
Chuyện mang thai đôi khi muốn giấu cũng không giấu được bao lâu. Giống như Tô Nhiễm, tuyệt đối không muốn Lệ Minh Vũ biết, nhưng cuối cùng anh vẫn khám phá ra. Không bao lâu sau, Mộ Thừa cũng biết tin này. Tô Nhiễm chợt nghiệm ra một điều, muốn việc nào đó trở thành bí mật vĩnh cửu, vậy chỉ nên giữ cho bản thân, nếu có người thứ hai biết thì nó chẳng còn là bí mật nữa rồi.Cô không trách An Tiểu Đoá. An Tiểu Đoá là một cô gái đơn giản, còn Mộ Thừa là người từng trải, muốn biết chuyện này thông qua An Tiểu Đoá dễ như trở bàn tay.Buổi sáng, Mộ Thừa chủ động hẹn Tô Nhiễm gặp mặt.“Em định sau này sẽ thế nào?” Trong quán cà phê, Mộ Thừa nhìn Tô Nhiễm ngồi đối diện, cất giọng ôn hoà.Ánh nắng rọi bóng lên cửa kính, chiếu vào ly nước cam, hắt ra ảnh ngược sáng long lanh. Tô Nhiễm cầm ống hút, quấy nhẹ nước cam trong ly, một lát sau cô nói, “Em vẫn chưa nghĩ nhiều, em chỉ muốn dưỡng thai.”Mộ Thừa nhìn cô, “Em gầy đi nhiều quá.”Cô cười dịu dàng, “Ai mang thai cũng vậy. Em nghĩ em sẽ phát tướng ngay thôi. Em nghe nói phụ nữ mang thai qua hết giai đoạn đầu thì sẽ ăn uống được lắm.”Mộ Thừa nở nụ cười.Hai người trầm mặc giây lát, Tô Nhiễm hỏi, “Gần đây anh khoẻ không? Tiểu Đoá chuyển đến khoa ngoại thần kinh, chắc chắn sẽ thành trợ thủ đắc lực cho anh.”Mộ Thừa cầm tách cà phê uống một hớp, đáy mắt lộ ý cười, “Anh biết em muốn nói gì. Anh công nhận Tiểu Đoá là một thiên tài khoa ngoại thần kinh, cô ấy rất hợp với nghề này, nhưng bây giờ anh và cô ấy chỉ là bạn thân, chuyện gì cũng kể nhau nghe.”“Chỉ là bạn thân?”“Ừ, chỉ là bạn thân.” Mộ Thừa đặt tách cà phê xuống, “Bạn thân sẽ bền chặt hơn người yêu. Tiểu Đoá là một cô gái tốt, anh không muốn làm lỡ tương lai của cô ấy. Dẫu sao chuyện tình cảm cũng cần sự tự nguyện của hai phía.”Tô Nhiễm thở dài, “Em hiểu.”“À, đúng rồi, hai ngày nữa anh đi Đức. Anh không ngờ em có thai, nếu biết trước anh đã xin đi trễ hơn.”Tô Nhiễm ngớ người, “Đi Đức? Tu nghiệp? Hay toạ đàm?”“Cả hai đều không phải.” Mộ Thừa mỉm cười, ngữ khí thong dong, “Bệnh viện Mason của Đức mời anh sang hợp tác.”“Bệnh viện Mason? Bệnh viện tư nhân nổi tiếng của Đức, xếp thứ ba trên thế giới. Mộ Thừa, em chúc mừng anh.” Tô Nhiễm cất giọng vui mừng.Mộ Thừa chỉ mỉm cười, không có vẻ vui mừng như cô, “Xem ra em không hề lưu luyến anh ở lại.”“Mộ Thừa…” Tô Nhiễm thoáng lúng túng.Mộ Thừa xua tay cắt ngang cô, anh cười, “Anh đùa thôi, em đừng bận tâm. Anh từng nói chỉ cần em vui vẻ là được.”