ề tới trường, nó kể lại cho tụi bạn nghe những khổ cực của nó, nhưng chẳng có đứa nào để ý cả: càng tốt, phần của chúng chẳng hư hao gì cả. Tức quá Bảo la lên:- Tụi bây chỉ là lũ ăn hại. Chỉ có mình tao lãnh tất cả thôi. Cứ ngồi đó mà chực người ta đưa tới miệng thôi.Mạnh an ủi:- Thôi mà Bảo, trộn xúc xích với khoai tây nấu bậy cũng được mà. Để tớ ăn cắp thêm mấy lá su bỏ vào nữa là chu!Bảo giật mình:- Mày không lượm ở thùng rác chứ?- Không! Không đời nào! Tao xin thằng Bình mà.Ẩn lấy dũa móng tay gọt khoai và lấy dao gọt bút chì để cắt ra từng miếng nhỏ. Nó trộn tất cả vô một cái lon sắt, thêm chút nước. Sau cùng nó bắc lên lò...Sau khi ăn cơm, Mạnh xuống coi. Nồi ra-gu gần sôi, mùi thơm làm nó thèm nhỏ dãi.10 phút sau, Mão chạy xuống và tuyên bố là sơn ở cái lon đang tróc, có lẽ sắp chín.8 giờ rưỡi, Bảo chạy xuống và ở tịt dưới đó luôn. Chuông đi ngủ mà nó vẫn chưa lên.Đứng trong hàng chờ lên phòng ngủ, Mạnh thì thầm:- Tụi mình phải leo lên giường thật lẹ. Để thầy Cang sang là tắt đèn liền. Và lúc thầy đi ăn lần thứ hai thì mình cũng bắt đầu nhập tiệc.Bích cười hóm hỉnh:- Tớ chỉ thích cái vụ ăn thôi...- Ừ, tớ cũng vậy... Mà sao thằng Bảo làm gì dưới đó mà tới bây giờ vẫn chưa lên?Thầy Cang cho phép bọn trẻ đi lên. Khi đi ngang qua nhà chơi, liếc lên bàn, Mạnh bỗng chú ý tới cái hộp vuông vuông có hàng chữ:Dễ vỡ - KhẩnNguyễn Hoàng BảoTrường Tây SơnMạnh ngạc nhiên, nó tò mò mở nắp hộp:- Ồ, Bích ơi! Bánh ngọt: 1, 2, 3, 4... đủ chục cái...Bích cũng ngạc nhiên không kém:- Tiền đâu mà nó mua vậy nhỉ. Sao nó không cất đi mà lại để ở nhà chơi?Mạnh lý luận:- Chắc nó muốn dành cho bọn mình một sự ngạc nhiên. Cái thằng coi thế mà... ghê. Mình phải chơi lại nó mới được.Mạnh ôm hộp bánh lên lầu. Và cho chắc ăn, Mạnh giấu ở phòng để chổi, sô, bố lau nhà. Nó cẩn thận đậy cái sô lên. Rồi hai đứa hấp tấp chạy lên nhà ngủ, thay quần áo thật lẹ. Bích còn dặn:- Đừng đứa nào hỏi chuyện lôi thôi nghe, để mau mau thầy Cang về phòng.Lúc đó chúng nghe có tiếng chân chạy trên cầu thang và bóng Bảo nhảy xổ vào:- Nguy quá tụi bây ơi! Ông già Tư đang quét dọn dưới đó. Ông cũng thấy tớ nữa. Thế nào ông cũng đi mách với các thầy.Mạnh đút vội năm cái dĩa giấy mà nó hì hục làm cả buổi chiều xuống dưới gối:- Thế còn cái nồi? Ra sao rồi?Bảo vừa cởi áo vừa trả lời:- Vừa chín. Hơi cháy. Chẳng còn tí nước nào, xúc xích nó đen đen rồi.Ẩn la lên:- Đen? Thế cháy rồi hả?- Chưa cháy, chỉ đen thôi. Nếu bây giờ bắc xuống thì được, chốc nữa sợ đắng.Mạnh nheo mắt:- Có món tráng miệng nữa phải không Bảo?