Chương 5 & 6
Tâm Tư Thay Đổi

     oạn đường đến phòng làm việc không xa, cũng không gần. Tuy Lệ Minh Vũ hận không thể nhào ngay vào phòng làm việc của Tô Nhiễm nhưng vẫn phải dằn lòng ngồi sau xe đợi hết đèn đỏ này đến đỏ khác.
Vẻ mặt anh trông rất nghiêm túc, lưng ưỡn thẳng cứng ngắc, không tựa vào ghế ngồi, một tay nắm tay cầm cửa, một tay cuồn thành quyền đặt trên đùi, làn môi mỏng mím thành đường thẳng, đôi lông mày thỉnh thoảng còn nhếch lên, nhưng thế nào cũng không đập rộn bằng trái tim anh.
Trái tim anh như muốn bật tung khỏi lồng ngực!
Loại trạng thái chưa bao giờ có sản sinh kể từ lúc anh biết sự thật thông qua An Tiểu Đoá.
Đúng rồi, có thể do anh chưa từng làm ba nên cảm giác lúc này khác hơn bất cứ lúc nào hết.
Ngày hôm nay, anh đã làm ba, cảm giác này quá đỗi thiên liêng, quá đỗi thần kỳ. Anh sắp có một đứa bé kéo dài huyết thống, chảy xuôi dòng máu của bản thân. Một đứa con thuộc về anh!
Dường như anh đang run rẩy giữa niềm vui hoà lẫn nỗi xúc động, cảm giác này tuyệt vời hơn thành tích đạt được trong giới chính trị, nó mạnh mẽ đến mức khiến anh đánh mất vẻ trầm tĩnh thâm căn cố đế trước mặt người ngoài.
Tài xế nhận ra Lệ Minh Vũ ngay lúc anh bước lên xe, anh ta muốn bắt chuyện nhưng không dám mở miệng nói, anh ta thường quan sát Lệ Minh Vũ qua kính, bắt gặp dáng ngồi cứng đờ của Lệ Minh Vũ, gương mặt anh ta hơi khẩn trương và lúng túng, bất chấp phải phép hay không, vội vàng hỏi, “Bộ trưởng, anh ngồi sau xe nên khó chịu?”
Từ trước đến giờ, anh ta không hề nghĩ sẽ có ngày được chở bộ trưởng Lệ tiếng tăm lẫy lừng. Bộ trưởng Lệ là người dân chúng kính yêu. Kể từ khi anh nhậm chức, anh như trở thành ngôi sao xuất hiện trong các bản tin trên tivi, anh thận trọng và cơ trí khiến dân chúng khâm phục.Thời gian trôi qua, rất nhiều cử tri sẽ hối hận khi đã bỏ phiếu bầu một chính khách nào đó, nhưng bộ trưởng Lệ khiến tất cả dân chúng bầu anh đều cam tâm tình nguyện.
Lệ Minh Vũ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nên không nghe thấy giọng nói nơm nớp lo sợ của tài xế.
Tài xế càng luống cuống, tấp xe vào ven đường, ngoái đầu nhìn Lệ Minh Vũ. Ở khoảng cách gần gũi thế này, một người đàn ông như anh ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, đều là đàn ông nhưng tại sao ngoại hình và vóc dáng của người ta lại tuyệt như vậy chứ?
“Bộ trưởng, anh có sao không?”
Hồi lâu sau, Lệ Minh Vũ mới biết xe đã dừng lại, anh sực tỉnh táo, thấy tài xế dò xét mình bằng ánh mắt lo lắng, anh cố nén cười, miệng hơi nhếch lên, vô thức bật ra, “Tôi làm ba rồi.”
Tài xế ngẩn người, đột nhiên anh ta hiểu ra, vui mừng khôn xiết, “Vợ anh có thai ư? Trời ơi, tốt quá, chúc mừng bộ trưởng!” Thanh âm của anh ta kích động, nhưng không phải hớn hở vì chuyện bộ trưởng được làm ba, mà vì bộ trưởng chia sẻ việc riêng với anh ta. Điều này đối với anh ta là vinh hạnh, thể hiện sự tôn trọng của người khác dành cho mình, nên anh ta rất phấn khích và sung sướng.
Lệ Minh Vũ cũng không che giấu niềm vui của mình, bàn tay đang siết chặt thả lỏng, ngón tay không ngừng gõ gõ lên đùi.
“Bộ trưởng, anh ngồi ngay ngắn đi, tôi sẽ chở anh đến nơi thật nhanh!” Thanh âm của tài xế như vỡ oà, anh ta thoáng nhớ tới trách nhiệm của mình, vừa muốn đạp ga, sực nhớ gì đó, quay đầu hỏi, “Bộ trưởng, anh vừa biết tin này à?”
Lệ Minh Vũ gật đầu, thoải mái chia sẻ tâm tư của mình với người khác.
“Ôi chao, bộ trưởng, vậy là không được rồi, anh không thể đi gặp vợ mình bằng tay không.” Tài xế lật đật đưa lời khuyên, “Vợ anh ngày hôm nay khác hoàn toàn với bình thường, anh phải bày tỏ tấm lòng của mình mới được.”
