hượng Quan Lưu Vân không về nhà cùng Lạc Uyển, chỉ đưa hai người về đến cửa nhà Lạc Uyển rồi đi luôn, truyền thống giáo dục của gia đình gia giáo không cho phép anh ở lại nhà các cô gái. Hơn nữa dường như anh đã láng mánghiểu ra rằng việc tìm cánh cửa xanh là chuyện vô cùng nguy hiểm. Anh không phải sợ mà là bất lực trước sự nguy hiểm này. Anh không có giác quan thứ sáu, vì thế anh quyết định đi tìm sự giúp đỡ. Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vào trong nhà, cô chuẩn bị nước cho Lý Đại Lộ tắm. Bộ đồ cho Lý Đại Lộ thay sau khi tắm do Thượng Quan Lưu Vân bảo nhân viên cấp dưới đi mua trong đêm đó. Thế lực của gia đình Thượng Quan Lưu Vân thật khiến Lạc Uyển không thể tưởng tượng nổi. Lý Đại Lộ mặc bộ đồ ngủ mát mẻ bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc đó Lạc Uyển cũng bê ra một hộp thuốc để trước sofa chuẩn bị thoa cho Lý Đại Lộ. Lý Đại Lộ không giằng co cũng chẳng từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt mở rất to, sáng loáng, trông giống như một miếng kính trong suốt. Lạc Uyển thấy khá hồi hộp, nhìn hơi nước trên mặt cùng mái tóc ươn ướt, cô phát hiện Lý Đại Lộ thực sự vô cùng đẹp, cho dù lúc bình thường anh rất đáng ghét, nhưng khi anh ngồi lặng yên thì trông giống như một đứa trẻ được người mẹ yêu thương, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, khuôn mặt phảng phất sự tủi thân, nhưng lại ánh lên vẻ thông minh. Lạc Uyển biết rõ đôi mắt của anh ta không nhìn thấy mình nữa nhưng nét mặt vẫn bất giác ửng hồng, sau đó nghiêm khắc tự nhủ: “Không được lợi dụng sự thương cảm này, không được lợi dụng tình thương của người mẹ”. Lý Đại Lộ được bố trí ngủ trên sofa ở phòng khách. Lạc Uyển sau khi sắp xếp xong cho Lý Đại Lộ mới đi tắm. Dòng nước xối vào cơ thể vô cùng dễ chịu, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái, chỉ có điều bỗng nhiên cô cảm thấy trên người nhớt nhớt, giống như có gì đó trên cơ thể. Mở to mắt nhìn thì thấy trên người có rất nhiều tóc. Cô sợ hãi đưa tay sờ lên mái tóc của mình, mới chạm vào thôi mà tócđã rụng đến hàng nắm. Thôi xong rồi, nếu vẫn chưa tìm thấy cánh cửa xanh có lẽ mình cũng sẽ dần yếu đi rồi chết, tóc bắt đầu rụng hàng loạt rồi. Lạc Uyển như phát điên chạy lên giường, vùi đầu vào chăn, bất luận ngày mai thế nào, ngủ một giấc rồi mai tính. Cô nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận. Cảnh trong mơ như thật như giả, giữa màn sương dày đặc chỉ thấy một bóng người đang đi trước mặt, Lạc Uyển không biết mình đang ở đâu thì đã bị đối phương đuổi kịp. Một khuôn mặt ngoái lại nhìn, sao lại là Tiểu Mộ. Tiểu Mộ như đang dạo bước trong vườn hoa, Lạc Uyển vui mừng chạy về phía đó, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, đợi tôi, vừa rồi sao anh không ở trong bệnh viện?” Nhưng Tiểu Mộ vẫn mê mẩn tiến về phía trước, Lạc Uyển vô cùng lo lắng, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, đợi tôi với”. Lúc này Tiểu Mộ đang đi phía trước bất ngờ quay người lại, nhưng cô chỉ thấy một khuôn mặt của người con gái. Cô gái đó vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, ánh mắt như muốn đâm sâu vào trái tim cô. Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, cô muốn bỏ chạy nhưng không sao động đậy được, chỉ có thể đứng lặng yên một chỗ nhìn cô gái kia đang từng bước tiến về phía mình, chìa một cánh tay ra sờ vào mặt cô. Cánh tay đó lông lá xồm xoàm, là cơ thể của Tiểu Mộ nhưng lại có khuôn mặt của một người con gái và cánh tay của thú dữ. Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, bước đến bên cạnh, cô không biết là ảo giác hay hiện thực, nhưng không dám mở mắt. Rất lâu sau, có một vật gì đó lông lá rậm rạp chạm lên mặt, cô không chịu được nữa, thét lên ngồi bật dậy rồi điên cuồng ném gối tới. Cô dùng hết sức bình sinh để đánh và chỉ một tiếng kêu “Ui da” đã giúp Lạc Uyển tỉnh lại, cô vội đi bật đèn, nhìn kỹ, người ngã ngồi dưới đất là Lý Đại Lộ. Lạc Uyển mở đèn, thở hổn hển gào lên: “Nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến giường tôi làm gì?” “Cô tưởng là tôi muốn à, cô cứ đi đi lại lại, làm sao tôi ngủ được?” Lạc Uyển nén nỗi sợ hãi, cự lại: “Tại sao anh phải cầm con gấu bông này sờ vào tôi?” “Tôi không nhìn được, sợ sờ trực tiếp vào cô chẳng may chạm vào chỗ không nên chạm, cầm con gấu nhỏ này thì cũng không đến nỗi khó xử. Được rồi, lòng tốt không được báo đáp, tôi chỉ định đến xem cô có chuyện gì không, sợ cô bị mộng du mà cũng không biết”. Lý Đại Lộ chuẩn bị quay lại phòng khách thì Lạc Uyển đột nhiên gọi anh ta lại, vỗ vỗ vào giường, cô rất sợ nhưng lại không biết làm thế nào cho phải. “Cái gì, muốn tôi ngủ cùng hả?”, Lý Đại Lộ vừa cười vừa nói. “Không phải, chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!” Lạc Uyển không biết nói gì được nữa. Lý Đại Lộ lần sờ mép giường rồi ngồi xuống, sau đó nói: “Nói chuyện gì?” “Sao anh biết là mình bị mù bẩm sinh?”, Lạc Uyển nói xong câu này liền tự vả vào miệng mình, đúng làvấn đề không nên nói lại cứ nói. Ai biết Lý Đại Lộ không để bụng, cười nói: “Bởi vì lúc tôi còn nhỏ, bị bố mẹ bỏ rơi phải vào cô nhi viện. Tôi và tất cả cô giáo ở cô nhi viện đều cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao phải vứt bỏ một đứa trẻ khỏe mạnh như thế. Tôi luôn cho rằng tôi có bệnh tật gì đó hoặc có chỗ nào không tốt, lúc nào tôi cũng canh cánh trong lòng nỗi bí ẩn này”. Lạc Uyển đờ đẫn ngồi đó, không biết đáp lời thế nào. “Thực ra cũng không có gì, sau khi tôi biết mắt mình bị mù bẩm sinh, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, bởi lời bí mật kia cuối cùng đã được vén mở. Thì ra tôi bị vứt bỏ là vì mù bẩm sinh, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, bố mẹ tôi cũng có nỗi khổ của mình, chỉ tiếc là cô giáo tôi không thể biết được nữa”. Lạc Uyển kỳ lạ hỏi: “Vì sao có thể nói cho cô giáo của anh biết mà”. “Nhiều năm trước, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, cô giáo tôi đã qua đời. Tôi luôn tự truy vấn, trận hỏa hoạn đó có phải là vì tôi nên mới xảy ra. Tôi thực sự có phải là ngôi sao cô độc nhất trên đời, chỉ biết đem lại bất hạnh cho những người xung quanh hay không?” “Ha ha”, Lạc Uyển cười to, “Làm gì có chuyện là ngôi sao cô đơn nhất trên đời như thế, lẽ nào ‘911’ là vì một vụ hỏa hoạn do ngôi sao cô độc nhất trên đời gây ra? Lẽ nào trận sóng thần ở Indonesia là do ngôi sao cô đơn nhất trên đời gây ra? Thiên hạ có nhiều truyện không may như vậy, luôn có một số vụ tai nạn cần con người đối mặt, không liên quan gì đến chuyện của anh!” “Ha ha! Được rồi, ngủ đi! Ngày mai cô còn phải đi làm đấy!” “Anh biết không? Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi”, Lạc Uyển vẫn kéo Lý Đại Lộ lại để nói chuyện. “Ồ... cô sắp sinh nhật, cô muốn nhận quà gì?” Lạc Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thể ăn bánh ga tô thì tốt rồi. Tôi nghĩ loại bánh ga-tô hoa quả hai tầng rất ngon, có hương vị ngọt ngào”.... Lạc Uyển lại tỉnh giấc lần nữa, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng trên đầu giường của Lý Đại Lộ, ánh nắng như đang nhảy múa không ngừng. Đêm qua cô nói chuyện rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, còn anh vẫn canh bên cạnh giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ. Đây là giấc ngủ đúng nghĩa nhất của cô trong nhiều ngày qua, một đêm không ngủ mơ. Có lẽ đây đã là món quà tốt nhất cho ngày sinh nhật sắp tới rồi. Lạc Uyển nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hết những đồ vật có khả năng gây nguy hiểm, sợ không cẩn thận sẽ làm