Diệp Tử đi rồi, tôi dứt khoát dồn tâm sức cuốn vào công việc, đôi lúc rất muộn mới trở về nhà. Khi đã thạo việc, tôi lập công trạng như vũ bão, nhiều lần họp trong ban tôi được nêu tên biểu dương, giám đốc Vương bắt đầu để ý đến tôi. Tối nào tôi cũng gọi điện cho Diệp Tử, nghe em khoe đi chơi ở Thượng Hải rất vui, Thanh Thanh ngày nào cũng kè kè ở bên, đi mua sắm này đi nhảy disco này, chơi bời say sưa. Đôi lúc chúng tôi cũng rả rích đôi lời tình cảm, mỗi lần như thế tôi lại nhớ em cồn cào. Một hôm tôi bận làm đến hơn 7 giờ tối, lúc ra mới để ý mọi người ở công ty về gần hết rồi, tôi mông lung suy nghĩ không biết đi đâu ăn gì. Cửa thang máy đang đóng, bỗng nghe thấy một giọng nói lảnh lót vang lên: “Xin đợi cho một chút được không?” Tiêu Lâm vừa đụng mặt tôi đã chúm chím má lúm đồng tiền, chào: “Ô, sao anh cũng về muộn thế?” “Ừ, phải làm gấp một báo biểu.” “Không phải vội về ăn cơm chị dâu nấu à?” "À…. không, cô ấy đi Thượng Hải rồi, nên…” “Thảo nào! Thấy anh mấy hôm nay về muộn lắm, hóa ra là chị dâu đi Thượng Hải, không có ai nấu cơm rồi?” “Đừng gọi chị dâu chị dâu làm gì, nghe cứ kỳ cục thế nào ấy….” “Ôi, thế thì cùng đi ăn nhé! Em ở có mỗi mình, về nhà cũng chẳng có ai nấu.” Tôi hồn nhiên gật đầu. Chúng tôi đi ăn ở một tiệm ăn gia đình dưới cơ quan. Trời đã vào tháng tư, Tiêu Lâm khoác trên mình bộ vest công sở màu tím nhạt, cổ áo ghim một chiếc cài áo hình hoa lan nhỏ xíu, bộ đồ cắt may vừa vặn, tôn thêm dáng người cô trông rất bắt mắt, nét đẹp yếu ớt toát lên trong sự giản đơn. Hoàn cảnh gia đình Tiêu Lâm cũng khá, bố mẹ ở quê nhà đều là những nhân vật có máu mặt, trên còn có một người anh. Tiêu Lâm từ nhỏ lớn lên ở Phúc Oa, từ lúc cô tự thi lên Bắc Kinh, gia đình có ý định chờ cô tốt nghiệp xong sẽ gửi đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ. Đằng nào cũng đi du học, nên khỏi phải phí hoài tình cảm, đó là lý do vì sao cả thời gian học đại học Tiêu Lâu không hề có bạn trai. Đương nhiên cũng không loại trừ lý do tính tình đại tiểu thư làm cao của cô, lựa đi lựa lại cũng chẳng ưng ai. Nhưng vừa tốt nghiệp xong, vì nhiều nguyên nhân không làm được visa, trong những ngày đợi chờ có được visa Tiêu Lâm đành vào làm tại công ty Vân Hải, cũng vì muốn trước khi rời tổ quốc, có thể đối diện cọ sát với xã hội, tích lũy chút ít kinh nghiệm. “Nhưng,” Tiêu Lâm cuối cùng nói: “Nếu tìm được người em yêu ở Bắc Kinh, thì em sẽ không đi bất kỳ đâu nữa.” Khi nói những lời này cô đăm đăm nhìn tôi trìu mến, tôi chắc đây chính là cái mà người xưa thường gọi “thu ba” đây mà (làn thu thủy chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp) Tôi giả vờ mắc nghẹn, ho