Mấy ngày sau, Dương không ghé, cũng không gọi điện. Quỳnh mấy lần muốn gọi cho anh, nhưng sợ anh đang nổi giận, nên lại thôi. Tối nay, có một người đàn ông trung niên đến tìm Quỳnh. Ông ta tự giới thiệu mình là trợ lý của ông Nguyễn, ba Dương. Cử chỉ của ông ta hòa nhã, bặt thiệp chứ không có vẻ gì là trấn áp. Tuy vậy, Quỳnh cũng thấy sợ nhoi nhói. Cô lấy nước mời khách. Ông ta nói rất nhã nhặn: - Cám ơn. Ông ta nhìn hơi lâu về phía bàn thờ, có vẻ hơi lạ: - Cô lập bàn thờ đó à? - Vâng, đó là mẹ tôi. - À, vậy ra cô không có nhà cửa gì à? - Vâng, mẹ tôi mới vừa mất, tôi không có ai thân thích ở đây cả, nên xin anh Dương cho tôi thờ mẹ tôi. - Ra là vậy. Ông ta kín đáo quan sát cô rồi hỏi tiếp: - Cô tên gì nhỉ? - Dạ, tên Quỳnh. - Cô làm nghề gì? - Dạ chẳng làm gì ạ. Tôi đang học năm thứ hai, còn hai năm nữa mới ra trường. Nghe cô nói, người đàn ông chợt nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ ông ta nghĩ cô làm nghề gì khác. Tiếp viên chẳng hạn. Thế nên ông ta ngạc nhiên: - Cô đến đây lâu chưa? Hỏi vậy chứ ông ta thừa biết là bao lâu, Quỳnh cảm thấy điều đó, nhưng cô vẫn trả lời: - Dạ, gần một tháng ạ. Ông ta gật đầu một cái, rồi nhìn cô: - Cô Quỳnh có biết tại sao tôi đến đây không? - Dạ, tôi nghĩ... tôi đã làm gia đình anh Dương phiền lòng. - Biết vậy rồi thì sao cô còn đến đây? Quỳnh không trả lời được. Cô cúi gằm mặt nhìn xuống tay mình. Cảm giác tủi nhục làm cô muốn khóc, cổ nghẹn cứng. Thấy đôi mắt đỏ chớp chớp của cô, ông ta dịu giọng: - Tôi không muốn xúc phạm cô đâu, cô Quỳnh ạ. Giám đốc bảo tôi đến đây để tìm hiểu cô, khuyên bảo cô, chứ không có ý rầy rà gì cả. - Dạ. - Cô hiền lắm, chứ không phải mẫu người muốn làm tiền như giám đốc tưởng. Tôi có cảm tình với cô lắm. Nhưng tôi khuyên cô, cậu Dương tính tình còn ham vui, một người đàng hoàng như cô không nên để trở thành nạn nhân của cậu ấy, tôi thấy uổng lắm. Quỳnh dạ nhỏ một tiếng, nước mắt đã bắt đầu viền quanh mi. Người đàn ông đưa tay sửa lại kính, hắng giọng: - Cô Quỳnh không nên buồn, tôi chỉ muốn giúp cô thôi. - Cám ơn ông. - Tôi biết cậu Dương từ lúc cậu ấy còn nhỏ. Tính cậu ta thiếu kiên định, thích thì quen, không thích nữa thì bỏ, đã mấy lần như vậy với các cô rồi, cậu ấy chưa bao giờ có trách nhiệm với bất cứ ai, kể cả bản thân mình. - Dạ. - Tôi thấy một người đàng hoàng như cô, nên tránh xa cậu ấy, để an toàn cho cô. Có khi nào cô nghĩ đến lúc bị cậu ấy chán không? “Tôi không yêu anh ấy, cũng không muốn lợi dụng, nên tôi không sợ viễn cảnh đó”, Quỳnh nghĩ thầm, cô muốn nói, nhưng không hiểu sao uy lực của người đàn ông khống chế cô làm cô không thể mở miệng. Ông ta nhắc lại: - Cô có nghĩ đến lúc cậu Dương thích cô khác không, lúc ấy cô sẽ ra sao? - Tôi... tôi không biết ạ. - Cô đừng nên chủ quan quá, đã có mấy cô bị như vậy rồi. Vả lại, gia đình giám đốc đã nhắm cho cậu một đám tương xứng, vài tháng nữa cậu ta ra trường, họ sẽ bước tới hỏi cưới. Chuyện này cậu Dương chưa biết. Nhưng tôi nói trước để cô đừng ảo tưởng. Quỳnh sững sờ ngước lên, cô thấy bất ngờ hơn là đau khổ. Nhưng người đàn ông thì hiểu đó là sự hoảng hốt. Ông ta nhẹ giọng hơn: - Đã hiểu như vậy rồi thì nên tránh trước cô Quỳnh ạ. Như vậy sau này sẽ không bị thiệt thòi nhiều, tôi thật lòng khuyên cô đấy. Không hiểu nghĩ thế nào, ông ta chợt nói thêm: - Trong gia đình, ai cũng khổ tâm về cậu Dương, tính cậu ấy nóng nảy, ngang bướng và hời hợt. Từ nhỏ đến lớn cậu ta quen được nuông chiều, nên không biết giá trị của cuộc sống đâu. Nghe ông ta nói, Quỳnh chợt liên tưởng tới Quốc. Họ rất giống nhau. Tự nhiên cô thấy có cái gì đó sụp đổ, sao cô có thể quên điều này được chứ. Ông ta im lặng khá lâu, rồi nói như khuyên: - Giám đốc tôi không đuổi cô, nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ, tôi chỉ có thể giúp cô biết vấn đề, chứ không bắt buộc điều gì cả. Thế là ông ta về. Quỳnh thẫn thờ suốt buổi tối. Thật ra, ông ta phác họa tính cách Dương không có gì khác hơn những điều cô biết. Nhưng điều làm cô bàng hoàng là chuyện anh sẽ có vợ. Hết Quốc rồi lại đến Dương, sao cô chỉ va vào những chàng công tử cho mình tình yêu chông chênh. Trong khi cô thì muốn được yên ổn và bền bỉ khi yêu. Quỳnh ngồi nghĩ đủ thứ chuyện buồn khổ rồi khóc. Mệt mỏi quá cô nằm xuống salon thu mình trong giấc ngủ cô đơn muộn màng. Sáng hôm sau, khi Dương đến thì cô vẫn còn ngủ. Cánh cửa chỉ khép suốt đêm qua. Đèn vẫn còn sáng, vậy là đêm qua Quỳnh cứ như thế này mà ngủ. Thật là bất cẩn. Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hút thuốc trong khi chờ cô thức. Anh không biết đêm qua Quỳnh ngủ lúc mấy giờ, nhưng cô cứ để cửa như vậy thì thật nguy hiểm. Cô gặp chuyện gì đến độ mất tinh thần như vậy? Đến chín giờ, Dương định gọi thì cô chợt thức. Thấy anh đang cúi xuống sát mình, cô có vẻ hoảng và ngồi bật dậy nhìn quanh ngơ ngác. Dương trở lại ghế, cặp mắt vẫn không ngừng quan sát Quỳnh: - Anh định gọi em dậy ăn rồi ngủ tiếp, ngủ như vậy đói lắm. Đêm qua em để cửa và để đèn suốt đêm, lần sau nhớ cẩn thận, ở đây không tuyệt đối an toàn đâu. Quỳnh hất tóc ra sau, cô nhớ lại chuyện tối qua. Cô mới nhớ mình đã ngủ quên như thế nào. Cô dụi mắt nhìn Dương: - Anh đến lúc nào vậy? - Đến lúc sáng và ngồi chờ em. Thay đồ đi, anh đưa em đi ăn sáng. Quỳnh lắc đầu: - Em thích mua cái gì về nhà ăn hơn. Dương đứng dậy: - Vậy thì anh sẽ xuống dưới mua, em muốn ăn gì? - Gì cũng được, anh ạ. Mà thôi, ở nhà còn hột gà, anh có muốn ăn với bánh mì không? - Anh sao cũng được, chủ yếu là em thích cái gì thôi. Quỳnh bảo anh ngồi chờ, rồi đi vào bếp. Một lát sau, lúc cô còn đang chiên trứng thì Dương xuống. Anh đứng chống hai tay trên thành ghế quan sát cô rồi chợt cười một mình: - Nhìn em làm nội trợ, anh liên tưởng đến một gia đình đầm ấm, vợ chồng cùng đi làm và cùng chuẩn bị bữa ăn, cuộc sống có lẽ thú vị lắm. Nghe anh nói câu đó, tự nhiên Quỳnh nhớ đến lời ông trợ lý hôm qua. Có lẽ anh chỉ nói trong một phút cảm hứng và cô cười lặng lẽ, không tin. Cô và Dương ngồi đối diện bên bàn ăn, Dương có vẻ vô tư. Nhưng cô thì đầu óc chỉ vương vất chuyện tối qua. Mấy ngày nay anh không đến, có thể anh cũng đang có một mối quan hệ khác. Lúc không gặp cô thì anh đi với người đó. Trước đây, Quốc cũng vậy. Thấy Quỳnh cứ cúi đầu ăn, Dương nhìn cô không ngừng, anh hỏi nhỏ: - Chuyện gì vậy Quỳnh? Quỳnh vẫn không ngẩng lên. Dương nói lớn hơn: - Sáng nay em khó hiểu quá. Quỳnh vẫn cúi đầu vào đĩa ăn, đắm chìm trong dòng suy nghĩ không dứt. Hoàn toàn không thấy cái nhìn chăm bẳm của Dương, anh nói như hét: - Nguyễn Thị Phượng Quỳnh! Quỳnh ngước lên, đưa mắt nhìn như hỏi. Dương cũng không ngừng nhìn cô: - Anh gọi đến lần thứ ba rồi đó, em nghĩ gì vậy? Quỳnh cười gượng: - Cũng có chút chuyện, không lớn lắm, nhưng em không thể không nghĩ. - Trước đây, mắt em nhìn đã buồn, bây giờ càng thấy ảo não, hình như lúc nào em cũng có tâm trạng buồn khổ, sao không nói với anh? Quỳnh chợt đăm chiêu: - Hôm qua người trong nhà anh đến, anh có biết chuyện đó không? - Cái gì? Dương nhíu mày, rồi chợt phừng phừng lên: - Ai dám xen vào đời tư của anh? Có phải ông ta xưng là trợ lý của ba anh không? - Anh rút máy ra, bấm số, mặt hầm hầm - Anh phải cho ông ta một trận Quỳnh sợ quá, vội bấm nút cho máy tắt, giọng cô hoảng hốt: - Anh định làm gì vậy? - Sạt cho ông ta một trận, tại sao dám xông xáo vào chuyện riêng của anh. - Đừng anh, ông ấy chỉ làm theo ý ba anh thôi mà. - Kể cả ba anh cũng không được can thiệp thô bạo như vậy. Anh không đồng ý. Quỳnh không ngờ Dương phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cô nói như sắp khóc đến nơi. - Nếu anh làm ầm ĩ, gia đình anh sẽ ghét em, anh bảo vệ cho em bằng cách đó thật sao? Dương nhìn khuôn mặt sợ sệt của cô, dịu lại ngay. Nhưng nghĩ tới hành động của ông bố, anh lại tức không chịu nổi. Anh đứng dậy, đi tới đi lui một cách thịnh nộ. Răng nghiến lại như có thể nghiến nát cả cái ông trợ lý to gan ấy. Quỳnh ngồi yên quan sát anh. Trong đầu cô hiện lên vẻ mặt trầm ngâm của người đàn ông hôm qua, khi ông ta nhận xét về Dương. “Nóng nảy, ngang bướng, quen được nuông chiều”. Chỉ có sống trong gia đình mà mình luôn là nhân vật trung tâm, chàng quí tử ấy mới oai quyền như vậy, ai làm trái ý một chút là coi chừng. So ra, khi bị cô làm tự ái, anh phản ứng quá nhẹ. Dương đi lại phía cửa sổ, đưa tay gạt phắt tấm rèm qua một bên. Anh thở mạnh và mặt đỏ gay. Anh đấm mạnh vào tường như trút cho hết cơn điên giận. Nếu không có Quỳnh, anh sẽ đến ngay công ty quậy cho nát cả văn phòng ông bố. Sau đó đuổi cổ ông trợ lý gan góc xăm mình kia. Đụng đến anh là đủ bực rồi, đằng này ông bố mà anh gai góc ngấm ngầm ấy lại ngang nhiên ra tay với Quỳnh. Rõ là cắt mũi không nể mặt, bảo không điên sao được. Thấy đôi mắt nheo lại đầy giận dữ của anh, Quỳnh đứng dậy, đến đứng bên cạnh. Giọng anh nhỏ nhẹ: - Anh yêu quý em, nên bất cứ ai xâm phạm đến em đều là khiêu khích anh. Quỳnh yên lặng. Có một thoáng gì đó như là sự xúc động xoa nhẹ trái tim. Dương yêu cô đến mức đó sao? Yêu và nghĩ cho cô chứ không phải ích kỷ như Quốc. Dương không hiểu được cảm xúc của Quỳnh, anh quay lại, đôi môi vẫn mím chặt tức giận. Mãi một lúc sau, anh mới bình thường lại được: - Ông ta nói gì với em vậy? - Chỉ hỏi để tìm hiểu em làm nghề gì thôi. Dương hừ một tiếng: - Muốn biết sao không hỏi anh. Vậy còn nói gì nữa không? Sợ Dương lại nổi nóng như lúc nãy, Quỳnh đành lắc đầu: - Chỉ nói bao nhiêu đó thôi. - Em cứ nói hết đi, đừng giấu anh. - Chỉ hỏi bao nhiêu đó, thật mà. Dương cười gằn: - Nếu chỉ đến hỏi thăm thì đó không là tính cách của ba anh nữa. Phải nói thật để anh giải thích với em. Đừng lấp liếm, anh hứa sẽ không về quậy đâu. Hình như Dương rất hiểu về ba mình. Mà đã hiểu sâu về một người như vậy chứng tỏ anh không hời hợt. Điều đó làm Quỳnh thấy phân vân và cô lại lặng thinh. Dương có vẻ trở nên kiên nhẫn, anh đứng chờ Quỳnh suy nghĩ. Rất lâu mà không nghe cô nói gì, anh nói như khuyến khích: - Ông ta yêu cầu em tránh anh, phải không? - Vâng. - Vậy em có ý định đó không? - Em không biết. Em chưa quyết định được. Lần trước đã một lần xúc phạm anh, nên bây giờ em muốn suy nghĩ kỹ. - Nghe anh nói đây Quỳnh. Nếu em để gia đình anh khống chế em, thì anh sẽ nổi điên lên với ba anh, sẽ làm đổ nát tất cả. - Em có quan trọng đến mức khiến anh phải đối đầu với ông ta không? - Quan trọng hơn em biết nhiều. Quỳnh thở dài: - Nhưng rồi tình trạng này sẽ đi tới đâu. Em hỏi thật, anh có ý định cưới em không? - Có. Quỳnh ngước lên nhìn Dương, cố tìm hiểu trong từ đó, bao nhiêu phần trăm là sự thật. Quả thật, cô không dám tin mù quáng. Cô bèn nói thẳng: - Nhưng gia đình anh sẽ cưới vợ cho anh, một chỗ tương xứng, chứ không quá chênh lệch như em. Dương nhíu mày: - Ông ta nói như vậy à? - Không phải có ý dọa, mà chỉ để em suy nghĩ. - Có cần anh thề không Quỳnh? Trừ em ra, anh không muốn cưới ai cả. Nghĩ tới Quốc, Quỳnh chợt thẫn thờ: - Thôi anh ạ, em không nghĩ tới chuyện có chồng đâu. Một lần vấp ngã cũng đủ khổ rồi. Câu nói của cô vô tình chạm vào tự ái của Dương. Anh cười khan: - Đừng bao giờ bắt anh phải bị nghi ngờ vì lỗi của người khác, anh ghét nhất sự bất công, hãy nhớ điều đó Quỳnh ạ. Anh dừng lại, nhìn xoáy vào mặt cô: - Anh hỏi lại một lần nữa và em phải trả lời nghiêm chỉnh. Tại sao em tới với anh? - Có