Mặt trời từ từ khuất sau rừng cây xanh. Đứng im lìm nơi miệng hầm chỉ huy Thùy Dung nhìn ra dòng sông Bảy Hạp. Ba ngày. Mỗi ngày bốn lần. Sáng. Trưa. Chiều. Tối. Nàng nhìn ra dòng sông mong thấy được hình bóng người tình. Ba chiếc tàu hải quân ra đi không để lại lý do. Khôi đi không một lời từ biệt. Không một lời hứa trở lại. Khôi đi trong lặng lẻ. Âm thầm. Đi biền biệt. Không một âm hao nào vọng lại trên dòng sông trống vắng bơ vơ. Thùy Dung ứa nước mắt. Hết rồi. Những vồ vập môi hôn. Ái ân rời rã thân xác. Vòng tay quấn quít. Giọng hát ngọt mềm. Tiếng thì thầm. Lời tình tự. Còn đâu anh. Đêm trên bãi biển Nha Trang. Anh nói với em lời tỏ tình đầu tiên. Môi anh ngọt hơn kem sầu riêng, thơm mùi thuốc lá mà trước kia em hay phàn nàn hôi quá, thúi quá. Anh đâu rồi anh ơi... Thùy Dung âm thầm trở về căn nhà nhỏ hẹp trong khu gia binh. Đèn dầu lù mù. Chiếc giường trơ trọi. Căn phòng nhỏ quạnh hiu như tâm hồn nàng. Nhìn cây đàn nằm trong góc nàng thở dài. Tiếng hát của Khôi vọng vang từ tiềm thức. - Ơn em thơ dại từ trời Theo ta xuống biển vớt đời ta trôi Ơn em dáng mỏng mưa vời Theo ta lên núi về đồi yêu thương. Tạ ơn em Tạ ơn em. Ơn em ngực ngải môi trầm Cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan. Ơn em hơi thoảng chỗ nằm Dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi Tạ ơn em Tạ ơn em. Ơn em tình những mù lòa Như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi Ơn em hồn sớm ngậm ngùi Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau Tạ ơn em Tạ ơn em... Em cám ơn anh đã yêu em, đã cho em một tình yêu tuyệt vời. Để em khám phá ra trong đời sống ngắn ngủi của chúng ta tình yêu quý giá vô cùng. Như giọt nước mưa mát tình cờ rơi trên môi của người lữ hành đi trong mùa nắng hạn. Tình yêu dù đến trong muộn màng, trong vội vàng; nhưng cũng đủ để cho em thấy ý nghĩa của đời sống, dù chỉ là đời của một góa phụ đang ở trong một ngôi đồn lẻ loi giữa vùng hiu quạnh với những người lính thân quen. Tuy nhiên họ không phải là Khôi. Là anh. Người làm cho em cười. Em khóc. Một người đàn ông nhiều đam mê. Dễ thương mà cũng dễ ghét. Khôi ơi. Gọi tên anh hoài trong giấc ngủ lẻ loi, khi uống cà phê một mình. Chiều xuống ngóng trông bóng dáng chiếc tàu của anh trở lại. - Thùy Dung... Thùy Dung... đây Đan Khôi nghe rõ trả lời... Đang đọc sách Thùy Dung giật mình khi nghe âm thanh vang lên từ ống liên hợp của máy 25. Nhấc lấy ống nghe nàng trả lời nhanh. - Thùy Dung nghe Đan Khôi... Từ phía bên kia vang lên tiếng cười cùng với giọng nói trầm ấm của Khôi. - Cưng ngủ hả cưng? - Nhớ anh quá ngủ không được... Còn anh? - Cũng vậy... Nhớ em ăn không ngon. Hơn tuần nay mì gói làm chuẩn nên anh thèm tôm cua thịt