Dịch giả:Vantiensinh & Lục Hương
Chương 10
TENGO


MỘT CUỘC CÁCH MẠNG TRIỆT ĐỂ PHẢI ĐỔ MÁU.

     huyển tàu. - Fuka-Eri thốt lên. Sau đó, cô lại nắm lấy tay của Tengo một lần nữa. Điều này xảy ra ngay trước khi tàu vào ga Tachikawa.
Họ bước ra khỏi tàu, đi xuống một cầu thang, và lên một cầu thang khác, để đến một sân ga khác đợi tàu. Fuka-Eri không một lần buông tay Tengo. Họ nhìn giống như một cặp tình nhân, đang rất hạnh phúc trong tình yêu, đối với những người xung quanh họ. Có một sự khá khác biệt về tuổi tác, nhưng Tengo trông trẻ hơn tuổi thực tế của anh. Sự khác biệt về kích thước của họ, cũng có thể làm thích thú một số người xem. Một buổi sáng chủ nhật mùa xuân tràn ngập hạnh phúc.
Dù bàn tay nhỏ bé của cô gái đang nắm lấy tay anh, nhưng trong Tengo không gợi lên chút tình cảm nào với người khác giới. Sức mạnh của cái nắm tay của cô không bao giờ thay đổi. Những ngón tay của cô, giống như sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, đang đo mạch của bệnh nhân một cách tỉ mỉ. Thình lình một ý tưởng đến với Tengo: Có lẽ cô gái này nghĩ rằng chúng tôi có thể giao tiếp không thông qua lời nói, mà qua việc va chạm bằng các ngón tay, và lòng bàn tay. Tuy nhiên, giả sử có một cách giao tiếp như vậy đã thực sự xảy ra, thì nó chỉ đi theo một hướng, chứ không quay trở lại. Bàn tay của Fuka-Eri, có thể hấp thụ những gì trong tâm trí của Tengo, nhưng điều đó không có nghĩa là Tengo, có thể đọc được suy nghĩ của Fuka-Eri. Điều này tất nhiên không làm cho Tengo lo lắng. Chẳng có gì trong tâm trí của anh - không có suy nghĩ hay cảm xúc nào – mà anh phải sợ cô biết.
Tengo phỏng đoán, thậm chí nếu em không có cảm giác đối với tôi về giới tính, thì em cũng sẽ thích tôi về một điều gì đó,. Hoặc ít nhất, em không có một ấn tượng xấu về tôi. Nếu không, dù bất kỳ mục đích nào, thì em sẽ không cùng đi, mà phải nắm lấy tay của tôi như thế này, trong một thời gian dài như vậy.
Có sự thay đổi tại sân ga Oume Line, và họ lên chiếc tàu đang chờ. Trạm Tachikawa này, lại là sự khởi đầu cho đường Oume Line, mà nó dẫn xa về phía phía những ngọn đồi hướng tây bắc của Tokyo. Chiếc tàu đông một cách đáng ngạc nhiên, đầy các người già, và các nhóm gia đình đi bộ đường dài vào Chủ nhật. Tengo và Fuka-Eri đứng gần ngay cửa ra vào.
- Chúng ta dường như đang tham gia vào một chuyến đi dã ngoại. - Tengo nói, nhìn lướt qua đám đông.
- Không có vấn đề khi em tiếp tục nắm tay anh chứ. - Fuka-Eri hỏi Tengo. Cô đã không thả tay ra, ngay cả sau khi họ lên tàu.
- Không sao. – Tengo đáp. - Tất nhiên.
Fuka-Eri dường như cảm thấy nhẹ nhõm, và tiếp tục nắm tay của anh. Ngón tay và lòng bàn tay trơn láng hơn bao giờ hết, và không có mồ hôi. Chúng vẫn dường như đang cố gắng để tìm, và xác minh một cái gì đó bên trong anh.
- Anh đã không còn sợ nữa. - Cô hỏi mà không có một dấu hỏi.
- Ừ, anh ổn. - Tengo trả lời. Anh đã không nói dối. Cuộc tấn công làm anh hoảng loạn vào buổi sáng Chủ Nhật, đã chắc chắn bị mất hiệu lực của nó, có lẽ là nhờ Fuka-Eri nắm lấy tay của anh. Anh đã không còn đổ mồ hôi, cũng không phải nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Các ảo giác đã không ghé thăm anh, và hơi thở của anh đã bình tĩnh như thường lệ.
- Thế thì tốt. - Cô nói mà không cần uốn lưỡi.
Đúng, thật là tốt. Tengo cũng nghĩ như vậy.
Một thông báo nhanh chóng, và ngắn gọn vang lên, cho hành khách biết là sẽ cho chiếc tàu khởi hành sớm, đồng thời những cánh cửa tự động đóng lại rầm rầm, tạo nên một sự rùng mình cho con tàu, giống như một động vật cổ đại khổng lồ, đã thức dậy từ một giấc ngủ dài. Con tàu từ từ rời sân ga.
