Dịch giả: Nguyễn Duy Chính
Hồi 6(b)
THÙY GIA TỬ ĐỆ THÙY GIA VIỆN

Chàng là con cái nhà ai,

Để cho thiếp phải trúc mai đi tìm?

*

Nói hai chữ “thiếp” rồi không nói thêm được nữa. Đoàn Dự thấy nàng mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, trông thật kiều diễm, càng thấy yêu hơn nói nhỏ:
- Ta mong còn chưa được, nàng yên tâm, mẹ ta cũng thương em lắm.
Mộc Uyển Thanh sắp khóc bỗng bật cười hạ giọng:
- Mẹ anh có thích em hay không, điều đó đâu phải là chủ yếu.
Ý nàng muốn bảo là “chỉ cần anh yêu em thế cũng đủ rồi”. Đoàn Dự nghe vậy bỗng nổi sóng tình, đưa mắt thấy mẹ đang nhìn mình cười nửa miệng bối rối không để đâu cho hết.
Đến khoảng giờ thân thì chỉ còn cách thành Đại Lý chừng hai ba chục dặm thấy xa xa trước mặt bụi bay mù mịt, khoảng một nghìn kỵ binh xếp thành hàng ngũ chạy tới, hai bên hai lá cờ màu vàng nhạt phất phới bay, một bên thêu “Trấn Nam” hai chữ màu đỏ, còn một bên thêu hai chữ “Bảo Quốc” màu đen. Đoàn Dự kêu lên:
- Mẹ ơi, cha con đích thân ra đón mẹ kìa.
Ngọc Hư tản nhân hừ một tiếng ghìm cương đứng lại. Bọn Cao Thăng Thái tất cả lập tức xuống ngựa, đứng tránh ra hai bên đường. Đoàn Dự giục ngựa chạy lên, Mộc Uyển Thanh chần chừ rồi cũng đuổi theo sau.
Chỉ giây lát hai bên đến gần, Đoàn Dự kêu lớn:
- Gia gia, mẹ con về đây.
Hai tên kỳ thủ liền giạt qua hai bên, một người mặc áo bào tía, cưỡi một con ngựa trắng cao lớn chạy vọt lên, quát lớn:
- Dự nhi, mi quả thật quấy phá quá lắm, làm cho Cao thúc thúc phải bị trọng thương, ta phải đánh cho gãy hai đùi mi mới xong.
Người áo bào tía kia mặt hình chữ quốc, thần thái uy nghiêm, mắt to mày rậm, chỉ thoáng trông đã biết là bậc vương giả, thấy con lành lặn trở về, tuy ba phần giận dữ không khỏi bảy phần mừng rỡ. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Cũng may Đoàn lang tướng mạo giống mẹ nhiều hơn, không giống cha. Nếu như chàng mặt mày cũng hầm hầm hung dữ như bố, ta thật chẳng ưa chút nào”.
Đoàn Dự giật cương vọt lên, cười nói:
- Cha ơi, lão nhân gia khỏe chứ?
Người áo bào tía vẫn hầm hầm:
- Khỏe ở chỗ nào? Chưa chết vì bực tức cũng là may.
Đoàn Dự cười giả lả:
- Nếu như con không đi ra ngoài thì làm sao đón được mẹ quay về. Nhi tử lập được chút công lao hãn mã này, cũng không phải nhỏ. Cha ơi, thôi thì lấy công chuộc tội, cha đừng giận con nhé.
Người áo bào tía hừ một tiếng nói:
- Dẫu ta có tha cho ngươi thì bá phụ ngươi cũng không dung cho đâu.
Ông kẹp hai chân thúc một cái, con bạch mã chạy tới như bay về phía Ngọc Hư tản nhân. Mộc Uyển Thanh thấy đội kỵ binh ai nấy mặc áo gấm, giáp trụ sáng choang, binh khí lấp loáng, hai chục người đi đầu tay cầm nghi trượng, một bên là tấm biển sơn son viết một hàng sáu chữ “Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn”, bên kia là một tấm biển vẽ đầu hổ trên viết sáu chữ “Bảo Quốc Đại Tướng Quân Đoàn”. Nàng tuy là loại gái ngang bướng không sợ trời đất gì cả nhưng thấy khí thế uy nghi, trong bụng không khỏi phập phồng, hỏi Đoàn Dự:
- Này, vị Trấn Nam Vương Bảo Quốc Đại Tướng Quân là cha chàng đấy ư?
Đoàn Dự mỉm cười gật đầu, nói sẽ:
- Đó là bố chồng em đó.
Mộc Uyển Thanh ghìm cương đứng lại thẫn thờ, trong phút chốc thấy lòng thật là trống trải. Nàng ngơ ngẩn hồi lâu rồi giục ngựa chạy đến bên cạnh Đoàn Dự. Trên đường trước sau trái phải đầy những người nhưng sao trong thâm tâm nàng thấy mình cô đơn lạ lùng nên phải nép vào bên Đoàn Dự mới thấy đôi chút bình an.
Trấn Nam Vương dừng ngựa trước Ngọc Hư tản nhân chừng một trượng, hai người đăm đăm nhìn nhau, không ai mở miệng trước. Đoàn Dự nói:
- Mẹ ơi, cha con đích thân ra đón mẹ đây.
Ngọc Hư tản nhân đáp:
- Con chạy lên thưa với bá mẫu rằng mẹ sang bên đó ở ít ngày, đẩy lui được địch nhân rồi ta sẽ quay về Ngọc Hư Quan.
Trấn Nam Vương cười góp:
- Phu nhân chưa hết giận hay sao? Để khi mình về nhà rồi, từ từ ta sẽ bồi lễ.
Ngọc Hư tản nhân sầm mặt xuống:
- Tôi không muốn về nhà, tôi muốn vào cung kia.
Đoàn Dự nói:
- Hay lắm, thôi mình tiến cung trước, bái kiến bá phụ, bá mẫu rồi tính sau. Mẹ ơi, lần này con trốn ra ngoài đi chơi, bá phụ nhất định giận lắm, cha con chắc chẳng thèm nói giúp con đâu. Mẹ giúp nhi tử nói chữa vài câu nhé!
Ngọc Hư tản nhân nói:
- Cậu ấm càng lớn càng hư, cứ để cho bác cậu đánh đòn một chập cho xong.
Đoàn Dự cười:
- Đánh vào thân con nhưng mẹ đau trong dạ, không đánh có phải hay hơn không?
Ngọc Hư tản nhân bị chàng trêu ghẹo bật cười nói:
- Gớm, đánh càng đau tôi càng mừng chứ tôi chẳng thương cậu đâu.
Trấn Nam Vương và Ngọc Hư tản nhân hai người đang ngượng ngùng, được Đoàn Dự chen vào pha trò mấy câu, bà tươi lên cười một tiếng, cục thế liền dịu lại. Đoàn Dự nói:
- Thưa cha, ngựa cha cưỡi đẹp quá, sao cha không nhường cho mẹ con cưỡi đi?
Ngọc Hư tản nhân nói:
- Ta không cưỡi.
Nói rồi giục ngựa chạy về trước. Đoàn Dự đuổi theo, giơ tay ghìm cương ngựa của mẫu thân lại. Trấn Nam Vương lúc này đã xuống ngựa, dắt con bạch mã đến. Đoàn Dự cười hì hì, nhắc mẹ để lên yên, cười nói:
- Mẹ à, một người xinh đẹp tuyệt thế vô song như mẹ cưỡi trên lưng con ngựa trắng này trông càng dễ coi hơn. Thật đúng là Quan Thế Âm bồ tát hạ phàm.
Ngọc Hư tản nhân cười đáp:
- Mộc cô nương của con mới thật là mỹ nhân tuyệt thế vô song, con trêu một bà già như mẹ đấy à?
Trấn Nam Vương quay sang nhìn Mộc Uyển Thanh. Đoàn Dự lắp bắp:
- Nàng... nàng là Mộc cô nương, là... là hảo bằng hữu... nhi tử kết giao đó.
Trấn Nam Vương nhìn thần sắc của con, đã biết ý, thấy Mộc Uyển Thanh dung nhan xinh đẹp, tấm tắc khen thầm: “Dự nhi quả có con mắt tinh đời”.
Ông nhìn thấy ánh mắt Mộc Uyển Thanh đầy vẻ chất phác, cũng không đến bái kiến mình, nghĩ thầm: “Hóa ra là một cô gái nhà quê chẳng biết lễ nghi là gì”. Ông trong bụng lo cho thương thế của Cao Thăng Thái, vội vã đi đến bên cạnh ông ta hỏi:
- Thái đệ, nội thương hiền đệ ra sao?
Ông giơ tay bắt mạch. Cao Thăng Thái đáp:
- Đốc mạch tiểu đệ bị thương, nhưng cũng không sao. Vương huynh chẳng cần... chẳng cần tổn hao công lực...
Nói chưa dứt câu, Trấn Nam Vương đã giơ ngón tay trỏ bên phải, điểm luôn ba cái vào sau cổ, rồi đè tả chưởng vào ngang hông ông ta. Chỉ thấy trên đầu Trấn Nam Vương từng tia khí trắng li ti bốc lên, độ chừng uống một chén trà mới rút về. Cao Thăng Thái nói:
- Thuần ca, đại địch ở trước mặt, sư ca việc gì phải hao tốn công lực vì tiểu đệ trong lúc này?
Trấn Nam Vương cười nói:
- Nội thương của hiền đệ không phải nhẹ, trị sớm chút nào hay lúc ấy. Để khi gặp đại ca rồi chắc hẳn ông ấy không chịu để ta ra tay đâu mà thể nào cũng tự mình làm lấy.
Mộc Uyển Thanh thấy Cao Thăng Thái sắc mặt vốn tái mét trông thật đáng sợ nhưng chỉ trong giây lát, hai má đã có sắc hồng, nghĩ thầm: “Thì ra cha của Đoàn lang nội công thật là thâm hậu, vậy mà sao chàng... chàng chẳng biết tí võ công nào?”. Chử Vạn Lý dắt một con ngựa tới, hầu Trấn Nam Vương lên yên. Trấn Nam Vương và Cao Thăng Thái hai người cưỡi ngựa đi song song, hỏi nhỏ địch tình thế nào. Hai mẹ con Đoàn Dự nói nói cười cười, đằng trước đằng sau có thiết giáp vệ sĩ tiền hô hậu ủng đi về phái thành Đại Lý, để Mộc Uyển Thanh lủi thủi một mình.
