Đã là ngày tám tháng Năm rồi mà Tôn Kiện Quân vẫn cứ nghĩ về ngày bốn tháng Năm, hôm đó là ngày Quốc tế thanh niên, vừa sáng sớm tinh mơ, Tôn Kiện Quân đã gửi đi cho Thương Nữ một tin nhắn, nhắc lại những giây phút thân mật bên nhau, giục Thương Nữ hành động. Buổi chiều, mấy gia đình cùng xuất phát ở công viên Tà Xuyên đi dã ngoại ở Tống Châu cách thành phố trên 100 km. Tống Châu là một miền rừng núi, nhiều khoáng sản, nhiều suối nước nóng chưa được khai thác. Đường núi gập ghềnh, hiểm trở. Xe của Triệu Ngư được coi là xe leo núi, còn xe của Lý Tiến và Tôn Kiện Quân thì phải dừng lại ở thị trấn. Cả tám người đều leo lên xe của Triệu Ngư. Xe đi được khoảng 30 km, khi sắp đến làng An Doanh, hai đứa trẻ Triệu Cao và Tôn Tiểu Minh trông thấy một suối nước nóng, chúng nhảy cẫng lên reo mừng. Chăn màn, túi ngủ, lò sưởi đêm... đâu chỉ khiến lũ trẻ vui mừng, mà cả người lớn cũng thấy vui vui. Suốt dọc đường, Tôn Kiện Quân chỉ nói chuyện về ngày tình yêu, ngày tình yêu năm trước như thế nào, ngày tình yêu năm nay ra sao, mọi người đều phụ họa. riêng Thương Nữ vẫn ngồi yên, mặc dầu chị đã nhiều năm làm bí thư đoàn. Nơi cắm trại đã được xác định, lều bạt đã được dựng lên, Tôn Kiện Quân lại đi tìm một hộ dân làm địa điểm tối nay chơi mạt chược. Tề Hồng đem theo cây đàn tì bà, Lý Tiến đem theo cây sáo trúc, hai vợ chồng định mua vui ở miền sơn dã. Tôn Kiện Quân hoạt náo khác thường, dẫn hai đứa trẻ đi tìm suối nước nóng. Suối nước nóng có rải rác khắp vùng này, có suối độ nóng cao, có suối độ nóng thấp. Tôn Kiện Quân đi về phía núi, anh phát hiện thấy một khe nước nóng ẩn mình dưới một thung lũng, nhiệt độ nước lên đến năm mươi độ. Anh ôm choàng lấy Triệu Cao, Triệu Cao gào to: Chỗ này thích quá, còn Tôn Tiểu Minh thì đứng ngây ra nhìn, nó khẽ thò chân xuống nước rồi vội rụt lại kêu rú lên. Triệu Cao bất giác bật cười. Màn đêm trong rừng ập xuống rất nhanh, chỉ trong nháy mắt rừng đã tối om, không nhìn rõ mặt người. Thương Nữ, Tề Hồng, Triệu Ngư thay quần áo tắm, màu sắc mỗi người một vẻ: màu phấn hồng, màu xanh cánh trả, màu vàng thẫm. Màu phấn hồng của Thương Nữ là tươi nhất. Năm người lớn thì ở bên này, còn Tôn Kiện Quân và hai đứa trẻ thì ở bên kia. Tiếng nô đùa ồn ã, Triệu Cao gọi mẹ rất to. Triệu Ngư bảo: - Em sang với con đi. Thương Nữ gật đầu rồi sang ngay. Nghe tiếng gọi có vẻ không xa nhưng sang tới đó cũng khoảng một trăm mét, phải đi qua một rừng cây, trời tối om om, Thương Nữ thấy hơi sợ, trong rừng không có đường, lại đi chân đất, lỡ có rắn trong bụi rậm thì sao?... Chị cắm mặt nhìn xuống đất, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến rắn, vừa ngẩng đầu lên bỗng thấy một người đàn ông mình trần trùng trục đứng chắn ngang trước mặt... Tôn Kiện Quân đánh xe đến cơ quan làm việc, lúc đó vào khoảng mười giờ sáng ngày tám tháng Năm. Xe đi qua một phố đông đúc, khỏi cầu vượt một quãng thì dừng lại. Sau ngày nghỉ lễ nạn ách tắc giao thông vẫn diễn ra như cơm bữa, anh châm thuốc hút, nhìn khách bộ hành đi trên cầu vượt. Một tốp bạn gái nói cười rộn rã đi qua, đầu mùa Hạ là thời điểm để các cô gái khoe tay, khoe ngực. Có cô chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn như chiếc si líp, mông, đùi như trêu ghẹo ánh nắng mặt trời. Tôn Kiện Quân lắc đầu. Con gái anh cũng đã lớn rồi, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng không cho phép nó ăn mặc kệch cỡm như thế. Đây là cách ăn mặc theo mốt thời đại của các thiếu nữ, họ đã phô bày nhãn quan thẩm mĩ của mình ngay trên cầu vượt. Người đàn bà phải biết trang điểm mới gọi là đàn bà, nhưng đằng này chúng lại ăn mặc đủ các kiểu cách khác nhau. Những cái chúng để lộ ra lẽ ra phải được che kín. Nói như thế không có nghĩa là phụ nữ không được ăn mặc hở hang, nhưng không phải chỗ nào cũng hở hang. Ví dụ bộ ngực chẳng hạn, phải che kín thì mới có sức hấp dẫn. Bộ ngực... Tôn Kiện Quân nghĩ. Anh bỗng liên tưởng tới một màu phấn hồng. Khi đó Thương Nữ đang cúi đầu đi qua một bãi rừng rậm tối om, chị đi thẳng vào đúng chỗ Tôn Kiện Quân đang đứng. Chị giật mình, khi nhận ra anh, chị mỉm cười. Tôn Kiện Quân ngắm nhìn đôi chân đất của Thương Nữ, anh cũng đi chân đất. Họ đi lên sườn dốc, Thương Nữ nhìn thấy một suối nước nóng có thể cùng một lúc mấy người cùng tắm được, bên cạnh suối có một cây cổ thụ nhiều nhánh. Triệu Cao đang trèo lên cây, Thương Nữ bảo con: - Con trai hãy cẩn thận đấy, - nhưng chị chưa nói dứt câu đã thấy đánh rầm một cái, Triệu Cao rơi từ trên cây xuống. - Đừng lo, nước rất nông. - Tôn Kiện Quân nói. - Năm nó lên bảy tuổi đã được bố nó dạy bơi rồi. - Thương Nữ nói. - Mẹ ơi, mẹ xuống tắm đi. - Triệu Cao gọi. Tôn Kiện Quân và Thương Nữ cùng lội xuống suối. Nước chỉ sâu đến thắt lưng, hai bên là thành đá trông giống hệt như một chiếc chậu đá. Họ không biết rằng con suối này có tên gọi là suối Uyên ương. Thương Nữ lội ra chỗ sâu nhất, nước ấm từ chân đến đùi, rất dễ chịu. Hai đứa trẻ nô đùa dưới nước, không đứa nào chịu nhường đứa nào, nước bắn tung tóe. Triệu Cao định trườn đến chỗ mẹ nhưng lại chệch hướng lao đúng vào lòng chú Tôn. Lúc đó, trời đã tối, ánh sao trên trời lấp lánh, tiếng Lý Tiến nghe rõ mồn một: - Tất cả lên bờ tập hợp, nổi lửa nấu cơm thôi. - Cho chúng cháu chơi thêm năm phút nữa. - Tôn Tiểu Minh nói. - Thêm mười phút nữa. - Triệu Cao nói. Bé gái tóc ướt hết, đầu rối bù, bé trai lấy tay làm lược chải tóc giúp bạn. Thương Nữ lên bờ, vừa đi được vài bước, Tôn Kiện Quân đã bám sát phía sau. Lúc đó, anh chưa có ý định lặp lại câu chuyện ở miếu Tam Tô năm trước. Đi theo Thương Nữ chỉ với mục đích bảo vệ chị, Thương Nữ đi đến đâu, Tôn Kiện Quân theo đến đó. Anh đã từng nằm mơ cùng đi với chị, cùng chung một nấm mồ, cùng nằm trong một quan tài... Thương Nữ lại bước về phía trước, bỗng chị khuỵu xuống, chiếc gai đâm đúng vào gan bàn chân. Tôn Kiện Quân vội chạy lại và kêu lên: - Đừng động đậy. Anh dìu Thương Nữ đứng dậy, đưa chị lên ngồi ở chân dốc. Anh quỳ xuống tìm cái gai dưới bàn chân Thương Nữ. Đã tìm thấy rồi, anh dùng tay bóp mạnh để nhổ cái gai ra, Thương Nữ đau quá kêu toáng lên. Máu chảy không nhiều, xem ra chỉ có một vệt đen nhỏ giống như con giun đất. - Không việc gì đâu. - Thương Nữ nói. - Tại sao lại không, gai độc lắm đấy. - Tôn Kiện Quân nói. Anh ghé sát miệng vào bàn chân Thương Nữ. Thương Nữ nói: - Đừng anh... - nhưng Tôn Kiện Quân đâu có chịu nghe, anh hút đến "chút" một cái, làm Thương Nữ cảm thấy bàn chân hơi buồn buồn. Anh tiếp tục hút mấy lần nữa rồi nhổ ngay ra đất, toàn máu là máu. Thương Nữ nói: - Thôi được rồi. Thương Nữ sợ Tôn Kiện Quân sẽ hút hết máu ở chân mình ra, vì anh hút rất mạnh. Sau đó, hai người dìu nhau xuống, đi được một quãng lại dừng lại, kiểm tra lại vết gai đâm cứ như là bác sĩ chuyên nghiệp vậy. Hai đứa trẻ đã lên bờ, chúng lẩn vào bụi cây. Thương Nữ chân tập tễnh lê từng bước. Tôn Kiện Quân nói: - Hay để tôi cõng cô nhé! - Thương Nữ lắc đầu: - Ai lại làm thế, đi bộ vài bước có gì đâu. Tôn Kiện Quân lại dìu Thương Nữ đi, bàn tay anh đỡ nhẹ vào ngang sườn Thương Nữ, còn bàn tay mềm mại của Thương Nữ đặt nhẹ trên vai Tôn Kiện Quân. Trong rừng trời tối om, đi qua các bụi cỏ rất khó khăn, Tôn Kiện Quân ngày càng ghì chặt vào thắt lưng Thương Nữ, bụng áp sát vào bụng Thương Nữ, rồi đến đùi ống chân, bàn chân... Đi được khoảng hơn chục bước thì thấy Lý Tiến đang đốt lửa, Tề Hồng và Triệu Ngư đã ăn mặc chỉnh tề. Hai người dừng lại chỉ cốt để nghỉ ngơi một chút, vì Tôn Kiện Quân dìu Thương Nữ cũng đã thấm mệt. Tôn Kiện Quân nói: - Thương Nữ này. - Cái gì hả anh? - Chị nhìn Tôn Kiện Quân. Tôn Kiện Quân không nói gì thêm, chỉ thở dài. Thương Nữ rất hiểu vì sao Tôn Kiện Quân thở dài, nhưng không tiện động viên vì biết nói gì bây giờ. Hôm nay... Tôn Kiện Quân đứng lại không muốn đi tiếp nữa, anh đứng như trời trồng, như mọc rễ xuống đất. Hai người đứng xa nhau ra, đứng gần nhau quá sợ lại có chuyện xảy ra. Phía bên kia suối lửa cháy cháy rừng rực, Thương Nữ nói: - Ta đi thôi. Tôn Kiện Quân cố ý đi chậm lại, rồi gọi Triệu Cao và Tôn Tiểu Minh. Thương Nữ đi cà nhắc từng bước một, ánh lửa rọi chiếu trên khuôn mặt ửng hồng của chị... Buổi sáng, Tôn Kiện Quân họp ở cơ quan, giải quyết bản thảo và tiếp một vị khách đến thăm. Anh là phó ban thời sự, hàng tháng chỉ phải viết vài bài, thông thường anh không phải trực đêm. Anh là một trong những cây viết xuất sắc. Anh là cán bộ biên tập lâu năm, vợ cũ của anh là Tiểu Đào lại là người hiểu biết rộng hơn, mọi việc đều có sự hỗ trợ cần thiết, không để anh phải lo lắng. Chính sự trợ giúp đó của vợ đã làm hại anh. Các bản tin anh viết nghèo nàn, nhạt nhẽo, thiếu thực tế. Đối với nhà văn thì đây là hiện tượng không tốt đã để thời đại vượt lên phía trước nhà văn đuổi theo phía sau. Nói một cách khác là không theo kịp thời đại. Trong nhiều năm qua, nghề viết của anh chỉ dừng lại ở giới hạn kiếm miếng cơm manh áo. Đặc điểm lớn nhất của các bài viết là gây ồn ào. Anh đã thảo luận với Triệu Ngư nhiều lần về vấn đề này. Họp xong, Tôn Kiện Quân trở về phòng, tiếp một vị khách mất khoảng hai mươi phút. Mấy bạn đồng nghiệp đều bỏ đi hết. Anh tiễn khách xuống cầu thang, khách nhìn anh mỉm cười. Anh biết khách đã chọn nhầm địa chỉ để kết bạn tri âm. Ai bảo hôm nay anh lại có tấm lòng cởi mở đến thế? Buổi sáng vừa đánh xe ra khỏi cổng anh đã nghĩ ngay đến ngày bốn tháng Năm. Anh muốn gửi đi một tin ngắn nói cho Thương Nữ biết tâm tình của mình trong lúc này hoặc ít ra cũng có tác dụng khơi dậy nội tâm của Thương Nữ. Họ sẽ có chung một ngày. Hai ngày bốn tháng Năm cách nhau mười hai năm. Một ngày đã lùi về quá khứ xa xăm, còn một ngày đang cận kề. Tôn Kiện Quân sẽ trân trọng cả hai ngày đó và đặt tên cho chúng là ngày đi tìm niềm vui và ngày thỏa mãn dục vọng có giới hạn. Tôn Kiện Quân chưa bao giờ dùng từ có giới hạn một cách tùy tiện. Anh nâng bàn chân Thương Nữ lên, anh hút máu bất chấp Thương Nữ có đồng ý không, cảm xúc trong anh lúc đó đã được khơi dậy. Dục vọng của hai người lúc đó đã vượt ra khỏi ranh giới tự nguyện. Ông trời đã tạo cho anh cơ hội, đã ban cho anh một cái gai đâm vào bàn chân mềm mại của Thương Nữ, nhờ đó, anh có dịp được hút máu ở gan bàn chân Thương Nữ. Tất cả đều xảy ra một cách tự nhiên, không giống như năm ngoái vì lúc đó chính anh đã chủ động ôm lấy Thương Nữ rồi lên giường với chị. Lần này thì khác, anh không có ý định đó, thế mới lạ chứ. Khi dìu Thương Nữ đi qua các lùm cây rậm rạp, anh hoàn toàn có cơ hội để lặp lại chuyện cũ, chẳng hạn tạo một cớ gì đó để hai người cùng ngã xuống, rồi chiến đấu... Ôi, ngày bốn tháng Năm quý giá, mười hai năm mới lại có một lần. Sau sự việc này, Tôn Kiện Quân mới triển khai hết mọi sự tưởng tượng, mới thiết kế mọi chi tiết. Nên nhớ rằng lúc đó Thương Nữ chỉ mặc một áo bơi, Tôn Kiện Quân cũng chỉ mặt một quần sịp. Sau khi hai người ngã xuống... cứ tưởng họ vùng dậy ngay, nhưng không, họ ôm ghì lấy nhau, cuồng si và bụi cây rậm rạp không phải là cái gì khác mà đã trở thành cái giường của họ... Tôn Kiện Quân tưởng tượng ra như vậy, anh bất giác mỉm cười. Còn gì đẹp hơn thế nữa, ham muốn mang đầy ý thơ sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm, nhưng tất cả đều mang tính thời gian. Đi trên thang