- Tráng miệng ở đâu?Mạnh phì cười:- Còn giả bộ ngây thơ nữa. Cụ chơi lưu manh đấy nhé.Bảo có biết gì đâu. Nhưng nó vội nhảy lên giường vì bóng thầy Cang vừa xuất hiện. Thầy hỏi Mạnh:- Cái gì mà giả bộ hả Mạnh?Thằng bé lúng túng:- Dạ, không có gì ạ.Thầy Cang bỗng ngạc nhiên khi cả phòng ngủ số 4 bữa nay sao ngoan lạ thường. Đứa nào cũng nằm yên trên giường: không biết chúng gấp “ra”, quần áo gì mà mau dữ vậy. Thầy nghi có chuyện gì đây... Thầy làm một vòng quanh phòng, rồi ra phòng rửa mặt:- Ồ, cái vòi nước này còn chảy?Bảo nói vọng ra:- Thầy, ngày mai ông Tư ông ấy sẽ sửa.- Phiền ông ấy. Để thầy sửa lại cũng được.Thầy Cang bước đi để lại sau lưng những ánh mắt lo ngại. Bầu không khí trong phòng ngủ số 4 như đặc lại.Bảo rên rỉ:- Thầy mà sửa, chắc cái nồi thành than luôn.Mạnh đề nghị:- Hay là đằng ấy chạy xuống bắc ra một tí đi.Bảo le lưỡi:- Sợ lắm! Lỡ gặp thầy Cang. Biết thế hồi nãy bưng lên cho yên chuyện.Bích tiếc rẻ:- Uổng nhỉ?- Suỵt, thầy lên rồi kìa.Tiếng suỵt lan rộng đúng lúc thầy Cang vừa bước vào... thầy ngạc nhiên, nhưng thầy mỉm cười thản nhiên bước ra sửa vòi nước.Bảo rụt rè:- Thầy chữa có lâu không ạ?- Có lẽ chừng mười phút... - Và thầy hóm hỉnh thêm - cũng có khi tới nửa giờ.Một phút nặng nề trôi qua. Bảo bỗng nhỏm dậy: thôi chết rồi! Mạnh nằm gần cửa sổ cũng nghếch lên: nó vừa ngửi thấy mùi gì là lạ.Thầy Cang nghe động quay đầu lại:- Cái gì đó Bảo, Mạnh?Mùi khét bay lên nồng nặc.- Mùi gì... cháy đó thầy...Thầy Cang hít hít mũi:- Ừ, chắc không sao đâu.Vừa khi đó có tiếng chân chạy huỳnh huỵch lên cầu thang, tiếng chân chạy về phòng ngủ số 4... và thầy Vinh xuất hiện. Thầy thở hổn hển:- Anh Cang... Cháy...- Cái gì cháy?- Ai mà biết. Chỉ thấy đám khói đen mù mịt ở dưới kia. Tôi lên tìm cái sô để múc nước dội đây.Và hấp tấp thầy lấy cái sô chạy xuống. Bọn trẻ nằm im thin thít. Chỉ có Bảo vội vàng nhảy xuống giường và chạy theo thầy Vinh không kịp xỏ dép: ít nhất nó cũng phải tìm cách thủ tiêu cái “nồi” trước khi thầy Vinh dập tắt được ngọn lửa...Thấy Bảo chạy, thầy Cang gọi giật lại:- Bảo! Chạy đi đâu vậy?- Dạ, con đi giúp thầy Vinh.Và nó không thèm quay lại xem thầy Cang có bằng lòng không.Trên lầu, thầy Cang vẫn bình tĩnh giữ trật tự. Thầy đi đi lại lại. Qua nhà để chổi, thầy nhìn vào và thầy ngạc nhiên biết bao khi thấy ở dưới đất có một hộp giấy màu trắng. Thầy cúi xuống lượm lên nhìn hàng chữ... gật gật đầu đắc ý...Thầy ôm hộp vào phòng ngủ số 4, thong thả nói giữa những cặp mắt no tròn của lũ nhỏ:- Hộp này mang tên Bảo, vậy ai góp phần vào nữa?Mão, Ẩn ngơ ngác như kẻ vô can. Bích mơ màng ngó mông lung lên trần nhà. Chỉ có Mạnh nằm im chờ đợi...