Đến khi chiều xuống, đoàn người tiến vào cửa thành phía nam. Hai lá cờ Trấn Nam, Bảo Quốc đi đến đâu, bách tính đều reo hò:
- Trấn Nam Vương Gia thiên tuế!
- Đại tướng quân thiên tuế!
Trấn Nam Vương liền giơ tay đáp lại. Mộc Uyển Thanh thấy trong thành Đại Lý dân cư đông đúc, chợ búa nhộn nhịp, đường sá đều lót đá xanh. Đi qua mấy con đường trước mặt là một con đường đá thẳng tắp, tận cùng đầu kia vô số cung điện ngói vàng cao vút lên, ánh tà dương chiếu vào lớp đá lưu ly quả thật rực rỡ xán lạn, khiến ai nấy lóa cả mắt.
Cả đoàn người đi đến trước một cái cổng vòm tất cả đều xuống ngựa. Mộc Uyển Thanh thấy trên tấm biển có bốn chữ vàng lớn: Thánh Đạo Quảng Từ, nghĩ thầm: “Đây chắc là hoàng cung nước Đại Lý. Bá phụ của Đoàn lang sống trong hoàng cung, chắc hẳn cũng là một vị quan lớn, vương gia, đại tướng quân chi đó!”.
Mọi người đi qua cái cổng vòm, Mộc Uyển Thanh thấy biển ngạch trên cửa cung viết ba chữ vàng: Thánh Từ Cung. Một người thái giám vội vã đi ra nói:
- Khải bẩm vương gia: Hoàng thượng và nương nương đang chờ ở vương gia phủ, xin mời vương gia, vương phi quay về Trấn Nam Vương phủ kiến giá.
Trấn Nam Vương đáp:
- Được.
Đoàn Dự cười nói:
- Hay lắm! Hay lắm!
Ngọc Hư tản nhân lườm chàng một cái, giận dỗi hỏi:
- Hay cái gì? Ta ở trong hoàng cung chờ nương nương cũng được.
Gã thái giám nói:
- Nương nương có dặn vương phi lập tức triều kiến ngay, nương nương có việc quan trọng cần phải bàn với vương phi.
Ngọc Hư tản nhân lẩm bẩm:
- Có việc gì mà bảo là quan trọng? Chỉ bày chuyện ra thôi.
Đoàn Dự biết rằng đây là hoàng hậu cố ý an bài, liệu rằng mẹ chàng ắt sẽ không chịu về vương phủ nên đến Trấn Nam Vương phủ trước để chờ, thực thì chỉ có ý tốt muốn cha mẹ chàng tái hợp nên trong lòng vui lắm.
Cả đoàn người lại ra khỏi cổng vòm, lên ngựa quay về hướng đông, đi khoảng chừng hai dặm, đến trước một tòa phủ đệ thật lớn. Trước phủ môn là hai lá đại kỳ, trên cờ thêu một bên Trấn Nam, một bên Bảo Quốc, còn trên phủ ngạch là bốn chữ Trấn Nam Vương Phủ. Trước cửa phủ đứng đầy thân binh, vệ sĩ thấy đoàn người liền khom lưng cúi chào, nghinh đón vương gia, vương phi trở về.
Trấn Nam Vương đi vào phủ đầu tiên, Ngọc Hư tản nhân đạp chân lên bậc thềm đầu tiên bỗng nhiên ngừng lại, mắt rưng rưng, nước mắt rơi lã chã. Đoàn Dự vừa dìu vừa đỡ mẹ đi vào đại môn nói:
- Thưa cha, nhi tử mời được mẫu thân trở về quả là đại công, cha thưởng con gì nào?
Trấn Nam Vương trong lòng vui sướng nói:
- Con hỏi xem mẹ muốn thưởng gì, ta cứ thế mà ban cho.
Ngọc Hư tản nhân đang khóc bật cười nói:
- Ta bảo thưởng cho ngươi mấy roi.
Đoàn Dự le lưỡi không nói gì. Bọn Cao Thăng Thái đến đại sảnh, chia ra đứng hai bên, Trấn Nam Vương nói:
- Thái đệ trên người bị thương, hãy ngồi xuống.
Đoàn Dự quay sang nói với Mộc Uyển Thanh:
- Uyển muội ngồi đây chờ một lát, ta bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu rồi sẽ ra với nàng.
Mộc Uyển Thanh quả không muốn rời chàng ra phút nào nhưng không cách gì ngăn trở, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên. Những người còn lại ai nấy đều đứng, chờ cho vợ chồng Trấn Nam Vương và Đoàn Dự vào trong nội đường, khi ấy Cao Thăng Thái mới ngồi xuống, nhưng bọn Chử Vạn Lý, Chu Đan Thần, Cổ Đốc Thành vẫn thõng tay đứng thẳng.
Mộc Uyển Thanh chẳng để ý, đưa mắt nhìn đại sảnh, thấy ngay chính giữa là một tấm biển nằm ngang viết bốn chữ đại tự “Bang Quốc Trụ Thạch”, lạc khoản có thêm bốn chữ nhỏ “Đinh Mão ngự bút”. Trên các cột trong sảnh đường treo đầy tự họa, nhưng nàng chẳng coi được bao nhiêu, lại thêm nhiều chữ nàng không biết. Người hầu bưng trà lên, cung kính nâng cao quá đỉnh đầu. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Những người này thật là lạ lùng”. Nàng thấy chỉ có mình và Cao Thăng Thái hai người là có trà uống, còn bọn Chu Đan Thần khi ngự địch uy phong biết bao nhiêu, đến Trấn Nam Vương phủ rồi, cung kính đứng sững đến thở mạnh cũng không dám, đâu còn gì là vẻ anh hùng hảo hán thân mang võ công thượng thừa?
Qua độ nửa giờ, Mộc Uyển Thanh đợi lâu quá không chịu nổi, kêu ầm lên:
- Đoàn Dự, Đoàn Dự, sao mãi chưa ra?
Trong đại sảnh tuy đầy những người nhưng ai nấy nín thở không dám nói tiếng nào, đột nhiên Mộc Uyển Thanh la lối ầm ỹ, khiến mọi người nhảy dựng lên vì sợ. Cao Thăng Thái mỉm cười nói:
- Cô nương đừng sốt ruột, tiểu vương gia ra ngay bây giờ.
Mộc Uyển Thanh kỳ lạ hỏi lại:
- Cái gì mà tiểu vương gia?
Cao Thăng Thái đáp:
- Đoàn công tử là thế tử của Trấn Nam Vương chẳng phải là tiểu vương gia hay sao?
Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm nói một mình:
- Tiểu vương gia! Tiểu vương gia! Anh chàng đồ gàn ấy có vẻ gì là tiểu vương gia đâu nhỉ?
Chỉ thấy từ nội đường một người thái giám đi ra nói:
- Hoàng thượng có chỉ: Đòi Thiện Xiển Hầu và Mộc Uyển Thanh vào triều kiến.
Cao Thăng Thái thấy người thái giám đi ra vốn đã cung kính đứng lên, còn Mộc Uyển Thanh vẫn ngang nhiên ngồi đó, nghe tên thái giám gọi thẳng tên mình, trong bụng không vui, nói nhỏ:
- Không lẽ ta không đáng gọi một tiếng cô nương hay sao mà phải kêu réo tên của ta ra?
Cao Thăng Thái nói:
- Mộc cô nương, chúng ta cùng vào khấu kiến hoàng thượng.
Mộc Uyển Thanh tuy chẳng biết sợ trời sợ đất là gì nhưng nghe nói vào triều kiến hoàng đế, trong bụng cũng hơi chột dạ, chỉ lẽo đẽo đi theo Cao Thăng Thái, qua một hành lang dài, tới một đình viện đi hết phòng này sang phòng khác, sau cùng đến bên ngoài một hoa sảnh.
Người thái giám đó báo:
- Thiện Xiển Hầu, Mộc Uyển Thanh triều kiến hoàng thượng và nương nương.
Nói rồi liền vén màn lên. Cao Thăng Thái đưa mắt cho Mộc Uyển Thanh, tiến vào hoa sảnh, hướng về một người đàn ông và một người đàn bà ngồi ngay chính giữa quì xuống. Mộc Uyển Thanh không quì, thấy người đàn ông mặc hoàng bào, để râu dài, tướng mạo tuấn tú thanh nhã bèn hỏi:
- Ông là hoàng đế đó sao?
Người đàn ông ngồi ngay chính giữa đó chính là đương kim hoàng đế nước Đại Lý Đoàn Chính Minh, đế hiệu là Bảo Định Đế. Nước Đại Lý kiến quốc từ năm Thiên Phúc thứ hai nhà Hậu Tấn đời Ngũ Đại, còn sớm hơn vụ khoác áo hoàng bào lên người Triệu Khuông Dẫn trong binh biến Trần Kiều tới hai mươi ba năm.
Họ Đoàn nước Đại Lý vốn là người quận Võ Uy, thủy tổ là Đoàn Kiệm Ngụy, làm Thanh Bình Quan cho họ Mông nước Nam Chiếu, truyền sáu đời tới Đoàn Tư Bình thì làm chức Tiết Độ Sứ đất Thông Hải. Năm Đinh Dậu họ Đoàn chiếm được nước này xưng là Thái Tổ Thần Thánh Văn Võ Đế. Truyền được mười bốn đời thì tới Đoàn Chính Minh đến nay đã hơn một trăm năm mươi năm.