cá... - Anh về đây em nấu cho anh ăn... - Anh cũng muốn về nhưng chắc còn lâu lắm... Ít nhất cũng phải năm bảy ngày nữa tàu mới ra khỏi cái vùng Đầm Dơi khỉ ho cò gáy này... Thùy Dung thở dài. Dường như nghe được tiếng thở dài của người yêu nên giọng nói bên kia thành ấm nhẹ và an ủi. - Ráng chịu đi cưng... Ai bảo em là lính mà lại thêm là người tình của lính. Mai mốt mình gặp nhau anh sẽ đền cho em... Chịu không? - Chịu... Mà chừng nào anh về? - Không biết... Thùy Dung nghe có tiếng nói chuyện loáng thoáng phía bên kia rồi lát sau giọng nói của Khôi vang lên như tiếng thì thầm dịu nhẹ hay lời tỏ tình âu yếm. - Anh phải đi... Ngủ ngon nghe... - Dạ... Em nhớ anh... Sáu giang đỉnh chạy chầm chậm trên sông Đầm Dơi. Khôi ngồi im nhìn rừng cây xanh. Rừng ở đây không đẹp, không hùng vĩ như ở cao nguyên vì không có cây cao và nhất là không có đồi núi gì hết. Chỉ là những cây đước, cây mắm, tràm xấu xí cao chừng mười thước. Đất sình bốc mùi ngai ngái, đen đủi và bằng phẳng. Cây trơ trọi. Nước sông đục và mặn chát. Cá tôm nhiều vô số kể nhưng sánh ra không bằng một góc của muỗi. Ban ngày cũng có muỗi. Sáng trưa chiều tối đều có muỗi. Thứ muỗi đàn với hàng triệu triệu con bay đen trời. Ở Sài Gòn cũng có muỗi nhưng là thứ muỗi tiểu thư đài các và e lệ. Muốn cắn người nó còn bay vo ve, đảo qua lượn lại hoặc đậu lên da thịt một cách e dè rồi mới chích kim vào. Muỗi ở Năm Căn hoàn toàn khác. Đây là thứ muỗi ăn cướp. Muỗi Lương Sơn Bạc. Thứ muỗi giang hồ, ngang tàng không sợ bất cứ loại thuốc trừ muỗi nào kể cả thoa hay xịt của quân đội Mỹ. Muốn cắn là nó từ xa ào tới giống như phi cơ phản lực chúi đầu xuống để thả bom. Vì vậy đóng ở Năm Căn người lính quốc gia phải đánh hai thứ giặc là Việt Cộng và muỗi. Đốt điếu thuốc Khôi thở dài. Nhớ Thùy Dung vô cùng. Nhớ muốn điên. Nhớ bàn tay mềm ấm. Nhớ nụ hôn đắm say. Nhớ ánh mắt long lanh ngời tình tự của lần ái ân đầu tiên. Nhớ tiếng cười hồn nhiên. Nhớ giọng nói ngọt ngào. Môi hôn vồ vập. Vòng tay quấn quít. Lời thì thầm bên tai. Mùi hương diễm tuyệt của tình yêu còn đọng hoài trong tâm tưởng. Trên mái tóc óng mượt. Trên bờ môi cong. Thùy Dung giờ này em đang làm gì? Em sẽ buồn khi trở lại căn cứ Bảy Hạp không thấy bóng dáng chiếc tàu quen thuộc của anh. Mình sẽ không còn có dịp ngồi bên nhau trong cái quán cà phê quê mùa uống nước đá chanh ăn hủ tiếu. Hết rồi những ngày mật ngọt. Những giờ đàn hát. Thùy Dung ơi. Hôm qua ông chỉ huy trưởng của anh trong lúc vui miệng mới tiết lộ cho anh biết ông thiếu tá chi khu trưởng Cái Nước là bạn ở cùng xóm, học cùng trường với ông ta lúc còn trung học. Hai người rất thân nhau nhưng từ khi đi lính họ ít có dịp gặp nhau. Ổng nói cũng nhờ cái