Lệ Minh Vũ loáng cái tỉnh ngộ, vỗ chân một cái, “Đúng vậy, chở tôi đến trung tâm thương mại.”
“Haiz, vừa nhìn là biết bộ trưởng không có kinh nghiệm rồi, lúc này mua cái gì cũng không bằng tặng hoa.” Tài xế vừa cười vừa nói, chỉ cửa hàng hoa tươi bên cạnh, “Phụ nữ thích những thứ lãng mạn này, bây giờ anh mua tặng vợ mình một bó hoa, còn ý nghĩa hơn một sợi dây chuyền kim cương.”
Lệ Minh Vũ khiêm tốn nghe chỉ, không kìm được than thầm. Có lẽ cái mọi  người quan tâm không phải là thân phận bộ trưởng, dù anh chỉ là một người bình thường, thì ngoại hình xuất sắc của anh cũng thu hút không biết bao ánh nhìn chăng? Hơn nữa đứng ngoài đường phố đông đúc, anh lại còn hành động thái quá!
Tô Nhiễm vùng vẫy, nhưng anh càng ôm chặt hơn, cô bất lực, đành dính sát vào người anh. Bờ môi anh lướt nhẹ qua gò má, rồi ghét sát tai cô, giọng nói trầm trầm ngọt ngào hạ xuống…
“Anh giận không thể muốn em ngay lập tức!” Vẻ mặt anh thong dong vô cùng, nhưng lời nói đen tối ngoài sức tưởng tượng, anh cười nhẹ bổ sung, “Giống đêm đó ở trong xe.”
Tô Nhiễm run bắn, thừa dịp anh thả lòng tay, cô đẩy mạnh anh ra, giận dữ liếc anh.
Anh cười rạng rỡ, nhìn cô bằng ánh mắt trêu tức, “Lên xe.” Giọng anh tuy nhẹ nhàng nhưng hết sức kiên quyết.
Tô Nhiễm đề phòng, “Anh đừng nằm mơ.”
“Em đừng lo, anh vẫn chưa đói khát đến mức vậy đâu. Em lên đi, anh đưa em về.” Ngữ khí của anh ôn hoà cực kỳ. Lạ lùng thật, tâm trạng của anh hôm nay có vẻ như rất tốt.
Tô Nhiễm luôn ôm tâm lý mâu thuẫn, người đàn ông này, có chuyện gì mà không làm được, lỡ cô lên xe rồi anh khoá chặt…
Dường như hiểu thấu tâm tư của cô, anh nhoẻn miệng cười, “Vậy anh để em lựa chọn. Thứ nhất, em chủ động lên xe với anh, thứ hai, anh bồng em lên xe. Em nghĩ cách nào hợp với mình, hmmm?”
“Anh…” Hai cách đều ra cùng một loại kết quả.
Anh đi về phía cô…
“Anh đứng im đó!” Cô vội vàng thốt ra, nhìn anh đăm đăm, nói giọng bất đắc dĩ, “Tôi lên xe với anh.” Cô không muốn bị anh bồng lên xe giữa chốn đông người, lỡ anh làm vậy thật, mặt mũi cô biết giấu ở đâu.
Lệ Minh Vũ cười vui vẻ, đôi mắt sáng bừng lộ vẻ hài lòng.

 

Suốt đường đi, Tô Nhiễm không nói tiếng nào, nhạc Jazz du dương trong xe, tựa hồ đang phối hợp với ánh nắng rực rỡ bên ngoài, người đàn ông chạy xe trông có vẻ rất nhàn rỗi, bàn tay anh nắm tay lái vững vàng, thành thạo chạy xe.
Cô không tài nào hiểu nổi, đối thủ của anh đã tranh cử thành công, thì tại sao anh không dốc lòng vào công việc, mà qua đây quấy rầy cô? Lẽ nào, nhà họ Hoà quan trọng hơn sự nghiệp ư?
Một lát sau, xe đến trước cửa phòng làm việc, Tô Nhiễm dợm xuống xe liền bị người đàn ông ngồi cạnh kéo lại, anh cười, “Em gấp gì chứ?”
Tô Nhiễm thất kinh, “Anh lại muốn gì nữa?”
Lệ Minh Vũ cười tươi rói, hai cánh tay khoẻ mạnh rắn rỏi ôm vòng eo cô, nhốt cô trong phạm vi bản thân, “Rõ ràng em quan tâm anh việc gì phải vội vàng né tránh anh?”
Do ở rất gần anh nên hơi thở đàn ông phả ra càng thanh mát dễ ngửi, tựa như rượu ngon ủ ngàn năm toả hương thơm ngào ngạt xung quang, khiến cô hoang mang. Giọng anh văng vẳng trên đầu, men theo hơi thở lần vào tim Tô Nhiễm, cô như chú chim hoảng hốt mù mịt, hàng mi dài như đang vỗ cánh bất lực, ánh mắt mơ màng tràn đầy cảnh giác nhìn anh.