Ánh mắt cô chưa đầy xúc động.Hai người tiếp tục trò chuyện, cuối cùng Mộ Thừa cũng vào đề, “Tiểu Nhiễm, kỳ thực anh luôn muốn hỏi em một chuyện nhưng không biết hỏi thế nào.”Tô Nhiễm buông ly nước cam, “Chuyện gì thế anh?”Mộ Thừa sa sầm mặt, anh nhìn cô, “Bốn năm trước, chỉ vì chuyện ly hôn mà em mắc chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế), thật không? Hay còn chuyện gì khác mà anh không biết?”Cô sửng sốt, cả buổi sau mới yếu ớt trả lời, “Chỉ vì chuyện ly hôn mà thôi.”“Em nói thật?”“Em nói thật.”Mộ Thừa ngần ngừ, quan sát gương mặt thiếu tự nhiên của Tô Nhiễm, đang muốn hỏi thêm, thần sắc của anh hơi thay đổi nhìn sau lưng Tô Nhiễm. Tô Nhiễm đang nghĩ xem phải trốn tránh thế nào, thì thấy Mộ Thừa biến sắc mặt, cô trong theo đường nhìn của anh, khuôn mặt vốn đang dịu dàng chợt căng thẳng.Lệ Minh Vũ im hơi lặng tiếng xuất hiện đằng sau cô.Bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Lệ Minh Vũ nhếch miệng cười, đáy mắt toát lên vẻ trầm tĩnh và chững chạc thâm căn cố đế, anh tiến lên ngồi cạnh Tô Nhiễm, nhìn Mộ Thừa ở đối diện, “Trùng hợp thật.”Mộ Thừa cười cười, “Đúng là ngay ngắn vừa vặn.”Tô Nhiễm hiểu làm gì có chuyện trùng hợp ở đây.Lệ Minh Vũ cũng chẳng giấu diếm hành vi của bản thân, anh làm trò trước mặt Mộ Thừa, ôm chầm eo Tô Nhiễm, rủ rỉ bên tai cô, “Em đi xa thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.” Anh cố tình bổ sung, “Nói cậu biết chuyện em mang thai chưa?”Người tinh tường vừa nghe là hiểu ngay ngụ ý của Lệ Minh Vũ.Tô Nhiễm ngước đầu liếc Lệ Minh Vũ.Lệ Minh Vũ phớt lờ, nhìn một thừa ngồi đối diện, cất giọng từ tốn, “Cậu, bắt đầu từ hôm nay cậu chuẩn bị tiền mừng cho con của cháu và Tô Nhiễm là vừa đấy.”Đôi mắt Mộ Thừa vụt lên một tia u ám, nhưng vẫn mỉm cười, “Chúc mừng hai người.”“Chúng ta cùng vui.” Lệ Minh Vũ cầm ly nước cam của Tô Nhiễm lên uống một hơi, rồi đặt xuống bàn, “Nghe nói bên bệnh viện Mason cảu Đức mời cậu sang làm việc, biết tin này cháu rất mừng. Nhưng tiếc quá, vậy là cậu không thể dự tiệc đầy tháng con của cháu và Tô Nhiễm.”Mộ Thừa cười bất đắc dĩ, lắc đầu, “Minh Vũ, đúng là không có chuyện gì gạt được cậu.”Lệ Minh Vũ cong môi cười, “Việc của cậu, đương nhiên cháu phải quan tâm.”Mộ Thừa uống một hớp cà phê cuối cùng, cầm cặp xách, nhìn Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ, “Tôi có việc phải đi trước, Minh Vũ…” Anh trầm tư giây lát, ánh mắt lướt qua Tô Nhiễm rồi đọng trên Lệ Minh Vũ, “Đối xử tốt với Tô Nhiễm.”“Dĩ nhiên.” Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười.Tô Nhiễm đứng dậy, “Mộ Thừa, chừng nào anh đi?”“Khoảng vài ngày nữa, khi nào đi anh sẽ báo em… bọn em biết.” Mộ Thừa hạ thấp giọng.Tô Nhiễm gật đầu, đôi mắt theo hướng Mộ Thừa bỏ đi.Lệ Minh Vũ tươi cươi, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc thắng và thoả mãn.Một hồi sau, cô ngồi xuống nhìn Lệ Minh Vũ thờ ơ uống nước cam, cô cau mày, “Lệ Minh Vũ, anh diễn dở quá đấy.”Lệ Minh Vũ phì cười, “Diễn dở mà cũng có người diễn chung.”Tô Nhiễm chẳng muốn đấu võ mồm với Lệ Minh Vũ. Vốn dĩ cô muốn hỏi Băng Nựu thế nào, không ngờ anh chen ngang, làm cô quên hết mọi việc. “Hình như anh nhàn rỗi lắm thì phải.”