máy, đứng trước bàn làm việc hoặc vào nhà vệ sinh, Tôn Kiện Quân đều nghĩ cách hoàn thiện những chi tiết đó một cách thật sinh động, không phóng đại. Anh bật cười và mãn nguyện. Sự tưởng tượng đó rất có cơ sở vì thực tế anh đã xốc ngang nách Thương Nữ và Thương Nữ đã vịn tay lên vai anh, hai cái đùi đã không hẹn mà gặp. Ngày hôm sau Tôn Kiện Quân mới phát hiện ra chỗ đó là những lùm cây cao chót vót, nhưng dù sao nó cũng được mệnh danh là lùm cây thực hiện ham muốn dục vọng rồi. Anh còn phát hiện thêm một điều nữa là do nôn nóng nên khi thực hiện đã bỏ quên một số chi tiết, cho nên Thương Nữ chưa được tận hưởng trọn vẹn. Ngày hôm đó, mọi người đều vui chơi hết mình, đúng với ý nghĩa của ngày nghỉ. Tập thể có cái vui của tập thể, cá nhân có niềm vui riêng của cá nhân. Được tắm nước nóng, được vây quanh ngọn lửa hồng, được ăn gà nướng, cá nướng. Các ông bà già nhà quê lại đem đến những bắp ngô vừa mới bẻ xong, ai nấy đều thích thú đua nhau nướng, hương thơm ngào ngạt, khuôn mặt ửng hồng... Các chàng trai, cô gái đô thị thỏa thích vui chơi, ăn uống, Triệu Ngư bảo Triệu Cao và Tôn Tiểu Minh đem một vài món ăn vào biếu mấy hộ nông dân ở gần đấy. Thương Nữ cũng đi, chị vẫn đi tập tễnh. Lúc quay về, Triệu Ngư mới có dịp xem lại vết gai đâm vào chân vợ, Tề Hồng, Triệu Yến cũng xúm lại Ai cũng quan tâm đến vết thương của Thương Nữ, còn Tôn Kiện Quân thì vừa uống bia vừa nói: - Không sao đâu, chỉ chảy ít máu còn chất độc đã thải hết ra rồi. Tôn Kiện Quân là người có quyền trong việc này, anh nói không việc gì là không việc gì. - Chỉ mỗi một mình tôi bị gai đâm... - Thương Nữ nói. - Gai trong rừng này chỉ có cảm tình với riêng cô thôi. - Lý Tiến cười nói. - Đúng thế, tôi đã đi mấy lần rồi, nhưng có cái gai nào đâm vào chân đâu. - Tôn Kiện Quân nói. Tôn Kiện Quân đứng lên bắt chước kiểu đi tập tễnh của Thương Nữ, mọi người cười rộ lên. Thương Nữ lấy một cái lõi ngô ném vào người Tôn Kiện Quân. Một sự đau đớn ngọt ngào... Có lẽ ngọn lửa hồng và tiếng cười đã làm náo động khu rừng, hai con quạ đen vỗ cánh bay lên. Tôn Kiện Quân mắt nhìn theo hướng hai con quạ bay, lòng đắm chìm trong mộng tưởng. Tề Hồng ôm đàn tì bà tấu một khúc nhạc trong Bài ca đội du kích đường sắt, còn Lý Tiến thì cất cao giọng vịt đực khàn khàn. Tề Hồng mặc áo dài kiểu Thượng Hải, tóc đen nháy, khuôn mặt trắng trẻo. Từ ngày được làm mẹ, chị lại càng duyên dáng hơn. Cô gái lớn lên từ vùng Tây Hồ Hàng Châu, từ nhỏ đã biết cầm kỳ thi họa, khi đến Dung Thành học đại học thì bén duyên với Lý Tiến. Lý Tiến đường đường là một giám đốc, nhưng sợ về mặt tài lẻ không sánh kịp với Tề Hồng, anh đã theo học âm nhạc. Hai vợ chồng, kẻ tung người hứng, Tề Hồng vừa gẩy đàn xong, thì Lý Tiến đã biểu diễn ngay bài tấu sáo: Tôi hát cho Đảng nghe. Tiếng sáo du dương vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch. Anh lại tấu tiếp bài Gánh gạo tải lương làm cho không khí vui tươi tràn ngập trong lòng mọi người. Lý Tiến đã từng là trí thức trẻ làm việc tại công xã Thượng Nghĩa ở Mi Sơn. Anh đã từng gánh thóc, cầm liềm gặt lúa nên có ấn tượng rất sâu sắc với cảnh bận rộn và cảnh nông nhân. Hai năm sau đó, anh vào bộ đội, mười năm sau anh chuyển ngành. Cuộc sống gian khổ của trí thức trẻ còn in sâu trong tâm trí anh, anh có một tâm nguyện: Hãy trở về đội ngũ cũ để thăm lại các bạn trí thức trẻ ở Mi Sơn, thăm lại người đội trưởng sản xuất và người đại đội trưởng dân binh năm đó. Triệu Ngư nói: - Điều đó dễ ợt, chỉ sợ khi về thăm họ, anh lại thấy đau lòng... Tiếng sáo lanh lảnh của Lý Tiến khiến Triệu Yến đứng ngồi không yên, cô gái mặc quần soóc vừa nghe thấy tiếng sáo đã liên tưởng ngay đến điệu nhảy quen thuộc mà mình yêu thích. Triệu Yến chạy đến đứng trước mặt Triệu Ngư, chị nhớ lại: Năm ngoái ở chính căn phòng của chị hai người đã từng ngồi dưới sàn xem chị Tô nhảy điệu múa tập thể. Đêm nay, ở vùng sơn dã này, ai cũng phải đóng góp một tiết mục. Trẻ con trong làng cũng chạy ra vây quanh đống lửa hồng, chúng vừa ăn, vừa uống rồi chui vào lều bạt, leo lên nóc xe ôtô, nô đùa ầm ĩ. Lúc Triệu Yến biểu diễn múa, Tôn Kiện Quân nói với Thương Nữ: - Cô cũng ra nhảy đi. - Chân em què thế này nhảy làm sao được. - Thương Nữ nói. - Cô mà nhảy thì chắc là đẹp lắm. - Tôn Kiện Quân cười bảo. Thương Nữ lờ đi, quay sang nói chuyện với Tề Hồng. Tôn Kiện Quân biểu diễn một bài thể dục chống tay xuống đất anh làm liền một mạch được bảy mươi lần, mọi người đều đếm theo. Tề Hồng khen là giỏi lắm. Bảy mươi lần chống tay còn mang một ý niệm khác: Năm ngoái ở miếu Tam Tô, trước mặt Thương Nữ anh cũng chống tay được bảy mươi lần, chính Thương Nữ là người đếm. Sau đó được sự khích lệ của anh, Thương Nữ cũng chống tay được hai mươi lần. Biểu diễn xong, Tôn Kiện Quân đứng dậy nói với Thương Nữ: - Cô cũng thử làm xem, chủ yếu là dùng đến sức mạnh của hai tay, không ảnh hưởng gì đến chân đau của cô đâu. Cô chống tay hai mươi lần, chẳng có vấn đề gì đâu. Hai mươi lần chống tay để so sánh với bảy mươi lần, điều đó mọi người không hiểu hết, nhưng Thương Nữ quên làm sao được? Thương Nữ mới chống tay được mười sáu lần, mọi người đã trầm trồ khen là giỏi quá, thấy Thương Nữ chống được mười sáu lần đã dừng lại, Tôn Kiện Quân chép miệng: - Thôi mười sáu lần cũng được, như thế càng tốt... Triệu Ngư biểu diễn một bài Taekwondo, động tác vung tay kêu vù vù như gió rít. Ngay từ hồi còn nhỏ, anh đã sùng bái Lâm Sung, đã dùng cành cây làm côn để bắt chước Lâm Sung. Các động tác biểu diễn của anh rất thuần thục, mọi người không ngót tán thưởng... Ngày Thanh niên, các chàng trai cô gái của đô thị vừa trẻ ra, vừa hoạt bát hơn hẳn ngày thường, đêm liên hoan trong rừng mang đậm ý thơ. Đêm đã về khuya, đã đến lúc chơi mạt chược, Tôn Kiện Quân đề nghị Thương Nữ chủ trì cuộc chơi, nhưng Thương Nữ lắc đầu. Lý Tiến phụ họa theo: - Thương Nữ, cô cứ đứng lên chủ trì đi. Ngày thường cô vẫn là một cô gái đoan trang xinh đẹp, hôm nay cô bị vết gai đâm, trông cô hơi buồn, cô cứ đóng một vai khác, rồi mọi người sẽ biểu diễn, cô thấy tôi nói thế có đúng không. - Thương Nữ, hãy dũng cảm lên, em chủ trì đi. - Triệu Ngư nói. - Chủ trì cái gì? Thà rằng em biểu diễn một điệu múa còn hơn. - Thương Nữ nói. - Thôi không bắt ép cô làm gì, cô hãy đứng lên đi vòng quanh đống lửa một lần xem sao - Tôn Kiện Quân nói. - Anh là người thật lắm quỷ kế. - Thương Nữ nói. Thương Nữ đứng dậy, đi quanh đống lửa hồng, bảy, tám người ngồi vây quanh bãi đất. Đi một vòng quanh bãi đất không phải chuyện dễ, Thương Nữ vẫn phải đi tập tễnh từng bước một. Tôn Kiện Quân đưa máy ảnh lên chụp liền một lúc mấy kiểu, mọi người vỗ tay hoan hô. Triệu Cao cũng đứng dậy bắt chước mẹ, nó cũng đi tập tễnh, trông rất giống mẹ. Mọi người lại cười rộ lên. Đống lửa vừa tắt thì họ kéo nhau vào nhà dân chơi mạt chược. Triệu Yến, Lý Tiến, Tề Hồng không chơi, ngồi nói chuyện với Triệu Ngư. Họ ngồi ngoài hiên tán gẫu với nhau. Hai đứa trẻ chui vào màn ngủ. Tôn Kiện Quân sắp đặt bàn chơi, ngồi đối diện với anh là Thương Nữ. Tôn Kiện Quân thầm nghĩ trong bụng: Thương Nữ quả là cô gái xinh đẹp, đôi môi chụm lại với nhau, hai tay vuốt ve lẫn nhau, rồi... ngay trước mặt Triệu Ngư, mọi chuyện đã xảy ra nhưng Triệu Ngư nào có hay biết. Ôi, những kỷ niệm êm đềm. Họ đã cùng hưởng một đêm vui suốt từ mười giờ tối đến tận sáng sớm hôm sau. Tôn Kiện Quân càng chơi càng hăng, Thương Nữ cũng không hề tỏ ra kém, chẳng những Tôn Kiện Quân, mà ngay cả Lý Tiến, Triệu Yến cũng phải trố mắt thán phục. Tề Hồng không quen thức đêm liền bước vào bảo mọi người giải tán. Kết thúc cuộc chơi Tôn Kiện Quân lại thua Thương Nữ: - Cô là khắc tinh của tôi, có lẽ cả đời tôi không sao thắng nổi được cô. Mấy người chơi kê lại bàn ghế y nguyên chỗ cũ, Tôn Kiện Quân bê chiếc bàn vuông, Thương Nữ cũng ghé tay vào. Hai người kê chiếc bàn vào góc tường, Tôn Kiện Quân nhìn chằm chằm Thương Nữ, rồi thở dài. Thương Nữ tưởng anh định nói gì, nhưng chẳng thấy anh nói. Hai người nhìn nhau khoảng vài ba giây, lúc Thương Nữ quay mặt đi, thì Tôn Kiện Quân lại chậm rãi nói: - Vết thương lòng của tôi chắc sẽ vô phương cứu chữa... - Thôi, đừng nghĩ linh tinh. - Thương Nữ đã hiểu, chị quay mặt đi nói. Tôn Kiện Quân đứng dựa vào bức tường. Triệu Yến kéo tay Thương Nữ ra cửa, tận nhà vệ sinh. Tôn Kiện Quân ra cửa hút thuốc chờ họ trở lại. Đã đến lúc phải đi ngủ rồi. Bốn cái lều bạt cho bảy con người. Triệu Ngư đã sắp xếp chỗ ngủ cho gia đình mình. Anh ngủ trên xe, còn Thương Nữ và con trai ngủ trong lều bạt, Tôn Kiện Quân và con gái cũng ngủ ở một lều bạt cạnh đó. Lý Tiến, Tề Hồng thì dựng lều dưới một gốc cây. Lều của Triệu Yến căng ngay cạnh ôtô của Triệu Ngư, con gái sắp lấy chồng rồi phải đề phòng bất trắc xảy ra ban đêm còn có người cứu giúp. Lều của Tôn Kiện Quân căng ngay bên cạnh lều của Thương Nữ, anh mừng thầm trong bụng. Tuy nằm đó nhưng anh đâu có ngủ, hai mắt vẫn thao láo, chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên cạnh. Mùi cỏ cây lan tỏa trong không trung, tiếng nước róc rách chảy trong khe núi. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con gái, vừa căng thẳng vừa hồi hộp, vừa bình tĩnh. Anh nghe thấy tiếng nói mê của Triệu Cao, nhưng không nghe thấy Thương Nữ nói gì. Liệu cô ấy còn thức không? Anh cũng không biết nữa. Nhưng không loại trừ khả năng này. Nếu cô ấy cũng phấn khởi như anh, đầu óc cũng giàu sức tưởng tượng như anh, thì đêm nay chắc hẳn sẽ vui lắm. Tôn Kiện Quân gối đầu lên hai tay, anh là nhà văn, giàu sức tưởng tượng, vì vậy trong giờ phút như thế này làm sao anh lại không nghĩ. ... Thương Nữ ra khỏi lều bạt, tìm chỗ đi tiểu, nhà vệ sinh của gia đình nông dân ở phía sau nhà, Tôn Kiện Quân nhổm dậy rón rén bước theo sau, trước hết là để dọa cho Thương Nữ một trận, rồi sau đó sẽ ôm chầm lấy chị, làm cho chị tưởng rằng mình đang ngủ mê. Chờ đến khi chị hiểu ra sự thật thì anh đã trao cho chị những nụ hôn nồng thắm, và lúc đó chị sẽ không còn tự chủ được nữa, sẽ đắm mình trong đê mê... Tôn Kiện Quân suy nghĩ miên man, nghĩ mãi, nghĩ mãi, trằn trọc mãi đến tận bốn giờ sáng vẫn chưa ngủ. Màn sương nhè nhẹ phủ lên cây cối trong rừng, thi thoảng lại có một chiếc lá rụng. Tôn Kiện Quân trở mình tiếp tục suy nghĩ, một sự tưởng tượng dẹp đẽ trong một bối cảnh hết sức hỗn loạn. Không hỗn loạn mới là lạ chứ. Trong đêm tối, anh đưa mắt nhìn sang lều của Thương Nữ, giá bên ấy cũng trở mình thì hay biết mấy... Sự hỗn loạn ở phía sau nhà của hộ nông dân chỉ là màn mở đầu, anh sẽ ôm Thương Nữ ra suối nước nóng, cả hai đều đắm mình trong nước, như thế mới thật sự hỗn loạn, giống như hai con cá lớn vùng vẫy trong nước. Vào thời điểm bốn, năm giờ sáng là lúc mọi người ngủ rất say, ai mà biết được hai con cá đang làm gì nhau? Thật thú vị, nếu hai con cá ấy cũng... Nghĩ đến đây, Tôn Kiện Quân thấy lòng mình rạo rực, bầu máu nóng sôi sục hẳn lên. Cảm động là liều thuốc chữa trị tết nhất cho căn bệnh bị kích động, nó có tác dụng hạ nhiệt. Hơn nữa, mắt anh cũng đã cứng đờ. Đương nhiên, anh là người tình của Thương Nữ, nhưng suốt mười mấy tiếng đồng hồ mắt luôn hoạt động khiến cơ thể anh mệt mỏi rã rời. Các vì sao trên trời vẫn sáng vằng vặc, còn đôi mắt ở dưới mặt đất thì đã nhắm lại. Tình yêu làm con