ba này chắc chắn Ngạo Thiên sẽ phải cực khổ chứ không như ở Kim trang. - Ngạo Thiên biết. Dù muốn hay không muốn thì Ngạo Thiên cũng phải chấp nhận sự bôn tẩu này. - Tiểu Ngọc chỉ sợ Ngạo Thiên sẽ không chịu nổi sự vất vã này. Ngạo Thiên lắc đầu: - Sẽ không sao đâu, tỷ đừng lo lắng quá. Hai người bước đến chiếc bàn đặt trong góc tiền sảnh. Họ vừa mới yên vị thì một gã trung niên nho sinh, tay cầm quạt ra vẻ rất đạo mạo bước vào.Vừa thấy gã, mặt Tiểu Ngọc đã đanh lại, nàng nhỏ giọng nói với Ngạo Thiên. - Ngạo Thiên...gã này là Điệp Khách Ngô Mộng Khanh đó. Ngạo Thiên cau mày hẳn lại câu nói của Tiểu Ngọc. - Y là Điệp khách Ngộ Mộng Khanh đó à. Ngạo Thiên từng nghe những môn khách Kim trang nói đến người này. Y không phải là người tốt. Tiểu Ngọc gật đầu. - Đúng...Y không phải là người tốt. Trong giới võ lâm hắc đạo, Điệp Khách Mộng Khanh là người bại hoại nhất trên đời này. Nàng vừa nói dứt câu thì Điệp Khách Ngô Mộng Khanh đã lên tiếng nói: - Kim Ngạo Thiên công tử nhận ra Ngô mỗ chứ? Vừa nói Điệp Khách Ngộ Mộng Khanh phe phẩy chiếc thiết phiến tiến lại bàn của Ngạo Thiên và Tiểu Ngọc. Y nghiên đầu nhìn Tiểu Ngọc. Mộng Khanh chắc lưỡi. - Ái chà...Một trang giai nhân tuyệt sắc hiếm có trên đời này. Y nhìn lại Ngạo Thiên. - Một thiếu gia như Ngạo Thiên, tất phải có giai nhân theo để hầu hạ rồi. Ngạo Thiên thiếu gia thật là tốt phúc. Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh. - Các hạ nói sai rồi. Tiểu Ngọc đâu phải là người hầu của tại hạ. Mộng Khanh nhanh miệng nói: - Thế nàng là gì của công tử nào? - Tiểu Ngọc là gì của tại hạ, không liên quan đến các hạ. Mặt Mộng Khanh nhíu lại lộ vẽ bất nhẫn. - Có liên quan đó.Tiểu Ngọc đứng lên nhìn Điệp Khách Ngô Mộng Khanh. - Bỗn cô nương muốn biết sự liên quan có được không? Mộng Khanh phe phẩy quạt, nhìn nàng nói: - Nếu như nàng không phải là người hầu của Kim trang thiếu gia Kim Ngạo Thiên thì bỗn công tử sẽ... - Gã bỏ lững câu nói giữa chừng điễm nụ cười mỉm. Chỉ cần thấy nụ cười của Ngô Mộng Khanh thôi đủ biết gã đang nghĩ gì trong đầu. Tất cả những nét dâm đảng nhất đều toát lên qua nụ cười của họ Ngô. Bất cứ nữ nhân nào khi tiếp nhận nụ cười của Ngô Mộng Khanh như thể đều đỏ mặt thẹn thùng, vì nụ cười kia buột người phải liên tưởng đến trong đầu Điệp Khách. Những ý tưởng của một kẻ bại hoại, mà ý tưởng của một kẻ bại hoại đối với nữ nhân là gì, tất nhiên không ngoài những hoạt cảnh dâm cuồng. Tiểu Ngọc nghiêm mặt nói: - Bổn cô nương biết Ngô công tử sẽ làm gì Tiểu Ngọc rồi. Mộng Khanh gấp ngọn thiết phiến. - Nàng hiểu ý ta...hẳn ta không cần phải nói với nàng. Y nhìn lại Ngạo Thiên. - Kim thiếu gia cho Ngô mỗ tâm sự với Tiểu Ngọc cô nương nhé. Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngọc. - Tỷ tỷ...tỷ có thích tâm sự với Ngô các hạ không? - Theo ý Ngạo Thiên. - Ngạo Thiên chỉ nghe tiếng của Ngô các hạ thôi, chứ chưa từng quen biết chẳng có gì để tỷ tâm sự với y cả. Tiểu Ngọc mỉm cười. - Tỷ cũng nghĩ như Ngạo Thiên. Nàng nhìn lại Ngô Mộng Khanh. - Ngô các hạ nghe Ngạo Thiên nói rồi chứ...Chẳng có gì để Tiểu Ngọc tâm sự với các hạ cả. Mà Ngô các hạ nên quay về bàn của mình. Ngô Mộng Khanh chắc lưỡi. Lắc đầu nói: - Ngô mỗ có cái tật rất lớn. Khi màn đêm buông xuống thì phải tìm một trang giai nhân tuyệt sắc nào đó để tâm sự qua đêm. Chính vì cái tật đó mà Ngô mỗ trở thành Điệp khách. Ở đây, trong đêm nay chỉ có mỗi một mình Tiểu Ngọc cô nương thôi. Nếu như nàng không tâm sự với ta...thì đâu còn ai nữa. Tiểu Ngọc gắt giọng. - Hồ đồ. Cùng với lời nói đó. Tiểu Ngọc bất ngờ chớp động chưởng công vỗ vào vùng thượng đẳng của Ngô Mộng Khanh. Nàng bất ngờ tập kích, tấn công Ngô Mộng Khanh, nhưng chưởng ảnh của nàng chưa chạm đến đích thì đã bị ngọn trầm phiến của Ngô Mộng Khanh gạt qua bên. Thủ pháp của y cực kỳ yểu điệu và biến hóa khôn lường. Vừa gạt chưởng ảnh của Dương Tiểu Ngọc, Ngô Mộng Khanh vừa điểm đầu trầm phiến vào tịnh huyệt của nàng. Nàng gần như không kịp có sự phản xạ nào trước lối công thủ của Điệp khách, mà buột miệng thốt. - Ôi... Bị điểm trúng vào tịnh huyệt, Dương Tiểu Ngọc đứng thừ ra như bị trời trồng. Điệp Khách Ngô Mộng Khanh phá lên cười. Y vừa cười vừa nói: - Bản lĩnh của nàng quá non kém. Y vừa nói vừa bước ra sau lưng Tiểu Ngọc, vòng tay qua vùng tiểu yêu của nàng, nhìn Ngạo Thiên. Ngô Mộng Khanh chắc lưỡi. - Ta đã từng ao ước có một trang gia nhân tuyệt sắc như thế này để qua đêm. Kim thiếu gia hẳn sẽ không phiền trách nếu như ta qua đêm với tỷ tỷ của Kim thiếu gia chứ. Ngạo Thiên thấy Tiểu Ngọc rơi vào tình huống đó không khỏi bối rối. Chàng miễn cưởng nói: - Ngô các hạ đừng có làm càn...một khi người ta không đồng ý thì đừng ép buột người ta. Mộng Khanh nép đầu mình vào mặt Tiểu Ngọc. Y xởi lởi nói: - Ta có ép nàng không nhỉ. Tiểu Ngọc im lặng đỏ mặt. Chân diện của nàng như phủ một lớp da hồng đỏ ửng. Mộng Khanh nhìn lại Ngạo Thiên. - Ta sẽ không ép tỷ tỷ của Kim thiếu gia đâu, mà chỉ chiếm đoạt tỷ tỷ của Kim thiếu gia thôi. Mộng Khanh vừa nói vừa xoa vùng bụng của Tiểu Ngọc. Răng trên của Tiểu Ngọc cắn vào môi dưới. Nàng sượng đến chín người bởi hành động sàm sở của họ Ngô. Tiểu Ngọc gằn giọng nói: - Ngô Mộng Khanh...Ngươi đừng sàm sỡ bổn cô nương...ngươi sẽ hối tiếc đó. Mộng Khanh reo lên. - Ôi...Nàng nói ta hối tiếc ư...Không không, với một trang giai nhân như nàng thì Điệp Khách chẳng hối tiếc gì đâu. Y nhìn lại Kim Ngạo Thiên giã lã cười. Cách cười của y càng biểu lộ vẽ bại hoại và dâm cuồng. Ngô Mộng Khanh nói: - Kim thiếu gia biết Ngô mỗ sẽ chiếm đoạt cái ngàn vàng của tỷ tỷ mình. Không biết Kim thiếu gia sẽ làm cứu Tiểu Ngọc đây. Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh. Chàng nghiêm giọng nói: - Ngô các hạ hãy buông Tiểu Ngọc tỷ tỷ ra...các hạ cần bao nhiêu ngân lượng cứ nói. Bổn thiếu gia sẳn sàng trao ngân lượng cho các hạ. Ngạo Thiên vừa nói vừa thò tay vào ngực áo rút ra một xấp ngân phiếu để lên bàn. Chàng nhìn Mộng Khanh. Ngô Mộng Khanh phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của gã nghe thật chỏi tai và biểu đạt tất cả tính của một gã đại đạo hái hoa. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Điệp Khách Ngô Mộng Khanh nói: - Ngô mỗ nghe nói Kim thiếu gia là người phóng khoáng xem thường ngân lượng, đúng là không sai. Lúc nào Kim Ngạo Thiên, thiếu gia của Kim trang cũng đem ngân phiếu bên mình và lúc nào cũng có thể bung ra. Y gật gù nói tiếp: - Kim thiếu gia đúng là một người hào phóng. Thảo nào giới võ lâm hắc đạo kháo nhau...trên giang hồ chỉ có Kim trang là nhiều ngân lượng nhất mà thôi. Ngạo Thiên buông tiếng thở dài rồi nói: - Ngô các hạ không từ chối số ngân phiếu này chứ? Ngô Mộng Khanh nhún vai. Vòng tay y xiết chặc lấy tiểu yêu của Tiểu Ngọc, như thể muốn kéo nàng sát người gã. Tiểu Ngọc buột miệng nói: - Ngươi... Cười khẩy một tiếng, Ngô Mộng Khanh nhìn Ngạo Thiên nói: - Thiếu gia nhìn xem...nhan sắc của Tiểu Ngọc có đẹp không? Ngạo Thiên cau mày. - Sao Ngô các hạ quanh co như vậy...ngân phiếu đang ở trên bàn, còn chờ gì mà chưa thả Tiểu Ngọc tỷ tỷ ra. - Ậy...Kim thiếu gia chưa trả lời ta. - Các hạ hỏi tại hạ có mục đích gì. - Ta sẽ nói cho thiếu gia biết nhưng trước khi nói thì phải nghe câu trả lời của Kim thiếu gia trước đã. - Bổn thiếu gia không phủ nhận Tiểu Ngọc tỷ tỷ là trang giai nhân tuyệt sắc. Chàng nói dứt lời thì Ngô Mộng Khanh phá lên cười dòn dã. - Ngô mỗ tưởng đâu Kim thiếu gia không nhận ra điều đó chứ? Y lại xoa vùng đan điền của Tiểu Ngọc. Vừa xoa vừa nói: - Ngô mỗ cũng rất cần ngân lượng, nhưng cá tính của Ngô mỗ thì lại thích những trang mỹ nữ hơn những tấm ngân phiếu vô nghĩa kia. Tiểu Ngọc tỷ tỷ của Kim thiếu gia lại là người đẹp. Làm sao bổn công tử có thể bỏ qua cho được. Nghe gã thốt ra câu này, chân diện Ngạo Thiên đanh lại. Chàng trang trọng nói: - Vậy ý các hạ muốn đòi bao nhiêu ngân lượng...cứ nói thẳng ra. Ngô Mộng Khanh chắt lưỡi, nhún vai. - Ngân lượng bao nhiêu thì đủ đổi một trang giai nhân như Tiểu Ngọc cô nương...bổn công tử nghĩ không bao nhiêu mà đủ cả. Ngạo Thiên càng bối rối hơn khi phải nghe câu nói này của Điệp Khách. Chàng miễn cưỡng nói: - Thế Ngô các hạ cần cái gì ngoài Kim lượng. Ngô Mộng Khanh cười khẩy rồi nói: - Xem ra Kim thiếu gia cũng rất lo lắng cho Tiểu Ngọc tỷ tỷ. Nếu thiếu gia lo lắng như vậy, bổn công tử cũng sẽ mách cho thiếu gia một thứ có thể giữ lại được trang giai nhân cho mình. - Các hạ nói đi. - Nếu Kim thiếu gia trao cho Ngô mỗ huyết ngọc...Ngô mỗ sẳn sàng gởi Tiểu Ngọc cô nương cho Kim thiếu gia. Chân diện Ngạo Thiên đanh hẳn lại. Chàng nghĩ thầm: - "Quái lạ thật...Chuyên giữa mình và Cù lão huynh chỉ có hai người