“Công việc làm mãi cũng chẳng hết, anh phải nghỉ ngơi thích hợp để thư giản.” Cái cớ của anh có vẻ rất quang minh chính đại.Tô Nhiễm nhướng mày, “Anh nghỉ ngơi bằng cách theo dõi tôi?”“Anh chỉ đảm bảo em an toàn mà thôi.” Lệ Minh Vũ nhoài người kéo cô vào lòng, cười khẽ, “Đảm bảo em không bị người hoặc việc không liên quan quấy rầy.”Tô Nhiễm nổi đoá, “Anh chính là một trong số đó.”“Vậy à?” Tâm trạng Lệ Minh Vũ rất tốt, anh cười toe toét, “Đó là vinh hạnh của anh.”“Anh…”“Vừa lúc em cũng ra ngoài, vậy theo anh về văn phòng, chờ anh xử lý xong công việc rồi về Bán Sơn.” Anh dịu dàng đưa ra đề nghị cắt ngang lời cô nói.Tô Nhiễm biết nói nhiều cũng chẳng thay đổi được gì, cô thở dài, “Tôi phải mang theo vài thứ về Bán Sơn. Hơn nữa, anh ở văn phòng giải quyết công việc, tôi đến đó sẽ thấy buồn chán.”Thấy cô nói cũng có lý, anh gật đầu.Về đến văn phòng, Lệ Minh Vũ mở máy vi tính trước tiên, màn hình loé sáng, hiện lên trên màn hình là chín ô vuông… giám sát hình ảnh! Nhìn rõ ràng hơn sẽ thấy đó là phòng làm việc của Tô Nhiễm.Để chắc chắn lúc nào cũng nắm rõ tình hình của Tô Nhiễm, bảo vệ cô không bị người lạ đe doạ, anh nhân lúc cô không chú ý lắp camera giám sát vào các góc phòng, để khi làm việc vẫn biết tình hình ở nhà của cô.Thật lòng mà nói, anh không muốn làm vậy, nếu Tô Nhiễm biết chuyện này, cô sẽ rất giận. Nhưng sau khi bị ăn trộm đột nhập, anh buộc phải đề cao cảnh giác.Trong màn hình giám sát, Tô Nhiễm vừa vặn đi vào phòng tắm, xem ra cô chuẩn bị tắm rửa.Trông cô có vẻ lười biếng, bước vào phòng tắm, cô cởi ngay quần áo mắc sang bên.Lệ Minh Vũ đang xử lý công việc, lơ đãng ngước nhìn cảnh trong màn hình, anh vô thức dừng động tác, đôi mắt bỗng trầm xuống, đặt bút máy sang bên, thích thú ngắm nhìn mỹ nữ tắm rửa.Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rình coi cô thế này. Đối với anh, trông thấy cô biếng nhác ăn quà vặt qua màn hình, vậy là vui lắm rồi. Nhưng không ngờ hôm nay anh còn được chứng kiến cả cảnh tắm rửa của cô. Cách theo dõi lén lút này khiến anh thấy rất kích thích!Lúc này Tô Nhiễm trong màn hình đã khoả thân. Cơ thể cô mềm mại dưới làn nước càng xinh đẹp cuốn hút, vóc người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn và bụng cô hơi to lên vì mang thai nhưng phải nhìn kỹ mới thấy. Bờ vai của cô mảnh dẻ, hai chân thon dài hài hoà với cặp mông trắng ngần, bầu ngực căng tròn hơn sau khi có thai.