“Anh nói linh tinh gì vậy? Ai quan tâm anh?” Cô cau mày, dùng ngữ khí sắc lạnh che giấu nội tâm bất an.
Lệ Minh Vũ không lên tiếng, anh chỉ hơi nhếch mày, cười bình thản nhìn cô, “Phụ nữ đều thích nghĩ một đường nói một nẻo chăng?”
Tô Nhiễm bị anh nhìn đến nóng ran, muốn tỏ vè hờ hững nhưng trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết, cô nén cơn giận, cất giọng nhàn nhạt, “Cám ơn anh đưa tôi về, tôi muốn xuống xe.” Không tiếp tục chủ đề ban nãy, bởi vì nó quá mức nặng nề và nhạy cảm với cô. Cô không muốn trải lòng thêm lần nào nữa với anh, cô biết bản thân rất ngốc, biết người đàn ông trước mắt tồi tệ, bụng dạ thâm sâu nhưng cô vẫn cắm cúi lao vào, khiến mình chịu đầy tổn thương giống hệt bốn năm trước.
Lệ Minh Vũ không hề định thả cô, cánh tay càng siết chặt hơn.
Tô Nhiễm phát giác ra điều gì đó khác thường, hai tay chống trước ngực Lệ Minh Vũ, nhướng mắt nhìn anh, cất giọng khó chịu, “Bỏ ra.”
“Đã lên xe của anh, em phải biết là anh không dễ thả em đi.” Anh điềm nhiên cong môi.
Sống lưng cô chợt lạnh buốt, bầu không khí ngột ngạt trong xe dần chuyển lạnh, hệt như chỉnh máy điều hoà xuống mức thấp nhất, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lệ Minh Vũ cúi gằm đầu, trán anh tì sát trán cô, mỉm cười, “Anh chỉ muốn mùi hương của em lưu trên anh lâu hơn thôi.”
“Đừng…” Tô Nhiễm túm chặt một bàn tay không an phận, hốt hoảng nhìn anh, “Đừng đụng tôi, tôi xin anh, đừng gặeacute;.
Tô Nhiễm nghẹn ngào quan sát “khung cảnh đồ sộ” trước mặt. Ông trời ơi, anh đang làm gì vậy?
“Bộ trưởng, để tả giấy em bé ở đâu?” Giọng Đồng Hựu chứa chan vui sướng dội lên từ dưới lầu.
Tô Nhiễm vội vàng chạy ra hành lang!
Lúc này, Đồng Hựu đang ôm mấy bao tã giấy lớn đứng giữa đống đồ, đầu Đồng Hựu như bị vùi lấp trong mấy bao tã giấy đó. Tô Nhiễm bất giác ấn ngực, cô không nằm mơ chứ? Không đúng, tim cô đập mạnh hơn bình thường cơ mà. Sau đó, giọng nói Lệ Minh Vũ càng khiến cô ngỡ ngàng…
“Cậu để tả giấy trên ghế sô pha đỡ đi, một lát tôi sẽ dọn dẹp. Cậu thấy chiếc xe trẻ em tôi đặt giao tới chưa.”
Đồng Hựu đặt tả giấy xuống, hớn hở đi ra phòng khách.
Tô Nhiễm xuống lầu, trong quá trình di chuyển, chân cô mềm nhũn vô lực, cô buộc phải nắm tay vịn cầu thang bước đi. Cô dừng ngay bậc thang cuối cùng, không phải cô không muốn xuống, mà là…không còn chỗ để đặt chân!
“Rốt cuộc anh làm cái gì vậy hả?” Cô điên mất thôi.
Lệ Minh Vũ xoay đầu nhìn cô, mỉm cười, “Anh định biến căn phòng nhỏ trên lầu thành phòng cho con. Em thấy nôi này đẹp không?” Anh chỉ chỉ vào nôi em bé mà mình lắp ráp, “Chất liệu đảm bảo 100% thiên nhiên, không nhiễm bẩn, không có bất cứ ảnh hưởng nào với sức khoẻ của con.”
Tô Nhiễm nuốt khan, trông thấy gương mặt tự hào đang khoe nôi em bé của anh, cô có gắng kiềm chế cảm giác váng vất, ngồi xuống bậc thềm, cất giọng yếu ớt, “Tôi tận mắt chứng kiến anh ra khỏi cửa, anh vào lại đây bằng cách nào?”
“Anh đi đánh thêm chìa khoá.” Lệ Minh Vũ ra vẻ bận rộn, tự nhiên trả lời cô. Anh đứng dậy thu dọn đồ chơi, quần áo em bé và một loạt bao tã giấy…
Tô Nhiễm kinh ngạc, lầu một bày ngổn ngang đồ đạc, đến cô còn không tìm thấy chỗ đặt chân, nhưng một người đàn ông cao ta như anh có thể bước qua bước lại giữa chốn đó. Vẻ mặt anh tươi vui thoải mái, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập mùi vị hạnh phúc!