biết...sao gã họ Ngô này cũng biết...Tại sao gã lại biết mình có khối huyết ngọc của Cù lão huynh". Ngạo Thiên suy nghỉ thật nhanh rồi nhìn Điệp Khách Ngô Mộng Khanh từ tốn nói: - Bổn thiếu gia rất bất ngờ khi nghe đòi hỏi này của Ngô các hạ đó. - Thiếu gia có bất ngờ hay không có bất ngờ cũng không sao, miễn trao thứ tại hạ cần ra là được rồi. Ngạo Thiên gật đầu: - Được...Bổn thiếu gia rất sẳn lòng trao huyết ngọc cho các hạ. Nhưng với một điều kiện. - Điều kiện gì...thả Tiểu Ngọc tỷ tỷ của Kim thiếu gia à? - Đó là điều kiện tiên quyết. - Ngô mỗ rất sẵn lòng. Nói dứt câu bỏ tay khỏi vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc, bước về sau bốn bộ nhìn Ngạo Thiên. - Ngô mỗ đã làm theo ý của Kim thiếu gia rồi. Hãy trao huyết ngọc cho Ngô mỗ. Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh. - Còn một điều kiện nữa. Mắt Mộng Khanh sa sầm. - Kim thiếu gia còn muốn điều kiện gì nữa. Ngạo Thiên chuốc đầy một chén rượu, rồi bưng chén đứng đối diện với Mộng Khanh. - Nếu Ngô các hạ đoạt được chén rượu trong tay bổn thiếu gia. Mộng Khanh cười khẩy rồi xoa ngọn trầm phiến. - Ngạo Thiên...thiếu gia bởn cợt với Mộng Khanh đó à. Ngô mỗ chỉ nghe nói Kim thiếu gia của Kim trang là người phóng khoáng xem ngân lượng như lá mùa thu chứ có nghe nói, thiếu gia biết võ công đâu. - Chính vì thế mà bổn thiếu gia mới cho Ngô các hạ thấy võ công của mình.Bổ n thiếu gia nói trước, nếu trong vòng ba chiêu, các hạ không đoạt được chén rượu trên tay bổn thiếu gia, thì lúc đó đừng trách bổn thiếu gia tống tiển các hạ khỏi cỏi nhân sinh này...xuất thủ đi. Nghe chàng thốt ra câu này, chân diện của Ngô Mộng Khanh sa sầm hẳn lại. Y gằn giọng nói: - Nếu ta đoạt được chén rượu của Kim thiếu gia. - Bổn thiếu gia sẽ trao cái thứ mà các hạ đang cần. - Hay lắm...Kim thiếu gia cố gắng giữ mạng đấy nhé. Y vừa nói vừa chớp động thân pháp, phối hợp với thủ pháp, điểm ngọn trầm phiến vào tịnh huyệt của Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đã có chủ đích từ trước, dụng ngay "Quỷ Bộ vô tướng" mà lão Cù đã truyền thụ. Chàng dụng quỷ bộ vô tướng né tránh chiêu công của Ngô Mộng Khanh. Mặc dù tránh được gã, bởi chàng chỉ biết mỗi một bộ pháp quỷ bộ vô tướng nên Ngạo Thiên chỉ biết né tránh. Bộ pháp thần kỳ của chàng khiến Mộng Khanh sững sờ. Y thu ngay trầm phiến lại nhìn Ngạo Thiên. - Hóa ra Kim trang lịnh thiếu gia cũng có võ công. Ngạo Thiên nhếch môi, nhướng mày nói: - Ai nói bổn thiếu gia không có võ công nào. Ngô các hạ đã thi triển được một chiêu rồi đó. Còn hai chiêu nữa...bổn thiếu gia nói trước, các hạ chỉ còn hai chiêu. Sau hai chiêu đó, bổn thiếu gia sẽ dụng đến Dị công phu mà lấy mạng các hạ đó. Đôi chân mày Ngô Mộng Khanh nhíu lại. - Dị công phu là gì. - Sau hai chiêu, Ngô các hạ sẽ biết. - Bổn thiếu gia tin với dị công phu các hạ sẽ biến thành bộ khô cốt rệu rã. Mộng Khanh nhìn sững