Và trong lúc gia đình họ Tăng đầy cảnh lộn xộn, Tịnh Huyên lại đang tuyệt thực, thì Vũ Hàng lại trở về. Khi Vũ Hàng biết chuyện của Tịnh Huyên, chàng cũng bất ngờ không kém. Ông Mục Bạch chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện của Vũ Hàng với Mộng Hân mà tập trung cách để lo cho Tịnh Huyên, vì nàng tuyệt thực đến nay đã là năm hôm. Bà Văn Tú cũng ngồi cạnh giường khóc đến sưng cả mắt. - Con ơi con! Hãy tỉnh táo suy nghĩ lại đi. Mất một mình Thu Dương, đâu bằng mất cả tình thương của gia đình. Con phải nghĩ đến mẹ chứ? Mẹ là người khổ tâm nhất. Mẹ đã mất Tịnh á, Tịnh Nam, mẹ chỉ còn độc nhất một mình là con. Không lẽ con lại nhẫn tâm không nghĩ đến mẹ luôn? Những lời đó hoàn toàn vô nghĩa với Tịnh Huyên. Vì Tịnh Huyên đã quyết định thà chết hơn là sống. Ngoại trừ lão phu nhân, còn cả nhà, ai cũng xuống nước năn nỉ Tịnh Huyên, nhưng nàng nằm đấy, mắt vẫn nhắm. Mộng Hân cho bé Thư Tịnh mang sữa đến cạnh Tịnh Huyên, gọi: - Cô Tịnh Huyên ơi! Cô uống một miếng sữa đi. Cô uống rồi con sẽ hát cho cô nghe. Được không? Hàng ngày, Tịnh Huyên rất yêu bé Thư Tịnh, nhưng hôm nay nàng cũng để mặc con bé nói mãi mà không buồn trả lời. Vũ Hàng là người hiểu cái tâm trạng lúc đó của Tịnh Huyên hơn ai hết. Chàng lại là người đi xa mới về, nên được lệnh của lão phu nhân vào khuyên Tịnh Huyên. Vũ Hàng vào phòng thấy cả nhà đông đủ bên giường Tịnh Huyên. Chàng chẳng nói gì, bước tới cúi người xuống bắt mạch cho nàng. Nhìn thấy cái vóc dáng gầy guộc vì mất nước của Tịnh Huyên, chàng không dằn được đau xót và giận dữ muốn giết ngay lão phu nhân! Chàng tiếp tục quan sát đồng tử của Tịnh Huyên. Vỗ nhẹ lên má nàng, rồi nói nhỏ: - Tịnh Huyên, hãy mở mắt ra, xem thử ai này? Vũ Hàng đại ca, em chẳng thấy ư? Tịnh Huyên nghe nói mở mắt ra. Cái nhìn buồn thảm, cầu viện rồi tiếp tục nhắm. Vũ Hàng lại kề sát vai nói: - Nghe nói này. Bây giờ em rất suy nhược vì thiếu dinh dưỡng, lại thiếu cả nước. Nếu em để tình trạng này mà kéo dài, thì em sẽ chết thôi. Mà chết khô thì xấu xí lắm. Anh đã trở về đây, anh sẽ không đồng ý để cho em chết như vậy đâu, nên sẽ tiêm thuốc cho em. Tịnh Huyên quay mặt vào trong, biểu thị một sự phản đối. Vũ Hàng mặc cho Tịnh Huyên phản đối bảo người đun nước luộc ống tiêm. Sau đó chàng ra lệnh cho mọi người ra ngoài hết, chỉ giữ lại một mình Mộng Hân phụ việc. Vũ Hàng nói với Mộng Hân: - Em giữ thật chặt tay cô ấy để anh tiêm tĩnh mạch nhé. Mộng Hân y lời giữ tay Tịnh Huyên. Tịnh Huyên tiếp tục phản đối, miệng thì thào nói: - Đừng! Đừng! Tôi không cần đâu. Hãy để cho tôi chết đi! Hãy để tôi chết! Vũ Hàng tay cầm ống tiêm, kề sát tai Tịnh Huyên nói: - Hãy nghe lời anh gắng mà sống. Còn sống là còn có cơ hội làm lại. Em hiểu anh chứ? Vũ Hàng nói giọng đầy tin tưởng, làm cho Tịnh Huyên phân vân. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông anh nuôi, rồi hai dòng lệ chảy dài. Tịnh Huyên không còn phản đối nữa... Nàng nằm yên để cho Mộng Hân giữ tay, để cho Vũ Hàng tiêm một liều thuốc bổ. Công việc tiến hành suông sẻ. Mọi người đứng ngoài thở ra nhẹ nhõm. Vũ Hàng tiêm xong, liếc nhanh nhìn Mộng Hân. ánh mắt của chàng đầy tình cảm như muốn nói nhiều thứ khiến Mộng Hân phải quay đi, nhưng lòng tràn ngập niềm vui sướng. Vũ Hàng đứng lên nói với bà Văn Tú: - Mẹ hãy vào nhà bếp nấu giùm cho Tịnh Huyên một ít xúp nhưng phải nhớ là thịt lúc này không có lợi, vì nó có nhiều mỡ quá. Bộ máy tiêu hóa của Tịnh Huyên đã mấy ngày không làm việc, nên chẳng tiếp thụ dược đâu. Nếu có thể mẹ nấu xúp cá hay tôm cũng được. Nhớ cho thêm một chén trứng chưng nữa nhé. - Được rồi, được rồi! Bà Văn Tú thấy Huyên đã chịu phép, nên mừng rỡ đi vào bếp ngaỵ Vũ Hàng đã nói cho bà yên tâm: - Mẹ làm ngay nhé. Có con ở đây, nếu Tịnh Huyên vẫn không chịu ăn thì con sẽ tiếp tục tiêm thuốc bổ cho nó. Con không để nó chết đâu. Nhưng mà dù gì tiêm thuốc cũng không bằng ăn đâu, mẹ a. Khi bà Văn Tú đi rồi, Vũ Hàng kéo một chiếc ghế để sát người Tịnh Huyên. Chàng bắt đầu nói rất nhiều, nhưng chỉ để cho riêng Tịnh Huyên nghe. Những lý lẽ của Vũ Hàng đầy thuyết phục. Vì vậy khi bà Văn Tú mang xúp lên, thì Tịnh Huyên đã hoàn toàn thay đổi và không hiểu là có phải nhiều ngày quá không ăn hay không, Tịnh Huyên đã nuốt dù nuốt một cách khó khăn mới hết chén xúp. Có điều chuyện ấy đã khiến mọi người có mặt xúc động. Tăng lão phu nhân nghe nói Tịnh Huyên đã chịu ăn, bà cũng chẳng nói gì, lẳng lặng đến bàn phật thắp hương. Tối hôm ấy, Mộng Hân trở về phòng mình chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Từ má ra mở. Vừa nhìn thấy Vũ Hàng, đã sợ hãi, khép lại ngaỵ Khép cửa xong, bà đứng bên trong năn nỉ: - Vũ Hàng thiếu gia, xin người đừng có đến đây. Có chuyện gì cần, sáng mai hãy nói. Bây giờ khuya lắm rồi, đừng để tiểu thư chúng tôi phải gặp nạn. Nhưng Vũ Hàng đã đẩy mạnh cửa, cố thò đầu vào, nói: - Mộng Hân, mau ra đây. Em hãy yên tâm, mọi người hiện đang ở phòng của Tịnh Huyên, còn nội thì đang bận thắp hương ở từ đường. Chẳng ai biết anh đến đây đâu. Thời gian của chúng ta chẳng có bao nhiêu. Anh lại có chuyện này rất quan trọng muốn nói. Ra ngay đi. Mộng Hân còn đang do dự. Từ má nghe vậy, vội vã kéo tay Vũ Hàng vào trong nói: - Thôi được rồi. Có gì thì nói nhanh đi, đừng kéo dài nhé, để tôi canh chừng cho. Rồi Từ má bước ra, khép cửa lại. Vũ Hàng đứng đối diện với Mộng Hân, một phút yên lặng đầy nhớ thương... - Mộng Hân, em gầy đi nhiều lắm. Mộng Hân xúc động: - Anh cũng vậy. Chỉ hai câu đó đã hàm bao nhiêu ý. Rồi không dằn được, cả hai lại ngã vào lòng nhau. Vũ Hàng nghẹn lời: - Mộng Hân, anh nhớ em. Nhớ em vô cùng, nhớ đến độ không biết phải làm gì nữa. Câu nói của Vũ Hàng làm Mộng Hân ứa nước mắt, nhưng rồi nàng cũng tỉnh táo lại, vội đẩy Hàng ra, nói: - Xem kìa, anh vừa mới về là bao nhiêu sự cố gắng của em đã tan ra tro bụi. - Điều đó cho thấy là em vô cùng yêu anh. Anh rất cảm ơn em. Rồi Vũ Hàng lấy trong túi ra hai tấm vé tàu: - Em xem này! Đây là tương lai của hai chúng tạ Anh đã sắp xếp mọi thứ. Mộng Hân không hiểu, ngạc nhiên: - Cái đó là gì vậy? - Hai tấm vé tàu. - Vé tàu à? - Đúng vậy. Nó sẽ khởi hành từ Thượng Hải sang nước Anh. Vào ngày hai mươi lăm tháng bảy. Em yên tâm, anh không quên bé Thư Tịnh đâu. Trẻ con thì không cần vé, nên chỉ cần hai vé là đủ. Riêng về Từ má thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nếu bà ấy chịu cùng đi với chúng mình thì anh sẽ đánh điện cho linh mục Giang nhờ mua thêm một vé. Còn nếu không thì anh sẽ cho bà ấy một số tiền dưỡng già. Chuyện này không thể chần chừ được, em phải quyết định ngay. Mộng Hân nghe Vũ Hàng nói là choáng ngaỵ Nàng vịn tay vào bàn ngồi xuống, người như ngạt thở.- Mộng Hân, thời gian chúng ta rất ngắn, anh không thể dông dài. Linh mục Giang đã biết hết chuyện của chúng mình, ông ấy cũng hết sức ngạc nhiên. Ông ấy nói ở các nước âu Mỹ từ lâu đã có cuộc vận động cho quyền phụ nữ. Còn ở Trung Quốc lại khác, quan niệm đạo đức cũ đã khóa chặt người phụ nữ trong kiếp nô lệ. Người đàn bà góa chồng rồi cũng không có quyền tái giá. Với ông thì tình yêu giữa anh và em là một tình yêu bình thường, không có gì là sai trái hay xấu xạ Vì vậy em đừng có mặc cảm. Cũng không có gì là xấu hổ. Anh sẽ đi chuẩn bị phương tiện xe cộ tàu bè ngaỵ Có thể mười lăm tháng bảy này ta sẽ khởi hành. Đầu tiên là sẽ đến Hàng Châu. Ở đấy linh mục Giang sẽ cử hành lễ cưới cho chúng tạ Sau đó ta sẽ đáp chuyến tàu tốc hành đến Thượng Hải. Nếu linh mục Giang không nói, thì chắc chắn là họ sẽ không biết chúng ở đâu. Sau đó chúng ta sẽ lên tàu, đến nước Anh. Đó là một nơi mà chẳng có cổng sắc phong nào có thể bóp nghẹt tạ Ở đó ta sẽ làm lại từ đầu. Xây dựng một gia đình hạnh phúc. Vũ Hàng nói một cách hứng khởi, như mọi chuyện đều dễ dàng. Mộng Hân nghe mà lòng đầy bối rối. - Nhưng mà ở nhà này đang lắm chuyện đa đoan em làm sao có thể bỏ đi được. Ngoài ra còn có Tịnh Huyên nữa. Em không thể bỏ mặc nó lại mà đi được. Không có chúng ta chắc chắn Tịnh Huyên chỉ có nước chết. - Chuyện của Tịnh Huyên em đừng lọ Anh chắc chắn là sẽ giải quyết được. - Anh giải quyết bằng cách nào? - Sáng mai, anh sẽ nói với cha nuôi là... hoặc ông ấy muốn Tịnh Huyên sống vui, hạnh phúc hay chỉ có cái xác của Tịnh Huyên? Vì anh thấy chẳng có lý do gì mà chia cắt Thu Dương với Tịnh Huyên cả. - Sao anh lại ngây thơ như vậy? Tới giờ này mà anh vẫn chưa nhận ra ư? Cha từ nào đến giờ chỉ bị động, hoàn toàn bị nội chi phối, thì làm gì có quyền. Ví bằng ông ấy có bị anh thuyết phục bi kịch vẫn cứ diễn. Anh không nghe nội nói ư? Bà thà có một đứa cháu hy sinh, còn hơn là có một đứa cháu bất trinh bất tiết. - Quân tử và thục nữ yêu nhau, chuyện đó xưa nay đã từng nói, làm sao lại bảo là bất trinh bất tiết được? - Thế bây giờ anh muốn gặp nội cãi lý à? - Còn biện pháp nào? Mộng Hân nhìn Vũ Hàng với anh mắt xúc động. Xong nhét trở lại hai tấm vé tàu vào tay Vũ Hàng nói- Anh là thiên sứ trời sai xuống cứu bọn họ, thì tại sao anh chẳng đưa hai vé tàu này cho họ đỉ Anh sắp xếp kế hoạch như cũ. Nhưng người ra đi, không phải là anh và em, mà là Tịnh Huyên với Thu Dương. Vũ Hàng nghe nói giật mình lùi lại nhìn Mộng Hân, không dám tin những gì vừa nghe, chàng hỏi: - Em bảo anh cho họ hai tấm vé tàu này, rồi anh và em thì sao? - Em không đi được, vì em còn có bé Thư Tịnh! - Anh đã nói rồi, em chẳng nghe ư? Chúng ta cũng đưa bé Thư Tịnh đi trốn. Anh sớm đã biết là em không thể xa con được. Anh nào có ý chia cắt tình mẫu tử của em đâu? Mộng Hân buồn bã nói: - Nhưng em chẳng thể mang bé Thư Tịnh theo. Bởi vì bé Thư Tịnh là máu mủ của nhà họ Tăng, làm sao em lại nhẫn tâm bắt nó rời khỏi thân tộc nó? Vậy là ích kỷ, nếu không có chuyện của Thu Dương và Tịnh Huyên thì có thể là em đã nghe theo lời anh an bài. Vì lúc đó, có thế nào thì cũng còn có Tịnh Huyên ở nhà. Nhưng mà, bây giờ Tịnh Huyên bỏ đi, rồi em lại dẫn Thư Tịnh theo nữa. Nhà họ Tăng này chỉ còn lại ba người già. Như vậy làm sao họ sống được? Vũ Hàng, em yêu anh vì anh là một người đàn ông nhân hậu, có chiều sâu, nhiệt tình. Nếu anh chỉ có ý đưa em ra khỏi đây mà không nghĩ đến nhà họ Tăng, thì có vẻ ích kỷ quá. Em rồi sẽ khinh anh, mà trong đời em, em thấy ngoài tình yêu ra còn phải có trách nhiệm và đạo đức. Em chịu, không biết làm sao nữa. Liệu mình còn hạnh phúc không khi đã khinh bỉ nhau? Vũ Hàng chằm chằm nhìn Mộng Hân, tim đập loạn xạ: - Mộng Hân. Em muốn anh cứu Tịnh Huyên mà lại để anh chết ư? Mộng Hân lắc đầu. - Không! Anh sẽ không chết đâu, vì anh là người đàn ông cương nghị. Vũ Hàng nghe nói, nổi giận: - Thôi đừng có gán cho anh những chiếc mũ đầy hào quang hão huyền. Anh chẳng có gì cả. Anh yếu đuối nên mới bị tình em dày vò, chết lên chết xuống, nếu bây giờ em không đi với anh, anh sẽ làm nhiều chuyện động trời khác cho em xem. Mộng Hân run rẩy: - Nhưng mà... nếu em đi với anh thì Tịnh Huyên sẽ ra sao? Hôm nay mà cô ấy chịu ăn uống lại là vì tin anh thôi. Vũ Hàng suy nghĩ một lúc, rồi nói: - Thôi được rồi. Tất cả cùng đi. Để anh gọi dây nói cho linh mục Giang nhờ mua thêm ba vé nữa. Tịnh Huyên, Thu Dương và cả Từ má đều đi. - Anh bảo là ngày mười lăm tháng bảy khởi hành, mà hôm nay đã ngày tám tháng bảy. Chỉ còn đúng sáu hôm nữa thôi? Vũ Hàng lòng rối như tơ, nóng nảy: - Thế em muốn sao bây giờ? Mộng Hân, sao em lại cứ làm khổ anh như vậy? Anh nôn nóng lo lắng. Còn em mãi phân vân. Em cứ lo chuyện người khác, trong khi lại thờ ơ với chuyện của mình. Vũ Hàng chưa dứt lời, thì Từ má bên ngoài chạy vào: - Các người không được nói gì nữa. Đèn ở nhà từ đường đã tắt, chắc lão phu nhân sắp quay về. Vũ Hàng thiếu gia, xin người hãy rời khỏi đây ngay. Từ má vừa nói vừa đẩy Vũ Hàng ra ngoài. Vũ Hàng cố quay đầu lại nói: - Thôi được rồi, Mộng Hân. Anh không ép em, còn mấy ngày nữa, em hãy suy nghĩ kỹ đi. Anh biết nếu anh không giải quyết được chuyện của Tịnh Huyên, là em còn do dự. Vậy thì anh đi giải quyết chuyện Tịnh Huyên đây. Cầu trời phù hộ, nhủ lòng thương anh mà để anh có một con đường sống. Nói xong, chàng vội vã bỏ đi ra ngoài. Qua ngày thứ hai, khi mọi người tụ tập đông đủ nơi bàn ăn sáng. Vũ Hàng đã đưa ra quan điểm của mình: - Nội, cha, mẹ xin quý vị nghe con nói một đôi lời, con thấy là Tịnh Huyên sau cái cơn vừa qua, thân thể quá suy nhược, nếu không được tịnh dưỡng tốt, thì rất dễ bị nhiễm bịnh khác. Con nghĩ, tất cả chẳng qua vì thành kiến và cách nhìn của mỗi người khác nhau. Con biết, ai cũng yêu quý Tịnh Huyên cả. Chắc là chẳng ai muốn cô ấy bệnh hay gặp điều gì bất hạnh. Vì vậy, sao lại chẳng tán thành chuyện hôn nhân của Tịnh Huyên với Thu Dương? Họ đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng. Tình ý hợp nhau. Tại sao lại muốn chia cách họ? Để cho cả hai đau đớn, khổ sở chẳng vui? Những người có mặt trên bàn ăn nghe nói đều tái mặt nhất là Tăng lão phu nhân. - Con nói vậy là sao? Con gái nhà họ Tăng mà lại lăng nhăng với trai ngoài đường tự ý định đoạt hôn nhân ư? Đó là một điều sỉ nhục lớn với gia đình. Ta giận muốn trục xuất cả họ Trác ra khỏi trấn Bạch Sa này vĩnh viễn, không muốn nhìn thấy mặt họ Ta đang hận họ thấu xương, vậy mà còn muốn ta đồng ý tác thành cho hai đứa nó ư? - Thưa nội, xin nội hãy suy nghĩ lại, cái thằng Thu Dương kia đâu phải là đứa vô học. Nó là đứa có tài, là sinh viên giỏi của trường đại học Bắc Kinh. Nó quá xứng đôi với Tịnh Huyên đấy chứ? Riêng về cái chuyện tự ý định đoạt hôn nhân, thì đó cũng đâu hẳn là một cái tội. Tự cổ chí kim, đã có hàng hà sa số cặp vợ chồng lấy nhau không phải theo cách đặt đâu ngồi đấy, mà họ vẫn hạnh phúc, con cái đầy đàn cơ mà? Chuyện tự ý lấy nhau ở thời hiện đại càng là chuyện bình thường. Ở âu Mỹ người ta đã làm vậy từ lâu, chỉ có Trung Quốc mình là còn quan niệm cứng nhắc. Tăng lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn một cái, cắt ngang: - Những lý luận của con chướng quá, ta không muốn nghe. Thì ra ngươi đã dùng những điều đó thuyết phục Tịnh Huyên để nó bỏ tuyệt thực. Ta đã nói rồi, chẳng ai làm lay chuyển được tạ Ta quyết định không để cho con Tịnh Huyên lấy thằng Thu Dương. Trừ phi, ta không còn sống. Lúc ta chết rồi, các người muốn làm gì thì làm. Coi như ta không thấy. Rồi bà trừng mắt nhìn Vũ Hàng, tiếp: - Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ở nhà họ Tăng này lâu, là có quyền phát biểu lộn xộn. Mi chẳng đại diện cho ai cả, ta thấy ngươi chẳng có một phong cách gì là người nhà họ Tăng. Ngươi chẳng hề quan tâm đến gia phong lễ giáo của nhà này, trái lại còn có ý định xúc phạm danh dự họ ta nữa. Ngươi thật khiến ta đau lòng, khiến ta phải thất vọng. ông Mục Bạch thấy mẹ giận dữ như vậy, vội can ngăn Vũ Hàng: - Thôi được rồi, được rồi! Con đừng nói gì cả, coi như nội đã quyết định, con chẳng nên ý kiến thêm làm gì. Vũ Hàng vẫn không im, tiếp: - Nhưng vấn đề ở đây chưa giải quyết được gì cả. Trong lòng của Tịnh Huyên chỉ có bóng Thu Dương thôi, nếu ta mà bức ép Huyên lấy Cố Chánh Phong, thì cuộc đời cô ấy sẽ ra sao? Quý vị đồng ý để con gái mình khổ à? - Khổ hay không khổ chẳng thành vấn đề. Một người con gái tốt phải có một trái tim, một cái đầu trong trắng, chỉ biết có chồng. Đã có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc đã tuân theo luật đó mà sống. Yêu chồng dạy con, cần mẫn lo chuyện nhà. Đó là bổn phận đàn bà. Còn chuyện tình cảm lăng nhăng chỉ là hành vi của những đứa hạ tiện. Gia đình họ Tăng ta đã mấy đời tuân theo luật đó. Kiêu hãnh về gia phong của mình không lẽ đến nay phải sụp đổ vì nó ư? Không! Bọn trẻ con các ngươi, đến bây giờ không còn phân biệt thế nào là thiện, thế nào là ác nữa ư? Tại sao lại dám nghĩ đến mấy thứ tự do đó chứ? Tại sao dám cho chuyện mèo mả gà đồng, yêu đương bậy bạ là chuyện tự nhiên? Tăng lão phu nhân nói xong đứng dậy, bỏ đi vào trong. Vũ Hàng giận muốn phát điên, quay qua nhìn Mộng Hân, Mộng Hân vội vã nhìn sang nơi khác. Lời của Tăng lão phu nhân hình như cùng lúc đánh trúng vào nhiều mục tiêu khác nhau.Vũ Hàng sử dụng một ít thời gian còn lại cố thuyết phục bà Văn Tú và ông Mục Bạch. Bà Văn Tú có vẻ phần nào xiêu lòng, nhưng