Song lời anh nói khiến Tô Nhiễm chấn động!
“Anh trộm chìa khoá của tôi đi đánh thêm chìa khác.” Cô dứng bật dậy, tức giận liếc anh, “Lệ Minh Vũ, anh đường đường là bộ trưởng, lén trộm chìa khoá của người khác đi làm thêm chìa mới, anh có thấy mất mặt không?”
“Người khác nào? Em là vợ của anh.” Lệ Minh Vũ nở nụ cười, vừa kiểm tra đồ đạc giao tới vừa nhẹ giọng đáp. Cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói, “Nếu em nhàn rỗi, em mang quần áo anh lên lầu, treo gọn vào tủ giúp anh.”
“Sao? Quần áo?” Tô Nhiễm giật mình, rốt cuộc cũng bắt gặp túi đồ nằm trong góc phòng, đầu cô nổ tung, “Chẳng lẽ anh…muốn dọn đến đây?”
Lệ Minh Vũ như kiểm tra thấy thiếu món gì đó, anh cau mày đứng dậy, không để ý tới câu hỏi của Tô Nhiễm, anh lục tung đồ đạc hồi lâu, cuối cùng tìm thấy một món đồ chơi trong mấy hộp lớn tinh tế đựng quần áo em bé, anh cầm lên cười thoả mãn.
Tô Nhiễm thấy rõ, cái anh cầm chính là con vịt bóp chíp màu vàng…
Thấy cô thừ người, Lệ Minh Vũ nói nhanh, “Thôi, em đứng đấy đi, để anh tự làm.” Anh không nỡ để cô xuống đây, lỡ vấp té thì…
Sau đó, Lệ Minh Vũ chẳng còn thời gian trả lời nghi vấn của Tô Nhiễm, anh bận rộn sắp đặt từ lầu dưới lên đến lầu trên, mang đồ đạc của trẻ sơ sinh và bản thân lên lầu hai hết chuyến này đến chuyến khác. Tô Nhiễm ngây người quan sát anh đi xuống lầu, rồi ôm bao lớn bao nhỏ sải bước lên lầu hai. Tô Nhiễm cứ đứng nhìn như vậy đến mức choáng váng.
Phòng khách lầu ngày một ít đồ dần, nhưng phòng nhỏ trên lầu hai lại được bày biện thành phòng em bé.
Tô Nhiễm vô thức đứng ngoài cửa phòng, theo dõi anh ngồi dưới đất dán những miếng hình dễ thương lên nôi em bé, lòng cô bỗng lâng lâng khó tả. Những việc vặt vãnh này chẳng là gì so với chính sự, nhưng nét mặt anh rất chăm chú, chăm chú sắp xếp từng món đồ chơi, chăm chú bày biện nôi em bé, chăm chú treo rèm với hoạ tiết hoạt hình đáng yêu lên cửa sổ…
Hình như Lệ Minh Vũ còn chuẩn bị làm ba kỹ lưỡng hơn cả cô.
Cảm giác này quá đỗi mới mẻ.
Ít ra cô không ngờ Lệ Minh Vũ sẽ khẩn trương như vậy.
Nhìn anh bận rộn, cô có chút không đành lòng.
Một hồi sau, Tô Nhiễm liến môi, đè nén nỗi lòng hoảng loạn, nói, “Hình như anh quên rằng tôi và anh đã ly hôn.”
Lệ Minh Vũ đứng dậy, xoa tay, nhìn cô, “Chưa, nhưng anh nghĩ tái hôn và việc sớm muộn gì cũng xảy ra.” Anh cười nhã nhặn.
Tô Nhiễm nghe trái tim đập rộn trong lồng ngực.
Cô chưa kịp lên tiếng trả lời, giọng Đồng Hựu vang lên từ dưới lầu, “Bộ trưởng, xe trẻ em giao tới rồi.”
Lệ Minh Vũ chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng.
Tô Nhiễm ngẩn ngơ đi theo anh, dõi nhìn bóng lưng anh, đỉnh đầu cô tựa hồ có một đàn quạ đen bay qua…
Cứ như vậy, phòng làm việc vốn thuộc riêng Tô Nhiễm bị Lệ Minh Vũ dùng hành vi “trộm cướp” chiếm đóng!
Trong mắt Tô Nhiễm, kỳ thực hành vi này cũng như ăn trộm đột nhập vào nhà, nhưng ăn trộm thật sự thì lấy cắp tài sản, còn Lệ Minh Vũ thì chiếm trọn phòng làm việc của cô. Tô Nhiễm nhận ra người đàn ông trưởng thành này dường như không biết cái gì gọi là xấu hổ. Anh ngang nhiên xem phòng làm việc của cô thành nơi ở của mình, đã vậy còn mượn cớ phụ nữ mang thai không nên đụng vào nước hoa, anh dọn sạch sẽ mọi dụng cụ rồi biến nó thành phòng sách của mình, hoàn toàn biến bản thân từ khách thành chủ.
Về đêm, không khí oi bức khó chịu.