người không kịp thở nữa, anh thấy cần phải dành cho mình một sự nghỉ ngơi cần thiết. Nhưng chuyện đời đâu có đơn giản, trong đêm tối dường như có người đang quở trách anh: đã si mê tình yêu thì còn ngủ làm gì? Thương Nữ trở mình, rõ ràng là rất gần kề, giá mà Thương Nữ ngủ cùng giường với mình thì hay biết mấy. Anh giật mình tỉnh dậy, mắt lại chong chong. Anh đưa tay sờ soạng, thì đụng phải cái cọc lều bạt... Anh cười thầm trong bụng và nghĩ: Mình nghe nhầm rồi. Lúc này anh đã tỉnh hẳn. Nếu Thương Nữ trở mình thật anh sẽ đáp lại bằng cách sẽ gọi tên Thương Nữ. Ngày mồng 4-5-1989 sao mà trôi đi nhanh thế, thấm thoát đã mười hai năm rồi Thương Nữ ngủ cùng giường với Triệu Ngư. Hôm nay là cơ hội trời cho, trời đã mách bảo anh sẽ ngủ cùng giường với Thương Nữ, sẽ... Tôn Kiện Quân mường tượng đến một cuộc cuồng dâm thác loạn. Chỉ có điều đáng tiếc là lều bạt bên ấy chẳng thấy có động tĩnh gì. Tôn Kiện Quân thò đầu ngó ra bền ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, anh quyết định không ngủ nữa, sẽ thức trắng một đêm vì Thương Nữ. Không thể nói rằng anh đã không thu hoạch được gì sự rung cảm và chờ mong vốn đã là sự thu hoạch. Anh vùng dậy bước ra khỏi lều bạt, cứ chân đất băng qua lùm cây lên lưng chừng dốc tìm đến con suối hôm qua anh và Thương Nữ đã tắm. Nước nóng thật dễ chịu. Tôn Kiện Quân ngồi trên một tảng đá, tiếp tục suy nghĩ miên man, bỗng anh thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn: Không thể chết vì si mê Thương Nữ được, đồ ngốc ạ. Sống mới có tình yêu, chết rồi làm gì còn tình yêu nữa. Khi quay trở về lều bạt, Tôn Kiện Quân thấy Thương Nữ đang ngồi chải tóc cho con gái mình. Mặt trời rọi chiếu trên núi, sự mệt mỏi của Tôn Kiện Quân đã trở nên vô hình... Tôn Kiện Quân đang nghĩ về ngày mồng bốn tháng Năm, buổi trưa anh ở lại cơ quan, không về nhà. Anh gửi một tin ngắn cho Thương Nữ: Ngày hôm đó thế nào và nhận được tin trả lời của Thương Nữ: Rất vui. Anh đợi máy rất lâu, trong lòng rạo rực niềm vui. Anh tổ chức một chuyến đi dã ngoại cốt để kỷ niệm cái ngày đặc biệt đó. Ngày mồng bốn tháng Năm năm ngoái sẽ lại một lần nữa đến với anh. Nếu năm nào cũng tổ chức thì hàng năm anh đều có dịp may. Biết đâu đấy, sang năm chẳng những anh chỉ hút máu ở gan bàn chân Thương Nữ mà còn... Tôn Kiện Quân ngồi tại phòng làm việc gọi điện cho mấy người bạn xa gần. Anh ăn cơm hộp rồi uống trà, hút thuốc. Phan Đình gọi điện đến, hai người nói tếu với nhau vài câu. Một tuần lễ trước họ đã gặp nhau, đã cùng nhau đi chơi đêm ở suối Long Tuyền. Đã gần nửa tháng nay họ chưa gặp lại nhau, nên thấy rất nhớ Tôn Kiện Quân trong tâm trạng như vậy, Phan Đình cũng thế. Làn da nhạy cảm, thân hình kiều diễm... Ngày mồng 4-5-1989 Thương Nữ là như thế, Tôn Kiện Quân còn nhớ rõ trong lúc hoan hỉ Thương Nữ còn khẽ rên lên. Thời gian đó đã qua đi mười hai năm, nay hai người đã trở thành hàng xóm của nhau. Ký ức ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh. Nếu hai ngày mồng bốn tháng Năm tại hai thời điểm khác nhau lại tái diễn một việc trùng hợp thì hay biết mấy. Tôn Kiện Quân ngẩng mặt lên, chỉ thấy rừng xanh thăm thẳm. Anh quyết định nhìn thẳng vào mặt Thương Nữ để đo xem lúc này thái độ của chị ra sao. Ngày mồng bốn tháng Năm đã trở thành kinh điển, nó sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đẹp. Nhưng kỷ niệm mới chỉ là giai đoạn mở đầu: xuất phát từ ngày kỷ niệm này, sẽ có ngày cũng nhiều kỷ niệm khác. Từ kỷ niệm ngày mồng bốn tháng Năm năm ngoái, đến ngày kỷ niệm mồng bốn tháng Năm năm sau... Tôn Kiện Quân khác trước ở chỗ không còn toan tính đơn giản như hồi ở miếu Tam Tô nữa, anh không có ý định chỉ lợi dụng Thương Nữ để thỏa mãn dục vọng của mình. Tôn Kiện Quân bây giờ là một chính nhân quân tử có trái tim lành mạnh. Nghĩ lại tên của mình, Tôn Kiện Quân rất vui, anh nở nụ cười để lộ hàm răng đầy mãn nguyện. Anh mải miết sửa bản thảo. Có người lặng lẽ bước vào phòng mà anh không hề hay biết. Khi người đó đến gần, mùi phấn son sực nức, anh mới giật mình ngẩng đầu lên. Thì ra là Tiểu Đào. Tiểu Đào mặc chiếc áo cánh màu mận chín, quần âu trắng, cổ đeo sợi dây chuyền có hình con thỏ, chị tuổi thỏ. Tiểu Đào thường xông thẳng vào phòng người khác vào buổi trưa. Nếu không phải thế thì đã không phải là Tiểu Đào. Chị không chịu ngồi yên một chỗ, chỉ ngồi độ vài phút là lại phải đứng dậy. Chị rất vui, vui hơn tuần trước rất nhiều, năm nay chị đẹp hơn năm ngoái nhiều. Những năm còn làm vợ Tôn Kiện Quân, anh cũng rất đẹp trai. Trai tài gái sắc bên nhau, đã phả hơi ấm thời đại vào gia đình. Sau đó họ ly hôn, ly hôn cũng theo mốt thời thượng. Sau ngày ly hôn, Tôn Kiện Quân dần dần xa lánh mốt thời thượng, còn Tiểu Đào thì vẫn thế, xem ra chị sẽ theo mốt thời thượng đến già. Mốt thời thượng tạo cho chị khuôn mặt trái xoan, cái mũi dọc dừa cao cao, đôi lông mày sửa sang đúng mốt. Chị tạm thời chưa nghĩ đến việc tái kết hôn, chị là con người của thời thượng, mốt của chị là kết bạn với những người thời thượng, với máy đi động, với internet, với rượu chè, với cổ phiếu v.v... Chị nằm mơ cũng đều thấy thời thượng. Thời thượng đã ngấm sâu vào từng tế bào của chị. Chị sống sôi nổi trong lĩnh vực thời thượng của đô thị. Đúng là người đàn bà hay kén cá chọn canh, hay quấy rối người khác, Tôn Kiện Quân nghĩ bụng. Anh chỉ vào chiếc ghế trước mặt mời vợ cũ của mình ngồi. Tiểu Đào ngồi xuống chưa đầy năm giây, lại đứng bật dậy, cứ như mông chị có lò xo. Có một tạp chí đã nói mỗi ngày có hai tư giờ thì ngồi, đứng, nằm chiếm hết một phần ba thời gian. Cách nói của người đàn bà thời thượng cũng có những lý