ó thể tôi đã trông thấy người này. Có thể."
Margaret Lukas cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô đẩy bức ảnh nghi phạm về phía người thu ngân ở cửa hàng pizza Gravesend, một anh chàng Mỹ Latin mập mạp đang mặc chiếc áo trắng có dính sốt cà chua, anh ta tiếp tục ngắm nghía nó một cách cẩn thận.
"Cứ từ tốn", cô nói vậy nhưng lại nghĩ trong đầu "Làm ơn! Cầu cho có đột phá ở đây.."
"Có thể. Tôi không chắc lắm. Ở đây, chúng tôi gặp cả tỷ người. Cô biết không?"
"Chuyện này rất quan trọng", cô nói.
Cô nhớ rằng bên giám định đã tìm thấy thịt bò trong dạ dày nghi phạm. Thực đơn ở đây không có món gì liên quan đến thịt bò. Tuy nhiên, đây là quán ăn mở cửa 24/24 duy nhất gần trạm dừng Metro và cô cho là tên nghi phạm sẽ phải ghé nơi này một thời điểm nào đó trong vài tuần vừa qua. Có khi gã còn lên kế hoạch cho bức thư tống tiền ngay ở đây, gã có thể ngồi dưới ánh đèn bệnh hoạn trên một trong những cái bàn sứt mẻ kia mà thảo lá thư trong lúc nhìn quanh những con người buồn tẻ đang ăn thứ thức ăn ngấy mỡ và kiêu ngạo nghĩ rằng gã thông minh hơn họ biết chừng nào. Gã sắp giàu có hơn họ biết chừng nào.
Cô cười với chính mình. Có lẽ gã cũng chỉ thông minh và kiêu ngạo cỡ cô thôi. Cỡ Kincaid nữa.
Ba người họ chẳng khác gì nhau.
Ba con diều hâu trên một mái nhà. Một con đã chết; hai con còn lại. Anh và tôi, Parker ạ.
Đôi mắt nâu của nhân viên nhà hàng nhướng lên, nhìn vào đôi mắt xanh của cô, rồi lại rụt rè cụp xuống mặt giấy. Có vẻ như đang đấu tranh với bản thân khi cuối cùng anh ta cũng lắc đầu. "Xin lỗi, tôi không nghĩ vậy. Rất tiếc. Này, cô muốn một lát không? Phô mai đúp nhé, nóng hổi đấy. Tôi vừa mới làm xong."
Cô lắc đầu, "Còn ai làm việc ở đây nữa không?".
"Không, tối nay chi có mình tôi. Tôi trực ngày lễ. Có vẻ như cô cũng vậy." Anh ta vật lộn tìm từ để nói. "Cô có thường làm việc vào các kỳ nghỉ không?"
"Đôi khi", cô nói. "Cảm ơn anh!"
Lukas đi bộ đến cửa trước. Rồi dừng bước và nhìn ra ngoài.
Các đặc vụ của phân cục vẫn đang hỏi thăm dọc theo con phố. Cage đang nói chuyện với đám lang thang ở bãi đất trống còn Kincaid thì nhìn hau háu vào một cửa hàng giá rẻ cứ như sau lớp cửa kính ấy có trưng bày đá quý hoàng gia.
Các đặc vụ đã đến đúng nơi cô chỉ dẫn. Nhưng cô có đúng không? Lukas tự hỏi. Ai mà biết được. Bạn cứ việc đọc tất cả những cuốn sách về kỹ thuật điều tra từng có trên đời, nhưng rốt cuộc vẫn luôn phải ứng biến. Giống như việc giải đố của Kincaid. Bạn phải có tầm nhìn vượt ra ngoài công thức và quy tắc.
Ở trước mặt, qua cửa kính nhờn mõ, cô có thể thấy những con phố đổ nát của Gravesend mờ dần trong sương khói và bóng tối. Dường như nó to lớn và không tài nào xâm nhập nổi.