Lệ Minh Vũ đẩy nhẹ cửa phòng ngủ, bước gần đến người phụ nữ nằm trên giường. Trong chớp mắt ngồi xuống, anh chú ý thấy Tô Nhiễm run lên, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Anh cong môi cười. Người phụ nữ này, xem ra không biết đối mặt với anh thế nào nên mới giả bộ ngủ.
Anh đi đến cửa sổ, hơi khép lại, rồi ngồi cạnh cô lần nữa. Anh cúi đầu ngắm gương mặt đáng yêu đang giả vờ ngủ say sưa của Tô Nhiễm.
Trên giường, Tô Nhiễm hơi nghiêng người sang hướng trái ngược Lệ Minh Vũ, tấm chăn đắp hờ lên vùng bụng chưa lớn lắm của cô, do đang mang thai nên ngực cô căng tròn hơn trước, đường cong mềm mại trên cơ thể càng quyến rũ. Tay cô siết chặt một góc chăn, nhưng vì căng thẳng nên ngón tay có vẻ trắng bệch.
Lệ Minh Vũ cúi xuống hôn tay Tô Nhiễm, cảm thấy cô run run, anh cười ngước nhìn cô, tiếp tục hôn nhè nhẹ lên đôi môi cô. Hồi lâu sau, anh dứt ra, đứng dậy hít thật sâu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh chủ động chọn phòng sách, người phụ nữ này luôn toả ra một mùi hương cuốn hút, chỉ cần phơn phớt qua mũi, anh sẽ không tài nào kiềm chế. Anh không muốn vì dục vọng của mình mà hại cô và con.
Vốn dĩ anh định bỏ đi, nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn cô. Dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt cô ửng đỏ, mắt nhắm chặt, ngón tay ghì chặt trắng bệch, Lệ Minh Vũ càng nhìn càng yêu thương, buồn cười lại gắng nhịn để cô không cảm thấy xấu hổ. Song, một trò đùa dai chợt lướt qua đầu anh. Bàn tay Lệ Minh Vũ thò vào trong áo cô, lướt từ đùi ngược lên trên, rồi dừng tại cặp mông tròn trịa, chầm chậm vuốt ve.
Tô Nhiễm nằm trên giường run rẩy. Cô giả vờ ngủ vì không biết đối mặt với anh như thế nào, nhưng nào ngờ anh lại không bỏ đi, còn cố tình lợi dụng cô.
Cơ thể cô căng cứng như dây đàn, lúc này tỉnh giấc sẽ rất xấu hổ.
Nhìn gương mặt Tô Nhiễm đỏ bừng bừng, Lệ Minh Vũ càng muốn trêu chọc cô nhiều hơn, anh cười rạng rỡ. Bỗng dưng giờ khắc này anh rất muốn ngắm nghía đáng vẻ xinh xắn không thể nhịn nổi của cô.
Một tay khác của anh bắt đầu không biết phận, nắn bóp ngực Tô Nhiễm, dây áo ngủ tụt khỏi vai, ngón tay anh gian ác vân vê nụ hoa mẫn cảm.
Cô đã giả bộ ngủ nhưng vẫn thoát không khỏi anh. Cô thở dốc, con mắt nhắm càng chặt, trái tim đập thình thịch.
Lệ Minh Vũ hôn gương mặt nóng ran của Tô Nhiễm, sau đó anh vùi mặt lên ngực cô, há miệng ngậm nụ hoa trên đó.
“Ưm…” Tô Nhiễm cắn chặt răng, cảm thấy người nhẹ bẫng.
Lệ Minh Vũ cố tình trêu đùa cơ thể nhạy cảm của Tô Nhiễm. Đang mơ mơ màng màng, cô cảm thấy bàn tay anh chuyển qua nơi tư mật, thò vào bên trong vuốt ve. Cô làm sao chống trả nổi trò đùa này, vả lại đang mang thai nên cơ thể cực kỳ nhạy cảm. Cảm giác rất lâu rồi mới gặp trỗi dậy mạnh mẽ.
Lẽ ra cô phải sợ, hay mở mắt đẩy anh ra, thế nhưng động tác của anh dịu dàng mang đến cho cô cảm giác an toàn và chìm đắm.
Hơi thở của người đàn ông ở trên nóng hỏi phả vào gò má cô. Nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống dần dần. Anh áp sát vào thân dưới cô, miệng lưỡi anh không ngừng nghỉ, ra sức liếm mút ở bên dưới.
Cả người Tô Nhiễm căng cứng.
Mãi đến khi…
“A…” Một tiếng rên dài bật ra từ miệng Tô Nhiễm. Thân thể cô căng cứng đến cực hạn. Một luồng khí nóng không biết ở đâu ra thổi vào tận góc sâu nhất trong cơ thể cô. Cứ như vậy, dưới sự khiêu khích cao siêu của Lệ Minh Vũ, cô bị đẩy lên đỉnh cao khoái lạc.