chiến thắng nhỏ của mình mà hai người mới gặp nhau. Anh hỏi ổng là đơn vị có còn biệt phái cho chi khu Cái Nước nữa không. Ổng trả lời có và còn biệt phái dài dài. Ổng còn nói cho anh biết một tin mừng là bộ tư lệnh hải quân sẽ có quyết định phục hồi cấp bậc cũ của anh. Như vậy anh sẽ có nhiều tiền hơn để không phải năn nỉ xin tiền em mua thuốc lá. Thùy Dung ơi... Không được biệt phái cho chi khu Cái Nước là mình sẽ không được gần nhau. Anh sẽ không được nhìn ngắm cái nốt ruồi son trên chót mũi của em. Không được hôn lên đôi má rám nắng hồng của em. Cầm tay em để nghe em vẽ vời tương lai. Nói chuyện vợ chồng con cái, mơ ước khi đất nước thanh bình và tự do. Em năn nỉ anh đừng hút thuốc. Hút thuốc bịnh rồi chết bỏ em một mình. - Alpha 9 đây Tango 12... nghe rõ trả lời... Đang ngồi lái tàu Thành nhấc ống nghe. - 9 nghe 12... - Đã đổ quân bạn vào bên trái... nghe rõ trả lời... - 9 nghe 12... Gác máy Thành nói với Khôi. - Tango 12 báo cáo đã đổ biệt động quân lên bờ bên trái... Khôi gật đầu trong lúc đứng trên mui tàu dùng ống dòm quan sát hai bên bờ. Anh thấy bóng những người lính mũ nâu thấp thoáng trong rừng tràm xa bờ sông chừng năm mươi thước. Đây là cuộc hành quân hổn hợp gồm có các đơn vị như hải quân, biệt động quân và địa phương quân nhằm di tản dân chúng ra khỏi vùng Đầm Dơi đồng thời tìm kiếm và phá hủy căn cứ hậu cần của địch. Thường thường các cuộc hành quân như thế này có thể kéo dài một hoặc hai tuần lễ và ít khi có những cuộc chạm súng lớn. Địch quân khôn ngoan né tránh và chỉ đánh nhau khi bị bắt buộc hoặc nắm chắc phần thắng. Cắc bùm... Tiếng súng nổ phía bên phải bờ sông rồi sau đó những tiếng bụp bụp... - B40... Khôi hét lớn khi thấy lửa nháng lên sau lái chiếc tango 10 đang chạy trước mặt mình. Tiếng nổ của đại liên 12 ly 7 và đại bác 20 ly réo lên thành chuỗi âm thanh kinh dị ở bờ bên phải của sông Đầm Dơi. - Đan Khôi đây Tango 10... Khôi chụp lấy ống nói. - Đan Khôi nghe 10... - Tụi nó bắn vào hầm máy... Không ai bị thuơng chỉ có một máy bị liệt... nghe rõ trả lời... - Đan Khôi nghe 5/5... Khôi gọi máy báo cáo về bộ chỉ huy giang đoàn. Anh được lịnh phái một giang đỉnh hộ tống chiếc tàu bị hư máy ra cửa Bồ Đề để sửa chữa. Chiến tranh tăng dần cường độ. Điều đó được thấy qua số lính thương vong nhiều hơn. tàu bè hư hại nhiều hơn. Các giang đỉnh không còn đủ cấp số. Thủy thủ đoàn cũng thiếu hụt. Một năm trước đây mỗi chiếc Alpha có sáu người thời bây giờ chỉ có năm hoặc có khi bốn. Nếu một nhân viên đi phép thời chỉ còn có ba. Đêm trôi trong bình yên. Ngày qua trong yên lặng. Cuộc hành quân chấm dứt. Khôi cùng thủy thủ đoàn thở phào khi về tới Năm Căn. Lên bộ chỉ huy viết bản báo cáo xong vừa