do xác đáng. Tiểu Đào chỉ tay vào hộp cơm để trên bàn nói: - Vớ được cô vợ không biết nấu cơm, thật thương hại quá. Anh thì vùi đầu vào công việc, còn cô ta thì lại nhàn cư vi bất thiện... Tôn Kiện Quân nói: - Hút một điếu thuốc nhé! Hôm nay tôi có thuốc ngon đây. Tiểu Đào châm điếu thuốc Trung Hoa Bài hút, vẻ mặt tươi tỉnh. - Vợ anh trẻ đẹp, số lại nhàn. Còn nhà văn lớn như anh thì lại rơi vào vũng bùn. - Cô hút thuốc lá sành điệu gớm nhỉ, trông giống hệt như một nữ đặc vụ. - Tôn Kiện Quân nói. - Chính anh mới là đặc vụ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Thương Nữ của người khác. Anh nên nhớ hiện nay Triệu Ngư đang là bạn tốt của anh, anh làm ăn khấm khá cũng có sự trợ giúp đắc lực của Triệu Ngư đấy. - Tiểu Đào cười bảo. Tôn Kiện Quân lườm Tiểu Đào. Tiểu Đào hỏi: - Dịp Mồng một tháng Năm, anh có gặp cô ta không? - Gặp rồi. - Đã ra tay chưa? - Cô nói thế là có ý gì? - Tôn Kiện Quân hỏi. - Ra tay có nghĩa là lên giường. Hai người đã lên giường với nhau chưa? Tôn Kiện Quân gật đầu. - Hay thật, - Tiểu Đào reo lên, - thảo nào tôi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bộ mặt anh tươi tỉnh hẳn lên. Thì ra vẫn còn say. Hai người làm mấy tăng? Tôn Kiện Quân nói mấy gia đình rủ nhau đi chơi ở thị trấn Tống Châu, có mang theo cả lều bạt. - Vốn đã có ý gian, thể nào đêm hôm chẳng chui sang lều bạt của cô ta. - Tiểu Đào nói. - Rõ là cái giọng của đặc vụ. - Tôn Kiện Quân cười bảo. - Loại đặc vụ câm, một đặc vụ nam, một đặc vụ nữ. - Ai cũng là đặc vụ cả, toàn thế giới đều là đặc vụ. - Tôn Kiện Quân nói. - Như thế có thật tuyệt đối lắm không? Bản thân tôi đâu phải là đặc vụ. - Cô là người cầm đầu đặc vụ. - Tôn Kiện Quân nói. - Còn anh là bộ an ninh, chuyên đi bắt đặc vụ. - Bà trưởng phòng Tiểu Đào ơi, trong tay tôi đang còn bề bộn một đống bản thảo đây này, tôi phải giải quyết cho xong... - Việc gì phải vội thế, lúc này là giờ nghỉ trưa mà. - Giải quyết công việc xong, tôi còn phải về nhà. - Về nhà để hầu vợ à? - Tiểu Đào cười bảo. - Thôi thôi tôi xin cô. - Không ngờ anh lại xót thời gian đến thế, thương hại quá nhỉ. Tôn Kiện Quân cười. Nói đến chuyện xót thời gian, Tiểu Đào bỗng nhớ lại những tháng ngày cùng chung sống với Tôn Kiện Quân, họ cũng bận tối mắt chẳng còn thời gian đâu mà đi chơi, nhưng bây giờ thì khác, chị không cam chịu cảnh đó nữa. Tiểu Đào nói vợ mới của anh cũng cao giá ra phết, tôi nhờ chị ấy đi đón Tôn Tiểu Minh, mà chị ấy từ chối. - Năm giờ chiều phải đi đón Tôn Ân. - Tôn Kiện Quân nói. - Tôn Ân năm giờ rưỡi mới tan học, còn Tôn Tiểu Minh thì bốn giờ đã tan học, còn cả một khoảng trống một tiếng rưỡi đồng hồ, anh còn chống chế làm gì? - Tiểu Đào nói. - Cô sắp đặt thời gian chặt chẽ quá nhỉ. - Tôn Kiện Quân cười bảo. - Chỉ có đột xuất, tôi mới phải nhờ cô ấy đi đón, nhưng cô ấy lại từ chối. Xem ra cách ăn nói của cô ấy bây giờ khác trước rất nhiều. Tôi xin cảnh tỉnh anh, sẽ có một ngày, vợ anh sẽ làm mình làm mẩy với chính anh cho mà xem. - Sao lại làm mình làm mẩy với tôi? - Tôn Kiện Quân nói. Suốt từ cuối những năm 80 đến giữa những năm 90 Tiểu Đào vẫn luôn có ý thao túng Tôn Kiện Quân, lấy nhu khắc cương, lấy nước khắc đá. Đàn bà Thành Đô vốn có truyền thống thao túng đàn ông, nhưng rất tiếc, về mặt này, Tiểu Đào chưa bao giờ thành công. Tiểu Đào và Tôn Kiện Quân đã chung sống với nhau năm năm, năm nào cũng như năm nào, Tiểu Đào cố sức thao túng, nhưng đều thất bại. Điều đó dẫn đến rạn nứt hôn nhân. Năm cuối cùng, chị chuyển sang thao túng Nam Tử, để tận hưởng niềm vui của bà chủ đối với người giúp việc. Cho đến nay, hoặc vô tình hoặc hữu ý chị vẫn chỉ coi Nam Tử là một cô bảo mẫu. Chị không tin rằng Tôn Kiện Quân lại có tình yêu thực sự và bình đẳng với một cô gái nghèo nhà quê. Không thể như thế được. Tuy Nam Tử đã sinh cho Tôn Kiện Quân một cậu con trai, nhưng đó chỉ là một sự thao túng: nếu Tôn Kiện Quân không thao túng, thì cô ta sẽ thao túng Tôn Kiện Quân. - Vợ anh còn trẻ, - Tiểu Đào cười bảo, - lại có tiền, nếu biết anh hay lăng nhăng với người khác thì liệu hồn đấy, nếu không thao túng được anh, cô ta sẽ bỏ anh cho mà xem. - Như thế càng tốt, chính tôi đang muốn thưởng thức cái mùi vị bị thao túng đây. - Dễ nghe quá nhỉ, cái bộ dạng Tôn Kiện Quân mà lại chịu để người khác thao túng hay sao? - Thế thì biết làm thế nào bây giờ? - Dễ thôi, lại ly hôn lần nữa. - Nếu lại ly hôn, thì sau đó sẽ biết lấy ai làm vợ? - Tôn Kiện Quân nói. - Lấy Thương Nữ, như thế sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh. - Việc ấy không làm nổi. Tôi không có khả năng ấy. - Tôn Kiện Quân lắc đầu đáp. - Nhà văn lớn Tôn Kiện Quân mà không có khả năng ấy à? - Tiểu Đào cười bảo. - Mọi người đều có hạn chế như nhau cả. Bản lĩnh đều ở mức tương đối thôi. - Câu nói đó anh tự nói ra đấy nhé, tôi rất thích nghe. Ồ, ông chồng cũ của tôi, anh ngày càng chín chắn hơn rồi đấy. Anh không biết đấy thôi, các cô gái bây giờ rất thích loại đàn ông như anh đấy. - Tôi không thích các cô gái trẻ. - Vậy anh thích thiếu phụ à? Tôn Kiện Quân không trả lời. Tiểu Đào lại nói: - Các thiếu phụ xinh đẹp ở Thành Đô nhiều lắm. Tôn Kiện Quân hút thuốc. Anh nghĩ đến Phan Đình. - Anh đang vui như mở cờ trong bụng phải không? - Tiểu Đào cười bảo. - Ai cũng thích nghe những câu nói như vậy. - Tôn Kiện Quân cười. - Khi nào anh ly hôn sẽ còn thích nghe hơn kia đấy. - Nhưng tôi có định ly hôn đâu. - Vấn đề không phải ở chỗ anh muốn hay không. Có lẽ đến một ngày nào đó, người ta sẽ buộc anh phải muốn. - Cô nói gì, tôi không hiểu. - Đã vậy tôi sẽ nói cho anh biết một điều, anh có muốn nghe không? - Cô thử nói xem