Bội Tần lay tôi: - Phương Kỳ! Tao có nấu cho mày tô miến rồi đó, làm ơn ra ăn cho tao nhờ, hai ngày nay mày chẳng chịu ăn cơm nước gì cả, mày định tự sát sao? Tôi vẫn nằm im nhìn lên trần nhà: - Cám ơn Bội Tần, tao không đói đâu, tao chỉ thèm khát sự yên tĩnh. Bội Tần thầm van: - Phải chi tao đừng nói gì với anh ấy cả. Nhưng thấy anh ấy tha thiết với mày quá, tao không nỡ dấu. Mày đừng trách tao nghe Kỳ? - Không có gì để trách mày, chỉ tại đời tao gặp toàn nghịch cảnh. Bội Tần, hai ngày nay Khiết Anh không tới, có phải anh ấy không ly dị được? - Theo chỗ tao biết thì Ánh Tuyết găng lắm, nó đòi một số tiền khổng lồ, đồng thời hăm dọa đưa vụ ngoại tình của Khiết Anh cho một số báo gây Scandale. Mày nhớ anh ấy đã là một ca sĩ nổi tiếng chứ! Nếu vụ này thổi phồng lên, Khiết Anh sẽ bị đàm tiếu không ít. Đôi mắt tôi hoang vắng: - Tao đã từng nếm mùi của kẻ là chiếc bia cho dư luận. Mong sao anh ấy không bị người ta chê cười. Khiết Anh! Khiết Anh! Niềm vui trong nhau đã hoàn toàn mất hẳn, chúng ta chỉ còn là hai kẻ khốn khổ trước hoàn cảnh. Buổi chiều khi Bội Tần ra về, tôi nghĩ đến việc làm đã bỏ bê khá lâu, đến món tiền lương để khỏi chết đói kia, lặng lẽ mặc thêm chiếc áo len để đi đến trường. Bước ra khỏi nhà, từ những cửa sổ, những ánh mắt tò mò của các người láng giềng nhìn trân trối khiến tôi gầm mặt, đôi chân tự động bước nhanh như trốn chạy. Đón xe buýt tới nơi làm việc. Người đầu tiên tôi gặp là Lương Hạo Bình. Chàng nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh căm căm, không một nụ cười trên đôi môi ngậm chặt. Tôi còn ngẩn ngơ chưa hiểu lý do, chàng đã quay ngoắt đi bước thẳng ra cổng. Tôi hoang mang nhìn theo, chuyện gì đã đến mà Hạo Bình có thái độ đó? Trong văn phòng đông người, có lẽ là giờ họp của đám giáo sư, không có ông hiệu trưởng, tôi đi tới chỗ ngồi quen thuộc của mình, tiếng cười đã rộ lên sau lưng. Dương Nguyệt Lan, một người nổi tiếng là đức hạnh cất tiếng nói bâng quơ: - Mặt mày đẹp đẽ như thế mà lại đi làm chuyện xấu xa vụng trộm để đến nỗi người ta bắt gặp tại trận. Ôi! Thối tha ê chề, tự tử chết quách cho rồi. Mặt tôi tái mét, có phải họ định ám chỉ tôi? Tại sao họ biết? Những câu nói bóng gió lại vang lên: - Không biết sao trên đời này lại có kẻ mê muội đến thế nhỉ? Người ta có vợ rồi mà cũng dại dột nhảy vào, có biết đâu người ta cũng trở về với vợ lớn như lá rụng về cội mà thôi. - Có lẽ thấy đời cần phải có tiền nên muốn kiếm con bò sữa cấp dưỡng đấy mà. Những gã đàn ông thường đeo đuổi tôi thì cười chế giễu: - Tưởng đâu nết na đoan chính lắm chứ. Không để ai lọt vào mắt xanh hết mà té ra cũng biết làm chuyện ấy, thật tội nghiệp cho Hạo Bình. Như con thú khốn