Vẫn đang còn tay trong tay với Fuka-Eri, Tengo xem phong cảnh trôi qua cửa sổ xe lửa. Lúc đầu, nó chỉ là cảnh quan khu vực dân cư bình thường, nhưng càng đi xa hơn, thì đồng bằng Musashino nhường chỗ cho vùng núi kéo dài. Sau khi dừng lại hơn chục lần, đường ray hai làn đường thu hẹp xuống thành một đường duy nhất, và họ đã phải chuyển sang một chuyến tàu bốn toa. Các ngọn núi xung quanh đã trở nên ngày càng rõ. Bây giờ trung tâm thành phố Tokyo đã mất hút trong tầm mắt. Những ngọn đồi ở đây vẫn giữ khung cảnh khô héo, úa tàn của mùa đông, mà không mang lại màu xanh rực rỡ của mùa xuân. Mùi của không khí cũng khác, Tengo nhận ra, khi những cánh cửa mở ra tại mỗi trạm dừng, và độ tinh tế của âm thanh cũng khác. Các cánh đồng nằm dọc theo đường ray, và các trang trại càng tăng lên về số lượng. Loại xe bán tải cũng nhiều hơn xe hơi. Tengo nghĩ, chúng tôi đã thực sự đi một chặng đường rất dài. Và chúng tôi phải đi xa tới đâu?
- Đừng lo. - Fuka-Eri nói, như thể cô đã đọc được ý nghĩ của anh.
Tengo lặng lẽ gật đầu. Anh nghĩ, tôi không biết nữa, có cảm giác như tôi đang nắm tay em, để đến gặp cha mẹ của em, yêu cầu họ cho tôi được cưới em.
Cuối cùng, sau năm điểm dừng trên đường ray duy nhất, họ tới một trạm có tên gọi là Futamatao. Tengo chưa hề bao giờ nghe nói về nơi này trước đây. Thật là một cái tên lạ đời. Cái đuôi chia hai? Trạm nhỏ này là một tòa nhà gỗ cũ kỹ. Năm hành khách khác xuống cùng với họ. Không có ai lên tàu. Mọi người đến Futamatao, chỉ để hít thở không khí trong lành trên những con đường mòn trên núi, và ở đây hoàn toàn không có một nhà hát, một sàn nhảy hoang dã, hay một phòng trưng bày Aston Martin để ghé thăm, hay có thể ăn món Gratin de homard trong một nhà hàng nổi tiếng của Pháp. Có thể thấy điều đó rõ ràng từ quần áo của hành khách rời tàu ở nơi đây.
Không có một cửa hàng nào cạnh sân ga, và cũng không có người. Chỉ có một chiếc xe taxi đậu ở đó. Nó xuất hiện bất cứ khi nào có dấu hiệu của một tàu trong lịch trình đến đây. Fuka-Eri gõ trên cửa kính, và cửa sau xe được mở ra. Cô cúi người vào bên trong, và ra hiệu cho Tengo vào theo cô. Cánh cửa đóng lại, Fuka-Eri nói một câu ngắn với lái xe, về nơi cô muốn đi, và ông ta gật đầu đáp ứng.
Chặng đường không dài lắm cho một chuyến xe taxi, nhưng tuyến đường này địa hình rất phức tạp. Họ đã đi lên một ngọn đồi dốc, và sau đó đổ dốc dọc theo con đường hẹp của trang trại, nơi có đoạn chỉ vừa đủ để vượt qua những xe tải khác. Số lượng các khúc cua, và quẹo gấp không đếm xuể, nhưng người lái xe hầu như không chậm lại cho bất kỳ đoạn nào. Tengo nắm chặt tay nắm của cánh cửa, trong tình trạng căng thẳng. Cuối cùng, xe taxi đã dừng lại, sau khi leo lên một ngọn đồi dốc cao đáng sợ, như là một con dốc tập trượt tuyết, và có lẽ nó là đỉnh của một ngọn núi nhỏ. Tôi cảm thấy chuyến đi taxi này, còn hơn là chơi trò chơi xoay vòng ở công viên giải trí. Tengo rút 2.000 yen từ ví của mình để thanh toán, và nhận lại tiền thừa cùng hóa đơn.