Tiếng hét phụ nữ kéo Lệ Minh Vũ đoạt lại lý trí, anh vội vàng đứng dậy hít sâu vài hơi. Anh chỉ định chọc cô, nhưng anh không cầm lòng nổi càng làm càng nhiều. Lệ Minh Vũ hạ mắt xuống “thứ” thể hiện bản năng tính dục của đàn ông, không khỏi cười khổ. Rốt cuộc ai dằn vặt ai?
Anh lại hít sâu, cố nén dục vọng đắp chăn cho cô, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên hôn cô một hồi.
Anh nói nhỏ, “Ngủ đi.”
Khi cửa phòng khép kín, Tô Nhiễm mở choàng hai mắt, thở hổn hển, đôi má nóng ran, cơ thể vẫn đang run rẩy.
Người đàn ông đểu cáng này, biết cô vờ ngủ mà vẫn giở trò.
Chỉ cần nhớ đến hình dạng bản thân giả bộ ngủ đập vào mắt anh, quan trọng hơn lại phối hợp phát ra tiếng rên rỉ theo miệng lưỡi và tay anh, cô giận không thể đào lỗ chui xuống ngay.
Sát vách phòng cô truyền đến tiếng tắm rửa…
Cô biết anh đang bốc hoả.
Lòng cô chợt thấy ấm áp và hạnh phúc.
Ánh mắt Tô Nhiễm ngỡ ngàng phóng ra màn đêm bên ngoài. Tô Nhiễm bỗng mất hết cảm giác buồn ngủ.

**

Chương 8

Anh Là Nhạc Bất Quần

Mang thai là việc trọng đại trong đời người.
Tô Nhiễm cho rằng mang thai là việc đơn giản và thường tình, nhưng nhìn thấy Lệ Minh Vũ khẩn trương lo lắng, cô bỗng nghĩ thầm phải chăng mang thai rất phức tạp, và chỉ một mình cô mới cho rằng nó đơn giản?
Lệ Minh Vũ dọn sạch phòng điều chế nước hoa và tịch thu máy vi tính của cô, anh còn quy định cô không được dùng điện thoại quá một tiếng mỗi ngày, nếu vi phạm anh sẽ tịch thu. Anh như vậy báo hại cô cũng khẩn trương theo. Bản thảo không thể nộp đúng hẹn, cô phải gọi điện thoại xin lỗi nhà xuất bản, còn việc làm nước hoa, cô cũng chỉ biết tìm kiếm trước nguyên liệu.
Ngẫm tới ngẫm lui, cô cảm thấy chuyện này khá buồn cười.
Cô hứa với Hoà Vy và Hứa Đông sẽ điều chế Đào Tuý để quay về ban giám đốc Hoà thị chống đối thế lực của Lệ Minh Vũ. Nhưng cô lại có thai với Lệ Minh Vũ, bây giờ còn chung sống với anh dưới một mái nhà.
Từ sau khi Lệ Minh Vũ “chiếm đóng” phòng làm việc, anh cũng điều chỉnh lại thời gian làm việc, trước đây anh tham dự tiệc tùng xã giao rất nhiều, đôi khi đến nửa đêm mới về nhà. Nhưng hai ngày nay, anh về nhà rất đúng giờ, sau đó lại chui vào phòng sách xử lý công việc, nếu buộc phải ra ngoài xã giao, người anh cũng không có mùi rượu. Còn Tô Nhiễm cùng lắm chỉ đi dạo gần đó, nên thời gian chung đụng của hai người rất nhiều.
Đối mặt với kiểu sống chung thế này, từ đầu đến cuối Tô Nhiễm đều bị vây trong mâu thuẫn, cô bắt đầu hoang mang, bắt đầu bất lực, song cô buộc phải thừa nhận Lệ Minh Vũ đích thực là một người chồng tốt, và chắn chắn là một người cha tuyệt vời. Có điều mỗi khi nhìn anh, cô sẽ nhớ cảnh ba nhảy lầu thê thảm, nhớ anh vì lợi ích của bản thân đánh tan thế lực của nhà họ Hoà trong giới kinh doanh, âm mưu chiếm cổ phần Hoà thị.
Có lẽ đứa bé thật sự thay đổi tính cách của anh, nhưng tổn thương vẫn là tổn thương, nó không thể như phấn viết bảng muốn bôi là sạch ngay. Có vài tổn thương và nỗi sợ hãi vì bị lừa dối sẽ in dấu đến suốt đời.
Ngay khi Tô Nhiễm không biết phải đối mặt với chuyện sống chung này thế nào, ông trời lại sắp xếp nhiều lối rẽ cho cô bước đi. Nhiều năm sau khi hồi tưởng quãng thời gian này, cô vừa thấy xúc động vừa đau đớn, vì đây là lúc hạnh phúc của cô bắt đầu. Trải qua quá nhiều tổn thương và đau đớn, cuối cùng cũng lay động được ông trời.
Hôm nay, Lệ Minh Vũ cố tình dành một ngày dẫn Tô Nhiễm đi khám thai.