ra sặc sụa, Tiêu Lâm vội vàng đưa tôi một tờ giấy ăn, tôi lập tức dứt ho, tôi sợ không thì cô ta lại đứng dậy qua xoa lưng cho tôi. Ăn xong, Tiêu Lâm ra chừng chưa thỏa nguyện, cô đề nghị: “Chúng mình đi xem phim đi!” “Hả? Cái gì? Phim thì có gì hay mà xem?” “Đi nhé, được không? Coi như em xin anh, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ em chưa đi xem phim lần nào! Hôm nay có phim mới, Giác quan thứ sáu có Bruce Willis đóng, mọi người nói phim hay lắm, kiểu phim kết cấu hồi hộp bất ngờ! Nhưng hình như là phim ma, em không dám đi xem một mình, anh đưa em đi xem một lần thôi mà! Được không anh?” Tiêu Lâm cong môi lên, chắc chắn cô này lúc vào nhà vệ sinh đã thoa thêm một lớp son hồng, vì thế nhìn trông ngon như một trái anh đào tươi mọng. Tên diễn viên chính trong phim làm tôi thấy thích thú ngay, với lại đi xem một bộ phim thì có chết ai? Thấy tôi còn chần chừ lưỡng lự, Tiêu Lâm kéo tay tôi ấn dúi vào một cái taxi. “Rạp Đông Phương, cảm ơn!” Tiêu Lâm nói với bác xế. Vé được kiểm tra xong, tôi tiện tay đút vé vào túi trong của áo com-lê, đi vào rạp với Tiêu Lâm. Nói thật, tối đó tôi xem không yên bộ phim, một lý do là nội dung bộ phim vốn dĩ có phần nặng nề, nam diễn viên chính đóng vai một bác sĩ tâm lý, ngày lại ngày chỉ có đóng mỗi khuôn mặt cứng đơ. Mà tôi lại thích loại phim gây chấn động bằng hiệu ứng âm thanh và tiết tấu đầy tình cảm, súng đạn, tốc độ, bạo lực, đổ máu, khoa học viễn tưởng, dĩ nhiên, có thêm vài cô diễn viên gợi cảm nữa thì càng tốt. Còn một lý do nữa, Tiêu Lâm hết lần này đến lần khác ngả đầu vào vai tôi, làm tôi không nhúc nhích được. Lại còn rất dễ bị bộ phim có không khí kỳ quái chẳng có gì đáng nói ảnh hưởng, lòe ra một dáng dấp của em bé gái, làm cho tôi động lòng thương cảm. Mới nhớ Tiêu Lâm từng đọc thuộc lòng “Binh pháp Tôn Tử”, nếu không làm sao biết được mỹ nhân kế chứ? Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách niệm chú thầm trong bụng ”Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Linh Lung…” Trên đường đưa Tiêu Lâm về trên taxi, Tiêu Lâm hỏi tôi: “Anh tin vào duyên phận không?” “Hả? Tin, anh với người yêu anh chính là duyên phận. Em biết câu đầu tiên cô ấy nói với anh là gì không?” “Là gì” ”Cô ấy nói, “CHO EM…” Đầu tôi đột nhiên chuyển ý, “CHO EM MỘT CHÉN TRÀ!” “Thật ư? Thú vị quá, sao anh quen chị?” ”À…quen…chính…chính là lúc rót trà thì quen…Ha ha, nói ra còn dài, đến mùa quýt cũng không nói hết, sau này kể lại em sau vậy.” ”Anh…yêu chị?” ”Đương nhiên” “Hai bên đã ra mắt phụ huynh cả rồi à?” ”Ôi, lại còn phải gặp phụ huynh? Vẫn chưa vẫn chưa…mọi thứ vẫn còn chưa ổn định, sau này hẵng hay, chưa