- Dạ, mấy cái bánh đó để... - Mạnh thú nhận khi thấy tia mắt thầy Cang dừng lại trên nó.Thầy Cang:- Mấy em mua bánh để ăn trong phòng ngủ. Thiết tưởng các em mới ăn no xong, các em không có quyền làm như vậy chứ.Mạnh thấy tưng tức, câu nói của thầy Cang làm nó nhớ tới lý do thúc đẩy chúng bày ra bữa tiệc này. Nó nói to:- Tụi con mua đồ ăn... là vì... là vì các thầy cũng ăn mỗi bữa tới hai lần.Thầy Cang sửng sốt:- Ai nói với em như vậy?- Bà Sinh. Hay đúng hơn bà Sinh nói với thằng Bảo là bà bưng thêm một mâm nữa cho các thầy.Thầy Cang vẫn không hiểu gì cả. Mạnh cũng không rõ gì hơn... Thầy Cang cố moi trí nhớ... Một hồi sau thầy chợt hiểu: phải rồi. Thầy cười khoái trá:- Thầy biết rồi. Bữa đó bà Sinh có bưng một mâm cơm lên phòng các giáo sư, nhưng không phải cho các thầy mà là cho các nhân viên kế toán ở lại làm cho xong sổ sách...Kinh ngạc vây lấy từng khuôn mặt. Bích xấu hổ:- Cái thằng Bảo! Tại nó mà ra cả đấy thầy.Thầy Cang:- Thật đáng tiếc. Đợi Bảo lên, tôi sẽ phạt cả phòng để làm gương.Thầy Cang chẳng phải chờ lâu, có tiếng chân lên cầu thang: thầy Vinh xuất hiện và Bảo thất thểu theo sau.- Chẳng phải cháy, vậy mà tôi lo quá - Thầy Vinh cười nói - Chắc già Tư lại nấu nướng cái gì đây.- Sao anh không xem xem cái gì cháy?- Có thấy gì đâu, khi tôi xuống thì chỉ còn than là than.Bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm: dầu sao tội chúng cũng đỡ nặng hơn.Thầy Vinh chỉ thằng Bảo, tiếp:- Cám ơn anh đã cho Bảo xuống giúp tôi.Thầy Cang quay lại nhìn Bảo, lúc ấy đã quấn gọn người trong chăn. Thầy vẫy tay:- Bảo lại đây! Có phải em định phát bánh cho các bạn ăn sau khi tắt đèn?- Dạ... đâu có thầy - Nhưng nó vừa chợt nhận ra hộp bánh trên tay thầy Cang - Dạ, cái hộp đó là con mua giùm thầy Vinh.Thầy Vinh nghe nói đến tên mình, vội gật đầu xác nhận:- Vâng, đúng rồi, không phải của nó đâu. Khi trưa tôi mượn nó mua để tối nay mừng sinh nhật anh Hinh đấy.Thầy Cang à lên hiểu biết. Trước khi ra cửa thầy còn quay lại nhìn Mạnh làm thằng bé bối rối... Rồi thầy với tay tắt đèn...Đợi bóng hai thầy khuất sau cầu thang, Bích thở dài:- Thôi rồi! Xoi hỏng bỏng không.Mạnh càu nhàu:- Tại mày đó Bảo. Khi không bày ra chuyện các thầy ăn hai lần. Để bây giờ tốn công vô ích.Rồi nó kể lại những lời thầy Cang nói cho Bảo nghe. Thằng bé chưng hửng, nhưng nó vẫn bướng:- Nhưng dù sao, hiện tại các thầy cũng đang nhâm nhi nước trà, bánh ngọt, trong khi tụi mình thèm muốn chết...Ẩn vặn lại:- Tao đâu có chết?- Thì không chết thật cũng chết đi một tí cõi lòng. Giời ơi! Còn làm bộ...Rồi Bảo xoay lưng lại. Nó thầm ước làm người lớn vì làm người lớn sướng thật: muốn ăn lúc nào cũng chẳng ai nói năng gì cả... Hai mắt nó dần dần sụp xuống đưa nó đi dần vào giấc ngủ...