Chương 12
Nhìn Thấy
Lệ Minh Vũ dán mắt vào màn hình, đôi đồng tử đen ngòm đục ngầu, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.Đối với anh, cô rất quyến rũ và gợi cảm, nhưng anh không ngờ ngắm cô khoả thân bằng cách này càng khiến anh điên cuồng. Lệ Minh Vũ là một người đàn ông bình thường, vì Tô Nhiễm mang thai nên đã nhiều ngày chưa được đụng đến ‘thức ăn mặn’, cảnh tượng ngày hôm nay chắc chắn là châm thêm dầu vào lửa, một nơi nào đó trong cơ thể anh cấp tốc căng tràn dục vọng, cả người căng cứng.Anh phóng to ô vuông đang quay cảnh trong phòng tắm, chiếm trọn màn hình lúc này là cảnh Tô Nhiễm lười biếng tắm rửa, hình ảnh với độ phân giải cao làm cảnh tượng sống động như thật, sắc nét đến độ từng tấc da thịt mềm mại đều sáng choang.Lệ Minh Vũ kiểm soát không nổi bản thân, ngón tay anh chầm chậm vuốt ve cơ thể cô qua màn hình, đôi mắt anh dừng trên mặt cô, rồi dịch xuống bộ ngực căng tròn, phảng phất như đầu ngón tay đã sờ đến làn da mềm mịn ấy. Tô Nhiễm hai mươi sáu tuổi, từ cô toát ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành khiến anh khó lòng kiềm chế.Kỳ thực mỗi lần hoan ái qua đi, anh đểu cảm thấy bản thân tồi tệ và đáng trách. Trong mắt anh, Tô Nhiễm chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, anh lớn hơn cô sáu tuổi, lẽ ra anh phải yêu thương săn sóc cô, nhưng mỗi khi anh chạm mặt Tô Nhiễm, anh chỉ như thiếu niên tuổi mới biết yêu không khống chế được bản thân.Nhịp thở của Lệ Minh Vũ mỗi lúc một dồn dập, cổ họng anh trở nên khô rát như có ngọn lửa thiêu đốt khắp cơ thể, bàn tay đặt trên bàn làm việc siết chặt thành quyền, vầng trán nổi rõ gân xanh.Nếu tiếp tục ngắm nghía cô thế này, chắc chắn anh sẽ nghẹn quá thành bệnh.Nhưng anh không nỡ dời mắt khỏi màn hình, Tô Nhiễm là thuốc phiện của anh, dù cô không làm gì cũng khiến anh mê đắm.Ngay khi dục vọng sắp thiêu đốt anh thành tro tàn, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Lệ Minh Vũ giật mình, anh tắt ngay màn hình, hít sâu vài hơi, cất giọng trầm thấp, “Vào đi.”Đồng Hựu đi vào, trông thấy trán Lệ Minh Vũ ướt đẫm mồ hôi, Đồng Hựu ngây người, “Bộ trưởng, anh…”“Tôi không sao, trong phòng hơi nóng.” Lệ Minh Vũ điềm nhiên như không.Đồng Hựu nghi ngờ, nóng ư? Trong phòng làm việc có máy điều hoà mà nóng ư…“Cậu có chuyện gì?” Lệ Minh Vũ hỏi.“À, bên trên báo đã đến giờ họp.” Đồng Hựu vội vàng báo cáo.“Bây giờ?”