Một chiếc Mitsubishi Pajero màu đen, và một chiếc Jaguar cỡ lớn màu xanh lá cây đậu ở phía trước một ngôi nhà Nhật Bản cũ kỹ. Chiếc Pajero mới và sáng bóng, còn chiếc Jaguar là loại đời cũ phủ đầy bụi trắng, gần như che lấp hết màu sắc của nó. Nhìn nó có vẻ như lâu rồi chưa sử dụng. Không khí cực kỳ trong lành, và một sự tĩnh lặng tràn ngập không gian xung quanh. Là một sự tĩnh lặng tịch mịch, mà làm cho ta phải tự điều chỉnh mình, để thích ứng với nó. Bầu trời xanh trong vắt, dường như đã được nâng lên rất cao, và sự ấm áp của ánh nắng mặt trời chạm nhẹ nhàng vào da, mỗi khi nó chiếu vào. Tengo nghe văng vẳng tiếng kêu buồn thảm của một con chim vang lên ở đâu đó, nhưng anh không thể nhìn thấy con chim.
Ngôi nhà lớn và thanh lịch. Rõ ràng là nó đã được xây dựng từ rất lâu, nhưng nó cũng đã được chăm sóc rất cẩn thận. Những cây và bụi cây trong sân trước được cắt tỉa rất đẹp mắt. Một số cây được định hình hoàn hảo và tựa như chúng là những mô hình bằng nhựa. Một cây thông lớn tỏa một cái bóng rộng lớn trên mặt đất. Nhìn ở khoảng cách gần thì mới có thể thấy được ngôi nhà. Tengo đoán rằng một người không ưa tiếp xúc với con người, mới cho xây dựng một ngôi nhà ở một nơi bất tiện như vậy.
Vặn cái núm cửa gây nên một tiếng vang, Fuka-Eri đi qua cánh cửa trước không khóa, và ra hiệu cho Tengo đi theo cô. Không có ai đến để chào đón họ. Họ bỏ giày ra trong im lặng, trước một tiền sảnh vô cùng lớn. Sàn gỗ bóng láng của hành lang, làm cho họ cảm thấy mát rượi, khi đi trên nó bằng đôi chân mang vớ, để đến phòng tiếp khách to lớn, và rộng rãi. Các cửa sổ mở ra một cái nhìn toàn cảnh về các ngọn núi, thấp ở phía dưới chúng có một dòng sông uốn khúc lượn quanh, và ánh nắng mặt trời đang phản chiếu lung linh trên bề mặt của dòng sông. Thật là một khung cảnh tuyệt vời, nhưng Tengo đã không có tâm trạng nào để tận hưởng khung cảnh thiên nhiên. Fuka-Eri mời anh ngồi xuống một chiếc ghế sofa lớn, và rời khỏi phòng mà không nói một lời. Các ghế sofa bốc lên mùi của một quá khứ xa xôi nào đó, nhưng xa bao nhiêu thì Tengo không thể nói được.
Phòng tiếp khách gần như không trang trí gì hết. Có một cái bàn thấp được làm từ một tấm ván dày. Không có gì nằm trên nó - không có gạt tàn, không có khăn trải bàn. Không có tranh treo trên các bức tường. Không có đồng hồ, lịch, không có bình hoa. Không có tủ, không có tạp chí, không có sách. Nền được phủ một tấm thảm cũ đã bị phai mờ, hoa văn của nó hầu như không thể được nhận ra, và ghế sofa cùng vài chiếc ghế nhỏ khác cũ kỹ không kém. Không có gì khác, ngoài chiếc ghế sofa to bè mà Tengo đang ngồi, và ba cái ghế nhỏ phù hợp với nó. Có một lò sưởi lớn, nhưng nó cho thấy không có dấu hiệu đã sử dụng gần đây. Vào một buổi sáng giữa tháng tư, trong phòng là rất lạnh, giống như là cái lạnh đã thấm vào qua mùa đông, và đã quyết định ở lại đây thêm một thời gian nữa. Chắc là nhiều tháng, nhiều năm dài trôi qua, căn phòng đã quyết tâm không chào đón bất kỳ khách nào ghé thăm nó. Fuka-Eri đã trở lại, và ngồi xuống bên cạnh Tengo, vẫn không nói một lời.
Không ai nói gì, và thời gian im lặng kéo dài. Fuka-Eri khép mình trong thế giới bí ẩn của riêng cô, trong khi Tengo cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh, bằng một vài hơi thở sâu nhẹ nhàng. Ngoại trừ tiếng chim kêu thường xuyên từ xa vọng tới, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tengo lắng nghe sự im lặng, mà nó dường như mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Nó không chỉ đơn giản là sự im lặng thiếu âm thanh bình thường. Sự im lặng này, đang cố gắng nói cho anh một cái gì đó về chính bản thân nó. Không có chủ ý, anh liếc nhìn đồng hồ. Ngẩng mặt lên, anh liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, và sau đó lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Một khoảng thời gian khó khăn đã trôi qua. Thời gian luôn luôn chạy chậm vào các buổi sáng chủ nhật.