nào. - Tôn Kiện Quân nói. - Vợ anh là một người đàn bà anh không hiểu nổi đâu. - Tiểu Đào nói. - Cô ấy là người đàn bà như thế nào? - Tôn Kiện Quân hỏi. - Bây giờ cô ấy nhất nhất nghe theo anh, nhưng sau này thì rất khó nói. Hôm nay tôi nhờ cô ấy đi đón Tôn Tiểu Minh, cô ấy từ chối thẳng thừng, lại còn bịa lý do nữa chứ. Cách cư xử của cô ấy khiến sau này tôi sẽ rất khó ăn khó nói: Nếu bận việc gì tôi chỉ còn cách nhờ anh đến trường đón con hộ thôi. - Lẽ ra cô chỉ nên tìm gặp tôi thôi. - Tôn Kiện Quân nói. - Bụng dạ vợ anh thế nào, tôi chỉ cần nhìn sắc mặt cũng biết. Cô ta cần rất nhiều thứ, không phải chỉ riêng vật chất đâu. Sau khi đã có vật chất rồi, người đàn bà sẽ đi tìm cái thú tinh thần, khó thao túng lắm đấy. - Xem ra vợ cũ của tôi cũng có những bước tiến dài đấy nhỉ. Tôi không có thói quen thao túng người khác đâu. - Tôn Kiện Quân cười bảo. - Thật vậy. Suốt ngày anh chạy theo những người đàn bà khác, anh tưởng vợ anh không biết hay sao? - Cô nói vô lý quá. Tôi chạy theo những người đàn bà khác suốt ngày bao giờ? Tôi còn phải đi làm, sáng tác, nuôi dạy con... - Nói thật hay mất lòng, anh nghe hay không thì tùy. Còn một điều nữa, anh có muốn nghe không? - Cô cứ nói đi. - Tôn Kiện Quân nói. - Anh cũng như tôi, sống độc thân là tốt hơn cả. Theo dự đoán của một tổ chức quyền lực ở Mỹ thì thời đại sống độc thân ở Trung Quốc sắp đến rồi. - Phải học tập cô thì mới theo kịp thời đại được. Về phương diện này, cô là bậc thầy rồi. - Tôn Kiện Quân cười bảo. - Đã là bậc thầy thì giảng bài phải có tiền thù lao. Tôi đã nói với anh cả nửa ngày mà đã được hớp nước nào đâu. - Buổi chiều tôi sẽ đến trường đón Tôn Tiểu Minh. - Có thế mới phải đạo chứ. - Thưa bà trưởng phòng, tôi có thể bắt đầu sửa bản thảo được chưa? Tiểu Đào cười bảo có thể bắt đầu được rồi đấy, nhưng anh cần ghi nhớ lời cảnh tỉnh của tôi. Bốn giờ chiều, Tôn Kiện Quân đánh xe đến trường đón Tôn Tiểu Minh, tiện thể đón luôn Triệu Cao về tập thể số 77 phố Cát Thắng. Triệu Cao và Tôn Tiểu Minh học cùng lớp, ngồi cùng bàn, đó là do Tôn Kiện Quân dàn xếp với nhà trường từ năm ngoái. Anh mời hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đi ăn cơm, Thương Nữ cũng có mặt. Khi họp hội phụ huynh, Tôn Kiện Quân và Thương Nữ cùng ngồi ở bàn đầu, trai tài, gái sắc... ngồi sát cánh bên nhau, vai kề vai đùi liền đùi. Rất đáng tiếc những cuộc họp phụ huynh như thế chỉ diễn ra mỗi năm một vài lần. Năm giờ chiều, Tôn Kiện Quân về đến nhà, Nam Tử đang làm cơm dưới bếp. Nhà cửa đã dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ, sàn nhà lau chùi sạch như bong. Ông chồng ngồi vắt chân chữ ngũ trên đi văng, bà vợ bưng lên một cốc trà, lại thao túng đây... Tôn Kiện Quân nghĩ. Tiểu Đào đã nhận xét người khác theo logic của chị. Việc Tiểu Đào thành kiến với Nam Tử cũng là lẽ thường tình, một người là vợ trước, một người là vợ sau, một người là phụ nữ thành thị, một người là phụ nữ nông thôn... Tôn Kiện Quân ngắm nhìn Nam Tử. Nam Tử mặc quần bò, áo sơ mi cộc tay, chị vừa ở quê ra được vài ngày, vẫn duy trì thói quen ăn mặc như thường lệ, áo sơ mi cộc tay làm tôn thêm vẻ khỏe khoắn, đôi mắt đen láy, thân hình kiều diễm. Tôn Kiện Quân đứng dậy đi xuống bếp, anh hôn vào má chị. Hai người đều thể hiện tình cảm nồng thắm, có gì là thao túng nhau đâu. Nếu có thao túng nhau thì đó là lúc lên giường. Tôn Kiện Quân rất vui, lúc ăn cơm, anh cho Tôn Ân ngồi trên đùi mình, vuốt tay trên khuôn mặt ửng hồng của Nam Tử. Đêm đến đã có một sự thao túng thật sự... Tối mồng năm tháng Năm Nam Tử từ quê ra Thành Đô, suốt ba ngày đêm vợ chồng chưa hề ân ái cùng nhau, tình cảm dồn nén đều dành cho đêm nay. Lúc sẩm tối, Tôn Kiện Quân vào phòng đọc sách. Trên bàn là bản thảo anh đang viết dở, anh đã hoàn thành chương ba. Chương một đã được đăng trên tạp chí văn học Thượng Hải. Bài viết này đã được ban biên tập đánh giá rất cao, họ hy vọng Tôn Kiện Quân viết tiếp và gửi cho họ đăng. Truyện của Tôn Kiện Quân viết khá sinh động mang đầy ý thơ. Anh không viết truyện dài vì không có thời gian. Hàng năm, anh viết khoảng mười truyện vừa, trong đó phần lớn là dành đăng trên các tạp chí. Anh là nhà văn trẻ tuổi viết khá chắc tay, chỉ chú trọng vào chất lượng, chứ không chạy theo số lượng. Tôn Kiện Quân ngồi vào bàn, viết một mạch được ba trang. Viết xong anh lại đánh vi tính ngay, vừa đánh vừa sửa. Căn phòng trên ba mươi mét vuông chuyên dành cho anh ngồi sáng tác. Anh tưởng tượng đến tiếng sóng vỗ bờ, từng đàn hải âu tung cánh. Tâm tư rộng mở, tràn đầy phấn khích. Anh lẩm bẩm một mình rồi lại ngồi vào bàn. Anh nhớ Triệu Ngư đã có lần nói trạng thái tâm lý của các nhà nghệ thuật phải luôn giàu sức tưởng tượng hơn các nhà khoa học. Cùng lao động trí óc như nhau, nhưng các nhà nghệ thuật phải huy động tình cảm đến mức tối đa, còn các nhà nghiên cứu khoa học thì đặt tình cảm sang một bên. Các nhà khoa học vừa là người sáng tạo, vừa là người phá hoại. Triệu Ngư từng nửa đùa nửa thật rằng: Cùng với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tai họa cũng ngày một nhiều lên, hình tượng các nhà khoa học cũng bị mài mòn. Tư duy của Tôn Kiện Quân đang được tập trung cao độ thì bỗng lại nhớ đến Triệu Ngư. Gần đây anh thường nghĩ đến Triệu Ngư, nghĩ đến một người đàn ông thường hay thờ ơ trước mọi việc. Cũng có lúc anh đang nghĩ về Thương Nữ nhưng không hiểu vì sao lại nhớ ngay đến Triệu Ngư. Cứ như hai người ấy lúc nào cũng khoác tay nhau cùng đến với anh, họ đều là những người bạn tốt của anh. Thương Nữ đã làm cho tình cảm cá nhân anh được phong phú thêm, còn Triệu Ngư thì thờ ơ trước mọi việc. Ai