Hồi 17
Tam phái bủa vây

    
gọc Đỉnh phu nhân ngược lại theo chân chàng bước ra quan lộ, vừa đi vừa hỏi:
- Hoa đệ, ngươi hẹn với Bạch Quân Nghi tại Tụ Anh lâu là uống rượu tâm sự hay luận võ công?
- Cả hai đều không phải, tiểu đệ muốn hỏi thăm cô ta tin tức một người.
- Ai?
Hoa Thiên Hồng vốn định hỏi thăm Bạch Quân Nghi về tin tức mẫu thân, nhưng không muốn cho Ngọc Đỉnh phu nhân biết, khi ấy nghe hỏi thuận mồm đáp:
- Tần Ngọc Long thần trí bất minh, tiểu đệ định hỏi thăm tin tức về phụ thân anh ta Tần Bách Xuyên.
Ngọc Đỉnh phu nhân ngưng ánh mắt tinh anh nhìn chàng từ đầu đến chân rồi cười khúc khích nói:
- Ta vốn cứ ngỡ ngươi trung thực chất phác, không ngờ ngươi cũng ngụy kế đa đoan, miệng mồm chẳng kém ai mà trong lòng kín như hũ nút!
Hoa Thiên Hồng mỉm cười, chợt nghĩ ra một ý trong đầu, bèn nói:
- Đã lâu chưa gặp lại Bạch Quân Nghi, tiểu đệ định đến Phân đường Tào Châu của Thần Kỳ bang một chuyến, thư thư nếu như rảnh rỗi có thể giúp tiểu đệ nắm tình hình?
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe ré giọng la lên:
- Thâm canh bán dạ, ngươi định sai ta đột nhập vào phòng tiểu thư khuê các thì còn thể thống gì chứ?
- Ừm..., có quan trọng chứ, chẳng phải tiểu đệ cũng từng chịu lắm nỗi nhục ư?
- Không! Nếu như ngươi ngưỡng mộ người ta thì cứ đi mà ngắm, còn bảo thư thư đi nắm tin tức cho ngươi thì không bao giờ!
Hoa Thiên Hồng nhoẻn miệng cười hì hì nói:
- Một mình tiểu đệ thì cũng chẳng sao, thế nhưng nhỡ tiểu đệ bị người ta sát hại, xin thư thư niệm tình báo thù cho tiểu đệ!
Ngọc Đỉnh phu nhân cười lên khúc khích, hai người vừa nói chuyện vừa đi, chốc lát đã đến trước Phân đường Tào Châu của Thần Kỳ bang. Hoa Thiên Hồng định nhún người nhảy vào trong, nhưng Ngọc Đỉnh phu nhân kịp nắm tay kéo lại, thấp giọng:
- Ngươi định mạo hiểm thật sao?
- Suỵt! Có Bạch Quân Nghi võ công cao cường, tính tình kiêu ngạo, nếu như thanh thiên bạch nhật khó bức cô ta nói ra, tiểu đệ định nhân xuất kỳ bất ý ra tay, nếu như cô ta ngoan cố tiểu đệ nhất định cho cô ta một chưởng đi đời...
Ngọc Đỉnh phu nhân bĩu môi hỏi vặn lại:
- Ngươi làm nổi chuyện đó với cô ta chăng?
Hoa Thiên Hồng nghe hỏi nhíu mày nói:
- Tôi với cô ta chỉ có thù oán vốn chẳng chút kết giao, có gì không dám làm!
Ngọc Đỉnh phu nhân gật đầu nói:
- Được! Thì ngươi cứ vào, ta ở ngoài này, ngươi chỉ cần làm xong việc chính thì ra ngay. Nếu như ta thấy tình hình không ổn sẽ cho nó một mồi lửa hủy sạch Phân đường Tào Châu này của Thần Kỳ bang.
Hoa Thiên Hồng ngớ người, không hiểu nổi do đâu bà ta lại quyết định ra tay tàn bạo như vậy đối với Thần Kỳ bang, nhưng lúc ấy không có nhiều thì giờ để suy nghĩ, chàng tung nhẹ người lướt vào trong tường thành biến mất.
