Chương XII

     hiều thứ ba thì Bảo có thể đọc trơn tru hai trang Sử rồi. Hôm sau nó thuộc được một trang rưỡi nữa. Và sáng thứ năm thì nó đọc được cho Mạnh nghe hết trang thứ năm.
Cùng sáng thứ năm ấy, Bích đi tìm thầy Cang:
- Thưa thầy, bà Sinh nói con tới xin thầy cho con đi khám cái răng sâu.
Thầy Cang gật đầu:
- Ừ, chút nữa thầy Vinh ra phố đấy. Để thầy nhờ thầy ấy.
- Dạ, nhưng thưa, thầy ấy không trở về liền. Thầy cho con tiền xe đi về.
Thầy Cang đưa nó tờ giấy 20 đồng. Thầy Cang còn dặn:
- Phải sẵn sàng chờ thầy Vinh, hễ thầy gọi là đi liền đó.

*

Xe bon bon chạy ra tỉnh. 5 phút sau thầy Vinh đã đậu xe ở đường Độc Lập, gần tòa Tỉnh. Rồi thầy đưa Bích đến phòng chữa răng.
Lúc thầy trở lại thì thấy một viên Cảnh sát đứng xớ rớ gần xe thầy rồi. Thầy cảm thấy lo lo... Thầy đi tới, thì viên Cảnh sát lôi trong túi ra một quyển sổ nhỏ:
- Xin lỗi. Xe này của ông?
- Vâng, xe của tôi, thưa ông có gì không ạ?
Viên cảnh sát chỉ tấm bảng đặt gần đó mà hồi nãy thầy Vinh không để ý: “Cấm đậu những ngày lẻ”.
Thầy Vinh hiểu ý, vội vàng xin lỗi:
- Ồ, xin lỗi ông. Tại tôi vội quá nên chắng để ý gì cả. Xin ông bỏ qua giùm...
Viên cảnh sát thản nhiên xoa cằm:
- Ai phạm lỗi cũng vội chuyện cần như ông cả.
Rồi ông ta bỏ quyển sổ vào túi áo và lạnh lùng bước đi. Thầy Vinh nhìn theo lo lắng: không biết ông ta có làm biên bản không... Cầu trời cho ông ta có tính... độ lượng...
Một giờ sau Bích lên xe buýt về trường. Nó hỏi mua một vé dành cho con nít và trả 10đ.
- Chú mà mua có nửa vé? Chú mấy tuổi rồi? - Viên soát vé nhìn nó nghi ngờ.
- Dạ, cháu 12 tuổi.
Viên soát vé không tin:
- Sao? To đầu như chú mà chỉ mới có 12 tuổi?
- Dạ, thật chứ ạ. Cháu 12 tuổi, còn một tháng nữa cháu mới được 13 tuổi, tại cháu to xác...
Nhưng mặc kệ, người soát vé vẫn xé cho nó tấm vé người lớn 20đ. Bích nài nỉ:
- Cháu chỉ có 10đ. Cháu chưa được 13 tuổi mà. Ông không tin, ông cứ tới trường cháu thì rõ. Ông hiệu trưởng sẽ cho ông xem giấy khai sinh của cháu.
Người soát vé càu nhàu:
- Tôi không có việc đi điều tra lý lịch của khách. Tôi sẽ báo cáo và có người đi làm việc đó.
Rồi ông xé vé con nít đưa cho Bích.
Ngày hôm sau, trong phòng các giáo sư chỉ có một mình thầy Cang. Có tiếng gõ cửa và Mạnh ló đầu vào:
- Thưa thầy có một ông khách tới ở nhà chơi, ông bảo con đi báo cho thầy nào biết cũng được.
Thầy Cang:
- Ông hiệu trưởng đang bận. Em ra mời ông ấy vào đây, thầy sẽ đi mời ông hiệu trưởng xuống.
Một lúc sau, một ông thật cao, chững chạc bước vào phòng. Gương mặt ông nghiêm nghị, lại còn mang một cặp kính trắng không viền và nơi tay, một cái cặp giấy. Giọng ông khoan thai rõ ràng:
- Xin chào ông. Tôi tên Trần Đức Minh, thanh tra của Bộ Giáo Dục.
- Ô, xin chào ông Thanh tra. Ông tới bất ngờ quá làm chúng tôi chẳng kịp sửa soạn gì cả.
- Hôm qua tôi có gửi giấy rồi mà.
- Sao không nghe ông hiệu trưởng nói gì cả... - Thầy Cang lẩm bẩm.
- Dạ, mời ông ngồi.
Thật ra, ông hiệu trưởng mới ở Sàigòn về. Cả một xấp thư từ, công văn, ông chưa kịp xem cái nào cả.
Ông Đức Minh ngồi xuống và nhẹ nhàng nói:
- Đúng ra, chưa đến kỳ đi thanh tra. Nhưng tôi được phái đến đây để duyệt lại một vài vấn đề mà trước đây Bộ đã lưu ý.
- Dạ, để tôi đi mời ông hiệu trưởng... Phiền ông ngồi chờ chút xíu... Ông có đọc báo ngày hôm nay không ạ?
- Ồ, cám ơn ông. Tôi có đem theo Tập san Sử học đây. Trong khi chờ đợi, tôi xem qua cũng được. Trước kia tôi là một giáo sư Sử Địa.
Thầy Cang lịch sự gật đầu mà chợt nhớ đến thầy Vinh: hôm nay thầy có giờ Sử ở đội 3, phải báo cho anh ta biết để chuẩn bị... ừ mà cũng phải báo cho bà Sinh biết để lỡ ra ông có xuống dưới ấy.
Qua hành lang, thầy Cang gặp Mạnh và Ẩn đang cãi nhau ỏm tỏi. Thầy gọi:
- Mạnh, Ẩn, lại đây.
Hai đứa giật mình, rón rén đi lại:
- Dạ thầy gọi hai đứa con.
- Cái gì mà om sòm vậy... - Mạnh đi tìm thầy Vinh giùm thầy và nói với thầy là có ông Thanh tra tới - Còn Ẩn xuống nói với bà Sinh là có lẽ ông Thanh tra cũng xuống dưới đó nữa.
Ẩn lắc đầu:
- Dạ, thưa thầy con phải đi tập đàn bây giờ...
- Vậy tìm đứa nào đi thế cho cũng được.
Xong, thầy Cang vội vã quay đi.
Ẩn vừa lên tới phòng đàn thì gặp Mão đang làm thằng mù dò dẫm đi. Hai đứa đụng nhau đau điếng. Mão mở choàng mắt càu nhàu:
- Mày không chịu nhìn chi cả. Tao là phi hành gia mù, mày phải tránh đường cho “phi thuyền bay” chứ. Tao sẽ bay tới phòng bà Sinh nhờ bà mạng giùm chiếc bít tất...
Ẩn cười dễ dãi:
- Thôi, tao xin lỗi. Tới phòng bà Sinh hả? Nói giùm tớ là ông thanh tra sẽ xuống dưới đó.
Mão ngập ngừng rồi cũng gật đầu:
- Ổng thanh tra gì vậy?
- Ai mà biết. Thầy Cang đâu có nói.
- Cả đống thứ thanh tra: thanh tra vệ sinh, thanh tra trường học, thanh tra tùm lum... Tao biết thứ thanh tra gì bây giờ?
Ẩn nói đại:
- Thanh tra nào cũng được. Cứ nói ông thanh tra là được rồi.
Mão không chịu:
- Đâu được. Phải rõ ràng chứ. - Mão nhíu mày - Hay là... ông ta là nhân viên của hãng “Esso gaz”. Chắc ông ta tới để tính tiền gaz tháng vừa rồi chứ gì.
Ẩn gật đầu:
- Chắc vậy.
Mão lại nhắm mắt, tay quay vù vù: phi thuyền bắt đầu cất cánh. Vừa chạy nó vừa hát:
Tính tính tính tình tang tang.
Ông thanh tra đi viếng bà Sinh.
La lá la la là...