cùng trước những mũi tên độc của đám thợ săn, tôi nhìn những con người vô tội trước mặt bằng ánh mắt hoang dã. Đoạn lùi về phía cửa, đụng phải ông hiệu trưởng. Ông còn một chút lòng nhân đạo nên từ tốn hỏi: - Phương Kỳ! Cô mới đến đấy à? Quay người nhìn ông, nghe giọng mình có sự rạn nứt: - Thưa ông hiệu trưởng, tôi đến để xin thôi việc. Ông gật đầu: - Tôi cũng thấy như vậy tốt hơn với cô. Thế là hết tất cả! Không bao giờ tôi đủ can đảm đặt chân đến ngôi trường này nữa. Cuộc sống tầm thường nhưng vẫn là cuộc sống quen thân. Chào những cây trúc bé nhỏ thân quen trong mưa và hàng lan can gỗ. Ba ngày sau đó, có lẽ những người đạo đức kia đã quên mất lời họ nói. Tôi vĩnh viễn không bao giờ xóa nỗi nhục. - Cô Kỳ ơi! Có người gởi cho cô lá thư này nè! Bà Phối, chủ tiệm tạp hóa ở tần trệt gọi ơi ới. Bà rút mảnh giấy trong ngăn kéo quầy hàng đưa cho tôi, mắt nheo lại rồi nói: - Bữa nọ cảnh sát lên lầu nhà cô làm gì thế cô Kỳ? Tôi như người lên cơn sốt rét, run lẩy bẩy leo lên cầu thang. Cả thế giới này đã biết hết cả rồi! Đờ đẫn mở mảnh giấy ra đọc, những nét chữ như những vết thương cuối cùng làm rỉ máu hết trong trái tim khô cạn. Nằm sóng sượt trên giường tôi bắt đầu rên rỉ rồi hôn mê. Trong cơn mê tôi thấy mình bị trói chặt vào một cây xương rồng giữa bãi sa mạc cằn cỗi, ánh mặt trời thiêu đốt chang chang trên đầu. Từng bầy kên kên bay lượn chung quanh chờ rỉa xác chết. Những viên đá ném tới tấp lên người, đám người chung quanh với những cánh tay vung lên phẫn nộ và những lời nguyền rủa: - Mi là con người nhơ nhuốc nhất trần đời, mày hãy đi ra khỏi trái đất của chúng tao! Tôi hãi hùng kêu vang: - Xin đừng đuổi tôi, tôi biết đi đâu bây giờ? - Về bên kia thế giới, mi chỉ đáng là một hồn ma. Ánh Tuyết tự nhiên vẹt đám đông hiện đến tát vào mặt tôi. Những lời trong mảnh giấy, lưỡi nàng biến thành một cuộn lửa liếm lên mặt tôi nóng rát. - Phương Kỳ! Cô biết thế nào là nhục chưa? Cô đừng tưởng tôi buông rơi Khiết Anh cho cô. Tôi còn yêu chồng tôi lắm! Tôi hành động như vậy là để hạ nhục cô, cô cũng thấy rõ! Chịu không? Ha...ha... tôi sẽ dày xéo cô để nhìn cô quằn quại như loài trùng đất hèn hạ, tôi mới thỏa lòng.... ha... ha... Từng luồng gió khô cháy, bụi cát trút xuống đầu tôi vun thành nấm mồ. Tôi thở từng hơi hấp hối, trái tim chỉ còn thoi thóp đập rồi bỗng nhiên ánh sáng chói lòa: Khiết Anh đứng đó trong vùng ánh sáng, chàng đưa cao đôi tay bị xiềng xích chật cho tôi coi, chân Khiết Anh lăn, lăn mãi... Suýt nữa tôi từ giường rơi xuống đất. Tỉnh dậy với sự rã rời của từng tế bào trên thân, tôi vuốt lại mái tóc bê bết mồ hôi trán. Tiếng gọi cửa lại vang lên, tôi đứng dậy ra mở cửa với sự trống rỗng mơ hồ. Người con gái có đôi mắt của Uông Khiết Anh đã đứng đấy, giọng trong và lạnh: - Tôi có thể nói chuyện với chị trong chốc lát được chứ chị Phương Kỳ? Nàng ngồi xuống chiếc ghế. Dạ Tú nhìn ngắm căn phòng của tôi với sự hiếu kỳ như không hiểu tại sao con người có thể sống ở đây. Tôi khoanh tay trước ngực dựa người vào thân ghế cười buồn: - Tôi đoán là câu chuyện không mấy vui cho tôi. - Vâng, tôi đến đây để mang lời yêu cầu của mẹ tôi cho chị, mong chị hãy rời bỏ anh tôi. Mẹ chàng, một loại đá cẩm thạch cứng và bất giác tôi nghĩ đến câu chuyện một năm trước. Bà cho rằng tôi rời bỏ Khiết Anh là một giải pháp toàn vẹn nhất. Con chim sứ giả kia nheo mày, có lẽ nàng đã được mẹ dạy cho phải nói thế nào. - Không phải là toàn vẹn nhưng nó tốt đẹp cho anh tôi, chị Ánh Tuyết không hề có ý định ly dị. Cuộc sống gia đình anh chị ấy đang êm đềm thì chị xen vào mới xảy ra cớ sự. Gia đình tôi là một gia đình danh giá, khi nào mẹ tôi lại để cho vụ tai tiếng này nổ ra trước dư luận? Hơn nữa, mẹ tôi phải đứng về phía người đang mang huyết thống của giòng họ Uông trong người chứ! Tôi cười đắng: - Thế à? Vậy tại sao bà không ngăn cấm Khiết Anh? - Trước đây anh ấy là con người hiếu thảo hết sức, còn bây giờ như kẻ cuồng điên, không còn kể gì đến lời ngăn của mẹ. Anh ấy sẵn sàng đổi cả gia tài gia chánh lấy cuộc ly dị, nhưng gia tài không phải anh ấy làm ra, lấy quyền gì mà tự do phá sản chứ! Tôi xin nhắc lại là mẹ tôi không khi nào chấp nhận chị làm dâu, chắc chị cũng đủ thông minh để thấy mối tình này đi vào bế tắc và làm khổ anh tôi thêm thôi. Tôi lấy ngón tay đùa nhẹ những lọn tóc óng ả buông trên ngực, giọng mê hồn: - Nếu tôi không bằng lòng xa Khiết Anh? - Chúng tôi tin chị còn lòng tự trọng để khỏi biến anh ấy thành một kẻ bất hiếu, mẹ tôi cũng không để chị thiệt thòi. Một số tiền sẽ giúp chị bớt thiếu thốn trong những ngày rời bỏ anh ấy. Đây không phải là một sự trả giá mà là một sự đền bù mà thôi. Dạ Tú đặt một tấm chi phiếu lên bàn. Tôi cầm lấy cúi nhìn những con số, món tiền thật là lớn đối với tôi bây giờ. Ngẩng lên nhìn Dạ Tú, tôi chậm rãi nói: - Được rồi, tôi bằng lòng. Ngày mai Khiết Anh sẽ không tìm thấy tôi nữa. Dạ Tú thở phào: - Cảm ơn chị Phương Kỳ! Tôi cười nhẹ: - Đừng cảm ơn tôi, tôi không phải là kẻ cao thượng hy sinh đâu, tôi chỉ làm một sự so sánh. Tôi đã chọn một giải pháp thích hợp, đừng ai bận tâm đến sự ra đi của tôi phải không? Dạ Tú, tôi chỉ muốn nhờ Tú hãy giúp Khiết Anh tìm lại cuộc sống bình yên như trước, có vậy thôi! Đôi mắt kia thoáng một lúc rồi ngẩn ra đứng nhìn tôi với tấm chi phiếu lớn lao trong tay: - Hy vọng chị sẽ hành động khéo léo. Tôi phải làm gì bây giờ? Lặng lẽ xuống bếp tìm hộp quẹt nhỏ. Tôi ngồi ở ghế đánh diêm châm lửa vào tờ giấy mang trị giá to tát này. Buổi tối đứng ở cửa sổ nhìn ra vòm trời cao, đêm thật đen như những vũng lầy tình yêu tôi đang ngoi ngóp. Những vì sao vẫn xa thăm thẳm, chẳng con đường nào dẫn lên đó? Ai có thể trốn lên các vì sao kia? Một cánh sao băng xẹt nhanh, có lẽ một thiên thể lang thang vừa lao vào khí quyển. Tôi ngắm nhìn dòng sông Ngân Hà đang lấp lánh khẽ hỏi đâu là Ngưu Lang đâu là Chức Nữ thì một người khách lạ đến. Lương Hạo Bình! Khuôn mặt Hạo Bình mệt mỏi như bị dày vò bởi nhiều ý nghĩ, chàng nói giọng trĩu nặng: - Phương Kỳ! Đến khuya thế này có làm phiền Kỳ không? Tôi lạnh nhạt: - Đáng lẽ anh không nên tới. - Phương Kỳ! Tôi cười nửa miệng: - Chắc anh cũng rõ những hành vi tội lỗi của tôi, tôi là một kẻ thiếu phẩm hạnh, có phải anh định đến vấn tội tôi như vậy không? Tôi đã chịu đủ hình phạt rồi, anh nói đi... Vâng! Tôi xin nghe những lời anh sắp lên án đó. Hạo Bình lắc đầu: - Phương Kỳ! Anh không có ý định đến để oán trách em mặc dù buổi chiều anh đã muốn làm như vậy. - Vậy anh làm gì? Bình trang trọng nói: - Anh muốn hỏi cưới em! - Cái gì? Hỏi cưới tôi! Anh định đùa sao? Hạo Bình nghiêm nghị nói: - Anh không hề đùa! Phương Kỳ! Trong tim anh em luôn là nữ thần cao vời sáng rực rỡ. Anh đã tôn thờ em một cách tuyệt đối nên khi người ta mang em ra làm trò sỉ nhục thì anh đã đau khổ không thể tưởng được. Lúc đó anh chỉ muốn mắng cho em một trận, tại sao một người con gái tuyết sạch giá trong như em lại... Phương Kỳ! Nhưng anh đã được biết mối tình của em với Uông Khiết Anh do Giang Triết thuật lại. Hình ảnh cao đẹp mà anh tưởng đâu tan vỡ lại rạng rỡ gấp bội. Anh biết em đang đi vào ngõ cụt của tình yêu không có lối thoát. Anh muốn giúp em một con đường. - Hạo Bình! - Tôi run rẩy - Anh không kể gì tới những lời dị nghị hay sao? Chàng thành khẩn: - Anh muốn cứu vãn danh dự cho em, không ai có quyền đàm tiếu khi em đã là vợ anh. Tôi gieo mình xuống ghế, Lương Hạo Bình! Mắt tôi đã rưng rưng lệ. Chàng quỳ mọp bên chân tôi. - Phương Kỳ! Em có ưng thuận lời cầu hôn của anh không? Giọng tôi nhẹ như tơ: - Hạo Bình! Cảm ơn anh, nhưng lòng tôi đã nguội lạnh đến tận cùng. Ngoài Khiết Anh ra tôi không thể làm vợ ai khác. - Nhưng Khiết Anh không thể cưới em được! - Vâng! Tôi cũng đang tìm cách chấm dứt chuyện tình nan giải này. Tôi muốn xa Khiết Anh và không muốn anh ấy tìm kiếm tôi nữa. Tôi muốn đi khỏi thành phố này, anh có bằng lòng giúp đỡ tôi không? - Bất cứ chuyện gì anh cũng không từ. - Tôi cần Hạo Bình nhận tôi làm vợ trước mặt Khiết Anh. Anh ấy còn phải trở về với vợ con, nên để hình ảnh tôi phai đi là hơn. - Em định làm việc đó? - Vâng! - Phương Kỳ! Anh sẵn sàng làm chiếc bình phong cho em xa Khiết Anh. Anh sẽ làm bất kể là chuyện gì nếu em muốn. Bao giờ anh cũng yêu em và chờ em. Một ngày nào đó khi em nhận thấy có thể yêu anh được, chúng ta sẽ chính thức kết hôn với nhau em nhé! Mắt tôi nhìn Bình vời vợi: - Anh tốt quá! Chàng nâng bàn tay tôi lên trận trọng hôn những ngón tay lạnh, tôi không rút tay lại. Người thanh niên cao cả này chợt làm tôi cảm thấy mình chỉ là một hạt cát bé con. Lòng mênh mông buồn: - Hạo Bình! Chúng ta đều là những kẻ điên phải không anh? - Phương Kỳ! Khiết Anh như từ trời rơi xuống, chàng chết sững nơi ngưỡng cửa nhìn chúng tôi bằng đôi mắt bốc lửa. Tôi vẫn ngồi yên không đẩy Bình ra, không đứng lên đón chàng. Hạo Bình đứng dậy: - Khiết Anh! Anh đến đúng lúc quá, chúng tôi đang định tìm anh để báo tin: Tôi và Phương Kỳ quyết định thành hôn, ngày cưới cũng gần đây thôi. Khiết Anh như bị một nhát búa giáng trúng sọ, chàng tái hẳn mặt trông thật đáng thương: - Ngày cưới! Thế là sao Phương Kỳ? Tôi nắm chặt tay Hạo Bình như để vay mượn chút sinh lực, nói với Khiết Anh bằng giọng nói xa lạ: - Khiết Anh! Em sắp lấy chồng, anh chỉ mang đến cho em toàn sóng gió, em đã mỏi hơi kiệt sức chờ đợi anh nhưng chẳng được gì, em muốn được nghỉ ngơi, em cũng cần phải có một người chồng, đó là luật tự nhiên Khiết Anh ạ! - Không! Tại sao trước kia em không lấy chồng đi? Đừng dấu anh, ai đã cưỡng ép em phải làm chuyện đó? Nói đi Kỳ? Hạo Bình hòa nhã: - Chúng tôi hoàn toàn tự nguyện chứ không có sự ép buộc của ai cả. Khiết Anh run người: - Đúng thế không Phương Kỳ? Tôi mím môi gật đầu. Chàng như cơn sóng biển điên cuồng chồm lên chụp lấy vai tôi lay mạnh: - Sao em ngu thế? Ngu quá! Tại sao không chờ kết quả của anh, trong nay mai anh sẽ ly dị xong, anh đã sẵn sàng bỏ hết phần gia sản được hưởng để mua lấy cuộc ly dị đó, em lại đành bỏ anh sao? Tôi thu hết can đảm để lắc đầu: - Dù anh có ly dị đối với em cũng không cần thiết nữa. - Phương Kỳ! Em có thể nói như vậy thật sao Kỳ? Hạo Bình đặt tay lên vai Khiết Anh: - Xin anh đừng vô lễ với người vợ sắp cưới của tôi. - Vợ sắp cưới? Phương Kỳ, em không thể là vợ ai khác nghe không? Tôi lắc đầu: - Hãy buông tha em đi Khiết Anh! Chàng từ từ buông tay xuống rồi đột nhiên như đã thấu hiểu, chàng phá lên cười: - Quả là bi kịch lâm ly! Buông tha cho em! Tôi có bắt giữ em bao giờ đâu mà buông tha cho em? Em đã chán tôi rồi phải không? Mấy ngày nay tôi không được yên tĩnh chút nào, quyết liệt tranh giành sự tự do để lấy em. Vậy mà em lại bỏ cuộc, em sợ bị rắc rối đến bản thân, tình yêu phải vượt qua tất cả trở ngại, em lại ngã lòng. Điều đó chứng tỏ tình yêu của em