ra khỏi cửa anh đụng đầu ông chỉ huy trưởng. - Tôi vừa nói chuyện với thiếu tá Hùng. Ổng xin biệt phái dài hạn hai giang đỉnh. Cậu muốn đi không? Khôi chưa kịp trả lời ông ta vổ vai anh cười. - Ông ta xin đích danh cậu... Thôi cậu ráng chịu cực đi... - Dạ... Chừng nào đi chỉ huy trưởng? - Tôi cho cậu với nhân viên hai chiếc 9 và 11 nghỉ một ngày lo lãnh đạn và dầu. Lãnh đạn tối đa vì tình hình bên đó bết lắm... Trước khi bước vào bộ chỉ huy ông ta còn vổ vai Khôi lần nữa như để an ủi vì anh phải bị biệt phái vào vùng xa xôi không có tàu và trưởng toán nào muốn đi tới. Suốt đêm đó tuy trằn trọc không ngủ được nhưng Khôi ráng dằn không liên lạc với Thùy Dung. Anh muốn dành cho nàng một ngạc nhiên. Đang ngồi xem xét giấy tờ trong hầm chỉ huy Thùy Dung nghe được thứ âm thanh quen thuộc mà nàng trông đợi hơn nửa tháng nay. Đó là tiếng máy tàu nổ sình sịch. Hấp tấp bước ra sân nàng thấy hai chiếc tàu ủi ngay trước cổng đồn. Vừa trở vào hầm chỉ huy nàng nghe tiếng nói phát ra từ máy 25. - Bà Bùi đây ông Khôi... nghe rõ trả lời... Thùy Dung cười thánh thót. - Bà Bùi nghe ông Khôi... - Hẹn bà ở cổng đồn... Bà mà trễ hẹn là ông Khôi sẽ lên đồn cõng bà đi uống cà phê... - Bà Bùi nghe ông Khôi 5/5... Vừa ra tới cổng đồn Thùy Dung thấy Khôi đang đứng chờ. Hai người nhìn nhau nhưng không ai nói lời nào ngoại trừ bước song song trên con đường đất dọc theo bờ sông. Thật lâu Khôi mới lên tiếng. - Em khỏe không? - Bịnh... - Tương tư hả? Thùy Dung nhẹ gật đầu. - Tương tư ông Khôi... Khom người đốt điếu thuốc Khôi cười cười. - Để lát nữa ông Khôi bắt mạch và chữa bịnh cho... Ổng chữa là hết bịnh liền... - Dám bảo đảm không? - Dám... Chữa hôm nay không hết ngày mai ổng chữa tiếp cho tới khi nào hết mới thôi... - Cái mặt thấy ghét... Thùy Dung cười nói. Khôi cũng cười. - Vậy mà có người hôn lia lịa... Hai người ngồi vào cái bàn quen thuộc có cửa sổ nhìn ra bờ sông. Hai ly cà phê sữa đá được mang ra. Thùy Dung dùng cái muỗng quậy nước đá. Âm thanh phát ra nghe vui tai. - Khôi được ở bao lâu? Hít hơi thuốc xong quay mặt ra cửa sổ rồi mới bắt đầu nhả khói ra Khôi lắc lắc đầu. - Không biết... Chỉ biết là dài hạn... Một tháng. Ba tháng. Sáu tháng. Một năm. Tùy theo tình hình của vùng này... - Em mong mình sẽ được ăn tết... - Tháng mấy rồi? - Tháng giêng rồi. Chỉ còn hơn tuần lễ là tới tết... Hớp liên tiếp hai ngụm cà phê Khôi cười bằng mắt. - Em lạ lắm... Hơi đỏ mặt Thùy Dung cười. - Em diện cho anh đó... Như đồng tình họ uống cà phê thật nhanh rồi về đồn. Vừa bước vào nhà Khôi hỏi. - Thùy Dung tính cho anh ăn món gì đây? - Mì gói hay gạo sấy anh chịu món nào? - Trời đất... Hai thứ đó anh ngán tận cổ... - Nói chơi chứ em sẽ nấu canh rau