Cô muốn có Tobe Geller ở đây, cô muốn có nhà tâm lý học từ Georgetown, cô muốn có danh sách những kẻ đặt hàng qua mạng.. Cái gì cũng mất quá nhiều thời gian! Nhưng lại có quá ít manh mối!
Bàn tay cô co thành nắm đấm, móng tay bấm chặt vào gan bàn tay.
"Thưa cô?", một giọng nói vang lên sau lưng Lukas. "Cô đặc vụ ơi? Ở đây này." Cô quay lại. Cơn giận bốc hơi như một làn khói.
Người trông quầy đang mời cô cà phê đựng trong chiếc cốc nhựa.
Bên tay kia của anh ta là hai túi đường, nửa cốc sữa cùng thìa khuấy.
Anh chàng đưa tay vuốt tóc ra sau và nhìn cô bằng ánh mắt cún con tiu ngỉu. Anh ta chỉ nói, "ngoài kia đang ngày càng lạnh".
Cảm động vì lòng ngưỡng mộ của anh chàng, cô mỉm cười, nhận lấy cốc và đổ vào một gói đường.
"Hy vọng đêm nay cô sẽ được ăn mừng", anh ta nói.
"Anh cũng vậy nhé", cô nói và lao ra ngoài cửa. Lukas đi lững thững trên những con phố giá lạnh của Gravesend. Vừa nhấm nháp món cà phê dở tệ, vừa cảm nhận hơi ấm của nó quanh miệng mình.
Đúng là trời ngày càng lạnh.
Cứ tiếp tục đi, cô nghĩ. Lạnh hơn nữa đi. Cô cảm thấy thời tiết hôm nay giống mùa thu quá rồi. Làm ơn... cứ đổ tuyết như điên đi.
Lukas liếc dọc con phố. Hai đặc vụ của phân cục đã ra khỏi tầm nhìn, có lẽ họ vào một dãy nhà liền kề nào đấy. Cage cũng đã biến mất. Còn Kincaid thì vẫn nhìn chòng chọc vào cửa hàng gần khu vực chính. Kincaid..!
Chính xác thì chuyện của anh ta là gì. Từ chối lời mời làm trưởng phân cục ư? Lukas không thể hiểu nổi, vị trí trưởng phân cục chính là cái đích tiếp theo trên tấm bản đồ dẫn đến vị trí phó giám đốc Cục điều tra của cô. Và hơn thế nữa. Tuy nhiên, dù chẳng thể hiểu nguyên nhân anh ta không muốn vị trí ấy, cô càng khâm phục anh hơn vì đã từ chối thay vì đảm nhận nó trong khi chẳng muốn làm.
Điều gì giải thích được những bức tường anh dựng nên quanh cuộc đời mình? Cô không thể đoán nhưng biết là chúng có tồn tại; Margaret Lukas biết rõ những bức tường. Anh nhắc cô nhớ đến chính mình, hay hai bản thể của mình, số nhiều. Cả Jackie và Margaret. Nghĩ lại câu chuyện thế thân cô đã đọc từ nhiều năm trước, Lukas tự hỏi Parker đọc loại sách gì cho lũ trẻ của anh nghe. Tiến sĩ Suess, tất nhiên rồi, vì cái biệt hiệu anh đã dành cho bọn trẻ. Có thể cả Pooh. Toàn bộ những truyện Disney nữa. Cô mường tượng cảnh anh ngồi nơi phòng khách của ngôi nhà ngoại ô ấm cúng, rất giống nơi Jackie từng sống, ngọn lửa tí tách trong lò sưởi, đọc truyện cho hai đứa trẻ nghe khi chúng nằm ườn bên cạnh anh.