Hai người khám thai xong rồi ghé ăn tối, sau đó về đến phòng làm việc thì nắng chiều đã giáng một màu đỏ au khắp bầu trời.
Tắt xe, Lệ Minh Vũ không xuống ngay, anh rút kết quả khám thai sáng nay của Tô Nhiễm ra xem, cong môi cười, “Con người thật kỳ diệu, lúc đầu nhìn chỉ như hạt đậu.”
Tô Nhiễm xoay đầu nhìn kết quả kiểm tra trên tay anh, thấy anh mỉm cười ngắm nhìn chăm chú hình ảnh trên đó, lòng cô lâng lâng khó tả, cô hít sâu, vươn tay giật lấy.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đáy mắt thấp thoáng ý cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Lát nữa anh nấu cháo rau củ cho em ăn thêm.”
Tô Nhiễm không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay, “Tôi đặt bánh ngọt của Từ Ký rồi.”
“Dạ dày của em không khoẻ, ăn đồ ngọt sẽ khiến dạ dày tiết nhiều axit. Nói chung em không được ăn.” Lệ Minh Vũ nhẫn nại giải thích.
Tô Nhiễm hết há miệng, rồi cắn môi, “Cháo rau củ khó ăn lắm.”
“Em yên tâm, anh sẽ nc nức nở cả buổi, may có Tiêu Diệp Lỗi gọi điện nên cảm xúc của cô cũng thoáng dịu bớt.
Trong điện thoại, Tiêu Diệp Lỗi nói rằng biết Tô Nhiễm muốn điều chế Đào Tuý, hứa sẽ ủng hộ, tìm kiếm nguyên liệu cho cô. Tô Nhiễm cảm động khôn nguôi, cô cần rất nhiều sự giúp đỡ và ủng hộ mới có thể hoàn thành việc pha chế nước hoa.
Cúp điện thoại, Tô Nhiễm lại lâm vào trầm tư. Tiêu Diệp Lỗi có thể giúp tìm nguyên liệu, nhưng khi điều chế thì phải làm sao? Tuy cô quen biết vài nhà điều chế hương, nhưng chỉ giúp nhau vì lợi ích, nếu bắt tìm một người tin tưởng tuyệt đối, cô không thể tìm ra.
Cô bất giác nhớ một người, người bạn chuyên gia hương liệu của Lạc Tranh, tên của cô ấy rất đẹp… Lưu Ly. Tuy mũi của chuyên gia hương liệu không nhạy bén bằng những người chuyên điều chế nước hoa, nhưng Lạc Tranh bảo rằng Lưu Ly chuyên nghiên cứu mùi hương tự nhiên, những người như vậy khi làm một việc sẽ rất nghiêm túc. Hơn nữa, một người có thể để Lạc Tranh khen ngợi không ngớt lời, nhờ cô ấy giúp nhất định không lầm.
Thế nhưng Tô Nhiễm sực nhớ Lưu Ly vẫn chưa về nước. Nếu chờ Lưu Ly thì e là không kịp thời gian, lọ màu đen kia vẫn ở phòng thí nghiệm của Lưu Ly, bây giờ lại đến chuyện Đinh Minh Khải bị giết hại xem như đầu mối của chuyện này đã đứt quãng.
Tô Nhiễm đang phiền muộn, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô cầm lên xem, là An Tiểu Đoá gọi cô.
“Giờ này mà gọi mình, không giống phong cách của cậu nha. À, cậu biết kết quả chưa?” Tô Nhiễm nghe điện thoại, hỏi thẳng An Tiểu Đoá. Cô nhớ hôm nay là ngày có kết quả thi chuyển khoa của An Tiểu Đoá.
An Tiểu Đoá ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt, ngữ khí uể oải, nói, “Mình chuyển tới khoa ngoại thần kinh rồi.”
“Thật ư? Hay quá, chúc mừng cậu.” Tô Nhiễm nghe thấy cũng vui vẻ vô cùng, không hề chú ý giọng nói khoang khác của An Tiểu Đoá, “Tối nay mình mời cậu một bữa thịnh soạn, chúc mừng cậu thi đậu.”
“Haiz…” An Tiểu Đoá thở dài ủ rũ.
“Cậu sao vậy?” Lúc này Tô Nhiễm mới thấy cô là lạ.
“Tiểu Nhiễm, rốt cuộc mình cũng biết tại sao cậu sợ Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ lừa mình, mình còn chưa hiểu gì hết, thì anh ấy đã đạt được mục đích.” An Tiểu Đoá oà khóc, “Mới đánh có hiệp một, mà mình đã thua thê thảm…”
Quả nhiên, Tô Nhiễm cả kinh, sống lưng cô lạnh toát, giọng cô lắp ba lắp bắp….
“Cậu, cậu nói gì với anh ta?” Dường như cô đã biết An Tiểu Đoá nói gì với Lệ Minh Vũ.
“Mình, mình….” An Tiểu Đoá cũng cà lăm, giọng nói nấc nghẹn, “Lệ Minh Vũ, anh ấy, anh ấy biết cậu mang thai…”
“Cậu nói gì?” Tô Nhiễm kêu thất thanh, suýt quăng điện thoại ra xa.