chưa đủ chân thật, chỉ là tuồng giải trí. Tôi đã tỉnh ngộ. Phương Kỳ, tôi hận em suốt kiếp. Quay sang Hạo Bình, chàng dằn mạnh: - Anh nên chăm sóc chu đáo cho Phương Kỳ! Giữa tôi và Phương Kỳ chưa hề có gì ràng buộc. Nàng vẫn còn xứng đáng là vợ anh. Không nên ghen tuông để mất hạnh phúc gia đình. Xin chúc mừng hai người. Vĩnh viễn tôi sẽ không còn nhìn thấy người yêu dấu của mình nữa. Không biết lệ đổ từ bao giờ, chung quanh cảnh vật đều nhòa nhạt. Khóc làm gì khi chính tôi quyết định, rồi tất cả sẽ phôi pha. Chàng về với gia đình, tôi như một cơn bão nhỏ rơi xuống rồi tan mau không gây ra một tàn phá nào. - Khiết Anh! Khiết Anh! Đừng oán em, muôn đời em chỉ yêu anh thôi. Hạo Bình đưa khăn tay cho tôi: - Đừng khóc nữa Phương Kỳ! Anh ấy đã đi rồi. Tôi lau nước mắt nhìn chàng: - Hạo Bình, em không thích ở Đài Bắc nữa, em muốn tới quê anh làm một cô gái chăn cừu không biết đến phiền muộn. Anh đưa em về Đài Nam nhé! - Được, sáng mai anh sẽ xin nghỉ, chúng mình về quê. Mọi sự đã được an bài, tôi sắp ra đi như một kẻ tìm quên thời gian. Hạo Bình sẽ giúp tôi, gã thanh niên trữ tình này thật đáng quý. Biết đâu một ngày kia tôi sẽ yêu được chàng, sẽ lấy được chàng rồi con đàn cháu đống. Xin cho tôi được sống bình dị như mọi người. Sáng hôm sau tôi khóa cửa gian phòng nhỏ. Hạo Bình chờ tôi ở quán café đầu đường, chàng đưa cho tôi xem hai tấm vé xe lửa hạng hai. Tôi sẽ bay đi không phải bằng tấm thảm thần Ba Tư mà bằng mảnh giấy này, tôi cười hiền: - Mua vé xe lửa cuối năm cũng không dễ lắm vì nhiều người về quê trong dịp nghỉ lạnh. Tuy thế, em muốn đi ngay thì anh phải tìm đủ mọi cách để em hài lòng. Tôi cảm động nhìn chàng, khuôn mặt đẹp trai đầy đặn, mái tóc của chàng gọn gàng, áo quần lịch sự. Đây là người chồng tốt còn mong gì hơn. Nhỏ nhẹ nói: - Xin cám ơn anh! Hạo Bình tỏ vẻ không bằng lòng: - Em bớt khách sáo với anh chút được không? Bây giờ chúng mình ăn uống rồi ra ga, 10 giờ tàu mới chạy, còn dư thì giờ để thong thả. Anh cũng cần nói trước là em cứ an tâm, cha mẹ anh hiếu khách lắm, ông bà sẽ tiếp rước em trọng thể cho coi. Hạo Bình gọi thức ăn và một ly sữa tươi cho tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi nên ăn như mèo liếm, chàng săn sóc: - Em nên ráng ăn để giữ gìn sức khỏe, hay là em không thích mấy món này. Anh gọi bồi mang thức ăn khác nhé! - Thôi em không thích ăn nữa, em chỉ thích uống café. Hạo Bình khuyên: - Café làm nóng người, không tốt đâu, em chỉ nên uống sữa thôi. Trả tiền xong chúng tôi rời khỏi quán. Hạo Bình xách dùm tôi chiếc xách nhẹ tênh. Tôi thọc tay vào túi áo khoác. Lê từng bước chân buồn trên vỉa hè: Xin chào Đài Bắc với mối tình sầu, tôi sắp ra đi