Đột nhiên Lukas để mắt tới một cặp vợ chồng trẻ gốc Mỹ Latin đang bước trên vỉa hè về phía khu vực chính. Cô vợ quàng chiếc khăn màu đen, anh chồng thì mặc áo khoác mỏng có logo Texaco trước ngực. Anh ta đang đẩy xe nôi, Lukas thoáng thấy hình ảnh đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu, quấn trong đủ thứ tã, chỉ mỗi khuôn mặt hạnh phúc của nó ló ra ngoài. Bản năng của cô tự hỏi mình sẽ mua loại vải Aannel nào để khâu cho đứa bé một bộ quần áo ngủ.
Rồi hai vợ chồng nọ đi mất.
Được rồi, Parker, anh thích câu đố phải không nào?
Có một câu cho anh đây. Câu đố của một người vợ và người mẹ.
Làm sao có thể là vợ mà không cần có chồng? Làm sao có thể là mẹ mà không cần có con?
Một câu khó nhằn đấy. Nhưng anh thông minh, anh kiêu ngạo, anh là con diều hâu thứ ba. Anh có thể tìm ra được, Parker.
Lukas một mình đứng trên con phố gần như hoang vắng, dựa vào một cột đèn, vòng cánh tay phải ôm lấy nó, lờ tịt đi mệnh lệnh của chính mình là phải để bên tay bắn súng luôn được rảnh. Cô ôm chặt cột kim loại một cách tuyệt vọng. Cố ngăn mình khỏi khóc nấc lên.
Một người vợ không có chồng, một người mẹ không có con. Từ bỏ rồi sao, Parker?
Tôi chính là câu trả lời. Bởi vì tôi là vợ của ngươi đàn ông đang nằm trong đất lạnh ở Nghĩa trang Alexandria. Bởi vì tôi là mẹ của đứa trẻ đang nằm cạnh anh ấy. Điều bí ẩn về người vợ và người mẹ... Câu trả lời là đây: Làm sao băng có thể gây bỏng? Khi một chiếc máy bay rơi từ trên trời xuống một cánh đồng trong buổi sáng tháng Mười một đen tối, cách Lễ tạ ơn hai ngày, sáu ngày trước sinh nhật của anh, một ngày thu nóng nực. Máy bay vỡ thành triệu mảnh vụn kim loại, nhựa và cao su. Lẫn xác thịt.
Đó là lý do băng gây bỏng. Đó là lý do tôi trở thành thế thân. Ôi, câu đố nào khi giải xong mà chả thấy dễ, Parker ạ. Quá đơn giản, quá đơn giản...
Chờ đã, cô nghĩ trong lúc thả tay khỏi cột đèn. Hít một hơi thật sâu. Nhốt kín thôi thúc được khóc.
Thế là đủ rồi.
Đặc vụ Lukas không thể chịu được một điều, đó là sự xao nhãng. Cô có hai nguyên tắc được lặp đi lặp lại không ngừng với các nhân viên mới trong phân cục. Thứ nhất là, "Các bạn không thể có quá nhiều manh mối". Thứ hai là, "Tập trung".
Đó chính là việc cô đang ra lệnh cho bản thân phải làm ngay lúc này. Hít thêm một hơi nữa. Cô nhìn quanh. Trông thấy chuyển động ở bãi đất trống gần đó: Một đứa bé ăn mặc kiểu bụi đời. Nó đang đứng bên một thùng dầu, chờ đồng bọn. Nó có thái độ của đám thanh thiếu niên, thứ nguy hiểm hơn vạn lần so với một người ở độ tuổi ba mươi, cô biết rõ. Nó giương mắt nhìn cô.
Rồi cách đó một dãy nhà, cô nghĩ mình đã trông thấy một người đàn ông dưới mái vòm của quầy đổi tiền mặt. Cô nheo mắt. Có ai ở đó không? Ai đó trốn trong bóng tối?
Không, Chẳng có thêm cử động nào cả. Chắc là do trí tưởng tượng của cô. Nơi này rất dễ nhát ma người ta.
Gravesend...
