Sự tạm thời ra đi của Vũ Hàng khiến nhiều người trong nhà họ Tăng thấy nhẹ nhõm. Ông Mục Bạch là người đầu tiên khỏe nhất. Vì trong lòng ông đang có hai vấn đề. Thân thế và tình yêu của Vũ Hàng, nó như quả bom nổ chậm có hai ngòi nổ. Vũ Hàng đi càng lâu càng tốt. Còn Tăng lão phu nhân thì từ ngày biết Vũ Hàng có thể là giọt máu rơi của dòng họ Tăng, trong lòng lại nảy sinh hai tình cảm mâu thuẫn. Vừa thương vừa ngại. Rồi còn có mối nghi ngờ về sự liên hệ giữa Vũ Hàng với Mộng Hân. Nếu có chuyện không tốt xảy ra thì nguỵ Vì vậy bà lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng. Bây giờ Vũ Hàng đi rồi, bà mới có dịp ngồi suy nghĩ một cách cặn kẽ hơn. Với Mộng Hân, sự chia ly có làm nàng buồn, nhớ thương nhưng không có Vũ Hàng, nàng không cần phải trốn tránh sợ hãi. Cũng không còn sợ ánh mắt của Tăng lão phu nhân dò xét, canh chừng. Nàng không có cảm giác tội lỗi, không phải căng thẳng vì tiếng sáo giữa khuya hay sợ Vũ Hàng bất thình lình nhảy ra chận đường. Như vậy hai tháng trôi qua, nhà họ Tăng bên trong có thế nào thì bên ngoài vẫn êm ả. Có lẽ đây là lúc để mọi người nghỉ ngơi. Trong khi đó Tịnh Huyên lại náo nức vì mùa nghỉ hè đã đến. Buổi chiều hôm ấy, Tịnh Huyên lại mượn cớ đi học họa để đến điểm hẹn với Thu Dương. Tình cảm giữa hai người đã có từ lâu, và điểm gặp mặt của họ vẫn là diểm cũ. Đó là một ngọn đôì nhỏ vắng vẻ, với những cây cổ thụ thật tọ Trong đó có một cây mà năm mười bảy tuổi, Thu Dương đã khắc lên thân một hình mặt trời để thể hiện chữ Dương, và một nhánh cỏ Huyên, tượng trưng cho Tịnh Huyên. Chàng nói: - Trong truyện Hồng Lâu Mộng có nói Bảo Ngọc và Đại Ngọc kiếp trước một người là đá, còn một người là loại cỏ có tên là tiên thảo. Tiên thảo vì được hòn đá che mưa che gió, nên muốn tìm cách trả ơn, vì vậy mà kiếp sau mới hóa làm người và suốt đời phải chảy nước mắt để trả ơn cho Bảo Ngọc. Rồi Thu Dương chỉ lên thân cây cổ thụ, nói: - Còn bây giờ em hãy xem, mặt trời này là ta, còn cỏ Huyên kia là em. Chúng ta sẽ không phải đau khổ như họ. Vì mặt trời bao giờ cũng ấm áp, sáng sủa, nắng trời sẽ khiến cho cỏ Huyên mọc xanh tốt. Giữa chúng ta chẳng có ơn, chẳng có nợ, cũng không có nước mắt mà chỉ có tình yêu và ánh nắng thôi. Nói thì rất hay, nhưng nước mắt thì ở đâu lại không có? Vì vậy chỉ ít lâu sau Tịnh Huyên đã phát hiện ra là nước mắt với tình yêu gần gắn liền nhau không thể tách rời nhau được. Do đó trong cái cuộc tình của hai người, Tịnh Huyên đã nhiều lần phải khóc. Mà Tịnh Huyên thì lại hay khóc. Vui khóc, buồn khóc, sợ khóc, chia tay cũng khóc, chờ đợi hay trùng phùng đều khóc cả.Giờ đây hai người lại gặp nhau dưới tán cây xưa, Tịnh Huyên lại khóc. Lúc đó Thu Dương đã là sinh viên năm thứ ba của trường đại học. Chỉ còn một năm nữa là ra trường. Chàng to lớn, da ngăm đen đầy sức sống. Vừa gặp nhau, họ đã không dằn được nhớ thương, ôm nhau hôn. Thu Dương nói với Tịnh Huyên: - Anh nhận được thư em, thật quá ư là sợ hãi. Tại sao nội em lại có thể làm chuyện kỳ cục như vậy, muốn em và Vũ Hàng đại ca lấy nhau? May là chuyện đó không thành. Nhưng anh vẫn cảm thấy nguy cơ chẳng phải đã hết, mà chỉ tạm thời lắng xuống, có thể trở lại bất cứ lúc nào mà anh lại học tận Bắc Kinh. Nội em thì có thể gả em đi bất cứ lúc nào, đến lúc anh về, thì e không còn cách cứu vãn. Vì vậy, chúng ta cần suy nghĩ, tìm ra một biện pháp cứu vãn nào đó. - Trước mắt chuyện đã êm, em phần nào yên tâm. Nội đã gặp sự phản kháng dữ quá, mà giờ đây ở nhà, chỉ còn mình em là gái, chắc chắn là nội cũng đang tìm chỗ gả. Nhưng nội là người rất kén chọn, đòi hỏi phải môn đăng hộ đối, lại phải chịu đổi họ Tăng để ở rể. Như vậy đâu phải dễ tìm người? Vì vậy em nghĩ, chúng ta nên cố tìm cách kéo dài. Đợi đến lúc anh tốt nghiệp đại học, lúc đó biết đâu nội thấy anh là người trí thức, nên chịu gả em cho anh? Đấy, anh thấy đó, thân thế của Vũ Hàng cũng đâu có gì, chỉ nhờ có tài nên nội đã chấm. Rồi Tịnh Huyên ngước lên nhìn Thu Dương, nói: - Thôi, chúng ta đừng đề cập đến chuyện đó nữa. Bây giờ hỏi anh, vậy chứ nửa năm qua anh ở Bắc Kinh, có cô nào đeo theo anh không? Và anh có... có... Thu Dương cướp lời. - Có giao du với họ không chứ gì? Dĩ nhiên là phải có rồi. Mấy cô học ở đại học họ khác xa với các cô ở quê mình. Dân ở Bạch Sa trấn này bảo thủ đến độ có thể bỏ vào bảo tàng viện lịch sử. Còn con gái Bắc Kinh họ lúc nào cũng chủ động, có mấy cô cũng rất có cảm tình với anh. Tịnh Huyên có vẻ không vui. - Mấy cô lận à? Họ thế nào? Đẹp không? Học giỏi không? Chắc có tài nữa. à, mà tình cảm anh với họ đến mức độ nào rồi? - à chẳng qua cùng nhau nắm tay, dạo chơi thôi. Tịnh Huyên nghe nói giậm chân, mắt đỏ hoẹ Thu Dương vội kéo người yêu vào lòng, kề sát tai nói: - Coi kìa, dại không? Trái tim anh đã đầy ắp hình ảnh em rồi thì còn chỗ nào để chứa người khác chứ? Nghe Thu Dương nói, Tịnh Huyên ngước lên nhìn chàng vui sướng. - Mỗi ngày anh đều nhớ đến em, ngoài ra anh còn phải lo học, đâu có thì giờ mà giao tiếp bạn gái. Mà có giao tiếp thì họ thấy anh cứ như kẻ mất hồn vì nhớ em, thì làm sao họ dám tiến tới chứ? Tịnh Huyên trề môi: - Con người anh càng ngày càng hư lúc nào cũng mồm mép! Thu Dương làm ra vẻ nghiêm chỉnh hơn, nhìn Tịnh Huyên rất lâu nói: - Anh chẳng có mồm mép. Chẳng qua vì nhớ em, ngày nào cũng xem lịch tính toán ngày về mà cứ thấy ngày dài như năm. Buổi tối lúc rảnh rỗi, lấy thư của em ra đọc, đọc mãi mà chẳng biết chán. Đầu anh lại đầy ứ em, chẳng có một kẽ hở nào để tích lũy người khác. Đừng nói chuyện nắm tay tán gẫu. Anh chẳng làm sao mà nghĩ đến chuyện đó được. Anh người tuy ở Bắc Kinh, nhưng trái tim lúc nào cũng ở cạnh em mà. Tịnh Huyên chớp mắt, muốn khóc, Thu Dương nói: - Đừng khóc! Anh không muốn trông thấy em khóc đâu. Nhưng rồi Tịnh Huyên vẫn khóc. Thu Dương cúi xuống đặt lên môi Tịnh Huyên một nụ hôn nồng nàn. Tịnh Huyên nghe thấy tim đập mạnh, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khi Tịnh Huyên về đến nhà, đã trễ hơn thường lệ những nửa tiếng đồng hồ, thấy Tăng lão phu nhân đã đứng chờ sẵn. - Con làm sao đi học về trễ thế? Tịnh Huyên lúng túng: - Da... hôm nay vì thầy bận nên đến dạy trễ. Cũng may là cả nhà chẳng ai hỏi thêm. Chỉ có Mộng Hân là biết chuyện. Tăng lão phu nhân nhìn theo bóng Tịnh Huyên, rồi cười nói với bà Văn Tú: - Ta đã nói rồi, con nhỏ này nó cầm tinh Hồng Loan cao số lắm. Lần đó may mà chuyện đó không thành, bằng không thì đã lỡ dịp may này rồi, đúng không? Bà Văn Tú cũng cười, ứng theo: - Vâng. Tịnh Huyên nghe nói giật mình quay lại: - Mẹ và nội nói gì đó? Tăng lão phu nhân vẫn cười nói: - Tịnh Huyên này! Ta lúc nào chẳng lo cho con. Hôm nay sẵn đây ta báo cho con biết một tin vui nhé. Nhà họ Cố năm ngoái đã đánh tiếng, tháng trước lại có người đến hỏi, ta đã thay con hỏi