Bẵng đi 1 thời gian dài cho công việc học tập túi bụi, những cô gái lại nhìn thấy hoa phượng ngợp đỏ cả sân trường. Lại 1 mùa thi nữa tới rồi. Hè năm nay không phải thời gian vui chơi của học sinh cuối cấp. Băng "ngũ long" cũng chum đầu lo việc ôn thi tới tấp dù sang năm họ mới hết chương trình phổ thông. Sáng nay Lụa chia tay với các bạn để về quê. Tất nhiên không phải về quê để nghỉ hè mà là về thăm nhà ít bữa và kiếm tiền trợ cấp. Cô được Quỳnh đưa ra tận bến xe: - Chừng nào trở lên nhớ "cõng" theo nhiều trái cây cho tụi tao nghe. Lụa xoè bàn tay ra: - Thì cũng xách nặng 2 bên thôi, chẳng lẽ tao phải đội cả lên đầu nữa? - Nhớ món "sầu riêng" cho tao nhé! - Mày khỏi cần dặn cũng có người gửi lên mà. Quỳnh mấp máy môi: - Cho tao gửi lời hỏi thăm bác Năm và anh Nhân. Lụa cười khoe hàm răng trắng: - Tao chỉ nhận phần của má tao thôi còn anh Hai tao thì mày tự gửi. - Nhưng hè năm nay tao đâu có về quê mày được? - Thì nhờ ông bưu điện. - Sẽ phiền hơn là nhờ mày mang hộ. - Tao không mấy nhiệt tình đâu. Quỳnh bèn làm mặt giận: - Không nhiệt tình thì thôi tao chẳng thèm gởi lời nữa. Ngó bộ dạng tức cười của bạn qua kính chiếu hậu, Lụa càng được đà chọc thêm: - Mày có nhớ anh Hai tao không Quỳnh? Quỳnh buông tay lái quèo ra phía sau để véo Lụa làm cô la toáng lên: - Oái... đau con khỉ ạ! Coi chừng bị cảnh sát giao thông phạt bây giờ. Quỳnh mắng bạn không ngừng: - Nếu bị phạt tao sẽ vứt mày xuống để chịu trận. - Nhưng tao biết mày không lỡ làm thế với tao mà. - Để rồi coi, tao không tốt bụng đâu. Hai cô gái vừa đấu khẩu tới đây thì bỗng tiếng còi ở đâu bỗng vang lên cái "rét" ở ngay bên cạnh tai. Cả 2 giật mình ngó sững cái gậy của anh cảnh sát giao thông đang trỏ vào mình. Lụa kêu thầm: - Bỏ mẹ rồi, cái miệng ăn mắm ăn muối... rõ xúi quẩy. Quỳnh cũng trút tội cho bạn: - Tại mày đó! Lụa không dám cãi lại nhảy vội xuống xe trổ tài ăn nói năn nỉ anh cảnh sát giao thông 1 hồi. Thông cảm là học sinh 2 cô được tha phạt sau khi đã khá... mỏi miệng và nhanh chóng chạy xe đi 1 nước. Lúc này Lụa mới nhoẻn miệng cười, nói: - Xui... nhưng mà hên. 12 giờ trưa Lụa về đến nhà với chiếc bụng đói meo. Cô vất chiếc túi xuống bộ ván rồi kêu lên ỏm tỏi: - Má ơi con gái út của má về rồi nè. Bà Năm từ bên ngoài chạy vô ôm Lụa hôn liền mấy cái: - Cha cô chứ, dạo này học nhiều lắm sao mà gầy rạc vậy con? Lụa cũng áp miệng vào má mẹ tỏ cử chỉ nhớ thương. - Gầy 1 chút càng có eo, con gái mà vòng nào cũng cùng 1 số cả thì mặc cảm lắm má à. Mà... anh Hai con đâu rồi? Bà Năm chỉ ra vườn: - Nó đang ở ngoài đó. - Bộ ảnh phụ má bán trái cây hả? - Nó đang ôn bài thì có. Mấy bữa nay thấy nó học ngày học đêm. Lụa không quan tâm tới việc học hành của anh nên hỏi khá hờ hững: - Ảnh thi tốt nghiệp có nổi không đây? Nhưng mà bà Năm đáp thật phấn chấn: - Chẳng những nổi mà còn loại ưu nữa con à. Bây