Cô vứt cốc cà phê và đi về phía cậu thiếu niên trên bãi đất trống để xem nó có biết gì về tên nghi phạm bí ẩn của họ không. Lôi tấm ảnh trong túi áo ra, cô dễ dàng tránh các bộ phận ô tô rỉ sét và hàng chống rác, y hệt cách Jackie Lukas thường làm mỗi khi đi qua các quầy bán nước hoa ở Macy trong lúc tìm kiếm món đồ thể thao nữ đại hạ giá.
Parker lùi lại khỏi cửa hàng giá rẻ, thất vọng.
Loại văn phòng phẩm anh nhìn được bên trong không giống với lá thư hay phong bì. Anh nhìn quanh phố và run rẩy dữ dội. Anh nghĩ, "Cái áo khoác của Stephie đã chật rồi. Mình phải mua cho nó một cái mới thôi. Còn Robby? Nó có áo gió rồi, một cái màu đỏ, nhưng có lẽ anh vẫn phải mua cho thằng bé một chiếc áo khoác da. Nó thích cái giống như của bố".
Anh lại rùng mình và giậm chân.
Xe tải ở chỗ quái quỷ nào rồi? Họ cần có danh sách những người mua hàng trên mạng. Cả thông tin về giấy phép phá dỡ và xây dựng nữa. Còn cả nhà tâm lý học. Anh cũng thắc mắc cuốn băng ghi được ở nhà hát sẽ cho biết những gì.
Parker nhìn quanh một lần nữa những con phố trống trải. Không thấy Lukas, Cage cũng mất dạng. Anh theo dõi một cặp vợ chồng trẻ, trông như người Mỹ gốc Tây Ban Nha, đang đẩy chiếc xe nôi về phía mình. Họ còn cách anh chừng chín mươi mét. Anh nghĩ về khoảng thời gian chỉ ngay sau khi Robby được sinh ra, anh thường cùng Joan đi bộ sau bữa tối như vậy.
Một lần nữa, ánh mắt anh bắt gặp người đàn ông đứng núp dưới mái vòm của quầy đổi tiền mặt. Parker lơ đãng tự hỏi sao ông ta vẫn còn đó. Anh quyết định tỏ ra có ích và lấy ảnh nghi phạm ở trong túi mình ra. Tự anh sẽ đi hỏi thăm một chút.
Nhưng có gì đó rất kỳ lạ xảy ra...
Người đàn ông nhìn lên và mặc dù Parker không thể thấy rõ ràng trong ánh sáng lờ mờ lẫn khói tỏa ra từ những chiếc thùng đầu anh vẫn thấy hắn rút ra một vật gì đó bóng và đen trong áo khoác.
Parker đông cứng. Đó là kẻ theo dõi họ ở gần Cục lưu trữ!
Đó chính là Digger!
Parker thọc tay vào túi tìm súng.
Nhưng khẩu súng làm gì có ở đó.
Anh nhớ đến cảm giác khẩu súng áp vào đùi lúc ngồi trong ô tô của Cage, anh đã điều chỉnh lại vị trí của nó trong túi. Chắc nó đã rơi xuống ghế ngồi.
Người đàn ông liếc nhìn cặp vợ chồng kia, họ đang đứng giữa hắn và Parker, hắn nâng một thứ chắc là khẩu Uzi bị hãm thanh lên.
"Nằm xuống!", Parker hét lên với cặp đôi, cả hai dừng bước và nhìn anh bối rối. "Nằm xuống!"
Digger quay sang anh và giơ súng lên. Parker cố lao vào chỗ khuất của một con hẻm. Nhưng anh vấp phải đống rác to và ngã uỵch xuống đất. Hơi thở bị tống ra khỏi người trong lúc anh nằm nghiêng, hổn hển và không thể di chuyển, trong khi gã đàn ông kia thì từng bước tiến lại gần hơn. Parker kêu gọi đôi vợ chồng một lần nữa nhưng âm thanh thoát ra chỉ là tiếng thở thều thào.
Cage đâu rồi? Parker không thể trông thấy ông ta. Cả Lukas hay các đặc vụ khác.