dền cho anh ăn với cá kho... Chịu không? - Không... Anh muốn ăn món này trước... Vòng tay mềm ấm của Khôi cuốn lấy người tình. Nụ hôn nóng bỏng. Vòng tay quấn quít ân tình. Thùy Dung lã người thì thầm. - Khôi... Trời còn sáng... - Kệ... Có sao đâu... - Anh... Người ta thấy... Nụ hôn của Khôi cuồng nhiệt hơn. Cháy thành lửa đam mê. Ngùn ngụt khói đắm say. Hơ nóng thân thể của người yêu. Thùy Dung thì thầm trong tiếng thở. - Người ta cười chết... Khôi thì thầm vào tai khiến cho Thùy Dung rùng mình. - Kệ... Ai cười hở mười cái răng... Tình yêu dập dùi tri thức. Thùy Dung thì thào. Hơi thở dồn dập. Đứt nghẹn. Nàng cảm thấy thân thể bềnh bồng vào cơn mê đắm tuyệt vời khi làn môi ham hố, tham lam của người tình ấp ôm thân thể như tan chảy thành nước của mình. - Anh đói bụng chưa? Vuốt ve khuôn mặt xạm nắng của người tình Thùy Dung hỏi. - Đói... - Em hâm cơm mình ăn rồi anh đàn hát cho em nghe... Thùy Dung ngồi dậy. Nàng hơi đỏ mặt khi thấy Khôi nhìn đăm đăm vào thân thể lấm tấm mồ hôi của mình. - Anh nhìn gì vậy? - Nhìn em... Để sau này nếu mình có xa nhau anh sẽ nhớ... Mặc vội quần áo và gài cửa cẩn thận Thùy Dung trở lại giường. Nằm gối đầu trong lòng người tình nàng thì thầm. - Anh hát cho em nghe đi... Khôi nhoài người lấy cây đàn. Âm thanh dịu dàng. Chất ngất niềm vui. - Em lại đây với anh ngồi đây với anh trong cuộc đời này nghe thời gian lướt qua mùa xuân khẽ sang chừng như không gian đang sưởi ấm những giọt tình nồng. tay này tay nắm tay nhìn nhau đắm say như chưa bao giờ nghe chừng trong mắt nâu hồn anh đã tan thành mùa xuân ngọt ngào phủ ấm thiên đường đôi ta... Khôi cúi xuống. Bắt gặp nụ cười gọi mời. Ánh mắt long lanh ngời tình tự đang nhìn mình như thách đố. Như quyến rủ. Thùy Dung hấp dẫn. Gợi cảm. Ngon như trái vú sữa chín mùi. - Vì anh không thể mang đến cho em những gì em đã mộng mơ Nên anh chúc em trong ngày mai và mãi đến sau này... Những gì mà em hằng mong ước sẽ đến cùng em... Một ngày em đến với những ân tình cong bờ môi. Uớt lời thơ Bao nhiêu đắm say hay sầu bi tình yêu đến không ngờ Khiến lòng mình tưởng còn băng giá. Chợt lên bão tố. Em đến với anh những ngày thật cô đơn Em đã cho anh những ngày tràn nắng ấm Em đã cho anh những ái ân nồng Anh cám ơn em những gì còn cho anh Anh cám ơn em những lần cùng chăn gối Anh cám ơn em anh cám ơn em Anh cám ơn em cám ơn tình em... Ðời ta trôi nổi mãi đến phương nào kiếm tìm một chỗ bình yên Nhưng khi có nhau trong vòng tay Ai biết đâu rằng những ngày thần tiên rồi sẽ mất theo bóng thời gian... Một ngày em đến với những ân tình cong bờ môi ướt lời thơ. Bao nhiêu đắm say hay sầu bi tình yêu đến không ngờ Khiến lòng mình tưởng còn băng giá... Chợt nên bão