Mười phút đã trôi qua trong yên lặng. Rồi đột nhiên, không có một dấu hiệu cảnh báo, cánh cửa đột ngột mở ra, và một người đàn ông gầy ốm, bước nhanh vào phòng khách bằng những bước chân nhẹ nhàng. Tuổi của ông vào khoảng hơn lục tuần. Ông cao khoảng năm foot ba, nhưng tư thế tuyệt vời của ông, làm cho mọi người đều ấn tượng khi nhìn thấy ông. Lưng ông thẳng tưng, như thể nó có kẹp một thanh thép ở bên trong, và ông giữ khuôn mặt mình nhìn xuống theo phép lịch sự. Đôi lông mày của ông thật rậm, và ông đeo một cặp kính có gọng dày màu đen, dường như để tạo cho mọi người phải có cảm giác lễ phép khi thấy ông. Chuyển động của ông được thực hiện như là một bộ máy tinh tế, với các bộ phận của nó, được thiết kế nhỏ gọn và hiệu quả. Tengo đứng lên, và định giới thiệu mình, nhưng ông đã nhanh chóng ra dấu cho anh ngồi yên. Tengo ngồi trở lại, trong khi ông như lao mình dễ dàng ngồi vào ghế đối mặt với anh, như là ông đang trong cùng một cuộc đua với Tengo. Ông quan sát Tengo một lúc lâu, và không nói gì. Cái nhìn của ông không chính xác là soi mói, nhưng đôi mắt của ông dường như thu lấy tất cả mọi thứ, thu hẹp và mở rộng như màn che của một máy ảnh, mà các nhiếp ảnh gia thực hiện khi điều chỉnh độ mở của ống kính.
Ông mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, và quần len màu xám đen. Mỗi thứ trông như đã được mặc hàng ngày, và chắc cũng đã phải hơn chục năm. Chúng thật phù hợp với cơ thể của ông, nhưng nhìn chúng thật mòn xơ xác. Đây không phải là một người chú ý nhiều đến việc ăn mặc của mình. Hoặc có lẽ, ông không có những người gần gũi chăm sóc cho việc ăn mặc cho ông. Bộ tóc thưa của ông làm nổi lên hình dạng thon dài của cái đầu ông, nhìn từ trước ra sau. Má ông hóp lại, và hàm bạnh ra thành một hình vuông. Đôi môi nhỏ tròn trịa, là một đặc điểm khác biệt của ông, hoàn toàn không phù hợp với những người ở lứa tuổi của ông. Chiếc dao cạo, có lẽ đã làm vài vết sướt trên khuôn mặt của ông - hoặc cũng có thể nó chỉ là bóng của ánh sáng. Ánh nắng mặt trời sau núi chiếu qua các cửa sổ, dường như là lạ với Tengo, không giống như ánh nắng mặt trời mà anh vẫn thường thấy.
- Bác xin lỗi cháu, vì phải để cháu đến tận đây. - Ông nói. Ông nói chuyện với một ngữ điệu thật rõ ràng bất thường, giống như một người đã lâu quen nói chuyện trước công chúng - và có lẽ nói về các chủ đề một cách trôi chảy. – Thật không dễ dàng cho bác, khi phải rời khỏi nơi này, vì vậy tất cả những gì bác có thể làm, là mời cháu đi một quãng đường xa đầy mệt nhọc đến đây.
Tengo thưa lại với ông là không vấn đề gì. Anh giới thiệu với ông về tên của mình, và xin lỗi vì không có một cái card visit.
- Tên bác là Ebisuno. - Ông nói. – Bác cũng không có card.
- Bác tên là ‘Ebisuno’? - Tengo hỏi lại.
- Mọi người đều gọi bác là" Giáo sư. "Bác không biết tại sao, nhưng ngay cả con gái bác cũng gọi bác là “Giáo sư.”
- Bác có thể viết tên của bác cho cháu được không?
- Quả thật đó là một cái tên khác thường. Bác hầu như không bao giờ nhìn thấy ai có tên giống như thế. Eri, cháu viết tên bác cho anh ấy xem nhé?
Fuka-Eri gật đầu, lấy ra một cuốn sổ tay, và từ từ, thật cẩn thận, viết các ký tự tên của ông đưa cho Tengo, trên một tờ giấy trắng bằng một cây bút bi. Từ "Ebisu" là tên nhân vật, thường được sử dụng cho các bộ lạc hoang dã cổ xưa ở miền Bắc của Nhật Bản. Còn từ "no" thì đồng nghĩa với "lĩnh vực." Theo cách mà Fuka-Eri viết chúng, hai từ này giống như cào vào một viên gạch bằng một cái móng tay, và bản thân chúng trong mỗi từ có một phong cách nhất định của riêng mình.