Hoa Thiên Hồng tuy chưa từng vào Phân đường Tào Chân của Thần Kỳ bang, thế nhưng chàng từng để mắt đến nó trong thời gian ở đây, cho nên đường đi lối lại cũng biết ít nhiều.
Trong Phân đường Tào Châu Thần Kỳ bang canh gác nghiêm ngặt, ở mỗi góc viện đình chẳng những đều có treo đèn bão, mà đồng thời còn có cả võ sĩ tuần canh. Hoa Thiên Hồng phải khó khăn lắm mới không để bọn chúng phát hiện ra. Chàng nhẩm tính Bạch Quân Nghi lưu giá tại đây tất phải nghỉ trong biệt viện tinh nhã nhất, nên quyết định chọn tòa lầu viện tọa lạc trung tâm mà thăm dò.
Đến một gian phòng hoa lệ nhất, chàng nhận ra Tiểu Linh ngủ ở gian bên cạnh, nên biết chắc Bạch Quân Nghi phải có mặt trong này, nghĩ rồi liền đẩy nhẹ cửa lẻn nhanh vào trong.
Không ngờ, chàng chưa kịp quay người bỗng nghe tiếng kình phong ập tới, Hoa Thiên Hồng giật mình thầm nghĩ không ngờ cô ta cơ cảnh như vậy, bấy giờ lách nhanh người thoát ra ngoài trở tay đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe giọng nữ nhân “í” lên một tiếng đúng là giọng Bạch Quân Nghi. Bạch Quân Nghi vốn thấy có người đột nhập nên liền ra tay, nhưng không ngờ lúc này nhận ra Hoa Thiên Hồng khiến cô ta hết sức ngạc nhiên mà buộc miệng thốt lên. Chưởng đã đánh tới nơi th&acir!!!14492_18.htm!!! Đã xem 128404 lần.

Bạch Quân Nghi lần này đến đây, đương nhiên cũng không ngoài chuyện tìm gặp Hoa Thiên Hồng, ấy là tự cô nàng không ngăn được sự sai khiến lòng tình dấy động. Bấy giờ thấy song phương lườm nhau muốn động binh, trong đầu cô nàng chợt lóe lên một ý táo bạo, liền đứng lên bước đến bên Hoa Thiên Hồng cười tươi nói:
- Tào Châu này có một phạn điếm nổi tiếng hiệu Nam Bắc Lạc Cước lâu, để ta tiếp Hoa huynh đến đó ăn cơm.
Hoa Thiên Hồng trong lòng hơi chấn động, đối với thái độ của cô ta chàng vừa có cảm giác (...)
Cốc Thế Biểu nghe vậy thì lửa giận càng lớn, nghiến răng trèo trẹo nói:
- Hiền muội lưu bước, ngu huynh sẽ đi khỏi đây ngay!
Bạch Quân Nghi nghe nói vậy liền nắm vạt áo Hoa Thiên Hồng kéo đứng lại, nhường đường cho Cốc Thế Biểu đi lên trước.
Cốc Thế Biểu vốn là truyền nhân duy nhất của Vô Lượng Thần Quân, hắn cao ngạo tự phụ nhất thân võ công hấp thu chân truyền từ sư phụ, cho nên vốn chẳng coi ai ra gì. Nhưng chỉ nhân hắn quá si mê Bạch Quân Nghi, cho nên mới chịu nhục dằn lòng, có điều lúc này cơn đố kỵ ghen ghét trong lòng hắn sôi lên như sóng triều, khiến hắn không còn kìm nổi bản chất tàn độc trong người hắn. Khi vượt ngang qua hai người, đột nhiên hắn dừng chân quay phắt người lại, đôi mắt long lên hằn học nhìn xoáy vào người Hoa Thiên Hồng và Bạch Quân Nghi.
Bạch Quân Nghi nhìn thấy thần sắc hắn không thân thiện lạnh giọng nói:
- Cốc huynh, chúng ta chỉ quan hệ trên đạo nghĩa, xưa nay vốn cũng không hiềm khích gì nhau, chuyện hôm nay Cốc huynh nên xử sự cho đẹp mới phải, chớ nên để sinh chuyện không hay thì thật đáng tiếc.