gấp…” Tiêu Lâm ngó ra màn đêm ngoài cửa xe, nói: “Rất muốn gặp chị ấy, xem xem sao chị ấy lại may mắn thế…” Tôi không hề tiếp lời, tôi hiểu rằng trong tình huống này không nói gì là tốt nhất. “Cảm ơn anh đưa em đi xem phim, anh lên nhà ngồi một lát không?” Đến lầu nhà cô, Tiêu Lâm nhỏ nhẹ cười hỏi tôi. “Thôi thôi, muộn rồi, mai còn phải đi làm. Em lên gác cẩn thận, bái bai nhé!” “Vậy thôi, bye bye.” Tiêu Lâm quay người đi lên, để lại cho tôi một dải bóng. Tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nếu ngay bây giờ ý chí dao động và tôi lên đó, thì chắc chắn sẽ không chống cự nổi bất kỳ sự mê hoặc nào….Kỳ thật tất cả chỉ là sự nhảm nhí, điều quan trọng nhất chính là, cô hoàn toàn khác với Diệp Tử. Vừa nghĩ đến đó có điện thoại của Diệp Tử gọi tới. ”Anh đang ở đâu đấy? Muộn thế này rồi vẫn chưa gọi cho bé! Anh đi đâu rồi à?” Diệp Tử nũng nịu trong điện thoại, phía bên kia lạo rạo tiếng nhạc ầm ĩ. “Hôm nay anh phải hoàn thành nốt báo biểu, phải ở lại công ty làm thêm, đang về nhà đây!” Chúa ơi, giờ tôi mới biết bản thân mình cũng có khả năng mở mồm nói dối, thậm chí mặt không chút biến sắc tim không hề đập loạn. “Sao, muộn thế, ăn gì chưa?” “Ăn qua loa rồi, em đang ở đâu?” “Em đang ở sàn với Thanh Thanh, người đông như kiến….Thế nhé, anh về sớm ngủ đi, bé, nhớ em đấy nhé…” “Em cũng đừng muộn quá nhé cưng, lại đây, hôn một cái!” “Ghét lắm, chụt! Nhận được chưa?” “Nhận rồi!”… Trong đêm tôi lại mơ thấy Tiêu Lâm, cô mỉm cười đứng trước mặt tôi, ngắm tôi với ngàn vạn cảm xúc, rồi từ từ cởi từng lớp quần áo ra, cuối cùng không còn một mảnh trên người, ngực cô săm hình một bông hoa lan. Tôi làm tình với Tiêu Lâm, tấm lưng đầm đìa mồ hôi. Sáng ra vừa dậy tôi vội vàng đi thay quần, vì, chỗ nào cũng dính nhớp đến khó chịu, thấy trong lòng tội lỗi vô hạn, như thể đã thật sự làm điều ấy, mặc dù tôi chưa hề động đến Tiêu Lâm dù chỉ một cái nắm tay! Mộng tinh không phạm pháp đâu nhỉ? Nhớ lại Diệp Tử, trước kia em làm… Vừa nghĩ tới tôi vả ngay một cái vào má mình, tôi đã từng chấp thuận sẽ không bao giờ nhắc lại quá khứ của em, tại sao giờ đây tôi lại vô liêm sỉ kiếm lý do này để bao biện? Tôi khinh chính mình! Ngày hôm sau, tôi hăng hái đi khảo sát thị trường, tôi không còn muốn đối diện với hai má lúm đồng tiền duyên dáng kia nữa. Đựng trong ấy là rượu và rõ ràng trong rượu có độc! Ban đầu tôi định bày ảnh của Diệp Tử lên bàn làm việc, nhưng đổi ý ngay, nhỡ ra có ai đó từng qua Đá quý trần gian và biết Diệp Tử, thì có phải tôi cung cấp đề tài bàn tán cho mấy cô em hóng hớt cùng phòng đưa chuyện lúc trà dư tửu hậu? Muốn đặt thì đặt ảnh Trương Mạn Ngọc, có khi an toàn