"Cage!", anh gọi nhưng giọng anh vẫn chỉ là tiếng thì thào. Digger tiếp cận cặp đôi, giờ chỉ còn cách hắn ba mươi mét. Họ vẫn không trông thấy hắn.
Parker cố đứng dậy, tuyệt vọng vẫy vùng muốn bảo người đàn ông cùng vợ anh ta hãy nằm xuống. Digger lao tới, khuôn mặt tròn của hắn chỉ là chiếc mặt nạ vô cảm. Chỉ cần một cú siết cò là cặp vợ chồng kia cùng đứa trẻ sẽ chết ngay tức khắc.
Tên sát nhân ngắm bắn.
"Nằm... xuống!", Parker thở hắt ra.
Rồi giọng oang oang của một người phụ nữ vang lên, "Đứng yên, đặc vụ liên bang đây! Hạ vũ khí xuống, nếu không, chúng tôi sẽ bắn!".
Kẻ tấn công quay lại, phát ra tiếng kêu nghẹn lại khi cặp vợ chồng kia cũng xoay người. Người chồng đẩy vợ xuống đất và dùng thân mình che cho cái xe đẩy.
Digger thả khẩu súng và giơ hai tay lên trời.
Cage đang chạy sang đường, vũ khí của ông cũng đã lăm lăm trên tay.
"Úp mặt xuống!", Lukas hét lên. "úp mặt xuống!"
Giọng cô quá hoang dã, thô ráp đến mức Parker gần như không nhận ra được.
Tên kia nằm ngay xuống đất như một khúc gỗ.
Cage đang nói vào điện thoại của mình, gọi thêm hỗ trợ. Parker có thể trông thấy vài đặc vụ khác đang lao về phía họ. Anh lóng ngóng đứng dậy.
Lukas ngồi xổm trên mặt đất, khẩu súng gí chặt vào tai tên sát nhân.
"Không, không, không", gã rú lên. "Làm ơn, đừng..."
Cô còng hắn lại chỉ bằng tay trái, khẩu súng không lúc nào rời khỏi mục tiêu. "Các người làm cái quái.. hắn bị nghẹn.
"Câm họng!",
Lukas quát. Cô ấn vũ khí của mình vào đầu hắn mạnh hơn nữa. Hơi ẩm bốc lên từ háng của gã đàn ông; hắn đã sợ đến tè cả ra quần.
Parker giữ một bên mạng sườn, cố gắng hít đầy buồng phổi. Chính Lukas cũng phải thở mạnh, cô lùi lại và đút súng vào bao. Rồi cô bước ra đường, mắt lạnh lùng nheo lại, trước hết nhìn vào Parker, tiếp đến là nghi phạm. Cô đến bên cặp vợ chồng đang run rẩy sợ hãi và nói chuyện với họ vài phút. Ghi tên họ vào sổ, sau đó liền để họ ra về. Người đàn ông liếc nhìn Parker ngập ngừng rồi dẫn vợ rẽ vào một phố nhánh, tránh xa khu vực trung tâm.
Khi Cage lục soát kẻ tấn công, một trong các đặc vụ khác tiến đến chỗ vũ khí của hắn văng ra và nhặt nó lên. "Không phải súng. Là máy quay phim."
"Cái gì cơ?", Cage hỏi.
Parker cau có. Đó là một chiếc máy quay phim. Nó đã bị hỏng khi rơi xuống mặt đường bê tông.
Cage đứng lên. "Không có hàng." Ông lật giở chiếc ví da rắn của người đàn ông. "Andrew Sloan. Sống ở Rockville."
Một trong mấy đặc vụ lôi điện đàm ra và yêu cầu kiểm tra các lệnh bắt cấp liên bang, Maryland lẫn Virginia.
"Các người không được..." Sloan định phản đối. Lukas bước tới. "Ngậm miệng lại cho đến khi chúng tôi bảo anh trả lời!", cô điên tiết. "Hiểu chưa?" Cơn giận của cô gần như đã đến mức đáng xẩu hổ. Khi anh ta không trả lại, cô cúi xuống và thì thầm vào tai Sloan, "Hiểu rồi chứ?".
"Tôi hiểu rồi", anh ta trả lời bằng giọng tê tái.
Cage lôi một trong mấy chiếc danh thiếp từ ví Sloan ra rồi đưa cho Lukas và Parker. Nó viết: Tư vấn an ninh khu vực đông bắc. Cage nói thêm, "Anh ta là thám tử tư".
"Không có lệnh bắt nào", viên đặc vụ vừa truy vấn thông tin gọi với ra.
Lukas gật đầu với Cage.
"Khách hàng của anh là ai?", Cage hỏi.
"Tôi không bị buộc phải trả lời."
"À có chứ Andy, anh phải trả lời đấy", Cage nói.
"Danh tính của thân chủ tôi là thông tin mật", Sloan trích dẫn.
Thêm hai đặc vụ nữa đến nơi. "Kiểm soát được chưa?", một ngườỉ hỏi.
"Rồi", Cage lẩm bẩm. "Đỡ anh ta dậy."
Họ thô lỗ xốc anh ta ngồi lên. Để mặc anh ta trên vỉa hè. Sloan liếc xuống đũng quần mình. Chỗ bị ướt làm anh ta tức tối hơn cả sự hổ thẹn. "Đồ khốn", anh ta lẩm bẩm với Cage. "Tôi có bằng luật đấy. Tôi biết quyền của mình. Tôi chỉ muốn quay cảnh mấy người phá án, tôi có thể làm vậy. Tôi đang ở một nơi công cộng và..
Lukas đến đằng sau anh ta, cúi xuống. "Ai... là... khách... hàng... của... anh?"
Nhưng Parker đã cúi người, ra hiệu Cage tránh khỏi ánh đèn đường để anh ta nhìn rõ hơn. "Chờ đã. Tôi biết anh ta."
"Thật à?", Lukas hỏi.
"Phải. Tôi đã thấy anh ta ở cửa hàng Starbucks gần chỗ mình. Và tôi nghĩ còn vài nơi khác nữa trong mấy ngày gần dây."
Cage khẽ đá vào chân anh ta. "Anh đang theo dõi bạn tôi đấy à? Hừ? Anh đang làm vậy phải không?"
Ôi không, Parker nghĩ, rốt cuộc anh đã hiểu. Ôi Chúa ơi... anh nói, "Khách hàng của anh ta là Joan Marel".
"Ai cơ?"
"Vợ cũ của tôi".
Trên mặt Sloan không có phản ứng gì.
Parker thì tuyệt vọng. Anh nhắm mắt lại. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt... Cho đến đêm nay, mọi đoạn phim gã thám tử tư ghi lại được đều cho thấy Parker là một ông bố cần cù. Tới các buổi họp PTO một cách đều đặn, đưa đón con mỗi ngày hơn ba chục cây số đến trường lẫn các điểm tập thể thao, nấu ăn, đi chợ, dọn dẹp, lau nước mắt và cùng chơi đàn dương cầm Suzuki với bọn Who.
Nhưng đêm nay... trong tất cả các đêm. Sloan sẽ là nhân chứng cho việc Parker xuất hiện ngay trung tâm chiến dịch nguy hiểm nhất của cảnh sát thành phố. Anh đã nói dối bọn trẻ và gửi chúng cho người giữ trẻ vào ngày lễ, toàn tác động xấu...
Thưa anh Kiincaid, như anh đã biết, hệ thống công lý thường có xu hướng để hai đứa trẻ sống với mẹ của chúng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, chúng tôi lại để chúng về với anh, với điều kiện tiên quyết là anh phải đảm bảo với tòa rằng không đời nào sự nghiệp của anh lại gây tổn hại đến sức khỏe và hạnh phúc của cả Robby lẫn Stephanie...
"Đúng không?", Cage hỏi Sloan một cách dữ tợn.
"Phải, phải, phải. Cô ấy đã thuê tôi."