“Dạ, bây giờ.”Lệ Minh Vũ trầm mặc chốc lát, tắt máy vi tính cẩn thận, thu dọn vài tài liệu, “Đi thôi.”Hai người ra khỏi phòng.Sau khi tắm rửa xong, Tô Nhiễm cảm thấy hơi mệt, cô cất túi đồ đã sắp xếp gọn gàng sang bên, xoa huyệt thái dương, chuẩn bị ngủ một giấc. Từ lúc mang thai đến giờ, cơ thể cô lúc nào cũng lừ đừ, đôi khi vừa dậy lại buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài liên tục.Nhưng còn chưa đặt lưng nằm xuống, chuông cửa đột nhiên vang lên.Tô Nhiễm không muốn mở cửa, nhưng chuông cửa vang liên hồi.Rõ ràng người này biết trong nhà có người.Cô đành đi xuống lầu một. Trong nháy mắt mở cửa phòng, Tô Nhiễm hoàn toàn hoá đá.Nắng chiều chiếu sáng gương mặt Hạ Đồng, cô ta tháo kính mát, mỉm cười với Tô Nhiễm, “Có thể mời tôi vào không?”Tô Nhiễm đứng ở cửa, giấu vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, nhìn Hạ Đồng, “Không ngờ người đến là cô. Có việc gì à?” Cô không định cho Hạ Đồng vào trong.Hạ Đồng đọc hiểu ý nghĩ của cô, nhếch miệng, “Tôi chẳng ở không, không việc mà đến tìm cô à.”“Tôi và cô không có gì để nói.” Tô Nhiễm thờ ơ trả lời.“Việc liên quan tới Lệ Minh Vũ, cô có hứng thú không?” Hạ nter;">
Chương 14
Phẫn Nộ
Cái gì?” Hai chữ cùng bật ra từ miệng ba người khác nhau.Nhất là Lệ Minh Vũ, nỗi sợ hãi không thua gì vẻ bi thương của anh. Mộ Thừa thoạt đầu là khiếp sợ, sau đó chợt hiểu thấu đáo một việc gì đó. An Tiểu Đoá hoàn toàn hoá đá.Lệ Minh Vũ có phản ứng đầu tiên, anh đứng bật dậy, bàn tay anh cứng rắn như kìm sắt túm lấy cánh tay của bác sĩ, sắc mặt anh vừa tái mét vừa đau thương, pha lẫn vẻ nguy hiểm đáng sợ, anh sẵng giọng, “Sẩy thai lần nữa? Cái gì là sẩy thai lần nữa? Chuyện gì xảy ra với cô ấy?”Bác sĩ hô đau, cô ta hoang mang, “Anh, anh không biết việc cô ấy sẩy thai?”“Tôi biết thì hỏi cô làm gì?” Anh quát to.Bác sĩ ngây người, lại nhìn Mộ Thừa và An Tiểu Đoá, “Hai người cũng không biết?”Mộ Thừa thất thần lắc đầu, lòng anh đau đớn khôn cùng. An Tiểu Đoá đẩy Lệ Minh Vũ ra, vọt tới trước mặt bác sĩ, đôi mắt ngân ngấn nước, “Tại sao khi biết Tiểu Nhiễm mang thai, cô không nhắc đến tình hình trước đây của cậu ấy?”Bác sĩ xoa bóp cánh tay, cất giọng mệt mỏi, “Khi khám thai chúng tôi chỉ kiểm tra vị trí của thai nhi, còn muốn nắm rõ hình hình cổ tử cung của thai phụ, phải làm phẫu thuật mới biết.”Lệ Minh Vũ lặng người, chống tay lên bàn, thở gấp gáp, hốc mắt đỏ ửng, hình dáng của anh lúc này rất đáng sợ, bác sĩ phát hoảng lo lắng nắm đấm của anh giáng trúng mình. Nhưng Lệ Minh Vũ không có, từ đầu đến cuối anh chỉ cố gắng hít thở điều chỉnh nỗi đau vô ngần trong lòng, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, gân xanh trên trán nổi rõ. Vài phút sau, cảm xúc của anh thoáng dịu bớt, anh nhìn bác sĩ, gằn giọng nói: “Tôi muốn biết rõ vợ tôi như thế nào!”Bác sĩ cũng nhận thấy anh không biết gì thật, cô ta vô thức nuốt khan, hít thở chậm rãi, chỉ vào phim X quang, “ Đây là cổ tử cung của cô Tô. Kỳ thực, chúng tôi rất hiếm khi chủ động nhắc đến