Chris đứng cạnh cửa sổ, hai tay giữ chiếc rèm nặng nề. Bầu trời trĩu nặng, mưa tuôn xuống thành một bức màn dày đặc. tất cả các ngọn đèn trong căn phòng được bật lên. Chris đang đợi để nhìn chuyến tàu sẽ chạy qua lúc bốn giờ. Bạn có thể nghe thấy tiếng còi thê lương của nó cất lên trước lúc bình minh, khoảng bốn giờ sáng hoặc muộn hơn một chút nếu lúc đó bạn thức giấc. Bạn chỉ có kịp liếc nhìn chuyến tàu giống như một món đồ chơi, do nó ở quá xa. Anh ấy đang ở trong thế giới của mình, còn tôi ở trong thế giới của tôi. Ngồi bắt chéo chân trên chiếc giường của tôi và Carrie, tôi cắt những tấm hình từ các tạp chí mà mẹ đã mang đến cho chúng tôi để tiêu khiển trước khi mẹ đi quá lâu như vậy. Tôi cẩn thận cắt rời từng bức ảnh khỏi tạp chí và dán vào một cuốn vở lớn. Tôi đang lên kế hoạch cho ngôi nhà mơ ước của mình, nơi tôi sẽ sống hạnh phúc với một người chồng tóc sẫm, khoẻ mạnh, to lớn, người chỉ yêu mỗi một mình tôi thôi chứ không phải hàng nghìn người khác ở bên. Tôi đã phác ra cuộc đời tôi, sự nghiệp là trên hết, rồi sau đó mới đến chồng và con khi tôi sẵn sàng giải nghệ và cho người khác có cơ hội. Và khi tôi có ngôi nhà mơ ước, tôi sẽ có bồn tắm bằng kính màu lục bảo để ngâm mình trong nước thơm cả ngày nếu muốn. sẽ không có ai bên ngoài cửa giục giã và bảo tôi phải nhanh lên! (Tôi chưa bao giờ có cơ hội ngồi trong buồng tắm đủ lâu!) Từ chiếc bồn tắm lục bảo đó tôi bước ra, thơm mùi nước hoa, da tôi mềm như sa tanh, các lỗ chân lông được tẩy sạch khỏi mùi khó chịu và mục nát của gỗ cũ lâu ngày và bụi tích tụ từ tầng áp mái với tất cả những đồ đạc khốn khổ đến nỗi những đứa trẻ chúng tôi cũng có mùi cũ kỹ như ngôi nhà này. Anh Chris – tôi nói, quay lại nhìn lưng anh ấy – Tại sao chúng ta cứ phải ở mãi đây và đợi mẹ quay trở lại? bây giờ chúng ta đã khoẻ, tại sao chúng ta không tìm cách trốn đi? Anh ấy không nói không rằng, nhưng tôi thấy tay anh ấy tóm lấy chiếc rèm chặt hơn. Anh Chris… Anh không muốn nói về chuyện đó – anh ấy nổi nóng. Tại sao anh cứ đứng đó đợi chuyến tàu đi ngang qua, nếu anh không nghĩ đến việc trốn đi? Anh không nhìn tàu! Anh chỉ nhìn ra ngoài, thế thôi! Trán anh ấy tì vào cửa kính, bất chấp một người láng giềng nào đó có thể nhìn ra và trông thấy anh ấy. Chris, anh tránh xa khỏi cửa sổ đi, sẽ có người nhìn thấy anh đó. Anh mặc xác việc có ai thấy anh! Cơn bốc đồng đầu tiên của tôi là chạy tới chỗ anh ấy, vòng tay qua người anh ấy và phung phí hàng triệu chiếc hôn trên khuôn mặt anh ấy để bù đắp những nụ hôn mà anh ấy không được mẹ hôn. Tôi sẽ kéo đầu anh ấy áp vào ngực mình, xoa đầu anh ấy như mẹ đã từng làm và anh ấy sẽ trở lại là con người vui vẻ, lạc quan, chưa bao giờ có một ngày giận dữ như tôi thường có. Thậm chí nếu tôi làm việc mẹ đã từng làm, tôi cũng đủ thông minh để biết nó sẽ không giống như vậy. Người anh ấy muốn chính là mẹ cơ! Tất cả những hy vọng, mơ ước, tin tưởng của anh ấy nằm ở một người phụ nữ duy nhất, đó là mẹ. Mẹ đã đi được hơn hai tháng. Liệu mẹ có nhận ra một ngày ở đây dài hơn một tháng đời thường không? Mẹ có lo lắng về c tôi, có lo chúng tôi phải sống ra sao không? Mẹ có tin là anh Chris luôn là người ủng hộ đáng tin cậy nhất khi ẹm bỏ chúng tôi lại không một lời giải thích, không một lý do, không một lời bào chữa? Mẹ có tin rằng tình