đó đã có câu nói rằng tình bạn giữa nam giới phải được bắt nguồn từ bối cảnh bên ngoài, ta có thể hiểu thế giới ở đây là những sự vật khách quan. Trên thực tế, Tôn Kiện Quân không thể coi Triệu Ngư là bối cảnh khách quan thuần túy. Tình bạn giữa những người đàn ông là thứ có thể nhìn thấy được. Trong vài năm gần đây, tình bạn giữa họ chẳng những không hề giảm sút, trái lại còn thắm thiết hơn nhiều. Tôn Kiện Quân tự nhủ mình: hãy quên Triệu Ngư đi. Triệu Ngư là Triệu Ngư, Thương Nữ là Thương Nữ, không thể lẫn lộn giữa hai người đó được. Tình bạn phải được duy trì với điều kiện: không làm ảnh hưởng đến tình yêu bấy lâu nay giữa anh và Thương Nữ. Tôn Kiện Quân đặt bút xuống. Cảm xúc của anh rẽ sang một hướng khác, từ sáng tác chuyển vào phòng tắm, lên giường. Sự xúc động của anh lây sang Nam Tử, điều đó dường như không sao tránh khỏi. Lại một đêm tiểu tân hôn... đêm nay anh sẽ dành cho vợ tất cả. Tất nhiên trong cái vui, anh cũng dành thời gian để nghe vợ kể về tình cảnh nghèo túng của gia đình chị ở nhà quê. Vừa mở cửa phòng sách bước ra, anh đã nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Nam Tử đang ngồi xem ti vi. Đây là nếp sống quen thuộc do anh tạo dựng cho Nam Tử. Nếp sống của Nam Tử hiện nay là do anh tạo nên. Nam Tử xa nhà đã bốn, năm ngày nhưng có khác gì Nam Tử đang ngồi trước ti vi đâu. Suối nước nóng ngày mồng bốn tháng Năm... tình cảm đó lại khơi dậy trong lòng người đàn ông, bỗng anh nghĩ ngay đến một đề tài. Phải viết đề tài này, cho đăng lên báo. Một đề tài về du lịch. Không nói cũng rõ, bài viết này sẽ dành tặng Thương Nữ. Ngày mồng bốn tháng Năm, suối nước nóng, từng câu từng chữ anh viết đều mang hàm ý sâu xa, bằng lối văn kể chuyện, anh điểm xuyết thêm những chi tiết cần thiết. Anh định bụng khi nào bài được đăng trên báo, sẽ thông tin cho Thương Nữ biết, họ sẽ cùng nhau tận hưởng ngày mồng bốn tháng Năm đầy thú vị và có lẽ không chỉ mồng bốn tháng Năm năm nay. Anh sẽ có cuộc trò chuyện dài với Thương Nữ về chuyện này. Thương Nữ trong tưởng tượng của anh sẽ bẽn lẽn như một nàng dâu mới... Tôn Kiện Quân càng nghĩ càng thêm xúc động, trước tiên là nghệ thuật, còn bây giờ lại có thêm tình yêu. Nhưng người vợ trẻ trung, thân hình kiều diễm đang ngồi ngay trước mặt anh, khiến mọi suy tưởng và rung cảm trong lòng anh đều đổ dồn vào người vợ. Tất nhiên người vợ không thể từ chối anh và anh cũng không thể buông tha cho người vợ đêm nay. Ai bảo trời sinh ra Tôn Kiện Quân làm gì. Những phần thưởng trời ban cho cuộc sống, anh quên làm sao được? Món ăn ngon đặt ngay trên bàn, anh làm ngơ sao được? Bát đũa, rượu ngon đã bày sẵn, say túy lúy... anh nghĩ. Có tiếng cười của Nam Tử ở phòng khách. Nam Tử mặc sơ mi cộc tay ngồi trên đi văng xem ti vi. Tư thế ngồi giống hệt như một học sinh tiểu học, chăm chú, dán mát vào ti vi. Đài truyền hình trung ương đang chiếu một bộ phim về đề tài kháng chiến, bọn Nhật đang bị du kích ném một quả lựu đạn, làm chị bật cười. Một sĩ quan trẻ tuổi của Bát lộ quân cưỡi ngựa, vai mang súng, người gầy gò nhưng mắt khá tinh anh, càng nhìn chị càng thấy người đó rất giống Ninh Cường. Chị chăm chú xem quên cả đức ông chồng. Tôn Kiện Quân đứng ngay sau lưng mà chị không hề hay biết. Buổi chiều, Nam Tử lau sàn nhà, khi lau đến phòng sách chị thấy trên bàn của chồng có mấy tấm ảnh của Thương Nữ và một vài tấm ảnh chụp Triệu Ngư và Tề Hồng. Số ảnh của Thương Nữ chiếm quá nửa, Thương Nữ mặc áo tắm đang cười, có tấm chụp Thương Nữ đang đi lấy củi, có tấm chụp Thương Nữ đi chân đất leo dốc, có tấm chụp Thương Nữ ngồi bên đống lửa hồng... Ngày mồng năm tháng Năm Nam Tử trở về Thành Đô, nhưng Tôn Kiện Quân không ra đón vì anh còn bận quá nhiều việc: bận chụp ảnh cho Thương Nữ, bận ghi lại mọi hình ảnh về Thương Nữ. Thực ra một vài tấm ảnh cũng chẳng có gì đáng nói, chồng chị đem về nhà, nhưng đâu phải để cho chị xem. Chị đã bị chồng bỏ quên. Trong lúc ham vui, anh đâu có quan tâm đến vợ? Cũng thật kỳ lạ, Nam Tử cũng quên nhớ đến chồng. Người sĩ quan Bát lộ quân trẻ tuổi, khôi ngô kia đang ra roi quất ngựa, Nam Tử dán mắt nhìn anh ta. Ninh Cường... Nam Tử nghĩ. Sau khi trở về Thành Đô chị không hề có liên hệ với Ninh Cường. Có một số việc, chị chôn chặt trong lòng giống như việc gieo trồng trên đồng ruộng. Chị đã trở về nhà mình ở Thành Đô, trở về với căn nhà bên cạnh công viên Tà Xuyên. Chị không hề thay đổi vẫn là Nam Tử như trước khi vắng nhà. Nhưng chồng chị... chồng chị vẫn là chồng chị trước đây. Nam Tử muốn có một người chồng như thế nào? Vấn đề này xem ra khá phức tạp. Nó lộn xộn, vụn vặt, tản mạn, khó có thể tìm ra định hướng chính xác. Việc Nam Tử đến với Tôn Kiện Quân không phải do chị thiết kế, mà do người khác liệu chị có thể đảo lộn được thiết kế này không? Khi ti vi đang chiếu quảng cáo, chị liếc mắt nhìn sang phòng đọc sách. Trên ti vi đã chiếu màn hai của vở kịch, viên sĩ quan Bát lộ quân đang cho ngựa ăn cỏ bên ven sông, dưới gốc cây, một cô gái xinh đẹp xuất hiện... Nam Tử chăm chú ngồi xem, một lần nữa, chị lại quên hẳn đức ông chồng. Bỗng nhiên có một bàn tay đưa từ phía sau tới, làm chị giật mình. Tôn Kiện Quân quỳ xuống hôn vào môi chị, chị đón nhận cái hôn của chồng, nhưng mắt vẫn dõi nhìn ti vi. Tâm tư của hai người đang để ở hai nơi khác nhau. Tôn Kiện Quân hôn chị rất say đắm, khiến chị không tài nào còn tâm trí xem ti vi nữa. Một lát sau hai người đã kéo nhau vào phòng ngủ. Nam Tử đã trở thành Thương Nữ trong đêm tối. Hôn nhau, làm tình... Tôn Kiện Quân đắm mình trong dục vọng, ôm ghì lấy người vợ đáng yêu, nghe vợ kể về tình hình gia đình ở quê nhà.