- Trong tiếng Anh, tên của bác có thể tạm dịch là 'lĩnh vực man rợ" – quả là hoàn hảo cho một nhà nhân chủng học văn hóa, chính xác những gì bác đã từng làm. " Môi của giáo sư hình thành gần như là một nụ cười, nhưng đôi mắt của ông không cười. - Bác đã bỏ sự nghiên cứu đó từ rất lâu. Và bây giờ, bác đang toàn tâm làm một công việc khác. Có thể nói, bác đang sống trong một “lĩnh vực man rợ " mới.
Chắc chắn, tên của Giáo sư là một tên lạ, nhưng Tengo lại cảm thấy nó quen thuộc. Anh nhớ một cách chắc chắn, là đã có một học giả nổi tiếng tên là Ebisuno vào cuối những năm sáu mươi, đã xuất bản một số cuốn sách bán rất chạy. Anh không nhớ những cuốn sách viết về cái gì, nhưng tên của ông ta, ít nhất vẫn còn nằm đâu đó trong bộ nhớ của anh. Một nơi nào đó trên đường đời anh đi, anh đã từng gặp phải nó.
- Cháu nghĩ rằng, cháu đã từng nghe tên của bác trước đây. - Tengo thốt lên.
- Có lẽ vậy. - Giáo sư đáp, nhìn xa xăm, như thể nói về một người nào đó không có mặt. - Trong bất kỳ trường hợp nào, thì nó cũng đã là quá khứ rất xa xôi.
Tengo có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Fuka-Eri ngồi bên cạnh anh - chậm, và sâu.
- Cháu là Tengo Kawana. - Giáo sư nói như đang đọc một cái tên trên thẻ.
- Dạ, Đúng vậy. - Tengo trả lời.
- Cháu học chuyên ngành toán tại trường đại học, và bây giờ cháu dạy toán một trường luyện thi tư nhân ở Yoyogi. - Giáo sư nói. - Tuy nhiên, cháu cũng viết tiểu thuyết. Đó là những gì Eri đã cho bác biết. Đúng vậy không?
- Dạ đúng. - Tengo trả lời.
- Cháu nhìn chẳng giống một giáo viên toán. Và cũng chẳng giống như một nhà văn.
Tengo cười bối rối, và nói:
- Có người đã từng nói chính xác điều tương tự như bác trước đây. Có lẽ đó chính là con người của cháu.
- Bác không ám chỉ nó theo một nghĩa xấu nào đâu. - Giáo sư nói, ấn tay đẩy lại gọng kính đen của ông sát vào mắt. - Không có vấn đề gì nếu cháu không giống hai loại người trên. Chỉ đơn thuần là cháu không phù hợp với một khuôn mẫu định sẵn.
- Cháu rất vinh dự khi nghe bác nói như thế. Cháu chẳng phải là nhà văn. Cháu vẫn chỉ cố gắng để viết tiểu thuyết.
- Đang cố gắng.
- Dạ. Vẫn còn nhiều thứ dở dang, và chưa được tốt lắm.
- Bác hiểu. - Giáo sư nói. Sau đó, như thể ông để ý tới cái lạnh thấm sâu trong căn phòng, ông cọ xát hai bàn tay của mình với nhau. - Bác cũng nghe nói rằng, cháu sẽ viết lại tiểu thuyết của Eri với hy vọng rằng, em nó có thể giành được chiến thắng giải thưởng nhà văn mới của một tạp chí văn học. Cháu đang lập kế hoạch để dựng em nó lên trước công chúng, dưới tư cách một nhà văn. Bác nói như vậy có đúng không?
- Về cơ bản, bác nói là chính xác. – Tengo đáp. - Một anh biên tập viên tên là Komatsu đã đưa ra ý tưởng như thế. Cháu không biết là kế hoạch có thật sự thành công hay không, cho dù cần phải xét tới về vấn đề đạo đức trong công việc này. Vai trò duy nhất của cháu, là sửa đổi phong cách của tác phẩm Air Chrysalis. Cháu chỉ đóng vai trò là một kỹ thuật viên. Komatsu mới là người chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ khác.
Giáo sư tập trung suy nghĩ một lúc. Trong căn phòng im lặng, Tengo gần như có thể nghe thấy não của mình đang làm việc. Giáo sư sau đó nói:
- Người biên tập này, anh Komatsu, đã đưa ra ý tưởng, và cháu đang hợp tác với anh ta về mặt kỹ thuật.
- Dạ. Đúng vậy.
- Bác là một học giả, và, để cho cháu biết sự thật, bác chưa bao giờ có nhiệt tình để đọc tiểu thuyết. Bác không biết bất cứ điều gì về tập quán trong thế giới viết, và xuất bản tiểu thuyết, nhưng nghe những gì về kế hoạch cháu đã nói, bác cảm giác như một kiểu gian lận. Bác nói có sai không?
- Dạ không. Bác nói không sai. Cháu cũng thấy như thế. –Tengo trả lời.