Đời bấy giờ nhà Tống ở Biện Lương vua Triết Tông đang tại vị, tuổi còn nhỏ, bà Thái Hoàng Thái Hậu Cao thị ngồi sau màn điều khiển việc triều chính. Bà Thái Hoàng Thái Hậu biết dùng những danh thần, loại bỏ những chính sách hà khắc khiến cho trăm họ an lạc, đất Trung Nguyên thanh bình, thật là vị nữ vương anh minh nhân hậu số một của Trung Quốc nên sử gọi là “bậc Nghiêu Thuấn nữ lưu” (nữ trung Nghiêu Thuấn). Nước Đại Lý ở riêng một cõi cương vực phương nam, các vị hoàng đế ai nấy sùng tín Phật pháp, tuy tự lập đế hiệu nhưng vẫn thần phục nhà Đại Tống nên hai bên chưa từng có việc can qua. Bảo Định Đế tại vị mười một năm đổi niên hiệu ba lần gồm Bảo Định, Kiến An, Thiên Tá. Lúc này đang vào thời Thiên Tá, bốn phương phẳng lặng, quốc thái dân an.
Bảo Định Đế thấy Mộc Uyển Thanh không quì lạy mình, mở miệng hỏi ngay mình có phải hoàng đế không, không khỏi nực cười, nói:
- Ta chính là hoàng đế đây. Cô đi chơi trong thành Đại Lý có thấy vui không?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Tiểu nữ vừa vào trong thành là đi gặp ông ngay, chưa từng đi chơi.
Bảo Định Đế mỉm cười:
- Thế thì sáng mai bảo Dự nhi dẫn cô đi mọi nơi để xem phong cảnh trong thành Đại Lý của chúng ta nhé.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Hay lắm, thế ông có đi chung với chúng tôi không?
Nàng vừa nói câu này ra, ai nấy không khỏi mỉm cười. Bảo Định Đế quay lại nhìn hoàng hậu đang ngồi bên cạnh mình, cười nói:
- Hoàng hậu, cô bé này bảo mình dẫn cô ta đi chơi, bà có chịu đi không?
Hoàng hậu mỉm cười chưa kịp trả lời, Mộc Uyển Thanh đưa mắt nhìn bà xem xét nói:
- Bà là hoàng hậu nương nương đấy ư? Thảo nào bà đẹp quá đi thôi.
Bảo Định Đế cười ha hả nói:
- Dự nhi, Mộc cô nương thành thực ngây thơ, thật là thú vị.
Mộc Uyển Thanh hỏi lại:
- Sao ông lại gọi anh ta là Dự nhi? Anh ấy thường nhắc đến bá phụ, có phải là ông không? Lần này anh ấy lén trốn nhà ra đi, chỉ sợ ông nổi giận, ông đừng đánh anh ấy có được không?
Bảo Định Đế mỉm cười:
- Trẫm vốn định đánh cho nó năm mươi roi nhưng cô nương đã xin thì tha cho y vậy. Dự nhi, con mau cảm tạ Mộc cô nương đi chứ!
Đoàn Dự thấy Mộc Uyển Thanh làm cho hoàng thượng cao hứng, trong lòng rất mừng, biết tính bác mình hiền hòa, nên quay sang vái Mộc Uyển Thanh một cái nói:
- Xin cảm tạ ân đức của Mộc cô nương đã xin giùm cho.
Mộc Uyển Thanh đáp lễ nói nhỏ:
- Bá phụ chàng bằng lòng tha cho chàng rồi, thiếp mới an tâm. Chẳng cần chàng phải tạ ơn làm gì.
Nàng quay sang nói với Bảo Định Đế:
- Tiểu nữ cứ tưởng hoàng đế là phải hung ác dễ sợ, có ngờ đâu... ngờ đâu ông... ông tốt quá.
Ngoại trừ khi còn bé được phụ hoàng, mẫu hậu khen ngợi, hơn mười năm qua Bảo Định Đế chỉ thấy người khác sợ hãi, cung kính chưa từng nghe ai bảo “ông tốt quá”, nay thấy Mộc Uyển Thanh hồn nhiên như vàng ngọc chưa mài, không thông thế sự nhân tình nên càng thêm yêu mến, quay sang nói với hoàng hậu:
- Bà có gì thưởng cho cô ấy không?
Hoàng hậu tháo chiếc vòng ngọc ở cổ tay ra, đưa cho nàng nói:
- Thưởng cho cô đây!
Mộc Uyển Thanh tiến lên tiếp lấy, đeo vào tay mình, nở một nụ cười nói:
- Cám ơn bà. Lần sau tôi sẽ đi tìm vật gì thật đẹp để tặng cho bà.
Hoàng hậu mỉm cười:
- Vậy thì ta cám ơn cô trước.
Bỗng nghe từ mé phái tây trên mái nhà cách chừng mấy căn có tiếng loạt soạt, tiếp theo mái nhà kế bên cũng nghe một tiếng động khác. Mộc Uyển Thanh kinh hãi, biết là có kẻ địch đến tấn công, người đó đi quả là nhanh. Lại nghe vèo vèo, đã có ai đó nhảy lên nóc nhà, rồi tiếng Chử Vạn Lý quát lên:
- Các hạ đêm khuya vào trong vương phủ là có ý gì?
Một giọng ồm ồm như nghẹt mũi cất lên:
- Ta đi kiếm học trò ta! Mau gọi học trò cưng của ta ra gặp ta.
Người đó chính là Nam Hải Ngạc Thần. Mộc Uyển Thanh càng kinh hãi hơn, tuy biết rằng vương phủ giới bị sâm nghiêm, vệ sĩ đông như kiến, Trấn Nam Vương, Cao Thăng Thái, Ngọc Hư tản nhân và Chử Cổ Phó Chu đều là những người võ công trác tuyệt nhưng Nam Hải Ngạc Thần quá ư lợi hại, nếu như lại có cả Diệp Nhị Nương, Vân Trung Hạc và cái kẻ được mệnh danh là ác nhất thiên hạ chưa từng gặp kia đến tiếp tay, tứ ác liên thủ, nhất định bắt Đoàn Dự cho bằng được thì e rằng khó mà ngăn trở.
Lại nghe Chử Vạn Lý hỏi tiếp:
- Cao đồ của các hạ là ai? Trong phủ Trấn Nam Vương làm gì có đồ đệ của các hạ? Mau đi ra đi.
Đột nhiên nghe soẹt một tiếng, từ trên không một bàn tay to lớn thò xuống xé toạc chiếc rèm che sảnh môn ra làm hai, rồi một bóng người thấp thoáng, Nam Hải Ngạc Thần đã đứng ngay giữa sảnh đường. Đôi mắt ti hí của y đảo vòng quanh, đã thấy ngay Đoàn Dự liền cười ha hả kêu lên:
- Lão tứ nói chẳng sai, học trò cưng của ta ở đây thật. Mau mau cầu ta thu ngươi làm đồ đệ để theo ta học công phu.
Y nói xong liền giơ bàn tay như chiếc chân gà chộp vào vai Đoàn Dự. Trấn Nam Vương thấy thế trảo của y đến thật nhanh, quả thực ghê gớm, sợ đứa con yêu bị thương, lập tức múa chưởng đánh ra. Hai người đụng nhau, nghe bình một tiếng, đều thấy chấn động. Nam Hải Ngạc Thần trong bụng kinh hãi thầm hỏi:
- Ngươi là ai? Ta đến đón học trò ta có liên can gì đến ông.
Trấn Nam Vương mỉm cười:
- Tại hạ Đoàn Chính Thuần. Thằng bé này là con trai ta, bái ông làm thầy hồi nào?
Đoàn Dự cười nói:
- Sao ông cứ khăng khăng muốn thu ta làm đồ đệ, ta đã nói ta có sư phụ rồi, ông cứ một mực không tin.
Nam Hải Ngạc Thần đưa mắt nhìn Đoàn Dự, rồi lại nhìn Trấn Nam Vương nói:
- Sao bố thì võ công cao cường, con thì một mảy không biết, ta không tin hai người là cha con. Đoàn Chính Thuần, thôi ta bỏ qua không bắt bẻ nhưng dẫu y có là con ông thật thì hoặc là ông dạy không đúng cách, hoặc là con ông quá chậm lụt. Tiếc quá, hà hà, tiếc quá.
Đoàn Chính Thuần hỏi lại:
- Tiếc cái gì?
Nam Hải Ngạc Thần nói:
- Con ông thật là giống ta, quả là một nhân tài hiếm có để học võ, chỉ cần theo ta mười năm, bảo đảm sẽ thành một cao thủ võ lâm thật ghê gớm.
Đoàn Chính Thuần vừa bực mình, vừa nực cười, thế nhưng vừa rồi đối chưởng với y, biết gã này võ công quả thực đáng nể, đang định trả lời, Đoàn Dự đã bước ra nói:
- Nhạc lão tam, nhà ngươi võ công có ra gì đâu, không thể nào bằng sư phụ ta được, mau quay về đảo Vạn Ngạc ngoài Nam Hải luyện thêm hai chục năm rồi hãy quay lại đây đàm luận võ học với ta.
Nam Hải Ngạc Thần nổi cáu, quát lên:
- Cỡ như ngươi mà dám chê bai võ công của ta không ra gì ư?
Đoàn Dự đáp:
- Ta hỏi ngươi: “Phong lôi, Ích. Quân tử dĩ kiến thiện tắc thiên, hữu quá tắc cải” là nghĩa thế nào?
Nam Hải Ngạc Thần đứng ngơ ngẩn, nổi cọc đáp:
- Làm đếch có nghĩa lý gì? Nói láo lếu thôi.
Đoàn Dự nói:
- Đến mấy câu ý nghĩa nông cạn như thế ngươi cũng không biết mà nói gì đến võ học? Ta hỏi thêm câu nữa: “Tổn thượng ích hạ, dân duyệt vô cương. Tự thượng hạ hạ, kỳ đạo đại quang” thế là nghĩa làm sao?
Bảo Định Đế, Trấn Nam Vương, Cao Thăng Thái tất cả thấy chàng đem Kinh Dịch ra để đùa rỡn gã này, không khỏi nực cười. Mộc Uyển Thanh tuy không hiểu chàng đang nói gì nhưng cũng đoán được là chàng đồ gàn đang xổ chữ nghĩa.
Nam Hải Ngạc Thần đứng ngẩn ngơ thấy ai nấy đang mủm m!!!2731_11.htm!!! Đã xem 4718341 lần.