họ có chịu ở rể không? Sáng nay họ đã trả lời là chịu... Tịnh Huyên nghe như có tiếng sét nổ trong đầu. Tăng lão phu nhân không nhìn thấy sự đổi khác của Tịnh Huyên, tiếp tục nói: - Thằng đó tên là Cố Chính Phong, bằng tuổi con đấy. Nó là đứa thứ sáu trong nhà người ta đông con nên chẳng quan trọng chuyện bắt rể hay không? Tịnh Huyên mặt tái không còn giọt máu, đầu quay cuồng, trong khi hai chân muốn nhũn ra, nàng lảo đảo muốn té. Mộng Hân phải chạy đến đỡ, nhanh miệng nói: - Thời tiết lúc này nóng quá, chắc là lại trúng nắng rồi. Tăng lão phu nhân nhìn cháu nội, nói: - Trúng nắng à? Dám lắm đấy, xem nó kìa, mặt tái xanh. Ta đã nói rồi mà! Thời tiết nóng, đi học làm gì? Mộng Hân, con mau đưa nó về phòng đi. Chuyện hôn nhân đã định rồi, chầm chậm nói cho nó biết cũng không muộn. à mà khoan đã, ở đây ta có thuốc giải nhiệt nè, con mang mấy lọ theo cho nó uống nhé. Mộng Hân vừa cầm thuốc, vừa dìu Tịnh Huyên về phòng. Vừa vào đến phòng của Tịnh Huyên, Mộng Hân nhanh chóng khép cửa lại, rồi quay sang nắm lấy đôi vai Tịnh Huyên vừa lắc vừa nói: - Tịnh Huyên! Bây giờ hay nhất là cô đừng có để lộ bí mật nào cho ai biết. Nội mà hay được thì nguy đó. Chuyện hôn nhân lần này, nội đã sắp đặt rồi khó mà thoát được. Cô liệu mà cắt đứt chuyện với Thu Dương đi! Tịnh Huyên xúc động nói: - Tôi không thể! Tôi cũng không muốn. Tôi đã yêu bằng cả trái tim mình. Tôi nghĩ rằng ngoài Thu Dương ra, tôi sẽ không còn yêu ai nữa, nếu mà nội mà bức, thì chắc có lẽ tôi chỉ có nước chết. Quay qua Mộng Hân, Tịnh Huyên van xin: - Xin chị hãy giúp em. Chị hãy sang nói với nội là em không muốn làm dâu nhà họ Cố. Nếu bây giờ em mà lấy chồng, thì có nghĩa là em là đứa phản bội, em đã vi phạm điều mà nhà ta có, đấy là trung, hiếu, tiết, nghĩa. Mộng Hân lúng túng: - Em và Thu Dương... đã có gì chưa? Hai em đã vượt qua mức tình cảm bình thường hay là... hay là... - Nếu chị muốn hỏi, là em đã trao thân cho anh Thu Dương chưa, thì em có thể nói ngay là chưa. Nhưng mà chuyện đó có gì quan trọng? Vì trái tim em đã hoàn toàn là của anh ấy rồi. Mộng Hân vội nói: - Vậy là tốt, là tốt. Vậy thì cũng dừng lại ở đây. Tịnh Huyên, em biết đấy, chị chẳng thể nào giúp em được gì cả. Chị không những không có lập trường, mà cả tư cách cũng không. Chị biết là em đang đau khổ, chị biết rõ hơn ai hết điều đó. Chị cũng đã từng trải qua những nỗi khổ đau kia. Nhưng mà em nên biết một điều. Đã là người nhà họ Tăng thì đã có sẵn một bi kịch. Đó là định mệnh và chẳng bao giờ thoát ra được. Nếu em cố tình muốn thoát, thì chỉ tổ sứt đầu bể trán chứ chẳng có tác dụng gì đâu. Thôi, hãy nghe chị. Tịnh Huyên vẫn hy vọng: - Thế nếu anh Thu Dương cũng đồng ý ở rể thì sao? Hay là em đi tìm anh Dương ngay, nói với anh ấy cho người đến nhà cầu thân? Anh Dương còn có điều kiện vượt trội hơn cả tay họ Cố kia mà. Đúng rồi, em sẽ nói với anh ấy, và lúc đó nhờ chị với anh Vũ Hàng hổ trợ nhé. Cha thì rất nghe lời anh Hàng. Em sẽ điện cho anh Hàng, để anh ấy về ngay. Mộng Hân bi ai nói- Em muốn nhờ anh Vũ Hàng à? Chính anh ấy còn không tự cứu được mình, làm sao cứu được em? Mộng Hân nói đến đây, chợt thấy mình lỡ lời, vội vã nói khác đi: - Tịnh Huyên! Con đường mà em định đi, nó tràn đầy gian nan đau khổ. Tỉnh ngay đi! Chị rất mong mỏi rồi em sẽ có một gia đình hạnh phúc, một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nhưng mà những điều