Giáo sư hơi cau mày một chút:
- Cháu rõ ràng là có nghi ngờ đạo đức về kế hoạch này, và cháu vẫn đang có ý định thực hiện nó, vậy thì cháu đã không thể làm chủ được bản thân mình.
- Dạ không. Không chính xác là cháu không làm chủ được bản thân, mà chính là cháu đã xác định sẽ làm việc này. Chính xác là như thế.
- Và tại sao lại như vậy?
- Đó là những gì mà cháu đã tự hỏi mình trong suốt cả tuần. - Tengo nói một cách trung thực.
Giáo sư và Fuka-Eri im lặng chờ đợi để Tengo tiếp tục.
- Suy luận, cảm giác, bản năng - Chúng đã cầu xin cháu hãy thoát ra khỏi chuyện này, càng nhanh càng tốt. Con người cháu về cơ bản, là thuộc loại người thận trọng, và cảnh giác cao. Cháu không thích cờ bạc, hoặc cơ hội. Nói chung, cháu có thể coi là một kẻ hèn nhát. Nhưng trong chuyện này thì lại khác. Cháu đã không thể tự mình nói không, với kế hoạch của anh Komatsu, dù biết rằng mình lao vào chuyện này, là rất nguy hiểm. Và lý do duy nhất, để cháu làm chuyện này, là vì cháu đã thực sự bị hút hồn bởi Air Chrysalis. Nếu nó là một tác phẩm nào khác, cháu đã phủi tay từ chối.
Giáo sư nhìn Tengo một cách chế nhạo:
- Nói như vậy, có nghĩa là cháu đã không quan tâm đến sự gian lận của kế hoạch, mà chỉ quan tâm sâu sắc đến việc viết lại tác phẩm. Phải vậy không?
- Dạ đúng. Nó còn hơn là ‘quan tâm sâu sắc’, như bác nói. Nếu Air Chrysalis được viết lại, thì phải là chính tay cháu viết, chứ cháu không muốn để cho bất cứ ai khác làm điều đó.
- Bác hiểu. - Giáo sư nói. Sau đó, ông nhăn mặt, như thể ông đã vô tình ăn trúng một cái gì đó thật chua trong miệng của mình. - Bác nghĩ, bác hiểu cảm xúc của cháu trong chuyện này. Nhưng còn Komatsu thì sao? Anh ta muốn gì trong chuyện này? Tiền? Hay sự nổi tiếng?
- Cháu nói thật với bác. Cháu không chắc là anh Komatsu muốn gì. – Tengo đáp. - Nhưng theo cháu thì nó là một cái gì đó, còn lớn hơn cả tiền bạc, hay danh vọng.
- Vậy thì nó là cái gì?
- Thưa bác. Cháu nghĩ anh Komatsu đã không có những động cơ nói trên, bởi vì anh ta thuộc loại người bị ám ảnh với văn học. Loại người kiểu như anh ta, đang cố gắng tìm kiếm một tác phẩm, và nếu tìm thấy, dù chỉ một lần trong cuộc đời của mình, một tác phẩm để đời. Anh ta sẽ trân trọng đặt nó trên khay, và giới thiệu nó đến thế giới.
Giáo sư giữ cái nhìn cố định vào Tengo một lúc. Sau đó, ông nói:
- Có nghĩa là cháu, và anh ta có những động cơ rất khác nhau - động cơ của hai người không có gì liên quan đến tiền bạc, hay sự nổi tiếng.
- Bác nói đúng.
- Dù động cơ của hai người là gì, thì kế hoạch này, như cháu nói, vẫn rất nguy hiểm. Nếu sự thật bị lộ ra vào một lúc nào đó, nó sẽ chắc chắn gây ra một vụ bê bối, và sự chỉ trích của công chúng sẽ không bị giới hạn với cháu, và anh Komatsu. Nó có thể giáng một đòn chí tử, vào cuộc sống của Eri ở tuổi mười bảy. Đây mới chính là điều bác lo lắng nhất.
- Bác lo lắng là phải. - Tengo gật đầu thêm. - Bác nói hoàn toàn đúng.
Không gian xung quanh Giáo sư như đông đặc, đôi lông mày màu đen của ông nhíu lại:
- Vậy là cháu đang nói với bác, là cháu muốn là người viết lại Air Chrysalis, ngay cả khi nó có thể đặt Eri trong vòng nguy hiểm.
- Như cháu đã từng nói, đó là vì mong muốn của cháu đến từ một nơi, mà lý trí và cảm giác thông thường không thể giải thích được. Tất nhiên, cháu muốn bảo vệ Eri càng nhiều càng tốt, nhưng cháu không thể hứa rằng em nó sẽ không bao giờ bị tổn hại trong chuyện này. Nếu như cháu hứa, thì đó sẽ là một lời nói dối.
- Bác hiểu rồi. - Giáo sư nói. Sau đó, ông hắng giọng như muốn đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc thảo luận. – Ít nhất, cháu có vẻ là một con người trung thực.