Lý Đại Lộ bị thương. Sau đó cô cầm túi rồi chạy vội đến công ty, vừa xuống dưới thì nhìn thấy Thượng Quan Lưu Vân đã đứng ở bên ngoài. Cô lên chiếc xe sang trọng mà Thượng Quan Lưu Vân lái sau đó đóng cửa xe lại. Khi ấy trên ban công ở tầng trên có một cánh cửa sổ đã mở, Lý Đại Lộ đang đứng bên, đối diện với ánh mặt trời vốn không thuộc về mình mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Thượng Quan Lưu Vân chở Lạc Uyển ra vùng ngoại ô. “Tôi đã dùng toàn bộ lực lượng trong thành phố đi tìm một pháp sư đuổi ma giỏi nhất ông ấy hầu như không gặp khách, vì nể mặt bà tôi mới đồng ý gặp mặt chúng ta hôm nay”. “Bà, anh đã nói với bà rồi hả?” Lạc Uyển cảm thấy rất không phải. “Chưa, chuyện này nếu để bà biết, nhất định bà sẽ rất lo lắng”. “Đừng cho bà biết”. Đang nói chuyện thì một căn nhà nhỏ đã xuất hiện trước mặt. Đó chỉ là ngôi nhà bằng gạch rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhưng vị trí của nó lại đẹp đến mức ngay cả Thượng Quan Lưu Vân cũng đỏ mắt ghen tị. Mặt trước ngôi nhà làdòng sông nhỏ, trong đến mức có thể nhìn thấy cả đáy, đưa mắt nhìn ra xa còn có rất nhiều cá. Phía sau ngôi nhà dựa vào núi, nối tiếp là những ruộng lúa màu xanh trùng trùng điệp điệp, bất cứ ai tới đây cũng đều cảm thấy được an ủi vỗ về. Đẩy hàng rào vào sân có thể nhìn thấy những loài hoa cỏ kỳ lạ, hương thơm xộc vào mũi, khiến lòng người tĩnh lặng trở lại. “Đúng là chỗ ở của thần tiên”, Lạc Uyển thán phục. Bên trong phảng phất hương thơm của trà, trên lối đi vào nhà có bày một bộ bàn trà, một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang đứng chân trần pha trà, thấy hai người đến mà không hề ngạc nhiên, chỉ ngẩng đầu hờ hững nói: “Ngồi đi, lát nữa ông ấy mới dậy”. Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển không dám nói thêm gì vì sợ sẽ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở đây. Hai người ngồi đó uống trà, đợi nhân vật cấp đại sư kia. Một lát sau, cánh cửa của nhà kề bên kêu két một tiếng rồi mở ra, một ông già cốt cách phi phàm bước ra, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lãnh đạm như nước, nhưng lại cơ hồ như có thể hiểu rõ tất cả. Bé gái vội tiến lên đỡ ông, ông ta chậm rãi ngồi xuống, uống một tách trà rồi nói: “Thượng Quan Thanh vẫn khỏe chứ?” “Nhờ hồng phúc của ông, sức khỏe của bà rất tốt!” “Có thời gian hãy ở bên bà nhiều hơn!”, ông già kia bất ngờ buông ra một câu như thế. Thượng Quan Lưu Vân chợt thấy lo lắng, lẽ nào bà sẽ có chuyện gì? Ánh mắt ông già chuyển sang nhìn Lạc Uyển thì thoáng kinh ngạc: “Cô gái, xem ra cô đang gặp phải rất nhiều phiền phức, cô có gì muốn hỏi?” Trong lòng Lạc Uyển tràn ngập hy vọng, rất lâu sau mới nói ra được mấy chữ: “C”. Tách trà trên tay ông già rơi xuống khi nghe thấy mấy từ này, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Cánh cửa xanh, cô muốn tìm cánh cửa xanh?” “Dạ đúng, dạ đúng, cháu muốn tìm cánh cửa xanh!”, Lạc Uyển vội gật đầu, chằm chằm nhìn ông. “Cô còn mấy ngày?”, ông lão đột nhiên hỏi, xem ra là một người đã biết cánh cửa xanh rồi. “Năm ngày”. Lạc Uyển nghĩ bắt đầu từ ngày nghe thấy trong vòng bảy ngày, đến nay đã qua hai ngày rồi. Ông già đột nhiên nói với bé gái: “Tiễn khách”. Rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi. Lạc Uyển như rơi xuống đáy vực, chìm vào nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. Cô ngồi đờ người trên nền đất, không động đậy, gió mát thổi vào mặt, cảm giác tê dại, hoàn toàn không còn nhận thức được gì nữa. Rất lâu sau cô mới ngọ nguậy đứng dậy, Thượng Quan Lưu Vân vội đến đỡ lại bị cô hất tay ra, đã là một kẻ sắp chết, sao phải ra sức tìm cánh cửa xanh? Sao phải đầy đọa cô? Hỏi trời trời không nói, hỏi đất đất không thưa, trời đất đều mù, đều điếc, đều chết hết cả rồi.