Từ xa xưa, ta đã lăn lóc. Nhưng trước cả sự lăn lóc ta đã là niềm im lặng. Niềm im lặng đậm đặc đến độ như vô tri. Nhưng có một ngày, kẻ dâm đãng đầu tiên trên mặt đất nhìn thấy ta, hắn cười khoái trá, rồi mang ta đặt trên một tảng đá lớn hơn, hắn nhìn ngắm. Ngày hôm sau, hắn trở lại với một đám đông hơn, họ cùng nhìn ngắm và cười. Tiếng cười của họ trải qua thời gian thấm vào ta thành tiếng rên. Tiếng rên ấy làm cho đàn bà cảm động và kẻ hiếm muộn sờ vào có thể sinh con. Thời gian biến sự tình cờ thành niềm tin, ta trở thành ngẫu tượng được tôn kính. Từ thế hệ này qua thế hệ kia, ta vẫn là đá và thấm đầy những buồn vui của con người. Chẳng phải lúc nào ta cũng là một tảng đá ngỗ nghịch. Mưa nắng chảy qua thân ta mài mòn mọi góc cạnh. Từ trên đỉnh núi, ta nhìn xuống đồng bằng và biển cả, thấy tất cả mọi dâu bể. Và ta cảm nghiệm được điều này: tất cả đều vô ích khi suy nghĩ về hiện hữu và hư vô. Các ngươi đã xưng tụng ta như một biểu tượng của nguồn sống và sự sáng tạo. Các ngươi cũng coi ta như khởi thủy của mọi dục vọng và cùng đích của sự hoan lạc. Và các ngươi đã đặt tên cho ta: Linga, cái giống, của quí, cái ấy... trong sự châm biếm và khát vọng. Ta cũng toát mồ hôi vì cơn cuồng điên trong bóng tối của tâm hồn con người. Khi các ngươi đặt ta lên bàn thờ, ta sực nức mùi hương và nổi gai dưới bàn tay thiếu nữ. Quả thật, ta cũng thầm khẩn nguyện như họ và muốn ban cho họ những mơ ước đơn sơ nhưng lại vô cùng cháy bỏng. Ta thấm đẫm ước muốn của con người và đầy cứng cùng thời gian. Nếu bổ ta ra, tinh huyết sẽ tràn trề mặt đất và trở thành suối nguồn cho sa mạc nhuần nhị phong nhiêu. Từ trong thành Babylon xa xưa cho đến nơi thôn dã, từ công viên thành phố đến chỗ u tịch của thiền môn, ta đã thấy các ngươi trong chỗ thầm kín nhất là một khả thể. Nó chứa đựng mọi mưu toan, tiềm ẩn mọi sức mạnh, muốn khẳng định và chối từ. Nó lầm lỗi và được tha thứ. Nó chính đáng và kiêu ngạo. Nó che giấu và bộc lộ. Được sủng ái và khinh khi, nó là sự hổ ngươi ngoài ánh sáng và sự an ủi trong bóng đêm. Cô diễn viên điện ảnh có khuôn mặt đẹp như một thiên thần nhưng có dáng đi của một con bọ ngựa luôn đến khách sạn một mình. Mỗi khi dựng xe xong, bao giờ cô cũng móc ra một gói ba số ân cần mời Châu và bảo anh cứ giữ luôn mà dùng. Cô dễ thương như một con chim líu lo trên rừng. Từ cô, một mùi hương nhẹ lan tỏa thơm như một trái chín, khiêu khích. Châu âm thầm để mùi hương ấy thấm qua lỗ mũi. Người đàn ông đến sau cô bao giờ cũng tỏ ra vội vã. Hắn hưng phấn một cách đáng ghét. Đỏ au vì rượu thịt và quá bệ vệ để đến một nơi như thế này. Nhưng có lẽ cũng phải công bằng một chút chứ phải không, những cô nữ sinh còn rất ngơ ngác họ chẳng phải cũng đã đến đây để khỏa thân cho những ước muốn thầm kín? Những cô gái kiếm tiền có chỗ sinh nhai? Những người đàn ông và đàn bà trong những dáng vẻ đáng kính trọng đi tìm thời gian đã mất? Những cậu trai tơ muốn hưởng thụ? Hãy chia sẻ với họ để tình dục được xiển dương huy hoàng và tình yêu ngời sáng chói lọi. Hãy cứ để nhân tính và bi kịch lên sàn diễn. Để khách sạn phát triển, cứ cho thuê giờ từng cặp và đừng đòi giấy chứng minh nhân dân hay hôn thú. Cần phải thực hiện xóa đói giảm nghèo với từng thân phận và nhớ dùng bao cao su. Cuộc sống có những vận động