Cage trông thấy biểu cảm của Parker và hỏi, "Đây là vấn đề à?".
"Phải, đó là cả vấn đề."
Là tận thế...
Cage quan sát viên thám tử tư. "Cuộc chiến giành quyền nuôi con?", ông hỏi Parker.
"Phải"
Lukas nói một cách ghê tởm, "Mang anh ta ra khỏi đây. Trả máy quay cho anh ta".
"Nó hỏng rồi", Sloan quát. "Các người sẽ phải đền tiền. Tôi cá là thế."
Cage tháo còng. Sloan loạng choạng đứng dậy. "Tôi nghĩ tôi bị bong gân ngón cái rồi. Nó đau như quỷ ấy."
"Tôi rất tiếc, Andy ạ", Cage nói. "Còn cổ tay anh thì sao?"
"Đau. Tôi phải nói với ông, tôi sẽ nộp đơn khiếu nại. Cô ta khóa còng chặt quá. Tôi đã từng còng tay người ta. Đâu cần phải chặt đến vậy"
Anh phải làm cái quái gì bây giờ, Parker đang nghĩ ngợi. Anh nhìn chăm chăm xuống đất, hai tay thọc sâu vào túi áo.
"Andy này", Cage hỏi, "anh có phải người theo dõi chúng tôi trên phố Ninth đêm nay không? Khoảng một giờ trước?".
"Có thể là tôi. Nhưng tôi có phạm luật gì đâu. Cứ việc tra lại xem, ông cảnh sát. Ở nơi công cộng, tôi được làm bất kể việc gì tôi muốn.
"Nghe này, anh Sloan", Parker nói. "Có cách nào chúng ta nói chuyện được không?"
"Nói? Nói cái gì? Tôi sẽ đưa cho khách hàng cuộn băng, báo với cô ấy mình nhìn thấy những gì. Tất cả chỉ có vậy. Tôi cũng có thể kiện anh."
"Andy, ví của anh đây!" Cage đi đến chỗ anh ta và trả lại ví. Rồi viên đặc vụ cao lớn cúi đầu xuống, thì thầm vào tai Sloan. Sloan định nói gì đó nhưng Cage giơ một ngón tay lên. Sloan tiếp tục lắng nghe. Hai phút sau, Cage ngừng nói. Ông nhìn vào mắt Sloan. Sloan hỏi một câu. Cage lắc đầu và mỉm cười.
Viên đặc vụ tiến về chỗ Lukas và Parker, Sloan vẫn theo sau.
Cage nói, "Nào Andy, hãy cho anh Kincaid đây biết ai đã thuê anh".
Vẫn còn chìm trong tuyệt vọng, Parker chỉ lắng nghe nửa vời.
"Công ty tư vấn an ninh đông bắc", thám tử tư nói, hai tay để phía trước cứ như vẫn đang bị còng.
"Và vị trí của anh ở đó là gì?"
"Tôi là chuyên viên an ninh."
Cage hỏi, "Tối nay, anh làm việc cho khách hàng nào?".
"Cô Joan Marel", anh ta nói đều đều.
"Cô ta thuê anh làm gì?", Cage hỏi cứ như một luật sư đang thẩm vấn chéo.
"Đi theo chồng cô ấy. Ý tôi là chồng cũ. Để tìm bằng chứng chống lại anh ta trong vụ đòi quyền nuôi con."
"Và anh đã trông thấy điều gì để cô Marel dùng nhằm mục đích ấy chưa?"
"Chưa, tôi chưa thấy." Câu nói đó làm Parker chú ý.
Người đàn ông nói tiếp, "Thực tế anh Kincaid có vẻ là một.. Giọng Sloan trượt đi. Cage mớm lời, "không tỳ vết".
"Một người bố không tỳ vết..." Sloan do dự rồi tiếp tục, "Ông biết đấy, có lẽ tôi sẽ nói là 'hoàn hảo'. Tôi thấy thoải mái với từ đó hơn".