Cốc Thế Biểu nhếch mép cười nhạt nói:
- Thế giao huynh muội tình cảm lâu năm, hiền muội chớ quá tuyệt tình với nhau như vậy.
Nói đến đó, ánh mắt thâm trầm giảo hoạt nhìn vào người Hoa Thiên Hồng, cười gằn nói:
- Cốc mỗ vâng mệnh ân sư đến Tịnh Châu tầm cừu, nhân vì nể mặt Bạch hiền muội nên mới tạm gác chuyện nhà họ Tần một bên, nhưng hôm nay thì ngươi cần phải có câu trả lời cho chuyện ấy!
Hoa Thiên Hồng cười thầm trong lòng nghĩ: “Con người hắn tư tình trước tiên, chuyện ân sư để sau, còn khéo ăn nói nghe nực cười!”
Nghĩ vậy nhưng chàng còn chưa nói gì, bỗng thấy Bạch Quân Nghi tức giận la lớn lên:
- Cốc huynh nhắc lại chuyện xưa, thực không đáng mặt nam nhi hảo hán, chuyện nhà họ Tần là đều do muội xử trí, nếu Cốc huynh có gì bất bình thì cứ đến tìm muội đây!
Cốc Thế Biển đối với Bạch Quân Nghi chỉ một lòng luyến ái, thực không bao giờ muốn phản mặt với cô nàng, khi ấy cứ làm như không nghe thấy lời nàng, nhìn Hoa Thiên Hồng với ánh mắt rực lửa thù, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống chàng mới hả hận, cười khùng khục nói:
- Hoa Thiên Hồng, ngươi trong tình trường quả nhiên phúc phần nồng hậu thật, chỉ có điều không biết bản lĩnh ngươi đủ để tiếp nhận phúc phần ấy hay không?
Hoa Thiên Hồng bật cười thành tiếng, chàng thực tình trong lòng hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Bạch Quân Nghi, ngược lại chỉ có một mối hận thù sâu sắc. Lại nói, với Cốc Thế Biểu vẫn nợ chàng một chiêu Cửu Bích thần chưởng khi chạm trong Bạch gia trang tại Tịnh Châu, suýt nữa thì chàng nguy cả tính mạng, nhưng lúc này thấy hắn vừa thẹn vừa cay mà tức giận sừng sộ, bất giác cảm thấy đắc ý cười thầm trong lòng. Thế nhưng chàng ngại hắn quá nộ tất sẽ không ngại gì mà giáng nộ khí lên đầu nhà họ Tần cho nên làm nghiêm mặt nói:
- Tại hạ từng nghe uy danh lệnh sư Vô Lượng Thần Quân, tính người khí khái nói tất giữ lời, Cốc huynh là đệ tử truyền y bát của Vô Lượng Thần Quân, lý đương nhiên cũng mang phong cách sư môn...
Cốc Thế Biểu không đợi chàng nói hết, cắt ngang lời chàng nói:
- Ngươi không cần dùng lời mồm mép chặn đầu Cốc mỗ, nếu có bản lãnh thì cứ thi thố vài chiêu, chỉ cần tiểu tử ngươi không chết, Cốc mỗ quyết không bao giờ tìm đến nhà họ Tần kia!
Hắn vốn chỉ ở khách trong Đại Ba sơn, Bạch Quân Nghi lần này đi không nói tiếng nào, khiến hắn hì hục chạy theo đến tận Tào Châu. Chỉ nghỉ chân lại trong Phân đàn của Thần Kỳ bang, rồi hỏi thăm Bạch Quân Nghi mà tìm đến tửu lầu này. Đương nhiên chuyện Hoa Thiên Hồng kịch đấu với Chử Nguyên Cực trong Diễn Võ bình hắn chưa nghe nói, cho nên trong đầu hắn đối với Hoa Thiên Hồng ấn tượng vẫn là non nớt thô thiển như trước, bởi vì vậy thái độ hắn rất khinh thường đối phương.
Hoa Thiên Hồng nghe vậy chỉ mỉm cười đáp:
- Chỉ mong các hạ giữ lời hứa là được, tại hạ không ngần ngại gì tiếp chiến một phen, thời gian địa điểm tùy các Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55