yêu, một khi đã có được, lại không bị tả tơi bởi sự ngờ vực và sợ hãi, và sẽ không bao giờ, không bao giờ chắp lại liền được với nhau nữa không? Cathy – Chris đột nhiên cất lời – Em sẽ đi đâu nếu em được chọn chỗ? Phía Nam – tôi đáp – đi xuống một bãi biển ấm áp, đầy nắng, nơi những con sóng xô hiền hoà…em không thích những con sóng cồn với những đỉnh sóng trắng xoá…Không muốn biển xám đập ầm ầm vào vách đá…Em muốn tới nơi gió không bao giờ ào ào thổi, em chỉ muốn những làn tóc nhẹ ấm áp lay trên tóc em và bên má em, trong khi em nằm trên bãi cát trắng và tắm nắng mặt trời. Phải – anh ấy tán đồng, giọng có vẻ buồn bã – Điều em nói hay đấy, chỉ có anh là không sợ những con sóng cồn. Anh thích lướt trên đỉnh một con sóng trên những tấm ván lướt sóng. Nó giống như là trượt tuyết vậy. Tôi đặt chiếc kéo xuống, không nhìn ngắm các tạp chí, lọ keo dán để nhìn Chris. Anh ấy đã bỏ lỡ mất nhiều môn thể thao mà anh ấy ưa thích, bị nhốt trong một căn phòng ở nơi này, trở nên buồn bã và già dặn hơn lứa tuổi của mình. Tôi rất muốn an ủi anh ấy, nhưng tôi không biết phải làm như thế nào. Hãy rời khỏi cửa sổ đi, Chris, em xin anh đấy. Để anh yên! Anh đã phát ớn và chán ngấy nơi này rồi. Không được làm cái này, không được làm cái kia! Không được nói khi chưa được hỏi trước, hàng ngày ăn những bữa ăn chết tiệt, chẳng bữa nào nóng sốt và đổi món cả. Anh nghĩ bà đã chủ tâm làm vậy, để chúng ta không bao giờ có bất cứ thứ gì thú vị cả, kể cả thức ăn. Rồi anh nghĩ về chỗ tiền đó, một nửa chỗ đó sẽ là của mẹ và chúng ta. Và anh tự nhủ chẳng sao đâu, đáng để chịu đựng. Tất cả tiền bạc trên đời không đáng cho những ngày mà chúng ta đã mất – tôi nói lại. Anh ấy quay lại, khuôn mặt đỏ bừng. Nó không chết tiệt thế đâu. Có lẽ em có thể kiếm được tiền bằng tài năng của em. Nhưng anh còn có những năm tháng phải học hành. Em biết bố mong muốn anh trở thành một bác sĩ, dù có trở ngại thế nào đi chăng nữa, anh sẽ có được bằng y khoa. Và nếu chúnganh về những ông vua và bà hoàng không thấy xấu hổ khi không mặc gì trước mặt những người hầu và những nhân vật quyền cao chức trọng. Làn da trần không phải là một thứ tội lỗi, đúng vậy không? Chỉ là cách quay lại thời kỳ trung cổ phải không? Anh cho là không – Anh ấy trả lời. Giờ thì đã đến lần thứ hai tôi phải đương đầu với bản năng đáng nguyền rủa để trở thành người lớn và nó đau hơn lần đầu rất nhiều khiến tôi phải nằm cả ngày trên giường với cảm giác rất khó chịu. Anh không nghĩ chuyện đang xảy ra với em là ghê tởm chứ? – tôi hỏi Chris. Anh ấy cúi mặt xuống mái tóc tôi. Cathy, anh không nghĩ bất cứ điều gì về thân thể con người và cách nó thể hiện một cách căm ghét hay ghê tởm. Anh cho đây là chức năng người thầy thuốc trong anh hoạt động. Anh nghĩ giống như vậy về tình huống cụ thể của em…nó mất mấy ngày một tháng để khiến em thành người lớn như mẹ, rồi anh cũng thế thôi…và nếu nó đau, và em không thích nó, thì hãy nghĩ đến việc múa vì múa cũng đau chứ, em đã nói với anh như vậy mà, em hãy nghĩ đến cái giá em phải trả để có được sự đền đáp – Cánh tay tôi ghì anh ấy chặt hơn khi anh ấy ngừng lời – Và anh cũng phải trả giá để trở thành một người đàn ông. Anh không có một người đàn ông để tâm sự như em có mẹ để nói. Chỉ có một mình anh trong tình huống khó chịu, đầy bối rối và đôi