"Được", Cage nói. "Anh có thể nói là 'hoàn hảo'.
"Một ông bố hoàn hảo. Và tôi chưa từng chứng kiến điều gì... ừm." Anh ta nghĩ một lát. "Tôi chưa từng chứng kiến anh ấy làm gì có thế gây tổn hại đến bọn trẻ hay hạnh phúc của chúng."
"Và anh không ghi được trong video bất cứ hành động nguy hiểm nào của anh ấy chứ?"
"Không. Tôi chẳng ghi được. Tôi không thấy được gì có thể giúp ích cho khách hàng của mình để làm một bằng chứng".
"Anh sẽ về nói với khách hàng thế nào? Ý tôi là về đêm nay?"
Sloan nói, "Tôi sẽ nói với cô ấy sự thật".
"Tức là."
"Là anh Kincaid đã tới thăm một người bạn ở bệnh viện".
"Bệnh viện nào?", Cage hỏi Sloan.
"Bệnh viện nào nhỉ?", Sloan hỏi Parker.
"Fair Oaks."
"Phải", Sloan nói, "đó là chỗ tôi đã tới".
"Anh sẽ tập thêm chứ?", Cage hỏi. "Câu chuyện của anh có vẻ hơi vấp váp"
"Vâng. Tôi sẽ tập. Tôi sẽ nói thật trôi chảy."
"Được rồi, giờ xéo khỏi đây đi."
Sloan rút cuộn băng ra khỏi đống tàn tích là chiếc máy quay phim rồi đưa nó cho Cage. Ông ta liền quăng nó vào thùng đầu đang cháy.
Thám tử tư biến mất, lo lắng nhìn lại đằng sau để xem có đặc vụ nào định bắn vào lưng mình hay không.
"Ông làm thế quái nào vậy?", Parker lẩm bẩm.
Cage trưng ra một điệu nhún vai mà Parker không thể hiểu. Anh tự dịch là, "Đừng hỏi".
Cage đúng là người tạo ra kỳ tích...
"Cảm ơn ông", Parker nói. "Ông không biết sẽ có chuyện gì nếu..."
"Kincaid, súng của anh ở chỗ quái nào thế?", giọng nói gắt gỏng của Lukas chợt cắt ngang lời anh. Anh quay sang chỗ cô.
"Tôi tưởng mình có mang theo. Chắc nó rơi trong xe."
"Anh không nhớ quy trình à? Bất cứ khi nào xuất quân đến hiện trường, đều phải đảm bảo rằng mình có mang vũ khí và nó hoạt động được. Anh được học điều đó ngay tuần đầu ở Học viện cơ mà."
Nhưng khuôn mặt Lukas một lần nữa lại hiện lên vẻ giận dữ lạnh băng. Cô nói bằng giọng thì thào cộc lốc, "Anh nghĩ chúng ta đang làm gì ở đây hả?".
Parker mở lời, "Tôi đã bảo cô là tôi không phải bên tác chiến còn gì... tôi không nghĩ theo kiểu súng ống".
"Theo kiểu?", cô quát lên với vẻ chế giễu. "Nghe này Kincaid, anh đã sống trong Sesame Street suốt mấy năm vừa rồi. Anh có thể quay về thế giới ấy ngay bây giờ và Chúa phù hộ anh, cảm ơn đã giúp đỡ. Nhưng nếu anh muốn tiếp tục thì phải mang súng và khai hỏa phần mình. Anh có thể quen với việc trông trẻ, nhưng chúng tôi thì không. Giờ anh đi hay ở đây?"
Cage đứng bất động. Thậm chí không có lấy một cái nhún vai, dù là nhẹ nhất.
"Tôi ở lại."
"Được rồi."
Lukas trông chẳng có vẻ hài lòng với sự khuất phục của anh hay hối lỗi vì cơn bộc phát của mình chút nào. Cô nói, "Thế thì đi lấy súng và trở lại làm việc thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian".