PHẦN BA
Phần 3 - 4

Trong căn hộ mới không có chỗ cho vợ chồng Châu, bởi vì nó quá chật. Tôi vốn quen với sự gắn bó và bảo bọc cũng đành để Châu ở lại căn nhà cũ sau khi điều đình với ông Phát. Tôi nghĩ là mọi việc tạm ổn định khi tất cả những đứa con tôi đều có việc làm. Lan tiếp tục bán café. Châu vẫn là người giữ xe ở khách sạn. Tôi mong muốn hai đứa con gái lấy chồng, nhưng Thư bảo: “Minh xa quá”. Tôi hiểu là có những điều không thể gần được. Còn Tâm nói: “Luận muốn chờ có nhà riêng”. Hắn chín chắn một cách giáo điều. Như thế là tôi sẽ không có đứa cháu nào cho đến khi niềm vui ấy mất. Bởi vì cả Châu và Lan cũng chẳng muốn có con chung. Những đứa con Lâm thì chỉ biết có ông bà ngoại.
Tôi hơi ngạc nhiên thấy Lan hút thuốc. Vì những đăm chiêu buồn bã nào? Hay một cơn động cỡn bất chợt? Dẫu thế nào thì hẳn nhiên cũng mang một dấu hiệu không hài lòng. Tôi hỏi riêng Lan:
- Con có điều gì buồn phải không?
Khó khăn lắm Lan mới nói được, đại ý người ta lên núi để tu, còn Châu đã xuống núi rồi mà thờ ơ như thiền giả. Không điên mà cũng chẳng tỉnh. Xa vắng biệt mù cõi chiêm bao. Hắn tương tư một nỗi niềm cô tịch.
Châu ơi, sao thế?
Con vẫn đi tìm con trong chỗ hỗn độn này. Những niềm vui đi tìm chỗ trọ. Những nỗi buồn tìm nơi trú ẩn. Người ta thay thế nhau trên một cái giường. Cô diễn viên không tới nữa, hẳn là cô đã tìm được một cái buồng riêng có máy lạnh. Người đàn ông nào đến với cô cũng thế, bởi cái cô cần là tiền. Cái con cần có phải là tiền không, tại sao con lại phải ngồi đây xem những kịch bản tồi? Lan đã phân công con phải lo tiền nhà mỗi tháng, gạo mỗi bữa cơm, quần áo tự mặc, giải trí tự vui. Thôi thì cũng được, có gì phải bận tâm. Cuộc sống vốn thế cho đến khi từ bỏ. Nhưng có phải sống là phải thế? Mẹ đưa con tới trần gian này để làm gì. Nó có phải cái bè đưa ta qua sông mà bên kia đã chắc là gì. Vĩnh cửu chăng, phù ảo chăng. Không biết chắc điều gì, lơ ngơ trên mặt đất, con còn chẳng biết phải đi đâu thì sao nỡ dắt thêm con đàn cháu đống vào chỗ bi lụy này. Thượng đế đã mặc khải, người ta nói thế. Phật cũng đã giác ngộ, người ta đồn vậy. Các đấng tiên tri đời nào cũng có, họ rao giảng đức tin, lừa đảo, thu vén và giết người. Con người thiếu khả năng sống độc lập bị những tiên tri giả xỏ mũi dắt đi như một lũ điên vì ý nghĩa cuộc sống vì hạnh phúc muôn đời sau. Chúng hò reo ầm ĩ, tâng bốc đấng cứu thế. Chúng sát phạt lẫn nhau nhân danh chân lý. Càng điên càng hiển thánh.
Mỗi một ngày con mở mắt lại thấy những giọt nước mắt rơi. Dạ cổ hoài lang, tình phu thê dậm dật trên mọi sinh thể, thế mà tất cả những nền văn minh Yoni-Linga đều đổ vỡ. Con người đã ngộ nhận về bản năng mình. Chỉ những thằng điên là đúng, chúng xác định khả năng siêu việt của con người như một bản năng gốc chưa được khám phá.
Rồi một ngày nào đó con sẽ phải đi. Quả đất tròn biết đâu là phía trước phía sau. Cùng đích cuộc đi là trở về. Con không tin thế. Người ta cần phải vượt qua cái quĩ đạo sinh tử không phải như một phẩm hạnh mà bằng bản năng siêu việt. Tất cả mọi ý chí đều ngông nghênh hư cấu. Những kẻ lập ngôn vĩ cuồng đã chết cả rồi. Chỉ có bản năng mới là hiện thể tồn lưu, bí ẩn và bất diệt. Nó cho phép người ta chọn lựa vô hạn một cảnh giới khác.
Cho con gởi lại Lan và sự âu lo của cô ấy, mẹ hãy đùm bọc như đã đùm bọc con.