Nguồn: Mít Đặc
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Truyện Thiên Long bát bộ (bản mới) LỜI NÓI ĐẦU Hồi 1(a) Hồi 1(b) Hồi 2(a) Hồi 2(b) Hồi 3(a) Hồi 3(b) Hồi 4(a) Hồi 4(b) Hồi 5(a) Hồi 5(b) Hồi 6(a) Hồi 6(b) Đồng Mỗ trở xuống toàn là phái nữ cả, họ cho rằng trong thiên hạ nam nhân chẳng một ai ra gì. Nghe nói vị Phù thánh sứ kia cũng có bụng nâng đỡ mình mới để Tân sư thúc đứng đầu, nên Linh Thứu Cung cũng biệt nhãn với Vô Lượng Động. Ngươi xem đó, Phù thánh sứ đối với Tư Không Huyền của Thần Nông Bang ra tay độc ác biết bao, đối với Tân sư thúc mặt mày cũng dễ coi hơn nhiều.
Ngô Quang Thắng nói:
- Úc sư ca, có một chuyện đệ không minh bạch. Phù thánh sứ sao đối với tên tiểu tử ở vách bên kia sao có vẻ khách khí thế? Gì mà Đoàn tướng công, Đoàn tướng công gọi nghe thân mật quá.
Đoàn Dự nghe bọn chúng nói đến mình càng cố gắng lắng tai nghe. Úc Quang Tiêu cười nói:
- Mấy câu đó chúng mình chỉ nên thì thầm ở đây với nhau thôi. Một cô gái tuổi trẻ, nói chuyện ngọt ngào nể nang với một gã mặt trắng, một “Đoàn tướng công”, hai “Đoàn tướng công”...
Y nói tới ba chữ “Đoàn tướng công” cố ghìm giọng bắt chước người thánh sứ Linh Thứu Cung làm ra vẻ yểu điệu, lại thêm mấy phần õng ẹo:
- ... thì ngươi đoán thử là vì đâu?
Ngô Quang Thắng nói:
- Không lẽ Phù thánh sứ để mắt vào tên mặt trắng kia?
Úc Quang Tiêu đáp:
- Nói khẽ chứ, đừng để thằng lỏi mặt trắng nghe được.
Y cười nói tiếp:
- Ta nào có ở trong bụng Phù thánh sứ đâu mà biết được, làm sao rõ thánh ý của lão nhân gia? Ta nghĩ rằng Tân sư thúc cũng nhìn ra điều đó nên mới bảo bọn mình chăm sóc cho kỹ càng, đừng để y chạy mất.
Ngô Quang Thắng nói:
- Thế thì phải giam y đến chừng nào?
Úc Quang Tiêu đáp:
- Phù thánh sứ ở trên đỉnh núi có nói: “Tân Song Thanh, đưa Đoàn tướng công xuống núi, Tứ Đại Ác Nhân nếu như đến quấy quả thì bảo họ lên Linh Thứu Cung núi Phiêu Miểu tìm ta...”
Mấy câu đó y học điệu bộ của cô gái áo xanh:
- ... Thế thì đem Đoàn tướng công xuống núi để làm gì? Nếu như lão nhân gia không nói, người ngoài ai dám hỏi. Lỡ như một ngày nào đó Phù thánh sứ đột nhiên sai người tới bảo là: “Tân Song Thanh, đưa Đoàn tướng công lên Linh Thứu Cung gặp ta” mà lúc đó mình đã đem gã họ Đoàn giết mất hay thả ra rồi thì có phải trời ơi đất hỡi không?
Ngô Quang Thắng nói:
- Nếu như Phù thánh sứ sau này không nói năng gì cả chẳng lẽ mình cứ giữ gã mặt trắng này ở đây, chờ tới khi nào có hiệu lệnh của Phù thánh sứ mới thôi ư?
Úc Quang Tiêu cười:
- Chứ còn gì nữa?
Đoàn Dự trong bụng kêu thầm: “Chết rồi! Hỡi ôi! Cô nàng Phù thánh sứ tỉ tỉ kính trọng gọi mình một câu Đoàn tướng công, chẳng qua vì mình là kẻ nho sinh nên nể nang vài phần, bọn chúng sợ bóng sợ gió, nghĩ ra thành chuyện nọ kia? Nếu bọn chúng nhốt mình cho tới khi râu bạc trắng rồi, vị Phù thánh sứ kia có ngờ đâu mình lại thành một tên già mặt trắng”.
Chàng còn đang rầu rĩ bỗng nghe Ngô Quang Thắng nói:
- Thế hai đứa mình chẳng hóa ra...
Vừa nói tới đây đột nhiên lại nghe uềnh oang, uềnh oang, uềnh oang ba tiếng lớn, con Mãng Cổ Chu Cáp kia lại kêu lên. Ngô Quang Thắng lập tức nín bặt. Một lúc sau không thấy Mãng Cổ Chu Cáp kêu thêm nữa y mới nói:
- Mỗi khi Mãng Cổ Chu Cáp kêu thì tiểu đệ lại ớn xương sống, ông thần ôn dịch này không biết sẽ lấy bao nhiêu mạng người đây.
Úc Quang Tiêu nói:
- Người ta vẫn bảo Mãng Cổ Chu Cáp là con vật thần ôn dịch dùng để cưỡi, thì cũng biết thế mà thôi. Văn Thù bồ tát cưỡi sư tử, Phổ Hiền bồ tát cưỡi voi trắng, Thái Thượng lão quân cưỡi trâu, còn con Mãng Cổ Chu Cáp là vua của mọi loại độc, thần thông quảng đại, độc tính rất ghê gớm các bậc cố lão đã đồn nó là ngựa cưỡi của Ôn Bồ Tát nhưng chắc gì đã đúng đâu.
Ngô Quang Thắng nói:
- Úc sư huynh thử xem con Mãng Cổ Chu Cáp này là giống gì?
Úc Quang Tiêu cười đáp:
- Ngươi có muốn đi xem chăng?
Ngô Quang Thắng cười:
- Sao sư huynh không đi xem rồi về kể cho tiểu đệ nghe.
Úc Quang Tiêu nói:
- Ta vừa trông thấy Mãng Cổ Chu Cáp độc khí liền xông lên mù mắt ngay, sau đó lan vào óc, e rằng không còn về để kể cho ngươi nghe về giống Vạn Độc Chi Vương này như thế nào. Sao cả hai đứa mình cùng đi có hơn không?
Nói xong nghe thấy bước chân người rồi tiếng mở then cửa. Ngô Quang Thắng lập cập nói:
- Thôi... thôi đừng có đùa nữa.
Thanh âm của y run rẩy lại nghe y tiến ra đóng cửa lại. Úc Quang Tiêu cười:
- Ha ha, ta nào có gan dám đi ra xem. Coi kìa ngươi sợ đến mất vía.
Ngô Quang Thắng nói:
- Thôi đừng có đùa nhả kiểu này, lỡ có chuyện gì thì sao? Thôi thà để yên đi ngủ cho xong.
Úc Quang Tiêu đột nhiên đổi đề tài:
- Ngươi nghĩ xem hai đứa chó má Can Quang Hào và Cát Quang Bội có chạy thoát được không?
Ngô Quang Thắng nói:
- Lâu thế mà không thấy tăm hơi chúng đâu chắc là chạy thoát rồi.
Úc Quang Tiêu nói:
- Can Quang Hào tài cán được bao nhiêu, bọn ta biết rõ như ban ngày. Gã đó lười biếng hiếu sắc, luyện kiếm thì chểnh mảng, chỉ được cái tài nói ngon nói ngọt đi dụ con gái. Bọn mình đông nam tây bắc đã kiếm khắp nơi, ngay cả thánh sứ của Linh Thứu Cung cũng đích thân ra tay vậy mà vẫn để bọn chúng thoát được thì ta không tin.
Ngô Quang Thắng nói:
- Sư ca không tin cũng phải tin.
Úc Quang Tiêu nói:
- Ta đoán chừng đôi trai gái chó má này trốn vào trong núi sâu gặp phải Mãng Cổ Chu Cáp.
Ngô Quang Thắng kêu “A” lên một tiếng, td=2731&chuongid=38">Hồi 19(a) Hồi 19(b) Hồi 20(a) Hồi 21(a) Hồi 21(b) Hồi 22(a) Hồi 22(b) Hồi 23(a) Hồi 23(b) Hồi 24(a) Hồi 24(b) Hồi 25(a) Hồi 25(b) hồi 26(a) hồi 26(b) Hồi 27(a) Hồi 27(b) Hôi28(a) Hôi28(b) Hồi 29(a) Hồi 29(b) Hồi 30(a) Hồi 30(b) Hồi 31(a) Hồi 31(b) Hồi 32(a) Hồi 32(b) Hồi 33(a) Hồi 33(b) Hồi 34(a) Hồi 34(b) Hồi 35(a) Hồi 35(b) Hồi 36(a) Hồi 36(b) Hồi 37(a) Hồi 37(b) Hồi 38(a) Hồi 38(b) Hồi 39(a) Hồi 39(b) Hồi 40(a) Hồi 40(b) Hồi 41(a) Hồi 41(b) Hồi 42(a) Hồi 42(b) e='height:10px;'>
Chàng còn đang kinh hoàng cố gắng hết sức vùng vẫy nhưng càng ra sức trong ngực càng thấy khó thở dường như muốn nôn ra mà không được. Chàng thở dài đành nằm yên để cho tự nhiên đến đâu hay đó, sức ép trên ngực lập tức giảm đi. Chàng nằm gục trên bàn không nhúc nhích, quyển trục mở ra ngay trước mắt, không còn nghĩ ngợi gì nhìn đến ngay những phần chưa học, trong đầu tưởng đến bộ pháp, từng bước một duyệt qua một lượt. Đến hơn nửa giờ sau, chàng đã thông suốt tất cả hơn hai chục bước sau cùng, bao nhiêu tức ngực khó thở gần như đã hết.
Cho đến gần trưa, những bộ pháp chàng đã ôn lại hết lượt. Chàng bắt đầu lại tất cả sáu mươi tư quẻ, khởi thủy từ Minh Di qua đến Bí, Ký Tế, Gia Nhân đủ hết rồi đi một vòng trở về Vô Vọng, biết là bộ pháp mình học đã xong, trong lòng mừng rỡ nhảy nhổm lên vỗ tay kêu:
- Hay quá! Hay quá!