Ngạo Thiên. - Thiếu gia nói thật chứ. - Thật hay không thì các hạ vẫn còn hai chiêu để quyết định sự tồn vong của mình. Ngô Mộng Khanh lưỡng lự rồi nói: - Được...Ngô mỗ thử xem dị công phu của thiếu gia là gì. Y vừa nói vừa lắc vai, xoè trầm phiến lướt đến Ngạo Thiên. Ngọn thiết phiến trong tay y cắt đường vòng cung lia qua yết hầu Ngạo Thiên. Chàng lại dụng quỷ bộ vô tướng. Lòn ra sau lưng đối phương, vừa né tránh chiêu công, vừa vổ chưởng vào lưng gã. - Bộp... Chưởng công của Ngạo Thiên chẳng có lấy chút nội lực nào nhưng lại khiến Ngô Mộng Khanh giật mình. Y quay ngoắt lại. - Ngươi... Ngạo Thiên nhìn gã. - Nếu vừa rồi bổn thiếu gia dùng đến dị công thì Ngô các hạ đã tiêu mạng rồi. Các hạ còn một chiêu nữa. Ngô Mộng Khanh lưỡng lự. Y miễn cưởng nói: - Kim thiếu gia sẽ dụng đến dị công sau chiêu này của Ngô mỗ? Ngạo Thiên gằn giọng. - Tại sao không? Chàng nói dứt lời bất ngờ thét lên một tiếng thật lớn, thi triển quỷ bộ vô tướng vùn vụt, tạo ra muôn vàng chiếc bóng nhân trước mặt Ngô Mộng Khanh. Thấy Ngạo Thiên thi triển quỷ bộ vô tướng, Ngô Mộng Khanh hốt hoảng thối liền ba bộ. Chân diện Ngô Mộng Khanh căng ra với những nét căng thẳng cực kỳ. Ngạo Thiên dừng thi triển quỷ bộ vô tướng, từ từ đẩy tay về phía Điệp Khách Ngô Mộng Khanh. Vừa đẩy song thủ về phía Ngô Mộng Khanh, Ngạo Thiên vừa nói: - Ngươi phải chết. Giọng nói của chàng éo éo như tiếng quỷ câu hồn, khiến Ngô Mông Khanh giật thót ruột. Thi triển khinh công băng thẳng ra cửa khách điếm, y tháo chạy như gặp phải khắc tinh của mình. Ngạo Thiên thở phào một tiếng bước đến bên Tiểu Ngọc vừa cười vừa nói: - Gã Điệp tặc sợ dị công của Ngạo Thiên mà bỏ chạy rồi. Tiểu Ngọc nhìn chàng. - Ngạo Thiên có võ công thật à? - Ngạo Thiên có võ công gì đâu...chỉ hù gã thôi. Chàng nhìn Tiểu Ngọc. - Ngay cả giải huyệt cho Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Ngạo Thiên cũng không biết. - Thật không...Ngạo Thiên không biết giải huyệt mà lại biết thi triển bộ pháp vừa rồi. - Bộ pháp vừa rồi. Ngạo Thiên thi triển được là do Lão Cù huynh truyền thụ đó. Chỉ có mỗi bộ pháp đó thôi, còn chẳng có gì cả. Chàng nhìn vào mắt Tiểu Ngọc. - Tiểu Ngọc...làm sao giải huyệt cho tỷ đây. Tiểu Ngọc mỉm cười với Ngạo Thiên rồi nói: - Ngạo Thiên ấn vào đại huyệt của tỷ tỷ là được. - Đại huyệt nào. Nàng nhìn Ngạo Thiên. Đôi lưỡng quyền đỏ ửng hồng. Tiểu Ngọc ngập ngừng rồi nói: - Bên trái của tỷ...ngay... ngay đầu. Nàng cúi mặt nhìn xuống. - Ngạo Thiên làm được mà... - Tỷ khó nói lắm. Ngạo Thiên lúng túng rồi chỉ vào ngực trái của nàng. - Phải chỗ này không? Tiểu Ngọc khẽ gật đầu nhỏ giọng: - Trên một chút. Mặt Ngạo Thiên sượng sùng. Chàng miễn cưỡng nói: - Tiểu Ngọc tỷ tỷ không xem Ngạo Thiên giống như gã Điệp Khách họ Ngô kia chứ. Những nét thẹn thùng e lệ hiện trên mặt của Tiểu Ngọc. Nàng cúi mặt bẽn lẽn nói: - Tiểu Ngọc chỉ ngại Ngạo Thiên thôi.