em nói, làm chị lo sợ. Chị sợ là em và Thu Dương sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng. Sống mà như chết. Đừng, dừng em! Đừng để bi kịch đó xảy ra. Em hãy bình tĩnh suy nghĩ đi, được không? Tịnh Huyên lắc đầu. - Không! Không! Chị đã không giúp được em, thì phải nghĩ hộ em chứ? Đừng để em lại lâm vào cảnh tương tự như chị. Em không muốn cúi đầu trước định mệnh đâu. Chị hãy nhìn lại xem. Vâng lời của gia đình, hôn nhân có mai mối đàng hoàng, nhưng chị có hạnh phúc không? Hay cuộc đời chị hoàn toàn tăm tối. Em sợ lắm. Em không muốn mình bị sắp đặt. Nhứt định phải tìm ra một giải pháp, nhất định phải cứu lấy mình. Mộng Hân thấy Tịnh Huyên đã cương quyết như vậy, thì không biết nói thế nào nữa? Mãi đến tuần lễ sau, Tịnh Huyên mới lấy cớ đi học họa để mà gặp lại Thu Dương. Thu Dương đã biết chuyện, lòng nóng như lửa đốt, Dương hỏi: - Sao? Nhà họ Cố đã thuận ở rể và cuối tháng này làm lễ đính hôn à? - Vâng. Chuyện đó làm em rối tung lên. Mà mãi đến hôm nay mới được gặp anh. Em hỏi anh, vậy chứ anh có muốn ở rể không? Thu Dương ngạc nhiên hỏi lại: - Anh à? Tịnh Huyên tiếp: - Chúng ta bây giờ chỉ còn con đường đó. Nếu anh mà thật sự yêu em, muốn có em, thì chỉ còn một cách là anh phải cố thuyết phục ba mẹ anh đến gặp nội mà cầu thân. Chuyện phải làm trước cuối tháng. Chỉ có cách tranh nhau với nhà họ Cố mới có hy vọng mà thôi. Thu Dương chau mày suy nghĩ, rồi nói: - Có hy vọng ư? Làm sao có được hy vọng chứ? Điều thứ nhất, gia đình anh không chịu để anh ở rể, đó là bước đầu trở ngại, mà em thì cương quyết bắt rể. Thứ hai, gia đình em đâu có xem gia đình anh ngang hàng. Em còn nhớ chuyện chị Thu Đồng không? Chị ấy chỉ muốn đóng vai thiếp nhỏ bé thôi, mà còn không được. Chết rồi lại chẳng được vào từ đường. Chuyện cũ đó, mãi mãi anh không bao giờ quên. Thu Dương càng nói càng xúc động: - Trước khi anh yêu em. Lúc đó anh chỉ biết có tình yêu mà không suy nghĩ gì cả, để tình cảm tự phát, không vận dụng lý trí, nhưng từ lúc vào đại học. Anh có điều kiện suy nghĩ, anh mớ thấy là tương lai chúng ta quá mịt mù, rồi nó sẽ đi đến đâu? Đến lúc chuyện anh Vũ Hàng bị ép phải lấy em, anh càng thấy nhức đầu. Lần trước gặp em, anh đã nói, chúng ta phải tính chuyện lâu dài. Không ngờ chuyện chưa tính được, thì chuyện này xảy ra. Anh thấy là... Thu Dương ngưng một chút, rồi cương quyết: - Anh thấy là hai chúng ta chỉ còn một con đường để chọn, đó là cùng bỏ trốn. - Bỏ trốn? Tịnh Huyên tròn mắt, lời của Thu Dương quá bất ngờ, nhưng Thu Dương vẫn bình tĩnh. - Phải, chỉ còn có cách đó. Nhưng trước mắt em đừng nói gì cho nhà em biết, anh cũng vậy, mọi thứ phải giữ bí mật. Sau khi chúng ta chuẩn bị xong, sẽ ra đi. Tịnh Huyên do dự. - Nhưng mà... Chúng ta sẽ đi đâu? Đến Bắc Kinh à? Thu Dương lắc đầu: - Bắc Kinh thì không được. Nhà em mà biết chuyện em ra đi với anh, nơi đầu tiên mà họ tìm đến, sẽ là Bắc Kinh đấy. - Nhưng mà như vậy... chuyện học của anh bị lỡ dở thì sao? Thu Dương nhăn mặt: - Giờ phút này mà còn nghĩ đến chuyện học hành gì nữa? Chuyện học, lúc nào có cơ hội, học không được sao? Còn nếu để mất em, là mất hết. Tịnh Huyên nhìn Thu Dương, càng nghĩ càng bối rối: - Nhưng mà... nhưng mà ngoài Bắc Kinh và Bạch Sa trấn ra, mình còn biết nơi nào đâu? Ở nơi xa lạ rồi chúng ta sống bằng nghề gì? - Vì vậy mà anh mới nói với em, là chúng ta cần phải chuẩn bị. Trước tiên là ta phải có tiền, đi bằng đường sông, đường sắt, đường bộ gì ta cũng phải dùng tiền cả. Điểm thứ hai, nơi chúng ta đến phải là một thành phố lớn dễ kiếm việc làm. Anh hiện đang tuổi thanh niên sung sức, anh lại không sợ khổ thì hẳn là công việc cũng không khó kiếm lắm đâu. Dương nhìn thẳng vào mắt Tịnh Huyên: - Tịnh Huyên, em nhắm thử xem, có thể cùng anh chịu cực chịu khổ được không? Lần đi này với anh, em sẽ không còn được sống trong cảnh nhung lụa có người hầu hạ nữa đâu nhé. Tịnh Huyên nói- Có cực khổ thế nào em cũng chịu được. Miễn là được ở bên cạnh anh. Có anh là không có khổ, mà có khổ em cũng biến nó thành hạnh phúc! Thu Dương gật đầu. - Em nói đúng. Nếu em và anh cùng một quyết tâm, thì anh sẽ không chần chừ gì nữa, mà xúc tiến công việc ngay bây giờ. Tịnh Huyên chợt lo lắng. - Mà ở đâu anh có tiền? Riêng em thì hoàn toàn không có tiền đâu. Vì cha và nội cho rằng em không biết xài tiền, nên hàng ngày chẳng chọ Có điều em cũng có còn một ít nữ trang, có thể bán được. Thu Dương lắc đầu: - Nữ trang trong nhà em vừa đưa ra là người ta sẽ biết xuất xứ, ngay tại trấn Bạch Sa này có hai tiệm vàng, thì đều là của nhà em, nên không bán được. Có điều em có thể mang nó theo phòng thân. Còn trước mắt, anh đang có một số tiền dành đóng học phí đang để ở phòng mẹ. Anh sẽ cố lấy ra, dù gì giờ đây cũng không cần học. Thế này, thứ ba tuần sau còn ở đây, anh sẽ cho em biết kế hoạch của anh. Hôm đó bằng mọi giá em phải ra gặp anh nhé. Tịnh Huyên gật đầu. Hai người lại ôm nhau, họ đã có sự quyết định dứt khoát, nên sau đó rất yên tâm, khi quay trở về nhà. Thu Dương bỏ ra ba ngày thăm dò. Và cuối cùng đã hoạch định xong kế hoạch. Chàng quyết định sẽ đến Thượng Hải. Vì đây là thành phố lớn nhất nước. Hai người mà có đến đó, cũng giống như hai hạt cát trong biển rất khó mà truy tìm. Kế hoạch định xong, nhưng khi tính toán lại mới thấy giá tiền xe tàu đều rất cao. Có thể ngốn gần hết số tiền mà hai người có được. Chỉ còn cách là trộm thêm tiền của cha mẹ thôi. Nhưng cái số của Thu Dương như rất đen, Trác lão má mấy hôm đó cứ ở mãi trong nhà. Thu Dương chẳng có cách nào vào được phòng mẹ. Dương biết tiền để ở dưới giường mà chẳng cách nào lấy được. Dương chờ thêm hai hôm nữa, lòng nóng như lửa đốt. Mẹ vẫn ở nhà, không có cách gì khác hơn. Nửa đêm hôm đó chàng chui vào phòng của Trác lão gia và Trác lão má, không ngờ vì không phải là ăn trộm chuyên nghiệp, tiền thì Trác lão gia lại bỏ trong chiếc hộp sắt tây dưới gầm giường. Lúc lấy đã gây tiếng động, kết quả là Thu Dương đã bị bắt quả tang. Cả nhà họ Trác thức giấc, Trác lão gia giận dữ tát cho Dương một tát tai, hét: - Con điên rồi ư? Tại sao con lại trộm? Số tiền này của con, con lấy nó đi làm gì? Con lên thủ đô rồi học đòi tật xấu ư? Phải không? Con đã cờ bạc, hút sách? Hay là làm gì? Hãy nói thật ta rõ. Thu Quý thì càng giận hơn: - Nhà này ai cũng làm lụng cực khổ, không dám ăn, không dám mặc, cố để dành tiền cho ngươi ăn học, vậy mà ngươi lại trộm cắp. Mi đúng không còn là người nữa rồi. Trác lão má đau khổ: - Tại sao cần tiền con lại không nói mà lại đi ăn trộm? Con cần bao nhiêu tiền? Cần tiền đó để làm gì? Hãy nói cho mẹ biết, mẹ sẽ cho con. Mẹ không tin là con có thể làm chuyện xấu như vậy. Và như vậy cả nhà vây quanh Dương mắng chửi, trách móc Dương, làm cho Dương không biết làm sao nữa. Cuối cùng đành phải nói thật, chuyện tình của mình với Tịnh Huyên cho cả nhà nghe. Không chỉ kể chuyện yêu nhau mà còn thú thật cả ý định cùng nhau bỏ trốn nữa. Lời tự thú đó làm cho cả nhà ngơ ngác. Trác lão gia ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, lời tự thú của Dương như một tiếng sét. Còn Trác lão má thì khóc to, kêu trời kêu đất, kêu cả hồn của Thu Đồng. Trong khi Thu Quý không dằn được cơn giận, đã lấy roi ra quất liên tục lên người Thu Dương. Vừa quất vừa nói: - Tao phải đánh chết mày, loại người không ý thức, không biết tiến thân. Cả trấn Bạch Sa này thiếu gì con gái sao ngươi không chọn, lại đụng đến điều tối kỵ. Mi muốn gây sự, muốn làm khổ cả nhà nữa ư? Mi có điên không? Không những chọc giận người ta, mà còn muốn dẫn con gái người ta trốn đi nữa. Mi chẳng cần cha cần mẹ nữa à? Học hành đầy bụng mà cái đầu lại toàn cứt. Thật tức chết đi mất. Mấy năm nay lo cho ngươi ăn học nên người, rốt cuộc chỉ là công toi. Thu Dương vừa né đòn, vừa biện bạch: - Em nào có quên ơn cha mẹ và anh. Em bỏ đi là chuyện hết sức bất đắc dĩ. Em chỉ định trốn đến một nơi an toàn nào đó. Hai đứa lấy nhau, rồi em sẽ cố làm việc kiếm tiền. Sau đó rước cả nhà lên. Em xin thề đó là sự thật. Con không bao giờ quên ơn gia đình. Thu Quý vừa đánh em, vừa nói: - Trả ơn cái con khỉ! Mày dẫn đại tiểu thư nhà người ta đi, gia đình họ sẽ diều tra ra, và lúc đó cả nhà chỉ còn nước chết. Hiện tại, cả nhà ta còn ăn cơm của nhà họ Tăng cơ mà? Mi biết rõ chứ? Bây giờ ngươi lấy sạch tất cả thì nhà này sẽ sống bằng gì chứ? Trác lão gia lúc đó cũng đứng dậy, chỉ vào mặt Thu Dương nói: - Thôi được rồi, được rồi. Xem như nãy giờ ta chẳng nghe con nói gì cả. Con cho là cuối tháng này họ sẽ làm lễ đính hôn phải không? Vậy thì bắt đầu từ bây giờ con phải ở yên trong nhà, không được bước một bước ra ngoài. Mãi đến lúc họ làm lễ xong, còn con phải dẹp bỏ hết những ý tưởng lộn xộn đó, rồi quay về Bắc Kinh học tập. Ta tha cho! Thu Dương lắc đầu: - Con không thể làm thế được. Ban nãy con nói thật hết cho cha mẹ và anh nghe, là để tìm cách giúp con. Chứ nếu mất Tịnh Huyên là con mất tất cả. Con sẽ điên mất. Bằng mọi giá phải cứu Tịnh Huyên, cứu cả con. Đó cũng là cách cứu cả nhà. Con sẽ mở ra một chân trời mới. Sau này cả nhà sẽ không còn phải dựa vào nhà họ Tăng mà sống nữa. Hãy cho tiền con, cha mẹ sẽ không phải hối tiếc. Vừa nói Thu Dương vừa đưa tay lên, định chụp chiếc hộp đựng tiền. Trác lão gia thấy thằng con hành động như kẻ điên, giận dữ: - Con định cướp tiền của gia đình ư? Thế là ông đánh cho Dương mấy roi, mà càng đánh, ông lại càng giận thằng con vô tình, chỉ biết tình yêu trai gái chứ chẳng nghĩ đến điều gì khác, nên ông đánh không chút nương taỵ Chỉ ít phút sau, người Dương đã đầy thương tích. Trác lão má thấy vậy không đành lòng, kêu lên: - Đừng đánh nữa! Đừng có đánh nữa! Chúng ta đã mất một đứa con rồi, đừng để mất thêm. Số tôi rõ khổ, cứ nợ nhà họ Tăng hoài. Mất một đứa con chưa đủ, bây giờ lại thêm một thằng con trai nữa. Trời ơi! Hôm ấy, Thu Dương bị đánh một trận bán sống bán chết. Chàng phải nằm liệt giường. Trác lão má được lệnh phải nhắc ghế ngồi cạnh giường canh chừng không để Dương ra cửa. Vì vậy, khi Tịnh Huyên đến điểm hẹn cũ tìm Dương thì không gặp được chàng. Tịnh Huyên đứng đấy đợi rất lâu mà chẳng thấy Dương đâu. Nàng biết Dương không phải là người lỗi hẹn nên nghi ngờ. Linh tính cho Tịnh Huyên