hơn! Bốn ngày sau Diệp Tử trở về. Trước đó em không hề báo cho tôi, vừa mở cửa vào đã thấy em lao ra đón, cả người nhún một cái nhảy phóc lên người tôi, đôi chân dài mịn cặp vào hai bên sườn tôi. ”CHỒNG ơi!” Em gọi lớn, đi một chuyến xong hay thật, trở về đã biết dùng từ nào, phải hiểu đây là lần đầu tiên em sử dụng đại từ này với tôi! Diệp Tử ha ha cười sung sướng, đu tay lên cổ tôi, hôn chùn chụt lên mặt tôi. ”VỢ à!” Tôi xúc động đáp lời Lại là một bàn đầy thức ăn ngon, lại nhìn thấy chai rượu vang chỉ có 4 độ, ha ha, lần này không biết có làm đổ rượu nữa không? Diệp Tử lôi từ trong va li du lịch ra một đống quà tặng tôi: Nước hoa Gucci for men, thắt lưng da Versace, áo sơ mi Dior. Một lô đồ hiệu. Tôi định chê sao mua đồ đắt thế thật xa xỉ, có dùng cả tháng tiền lương của tôi cũng không đủ, nhưng thoáng thấy gương mặt đầy vẻ hớn hở của Diệp Tử, lời nghẹn lại trong cổ. Chỉ cảm thấy có một áp lực. Chương 37 Đôi lúc tôi thật sự cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm chạp, ví như những ngày Diệp Tử về quê ăn tết; đôi lúc thì lại quá nhanh, ví như bây giờ, cuộc sống không có gì thay đổi, tôi đi qua nó như một thói quen. Tiêu Lâm vẫn gửi y nguyên đến tôi ánh mắt trong như làn nước mùa thu, không còn cách nào khác được tôi đành đi ăn cùng hay nói chuyện gì đó (đương nhiên trong lúc Diệp Tử đánh bài), ngày nào cô cũng ăn vận hài hòa sang trọng, tóc uốn những lọn xoăn ngoan hiền như một em bé, mọi người trong công ty đều nói Tiêu Lâm càng ngày càng xinh đẹp và quyến rũ. Có hai lần tôi hỏi cô về việc du học, cô trả lời qua loa: “Đang tiến hành, đang tiến hành…” Có lẽ tôi không nên từ chối Tiêu Lâm một cách lộ liễu? Nhưng con gái nhà người ta còn chưa mở mồm nói thích tôi, tôi thì như mọi việc đã rồi, không khéo lại làm người khác nghĩ rằng tôi đang tưởng bở… Cùng lúc, công việc rất thuận buồm xuôi gió, được nửa năm tôi đã lên chức quản lý tiêu thụ máy fax và máy photocopy khu vực Bắc Kinh, với tôi đây là việc tất yếu, vì mọi thành tích phản ánh đúng năng lực của tôi. Giám đốc Vương tìm tôi bàn chuyện, hy vọng tôi tích cực hơn nữa, ông vỗ vỗ lên vai tôi dặn: “Còn trẻ, chàng trai, có tiền đồ!” Lương hàng tháng của tôi dao động từ sáu nghìn đến sáu nghìn rưỡi tệ, lần nào lĩnh lương xong tôi cũng giao cả cho Diệp Tử, Diệp Tử khăng khăng không nhận, sau này dùng tên tôi lập một sổ tiết kiệm, mật mã thế nào tôi không biết. Diệp Tử không bao giờ đổi số điện thoại, em nói không thích đổi đi đổi lại, làm người trong lúc có điều kiện đầy đủ vẫn nên một lòng nhất quán. Hễ đàn ông gọi đến, Diệp Tử đa số chỉ nói đôi câu rồi dập máy, có cuộc thậm chí còn không nói gì, nhưng