làm loài chim trốn tuyết. Đến đầu đường Nam Hà, tôi ngừng lại nhìn Hạo Bình e ngại: - Còn sớm không anh? Em muốn lại thăm vợ chồng Giang Triết. Bình ngó đồng hồ ở cổ tay: - Cũng còn sớm, chúng ta đến giã từ anh chị ấy đi. Nhà vẫn còn đóng cửa kín mít, tôi gọi mãi mới có tiếng lục đục bên trong rồi Bội Tần ló đầu ra, nét mặt nó lo âu. Nhìn thấy tôi Tần kêu lên: - Phương Kỳ! Và Hạo Bình nữa, hai người đi đâu đây? - Lại chào vợ chồng mày, tao định theo Hạo Bình về quê chơi một thời gian. Giang Triết có ở nhà không? - Ông ấy đi nhậu suốt đêm có về đâu, tao ở nhà muốn teo ruột đây này. - Sao lạ vậy? Từ trước đến giờ anh ấy có bê bối đâu? - Khiết Anh tới lôi anh ấy đi biệt, đến tao giữ cũng không được. Khiết Anh! Tôi đã hiểu ra nguyên nhân ray rứt của chàng. Hạo Bình thoáng thở dài. Bội Tần mở rộng cửa, nó cười: - Phương Kỳ! Trông mày giống hệt cô dâu đi theo chồng. Tôi đỏ mặt trong lúc Hạo Bình thích thú cười. - Mày chỉ nói bậy! Bội Tần kéo ghế: - Ngồi chơi đi, hai người định đáp xe lửa à? Tôi ngồi xuống ghế: Cuộc phiêu lưu này sẽ đi về đâu? Hạo Bình chưa kịp đáp thì tiếng chuông điện thoại đã reo. Tần xin lỗi, nó đứng lên với lấy ống nghe. Không biết có chuyện gì mà mặt nó cắt không còn giọt máu. Nó hấp tấp nói mấy câu vào máy rồi buông xuống. Tôi lo lắng: - Ông xã mày gặp chuyện gì vậy? Bội Tần nhìn tôi trừng trừng: - Không phải Giang Triết mà là Khiết Anh! Anh ấy bị đụng xe gần cầu Tân Điền, thương tích trầm trọng lắm. - Hả! Khiết Anh bị tai nạn? Tôi đứng bật dậy, Hạo Bình cũng biến sắc: - Bị đụng xe à! Ai gọi về vậy chị? - Anh Triết, anh ấy đang ở bệnh viện Lục Châu. Tao tới đó bây giờ. Tôi điên dại níu áo Bội Tần: - Tao đi với mày! Bội Tần do dự: - Đâu được, mày còn đi Đài Nam với Hạo Bình mà! Hạo Bình yên lặng rút hai tấm vé xe lửa cầm nơi tay xé vụn, chàng phủi tay: - Còn đi làm gì? Khiết Anh bị cưa một chân, anh ấy sẽ thành một kẻ tàn tật suốt đời. - Trời ơi! Tất cả vũ trụ đều biến mất, tôi ngất xỉu. Lại trở về căn phòng nhỏ của mình, mọi tư tưởng có thể rời bỏ cái thế giới buồn thảm này nhưng tôi chỉ là loài chim cánh ngắn không thể nào bay thoát khỏi tình yêu. Bình buồn bã nhìn tôi: - Phương Kỳ, anh biết bây giờ em không còn can đảm để đi đâu. Chàng im lặng bỏ ra về, còn một mình tôi ngồi cả ngày bên khung cửa chờ tin Khiết Anh do Bội Tần đưa tới. Mẹ chàng, em gái chàng, tất cả đều có mặt ở đó, làm sao tôi tới thăm chàng được? Còn đâu ngày xưa, ký ức năm nào, giấc mộng năm nào sầu thảm quá. Hình ảnh cao ngạo, dáng dấp hoàn hảo phóng khoáng đánh thức tôi. Chỉ còn nhờ trời thôi! Trời có mắt không? Tất cả quyền lực thiêng liêng huyền bí xin cứ bắt tôi chịu mọi cực hình chứ đừng hành hạ chàng.