tố... Anh nhớ những khi chúng mình ngồi bên nhau Em nói yêu anh hay lời tình trăn trối Nghe thấy trong tim tiếng khóc chia lìa... Anh cám ơn em những ngày còn bên nhau Anh cám ơn em những nụ cười say đắm Anh cám ơn em anh cám ơn em Anh cám ơn em Cám ơn tình em Anh cám ơn em Cám ơn tình em... Thùy Dung ứa lệ. Qua màn nước mắt nàng thấy khuôn mặt của Khôi chập chờn gãy đổ. Nụ cười hắt hiu buồn. Giọng hát khàn đặc. Ngậm ngùi vang vang trong bóng chiều sắp tắt. - Vẫn biết rằng tình là mây trôi Tình là gió cuốn người ơi Nhưng tôi vẫn thấy tim tôi bối rối Khi tôi ngồi gần ngồi gần bên em Và tôi đã biết yêu em Cho rất gần là làn môi thơm, là làn tóc rối bờ vai Cho tôi quấn quít cho tôi đắm đuối bên em Khi tôi hôn em lần đầu Trái tim cuồng si đã yêu người ơi Tim tôi cuồng si tim tôi sầu bi Vì tình là nhớ là thương nói sao vừa Em ơi tình tôi như cây sầu đông Tôi đâu có biết tim tôi cuồng si Theo tháng ngày người còn bên tôi người còn thắm thiết cùng tôi Nhưng năm tháng đó trôi theo gió cuốn trôi theo mây bay Cuộc tình dần tàn Trái tim cuồng si vỡ theo tình tôi... Thùy Dung vòng tay vít cổ người tình và kéo xuống cho hai bờ môi chạm nhau qua nụ hồn nồng nàn. Tái tê. Có vị mằn mặn của nước mắt. - Thùy Dung yêu anh... Thùy Dung mê nghe anh hát... Khôi cười. Nụ cười rũ buồn. Ngây ngô như một gã điên đã lạc mất lối thiên đường. - Em có về ngang con suối xưa Gom dùm ta nhé chút âm thừa Con sông tuổi nhỏ mùa xa ấy Mà ngỡ dòng đời chưa đã xưa Ðời như sương trắng trăng mây trôi Gối mộng thời gian vút cánh rồi Ai khắc thơ sầu trên phiến đá Cho mình tiếc nuối những ngày qua Ðất lạ thu về lá rơi ngập hồn Tuyết sương vây phủ một khung đời buồn Lối mòn thiên cổ tình ai bi lụy Sao đời còn mãi những âm vang nỗi buồn mênh mang Tình đã xa vời như tuyết bay Hiếm hoi hạnh phúc chuỗi thu gầy Ai đem nắng dệt màu hoa nhớ Lượn sóng ân tình biển mãi say... Tiếng hát nhỏ dần. Khôi cúi xuống hôn vào đôi mắt long lanh lệ của Thùy Dung. - Anh yêu em... Thùy Dung mỉm cười. Nàng đang hạnh phúc. Dù thứ hạnh phúc thấp thoáng tai ương. Nhưng trời đã cho. Người đã cho. Nàng nhận lãnh và tận hưởng. Vì một ngày nào đó Khôi của nàng sẽ vụt mất đi. Giọng của nàng thì thầm. - Em thích hai câu. Hiếm hoi hạnh phúc chuỗi thu gầy Ai đem nắng dệt màu hoa nhớ... Khôi cười nhẹ. - Anh thích tình yêu trong nhạc của Từ Công Phụng. Đẹp mà buồn... Nhìn ra ngoài thấy ánh mặt trời le lói Khôi nói nhỏ. - Anh phải về tàu... - Anh không ăn cơm hả? - Không... Anh no rồi... Khôi thì thầm vào tai người yêu mấy lời. Thùy Dung đỏ mặt cười sung sướng. - Em cũng mệt muốn chết... Anh về là em đi ngủ... Theo Khôi ra tới cửa Thùy Dung đứng nhìn bóng của người yêu. Tự dưng nàng thở dài.