có lúc lại trêu ghẹo đầu máy bên kia vài câu, cứ nghe được tôi đều không vui vẻ. Nhưng tôi chưa hề nói gì em, tôi nghĩ nên cho em thời gian giải quyết những việc này. Và Diệp Tử, chưa bao giờ giải thích, em chỉ nhìn sâu vào mắt tôi, châm một hương thuốc. Diệp Tử tiếp tục đánh bài, đốt thuốc ngày một nhiều hơn. Tôi không biết phải khuyên em thế nào, bảo em đi học, em liền nói đã có văn bằng, sau này đủ dùng cơm cháo; bảo em đi tìm một công việc nghiêm chỉnh, em cúi ngay đầu xuống nghĩ ngợi, kết thúc nói lương tháng không đủ mua một một đôi giầy à. Bảo em mở hàng quán gì đó, em bảo thời buổi này cái gì cũng khó khăn, sau có cơ hội hẵng hay. Chẳng phải thừa ra thời gian chỉ còn biết chơi bài? Một ngày cuối tuần tôi và Diệp Tử cùng đến nhà Tiểu Vân. Tuyết Nhi đến sớm hơn chúng tôi, hôm ấy cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, một chiếc quần bò dài bảy phân, tràn trề sức thanh xuân dào dạt. Vừa vào cửa chúng tôi bắt gặp ngay Viên Uy và Tuyết Nhi đang ngồi ba hoa, chẳng biết họ nói gì, mặt mày đang hơn hớn, Tuyết Nhi tháo giầy dưới chân ném, ném trúng lưng Viên Uy. Diệp Tử cười cười can: “Làm gì thế? Lại trêu ghẹo em gái tôi hả? Cậu lắm mồm lắm miệng! Tiểu Vân ơi, không quản lý chồng à!” Tiểu Vân lười biếng trở dậy từ chiếc sa-lông, đáp: “Quản lý, quản lý cái đầu…,Tuyết Nhi ném chết hắn mới đáng đấy!” Viên Uy chạy ra ôm lấy vai vợ: “Thế à? Bà xã, em nhẫn tâm thấy anh đau thế à, muốn ở góa phải không em? Anh mà chết thật em chẳng khóc ròng?” Đang cười có tiếng chuông cửa. Ức Đình vừa vào nhà đã làm mọi người khiếp đảm, tóc cô buộc qua quít rối bời, mắt trái mọng lên thành một bọng xanh lè, tròng mắt chi chít những vằn máu, trên trán hình như còn bị sưng một cục. Cô gái này không hề để ý đến bộ dạng của mình, trời tối rồi có cần phải đeo thêm cặp kính đen to xụ không? Định dọa trẻ con hay sao, may mà người cô đẹp, khiến người ta nhớ ngay đến câu: dáng người ma quỷ, gương mặt ma quỷ. Mọi người đều tò mò nhìn Ức Đình. “Đẹp mặt chưa?” Ức Đình trề môi tự giễu cợt, coi như một lời chào, “Nhanh nhanh, mạt chược đâu, sắp ra đi!” Vừa nói vừa ngồi thụp xuống ghế, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít vào một hơi dài. “Chị ơi sao thế? Chị vừa đi Thái về mà? Làm gì mà để bọn Thái Lan quái ác biến chị ra nông nỗi này?” Tiểu Vân hỏi. Ức Đình sắp quân bài đáp: “Nói ra thì dài…” “Lão mặt trắng” nhà Ức Đình tên là Cao Thiền, năm nay 29 tuổi, cùng bạn bè mở một công ty Du lịch, làm ăn cũng khá. Phải nói, ngay từ đầu Cao Thiền hoàn toàn bị Ức Đình mê hoặc. Gã từng tiêu không biết bao nhiêu tiền cho Ức Đình, đến nỗi trong đầu tranh đấu liên miên, rằng có