biết hẳn có điều gì không may xảy ra. Nàng lo lắng rồi sợ hãi và không còn chờ được, tức tốc chạy đến nhà họ Trác. Khi nhà họ Trác thấy Tịnh Huyên tìm đến thì rất lo sợ Thu Quý lên tiếng: - Cô còn đến đây tìm hắn làm gì nữa? Cô là thân cành vàng lá ngọc, sao cô không biết bảo vệ cái danh dự của mình. Cô đi đi! Đi nhanh đi cho chúng tôi nhờ. Thu Dương biết Tịnh Huyên đến, lòng rối trăm bề, vội vã từ trong phòng xông ra, đau khổ nói: - Tịnh Huyên, anh đã thất bại, anh đã để lộ tất cả kế hoạch rồi. Tịnh Huyên nhìn Thu Dương mà lòng tan nát: - Tại sao người anh lại nông nỗi này chứ? Lúc đó Trác lão phu má như có người trợ sức, phân trần với Tịnh Huyên: - Đấy thấy chưa, cha và anh nó đấy, đã đánh thằng nhỏ một trận bán sống bán chết. Cơn giận lại nổi lên bà nói: - Thôi, cô đừng quấy rày nó nữa. Cô hãy buông tha nó đi. Tại sao gia đình cô cứ ám mãi chúng tôi, để chúng tôi không thể sống yên ổn được vậy? Rồi bà quỳ xuống, dập đầu trước mặt Tịnh Huyên: - Cô Tịnh Huyên, tôi lạy cô, xin cô hãy rộng lượng, tha cho chúng tôi nhờ. Chúng tôi là những người nghèo khổ bần cùng làm sao xứng với cô chứ. Một Thu Đồng đã vì nhà cô mà phải bỏ mạng rồi. Cô hãy đi đi. Tích thêm một chút ân đức, đừng hại thêm thằng Thu Dương của chúng tôi nữa. Tôi xin dập đầu lạy cô đây. Tịnh Huyên há hốc nhìn, nước mắt chảy dài. Nàng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến như vậy. Nàng cúi xuống dỡ Trác lão má lên, nhưng Trác lão gia đã vội vã bước tới kéo Tịnh Huyên ra ngoài cửa, miệng nói: - Gia đình cô là một gia đình cao quý có cổng sắc phong. Sao cô lại có thể hành động buông thả như vậy? Nếu cô không muốn sống, thì phải để chúng tôi sống chứ? Cô hãy đi đi, đừng để tôi nói thêm những lời khó nghe nữa. Thu Dương chạy theo ra cổng. Thu Quý thấy vậy lấy cây định đánh em. Vừa quơ cây dọa, vừa nói: - Cái thằng vô tích sự, hư đốn. Tao sẽ đập gãy chân mày. Tại sao mày còn chưa bỏ ý định theo nó nữa chứ? Nhưng Thu Dương vẫn không quay lại, tức quá Thu Quý đánh thật. Dương không chịu nổi té nhào. Tịnh Huyên thấy vậy chịu thua, vừa khóc vừa bỏ chạy. Thu Dương lồm cồm đứng dậy nói theo: - Tịnh Huyên! Tịnh Huyên! Anh thề với em, lòng anh không hề thay dổi. Em hãy đợi anh! Anh nhất định sẽ tìm được cách, đừng có nản lòng, anh thà chết, chứ không thể sống thiếu em được. Tịnh Huyên nghe mà lòng đau như cắt. Nàng vừa chạy vừa khóc và như thế về đến nhà. Lúc Tịnh Huyên về đến nhà thì đã thấy một cảnh nhốn nháo đang xảy ra. Thì ra cũng tại con A đầu Lục Châu, nó đứng ở dưới cổng sắc phong chờ Tịnh Huyên, chờ mãi đến khi thấy trời sụp tối, mà lại chẳng thấy bóng người, nên lo lắng quay lại nhà thầy Điền tìm. Khi đó, mới phát hiện ra là hôm nay Tịnh Huyên không có học. Nó hoảng hốt quay trở lại nhà. Vì vậy mà chuyện Tịnh Huyên viện cớ học, để đi chơi, cả nhà đều biết. Và mọi người vội vã đổ xô đi tìm. Lục Châu mang tiếng đưa tiểu thơ đi học, lại không giữ được tiểu thơ, nên bị mắng chửi thậm tệ.Giữa lúc đó thì Tịnh Huyên về đến nhà. Nghe nói Tịnh Huyên đã về, mọi người lại đổ dồn đến tòa đại sảnh. Bấy giờ Tịnh Huyên vẫn còn bơ phờ với nước mắt. Ai cũng nghĩ là Tịnh Huyên đã bị đám côn đồ ghẹo phá. Chỉ có Mộng Hân là lo lắng. Biết là chuyện chẳng che giấu được rồi. Tăng lão phu nhân, bà Văn Tú, ông Mục Bạch cùng nhau xem xét xem Tịnh Huyên có bị thương chỗ nào không. Lão phu nhân chưa kịp hỏi thì Tịnh