Bốn tiếng đó vừa ra khỏi miệng chàng mới thấy mình đã hoạt động lại được rồi. Thì ra nội tức của chàng vô hình chung theo ý nghĩ mà vận chuyển, đã đi đủ một vòng tròn nên những tắc nghẽn trong kinh mạch vì thế thông qua được rồi.
Chàng vừa mừng vừa sợ, đem bộ pháp của sáu mươi tư quẻ đó ôn đi ôn lại mấy lần cho thật thông, sợ rằng lại theo vết xe đổ cũ nên thật chậm rãi đi từng bước một, cứ mỗi bước lại nghỉ lấy hơi vài lần, sau khi đi đủ sáu mươi tư quẻ chân cũng đi thành một vòng tròn càng thấy đầu óc khoan khoái, toàn thân đầy rẫy sinh lực, không còn nhịn nổi kêu to:
- Hay thật! Hay thật? Hay thật là hay.
Úc Quang Tiêu ở ngoài cửa hầm hè quát:
- Ngươi la lối gì đó? Lão tử đã nói rồi, đâu phải chỉ để chơi. Ngươi nói một câu là ăn một cái tát.
Nói xong y mở khóa bước vào nói:
- Hồi nãy ngươi nói ba câu, ăn ba cái bạt tai. Thế nhưng mới phạm lần đầu, ba câu tính làm một, bợp tai ngươi một cái.
Y nói rồi bước tới giơ tay tát lên mặt Đoàn Dự.
Chưởng đó vốn chẳng phải chiêu số gì tinh diệu nhưng Đoàn Dự đâu có biết chống đỡ, đầu hơi nghiêng qua, chân tự nhiên đi xéo theo bộ pháp từ quẻ Tỉnh qua quẻ Tụng, tránh được cái tát đó.
Úc Quang Tiêu giận quá, quyền bên trái lập tức tống ra. Đoàn Dự bộ pháp chưa thuần thục đang định bước sang một bộ pháp khác thì bình một cái, ngực đã bị trúng một quyền ngay tại huyệt Đãn Trung.
Đãn Trung là một đại huyệt của con người, Úc Quang Tiêu đánh ra một quyền bỗng cảm thấy hối hận, sợ mình ra tay nặng quá gây ra đại họa, ngờ đâu đánh trúng Đoàn Dự rồi, cánh tay lập tức mềm nhũn không còn hơi sức, trong bụng lại thấy bàng hoàng trống trải, hơi ngạc nhiên nhưng bình thường lại ngay, thấy Đoàn Dự không bị thương mới yên tâm nói:
- Ngươi né được cái tát nhưng bù lại bị một đấm cũng được rồi, coi như đủ số.
Y quay người đi ra, khóa cửa phòng lại.
Đoàn Dự bị y đánh cho một quyền, nghe thật kêu nhưng nơi bị đấm trên ngực lại không cảm thấy gì khác, trong bụng không khỏi ngạc nhiên. Chàng nào có biết trong quyền của Úc Quang Tiêu có chứa nội lực nhưng bao nhiêu đều tống vào biển khí để bắt đầu tính trữ trong huyệt Đãn Trung. Việc đó kể cũng khéo léo, nếu quyền đó trúng phải nơi khác thì dẫu chàng không bị thương cũng đau thấu tâm can, còn huyệt Đãn Trung chính là nơi chất chứa Bắc Minh chân khí. Chàng tu tập thần công mới vài ba lần phải nói chưa có chút căn cơ nào, nếu như dùng huyệt Thiếu Thương trên ngón tay cái để hút nội lực người khác rồi theo Thủ Thái Dương Phế Kinh dẫn vào huyệt Thiên Đột trong Nhâm Mạch rồi tích trữ ở huyệt Đãn Trung, không nói gì chàng hoàn toàn không có khả năng mà dù có tu tập thành công cũng chẳng chịu hấp thu nội lực người khác về cho mình.
Thế nhưng đối phương tự ý đem nội lực trút vào huyệt Đãn Trung cho chàng, Đoàn Dự không có khả năng kháng cự, quyền vừa đụng phải người nội lực liền xâm nhập vào, đúng là của trên trời rơi xuống thế nhưng chàng lại chỉ bàng hoàng ngơ ngẩn nào có biết trời trăng gì, chỉ nghĩ: “Gã này quả là ngang ngược, ta chỉ nói mấy câu “Hay thật!” thì có đụng chạm gì đến y đâu? Tự nhiên khi không đấm mình một quả”.
Nội lực từ cú đấm đó chuyển động xoay vần trong biển khí của chàng, Đoàn Dự thấy tức ngực khó thở, liền thử vận hành Nhâm Mạch và Thủ Thái Âm Phế Kinh hai kinh lạc, thấy có một làn hơi ấm nhẹ nhàng chạy theo hai mạch này rồi lại quay về huyệt Đãn Trung, bao nhiêu khó chịu liền biến mất.
Chàng có biết đâu chỉ một vận hành một vòng tiểu chu thiên ngắn ngủi kia, chút nội lực đó sẽ vĩnh viễn giữ lại trong thân thể chàng không mất được nữa. Đoàn Dự từ chỗ không có chút nội lực nào trở thành có một chút xíu nội lực chính là từ một quyền Úc Quang Tiêu đấm chàng mà ra.
Cũng may là Úc Quang Tiêu nội lực chỉ bình thường, cũng chưa ra tay hết sức, chứ nếu như Nam Hải Ngạc Thần mà đấm vào huyệt Đãn Trung, Đoàn Dự hoàn toàn không có cơ sở nội lực nào, biển khí nơi huyệt Đãn Trung không thể kịp thời dung nạp thì thể nào kinh mạch cũng chấn đoạn, hộc máu chết ngay. Nội lực của Úc Quang Tiêu mất chẳng bao nhiêu nên cũng không hề phát giác.
Sau bữa cơm trưa, Đoàn Dự lại luyện Lăng Ba Vi Bộ, đi một bước lại hít vào, đi qua bước thứ hai thì thở ra, đi hết sáu mươi tư quẻ, chân tay không thấy bị tê mỏi, biết rằng nếu mình hô hấp đều hòa thì không có gì hại. Qua lần thứ hai chàng đi hai bước mớt hít một hơi, hai bước nữa mới thở ra. Pho Lăng Ba Vi Bộ này dùng động công để tu tập nội công, chân bước đủ sáu mươi tư quẻ thành một chu thiên thì nội tức cũng đi đúng một vòng. Thành thử mỗi khi chàng tập luyện hết một vòng thì nội công lại tiến bộ thêm một chút.
Thế nhưng Đoàn Dự không biết mình đang tu luyện nội công, chỉ mong bước đi càng lúc càng thành thuộc, càng đi càng nhanh nghĩ thầm: “Lúc đó Úc lão huynh đánh ta một cái ngay mặt, ta từ vị trí quẻ Tỉnh sang vị trí quẻ Tụng, bước đó quả không sai nên đã tránh được cái tát, kế đó ta đi xéo qua vị trí quẻ Cổ, một quyền đ Hồi 43(a) Hồi 43(b) Hồi 44(a) Hồi 44(b) Hồi 45(a) Hồi 45(b) Hồi 46(a) Hồi 46(b) Hồi 47(a) Hồi 47(b) Hồi 48(a) Hồi 48(b) Hồi 49(a) Hồi 49(b) Hồi 50(a) Hồi 50(b)
Truyện Cùng Tác Giả Anh Hùng Xạ Điêu Bạch mã khiếu tây phong Bích Huyết Kiếm Cô Gái Đồ Long Hiệp Khách Hành Liên Thành Quyết Liên Thành Quyết - Hàn Giang Nhạn Lộc Đỉnh Ký Lộc Đỉnh Ký (2) Lộc Đỉnh ký (rước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, nội lực từ cú đấm đó lọt vào biển khí nơi huyệt Đãn Trung. Nếu chỉ một quyền đó nội lực thật chẳng bao nhiêu nhưng Đoàn Dự dùng làm ngòi dẫn đi xuôi theo Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch đả thông hai mạch này. Bây giờ nội lực của Úc Quang Tiêu cứ theo cái thông đạo đó chầm chậm đổ vào biển khí của chàng, chính là yếu chỉ Bách Xuyên Hối Hải trong Bắc Minh thần công. Nếu như hai người cùng không ra sức, hai ngón tay cái chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, Đoàn Dự không biết Bắc Minh thần công thì không thể nào hút nội lực của y được. Thế nhưng lúc này hai bên cùng hết sức sử kình, không khác gì mấy hôm trước Úc Quang Tiêu đánh chàng một quyền, bao nhiêu nội lực trong người đẩy vào người đối phương qua huyệt Thiếu Thương tưởng như rượu trong bình rót xuống chén, cái chén kia có không nhận cũng không được.
Lúc đầu nội lực Úc Quang Tiêu hơn xa Đoàn Dự nếu như y biết rõ nguyên do buông tay lùi lại thì cùng lắm chỉ đển cho Đoàn Dự chạy thoát mà thôi. Thế nhưng họ Úc nhận lệnh canh gác lẽ nào lại để cho gã mặt trắng này đào tẩu được? Y thấy cánh tay tê dại lại càng thúc đẩy kình lực, một tay nắm không xong nên tay trái vươn ra chộp luôn cánh tay chàng. Làm như thế nội lực lại càng tuôn ra nhanh hơn chẳng mấy chốc đến một nửa nội lực toàn thân đã trút vào người Đoàn Dự.
Càng dây dưa thêm, một bên tăng một bên giảm, kình lực y không bằng Đoàn Dự nữa rồi, nội lực càng chảy càng nhanh sau cùng chẳng khác gì đê ngăn nước sông bị vỡ, ào ào như thác. Đoàn Dự tuyệt nhiên không biết gì, tay vẫn nắm chặt tay đối phương trong bụng hoang mang đâu có nghĩ ra chuyện “mình đang nạy tay y ra” đã trở thành “tay mình khư khư nắm lấy tay địch”.
Úc Quang Tiêu thấy toàn thân rã rời, kinh hãi quá kêu lên:
- Ngô sư đệ, Ngô Quang Thắng! Mau ra đây, mau ra đây!
Ngô Quang Thắng lúc ấy đang ở trong nhà xí nghe thấy sư ca hoảng hốt rối rít, hai tay chỉ kịp ôm quần chạy ra. Úc Quang Tiêu kêu lên:
- Tiểu tử này định trốn, ta... ta giữ y không nổi.
Ngô Quang Thắng buông quần định xông lên tiếp tay đè Đoàn Dự xuống, Úc Quang Tiêu kêu lên:
- Ngươi mau kéo ta ra trước đã!
Trong giọng y dường như có chen tiếng khóc. Ngô Quang Thắng vội đáp:
- Vâng!
Y giơ tay nắm hai vai sư huynh, toan nhấc y lên khỏi thân hình Đoàn Dự, đồng thời hỏi:
- Sư ca bị thương ư?
Trong bụng thầm nghĩ võ công cao siêu như sư huynh mình lẽ nào không giữ nổi một gã thư sinh yếu đuối. Y vừa mở miệng lập tức thấy hai cánh tay rã rời tưởng như không có chút hơi sức nào vội vàng vận sức lên lại thấy cánh tay mềm nhũn tê dại. Thì ra lúc này Đoàn Dự đã hút hết sạch nội lực của Úc Quang Tiêu, tiếp tục hút đến Ngô Quang Thắng, thân thể Úc Quang Tiêu biến thành một ống dẫn nội lực.
Đoàn Dự thấy đối phương có thêm người trợ giúp, bàn tay Úc Quang Tiêu nắm cổ tay mình bỗng mạnh hẳn lên, trong lòng càng hoảng hết sức bẻ ngón tay y ra. Ngô Quang Thắng thấy chân tay uể oải bông bênh luôn mồm kêu lên:
- Lạ thật! Lạ thật!
Thế nhưng y vẫn không chịu buông tay ra. Gã đưa cơm thấy ba người chùm nhum lại thành một đống, hai gã Úc Ngô mặt mày kinh hoàng dường như chịu đựng không nổi vội vàng chạy ra ngoài hớt hải kêu lên:
- Có ai ra ngay đây, tên mặt trắng họ Đoàn đang tính chạy trốn.
Các đệ tử của Vô Lượng Kiếm nghe y hô hoán, lập tức có hai người chạy đến, kế đó lại thêm ba người khác nữa, nhao nhao hỏi dồn:
- Cái gì thế? Tiểu tử đó đâu?
Khi đó Đoàn Dự đang bị Úc Ngô hay gã đè lên nên những người vừa chạy đến không thấy chàng. Úc Quang Tiêu lúc này thở không ra hơi, không còn nói năng gì được còn Ngô Quang Thắng thì nội lực mười phần đã mất hết tám, thở hổn hển nói:
- Úc sư ca đã... đã bắt được y rồi, mau... mau đến tiếp tay.
Lập tức có hai tên đệ tử xông tới, mỗi đứa cầm một bên tay Ngô Quang Thắng, vừa nắm được cánh tay liền thấy tê đi, nội lực hai người truyền qua Ngô Quang Thắng sang Úc Quang Tiêu, rồi lại từ Úc Quang Tiêu truyền sang người Đoàn Dự. Lúc này huyệt Đãn Trung của Đoàn Dự đã tích trữ nội lực của hai gã Úc Ngô nay lại thêm một phần của hai người vừa tới nên hơn hẳn hai gã hợp lực. Hai người đó vừa thấy tay chân bải hoải nên lập tức đẩy mạnh kình lực, nhưng vừa vận sức thì nội lực lại tuôn ra ào ào truyền vào người Đoàn Dự. Trong thân thể Đoàn Dự tích trữ nội lực càng nhiều sức hút càng nhanh, lúc trước chỉ tuôn vào ri rỉ nay cuồn cuộn thành một giòng.
Ba người còn lại thấy kỳ lạ, một gã cười hỏi:
- Các ngươi chơi trò gì thế? Trồng tháp người hay sao?
Y giơ tay nắm lấy vừa đụng vào hai tay liền dính chặt kêu lên:
- Tà môn! Tà môn!
Hai gã còn lại lập tức xông lên. Ba người cùng sử dụng lực đạo toan gỡ những người kia ra nhưng cổ tay cánh tay hoàn toàn không có chút hơi sức nào cả. Bảy tên đệ tử của Vô Lượng Kiếm đè lên nhau chặn cứng cái cửa hẹp không ai ra vào gì được, lèn cho Đoàn Dự không còn thở nổi. Chàng thấy không cách gì chạy thoát nên đành chịu thua rồi tính sau, kêu lên:
- Thả tôi ra, tôi không chạy đâu!
Thế nhưng nội lực đối phương vẫn tiếp tục tràn vào khiến cho huyệt Đãn Trung như bị nghẹn cứng khó chịu không thể nào chịu nổi, lồng ngực như muốn nổ tung.
Chàng buông tay Úc Quang Tiêu ra nhưng khổ nỗi ngón tay cái của y lại đè lên tay chàng không thể nào động đậy chỉ tiếp tục kêu:
- Đè chết tôi rồi! Đè chết tôi rồi!
Úc Quang Tiêu và Ngô Quang Thắng lúc này dĩ nhiên chỉ còn thoi thóp, năm người vừa chạy đến cũng đang tá hỏa tam tinh, càng kinh hãi lại càng gắng sức nhưng cố bao nhiêu nội lực lại tuôn ra nhiều bấy nhiêu.
Tám người dồn thành một khối trong đó sáu người kêu gào rộn cả lên, chẳng còn ai biết ai kêu những gì. Một lúc sau chỉ còn bốn người la hét, rồi xuống còn ba. Sau cùng chỉ còn mình Đoàn Dự kêu:
- Đè chết tôi mất, mau thả tôi ra, tôi không chạy đâu.
Chàng kêu một câu thì lại bớt tức ngực một chút, nên mồm không ngớt gào thét, âm thanh tuy bị nén nhưng sức không kiệt, càng lúc kêu càng to. Đột nhiên nghe đâu có người quát:
- Con mụ kia ăn trộm con ta chạy mất rồi, tất cả mau đuổi theo. Bốn người các ngươi chặn cửa chính, ba người các ngươi nhảy lên mái nhà canh chừng, còn bốn người các ngươi chặn cửa đông, năm người này chặn cửa tây. Không được... không được để con mụ đó ôm con ta chạy mất.
Tuy y quát tháo ra lệnh nhưng trong âm thanh đầy nỗi kinh hoàng. Đoàn Dự văng vẳng nghe thấy tiếng của Tả Tử Mục, trong đầu liền nghĩ ngay: “Sao lại có mụ đàn bà nào vào ăn trộm con y? À, chắc là Mộc cô nương đến cứu ta đây, ăn trộm con y để đổi lấy ông chồng theo kiểu dắt bò đổi lấy ngựa, cách đó quả không dở chút nào”. Chàng bèn ngừng lại không kêu la nữa.
Đoàn Dự vừa mới định thần thấy năm ngón tay Úc Quang Tiêu nắm mình đã lỏng ra, dùng sức quẫy mấy cái bảy người đè lên chàng lịch bịch rơi xuống. Đoàn Dự mừng quá: “Con của sư phụ bọn chúng bị Mộc cô nương ăn trộm mất rồi ai nấy bối rối hoảng hốt không còn nghĩ tới chuyện bắt ta nữa”. Chàng bèn chui trong đống người ra, trong bụng hơi ngạc nhiên: “Sao những người này nằm êm ru dưới đất thế này? Đúng rồi, chắc họ sợ sư phụ quở phạt nên giả vờ làm như bị thương”.
Thế nhưng chàng đâu có thì giờ để nghĩ xem suy luận của mình hợp tình hợp lý không, lập tức co giò bỏ chạy, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng bao nhiêu nội lực của bảy tên đệ tử Vô Lượng Kiếm đã trút hết vào người mình.
Đoàn Dự ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau nhà, thật chẳng còn nhớ được đang ở phương vị Ký Tế hay Vị Tế: Khinh vân tế nguyệt, Lưu phong hồi tuyết gì gì đó chẳng qua chỉ là Tào Tử Kiến vẽ vời ra, chứ chàng thì lúc này hớt hải như chó mất chủ, bụng thấp thỏm như cá lọt lưới, trước mắt thấy đám đệ tử Vô Lượng Kiếm lăm lăm trường kiếm, chạy đông chạy tây kêu la:
- Đừng để con mụ đó chạy thoát!
- Mau đoạt lại tiểu sư đệ!
- Ngươi đuổi bên kia, ta qua bên này!
Chàng nghĩ thầm: “Cái kế “Tẩu Mã Hoán Tướng” của Mộc cô nương đã thành kế “Điệu Hổ Ly Sơn”, lại càng tuyệt diệu. Thôi thì ta cứ kế thứ ba mươi sáu mà làm”.
Chàng bèn chui luôn vào trong bụi cỏ, bò được hơn chục trượng nghĩ thầm: “Ta sử dụng cả chân lẫn tay, phải gọi là Lăng Ba Vi Bà mới đúng”.
Chàng nghe thấy tiếng kêu la xa dần, không ai đuổi theo cả nên đứng thẳng lên nhắm hướng rừng rậm đằng sau núi mà chạy. Chạy một hồi lâu nhưng không thấy mỏi mệt chút nào, trong bụng thấy hơi lạ lùng, nghĩ thầm: “Ta chớ có quá sợ hãi mà kiệt sức mất”. Chàng bèn ngồi dưới một gốc cây nghỉ ngơi nhưng chỉ thấy toàn thân tinh lực đầy rẫy, dường như quá nhiều có cần gì phải nghỉ?
Chàng nhủ thầm: “Người ta khi gặp chuyện vui thì tinh thần đâm ra sảng khoái nhưng rồi về sau mới thấy chịu không nổi. Quẻ Chấn hào lục nhị có viết là: Vật trục, thất nhật đắc. Hôm nay chẳng đúng là mình bị khốn khổ đúng bảy ngày hay sao? Hai chữ “vật trục” phải ghi nhớ kỹ”.