nên đưa Ức Đình về ra mắt bố mẹ hay gì nữa không. Có điều Ức Đình sớm đã coi Đĩ là một cái nghề, trong quan niệm của cô dụ dỗ đàn ông quả là một việc không thể không làm hàng ngày. Như cô từng tuyên bố: “M….kiếp có lấy thằng tớ yêu nhất thì tớ cũng vẫn phải đi tìm giai!” Như lời người khác nói: Cô này không làm đĩ thì thiên hạ chẳng còn ai thích hợp làm đĩ hơn. Câu này có nghĩa là: Ức Đình chính là một “con điếm” trời sinh. Tất nhiên, làm “điếm” cũng đòi hỏi nhiều “phần cứng”, thí dụ nước da trắng bóc, thân hình gợi dục, tính tình lả lơi, ham muốn cực lực tiền của đàn ông….Nhưng đối với Cao Thiền, Ức Đình đã đặt chuyện tiền bạc xuống thấp nhất thấp nhất. Một hôm, Ức Đình lén Cao Lâm đi kiếm, đó là một chốn để “HIGH”, động thuốc lắc của một số ông lớn có máu mặt. Họ bao cả một club, mở thứ nhạc disco điên cuồng, gọi một đám các em ngon tơi, Ức Đình là một trong số đó. Mọi thứ có vẻ giống như party lần trước Diệp Tử đi cùng lão Andy, nhưng hội này đông người hơn, càng đông càng điên cuồng. Cũng khá, Ức Đình thích “HIGH”, lại thích kiếm tiền, lợi cả đôi đường. Còn có một gã chừng 30 tuổi, nửa nam nửa nữ. 1/3 vì sex, 1/3 vì money, 1/3 vì thuốc lắc. Một tay ất ơ nào đó phát cho mỗi người một viên, Ức Đình ngửa cổ nuốt ực vào. Nhạc ầm ĩ rung cả sàn nhà. Có một gã ôm lấy Ức Đình lắc như điên dại. Gần 20 người nắm eo nhau thành một vòng tròn quanh bục sân khấu. Vừa chạy vòng quanh vừa đồng thanh la hét: “Lắc đầu đi HIGH HIGH nữa, lắc đi HIGH đi, làm tình HIGH không HIGH, không lắc không phải HIGH ô!” Lát sau lại có người hét: “Cả nhà HIGH hết chưa? Các em đã HIGH chưa? HIGH chưa? Tốt tốt tốt, đứa nào, phát boa phát boa!” Lại có một gã đi một vòng gài tiền cho từng cô. Vòng ấy Ức Đình nhận được 100 đô. Được một lúc lại có tiếng hô lớn: “HIGH cả chưa? Vui không? Ha ha….Tốt tốt tốt, phát boa phát boa!” Lượt này được 600 tệ. Một em gái chộp lấy micro choe chóe gào lên: “Gái đẹp sa lông, sinh lực 28, mê tơi mê tơi, nuôi cả đời người, VCD ai-đôn (idle), em mãi mãi lên côn lên côn! Rượu Bắc Kinh, hơi bị cồn, nông dân núi Tuyền rất là điềm đạm, bổ phế uống vào hơi bị là HIGH. Lên xe xuống xe, lắc đầu xuống xe, mua vé mua vé, toàn là tem nhé!” Một đứa khác giật lấy micro hét tiếp: “Đại Ma Đại Ma em yêu anh, như là con chuột yêu hũ gạo, Tem ơi Tem ơi em yêu anh, như khách làng chơi yêu ca-ve!” Khung cảnh diễn ra như nồi mì nấu rối… Một gã đàn ông chộp lấy tay Ức Đình, lôi cô vào một phòng bên không có đèn…Lúc đi ra, Ức Đình cầm trên tay 4000 đô HK. Sáng sớm hôm sau hết giờ làm, Ngoài 4000 đô HK, còn có thêm 200 USD, 1600 tệ phí “lên thuốc” 6 giờ sáng Ức Đình lắc lư trên đường sau