Huyên đã quỳ sụp xuống, một tay nắm vạt áo của nội, một tay nắm vạt áo của mẹ Vừa khóc vừa nói: - Nội ơi! Cha mẹ Ơi! Các người hãy cứu con! Con không muốn gả cho cái tay họ Cố đó dâu. Con đã yêu người khác. Mấy năm qua, con cùng vui cùng buồn với anh Thu Dương, tình cảm con đã sâu đậm đến độ không thể không lấy anh ấy được. Con không thể sống cùng người khác. Lời của Tịnh Huyên như một quả bom nổ tung giữa nhà làm cho người người đều tái cả mặt. Nhất là lão phu nhân. Cây gậy trong tay bà run rẩy. Bà nói: - Con vừa nói gì vậy? Hãy lặp lại cho ta nghe xem! Tịnh Huyên chẳng giấu giếm gì cả. - Nội! Con biết là nhà ta có thành kiến rất đậm với gia đình của nhà họ Trác. Nhưng con chỉ có thể sống được với Thu Dương. Con chỉ có hạnh phúc với anh ấy, còn bằng không chắc con sẽ chết mất. Con thà chết chứ không lấy một ai khác ngoài anh Dương. Lần trước con không chịu lấy anh Vũ Hàng cũng vì anh Dương. Ngay Vũ Hàng con còn chưa chịu, thì làm sao con chịu lấy một người như Cố Chánh Phong chứ? Nội! Xin người hãy chấp nhận lời của con. Chúng con chẳng thể làm khác được. Bà Văn Tú ngã phịch người xuống ghế, lẩm bẩm: - Trời ơi! Tôi không tin! Tôi làm sao có thể tin chuyện như vậy lại xảy ra được chứ? ông Mục Bạch buồn hơn. Ông như bị hụt hẫng. Cái gia phong nhà này hẳn là có vấn đề. Tại sao trước đó có chuyện Vũ Hàng và Mộng Hân, bây giờ lại có chuyện Tịnh Huyên và Thu Dương nữa. Mãi một lúc sau lý trí và uy quyền mới trở lại. Tăng lão phu nhân gõ mạnh gậy xuống đất, nói lớn: - Tịnh Huyên! Hãy câm miệng ngay cho tạ Những lời nói vô liêm sỉ, xấu xa kia làm sao có thể thốt ra từ miệng của một tiểu thư có học, con nhà khuê các như ngươi chứ? Tịnh Huyên bi ai gào lên. - Nội! Con không thích là tiểu thư khuê các gì cả. Con chỉ là đứa con gái bình thường đang đau khổ... Tịnh Huyên còn chưa dứt lời, thì lão phu nhân đã cho một gậy lên lưng nàng. Tịnh Huyên đau quá ngã lăn xuống đất. Tăng lão phu nhân chưa hết cơn thịnh nộ, lớn tiếng: - Người đâu! Hãy đem nhốt nó vào từ đường cho ta! Nó phải quỳ trong đó để suy gẫm. Để thấy cái đúng cái sai! Còn Mục Bạch! Con hãy đưa một đám người đến nhà họ Trác, bắt thằng Trác Thu Dương về đây cho tạ Ta không thể nhẫn nại được nữa. Với cái bọn vong ân phụ nghĩa kia, để kéo dài mãi thế này, chẳng khác nào nuôi ong tay áo, rồi sẽ mang họa. Con hãy đi ngay đi! - Đừng làm vậy! Nội ơi nội! Tịnh Huyên vừa lạy vừa khóc, nhưng nàng vẫn bị thím Trương và má Du kéo đến từ đường, đem nhốt trong ấy. Kết quả của chuyện đó là. Sự rạn nứt giữa nhà họ Tăng và họ Trác chẳng hàn gắn được. Cả cái bài vị của Thu Đồng trong từ đường cũng bị ném bỏ ra ngoài. Công việc của Trác lão gia và Thu Quý bị hủy, họ đành thất nghiệp. Còn Thu Dương thì bị mang đến nhà họ Tăng chửi mắng cho một mách. Nhưng còn may là với quan niệm “chuyện xấu dạy trong nhà, chứ không để lộ ra ngoài” và nhờ sự năn nỉ của ông Mục Bạch, Thu Dương mới không bị cho vào tù. Riêng với Tịnh Huyên thì ba ngày ba đêm bị nhốt trong từ đường mới được thả ra. Nhưng Tịnh Huyên là cô gái kiên cường, nên khi được ra, lại bắt đầu tuyệt thực, nàng không ăn uống gì cả. Nằm liệt giường, sức khỏe càng ngày càng suy yếu. Mộng Hân ngồi cạnh chăm sóc, khuyên nhủ thế nào, Tịnh Huyên cũng không nghe. Tăng lão phu nhân đâu chịu thua, bà cương quyết nói: - Ta thà là mất đi một đứa cháu, còn hơn là có cháu mà lại mất nết lăng loàn.