Chàng bèn đem nội lực tích trữ được trong huyệt Đãn Trung từ từ đẩy vào Thủ Thái Âm Phế Kinh nhưng vì nội lực quá nhiều, đi tới đi lui, đưa mãi không hết đến về sau bỗng thấy sợ hãi: “Việc này xem ra có điều không xong, e rằng thật là nguy hiểm”. Chàng thấy đã bớt tức ngực nên ngừng lại không vận khí nữa đứng lên đi tiếp, nghĩ thầm: “Ta làm sao đến gặp Mộc cô nương để cho cô ta biết là mình đã chạy được rồi? Đứa con nhỏ của Tả Tử Mục đem trả lại cho y để cho y khỏi lo lắng nhớ mong”.
Đi được chừng một dặm nghe thấy mấy tiếng chít chít, trước mắt thấy một vật gì màu xám tro thấp thoáng, một con thú nhanh nhẹn dị thường chạy vụt qua, đúng là con thiểm điện điêu của Chung Linh. Có điều con vật chạy nhanh quá nên nhìn không rõ nhưng loại thú nhỏ mà nhanh như thế thì nhất định phải là con chồn đó rồi. Đoàn Dự mừng lắm nghĩ thầm: “Chung cô nương đi kiếm ngươi khắp nơi, thì ra chú mày chạy tới tận đây. Để ta bồng ngươi đem về trả lại cho chủ, cô nàng thể nào cũng mừng lắm đó”.
Chàng bắt chước Chung Linh huýt sáo miệng mấy tiếng. Bóng xám vụt một cái, một con vật từ trên cao nhảy xuống trước mặt chàng chừng một trượng, đôi mắt long lanh chuyển động, chăm chăm nhìn chàng, quả đúng là con thiểm điện điêu. Đoàn Dự lại huýt thêm mấy tiếng nữa, con chồn đi lên mấy bước, nằm phục trên mặt đất không động đậy.
Đoàn Dự kêu khẽ:
- Chồn ngoan ơi! Chồn cưng ơi! Để ta đem ngươi về cho chủ ngươi nhé.
Chàng vừa huýt sáo vừa tiến lên, con thiểm điện điêu vẫn không cử động. Đoàn Dự biết rằng con chồn này chạy nhanh như gió, răng có chất độc nhưng đối với chủ nhân thì mười phần dễ bảo, thấy đôi mắt linh hoạt của nó xoay chuyển không ngừng trông thật dễ thương, bèn huýt sáo mấy tiếng tiến lại gần thêm mấy bước, chậm rãi ngồi xuống nói:
- Điêu nhi ngoan quá!
Chàng khoan thai đưa tay ra vỗ vỗ lưng nó, con chồn vẫn nằm yên không cử động. Đoàn Dự vuốt nhẹ lên sống lưng mềm mại mượt mà của con vật, dịu dàng nói:
- Chồn ngoan ơi, thôi mình đi về nhà nhé!
Tay trái lòn xuống toan bồng con thiểm điện điêu lên. Đột nhiên chàng thấy hai tay giật mạnh một cái, tiếp theo đùi trái đau nhói, một bóng xám thấp thoáng con chồn đã chạy vụt ra ngoài xa cả trượng nhưng vẫn đứng đó đôi mắt nhỏ long lanh nhìn chàng. Đoàn Dự kinh hãi kêu lên:
- Chao ôi! Ngươi cắn phải ta rồi!
Chỉ thấy ống quần bị rách một lỗ nhỏ, vội vén quần lên thấy bên trong đùi có hai vết răng, máu tươi đang rướm ra. Chàng nghĩ đến thảm trạng bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền phải chịu tự chặt cánh tay, sợ đến không còn hồn vía nào nữa, chỉ biết ấp úng:
- Ngươi... ngươi... ngươi sao không biết phải quấy gì cả? Ta là bạn của chủ ngươi mà! Chết ta rồi!
Chàng thấy chân trái ê ẩm, quì phục xuống đất, hai tay bóp chặt bên trên vết thương để chặn cho chất độc khỏi chạy lên. Tiếp theo chàng thấy chân phải cũng tê đi, liền ngã lăn ra. Chàng hết sức kinh hoàng chống hay tay xuống đất toan đứng lên nhưng cánh tay rồi cũng cứng đơ không còn hơi sức gì nữa. Chàng bò lết về trước mấy bước, con thiểm điện điêu vẫn nằm yên chăm chăm nhìn chàng.
Đoàn Dự kêu khổ thầm: “Ta quả là lỗ mãng thái quá, con chồn này là do Chung cô nương nuôi dưỡng chỉ nghe một mình nàng mà thôi. Chắc là ta huýt sáo không đúng điệu. Thế... thế thì làm sao đây?”. Chàng biết rằng nếu bị thiểm điện điêu cắn phải thì chỉ có cách học Tư Không Huyền, rút đao chặt luôn chân trái. Thế nhưng trong tay chàng đâu có đao kiếm gì, cũng không dám quả đoán dũng cảm như y, lại vừa mới học xong Lăng Ba Vi Bộ, nếu như mất đi một chân thì chỉ có nước thi triển môn Lăng Ba Nhảy Lò Cò thật là vô vị hết nước nói.
Chàng tự oán trách mình một hồi, chân tay và thân mình dần dần đờ đẫn, biết rằng chất độc đã lan ra khắp người, sau cùng thì mắt cũng mở trừng trừng, mồm há hốc không còn ngậm lại được. Tuy nhiên thần trí chàng vẫn còn tỉnh táo, nghĩ thầm: “Ta chết như thế này, hình dáng thật là bất nhã khó coi, mồm mở toang hoác không biết sẽ thành quỉ khờ hay quỉ đói? Thế nhưng trong trăm điều hại cũng được một điều hay, Mộc cô nương nếu như thấy cái xác ta đít không khố, mắt trợn trừng, ghê tởm muốn mửa, lòng nhớ nhung ắt sẽ giảm đi nhiều, như thế cũng có đôi chút lợi ích cho nàng”.
Bỗng nghe mấy tiếng uềnh oang, uềnh oang, uềnh oang rền vang, tiếp theo mấy tiếng bạch bạch, từ trong cỏ nhảy ra một con vật khiến cho Đoàn Dự càng kinh hãi thêm: “Chao ôi, vạn độc chi vương Mãng Cổ Chu Cáp đến rồi. Hai gã kia nói nếu gặp phải con này toàn thân sẽ hóa thành một đống máu bầy nhầy, biết làm thế nào?” Thế nhưng chàng lại nghĩ ngay: “Thật là dở hơi! Một đống thịt nát với cái xác hở mông, há hốc mồm có khác gì nhau, cái nào đẹp hơn cái nào? Thà là một đống bầy hầy còn hơn cái xác xấu xa”.
Chàng chỉ nghe uềnh oang liên tiếp, con vật đã nhảy ngay đến bên cạnh nhưng cổ cứng đơ rồi nên không sao quay đầu nhìn nó được, có muốn thành một đống máu thì cũng không xong. Lại nghe mấy tiếng bạch bạch, con vật đã nhảy tới chỗ con thiểm điện điêu. Đoàn Dự không khỏi kinh ngạc vạn phần, thấy đó chỉ là một con nhái nhỏ xíu, dài chừng hai tấc, toàn thân đỏ như máu, đôi mắt lấp lánh kim quang. Con nhái há mồm, làn da mỏng bên dưới cổ lại rung động, một tiếng uềnh oang như bò rống nổi lên. Con vật bé như thế mà lại có thể kêu lớn đến vậy, nếu không chính mắt trông thấy thì thật chẳng ai dám tin. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Cái tên của nó nghe thật đúng, tiếng thì kêu như bò mộng, thân hình thì đỏ như son, tên Mãng Cổ Chu Cáp là phải rồi. Tuy nhiên bảo là vừa thấy nó lập tức biến thành một đống máu là sai. Mãng Cổ Chu Cáp hẳn là cái tên người nào đó đã từng gặp nó đặt cho. Thế nhưng nếu đã thành một đống máu thị bầy hầy thì còn làm sao đặt tên cho nó được?”.
Con thiểm điện điêu thấy con chu cáp dường như có vẻ hơi sợ, quay đầu định chạy nhưng lại không dám, đột nhiên tung mình xông tới. Con nhái há mồm uềnh oang một tiếng, một làn hơi màu đỏ nhạt phun thẳng vào con chồn. Thiểm điện điêu đang nhảy ở trên không bị phun trúng hơi độc liền rơi phịch xuống cố xông lên đớp vào lưng con chu cáp. Đoàn Dự nghĩ thầm: "Hóa ra con chồn vẫn ghê gớm hơn". Ngờ đâu chàng vừa nghĩ thế, con chồn đã ngã lăn ra, bốn chân dãy dãy vài cái rồi không còn cử động gì nữa.
Đoàn Dự trong bụng kêu lên: “Chết rồi!”. Con chồn này tuy cắn “chết” chàng thật nhưng chàng biết lỗi ở mình chưa biết sai bảo con vật, đường đột đụng vào nó chứ bụng không oán trách gì con chồn dễ thương kia. Nay thấy con vật chết tươi, trong bụng xót xa: “Ôi, Chung cô nương nếu như biết được không biết sẽ đau lòng biết chừng nào?”.
Chỉ thấy con chu cáp nhảy lên cái xác con thiểm điện điêu, ghé miệng hút má bên trái, xong lại hút má bên phải. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Mãng Cổ Chu Cáp được gọi là vua của mọi loại độc, quả thật danh bất hư truyền. Con chồn răng có chất kịch độc, cắn vào người nó có khác gì tự uống thuốc độc mà chết, bây giờ con chu cáp lại đi hút túi chất độc của con điêu này. Thiểm điện điêu dĩ nhiên lanh lợi dễ thương, con chu cáp cũng thân đỏ như son, mắt vàng sáng chóe thật là đẹp đẽ, có ai biết đâu bên ngoài mỹ lệ là thế, bên trong lại độc địa kinh hồn. Thần tiên tỉ tỉ ơi, ta không có nói về nàng đâu!”.
Con chu cáp nhảy từ trên mình con chồn xuống, uềnh oang, uềnh oang mấy tiếng. Bỗng trong đám cỏ có tiếng sột soạt chui ra một con rết lớn màu đen vằn đỏ, chân dài đến bảy tám tấc. Con nhái đỏ liền xông lên nhưng con rết kia bò thật nhanh, lập tức bỏ chạy. Chu cáp vồ luôn mấy lượt nhưng đều không trúng liền uềnh oang một tiếng đang toan phun sương độc, con rết bỗng nhảy vọt lên rơi thẳng vào trong mồm Đoàn Dự.