vụ thu hoạch, con đường nhựa buổi sáng sương lạnh vang lên tiếng lộc cộc của đôi guốc 10 phân. Tóc dài, choàng áo, đôi mắt do chất kích thần càng long lanh rung động, Ức Đình lả lướt yêu kiều như một bóng ma buổi sớm mai. Chương 38 Ức Đình vừa bước vào nhà đã bị Cao Thiền đạp thẳng vào bụng. Chiếc kính đen rơi chỏng chơ xuống đất, Ức Đình ngã vật ra sàn thều thào: “Anh bảo không về đây nữa mà?” Cao Thiền không lên tiếng, nhặt chiếc ví văng dưới đất của Ức Đình, rút nhanh ra một xấp tiền, đô la HK và đô la Mỹ trộn lẫn. Cao Thiền xé nát chỗ tiền, vất vào mặt Ức Đình, chửi rủa: “Đồ đĩ đượi, lại đi bán!” Ức Đình vừa định mở mồm, tức thì Cao Thiền lao tới, đánh tới tấp vào mặt Ức Đình, Ức Đình hoa chân múa tay, kêu lên một tiếng, quỳ thụp xuống đất, xin: “Đừng đánh em, ngàn vạn lần đừng đánh em, em sợ nhất là bị đánh! Xin anh, em đánh em rồi em làm sao đi kiếm tiền nuôi đứa em chữa bệnh? Em đưa anh 1 vạn tệ (20 triệu), anh đừng đánh em nữa!” Lời nói ấy là sự thật, Ức Đình cũng là một cô gái bố bỏ mẹ, cô sống với mẹ và đứa em từ nhỏ đã mắc chứng bệnh tâm thần. Mẹ cô từng là bác sĩ, sau này ra mở một phòng khám riêng. Bệnh tình của cô em trước sau không thuyên giảm, hai năm lại đây còn có lần tự tử. Nói thực, từ lúc Ức Đình hành nghề tại Hải Nam đến nay, trong tay cô đã tích lũy được 200 vạn, con số chính xác không thông báo cụ thể. Số tiền này đủ chữa bệnh cho người em, còn cô đã thật sự quen với một cuộc đời rữa nát. Cao Thiền dừng tay luôn, thở dài nhìn xuống Ức Đình. Cao Thiền nói: “Ban đầu đêm qua đã không muốn đến, nhưng vì cần cái passport của mày đi Thái, mày nói chưa đi Thái bao giờ. Được dịp đưa mày đi chơi một chuyến. Ai ngờ mày con đĩ thối tha nửa đêm 2 giờ sáng chưa thèm mò về nhà, gọi điện thì ngoài vòng phủ sóng, tao biết ngay mày đi làm này làm nọ! Tao nói cho mày biết, lần này tao tha, t…s…mày còn để tao biết mày đi bán dâm nữa tao lột da! Đứng lên, đi ngủ!” Ức Đình chùi vội nước mắt vào chuẩn bị giường ngủ, phát hiện thấy một mảng lớn đem thẫm loang lổ trên giường. “Đứng đực ra làm gì? Tao đổ bát canh tương lên đấy! Chỉ nghĩ…em lên giường với thằng khác là anh lại điên tiết! Thay cái khác là xong?....Khốn kiếp đã gần 7 giờ rồi, lát nữa anh còn phải đi làm visa, bị em ranh con dày vò một đêm không ngủ, mệt chết đi được.” Cao Thiền nói rồi tiện tay vớ lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ vào hai giọt. 21 ngày trước đôi bạn tình này bay đến Băng-cốc. Đêm đó hai người đi sauna hoàng cung, Ức Đình tự tay chọn lấy hai em người Thái đầy đặn như vú em, và yêu cầu hai em này tắm và làm tình với Cao Thiền ngay trước mặt cô. Cao Thiền một mực không