chuyện sảy thai của bệnh nhân. Khi khám siêu âm, chúng tôi thường tập trung vào vị trí và sự phát triển của thai nhi, nhưng trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi sẽ biết rõ thai phụ đã từng sẩy thai hoặc sinh non trước đây hay chưa.”Nói đoạn, cô ta hít sâu lấy hơi, giơ tay chỉ vào một vị trí trên phim X quang. “Ở đây là vị trí của thai nhi mà cô Tô bị sẩy lần trước. Còn thai nhi lần này nằm ở hướng ngược lại, vì vậy không ảnh hưởng đến lần mang thai này. Trên phim chụp, chúng ta có thể thấy, cô Tô sẩy thai lần trước là do tác động của bên ngoài, dẫn đến phẫu thuật nạo hút thai. Chúng ta đều biết, việc nạo hút thai sẽ khiến lớp nội mạc tử cung bị mỏng đi và không cách nào hồi phục. Rất nhiều người không biết kiến thức này, họ cho rằng chỉ cần dưỡng sức thì không sao, nhưng thực tế không hề như vậy. Khi thụ thai, vị trí của thai nhi ảnh hưởng đến sức khoẻ của đứa bé sau khi sinh. Phụ nữ bị sẩy thai phải hết sức cẩn thận, nếu thai nhi không nằm ở vị trí từng nạo hút thì rủi ro không cao. Nhưng một khi thai nhi nằm ở vị trí từng nạo thai phải cẩn thận tuyệt đối, đề phòng hiện tượng sẩy thai hoặc sinh non.”An Tiểu Đoá bụm miệng, cô cũng biết kiến thức y khoa đơn giản này, nhưng cô không ngờ Tiểu Nhiễm từng mang thai. An Tiểu Đoá buồn bực, nếu cô biết sớm, cô nhất định chăm non Tiểu Nhiễm kỹ lưỡng.Mộ Thừa cũng là bác sĩ, đương nhiên hiểu điều này, anh cố nén nỗi đau, hỏi khẽ, “Tiểu Nhiễm sẩy thai lần này là do tác động từ bên ngoài?”Bác sĩ lắc đầu, “Chúng tôi phát hiện lần này cô Tô sẩy thai tự nhiên.” Cô ta nhìn Lệ Minh Vũ, “Nếu tôi đoán không sai, lần này cô ấy bị một cú sốc hoặc đau thương quá lớn, phụ nữ khi mang thai kiêng kị những điều này nhất, đặc biệt là cô ấy từng sẩy thai nên phải chú ý hơn. Bộ trưởng Lệ…”Lệ Minh Vũ nhìn bác sĩ, tim anh đã nát vụn từ lâu.“Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hy vọng anh nên chuẩn bị tâm lý. Sẩy thai tự nhiên ảnh hưởng lớn tới phụ nữ hơn là sẩy thai do tác động từ bên ngoài. Cô Tô còn trẻ, cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục, tuy cô ấy xuất huyết nhiều nhưng ít nhất vẫn giữ được cổ tử cung. Trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi cũng kiểm tra hai ống dẫn trứng và buồng trứng của cô ấy, may là tất cả vẫn bình thường, chỉ cần sau này điều dưỡng cẩn thận, cô ấy sẽ còn cơ hội mang thai. Nhưng mong anh lưu ý, lần sẩy thai tự nhiên này và lần sẩy thai do tác động bên ngoài hồi trước vẫn cò thương tổn với tử cung của cô ấy. Nếu không cẩn thận sẽ tạo nên quán tính sẩy thai, lúc đó rất phiền phức.” Bác sĩ khuyên nhủ chân thành.Vẻ mặt Lệ Minh Vũ nặng nè, một l&aa"Thước đo tình yêu">http://eTruyen.com