lúc anh không biết phải làm thế nào để thoát khỏi những sự lôi cuốn và anh rất sợ là mình sẽ không bao giờ trở thành một bác sĩ. Chris – tôi mở miệng và thấy là mình đã bị sa lầy – Anh có bất kỳ sự ngờ vực nào về mẹ không? Tôi thấy anh ấy cau mày bèn nói tiếp trước khi anh ấy có thể tức giận phản công lại. Anh có chú ý là…thật lạ lùng, việc mẹ giữ chúng ta bị nhốt ở đây quá lâu không? Mẹ có rất nhiều tiền, anh Chris, em biết mẹ có mà. Những chiếc nhẫn và những chiếc vòng đeo tay, chúng không phải là đồ giả như mẹ nói với chúng ta đâu. Em biết chúng không phải là giả mà! Anh ấy đã quay đi khi tôi vừa đề cập đến mẹ. Anh ấy ngưỡng mộ nữ thần của anh ấy, coi mẹ là tất cả những gì hoàn hảo của phái nữ, nhưng khi anh ấy quay lại ôm tôi và má anh ấy chạm vào tóc tôi, giọng anh ấy căng thẳng. Đôi khi anh không phải là kẻ lạc quan mắt lác như em gọi anh. Đôi khi anh có nghi ngờ giống như em về việc mẹ làm. Nhưng anh nghĩ về thời gian trước lúc chúng ta tới đây và anh cảm thấy phải tin cậy mẹ, tin tưởng mẹ, giống như bố vậy. Hãy nhớ bố thường nói "Với những thứ dường như lạ lùng, đều có một lý do cả. Và mọi thứ luôn kết thúc có hậu nhất". Đó là điều anh buộc mình phải tin, mẹ có lý do đúng đắn để giữ chúng ta ở lại đây, và không thể lén gửi chúng ta tới trường nội trú được. Mẹ biết mẹ đang làm gì. Cathy, anh yêu mẹ nhiều lắm. Anh không thể không yêu. Bất kể mẹ làm điều gì, anh vẫn cảm thấy mình sẽ vẫn còn yêu mẹ. Anh ấy yêu mẹ hơn tôi, tôi cay đắng nghĩ. Giờ mẹ đến và đi chẳng còn đều đều nữa. Một lần, cả tuần trôi qua mà không thấy mẹ đến. cuối cùng khi mẹ xuất hiện, mẹ nói với chúng tôi là ông ngoại ốm rất nặng. Ông đang ốm nặng hơn ư, hả mẹ? – Tôi hỏi, cảm thấy đôi chút dằn vặt tội lỗi. Tôi biết thật không phải khi mong ông chết, nhưng cái chết của ông là sự cứu rỗi của chúng tôi. Phải – mẹ trầm ngâm nói – yếu hơn nhiều. Giờ thì có thể bất cứ ngày nào. Cathy, bất cứ ngày nào. Con sẽ không tin vào vẻ xanh nhợt, đau đớn của ông, ngay khi ông mất, các con sẽ được tự do. Kỳ lạ thật, tôi nghĩ mình thật xấu xa khi muốn ông già đó chết ngay lúc này. Chúa hãy tha thứ cho tôi. Nhưng sè không phải đối với chúng tôi khi bị nhốt suốt ở đây, chúng tôi cần được ra ngoài trời, trong ánh mặt trời sưởi ấm, và chúng tôi trở nên cô độc, không được gặp những gương mặt mới. Nó có thể là bất cứ giờ nào – mẹ nói và đứng lên đi. Tôi ngâm nga giai điệu "Xe ngựa mến thương, lóc cóc chầm chậm, hãy tới đây đưa ta về nhà…" trong khi dọn giường và đợi tin ông ngoại đang trên đường lên thiên đường nếu vị thần của ông bị mua chuộc, hoặc xuống địa ngục nếu không mua được quỷ sứ. "Nếu ông ở đó trước khi cháu…" và mẹ xuất hiện ở cửa, dáng vẻ mệt mỏi, chỉ ló nửa khuôn mặt vào. Ông đã qua khỏi cơn nguy kịch…ông đang hồi phục lại – Cánh cửa đóng lại và chỉ còn lại chúng tôi với nỗi hy vọng tan biến. Tối đó tôi đặt hai em vào giường ngủ vì hiếm khi mẹ tới để làm việc này. Tôi là người hôn lên má chúng và nghe những lời cầu nguyện của chúng. Và Chris cũng làm việc này. Chúng yêu chúng tôi, rất dễ dàng đọc được điều này trong những đôi mắt xanh to, rợp bóng hàng mi của chúng. Sau khi chúng ngủ say, chúng tôi bước đến chỗ tờ lịch để đánh một dấu X kết thúc một ngày. Tháng tám đã lại đến. Giờ chúng tôi sống trong nhà tù này đã tròn một năm.