Đoàn Dự kinh hãi quá nhưng khổ nỗi không sao cử động được, ngay cả ngậm mồm lại cũng không xong, trong bụng kêu thầm: “Ôi, đây là cái miệng của ta, lão huynh chớ có tưởng lầm, lại tưởng là hang rết...” Nghe sột soạt, con rết kia chẳng nể nang gì bò luôn qua lưỡi chàng chui tọt xuống. Đoàn Dự sợ hãi dường như muốn xỉu chỉ thấy cổ họng rồi thực quản ngứa ngáy, con rết đã vào hẳn trong bụng chàng rồi.
Ngờ đâu họa vô đơn chí, Mãng Cổ Chu Cáp cũng nhảy lên, ngồi chồm chỗm ngay trên lưỡi chàng, tiếp theo là cổ họng lạnh toát, con nhái cũng đã chui vào đuổi theo con rết. Con nhái da trơn tuột, chui xuống còn nhanh hơn. Đoàn Dự nghe đâu trong bụng mình có mấy tiếng uềnh oang, uềnh oang nhưng âm thanh uất nghẹn, thấy rằng trên đời này thật không còn gì bi thảm hơn, mà cũng không gì tức cười bằng, chỉ muốn khóa òa lên, cũng lại muốn cười hô hố. Thế nhưng bắp thịt đã cứng đờ rồi làm gì còn phát xuất được thanh âm? Mắt chàng lệ rơi lã chã, tí tách rớt xuống đất.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong bụng như thấy sôi lên, sùng sục thật là khổ sở, cũng chẳng biết con nhái đã bắt được con rết chưa, chỉ biết kêu thầm: "Chu cáp nhân huynh, mau mau bắt anh chàng rết rồi chui ra đi. Bụng của tại hạ có gì là vui thú đâu”.
Một lúc sau, trong bụng không còn thấy lục cục gì nữa, đến tiếng uềnh oang cũng không nghe nhưng càng đau đớn hơn nhiều. Thêm một lát nữa, miệng chàng bỗng đóng lại được, răng cắn ngay phải lưỡi đau nhói lên đầu lưỡi liền rụt trở vào. Chàng vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- Chu cáp nhân huynh, xin mau mau ra cho.
Chàng há mồm cho con nhái bò ra đợi một lúc lâu vẫn không nghe động tĩnh gì. Chàng lại kêu lên:
- Uềnh oang, uềnh oang!
Dụ cho con chu cáp chui ra nhưng không biết con nhái đó nghe mà không thèm để ý hay vì thấy không đúng giọng nên chẳng buồn trồi lên, cứ nằm yên trong bụng chàng.
Đoàn Dự hết sức bồn chồn, thò tay vào móc trong mồm, móc đi móc lại bỗng nhớ ra: “Ồ! Tay ta cử động được rồi”. Chàng vươn vai đứng lên, cảm giác tê dại của chân tay không biết biến mất từ bao giờ. Chàng kêu lên:
- Lạ thật! Lạ thật!
Nghĩ thầm: “Cái anh chàng vạn độc chi vương này chắc ở luôn trong bụng ta, tính chuyện an cư lạc nghiệp, phải làm gì đây? Không thể nào không mời y dọn nhà đi chỗ khác cho xong”. Chàng bèn chống hai tay xuống đất trồng chuối ngược, hai chân tựa vào một cây to, há mồm cố hết sức lắc người một hồi lâu nhưng vẫn không nghe động tĩnh gì của con nhái đỏ, dường như nó đã quyết định chọn bụng chàng làm nơi ăn chốn ở mãn đời mãn kiếp.
Đoàn Dự không còn biết cách gì hơn đành tự nhủ: “Chắc là anh chàng vạn độc chi vương này và con rết kia vào rồi biến thành đồ ăn trong bụng ta, dĩ độc công độc, thành ra giải được chất độc của con chồn. Ta ăn phải những con vật kịch độc như thế nhưng sao giờ đây không thấy đau bụng nữa thật là lạ lùng”.
Chàng có biết đâu chất độc của rắn rết tan vào máu thì sẽ chết ngay nhưng ăn vào trong bụng, nếu trong miệng, yết hầu, thực quản và ruột không có vết thương thì lại không sao cả. Thành ra khi người ta bị rắn độc cắn vẫn có thể dùng mồm hút máu độc ra. Có điều chất độc trong thiên hạ thiên biến vạn hóa, không thể một lời mà nói hết được. Con Mãng Cổ Chu Cáp tuy là loại kỳ độc nhưng vào trong dạ dày lại không sao, lại bị chất dịch vị tiêu hóa. Đối với con nhái đỏ thì chính chất cường toan trong ruột mới thực là chất độc đã biến nó thành một cục máu bầy nhầy.
Đoàn Dự đứng lên, đi tới vài bước bỗng thấy trong bụng có một làn hơi nóng như lửa đốt, không khỏi kêu lên:
- Chao ôi!
Làn hơi nóng đó chạy đông chạy tây không sao tống ra được. Chàng há miệng định nôn nhưng không cách nào mửa được, hít một hơi dài, hết sức khạc mạnh chỉ mong chất độc con chu cáp theo đó mà ra, ngờ đâu vừa thổ thì làn hơi nóng đó biến thành một nhiệt tuyến, chầm chậm chui vào Nhâm Mạch. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Giỏi nhỉ, thôi thì mình một liều ba bảy cũng liều, chu cáp lão huynh ơi, hồn ma lão huynh quấn quít tại hạ, thôi thì biển khí nơi huyệt Đãn Trung của ta cầm bằng là nơi an nghỉ nghìn thu của lão huynh. Nếu như lão huynh muốn hạ độc giết ta, Đoàn Dự này lúc nào cũng sẵn sàng”.
Chàng theo đúng phương pháp thở hút vận khí, làn hơi ấm quả nhiên đi theo đường kinh mạch chạy vào trong biển khí ở huyệt Đãn Trung nhưng không thấy gì khác lạ.
Đoàn Dự loay hoay mất cả nửa ngày nhưng không thấy gì mệt mỏi, bèn kiếm đất đá vùi xác con thiểm điện điêu lại, khấn thầm: “Thiểm điện điêu tiểu đệ đệ ơi, lần sau ta sẽ dẫn Chung cô nương tới đây viếng phần mộ ngươi cúng vái, bắt vài con rắn độc cho mi. Vừa rồi mi cắn ta một cái là do vô tâm, ta không mách lại với chủ ngươi đâu để nàng khỏi trách, ngươi cứ an tâm”.
Chàng ra khỏi khu rừng, chẳng mấy chốc đã gặp Tả Tử Mục cầm kiếm chạy thục mạng, nghĩ thầm: “Y vẫn còn đang đuổi theo Mộc cô nương, ta không thể nào đứng ngoài được”. Nghĩ thế bèn len lén đuổi theo sau, lúc này trong người chàng đã có nội lực của bảy tên đệ tử Vô Lượng Kiếm nên không phí hơi sức đã lên được trên núi. Tả Tử Mục lo lắng cho an nguy của đứa con nên không để ý có người đuổi theo mình. Đoàn Dự thì sợ y quay lại gây sự, lại bắt mình đem đến đánh đổi với Mộc Uyển Thanh nên ở cách thật xa, đi đến lưng chừng núi nghĩ đến mình sắp được gặp lại Mộc Uyển Thanh, trong lòng rộn ràng, lại e ngại Nam Hải Ngạc Thần đợi lâu không được đã giết nàng mất rồi nên nhịn không nổi bèn gọi toáng lên.
Chú thích
8 là vợ của Viên Hi, con trai Viên Thiệu, khi Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu bắt được Chân thị. Tào Thực xin cha gả cho mình nhưng Tào Tháo lại gả cho Tào Phi (con trưởng). Khi Tào Phi cướp ngôi nhà Hán, Chân thị được lập làm Hoàng Hậu sinh ra Minh Đế. Năm Hoàng Sơ thứ hai Hậu chết, năm sau Tào Thực về triều đi ngang sông Lạc nhớ đến Chân thị, bỗng thấy Chân thị hiện ra giãi bày tấm lòng mình. Thực vừa mừng vừa buồn nên làm bài Cảm Chân Phú để ghi lại việc hai người gặp gỡ. Về sau Minh Đế đọc được đổi tên thành Lạc Thần Phú (Ngụy Chí Văn Chiêu Chân Hoàng Hậu truyện).
9 Trong chương này có rất nhiều thi văn. Người dịch chỉ gượng gạo thoát ý chuyển sang văn vần cho khỏi lạc điệu nguyên tác nhưng chắc chắn kém xa những tác giả chuyên dịch cổ văn. Nếu vị nào kiếm được bản dịch Lạc Thần Phú của một người khác đã dịch làm ơn chuyển lại cho chúng tôi để thay vào thì thật quí hóa. Xin cảm ơn trước. (Nguyễn Duy Chính)
10 con nhái đỏ, nhái tiếng kêu rống như bò
11 Manjusri tức Văn Thù Sư Lợi tượng trưng cho trí huệ bát nhã
12 Samantabhadra là bồ tát đại diện cho bình đẳng
13 Lão tử được các đạo sĩ tôn xưng lên thành một vị tiên
14 thần ôn dịch truyền bệnh
15 nguyên tác dùng câu tục ngữ Trung Hoa, vua không lo, thái giám lại lo tương đương với câu ca dao Việt Nam “Thành đổ đã có vua xây, Việc gì gái góa lo ngày lo đêm”.
16 Một vòng tròn từ đầu đi hết rồi vòng trở lại. Nội công có hai vòng, nhỏ là tiểu chu thiên, lớn là đại chu thiên.
17 phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long
18 Trăm sông đổ vào biển cả
19 cầu tiêu
20 Kế cuối cùng trong Tam Thập Lục Kế là Tẩu Kế tức bỏ chạy.
21 Bộ là bước đi, Bà là bò dưới đất
22 Dù có mất nhưng đừng đuổi theo, bảy ngày sẽ lấy lại được
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Mít Đặc
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---