bà lại là người hoàn toàn thụ động, chẳng có một chút quyền hành. Còn ông Mục Bạch thì gần muốn phát điên lên. Vừa lo cho chuyện Tịnh Huyên, vừa lo cho chuyện Mộng Hân với Vũ Hàng nữa. Ông như người bị đắm tàu đang chơi vơi giữa biển. Lời của Vũ Hàng ông nghe cũng có lý, nhưng chẳng làm gì được, chẳng giúp gì được. Vũ Hàng lại đi sang nhà họ Trác, ở đây gặp Thu Dương như kẻ mất hồn. Nhìn người mà nghĩ lại ta, chàng càng xúc động. Chỉ còn ba ngày nữa đến ngày xuất phát. Vũ Hàng thấy lòng nóng như lửa. Biết là không có thời gian để thuyết phục Mộng Hân nữa. Chỉ có cách là làm trước tính sau. Thế là chàng đánh điện cho linh mục Giang nhờ ông đặt mua thêm ba vé tàu. Bên cạnh dó chuẩn bị sắp xếp xe cộ để chạy trốn. Xe thì cũng dễ tìm, Vũ Hàng mướn hẳn một chiếc xe hàng, mặc dù chỉ để bọn chàng và Tịnh Huyên, Thu Dương cùng một số hành lý xách taỵ Vũ Hàng cũng cẩn thận dời ngày khởi hành đến hai mươi để phối hợp với ba chiếc tàu mới đặt mua sau. Cũng đề phòng bị chuyện không thuyết phục Mộng Hân kịp. Tối hôm ấy, như mọi ngày, Mộng Hân ngồi trong phòng, Tịnh Huyên chăm sóc cho cô em chồng. Tịnh Huyên mấy hôm rày nhờ ăn uống được nên đã gần khôi phục như cũ. Có điều đôi mắt cô ấy vẫn đầy nét u buồn, căng thẳng. Tịnh Huyên bây giờ chỉ trông cậy một mình Vũ Hàng. Mỗi lần Vũ Hàng đến là Tịnh Huyên cho phép Lục Châu về phòng nghỉ. Từ má cũng hiểu chuyện, nói: - Tôi biết là các vị Ở đây đang có chuyện tính toán riêng. Vậy cho phép tôi ra ngoài. Vừa hóng mát vừa trông cửa chọ Nhưng các vị hãy nói chuyện nhanh nhé. Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại Mộng Hân, Tịnh Huyên và Vũ Hàng. Vũ Hàng ngồi xuống ghế, Tịnh Huyên và Mộng Hân ngồi phía đối diện. Vũ Hàng vừa nhìn Tịnh Huyên vừa nói: - Tịnh Huyên, tôi không thể thuyết phục được nội để Thu Dương cưới cộ Trong gia đình này chẳng có lý lẽ gì có thể thuyết phục được. Vì vậy, cô chỉ còn một con đường duy nhất, đó là rời khỏi nhà này, ra đi cùng Thu Dương tìm đến chân trời mới. Tịnh Huyên xúc động gật đầu... ánh mắt hoàn toàn tin tưởng Vũ Hàng. - Tôi đã thu xếp xe cộ, lộ trình cũng đã tính toán. Chúng ta sẽ đến Hàng Châu trước. Ở đấy linh mục Giang sẽ cử hành lễ cưới cho chúng tạ Sau đó, ta đi thẳng đến Thượng Hải, rồi ngồi tàu sang Anh Quốc. Ngày trễ nhất mà ta phải khởi hành là ngày hai mươi nếu trễ hơn chúng ta sẽ bị lỡ tàu mất. Tịnh Huyên ngơ ngác- Anh nói chúng ta nào? Anh cùng đi với chúng tôi à? Vũ Hàng quay sang nhìn Mộng Hân nói: - Không phải chỉ mình tôi mà cả Mộng Hân, Từ má và cả bé Thư Tịnh nữa. Nhưng thái độ của Mộng Hân lúc ấy rất lạ, nàng cứ như người mất hồn. Tịnh Huyên thì vẫn chưa rõ, hết nhìn Mộng Hân đến nhìn Vũ Hàng, Hàng phải giải thích: - Tịnh Huyên, em nghĩ không sai đâu. Ở trong nhà này đâu phải chỉ có một mối tình của em. Tôi đã van xin Mộng Hân đi với tôi. Tôi đã thuyết phục nàng rất nhiều lần. Vậy mà đến cả lúc này, Mộng Hân vẫn còn chưa dứt khoát. Vì vậy, Tịnh Huyên, em hãy nói giúp tôi. Khi đi, tất cả chúng ta cùng đi. Tịnh Huyên thấy quá bất ngờ. Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hết nhìn Vũ Hàng rồi nhìn Mộng Hân, Tịnh Huyên kêu lên: - Ồ! Sao tôi lại có thể ngu như vậy? Thế mà chẳng nghĩ ra. Anh Vũ Hàng! Hèn gì lần trước, anh cũng không đồng ý kết hôn với tôi là phải. Vũ Hàng cũng nói: - Tôi cũng ngu đấy chứ? Tôi đâu ngờ Tịnh Huyên cũng có tình yêu với Thu Dương trước rồi. Tịnh Huyên quay qua nắm lấy tay Mộng Hân siết chặt: - Chị còn chần chờ gì nữa mà không quyết định? Có một người yêu đầy nhiệt tình như anh Vũ Hàng chị còn lo gì nữa? Không lẽ chị muốn sống suốt kiếp góa trong nhà này? Thôi đi đi! Cùng đi với chúng tôi. Ngay bây giờ cũng chẳng cần biết là mình sẽ sang Anh hay sang Mỹ. Miễn sao được sống cùng người tôi yêu là được rồi. Tôi còn muốn đi ngay tức khắc bây giờ nữa là. Mà chị hãy nghĩ xem, nếu mình mà cùng đi. Anh Vũ Hàng nè, chị nè, Thư Tịnh nè, Từ má nè, rồi cả Thu Dương nữa. Chúng ta sẽ tạo thành một gia đình lớn vui vẻ, mình sẽ không bị cô đơn. Có ở đất khách quê người cũng không buồn nản. Chúng ta sẽ không sợ dư luận, chẳng còn bị mấy cổng sắc phong kia đè nghẹt thở. Chúng ta sống tự do, sống theo ý mình. Như vậy là tuyệt vời quá rồi còn gì? Không lẽ chị không khiếp đảm cái cuộc sống bây giờ ư? Chị còn bịn rịn gì nữa chứ? Tịnh Huyên nói luôn một hơi dài, Mộng Hân ngồi đó mặt đỏ gấc. Những điều Tịnh Huyên nói, là nỗi khát khao bấy lâu nay của nàng. Vũ Hàng lúc đó lại bồi thêm: - Nghe này, Mộng Hân, em đừng có mặc cảm. Em làm thế chẳng có tội lỗi gì cả, chẳng qua vì em cần được yêu. Em có quyền đó cơ mà? Hãy để anh có cơ hội được yêu em. Bảo đảm là em sẽ không phải hối hận vì việc làm của mình. Hãy suy nghĩ kỹ đi, có ích kỷ một chút cũng không sao. Ta cũng cần phải sống cho mình chứ. Anh xin hứa, anh sẽ hết sức yêu em, lo lắng cho em, bảo vệ em. Mộng Hân nhìn Tịnh Huyên, Tịnh Huyên gật đầu với đôi mắt ứa lệ. Mộng Hân lai quay qua nhìn Vũ Hàng. Cái nhiệt tình của chàng, ánh mắt thiết tha của chàng. Bất giác, Mộng Hân như một quả bóng xì hơi. Nàng run rẩy nói: - Em chịu thuạ Những điều anh nói làm em không thể từ khước được. Nó quá quyến rũ. Thôi thì đến góc biển chân trời nào, em cũng sẵn sàng theo anh! Vũ Hàng siết mạnh tay Mộng Hân, chàng cũng không dằn được xúc động, mắt nhắm lại, hai dòng lệ chảy dài. Đó là những giọt lệ hạnh phúc.