đồng ý, nhưng cuối cùng không chịu nổi khiêu khích, ham thích gần gũi bùng cháy điên dại, đã cùng làm với cả hai người đàn bà Thái. Quả tim Ức Đình nghẹt ngòi tận đáy, song song với một cái thở phào nhẹ nhõm, cô nói thẳng với Cao Thiền: Thế là sòng phẳng! Cả hai lại qua Macao. Ngoài nền công nghiệp tình dục phát triển, Macao vẫn luôn là xứ sở của cờ bạc. Ức Đình rất mát tay, chỉ trong một đêm, cô thắng 10 vạn đô la HK trên bàn đánh ở Bồ Kinh Bách Gia Lạc. Cô trích 4 vạn mua một chiếc nhẫn kim cương 1.02 cara, độ tinh khiết của kim cương không thật tốt, nhưng trọng lượng đủ nặng, cái Ức Đình muốn chính là trọng lượng viên kim cương. Còn lại 6 vạn cô cho thẳng vào nhánh ngân hàng Trung Quốc đặt ở Macao, định bụng đợt tới quay lại sẽ rút ra đánh tiếp. Đêm thứ hai, Cao Thiền dắt vào phòng một gã thanh niên chừng 20 tuổi, hắn muốn gã trai giao cấu với Ức Đình ngay trước mặt hắn. Ức Đình sững sờ, trợn mắt lên hỏi: “Anh làm trò gì thế?” Gã trai đoán ra đầu mối sự tình, rút vội số tiền 1vạn rưỡi đô la HK Cao Thiền vừa đưa trả lại cho Cao Thiền, lẩn ra khỏi phòng biến mất. Đêm đó, hai người ngủ hai phòng riêng biệt. Ức Đình vừa về Bắc Kinh phát điên lên gọi điện cho lũ bạn chó má của Cao Thiền, từng tên một, trong số đó không ít gã từ lâu đã thèm nhỏ rãi sắc đẹp của Ức Đình, và cô ta ngủ với từng người từng người một, có gã thu tiền, có gã gượng gạo không nhận. Tối hôm kia Cao Thiền bừng bừng khí thế đạp phăng cửa Ức Đình, hắn xông vào không nói một lời, đấm đá Ức Đình một trận tới tấp, cho đến khi thân cô mềm nhũm như con gấu bông. Ức Đình khóc như đứt hơi: “Em ------ căm ------ thù ------ anh” Tôi ngồi ở sa-lông, ngồi cùng tiếng mạn chược “lốp bốp” âm âm, vẻ ngoài hờ hững nghe Ức Đình kể chuyện, trong lòng, trỗi dậy nỗi xót thương vô hạn: Sau này Diệp Tử và tôi có như thế không? Cứ nghĩ vậy lại thấy bực mình, tôi đứng dậy rót một cốc nước lạnh. Ức Đình kết thúc câu chuyện hỏi lớn: “Có biết đứa giết thuê nào không, tao muốn mướn một đứa giết chết Lão mặt trắng!” Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi cười phá lên, nói: “Chị điên rồi à?” Ức Đình đón lời Diệp Tử: “Chị phải chuyển nhà, chị sợ Lão mặt trắng lại đến phá, chị rất sợ lão ý lại đánh chị, Diệp Tử này, chị cứ chuyển đến sống với em được không? Ở phòng khách là được! Lý Hải Đào nhà em không có ý kiến gì đâu nhỉ!” “Vâng, cứ đến ở đã, nhà kia cũng sắp đến kỳ trả rồi. Ông xã em không sao đâu, phải không anh yêu” Diệp Tử quay ra nhìn tôi, gửi tôi một chiếc hôn gió. Sao tôi lại không có ý kiến! M…kiếp tôi đang bức bối lắm đây! Một bà cô còn chưa đủ, lại thêm một nữa! Thêm vào con chó 35. Đủ chuyện phải lo!