lẽ em không đủ sức để làm người tốt nữa. - Anh xấu xa lắm à? - Em không đánh giá anh là người thế nào, chỉ nói về phía em thôi. Bây giờ em muốn có tiền để đừng bị khinh rẻ, em sợ phải bươn chải, sợ cô đơn, từ khi mẹ mất, em mới nhận ra nghị lực trong em đã sụp đổ hoàn toàn. - Còn gì nữa không? Quỳnh nói thẳng thắn: - Còn nữa. Mà em nghĩ đó là lý do chính, là em rất sợ dính dáng đến vợ chồng anh Quốc. - Nói thẳng ra, em muốn anh là lá chắn cho em. Quỳnh im lặng, nhưng là sự im lặng thừa nhận. Cô chờ Dương phản kháng và chấp nhận điều đó. Nhưng anh không tức giận, mà chỉ hỏi điềm đạm: - Tại sao em nói những điều đó với anh? Sao em không nghĩ ra một lý do gì đó hợp lý mà không làm anh tự ái? Em có thể nghĩ cách nói dối mà. Quỳnh cụp mắt xuống, tránh cái nhìn của Dương. Nhưng cô vẫn có cảm giác tia mắt anh chà xát trên da mặt mình gờn gợn. Dương nhắc lại: - Trả lời đi, tại sao em không nói dối? Quỳnh thành thật: - Em không muốn dối gạt ai hết. Em nghĩ thà nói thật rồi tùy anh cư xử, nếu anh không chấp nhận, anh còn có thể dứt khoát với em. Nói dối thì sớm muộn gì anh cũng nhận ra. Dương gật gù: - Em khẳng khái lắm. Anh suy nghĩ một lát, rồi cười khẽ: - Trong các lý do đó, anh cố tìm vẫn không thấy chút tình cảm nào cho anh. - Em xin lỗi. - Anh đâu có bắt bẻ em, tại anh yêu nên chấp nhận mà. Quỳnh rụt rè: - Anh có nghĩ em là người lợi dụng không? - Việc làm của em nói một cách hùng hồn rồi, nhưng anh nhìn nó theo góc độ khác và anh chấp nhận với một điều kiện. Quỳnh mở to mắt nhìn Dương, chờ đợi. Anh cũng nhìn xoáy vào mắt cô, nhấn giọng: - Em không được bỏ anh như lúc trước nữa. Sự vị tha của anh có giới hạn. Anh yêu em, nhưng vẫn có lòng tự trọng của anh. Và anh cho phép em đùa giỡn một lần thôi. Quỳnh lặng thinh. Quả thật cô không có ý nghĩ bỏ đi. Nhưng cũng không có ý nghĩ sẽ gắn bó suốt đời, vì cô không yêu Dương. Hình như Dương cũng đang nghĩ tới điều đó, anh hỏi chậm rãi: - Tại sao em không có ý nghĩ sẽ yêu anh, Quỳnh? Quỳnh thoáng bối rối, cô né tránh: - Tại sao anh hỏi vậy? Giọng Dương lạnh băng: - Em chưa quên được nó phải không? Thấy cô có vẻ lúng túng, anh nhắc lại: - Trả lời đi. Không cần phải giải thích dài dòng. Chỉ cần nói một tiếng thôi. Quỳnh đáp khẽ: - Vâng - Cô ngước lên, nói nhanh - Quả thật em không muốn vậy, em muốn quên hẳn đi và muốn... Nhưng Dương chận lại: - Muốn cố yêu anh, mà không được chứ gì? - Em xin lỗi. Em... Một tiếng cạch vang lên làm cô nín bặt. Tim muốn rơi ra ngoài. Dương vừa bất thần ném chiếc gạt tàn thuốc vào tường. Vẻ thân ái mới đây đã chuyển sang lầm lì đe dọa. Môi mím chặt, anh không nói một tiếng và bỏ đi ra, đóng mạnh cửa nghe một tiếng rầm, làm thót cả tim người bị dằn vặt. Quỳnh đã quen với cơn giận bộc phát của anh, nhưng không hiểu sao trước đây nó không làm cô sợ như bây giờ.