“Tiểu, Tiểu Nhiễm, cậu bình tĩnh…”
“Chuyện này xảy ra lúc nào?” Tô Nhiễm vội vàng hỏi. Toàn thân cô lạnh buốt, cô đưa mắt về phía cửa phòng, giống như dã thú có thể xông tới đây bất cứ lúc nào.
Thanh âm An Tiểu Đoá càng áy náy…
“Một tiếng trước…”
“Một tiếng trước?” Giọng Tô Nhiễm đột ngột chói tai, “Sao cậu không gọi sớm cho mình?”
“Mình, mình sợ… không biết nói sao với cậu.” An Tiểu Đoá khóc nức nở, “Mình là người kín miệng thế nào, đâu phải cậu không biết. Nhưng bị con cáo Lệ Minh Vũ lừa gạt, chuyện này lọt ra ngoài mất mặt lắm.”
“An Tiểu Đoá!” Tô Nhiễm túc giận hét to, đầu óc Tô Nhiễm rối như mớ bòng bong, lúng túng nói, “Không nói nữa, cậu cúp máy đi.”
“Tiểu Nhiễm, cậu giận mình à?”
“Mình hận không thể nhổ hết răng của cậu.” Tô Nhiễm liền cúp máy, nỗi bất an dâng tràn trong lòng.
An Tiểu Đoá lại gọi điện cho Tô Nhiễm, nhưng cô làm gì còn tâm trạng nghe máy, suy nghĩ một hồi, cô lại nhướng mắt xem đồng hồ. Thôi không được rồi, bây giờ chỉ còn một cách, cô lật đật lên lầu hai

 

.

Chương 6:

Muốn Trốn? Bỏ Ngay Ý Định Đó Đi!

Năm, sáu phút sau, Tô Nhiễm từ lầu hai đi xuống, kéo theo vali, rồi cầm điện thoại bỏ vào giỏ xách. Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ muốn trốn khỏi nơi này thật nhanh. Một giờ trước, Lệ Minh Vũ biết cô mang thai, liệu anh gặp cô thì sẽ thế nào đây.
Một người đàn ông tồi tệ tột cùng, cũng không cho phép bị lừa dối như vậy.
Tới lúc này, cô đ&ag
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Quyển 2 - Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Quyển 2 - Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Bọn họ sẽ hạnh phúc?
    Khi cô biết mọi thứ anh làm là để đạt được nhà họ Hoà?
    Khi cô biết anh vì tài sản nhà họ Hoà, suýt khiến cô thê thảm?
    Khi cô biết anh có thể là hung thủ giết ba?
    Khi cô biết anh không hề phủ nhận mình giết Đinh Minh Khải?
    Cho tới hôm nay, anh chưa từng giải thích với cô dù chỉ là một từ…
    Lệ Minh Vũ mỉm cười, “Chúng ta sẽ hạnh phúc.” Bàn tay anh run run chầm chậm đặt lên bụng cô, tựa hồ đang cảm thụ niềm vui sướng của một sinh mệnh mới, “Cả nhà chúng ta nhất định rất hạnh phúc.”
    Tô Nhiễm hoàn toàn hoá đá.
    Phút chốc cô lại có chút ngần ngừ…
    “Anh…thích đứa bé này?”
    “Đương nhiên.” Anh trả lời thẳng thắn, đáy mắt lấp lánh vẻ hạnh phúc và mừng vui khi được làm cha lần đầu, niềm vui này như lây sang Tô Nhiễm.
    “Anh cần em.” Lệ Minh Vũ nhìn cô, “Anh cũng cần đứa bé này, nó là con của anh và em, là báu vật duy nhất trên cuộc đời này.”
    Tô Nhiễm cảm thấy ngón tay anh mỗi lúc một run hơn, ngữ khí của anh nghiêm túc khiến lòng cô đau đớn. Cô ngơ ngác nhìn anh, cô tuyệt đối không ngờ anh sẽ khát khao đứa bé này như vậy. Anh giống như một người chưa bao giờ có hạnh phúc, rốt cuộc cũng giành được hạnh phúc, một người không biết mùi vị vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm thấy vui vẻ. Ngắm nhìn gương mặt chăm chú của anh, lòng cô bỗng lâng lâng, nhẹ nhõm, hay là… anh thật sự khao khát phần ấm áp này?

    Truyện Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu Quyển 1 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 2 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Quyển 3 - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Quyển 4 - Chương 1 Chương 1 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 5 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 6 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 7 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Quyển 8 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Chương 29 Quyển 9 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 Quyển 10 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4 Chương 5 & 6 Chương 7 & 8 Chương 9 & 10 Chương 11 & 12 Chương 13 & 14 Chương 15 & 16 Chương 17 & 18 Chương 19 & 20 Chương 21 & 22 Chương 23 & 24 Chương 25 & 26 Chương 27 & 28 Quyển 11 - Chương 1 & 2 Chương 3 & 4