- Cháu đang cố gắng để bác hiểu được cháu.
Giáo sư nhìn trân trân vào bàn tay đặt trên đầu gối của mình, như thể ông chưa bao giờ thấy chúng trước đây. Đầu tiên, ông nhìn vào lưng của bàn tay của mình, sau đó ông lật chúng lên, và nhìn vào lòng bàn tay. Cuối cùng, ông ngẩng mặt lên, và nói:
- Vậy, anh biên tập viên, Komatsu, anh ta nghĩ rằng kế hoạch của anh ta thực sự có hiệu quả?
- Cái nhìn của Komatsu luôn luôn xem xét cả hai mặt của tất cả mọi thứ. – Tengo đáp. - Một mặt tốt, và một mặt không – quá - xấu.
Giáo sư mỉm cười:
- Quả là một quan điểm khác thường nhất. Phải chăng Komatsu là một người lạc quan, hay là anh ta tự tin?
- Dạ không. – Tengo nói. – Anh ta chỉ hoài nghi.
Giáo sư lắc đầu nhẹ:
- Khi anh ta hoài nghi, thì anh ta có thể trở thành một người lạc quan, hoặc anh ta trở nên tự tin. Phải vậy không?
- Anh ta có thể có khuynh hướng trở nên như vậy.
- Có vẻ anh ta là một người đàn ông khó đối phó.
- Dạ đúng. Anh ta là một người đàn ông khá khó khăn để đối phó. – Tengo đồng ý. - Tuy nhiên, anh ta không phải là một kẻ lừa gạt.
Giáo sư thở ra một hơi dài, và chậm. Sau đó, ông quay sang Fuka-Eri.
- Cháu thấy nó thế nào, Eri? Cháu nghĩ gì về kế hoạch này?
Fuka-Eri nhìn sững vào một điểm nào đó trong không gian mất một lúc.Cuối cùng cô thốt lên:
- Dạ được.
- Ý cháu muốn nói, cháu sẽ để cho anh Kawana đây viết lại Air Chrysalis?
- Dạ. – Cô trả lời.
- Nó có thể gây ra cho cháu rất nhiều rắc rối.
Fuka-Eri không trả lời câu này. Cô nắm chặt cổ áo len ngay cổ, nhưng cử chỉ đó là một biểu hiện trực tiếp thay cho câu trả lời.
- Em nó đã đồng ý. - Giáo sư nói bằng một giọng nói như của người thua cuộc.
Tengo nhìn vào đôi bàn tay nhỏ của cô, chúng đã được cuộn lại thành nắm đấm.
- Dù vậy, vẫn còn một vấn đề khác. - Giáo sư nói với Tengo. - Cháu cùng với kế hoạch của anh Komatsu, nhằm để xuất bản Air Chrysalis, và sẽ giới thiệu Eri ra trước công chúng, với vai trò của một tiểu thuyết gia, nhưng em nó lại mắc chứng bệnh khó đọc. Cháu có biết điều đó không?
- Cháu vừa mới biết trên xe lửa, vào buổi sáng này.
- Em nó đã bị như vậy từ khi sinh ra. Ở trường, họ lại nghĩ rằng em nó bị một chứng bệnh chậm phát triển, nhưng em nó thực sự rất thông minh - thậm chí còn khá là thông thái. Tuy nhiên, chứng khó đọc của em nó không thể giúp cho kế hoạch của cháu được dễ dàng.
- Có bao nhiêu người biết về điều này?
- Chỉ những người thân cận với Eri mới biết được, có tất cả là ba người. - Giáo sư đáp. – Tất nhiên là bác, Azami con gái bác, và người thứ ba là cháu. Ngoài ra không có ai khác biết được.
- Ý bác muốn nói là giáo viên đã từng dạy em, cũng không biết?
- Không. Họ không biết. Nó chỉ là một trường học nhỏ ở nông thôn. Các giáo viên, thậm chí chắc còn chưa bao giờ nghe nói về chứng khó đọc. Và bên cạnh đó, em nó chỉ đi học được một thời gian ngắn.
- Như vậy, chúng ta phải giấu đi điều này.
Giáo sư nhìn Tengo một lúc, như thể ông đang đánh giá giá trị của khuôn mặt anh.
- Eri dường như rất tin tưởng cháu. – Sau đó, ông nói. - Bác không biết tại sao. Và bác …
Tengo chờ đợi ông tiếp tục.
- Và bác tin tưởng Eri. Vì vậy, nếu em nó cho phép cháu viết lại tiểu thuyết của nó, thì bác đành chấp thuận. Mặt khác, nếu cháu thực sự tiến hành công việc như kế hoạch định sẵn, thì có một vài điều cháu nên biết về Eri.