giờ thì Lụa mới trợn mắt: - Má nói thật? Bà Năm cười hiền hòa: - Bộ con cho là má thích nói dối sao? Tội nghiệp anh con, nó vừa phải làm vừa học mà vẫn quyết tâm... Má nghe nói nó đã nộp đơn để xin thi đại học. Con phải nên khích lệ tinh thần anh, chứ đừng nói năng bậy bạ làm nó buồn lòng nghe. Mặc dù đã nghe mẹ nói rõ ràng nhưng trong thâm tâm Lụa vẫn không phục sức học tập của anh Hai, bởi lẽ anh ấy bị thần kinh. Ôi, 1 cái đầu không tỉnh táo thì làm sao có thể nhồi nhét hấp thụ những kiến thức? Vậy mà anh ấy lại tốt nghiệp phổ thông đàng hoàng mới kì... Lụa toan nghĩ xấu về việc học của anh trai thì Nhân xuất hiện với quyển sách trên tay. Trông thấy Lụa, Nhân reo to: - "Công chúa" nhà mình đã về đấy ư? Học hành tiến bộ chứ? Lụa chỉ kịp gật đầu chứ không có thời gian đấu khẩu như mỗi lần gặp anh. Bởi cô đang mắc bận quan sát Nhân. Phải nói rằng Nhân gày rộc đi đến độ Lụa không thể tưởng tượng ra được. Cô nghe anh bảo mẹ: - Con đói bụng lắm rồi má, có thứ gì ăn không? Bà Năm mắng yêu con: - Dữ hôn, từ sáng tới giờ mới chịu nhớ là mình chưa ăn cơm hả? Cứ đà này con không có sức thi đại học nổi đâu Nhân. Nhân ngồi vào bàn ăn đón chén cơm mẹ trao, anh phập phồng cánh mũi khi ngửi thấy mùi thịt bò xào là món ăn mình thích: - Ôi ngon quá! Lụa cũng nghe bụng réo nên kéo ghế ngồi cạnh anh trai và giở giọng ganh tị: - Má thương anh Hai hơn con rồi đó! Bà Năm cười bằng cả môi và mắt: -Cha cô chứ, lại ghen với anh rồi. Đứng nhìn 2 đứa con cắm cúi ăn, bà Năm thấy hạnh phúc của mình dược nhân đôi. Tuy chúng chưa thành đạt nhưng là niềm hãnh diện rất lớn của bà. Nhất là Nhân, sự cố gắng của anh bấy lâu đã khẳng định rõ 1 điều là anh không bị điên như sự gán ghép của mọi người. Sau bữa cơm Lụa không thấy bóng anh trai. Nhớ vườn, nhớ cây và cả thèm ăn quả chín cô bèn tự lần bước đi thì: - Quỳnh ơi... Quỳnh à... Lụa khựng chân lại bên gốc cây dâu da, dáo dác nhìn, không thấy ai ngoài 1 con chim mang bộ áo giống các ma sơ nhảy nhót trên cành cây gần đó. Cảm giác rờn rợn về khu vườn vắng vẻ làm Lụa nổi da gà thì tiếng kêu bất ngờ lại trỗi lên: - Quỳnh... Quỳnh ơi... Lụa sợ đến nỗi phải ngồi bệt xuống gốc dâu da vì nghĩ mình đang bị ma nhát hoặc ông anh khùng điên lại lên cơn. Cô tái mặt, mắt hướng lên ngọn cây thì thấy Nhân vắt vẻo ở trên đó. Lụa tức tối mắng: - Anh vừa nhát em đó hả? Nhân ngơ ngác nhìn xuống: - Đâu có. - Vậy ai vừa mới gọi tên nhỏ Quỳnh ở đây? Nhân chỉ vào con chim đang dùng mỏ tỉa tót bộ lông đen mượt. - Nó. - Anh nói sao? - Hổng tin thì cứ đứng đó chờ nó gọi nữa cho mà nghe. Lụa cúi xuống cầm sẵn 1 cục đất trên tay. - Em sẽ ném nó chết, đồ yêu quái! Nhưng Nhân đã cản lại: -Con nhòng này là anh nuôi và tập cho nó nói đó. Nó không phải là yêu quái mà là bạn anh. Lụa nhìn sững Nhân 1 hồi lâu rồi hạ giọng nói nhỏ trước khi bỏ đi: - Quỳnh gởi lời thăm anh đó!