Phương Sách đang định đứng dậy, thì vai trái đã tê tái, hai mắt tối om, chết giấc luôn tại chỗ.Diệu Ngân Hạnh vẫn cứ để ý theo dõi sự an toàn của Phương Sách, nay thấy chàng té ngã chết giấc vội chạy lại ôm chàng lên và lui ngay sang một bên.Tử Vong thuyền chủ trông thấy Lam Bào Quái Nhân hiện thân, đột nhiên huýt một tiếng còi miệng, ngoài sảnh bỗng có tiếng người vọng vào:- Nổi lửa!Thế là lửa bốc chọc trời. Quần hùng thấy thế đều kinh hoảng vô cùng, lại bỗng có một luồng gió mạnh thổi tới, khiến đèn đóm ở trong sảnh đều tắt ngóm hết một lúc.Những người có mặt ở trong sảnh đều là nhân vật võ lâm, khi thấy đèn tắt ngóm đã gượng trấn tĩnh, nhưng khi thấy có luồng gió kêu “veo veo” thổi tới, thì ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.Tiếp theo đó lại có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, bóng người thấp thoáng và có tiếng Lam Bào Quái Nhân thét lớn:- Chạy đi đâu?Tâm Tâm đại sư niệm một tiếng Phật hiệu và cũng lớn tiếng quát tháo:- Hãy để người lại!Hai người nhảy vượt qua đầu của mọi người mà đi. Dưới ánh sáng trăng lờ mờ Tử Vong thuyền chủ với Độc Tý Phi Ma đã dẫn tám mươi mốt tên Huyền binh Huyền tướng và ôm Bạch Long giáo chủ, bốn đường chủ cùng tám hương chủ lẫn Phương Sách chạy thẳng về phía sông Dương Tử như giông như gió.Tâm Tâm đại sư với Lam Bào Quái Nhân đuổi theo ra đến ngoài trang, thấy xác nằm ngổn ngang trên mặt đất, thì ra những giáo đồ của Bạch Long giáo phụ trách canh gác ở bên ngoài đã bị giết chết hết.Tâm Tâm đại sư niệm một tiếng “A di đà Phật” rồi nghĩ bụng:“Chắc đây thế nào cũng là kiệt tác của Tử Vong thuyền chủ chứ không sai!” Lúc ấy ở giữa lòng sông Dương Tử bỗng có một vật đồ sộ nổi lên, khi Tâm Tâm đại sư với Quái Nhân mặc áo bào lam đuổi tới, thì đã thấy Tử Vong thuyền chủ với cách bộ hạ y chui cả vào trong vật đồ sộ ấy rồi. Hai người không hẹn mà nên, đều vội ngừng chân trố mắt lên nhìn, chỉ nghe thấy tiếng sóng kêu “ào ào”, vật đồ sộ kia đã từ từ chìm xuống dưới đáy nước và biến mất. Riêng có Tử Vong thuyền chủ lại bỗng xuất hiện ở trên mặt ngọn sóng, dùng “thiên lý truyền âm nhập mật” nói vọng lên bờ rằng:- Bổn thuyền chủ định đến chính ngọ ngày hôm tết Trùng Dương sẽ hỏa táng chùa Thiếu Lâm, Lam Bào Quái Tử kia, ta hãy để cho ngươi sống tới lúc đó ta mới thanh toán sau.Nói xong y lại cười ha hả, tiếng cười vừa lớn vừa xa, khiến những người ở trên bờ nghe thấy cũng phải đinh tai nhức óc.Tâm Tâm đại sư với đại hán áo lam đứng ở trên bờ tức giận đến run người. Tâm Tâm đại sư còn lo âu, vì ông ta biết Tử Vong thuyền chủ đã nói gì là phải làm cho kỳ được. Xem như vậy phái Thiếu Lâm đã sắp bị tai kiếp đến nơi.Vật đồ sộ Ở giữa lòng sóng tức Tử Vong thuyền lại nhô lên mặt nước mà lờ lững theo giòng nước chảy xuống miền xuôi.Tử Vong thuyền chủ ở trên sông đang cúi đầu ngẫm nghĩ hình như có một đại sự gì chưa giải quyết xong vậy. Phương Sách đang nằm ở dưới chân y, chỗ vết thương ở bả vai trái đã được băng bó, nhưng chàng vẫn còn mê man bất tỉnh.Độc Tý Phi Ma ngồi ở trước mặt Tử Vong thuyền chủ cũng đang trố mắt nhìn Phương Sách.Tử Vong thuyền chủ bỗng lạnh lùng nhìn Độc Tý Phi Ma rồi hỏi:- Độc Hổ (Đây là tên mới của Độc Tý Phi Ma sau khi gia nhập Tử Vong thuyền chủ ban cho cái tên này). Có thực người có thuốc độc chỉ làm cho người ta mất hết võ công mà không bị thương đấy không?Độc Hổ ngửng đầu lên cười ha hả đáp:- Thuyền chủ hỏi thứ khác thì thuộc hạ không có, chứ còn về thuốc độc thì thuyền chủ muốn thứ gì thuộc hạ cũng đều có cả.- Nếu vậy người đưa thứ thuốc độc ấy đây cho ta.Độc Hổ móc túi lấy một cái hộp vàng ra, mở hộp dùng chiếc thìa nho nhỏ xúc một thìa thuốc bột màu vàng đổ vào tờ giấy, gói lại rồi đưa cho thuyền chủ.- Ngươi hãy nói cho ta biết công hiệu của thứ thuốc này và cách sử dụng nó như thế nào?- Rất giản dị! Thuốc này gọi là Tán Khí Nghịch Huyết Đơn, nếu kẻ địch trúng phải thứ thuốc này, thì khí huyết sẽ đảo ngược, chân khí tản mác, võ công tổn thất tới già nữa là ít, nhưng người y không hề hấn gì cả.Tử Vong thuyền chủ nghe Độc Hổ nói xong, liền xua tay bảo y rút lui, rồi ra ám hiệu ngầm. Diệu Ngân Hạnh đã nhanh nhẩu đến đứng nghiêm ở trước mặt y để đợi chờ.Tử Vong thuyền chủ trầm giọng nói:- Diệu Huyền trưởng!Y tay cầm gói thuốc chỉ vào Phương Sách đang nằm ở dưới đất và nói tiếp:- Ngươi cho y uống gói thuốc bột này, nhưng phải làm thế nào đừng để cho y biết là ngươi cho uống. Tốt hơn hết làm thế nào vu oan giá họa cho Tâm Tâm đại sư, hay là Lam Bào Quái Tử thì càng hay.Ngân Hạnh ngẩn người ra, nàng không hiểu gói thuốc này là gói thuốc gì, nhưng cứ xem vẻ mặt của thuyền chủ nàng đã biết là thuốc độc, nên tay hơi run run giơ ra đỡ lấy gói thuốc ấy.Thuyền chủ thấy thế trợn mắt lên nhìn nàng, dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng và nói tiếp:- Mệnh lệnh của bổn thuyền chủ như thế nào, ngươi đã biết rồi, vậy ngươi cứ việc theo lệnh mà làm đừng có hỏi han gì hết.Ngân Hạnh rùng mình kinh hãi thầm và cố trấn tĩnh tâm thần cúi đầu xuống nghe lệnh.Tử Vong thuyền chủ ra ngoài khoan thuyền, hơi dặn bảo vài câu rồi hóa trang thành một thư sinh mặt lì lì. Ngân Hạnh cũng thay quần áo trắng, trông không khác gì là Hằng Nga trong trăng, rồi Tử Vong thuyền chủ cắp Phương Sách vào nách và nói tiếp:- Ta giúp ngươi đưa y lên trên bờ.Ngân Hạnh chân đi phao, hai người ở cửa khoan nhảy ra lướt trên mặt sóng tiến thẳng vào bờ. Thuyền chủ đặt Phương Sách xuống và nói tiếp:- Diệu Huyền trưởng, ta giao y cho ngươi đấy! Có lẽ ngươi vẫn chưa biết rõ chuyện, bổn thuyền chủ chỉ muốn phế võ công của y đi thôi, chứ không muốn giết y đâu. Ngươi cho y uống thuốc độc xong và cố hết sức làm cho y tin tưởng ta là cha đẻ của y và còn phải làm thế nào khiến y phải hết sức thù hằn bảy đại môn phái. Nói thực cho ngươi biết, Tử Vong thuyền không bị tồn vong ở trong tay của Võ Lâm Tam Lão và bảy đại môn phái, mà lại là ở trong tay ngươi đấy! Nghe chưa?Ngân Hạnh rùng mình đến thót một cái, Tử Vong thuyền chủ lại nói tiếp:- Chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là y tỉnh lại, trong lúc y vừa mới tỉnh táo, ngươi giả bộ đi qua trông thấy mà đừng có để cho y biết là y đã xuống Tử Vong thuyền rồi mới được. Chính ngọ ngày hôm Tết Trùng Dương ngươi hãy lên chùa Thiếu Lâm gặp ta, từ nay tới đó, ngươi khỏi cần phải thông báo tin tức với Tử Vong thuyền, lúc nào cần thì ta sẽ cho người đi tiếp ứng ngươi sau.Nói xong y liếc mắt nhìn Ngân Hạnh một cái, rồi lại quát bảo tiếp:- Bổn thuyền chủ kỵ nhất là việc lạm dụng tình yêu, Diệu Huyền trưởng phải nhớ kỹ điều đó.Ngân Hạnh lại rùng mình đến thót một cái nữa, nàng cúi thấp đầu xuống ấp úng đáp:- Xin tuân lệnh thuyền chủ, đệ tử không dám trái lệnh của thuyền chủ.Chỉ trong thoáng cái, thuyền chủ đã tiến vào trong rừng mất dạng.Ngân Hạnh rất lo âu, nàng biết thuyền chủ xảo trá lắm, chưa biết chừng thể nào cũng ở quanh đây canh chừng mình. Dưới ánh trăng, nàng trông thấy Phương Sách quả thực anh tuấn, khiến nàng cứ ngẩn người ra ngắm nhìn hoài. Nghĩ đến chuyện ở Tụ Nghĩa Sảnh của Bạch Long Giáo, thoạt tiên chàng đã tỏ thái độ như thế nào, bắt ép Tử Vong thuyền chủ phải tha cho Tam Lão, thực là đại nghĩa lẫm lẫm, sau lại mang thương tích mà đấu với Ảo Không đạo giả...Nàng bỗng mủi lòng, nước mắt nhỏ ròng xuống, thực không ngờ số mạng của thiếu niên này lại nằm ở trong tay mình.Một lát sau nàng nghe thấy Phương Sách bỗng kêu “ứ ự” một tiếng, nàng giật mình tự trách mắng thầm rằng:“Sao ta lại quên cả sứ mạng như thế?” Nàng vội lấy khăn lau chùi nước mắt và lẻn vào trong rừng ở chỗ cạnh đó để ẩn núp.Phương Sách kêu “ủa” một tiếng rồi mở mắt ra ngồi nhỏm dậy thấy mình đang ngồi ở trên một bãi đất trống bên cạnh bờ sông. Sực nhớ tới vết thương, chàng vội rờ tay lên vai, thấy đã khỏi đau rồi. Chàng định thần vận công thử xem, thấy không việc gì cả mới yên tâm. Chàng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, mình bị thương như thế nào rồi đấu với Ảo Không đạo giả ra sao, sau cùng quái nhân áo bào lam xuất hiện, mình chết giấc luôn không biết gì nữa...Chàng đứng dậy tiến thẳng về phía thượng du, nhưng mới đi được mấy bước, chàng vội ngừng chân lại cúi đầu tự nghĩ:“Bây giờ ta nên đi đâu đây?” Ngân Hạnh ẩn núp ở trong rừng vẫn để ý theo dõi hành động của chàng, và đã nghĩ ra được những lời lẽ nói dối, liền giả bộ trong rừng hoảng hốt chạy ra, vừa trông thấy Phương Sách đã vội thở dài một tiếng.Phương Sách chợt trông thấy Ngân Hạnh vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vội kêu gọi:- Tỷ tỷ!Ngân Hạnh vội tiến tới cạnh chàng, ngắm nhìn chàng từ đầu chí cuối một lượt và nói:- Hiền đệ vừa rồi làm cho ngu tỷ lo âu đến muốn chết được.Phương Sách ngạc nhiên hỏi:- Cái gì thế hở...Vừa rồi trong rừng có một cái bóng người xuất hiện, ngu tỷ vội đuổi theo ngay, người đó chạy rất nhanh, nhưng vì sợ người đó dùng kế điệu hổ ly sơn, ngu tỷ vội quay trở lại vì trong lúc hiền đệ đang bị mê man bất tỉnh mà bọn giặc sẽ bắt cóc đi thì sao?Vì vậy ngu tỷ mới vội...Nói tới đó nàng làm ra vẻ thở hổn ha hổn hển.Phương Sách thấy thế cảm động hết sức, nắm lấy hai tay mềm mại của nàng và vội hỏi tiếp:- Tỷ tỷ đã cứu tiểu đệ phải không?- Hiền đệ đừng nhắc đến những chuyện ấy nữa...- Tỷ tỷ, cha của tiểu đệ với các người kia đâu?Ngân Hạnh tủm tỉm cười, khẽ vỗ vai chàng và nói tiếp:- Hiền đệ cứ yên trí, có bao giờ cha lại bị thua người cơ chứ? Nói thực cho hiền đệ biết, mười ba đầu mục của Bạch Long giáo đã bị bắt hết đem xuống dưới thuyền và ngày mai chúng sẽ biến thành nô công ở trên Thần Bí đảo rồi.Phương Sách rất phấn khởi nói tiếp:- Tỷ tỷ, đệ còn nhớ tên Lam Bào Quái Tử cũng tới nơi, sau làm thế nào mà tỷ tỷ cứu được tiểu đệ? Mau nói cho tiểu đệ nghe đi!Ngân Hạnh lườm chàng một cái, rồi đặt điều kể cho chàng nghe rằng:- Nguy hiểm lắm! Lam Bào Quái Nhân đấu với thuyền chủ, tên giặc sói đầu Tâm Tâm định xông lại cướp hiền đệ, mà hiền đệ thì đang mê man bất tỉnh. Ngu tỷ vội cõng hiền đệ chạy, nhờ có thuyền chủ kịp thời phát động Cửu Huyền Dịch Quái, chúng ta mới xông ra khỏi được vòng vây. Ngu tỷ sợ đối phương đuổi theo, mới cõng hiền đệ tới đây...- Vết thương ở trên vai tiểu đệ là do tỷ tỷ băng bó và rịt thuốc cho phải không?Ngân Hạnh khẽ gật đầu, Phương Sách ứa nước mắt ra với giọng run run đáp:- Tỷ tỷ là người thương yêu tiểu đệ nhất trên thế gian này...Ngân Hạnh thấy thái độ của Phương Sách như vậy, cũng phải cảm động thực sự, nhưng bề ngoài nàng vẫn làm ra vẻ chị cả, mà vỗ vai chàng an ủi rằng:- Ngu tỷ không thương hiền đệ thì còn thương ai nữa? Qúy hồ sau này hiền đệ đừng có quên tỷ tỷ là được rồi.Tuy lời nói này là bịa đặt ra mà nói, nhưng Ngân Hạnh cũng cảm thấy đó là lời nói mà mình muốn nói thực.Phương Sách nghiêm nghị đáp:- Sau này bất cứ có chuyện gì xảy ra, tỷ tỷ vẫn là đại ân nhân của tiểu đệ, mà lúc nào tiểu đệ cũng thương mến tỷ tỷ.- Ví dụ một ngày kia tỷ tỷ... có điều gì không nên không phải với hiền đệ, hay là dối hiền đệ, liệu hiền đệ có oán ngu tỷ không?- Không khi nào chị lại có chuyện như thế mà dù có đi chăng nữa, tiểu đệ cũng không muốn chấp nhất đâu!- Hiền đệ nói thực hay là nói đùa đấy?- Thực đấy!- Ngu tỷ không tin!- Tiểu đệ xin thề!- Được! Hiền đệ thử thề cho ngu tỷ nghe đi!Phương Sách liền quay mặt về phía Tây, quỳ xuống vẻ mặt nghiêm nghị trang trọng nói tiếp:- Sau này nếu Phương mỗ có điều gì không nên không phải với tỷ tỷ, thì xin sét đánh lửa thiêu...Ngân Hạnh vội bịt miệng chàng, vừa cười vừa đỡ lời:- Thôi được rồi! Chị đùa hiền đệ đấy, hà tất mà phải thề thốt thực như thế!Nàng đỡ Phương Sách dậy, trong lòng cảm thấy rất khoan khoái nhưng cũng rất hổ thẹn với lương tâm, nên hai mắt nàng bỗng ứa nước mắt ra. Phương Sách thấy thế ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:- Tại sao tỷ tỷ lại khóc như thế?Ngân Hạnh vội gạt nước mắt và đáp:- Vì chị phấn khởi quá...Đôi thiếu niên nam nữ này đã ngã vào trong hang lửa của tình yêu, sự thực tình yêu đối với hai người này quả là hang lửa thực!Ngân Hạnh rất thương yêu Phương Sách, nhưng vì sợ quyền oai của Tử Vong thuyền chủ mà nàng không dám tỏ lời âu yếm cùng chàng, nên nàng mới đau đớn hết sức.Còn Phương Sách là người hãy còn ngây thơ thì làm sao mà biết được tâm sự của Ngân Hạnh, mà chàng chỉ cảm thấy nàng ta rất xinh đẹp. Chàng nghĩ bụng:“Thể nào cũng có một ngày.” Nghĩ tới đó chàng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng.Ngân Hạnh thấy chàng cứ nhìn thẳng vào mặt mình, cũng hổ thẹn đến hai má đỏ bừng, nũng nịu nói:- Sao hiền đệ cứ nhìn ngu tỷ hoài như thế...Phương Sách bỗng táo bạo giơ tay ôm lấy ngang lưng nàng và khẽ nói:- Tỷ tỷ, hiền đệ có câu này muốn nói với tỷ tỷ!Ngân Hạnh đã biết Phương Sách muốn nói gì rồi, nhưng nàng vẫn giả bộ làm ra vẻ không hiểu, ngửng đầu lên nhìn chàng. Lúc ấy vừa có ánh trăng chiếu tới, nàng bỗng giật mình đến thót một cái, sợ tình hình này mà bị thuyền chủ trông thấy thì nguy tai, nên nàng nghiêm nghị đáp:- Hiền đệ, chưa biết chừng quanh đây còn có kẻ địch ẩn núp đấy, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đi!- Được! Chúng ta mau đi kiếm Tam Lão để phục thù!- Hãy khoan đã!Ngân Hạnh vừa nói vừa nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, nên nàng lại nói tiếp:- Hiền đệ bị thương mới khỏi, hãy nghĩ ngơi vài ngày cũng chưa muộn... chắc hiền đệ Ở Huyền Băng Cốc từ nhỏ đến giờ, chưa được du ngoạn các danh lam thắng cảnh của thiên hạ, như Động Đình Hồ, lầu Lạc Dương chẳng hạn, nhân đây chúng ta đi chơi một phen nhé?Sự thực thì nàng biết Quân Sơn ở Động Đình Hồ là nơi tụ tập của Tam Lão, đến lúc đó thế nào cũng có dịp hạ thủ.Phương Sách ngẫm nghĩ giây lát, rồi gật đầu nhận lời.Hai người liền giở khinh công ra tiến thẳng vào thị trấn. Ngân Hạnh liền cải nam trang để người ngoài khỏi để ý.Phương Sách cũng nghe lời Ngân Hạnh, hóa trang thành một thư sinh để người ta khỏi biết chàng là ai.Khi tới Động Đình Hồ, hai người liền mướn một chiếc thuyền đánh cá đi du ngoạn. Thấy cảnh sắc rất đẹp, Phương Sách rất khoái chí khẽ lên tiếng hỏi:- Tỷ tỷ bảo Quân Sơn có cảnh gì đáng xem không?- Ồ! Quân Sơn... Quân Sơn...Ngân Hạnh nói tới đó, nhìn mặt Phương Sách cười khì không sao nói tiếp được.Phương Sách thấy thế ngạc nhiên hỏi lại:- Tỷ tỷ muốn nói gì thế?- Ồ! Cảnh sắc hôm nay đẹp tuyệt! Hiền đệ xem kìa, đẹp biết bao...Ngân Hạnh vội định thần, giả bộ làm ra vẻ cười, giơ tay lên chỉ một cái, để che lấp ngượng nghịu ấy đi.Phương Sách nhìn theo về phía tay chỉ của nàng, và cũng thất thanh kêu “ủa” một tiếng.Ngân Hạnh vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay mình chỉ giơ tay chỉ bâng quơ một cái, ngờ đây lại có sự thực xảy ra.Thì ra, trên mặt nước đang có một đầu người trôi tới. Khi cái đầu ấy tới gần, hai người mới trông thấy rõ, đầu ấy có mớ tóc dài, hai mắt lồi lên, mồm nhe hai răng, trông rất rùng rợn và là đầu một người đàn bà. Nhưng cổ không có máu rỉ ra.Phương Sách rất ngạc nhiên, vội đưa mắt nhìn về phía đằng trước, chỉ thấy đằng xa có hai ba chiếc thuyền đánh cá và thuyền chở khách thôi chứ không có vẻ đáng nghi ngờ. Chàng định dùng chưởng lực hút đầu ấy lại gần để lấy lên xem, nhưng Ngân Hạnh đã nhanh tay vớt lên trước. Nàng thấy trong khóe miệng của cái đầu ấy có một tờ giấy vội lấy ra xem, nhưng nàng vừa đọc qua một cái đã biến sắc mặt, kinh hoảng ngay.Thì ra trên tờ giấy có viết:“Tới canh năm, Tâm Tâm đại sư, Quái tử mặc áo lam sẽ hội họp trên núi Quân Sơn. Phải nhớ sứ mạng chớ quên, bằng không sẽ bị như cái đầu này.” Hiển nhiên nàng đi tới đâu cũng bị Tử Vong thuyền chủ theo dõi nên thuyền chủ mới thả cái đầu lâu để cảnh cáo nàng.Phương Sách bảo nàng đưa giấy ấy cho mình xem, nhưng nàng vội đưa ngay tờ giấy ấy cho chàng, nhưng tờ giấy của nàng đưa lại viết như sau:“Phương thiếu hiệp:đến canh năm xin mời lên núi Quân Sơn hội họp.” Bên dưới không có tên người gửi. Thì ra thuyền chủ làm việc rất cẩn mật, y đã viết sẵn hai tờ giấy để cho Ngân Hạnh đánh tráo. Nên Phương Sách vừa hỏi nàng lấy tờ giấy để đánh tráo ngay đưa cho chàng xem tờ giấy thứ hai.Phương Sách cau mày lại suy nghĩ, rồi hỏi:- Đại tỷ, giấy này của ai viết tới cho đệ thế?Nhân dịp này, Ngân Hạnh thừa cơ đáp:- Trừ bảy đại môn phái ra thì còn ai dám dùng đầu lâu người để thị Oai như thế nữa? Và bảy đại môn phái lại chỉ có tam lão với quái nhân áo lam ra thì ngu tỷ chắc không ai dám táo gan làm như vậy. Hiền đệ hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, theo ý ngu tỷ thì chúng ta không nên đi tới đó.Phương Sách trợn ngược đôi lông mày lên, hăng hái đáp:- Sao đại tỷ lại nhút nhát như thế? Tiểu đệ đang muốn kiếm mấy lão quỉ ấy để thanh toán đây.Tuy Ngân Hạnh đã dùng kế khiêu khích ấy để chàng phải đi Quân Sơn, nhưng sự thực trong thâm tâm của nàng lại không muốn để chàng đi. Vì nàng biết đêm nay số mệnh của chàng sẽ bị quyết định rồi.Chiếc thuyền của hai người cứ tiến thẳng về phía Quân Sơn. Ngân Hạnh không dám nghĩ tới nữa. Hình như nàng cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của Tử Vong thuyền chủ lúc nào cũng nhìn theo mình vậy. Nàng bỗng nghiến răng mím môi, suy tính cách đối phó cục diện đêm nay. Sau nàng hiến kế với Phương Sách, nàng cải trang thành đàn ông, giả dạng thành nghĩa huynh nghĩa đệ với Phương Sách. Tất nhiên Phương Sách không phản đối kế ấy của nàng.Khi thuyền đậu vào bờ của núi Quân Sơn, Ngân Hạnh cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, nàng liền tự mắng thầm:“Sao hôm nay ta lại kém định lực đến như thế?” Phương Sách vội kéo nàng lên bờ luôn. Nàng chỉ ngôi miếu cổ ở trong rừng và nói:- Ngôi miếu ở kia rồi Hai người vội tiến tới gần, thấy miếu ấy tuy đổ nát, nhưng hai cánh cửa vẫn đóng kín, Phương Sách liền gõ cửa. Sau một tiếng kêu “kẹt” hai cánh cửa đã mở toang, hai người đều ngạc nhiên vô cùng.Vì hai người thấy người trong miếu không phải là Tam Lão và quái nhân áo lam, mà lại là thiếu nữ áo xanh Giang Tĩnh Thục đã không thấy lộ diện từ khi ở Bạch Thố Hồ.