tự thân mà không cần khẩu hiệu. Dẫu thế nào, Châu vẫn thấy hắn là một thằng cha đáng ghét. - Tôi cầu cho hắn bị xe cán. - Để anh thế chỗ à? Mùi thơm của trái chín thấm qua lỗ mũi. - Nếu tôi vẫn còn là tôi thì cũng có thể. Cô diễn viên nhìn Châu: - Anh đủ sức bao tôi không? - Mà có cần như thế không? - Thực tế một chút đi anh hai ạ. Châu cảm thấy mình lố bịch và muốn bóp cổ cô gái. Tiếng cười của cô diễn viên xa dần, tuy nhiên tiếng cười ấy vẫn như tiếng guốc gõ xuống mặt sân phẳng lặng để lại những dư âm nhói đau. Một tuần sau cô gái mới quay trở lại. Châu như người mong đợi: - Lâu quá. - Hy vọng là tôi sẽ không phải tới đây nữa. -... - Chúng tôi đang xúc tiến việc mua nhà. Chính xác hơn là anh ấy tặng tôi một ngôi nhà. - Mừng cho cô. Hôm ấy, người đàn ông không tới, thay vào đó là một người đàn bà. Bà ta dò hỏi Châu về cô diễn viên và người đàn ông đi với cô ta. Châu nói: - Tôi không biết ai là diễn viên. Không một ai đến đây lại khai nghề nghiệp. Dĩ nhiên là có rất nhiều cô gái đẹp. Nếu bà muốn xem mặt họ, bà cứ chờ. Châu vào gặp cô tiếp tân hỏi phòng cô gái. Anh gõ cửa. Một lúc sau mới thấy cô gái thò mặt ra: - Ủa, có gì không anh? - Chắc là có đấy. - Mời anh vào. Cô gái vừa mới tắm. Trong một vẻ đẹp không son phấn, cô gái trông tươi mát và gợi cảm một cách thánh thiện. - Anh ấy báo tin không tới được phải không? - Không phải thế. Một người đàn bà đến tìm cô. Cô gái biến sắc. - Anh nói sao? - Tôi nghĩ đó là vợ ông ấy. Bà ấy đang ngồi ở dưới. - Bây giờ phải làm sao anh? - Cô cứ ở đây. Khi nào có thể ra được tôi sẽ gọi. Cứ yên tâm đi. Châu quay trở lại nói chuyện với người đàn bà. - Sao bà biết là ông nhà vẫn đến đây? - Người ta nói. - Điều người ta nói thì có lẽ chẳng nên quan tâm lắm. Người ta có thể nói về ngày tận thế cũng như người ngoài hành tinh xuất hiện. - Lúc đầu tôi cũng không tin anh ấy có thể hư hỏng và phản bội. Nhưng tôi nghe xầm xì mãi, thậm chí có người nói vào mặt tôi có mắt như mù thì tôi không thể không nghi ngờ. - Cần phải biết nghi ngờ về sự trung thành của tất cả mọi đàn ông trên mặt đất này, nhưng vấn đề là ông ấy đối xử với bà thế nào? -... Ờ, ông ấy vẫn là một người tốt. Mang tiền về đầy đủ. Không đi qua đêm... - Nói chung là vẫn đầy đủ nghĩa vụ của một người chồng? - Vâng. - Thế thì bà phải cám ơn ông trời đã dành cho bà một số phận may mắn. Người đàn bà quê mùa tội nghiệp lẽ ra phải hiểu rằng, người đàn ông, chồng bà, thành danh và có tiền tất nhiên muốn hưởng thụ. Sở hữu gái đẹp và nổi tiếng là tham vọng muôn đời của đàn ông, nó chứng thực cho bản lĩnh, sức mạnh của giống đực trên con đường chinh phục thế giới. Người đàn bà ngao ngán chứng kiến những người đàn ông, những cô gái ra vào khách sạn. Đàn bà chưa bao giờ được giải phóng và mãi mãi không cần giải phóng. Bởi vì đàn bà sẽ là nô lệ tình dục vĩnh viễn và là tuyệt đỉnh của sự ngưỡng vọng nơi người đàn ông. Thế giới song trùng trong cả nhận thức và hưởng thụ. Người đàn bà uể oải đứng lên. Bà ta buồn như muốn khóc: - Ông ấy không có mặt ở cơ quan. - Thì ông ấy đến một nơi nào đó. - Một nơi nào đó. Tiếng vọng từ vực sâu va đập vào trái tim. Trái tim va đập vào chiều thứ tư của không gian là hư vô. Người đàn bà cảm thấy không có chỗ để về cũng như để đến. Dẫu sao, Châu cũng tiễn bà ra đường.