Giáo sư quét tay nhẹ trên đầu gối phải của mình nhiều lần, như thể ông cần tìm một mảnh giấy nhỏ, mà nó viết sẵn những chủ đề ông đang cần nói:
- Ví dụ như thời thơ ấu của em nó đã trải qua như thế nào, nơi mà em nó đã từng sống ở đâu, và làm thế nào mà bác đã trở thành người chịu trách nhiệm về em nó. Đó thực sự là cả một câu chuyện dài.
- Cháu sẵn sàng nghe bác nói. – Tengo đáp.
Đang ở cạnh anh trên ghế sofa, Fuka-Eri ngồi thẳng lên, vẫn giữ cổ áo len kẹp ngay cổ.
- Vậy bác sẽ kể cho cháu nghe. - Giáo sư nói. - Câu chuyện xảy ra vào những năm sáu mươi. Cha của Eri, và bác vốn là đôi bạn thân trong một thời gian dài. Bác lớn hơn mười tuổi, và cả hai đều giảng dạy trong cùng một khoa tại một trường đại học. Tính cách và thế giới quan của hai người rất khác nhau, nhưng vì một lý do nào đó, cả hai bác lại đã chơi rất thân với nhau. Cả hai đều kết hôn muộn, và đều có con gái ngay sau khi kết hôn. Cả hai cùng sống trong căn hộ xây dựng dành cho giảng viên, và gia đình của hai bác đã luôn luôn cùng sống với nhau rất vui vẻ. Một cách chuyên nghiệp, hai bác cũng đã làm rất tốt công việc giảng dạy của mình. Mọi người bắt đầu chú ý đến hai bác như là 'những ngôi sao mới của trường’, và cả hai bác thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Đó quả là một quãng thời gian rất thú vị cho cả hai.
- Nhưng vào cuối những năm sáu mươi, mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách tồi tệ. Việc gia hạn lần thứ hai của Hiệp ước An ninh Mỹ-Nhật vào năm 1970, và nó đã dẫn đến phong trào phản đối của sinh viên. Họ phong toả các trường đại học, chiến đấu với cảnh sát chống bạo động, đã có những tranh chấp đẫm máu giữa hai bên, và kết quả là, nhiều người đã chết. Tất cả điều này quá sức chịu đựng của bác, và bác quyết định rời khỏi trường đại học. Bác chưa bao giờ nghĩ những chuyện như vậy, phù hợp cho một cuộc sống học tập, và một khi những cuộc biểu tình, và bạo loạn bắt đầu, bác đã trở nên buồn chán. Đã có sự thành lập lực lượng cánh tả: bác thực sự không quan tâm. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một cuộc đụng độ giữa các tổ chức, và bác chỉ đơn giản, là không tin tưởng dưới bất kỳ hình thức nào về các tổ chức, dù cho nó là lớn hay nhỏ. Vào lúc đó, cháu chắc là chưa đủ tuổi để được học trong những trường đại học.
- Dạ không. Tất cả các cuộc bạo động đã chết, vào lúc cháu bắt đầu vào Đại học.
- Cháu muốn nói là cuộc vui đã kết thúc.
- Dạ đúng.
Giáo sư giơ bàn tay của mình lên một lát rồi hạ xuống đầu gối trở lại:
- Vì vậy, bác đã bỏ trường đại học, và hai năm sau đó cha của Eri cũng phải rời đi. Vào thời điểm đó, ông là một người rất tin tưởng vào tư tưởng cách mạng của Mao Trạch Đông, và ủng hộ Cách mạng Văn hóa của Trung Quốc. Cả hai bác đều hầu như không biết gì trong những ngày này, về những sự khủng khiếp, và vô nhân đạo, mà cuộc Cách mạng Văn hóa đã có thể làm được. Nó thậm chí vào lúc đó, trở nên hợp thời với một số trí thức, đang gối đầu giường cuốn sách đỏ nhỏ của Mao. Cha của Eri đã theo nó đi xa như thế, và ông đã tổ chức một nhóm các học sinh, thành một loại Hồng vệ binh trong khuôn viên của trường, ông cũng tham gia cuộc đình công chống lại trường đại học. Một số sinh viên cùng tư tưởng của trường khác, cũng đến tham gia vào tổ chức của ông, và trong một lúc nào đó, dưới sự lãnh đạo của ông, phe của ông đã trở nên khá lớn mạnh. Sau đó, trong cơn bão của cảnh sát chống bạo động, tấn công vào trong khuôn viên trường. Ông đã bị bắn cùng với các sinh viên của mình, sau đó, ông bị bắt cùng với họ, bị khép tội, và kết án. Điều này dẫn đến việc sa thải ông ra khỏi trường đại học. Eri lúc đó vẫn còn là một cô gái nhỏ, và có lẽ không nhớ bất kỳ điều gì về chuyện này.